Số lần đọc/download: 1559 / 46
Cập nhật: 2017-05-09 22:25:05 +0700
Chương 13
T
ôi và Winn-Dixie bắt đầu quen với việc hàng ngày rời xe moóc từ sáng sớm để đi đến tiệm thú cưng của Gertrude vừa kịp lúc nghe Otis đánh đàn ghi-ta cho lũ thú cưng. Thỉnh thoảng Sweetie Pie cũng lẻn vào cùng tham gia buổi hòa nhạc đặc biệt này. Cô bé ngồi trên sàn nhà, vòng tay xung quanh Winn-Dixie và lắc lư nó qua lại như thể đang ôm một con gấu bông to cũ kỹ. Khi âm nhạc kết thúc, nó bước xung quanh cố tìm ra con vật mà nó thích, nhưng rồi nó luôn bỏ cuộc và đi về nhà, bởi thứ duy nhất mà nó muốn là một con chó như Winn-Dixie. Sau khi cô bé đi, tôi bắt đầu lau dọn và cả sắp xếp lại mấy cái kệ, bởi thậm chí bác Otis còn không thèm để ý đến việc sắp xếp chúng, nhưng tôi thì có. Khi tôi làm xong, Otis sẽ đánh dấu thời gian tôi làm ở đây trong một quyển sổ mà ở bên ngoài ông viết, “Một vòng cổ da màu đỏ, một dây xích da màu đỏ.” Trong suốt thời gian tôi ở đấy, không khi nào ông cư xử như một tên tội phạm cả.
Sau khi hoàn thành công việc ở cửa tiệm thú cưng của Gertrude, tôi và Winn-Dixie sẽ đi thẳng tới Thư viện Tưởng niệm Herman W. Block để nói chuyện với bà Franny Block và nghe bà kể chuyện. Nhưng nơi yêu thích nhất của tôi suốt mùa hè đó là khu vườn của bà Gloria Dump. Tôi đoán đây cũng là nơi yêu thích nhất của Winn-Dixie, bởi ngay khi còn cách khu vườn một dãy phố, nó đã vùng chạy bỏ xa xe đạp của tôi và lao hết tốc độ về phía khu vườn với những thìa đầy bơ đậu phộng đang chờ đợi nó.
Thỉnh thoảng, Dunlap và Stevie sẽ đi theo tôi. Chúng hét lên, “Con gái ngài mục sư đến thăm mụ phù thủy.”
“Bà ý không phải phù thủy,” tôi nói với chúng. Tôi phát điên lên bởi cái cách chúng không thèm nghe tôi nói mà tiếp tục tin bất cứ điều gì chúng muốn tin về bà Gloria Dump.
Một lần Stevie nói với tôi, “Mẹ tao nói mày không nên suốt ngày nhốt mình trong cái tiệm thú cưng, trong cái thư viện hay ngồi nói chuyện với mấy bà già ấy. Mẹ nói mày nên ra ngoài hít thở không khí và chơi với những đứa trẻ đồng trang lứa. Mẹ tao nói thế đấy.”
“Ôi bỏ qua mẹ đi,” Dunlap quay sang nói với Stevie, rồi lại quay sang tôi. “Nó không có ý đó đâu.”
Nhưng tôi đã thực sự cáu. Tôi hét vào mặt Stevie, “Tao không để ý mẹ mày nói cái gì. Bà ý không phải mẹ tao nên không thể nào dạy dỗ tao phải làm cái này cái nọ.”
“Tao sẽ kể lại với mẹ những gì mày nói,” nó hét lại, “Mẹ tao sẽ nói với cha mày và ông sẽ khiến mày phải xấu hổ trước toàn thể nhà thờ. Gã đàn ông ở tiệm thú cưng là một kẻ thiểu năng, ông ta đã từng ở tù và tao tò mò muốn biết liệu cha mày có biết điều đó không.”
“Otis không thiểu năng,” tôi nói. “Và cha tao biết bác ấy đã từng ở tù.” Đó là một lời nói dối. Nhưng tôi không quan tâm. “Mày cứ nói xấu tao nếu mày muốn, đồ con nít đầu trọc.”
Tôi thề là tôi vô cùng mệt mỏi khi ngày nào cũng phải hét lên như thế với Dunlap và Stevie mỗi lúc đến khu vườn của bà Gloria Dump. Tôi có cảm giác mình là người lính đang phải tham gia vào một trận chiến vô cùng khốc liệt. Bà Gloria sẽ làm cho tôi một cái bánh xăng-uých bơ đậu phộng ngay lập tức và pha cho tôi một cốc cà phê với một nửa là sữa - thứ có thể khiến tôi dễ chịu trở lại.
“Sao cháu không chơi với mấy cậu bé đó?” bà hỏi tôi.
“Tại bọn nó ngu ngốc,” tôi trả lời. “Bọn nó vẫn nghĩ bà là phù thủy dù cháu có nói là không phải như thế bao nhiêu lần đi nữa.”
“Ta nghĩ chúng chỉ đang cố gắng kết bạn với cháu theo một cách nào đó thôi.”
“Nhưng cháu không muốn kết bạn với bọn nó.”
“Có thể sẽ rất vui nếu có hai đứa con trai làm bạn đấy.”
“Cháu thích nói chuyện với bà hơn,” tôi nói. “Bọn nó ngốc lắm, đúng là bọn con trai.”
Bà Gloria sẽ lắc đầu thở dài, sau đó bà hỏi tôi chuyện gì đang diễn ra và tôi có chuyện gì để kể cho bà không. Và tôi luôn luôn có.