Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: Ayako Miura
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Theo Bản Anh Ngữ: The Freezino Point
Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Nguyen Thi Hai Yen
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3632 / 26
Cập nhật: 2017-05-09 22:22:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
14. Tuyết Và Sa Mù
hững bông tuyết rơi không ngớt. Buổi sáng lạnh và buồn, Tạo vừa đẩy cửa bước vào văn phòng đã nghe tiếng reo của Cao Mộc.
- Mạnh chứ?
- Ờ mạnh, đi đâu mà đến đây sớm như vậy?
- Từ Tà Lý đến.
- Tà lý à? Có phải nơi nhà của em gái anh không?
- Vâng, đứa con trai lớn của em gái tôi vừa mới mất.
- Thế à? Bệnh gì đấy?
- Bị xe ngựa đụng chết.
- Bị đụng xe, làm sao lại để bị đụng như vậy?
- Chỗ ở của em gái tôi, xe ngựa nhiều lắm.
- Hôm đó tuyết rơi nhiều quá, thằng xe tan học về, vì lạnh nên lầm lũi bước chẳng để ý đến xe.
- Tội thật, thế nó học lớp mấy rồi hở anh?
Cao Mộc đốt điếu thuốc.
- Lớp một, cùng tuổi con bé nhà anh. Rồi như sực nhớ ra, Cao Mộc hỏi. Sao lúc này nó thế nào? Hôm đến hồ Shikotu sao chẳng ghé tôi?
- Anh vẫn yêu trẻ như ngày nào. Hôm ấy đúng ra chúng tôi đã ghé anh, nhưng Hạ Chi sợ anh nhắc lại chuyện của bé Dương Tử nên thôi.
- Cả năm nay không nhìn thấy nó. Vẫn vui chứ?
- Thì cũng vậy. Lúc trước có người bảo nó giống Hạ Chi, nhưng tôi thấy không được giống lắm.
- Tạo nói, chàng định nói thêm là, tôi thấy nó chỉ giống Thạch Thổ Thủy, nhưng lại thôi.
- Dương Tử lớn lên sẽ đẹp, anh thấy đôi mắt nó không? Ai mà bị nó nhìn thì kể như đứng tim ngay.
- Thế à? Hèn gì Hạ Chi chẳng sung sướng, gặp ai dù lạ hay quen cũng cứ ca con gái mình mãi.
- Vậy thì…Chắc rồi khi nó lớn lại có bao nhiêu trái tim đổ nát.
- Tính nó cũng lạ lắm, không bao giờ bị đám đông lôi cuốn.
Cao Mộc đứng dậy.
- Vậy thì tôi phải đến thăm bà xã và cô con gái xinh đẹp của anh ngay mới được.
Hai người yên lặng bước ra hành lang.
- Thôi về nhé!
Bóng Cao Mộc in rõ trên nền tuyết, xa dần.
*
Đến trước cổng nhà Lại Khởi Tạo, Cao Mộc lớn tiếng gọi. Hạ Chi từ trong bước ra.
- Mạnh khỏe anh Mộc, mời anh vào nhà chơi.
Cao Mộc vừa nhìn thấy Hạ Chi đã lớn tiếng.
- Nguy rồi chị Tạo ơi, anh Tạo anh đã…
Hạ Chi cười:
- Thì cái gì rồi thủng thỉnh nói, vào nhà đã.
- Tôi bảo anh Tạo ngay mà chị vẫn điềm tĩnh như vậy được à?
- Vì tôi không tin.
Nắng chiếu vào phòng rực rỡ.
- Tại sao lại không tin?
- Anh còn nhớ thời anh vẫn còn là sinh viên chứ? Có một lần anh bảo tôi nguy rồi cô Chi, thầy Hạ ngã bất tỉnh trong phòng thí nghiệm rồi, tôi hoảng hốt chạy vào cha tôi vẫn bình an, người còn bảo tôi có lẽ một ông giáo sư họ Hạ nào đó bất tỉnh thật nhưng chỗ khác…
Cao Mộc cười xòa, Hạ Chi tiếp:
- Từ đó mỗi khi nghe anh nói nguy rồi hay chết chưa là tôi vẫn tỉnh bơ.
Hai người nhìn nhau cười, Cao Mộc tiến về phía cửa sổ.
- Gần nhà có rừng cây thế này đẹp quá, nhất là khi ra đứng cạnh cửa sổ mỗi buổi sáng.
- Vâng đẹp thật, vào mùa đông tuyết bám đầy cả cây khiến tôi không còn nghĩ đó là thực vật nữa. Đẹp thật, nhưng trông cũng thật buồn.
Cao Mộc quay lại.
- Nhưng hình như cây trong rừng ít hơn ngày xưa nhiều phải không chị?
- Vâng, đó anh lắng nghe xem.
Cao Mộc lắng tai, quả nhiên có tiếng búa đập vào cây liên tục.
- Hình như là tiếng đốn cây.
- Vâng, âm thanh nghe cũng vui tai chứ? Thật tiếc, có rừng cây, khung cảnh nơi đây yên tĩnh lạ…Tôi thích để nguyên vậy hơn…
Quay sang Cao Mộc, Hạ Chi hỏi.
- Anh đáp xe mấy giờ thế?
Cao Mộc đem chuyện đám tang tường thuật lại cho Hạ Chi nghe.
- Con người có may có rủi, chết sống lúc nào không ngờ trước được, thí dụ như trường hợp của Lâm Tịnh Phu cũng vậy, bị ép phổi tưởng đã vong mạng không ngờ bây giờ lại khỏe hơn trước nhiều…
- Mừng cho ông ấy thật.
Hạ Chi buột miệng.
- Thế còn cô Tử Thăng thế nào? Hai ba năm à mà ba bốn năm rồi chẳng gặp cô ấy, không biết lúc này phát tài chưa?
- Cũng thế thôi, chẳng khác xưa tí nào?
- Nhớ có một lần, tôi nói với cô ấy sống một mình bực lắm, thôi thì lấy tôi đi cho nó khỏe, cô ta đã bảo thà sống vậy sướng hơn chớ lấy tôi chỉ tổ bực thêm.
- Cô Thăng cũng không vừa..
Cao Mộc lắc đầu.
- Tôi không biết cô ấy là người thế nào? Đàn bà chẳng giống, đàn bà, không hề nói chuyện yêu đương, tính thẳng thắn như một gã đàn ông.
Có tiếng Dương Tử bên ngoài.
- Mẹ ơi con về rồi này mẹ.
Cao Mộc yên lặng lắng nghe, tiếng bước chân đến gần.
- Mẹ ơi, mẹ đi đâu rồi mẹ?
Cao Mộc quay sang Hạ Chi.
- Cô Châu đâu rồi?
- Cô ấy về nhà chuẩn bị lấy chồng, mùa thu năm nay đấy.
Hạ Chi đứng dậy xin lỗi, xong bỏ ra ngoài gọi con.
- Thưa bác.
Bé Dương Tử vòng tay. Cao Mộc chăm chú nhìn con bé, chàng buột miệng.
- Giống quá.
Hạ Chi hoảng hốt.
- Anh nói cái gì?
Cao Mộc cố ý chậm rãi.
- Tôi bảo nó giống hệt như bà.
Rồi quay sang bé Dương Tử.
- Lại đây, chú bế một tí xem.
Dương Tử cười hồn nhiên, nhảy lên đùi Cao Mộc.
- Dương Tử này, ở trường có vui không cháu?
- Dạ vui lắm chứ.
- Vui à, thế thầy bé tên gì?
- Dạ tên Vương Cúc.
- Đàn bà hay đàn ông?
- Dạ đàn bà, mắt to thế này, dễ thương lắm.
- Cháu ngồi cạnh ai?
- Dạ Điền Phú Mỹ.
- Ngoan không?
- Dạ nó học giỏi, ngoan này, hiền nữa này.
- Thế còn cô bé trước con?
- Dạ nó tên Bá Hạp.
- Thế Bá Hạp thế nào?
- Tốt lắm, sạch sẽ nữa.
- Còn phía bên kia?
- Dạ con Ái Tử.
- Chắc nó phải học dở?
- Dạ không, nó chăm lắm.
Cao Mộc nhìn Hạ Chi cười.
- Điệu này trong lớp của Dương Tử chắc chỉ có học trò ngoan thôi, phải không?
Dương Tử thật thà.
- Dạ chắc cũng có đứa xấu nhưng con chẳng biết.
Cao Mộc vuốt tóc bé Dương Tử.
- Con lành lắm, đúng ra trẻ con cần phải tinh nghịch một chút mới đúng.
Dương Tử mở to mắt.
- Con cũng nghịch lắm chứ, mấy đứa bạn con đứa nào cũng phục tài leo cây của con.
- À con gái mà biết trèo cây nữa à?
- Dạ con trèo nhanh lắm, nhanh hơn cả vượn nữa.
Cao Mộc gật gù.
- Giỏi lắm, giỏi lắm, thế con yêu mẹ con nhiều hay yêu cha con nhiều hơn?
Dương Tử thành thật.
- Con yêu hết cả hai, yêu hai người bằng nhau.
Sau bữa cơm, Dương Tử ra sân trượt tuyết. Còn lại, Cao Mộc nhìn Hạ Chi nói:
- Con bà ngoan lắm.
- Vâng, tôi rất cảm ơn anh và tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc.
- Có thật không?
Mắt Cao Mộc nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi.
- Thật, và tôi yêu Dương Tử như con ruột tôi.
Cao Mộc hớp từng hớp trà, yên lặng. Hạ Chi đứng tần ngần một chút rồi lên tiếng.
- Anh Mộc, tôi muốn hỏi anh một điều.
- Điều gì? Đừng rắc rối quá nhé, rắc rối quá chắc tôi chịu thua.
- …
- Sao điều gì?
- Anh vừa bảo, rắc rối quá anh chịu thua thì thôi.
Cao Mộc cười xòa.
- Nếu chị đừng bảo tôi bê bối, thì điều gì tôi cũng trả lời được cả.
Hạ Chi cũng cười.
- Anh lúc nào cũng hay pha trò.
- Vậy thì bây giờ muốn hỏi gì cứ hỏi đi.
Hạ Chi ngập ngừng một chút.
- Về chuyện của bé Dương Tử…Trông thấy nó lanh lợi thông minh và dễ thương thế này tôi thấy tò mò vô cùng. Anh Mộc tôi muốn biết cha mẹ ruột của Dương Tử là ai?
- Đâu có ở đâu xa…
- Anh cứ đùa mãi, tôi hỏi thật mà.
- Không cho đùa thì thôi, chị Tạo, ban nãy chị đã bảo là chị có cảm giác như nó chính là con ruột của chị cơ mà?
- Nhưng mà…
- Thế chị định tìm hiểu cha mẹ ruột của nó làm chi. Có phải vì thấy nó ngoan quá chị không đành lòng để nó xa cha mẹ ruột nó, phải không?
- Không, không phải.
- Ngay từ buổi đầu tôi đã nói với anh Tạo là nếu nhận thì đừng có xem nó như đứa con nuôi mà phải thương yêu nó như thương yêu con ruột. Riêng về điều chị muốn biết, chị cứ hỏi anh Tạo, anh ấy sẽ nói rõ chị biết.
Đống tuyết bám trên nóc nhà bắt đầu tan chảy, nguyên tảng băng to rơi nhanh xuống đất, tạo nên âm thanh nặng nề, những bông tuyết nhẹ bên trên tung lên theo gió tạo nên cảnh thật đẹp.
Băng Điểm Băng Điểm - Ayako Miura Băng Điểm