Số lần đọc/download: 2281 / 18
Cập nhật: 2015-09-19 10:30:35 +0700
Chương 13
K
hi thức dậy, mặt trời đã mọc sáng choang, Niki nhận ra hồ bơi ở gần phòng và cảm thấy cần phải tẩy sạch sự uể oải từ đêm qua còn sót lại. Nếu bơi một lúc, có lẽ cô cũng giải tỏa được những hồn ma trong giấc chiêm bao. Cô mặc áo tắm vào, chạy ra ngoài để nhảy xuống hồ bơi.
Cô tập dượt nhảy xuống nước được nửa giờ, thì thấy Terry Dyer từ trong một khung cửa kính chung quanh khu vực bước ra. Cái áo choàng của cô minh tinh đang mặc để hở dây nịt buộc, bên dưới áo choàng, cô ta trần truồng. Hai bàn tay cô ta đưa lên vuốt tóc và xoa bóp quanh cổ. Cô ta đi loạng choạng đến một cái ghế ở sân và ngồi phịch xuống. Đêm qua Terry có vẻ như đã quá say nên Pepper không cho cô lái xe về nhà. Terry lẩm bẩm:
- Úi dà, tiếng nước vỗ to nghe như sóng thần. Làm sao cô chịu nổi?
- Tôi không uống rượu sâm banh nhiều như cô.
- Rượu sâm banh chưa được một nửa của chuyện đó, búp bê ạ.
Niki ra khỏi hồ và lau mình.
- Pepper còn ngủ à?
Terry gật đầu và nói:
- Cô ta kiệt sức rồi. Mấy giờ nữa họa may cô ta mới thức dậy. Nếu cô muốn đi xem phong cảnh thì nên đi một mình. Tôi cũng muốn đi với cô, nhưng hôm nay tôi phải ăn trưa với ông bầu của tôi…
Niki để Terry nằm phơi nắng trong khi cô đi tắm và mặc lại quần áo. Nếu Pepper ngủ cả ngày, chắc chắn cô không muốn bỏ phí cả ngày.
Khi cô ở phòng mình bước ra, một cô người làm đến báo bữa điểm tâm đang chờ. Niki đi theo cô ta đến một căn phòng lộ thiên cạnh hồ bơi, ở đó trái cây tươi, pho mát, nước trái cây và thức ăn sáng đã bày sẵn trên một cái tủ búp- phê. Tuy trên bàn tròn cẩm thạch chỉ bày ra đồ đạc và ly đĩa cho một người dùng mà thôi, Niki nghĩ rằng hai người ăn sáng cũng chưa chắc đã ăn hết thức ăn. Cô người làm đứng chờ bên cạnh, hỏi Niki muốn kêu thêm thứ gì. Niki nói:
- Không, cảm ơn.
Thấy có quá nhiều thức ăn mà không có ai khác ngoài cô ngồi ăn, làm cô hết muốn ăn. Một người đàn ông trước đó cô chưa thấy, rót cà phê cho cô.
- Cô Hyland có dặn, cô muốn đi đâu, tôi lái xe đưa cô đi…
Tiếng Anh của anh ra có giọng nói nước ngoài đặc sệt, nhưng khá hơn ngày hôm trước. Niki nói:
- Được rồi, tôi đi một mình cũng được.
- Xin lỗi thưa cô, nhưng khó đi. Ở Los Angeles phải có xe hơi.
- Vậy thì được, - cô nói:
Người tài xế tự giới thiệu là Pancho và hỏi cô muốn đi bằng xe mui trần như ngày hôm qua, hay là một xe mui kín, hay là chiếc Ferrari ở ga- ra.
- Tôi thích nắng, Pancho, anh cứ việc đem chiếc xe ngày hôm qua lại đây…
Ngồi trên chiếc xe Bentley mui trần, Niki giải thích cô không biết Los Angeles và tùy người tài xế muốn đưa cô đi đâu thì đi. Y lái xe đưa cô đi qua mấy phim trường cũ và mới… qua trường đại học UCLA… đến những hầm nhựa đường ở La Bren, tại đó người ta đã tìm ra những con khủng long hóa thạch… và rồi đi ngang qua những ngôi nhà riêng của những minh tinh màn bạc nằm dọc bãi biển trên đường Malibu.
Cuối cùng, khi đến giờ ăn trưa, người tài xế đề nghị lái xe đến Venice:
- Những người trẻ tuổi như cô thích đến chỗ đó,… có nhiều họa sĩ và những cửa hàng nhỏ, nhưng không đắt tiền như ở Beverly Hills.
Niki đồng ý. Trong khi xe chạy dọc theo bờ biển. Pancho nói nhiều hơn. Anh ta kể với cô về cuộc sống nghèo nàn tại một làng Mehico khi còn nhỏ và anh ta đã xâm nhập bất hợp pháp qua biên giới vào California mới vài năm nay. Anh cũng cho biết, làm sao anh đã vào giúp việc cho Pepper.
- Mới đầu tôi rửa chén cho nhà hàng, rồi nghe một cô gái quen nói về Pepper. Cô ta trả lương cao và thích mướn những người bảnh trai. Vì vậy, tôi đã đến làm cho cô ta. Đúng vậy, cô ấy trả lương cao mà công việc thì dễ. Còn đôi khi cô ta muốn được phục vụ thêm thì tôi cũng không nề hà…
- Phục vụ thêm? Anh muốn nói gì?
Người tài xế ngưng nói và liếc nhìn cô. Thay vì trả lời ngay, anh ta nói:
- Cô Pepper đã gọi cô là em gái. Nhưng cô khác cô ấy quá nhiều… tôi không tin được.
- Chúng tôi khác mẹ và đã lớn lên ở hai nơi khác nhau. Đây là lần đầu tiên tôi gặp Pepper.
- Cô ấy là người tốt, tôi sung sướng được làm việc với cô ấy. Anh ta mở radio và hỏi cô thích nghe nhạc gì.
- Nhạc gì cũng được, - Niki đáp.
Niki không biết đã có gì xảy ra. Rõ ràng Pancho không muốn nói về công việc của anh ta nữa. Nhưng tại sao? Pepper bắt anh ta phục vụ thêm những gì? Niki nghĩ không ra.
Khi xe chạy đến Venice, Niki thấy thích ngay nơi này. Lý do nơi này đã được đặt tên của một thành phố Ý nổi tiếng không có gì khó hiểu. Ở đây có những con kênh xuyên qua trung tâm cộng đồng dân cư trên đó có những cây cầu nhỏ bắc ngang. Dọc theo bãi biển rộng cát trắng có những tòa nhà cổ kính với những hàng hiên trên những cây cột cao. Cô không phản đối khi Pancho đậu xe lại và đề nghị cô đi bộ một mình để xem một lúc.
- Tôi sẽ trở lại đón cô ngay ở chỗ này trong vài giờ nữa…
Cô đồng ý vì nghĩ người tài xế ắt hẳn có việc riêng cần làm. Họ hẹn nhau gặp lại trong ba tiếng đồng hồ… Niki đi lững thững trên bãi biển giữa những thanh thiếu niên nam nữ xinh đẹp đang chơi bóng chuyền, tập tạ, hay chỉ nằm phơi nắng. Cô đi dọc theo con đường lát ván, giữa những người mặc áo tắm hai mảnh trượt patanh, những họa sĩ vẽ bằng sơn nước, ngồi quay mặt ra biển trước những giá vẽ. Cô dừng lại ở một nhà tứ giác nhỏ và mua mấy cái bưu thiếp để gởi cho Helen, Blake, Lotchy, và Gertie. Rồi cô chọn một vài vật làm kỷ niệm: một cái vỏ ốc lớn có sơn nhiều màu cho Helen và một cái áo thun có tay ngắn in hàng chữ: "Cuộc đời là một bãi biển".
Trong khi đi dọc theo hàng hiên ở các quán ăn, cô chợt để ý đến một bức ảnh đen trắng rất lớn trưng bày trong tủ kính của một phòng bán tranh. Trên bức ảnh là hình một người đàn ông, mặc bộ quân phục màu đen của một sĩ quan SS Quốc xã, đang ẵm một đứa bé gái rất xinh và nhìn theo một gia đình có hai đứa bé đang bị lùa lên môt chiếc xe tải bởi những người lính Đức. Phía dưới bức ảnh có đề chữ: "Berrlin, 1937". Niki bị thu hút và bước vào trong.
Phòng tranh nhỏ chứa đầy những bức ảnh đen trắng gây ấn tượng mạnh, cũng như thời đại mà chúng thể hiện. Mạch máu ở tay Niki đập nhanh khi cô thấy tấm này rồi tấm khác chụp cảnh Thế vận hội năm 1936. Một người ném dĩa, với bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, một người chạy đua, đang cố gắng trong giây cuối để chiến thắng. Khi xem đến những bức ảnh của các vận động viên bơi lội, tóc gáy của cô bắt đầu dựng đứng và cô rùng mình tuy trời đang nóng.
Trước mắt cô là một bức ảnh chụp một phụ nữ đang ở trong tư thế thăng bằng trên đầu tấm ván trước khi nhảy xuống nước. Khuôn mặt người vận động viên cũng là khuôn mặt của người trên tấm ảnh mà đi đâu Niki cũng đem theo, giống như Elle xưa kia. Người vận động viên nhảy nước đó là bà ngoại của cô, Monique Veraix.
Tim đập manh, Niki hỏi người thanh niên trông coi phòng tranh, để biết thêm về các bức ảnh. Anh ta nói:
- Cô thích chúng không? - Những tấm ảnh đó do một người nhiếp ảnh ở địa phương này chụp.
- Người ấy là ai vậy? - Niki hỏi ngay.
Người thanh niên hất hàm về phía một bức vách, ở đó có tên của người nhiếp ảnh viên viết bằng chữ lớn: SANDEMAN.
Thời gian như đã ngừng lại.
Cô run run hỏi:
- Tên đầy đủ của ông ta có phải là Ralph Sandeman không?
- Phải. Ông ta đã chụp những ảnh kia khi ông còn trẻ và làm phóng viên nhiếp ảnh, được cử đến theo dõi Thế vận hội năm…
Niki không nhớ mình đã ra khỏi phòng tranh ảnh hồi nào. Cô ngồi ở bãi biển, cố gắng hoàn hồn sau cơn choáng váng vừa rồi. Câu chuyện về bà ngoại, của bức ảnh đã mờ nhạt, đó là thuộc về một chuyện thần tiên, nhưng không có kết thúc có hậu như thường lệ. Cô đã không bao giờ thấy một bà ngoại Monique, cũng như người đàn ông yêu bà rồi bỏ rơi bà. Trong tâm trí của Niki, quá khứ xa xôi của thời đại bà ngoại cô gần như đã trở thành chuyện hoang đường. Cô đã sẵn sàng gấp trang sách ấy lại và chấp nhận câu chuyện của cô không có kết cuộc. Cô được cái gì nếu bây giờ cô đi tìm Ralph Sandeman? Cô biết rằng nếu ông ta từ chối không tiếp cô, phủ nhận cô như H.D Hyland đã làm, thì cô sẽ không chịu nổi. Và cô còn trông mong điều gì nữa? Chính người đàn ông này, người ông ngoại không hề biết này đã khởi xướng cả một chuỗi bất hạnh tái diễn trong cuộc đời bi thảm của mẹ cô. Ông ta đã công khai để lộ ý muốn của ông bằng cách bỏ rơi Monique Veraix cách đây gần bốn mươi năm.
Thế nhưng cô đang ở đây, chỉ mất mấy phút là có thể tìm ra ông. Niki tự nhắc mình, cô đã đến đây là vì Helen đã thúc đẩy cô tìm hiểu về lai lịch của cô. Cô cũng nghĩ bụng, còn có cái gì khác nữa. Số mệnh đã an bài cho cô đến đây… và thấy bức ảnh ấy…
Cô gắng gượng đứng dậy và trở lại phòng tranh ảnh. Khi cô bước vào, người thanh niên lộ vẻ ngạc nhiên.
- Cô có sao khôg? Cô bỗng bỏ chạy làm tôi…
- Tôi cần có địa chỉ của người chụp những tấm ảnh này…
Anh ta quan sát cô một lúc, rồi đi vào một văn phòng nhỏ ở phía sau và trở ra với một mảnh giấy.
Theo lời chỉ dẫn của anh ta, Niki đi theo một đường phố dọc một con kinh. đến trước một cái cổng bằng gỗ có số nhà ấy, cô dừng lại. Đó là một ngôi nhà ván cổ lỗ, nằm cuối một dãy nhà tương tự, trên một thửa đất nhỏ hẹp. Các bụi cây bên trong cổng được cắt xén gọn gàng và có cả một khóm hoa dại. Cô đi qua cổng và gõ cửa. Không ai trả lời. Có lẽ ông vắng nhà, cô nghĩ bụng và đâm hoảng. Bỗng có tiếng động bên trong và một tiếng nói khàn khàn, của một ông già:
- Tôi ra ngay, chờ một chút…
Một người đàn ông tầm thước mở cửa, tuổi vào khoảng sáu mươi hay bảy mươi, tóc bạc phơ cắt ngắn, gần giống kiểu nhà binh. Ông mặc quần sọt vải kaki và một cái áo sơ mi trắng cụt tay. Niki nhìn sững ông, không hỏi được ra lời.
Ông mỉm cười khuyến khích và cuối cùng cô nói lại được.
- Ông là Ralph Sandeman, phải không?
- Đúng phóc, nhưng tôi phải nói cho cô biết trước… Tôi không mua báo dài hạn và nếu cô đến để cứu rỗi linh hồn tôi, tốt hơn là cô đừng phí thì giờ vô ích.
Cô đáp, giọng run run:
- Tôi… tôi không bán gì cả… Tôi nghĩ rằng ông… à, tên tôi là Niki Sandeman…
Cô chờ ông tỏ ra dấu nhận biết, nhưng Ralph chỉ lộ vẻ ngờ vực. Ông lặp lại:
- Sandeman? Cô ạ, tôi chỉ có một cô em gái ở Baltimore và hai đứa con còn nhỏ của nó là…
- Nicolette Sandeman. Bà ngoại tôi xưa kia tên là Monique Veraix.
- Chúa ơi! - Ông lẩm bẩm, mặt biến sắc. Làm như những năm qua không có trong một khoảnh khắc nào và Niki có thể tưởng tượng ông là người thanh niên hồi xưa.
Ông nhìn sững cô, ánh mắt sáng lên vì lộ vẻ nhận biết, thậm chí có sự vui mừng trong đó. Ngay lúc đó, Niki biết ông sẽ không phủ nhận cô.
- Hãy vào nhà đã, - ông nói, giọng xúc động nên khản đặc.
Trong khi ông dẫn cô vào phòng khách nhỏ chứa đầy kỷ vật - vô số tấm ảnh, những vũ khí của các trận chiến tranh trước đây, có một bộ sưu tập huy chương và phù hiệu - Niki thấy được chân ông bị thọt, như thể một chân ngắn hơn chân kia.
Ông mời Niki uống cà phê và ở trong bếp cả mười phút để pha, rõ ràng để có thì giờ thích ứng. Cuối cùng, ông bưng ra cho Niki một tách cà phê bốc hơi pha sữa và một tách cho ông. Ông lẩm bẩm:
- Sandeman, cháu lấy tên của ông… - ông lộ vẻ vừa sửng sốt, vừa choáng váng.
- Mẹ cháu là con của ông. Bà đã lấy tên ấy khi sang Mỹ. Và giữ luôn… bởi vì không bao giờ lấy chồng.
Ông càng tỏ vẻ sững sốt. Ông lắc đầu rồi đứng dậy và đi quanh phòng. Niki bỗng hiểu một phần câu chuyện chưa hề ai nói với cô, - có lẽ ngay cả mẹ cô có thể không biết.
Niki hỏi:
- Nhưng ông không biết bà Monique sinh con của ông hay sao?
Đó không phải chỉ là một câu hỏi, đó là một lời cầu khẩn, để ông có dịp xóa bỏ cả dĩ vảng đã bỏ rơi con gái.
- Dĩ nhiên, ông không hề biết! Ông đã yêu bà của cháu, Niki! Ông đã yêu bà biết chừng nào! Bà đẹp quá, duyên dáng quá, đầy nhựa sống quá! …
Ông đứng lại ở cửa sổ, nhìn ra ngoài, như thể trong cảnh vật bên ngoài có cả thời quá khứ.
- Bà đã bị giết trong chiến tranh, - Niki ngắt lời ông, vì muốn ông cảm thấy có trách nhiệm trong đó.
Cô tiếp tục kể lại đoạn sau mối tình của Monique, cuộc đời của bà sống trong sự xấu hổ và cô độc ở một làng nhỏ của nước Pháp và về sự gan dạ vì tuyệt vọng của bà đã làm cho bà sa vào tay Cơ quan mật vụ Đức. Tuy tất cả câu chuyện đã xảy ra cách đấy rất lâu. Niki kể lại một cách say sưa, bởi vì đó là một câu chuyện đã được sống thật từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Khi cô kể xong, ông Ralph Sandeman khóc nức nở không chút hổ thẹn, mặt ông quay ra nắng và nước mắt chảy ròng ròng trên hai má nhăn nheo.
Niki tin rằng ông đã thật yêu bà Monique, nhưng dù biết vậy, cô vẫn không thỏa mãn. Tình yêu như thế có ích gì khi đem lại cho người ta những thương đau và què quặt tâm hồn?
Cuối cùng, ông Ralph Sandeman trở lại chiếc ghế và ngồi xuống, rồi bằng giọng chậm rãi, vấp váp, ông bắt đầu kể câu chuyện về phía ông:
- Ông và bà của cháu đã yêu nhau quá nhiều và lúc đó còn quá trẻ… không tưởng tượng được chuyện gì có thể xảy ra. Chúng ta đã sống như thể còn có với nhau những ngày mai trên đời này. Ông đã nghĩ rằng một phóng sự về cuộc chiến tranh ở Tây Ban Nha sẽ là một cơ hội rất tốt… cho đến khi ông bị thương. Ông đã nằm viện hơn một năm… hai tháng đầu bị hôn mê. Sau khi bắt đầu hồi phục, thật tình ông đã không hình dung Monique còn chờ ông. Ông không hề biết Monique có thai khi ông ra đi. Chúng ta đã nghĩ rằng bà sẽ trở về Pháp và lấy chồng ở đó. Lúc đó ông đã có thể xin hưởng tiền trợ cấp mất sức và qua Pháp tìm lại bà, nhưng ông đã phải ra trận trở lại. Nhưng những việc tồi tệ đang xảy ra trên thế giới lúc đó có vẻ thật quan trọng hơn khoảng thời gian ngắn ngủi chúng ta đã sống sung sướng bên nhau và ông đã phải chứng tỏ với mình là ông không sợ. Ông đã ra mặt trận ở Nam Thái Bình dương và lại bị thương nữa - Ông chỉ vào cái chân thọt - Ông được gởi ngay về một bệnh viện ở Mỹ. Về sau, mọi việc đều hình như không có thật, hay ở một nơi quá xa… ông đã đi làm cho các phim trường, chụp những ảnh quảng cáo - Không thể sánh được với những ảnh thật như xưa… - Ông ngừng nói một lúc và quan sát mặt Niki, như thể muốn tìm trên đó có điểm nào giống người xưa - Sau bao nhiêu năm rồi, làm sao cháu tìm được ông?
- Cháu đang đi thăm… một người bà con ở California. Cháu đi xem phong cảnh và thấy những bức ảnh của ông chụp treo trong một phòng tranh ảnh ở Venice. Chuyện như thế đấy…
Mặt ông tươi lên và ông rụt rè:
- Ông mừng vì cháu đã thấy cuộc trưng bày. Bức ảnh đẹp nhất trong đó là bức ảnh của bà cháu do ông chụp. Nó giúp ông nhớ lại đã từng có tài như thế, nhất là trong thời gian gần đây, ông chỉ làm cho những hãng quảng cáo, chụp hình những viên nước đá nổi lềnh bềnh trong ly rượu vodka, hay những hình tương tự. Ông đã không bao giờ lấy vợ, - ông nói thêm, như thể ôg nghĩ rằng điều đó có thể làm cho Niki hài lòng. Ông lại ngừng nói và nhìn xuống, vặn hai bàn tay vào nhau, rõ ràng để tìm những gì để hỏi:
- Cháu đã nói cháu đi thăm bà con. Mẹ cháu… có đi với cháu không? Bởi vì nếu có… và nếu mẹ cháu muốn, thì ông muốn được… nếu mẹ cháu thông cảm…
- Mẹ cháu cũng đã mất rồi, - Niki nói thẳng thừng và thấy ông tái mặt.
Cô không muốn tỏ ra ác độc, nhưng những sự kiện tự chúng độc ác. Vả lại cũng nên để cho ông nhận lãnh phần trách nhiệm của ông.
- Mẹ cháu đã bị sát hại khi cháu còn rất nhỏ.
- Thủ phạm là ai?
Trong giây lát, Niki định nói hết ra những điều cô nghi ngờ. Nhưng nếu làm thế thì sẽ rơi ra quá nhiều những vết thương khác. Ông Ralph Sandeman có vẻ như là một người đàn ông đàng hoàng. Ông đã bỏ rơi bà Monique Veraix không phải ác ý, mà vì lâm vào hoàn cảnh đáng thương trong chiến tranh. Cô nói:
- Vụ án không bao giờ được làm sáng tỏ.
Ông Ralph Sandeman chậm rãi gật đầu. Hai môi ông mấp máy, nhưng Niki không nghe phát ra tiếng nào. Rồi ông cúi đầu xuống và bắt đầu khóc nữa, khóc vật vã cho đứa con mà ông chưa bao giờ biết và sẽ không bao giờ biết nữa. Cuối cùng ông lấy lại tự chủ, ngước lên nhìn Niki:
- Cháu đã bị khổ cực lắm, phải không?
- Cháu cũng chịu được.
Niki không muốn được ông thương hại. Ông gắng gượng mỉm cười qua nước mắt:
- Cháu có được tinh thần như bà… bà xưa kia cũng vậy… Monique là một con người tranh đấu. Cháu hãy kể thêm về cháu cho ông nghe… Cháu sống ở đâu… học ở trường nào?
Cô trả lời đang học tại Barnard ở New York.
Ông đột ngột hỏi:
- Cháu hãy đổi trường đi. Hãy vào học ở UCLA. Cháu ở một mình phải không? Ông cũng vậy. Chúng ta sẽ có cơ hội làm quen với nhau…
- Đó cũng là một ý kiến, - Niki nói chỉ để tỏ ra lễ phép.
Ông Ralph nghe được ý của cô trong giọng nói, ông hít vào một hơi rồi nói:
- Ông biết. Ông không thật sự xứng đáng được quen với cháu, phải không Niki? Cháu mang họ của ông, dòng máu của ông, nhưng mọi việc đã bị hỏng từ hồi đó… Lịch sử diễn ra như một con tàu bỗng nhiên phát cháy và một số người trong chúng ta đứng trên đường bị tàu cán bất ngờ. Những mẫu đời bị cắt đứt, những tình yêu mà ta có lẽ đã muốn giữ gìn, những đứa con mà ta đã muốn biết, tất cả bị cắt đứt. Nhưng Niki, ông thề rằng ông sẽ…
Một lần nữa ông tỏ ra quá xúc động. Lần này cô cảm động thực sự. Cô bước đến trước ghế ông ngồi, quì xuống:
- Cháu vui mừng đã gặp được ông… và biết được ông là con người như thế nào. Nhưng cháu không biết điều đó có thay đổi được gì không.
Ông nhìn vào cô và gắng gượng mỉm cười.
- Đối với ông thì đã có thay đổi, Niki. Ông hy vọng cháu có thể tha thứ cho ông, để ông có thể… là gia đình của cháu.
- Có gì mà tha thứ, - cô đáp.
Cô tin rằng ông đã không hề biết đã cho Monique Veraix cái thai con của ông. Nhưng nghe ông yêu cầu được tham dự vào cuộc đời của cô, cô càng cảm thấy sâu sắc hơn sự kiện họ là người lạ. Có lẽ còn ít có thật hơn là giữa cô và Pepper. Mỉa mai thay, tuy khi đến đây cô đã sợ bị xua đuổi, bây giờ cô lại không chắc cô có muốn chuốc thêm sự rắc rối có ông trong đời hay không. Cô nói:
- Cháu phải đi bây giờ. Cháu phải gặp một người.
- Ông có thể viết thư cho cháu ở Barnard không? Ông hỏi khi đưa cô ra cửa.
- Dạ được. Có lẽ chúng ta có thể…
Ông tỏ ra hiểu và lặp lại:
- Có lẽ…
Ông đứng giữ cửa mở cho cô đi ra và cô thấy ánh mắt của ông có vẻ trông chờ, tuy không nói ra. Cô bất chợt chồm tới và dịu dàng hôn lên má ông trong khi ông nói lời từ giã.
Niki ngoái lại nhìn một lần nữa trong khi đi và thấy ông đứng ở cửa sổ phòng khách. Cô không chắc cô có bao giờ trở lại hay không, hay cô có cần đến người ông này đột nhiên trở thành có thật, thay vì là một chuyện thần thoại. Tuy Niki vui mừng rằng ông đã thật sự quan tâm đến bà ngoại của cô, nhưng đối với Monique thì có khác gì đâu? Hay đối với Elle, đã có lần bà nói với Niki rằng bà đã ước mơ thật lâu và thật dữ dội tìm được ông.
Chuyện ấy đã đến quá trễ.
Khi cô trở về nhà, người ta đang chuẩn bị tổ chức một buổi liên hoan lớn, có vẻ như Pepper muốn ăn mừng ngày lễ Tạ ơn như vậy.
Một cái lều được dựng lên ở một góc vườn, nhà hàng đang mang thức ăn đến. Và hoa được gởi tới, bày ra khắp nơi.
Pepper đang trông coi mọi người làm việc. Cô ta không để ý đến vẻ trầm ngâm của Niki, mà chỉ thông báo cho Niki biết bữa tiệc bắt đầu vào lúc tám giờ và Niki lưu ý ăn mặc cho đẹp.
Niki về phòng, kéo tấm màn che cửa kính lại và ngồi trong bóng tối mờ mờ, cố tiêu hóa những điều vừa khám phá trong ngày, đầu óc cô cứ tưởng tượng những cái có lẽ đã xảy ra khác, nếu Ralph Sandeman đã không ra đi để chụp ảnh phóng sự cuộc chiến tranh Tây Ban Nha…, đã trở lại với Monique…, đã biết về đứa con gái mà ông đã cho bà mang bầu.
Thời gian qua mau và rồi cô nghe tiếng của ban nhạc nhỏ vẳng đến tận phòng cô. Cô nhìn qua kẽ màn và thấy khách khứa bắt đầu đến. Cô nghĩ thầm, toàn là người lạ, cô đang ở giữa những người lạ. Pepper có thật là thân thích của cô không… ngay cả Ralph? Cô có ý nghĩ muốn bỏ trốn và trở về với Helen.
Nhưng chính Helen đã bảo cô phải đến đây…
Hai mươi phút sau, Niki xuất hiện cạnh hồ bơi, mặc cái áo dài bằng sa tanh màu trắng có nhiều nếp, dài phết đất, Pepper đã mua cho cô hôm qua.
Pepper thấy cô và nháy mắt với cô, nhưng tiếp tục nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, da rám nắng, mượt mà, trông hơi quen. Tuy Niki không nhớ ra tên, cô nghĩ rằng anh ta là ngôi sao màn bạc đã từng được người ta đồn rằng có liên hệ với một trong những cô con gái của Lyndon Johnson. (Tổng thống Mỹ 1964 - 1968)
Niki nhận lời mời khiêu vũ của một người đàn ông bảnh trai tự xưng là diễn viên và người mẫu. Anh ta hỏi Niki nhiều câu và rồi cô ý thức được anh ta muốn biết mối liên hệ giữa cô và Pepper như thế nào và cô thuộc nhánh nào của dòng họ Hyland. Khi cô nói "tôi chỉ là một người bà con nghèo" anh ta cáo lỗi để đi lấy một ly rượu và không trở lại.
Cô không vui gì lắm, nhưng giả vờ vui, ăn một món ăn chơi bày ở tủ, uống một cốc rượu sâm banh ở khay người hầu rượu đang bưng đi ngang qua, di chuyển giữa các quan khách và mỉm cười với ai nói chuyện với cô. Cô sắp sửa về phòng để tránh tiếng ồn, thì nghe một tiếng la lớn và tiếng đập mạnh nước ở hồ bơi. Cô vừa quay lại thì nghe một tiếng nữa, rồi mấy tiếng nữa và thấy đã có mấy người khách trong nước hồ bơi, còn nguyên áo quần. Rồi lúc đó một người đàn bà kéo áo dài ra khỏi đầu giữa tiếng vỗ tay hoan hô. Không chịu thua, người đàn ông đi với cô ta cởi hết quần áo và không bao lâu, hồ bơi đầy những người trần như nhộng.
Niki chán quá rồi. Cô ngó quanh tìm Pepper, muốn chào trước khi rút lui, nhưng không thấy cô ta đâu cả. Cô đi vào trong nhà, đi dọc theo hành lang về phía phòng ngủ của Pepper. Gần đến cửa phòng của cô ta, Niki nghe có tiếng cãi nhau, giận dữ. Một lát sau, cửa mở và Pepper phóng ra ngoài, cô ta quá giận nên không để ý thấy Niki đi ngang qua.
Vừa sắp rút về phòng mình, Niki nghe một tràng tiếng chửi thề, tiếng ly vỡ và rồi tiếng khóc. Cô lén nhìn vào phòng ngủ của Pepper và thấy Terry đang úp mặt xuống giường, đấm hai nắm tay vào nệm. Niki bước vào và hỏi:
- Có chuyện gì không ổn vậy? - Cô ngại vì vào không được mời, thế nhưng cô muốn giúp nếu Terry và Pepper đã gây lộn.
Terry ngồi dậy. Khi thấy Niki, cô ta mỉm cười và vỗ vào nệm bên cạnh chỗ mình ngồi.
Niki ngồi xuống và ngửi thấy mùi rượu nồng nặc ở Terry. Cô hỏi:
- Chị và Pepper cãi nhau về chuyện gì thế?
- Chẳng có gì nhiều. Pepper đôi khi có thể rất khó chịu, nhất là khi có những người bạn sa đọa quanh cô ta.
Terry nói giọng nhừa nhựa và khi nhìn kỹ, Niki thấy ở hai lỗ mũi của cô ta có bột màu trắng, nên biết rằng cô minh tinh điện ảnh này không phải chỉ bị hậu quả của rượu mà thôi.
- Những người bạn sa đọa? - Niki hỏi lại.
- Phải, những người bạn sa đọa… loại người cô ta không thể có, khi các người bạn trong giới thượng lưu của cô ta có mặt ở đây. Tôi cho cô biết, Pepper thích những loại người không ra gì ấy nhiều hơn là cô ta chịu thú nhận. Cô ta quên những người bạn thật sự của cô ta…
- Tôi chắc chị ấy không cố tình làm thế. Chị không nghĩ rằng ngày mai hai chị có thể giải thích rõ cho nhau sao?
- Chưa chắc tôi muốn vậy, - Terry đáp. Cô cầm bàn tay Niki - nhưng cô rất dễ thương, vì đã tỏ ra quan tâm. Pepper bảo cô là một người đặc biệt.
Nói đến đó, cô ta vuốt ve cánh tay của Niki. Niki mỉm cười:
- Chị cũng là một người đặc biệt. Có lẽ bây giờ chị nên đi nghỉ một chút…
Bàn tay của Terry đưa lên khỏi vai Niki và bắt đầu áp vào vú của Niki. Niki cố nhích ra xa để tránh bàn tay ấy mà không gây ra to chuyện. Ắt hẳn Terry say quá nên không biết mình đang làm gì, không cần thiết phải làm cho cô ngượng.
Bàn tay của Terry bây giờ xông xáo hơn, cô ta nói:
- Em hãy thư giãn, cứ việc thư giãn để tôi làm cho em thấy khoái lạc.Tôi biết cách làm, không tin em cứ hỏi chị em là Pepper.
Rồi thì Niki khiếp đãm vì miệng của Terry chụp lên miệng cô, hai bàn tay của cô ta đưa xuống khỏi áo dài, mò vào chỗ da non của cô dưới quần lót.
Niki kháng cự lại. Dù say hay không, Terry mạnh hơn vẻ ngoài của cô ta cho thấy. Niki càng vùng vẫy càng kích thích cô ta. Cô ta thì thầm:
- Em thích tôi, cô em. Tôi thấy em thích thật sự…
Niki cảm thấy buồn nôn và đẩy mạnh một cái làm Terry lăn sóng xoài va vào thành giường. Cô ta trách:
- Ơ kìa, em định làm gì vậy?
- Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi. Nhưng tôi không phải… tôi không phải như vậy.
- Như gì? - Terry hỏi lại, khuôn mặt xinh đẹp sưng xỉa và tức giận.
Niki đỏ mặt bối rối:
- Tôi muốn nói… tôi không làm… những chuyện đó…
Terry nheo mắt, rồi nổi giận đùng đùng và gắt lên:
- Cô tưởng cô là ai mà dám bác bỏ lời tôi? Mà dám cả gan làm bộ làm tịch như là cô đoan trang lắm. Tôi biết hết về cô, cô bé Niki ạ! Pepper đã kể với tôi, làm tôi cười bể bụng. Mẹ cô là một con đĩ thập thành, bán mình để lấy tiền của dòng họ Hyland! Vây thì căn cứ vào đâu mà cô cho mình là tốt hơn? Nói cho cùng, cô cho rằng vì lý do gì Pepper đã đem cô tới đây? Bởi vì cô ta nóng lòng muốn làm lành với cô, hiểu chưa? - Terry phá lên cười khả ố - cô ta đã nói hết với tôi. Cô ta muốn tìm cách trả đũa người anh. Cô ta nghĩ rằng có thể chọc tức người anh, nếu làm thân với cô. Cô nghĩ gì khác? Rằng cô ta tốt và dễ thương, muốn chấp nhận cô?
Niki bỏ chạy khỏi phòng, bên tai còn nghe những lời tiết lộ xấu xa và những lời châm chọc ác độc của Terry. Cô chạy về phòng ngủ, lột cái áo đang mặc ra, mặc lại áo quần cũ của mình, rồi nhét chỉ những vật dụng, áo quần, do cô đem theo vào vali. Cô gọi điện thoại kêu một xe taxi và bảo nó đậu bên ngoài cổng. Cô mừng vì chưa tiêu hết số tiền được cấp hàng tháng và mừng vì còn tiền để ra khỏi chỗ này.
Khi chiếc taxi đến, cô phóng vào ngồi ở ghế sau, đem theo cả túi xách và hành lý, bảo tài xế chạy nhanh.
Niki chờ mất tám tiếng đồng hồ ở phi trường mới có được chỗ trên một chuyến bay, nhưng cô không quan tâm, vì muốn rời ngay California. Suốt đêm ấy, cô nghĩ ngợi và cảm thấy bị phản bội, làm cô tức giận trở lại và đau khổ như xưa kia. Gia đình Hyland đã coi mẹ cô như cỏ rác và bây giờ, sau khi làm bộ quan tâm, Pepper đã làm được cho cô cảm thấy mình là cỏ rác. Cô thề với mình sẽ nhớ mãi đêm nay, để không bao giờ quên dòng họ Hyland là như thế nào - và không bao giờ để cho họ lừa phỉnh cô nữa.