There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Helen Trinh
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2880 / 60
Cập nhật: 2014-12-04 16:37:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 -
áng sớm tinh mơ ngày hôm sau, tiết trời thổi một luồng không khí dịu ngọt và ấm áp làm sao, cái không khí khiến tâm trạng con người ta như bay nhảy, sảng khoái hơn bao giờ hết. công việc tổng vệ sinh cũng đã hoàn tâ t, cánh đàn ông ngồi túm tụm ngoài hiên, còn y tá Langtry vẫn cặm cụi với công việc sổ sách quen thuộc trong phòng. Chiều nay bãi biển sẽ mở cửa, sẽ đông nhung nhúc cho mà xem, chỉ những khi bãi biển đóng cửa thì bệnh nhân khu X mới nhận thức được nó có ý nghĩa với họ đến nhường nào, họ có thể lột phăng áo xống và chăm chút cho thân thể, gạt hết mọi ưu tư để bơi lội, tắm nắng và dầm mình trong cái cảm giác thư thái và thoả mãn.
Buổi sáng trôi qua chậm chạp, dường như những thói quen hàng ngày đều bị dửng dưng, cũng bởi tất cả chỉ mong ngóng được lao ra biển. Luce nằm dài, mắt lim dim trên chiếc giường gấp ngoài hiên, bên bàn Neil đang ra sức gạ gẫm Nugget và Ben đánh bài với mình, còn Michael dẫn Matt về cuối hiên, ở đó có một chiếc bàn bên bậu cửa sổ sau phòng làm việc của y tá Langtry, đủ là một khoảng không yên ả.
Matt muốn viết thư cho vợ và Michael xung phong làm thư ký cho Matt. Đến giờ mà cô Sawyer không hê biết Matt bị mù, Matt vẫn ngoan cố giấu vợ chuyện này, viện cớ rằng muốn đích thân nói với côaa, rằng không ai có quyền phá hỏng yêu cầu này của anh. Matt thật đáng thương, y tá Langtry rất thông cảm với anh, cô hiểu lý do thực sự là Matt vẫn hy vọng mong manh vào phép nhiệm mầu sẽ xảy ra trước khi anh gặp lại vợ, và anh có thể thấy lại ánh sáng như xưa.
Viết xong, Michael đọc lại lá thư cho Matt một cách chậm rãi
- ..Và vì tay anh vẫn chưa khỏi hẳn nên Michael Wlson đã nhiệt tình nhận lời viết thư giùm anh đấy. nói thế thôi chứ mình không phải lo lắng cho anh quá. Anh sắp bình phục rồi. Anh biết mình rất nhạy cảm, nhưng nếu vết thương của anh mà nặng thì người ta đã chuyển anh về Sydney từ lâu rồi. Mình đừng lo nhé. Cho người bố này gửi nụ hôn và lời hỏi thăm tới Margaret, Mary, Joan và nhóc Pam nhé, bảo chúng không còn lâu nữa đâu. Anh rất nhớ mình. Mong sớm được chăm sóc mình và các cô công chúa của chúng ta. Người chồng yêu thương của mình, Matthew".
Tất cả những lá thư gửi về nhà đều thiếu tự nhiên, ấy đã là nỗ lực của hầu hết những con người không hề mong có ngày phải xa nhà, xa những người thân yêu để phải đặt bút lên trang giấy. Bên cạnh đó, giám thị bệnh viện đọc tất, và ta không bao giờ biết giám thị kiểm duyệt ấy là ai. Cho nên hầu hết các bệnh nhân đều tỏ ra lịch thiệp và khép nép, và họ biết cách kìm nén cơn phẫn nộ của bản thân. Chàng nào cũng viết thư về nhà đều đặn, giống kiểu học sinh nội trú ghét những vẫn phải làm, ấy là những khoảnh khắc hạnh phúc nhưng bận rộn, rồi nỗi háo hức được giao tiếp với người thân nơi xa cũng nhanh chóng tan biến.
- Xong chưa? – Matt lo lắng hỏi.
- Tôi nghĩ thế. Tôi sẽ bỏ vào phong bì ngay bây giờ và trước bữa trưa nó đã nằm gọn trong tay y tá rồi…gửi bà Ursula Sawyer, Địa chỉ gì nhỉ, Matt?
- Số 97, phô Fingleton, Drummoyne
Luce thủng thẳng bước xuống cuối hiên và õng ẹo thả người xuống chiếc ghế mây gần đó lên tiếng khiêu khích.
- Ôi chao, cử chỉ nghĩa hiệp của ông ấy chẳng giống quận công xứ Fauntleroy chút nào hết.
- Nếu cậu ngồi trên ghế đó mặc độc quần đùi thì trông không khác gì bọn tội phạm – Michael bắt đầu phản công đút tọt lá thư của Matt vào túi quần.
- Ôi, chán chết lên được!
- Để mọi chuyện được yên đi Luce – Matt nói, giọng anh hướnng về cánh cửa liếp phòng y tá Langtry đang mở toang.
- Lo cái thân mình trước đi, Mike! Tôi còn một lá thư gửi vợ Matt đây, ông có thể gửi luôn một thể - Luce thì thầm nhưng cố để cho cả ba nghe thấy – Muốn tôi đọc nó không? Kính gửi phu nhân, phu nhân có biết đấng lang quân của mình giờ mắt đã như thầy bói không?
Matt lao bật khỏi ghế, đờ đẫn, may thay Michael đã can thiệp kịp thời, anh đứng chen vào giữa người đàn ông mù đang cứng đờ kiềm chế cơn đau đớn đang dày vò, anh ôm chặt lấy Matt.
- Thôi mà bạn, hắn ta trêu cậu ấy mà. Bình tĩnh lại nào! Nghe mình nói này, có chuyện gì đâu nào! Làm sao hắn có thể làm thế dù cho có muốn. Các giám thị đời nào cho phép chuyện này xảy ra.
Luce dõi theo, khoái chí với cảnh tượng này, và không buồn co cái chân ngáng lối đi dù đã thấy Michael quyết định dẫn Matt ra bàn ngồi cùng với mọi người. Thôi thì thà nhẫn nhịn còn hơn bạo động lúc này, Michael đành dẫn Matt đi vòng qua cái chân ngông nghênh ấy, lặng lẽ tránh xa đỉa đói.
Sau khi bị bỏ mặc, Matt đã tới bên bàn còn Michael đã khuất vào trong khoa, Luce mới đứng lên lững thững tới hàng bao lơn, nhoài người lên trên, vểnh ta nghe ngóng tiếng rì rầm của Michael và y tá Langtry qua cửa sổ để ngỏ, tuy đứng ở vị trí này với cái tư thế tỏ ra chẳng thèm nghe lỏm nhưng những người bên trong nhìn dáng điệu của hắn cũng thừa hiểu hắn ta đang giỏng tai nghe ngóng. Rồi cửa sổ bị đóng lại, tất cả lại im ắng như tờ. Luce đi lướt qua hội đánh bài và biến vào trong khu điều trị.
Hắn tìm thấy Michael đang phết bơ lên bánh mì trong phòng sinh hoạt chung. Bánh mì bơ dòn tan là món duy nhất được tất cả ưa chuộng, đến nỗi dạo này Cứ 15 phải theo yêu cầu mọi người, các bệnh nhân cũng như toàn thể nhân viên tiêu thụ một khối lượng bánh khá lớn mỗi khi có cơ hội, cũng bởi nó quá tuyệt. Cứ đúng chín giờ tối, tiệc trà cuối ngày chưa bao giờ để thừa khẩu phần đáng kể hàng ngày ấy.
Phòng sinh hoạt chung đâu phải nhà bếp, nó chỉ đơn giản là nơi dự trữ thực phẩm và là khu rửa đồ. Ở đây có một chậu rửa to đùng và một tủ chạn kê dưới xích đông chạy dọc bức tường ngăn nó và phòng vệ sinh bên cạnh. Chiếc bồn rửa đặt ngay dưới cửa sổ, trên mặt quầy có một lò nướng cách xa bồn rửa. Căn phòng thiếu tủ lạnh nhưng có dây xích treo thịt lủng lẳng tít tận rầm nhà, đu đưa như những đèn lồng Trung Quốc.
Sát góc ghế băng là xoong khử trùng xinh xắn mà y tá Langtry thường dùng để luộc dụng cụ tiêm, số dụng cụ ít ỏi phòng khi cần đến. Xét thực tế, cô chỉ giữ hai ống tiêm, kim tiêm dưới da, kim khâu, một đôi kẹp gắp kim khâu, fóoc xép các loại đã được tiệt trùng phòng trường hợp bệnh nhân tự gây thương tích hay đánh nhau hoặc trong trường hợp tìm cách tự tử buộc phải tiêm giảm đau ngay. Hồi khu X mới mở cửa đã có cuộc tranh cãi nảy lửa về vấn đề bệnh nhân nào được phép giữ dao cạo râu, thắt lưng và các đồ dùng có nguy cơ gây thương tích, và có nên cho dao bếp vào tủ khóa kín không. Nhưng cuối cùng, phải thú nhận những vấn đề nêu ra đó là phi thực tế, và duy nhất một lẫn có một bệnh nhân sử dụng chính mình làm dụng cụ sát hại. may mà không thành. Bạo lực từ bệnh nhân không bao giờ được dự tính khi duyệt các quyết định, vì bệnh nhân nào không tuân thủ các quy định của Cứ 15 thì không được ở lại.
Đến tối phòng sinh hoạt chung lổn nhổn gián. Mọi kế sách vệ sinh trên đời này cũng không đuổi nổi chúng bởi chúng bay từ ngoài vào, bò từ cống rãnh lên, rơi từ mái hiên ẩm mốc xuống, gần như tồn tại phi vật chất. nếu ai trông thấy con nào là giết luôn con đó nhưng luôn có những con khác đến thế chỗ. Neil có thói quen tổ chức một cuộc săn lùng có quy mô mỗi tuần một lần, tất cả mọi người trừ Matt đề ra kế hoạch bỏ túi ít nhất hai mươi con, và việc đó có lẽ hạ được mật độ dân số của gián tới mức tha thứ được. Tuy nhiên căn phòng nhỏ ảm đạm này luôn rất sạch sẽ và gọn gàng, cho nên việc thu nhặt những con ăn xác thối này không nhiều lắm.
Luce đứng ở ngưỡng cửa theo dõi Michael một lát, rồi thò tay vào túi quần rút đồ lề ra, quấn thuốc lá. Mặc dù Michael thấp hơn Luce mười ba phân vì Luce cao những trên một mét tám, cả hai cực kỳ cân đối, đều cởi trần, ngực nở, vai rộng, bụng phẳng.
Quay đầu sang trái, Luce thấy cửa phòng y tá Langtry đối diện phòng sinh hoạt chung đang đóng kín.
- Tôi chưa bao giờ tìm cách chọc ngoáy ông phải không? – hắn hỏi Michael, tay nhét hộp sợi thuốc trở lại túi quần rồi khoanh tay một cách lười biếng, một mẩu giấy cuốn bị đùn ra môi dưới, hắn nhổ toẹt ra.
Thấy Michael chẳng thèm trả lời, hắn lập lại câu hỏi bằng giọng điệu cố ý làm cho người ta phải nhảy nhổm lên.
- Tao chưa bao giờ tìm cách chọc ngoáy mày phải không?
- Sao mày lại muốn thế? – Michael không chồm lên nhưng đã độp lại.
- Bởi vì tao thích chọc ngoáy người khác lắm. Tao thích làm cho mọi người phải quằn quại. Nó phá đi sự đơn điệu tồi tệ vô cùng.
- Mày nên làm cho chính mày thú vị và hữu ích ấy – trong cách nói của Michael có một sự đay nghiến, anh vẫn cảm thấy sự khổ sở của Matt.
Điếu thuốc cháy dở rơi ngang trái xuống sàn nhà, tờ giấy bị ném liệng đi, Luce xông vào phòng và ghì chặt cánh tay Michael, bẻ quặt ra sau.
- Mày nghĩ mình là ai mới được chứ. Mày dám chỉ đạo tao à?
- Nghe những lời mày phun ra cứ như trong kịch – Michael nói thẳng vào mặt Luce.
Dễ đến một phút họ không nhúc nhích, chỉ trừng trừng nhìn nhau.
Thế rồi Luce nới tay, nhưng thay vì bỏ tay ra hắn lại chộp lấy bắp tay Michael, những ngón tay cắm ngập điên cuồng vào da thịt anh khi chộp quá mạnh.
- Michael của ta, bên trong mày có gì đấy? – Luce thì thào – Thằng bé mắt xanh nhỏ bé đáng yêu của y tá, của mọi người đây rồi. Có một thứ bên trong mày mà cô ấy không thích một tí nào. Nhưng tao biết nó là gì rồi, và tao biết phải làm gì với nó.
Giọng gầm ghè và bàn tay trượt xuống cổ tay Michael, nhẹ nhàng bắt anh phải thả con dao cắt bơ. Không ai dám thở mạnh. Rồi khi đầu của Luce dí sát môi của Michael tách ra, anh rít một hơi thật sâu qua kẽ răng và mắt toé lửa.
Họ nghe tiếng động và quay lại cùng một lúc. Y tá Langtry đang đứng ở ngưỡng cửa.
Tay Luce thả tay Michael ra tự nhiên, không quá vội vàng hoặc tội lỗi, rồi với hành động kết thúc hắn nhịp nhàng bước tự nhiên ra ngoài.
- Chưa xong à Michael? – y tá Langtry hỏi, giọng không được bình thường lắm mặc dù tất cả con người cô có vẻ bình thường, kể cả đôi mắt.
- Sắp xong y tá ạ - Michael nhặt con dao cắt bơ lên.
Luce bước qua một bên, nhìn gườm gườm y tá Langtry khi đi ngang qua và bỏ ra ngoài. Điếu thuốc bị bỏ quên nằm trên sàn nhà, sợi thuốc và giấy cuốn bay nhẹ vì gió.
Hít một hơi thật sâu, y tá Langtry đi vào, không để ý rằng mình cứ vuối đi vuốt lại từ trên xuống dưới chiếc váy của mình. Cô đứng ở chỗ có thể nhìn Michael cho rõ khi anh tiếp tục cắt bánh mì bơ vào một đĩa nhỏ và xếp chúng trên đĩa.
- Toàn bộ câu chuyện ra sao? – cô hỏi anh.
- Không có gì đâu – giọng anh thờ ơ.
- Anh chắc không?
- Hoàn toàn chắc.
- Cậu ta không…cố tình làm gì anh đấy chứ?
Michael quay đi pha trà, ấm trên bếp lò đang sôi sùng sục, phun khói dày đặc. Chúa ơi, tại sao người ta không để anh yên?
- Cố tình làm gì tôi ư? – anh nhắc lại, hy vọng rằng vẻ thản nhiên của mình sẽ làm cô bỏ qua.
Cô cố gắng trong vô vọng để điều khiển ý chí và tình cảm của mình vào khuôn khổ kỷ luật, nhận ra mình hiếm khi phiền lòng đến thế, mất thăng bằng đến thế.
- Thôi nào Michael, - cô nói không nhân nhượng – Tôi là người lớn và tôi không thích bị người khác nghĩ mình là con nít. Tại sao anh cố tình cư xử với tôi như thể anh có suy nghĩ trong đầu là chuyện đó quá sức tôi thế hả? Tôi hỏi lại lần nữa, có phải Luce đã có hành vi gây sự với anh trước không? Phải hắn không?
Michael làm sánh nhiều nước sôi khi lập bập rót từ ấm đun sang ấm trà đang hãm.
- Không có đâu y tá, hắn không làm gì thật mà. Hắn chỉ hành động đúng như một thằng Luce thôi – anh cười khẩy, đặt ấm xuống bếp, tắt lửa và quay lại đối diện với cô – Chuyện rất đơn giản, Luce chỉ cố tìm cách chọc tức tôi. Đó là cách nó thể hiện chính nó. Nhưng nó không thể. Tôi đã gặp nhiều kẻ như Luce rồi. Tôi xử sự thế nào không quan trọng, tôi sẽ không bao giờ mất tính kiềm chế nữa – Bàn tay kia của anh nắm chặt lại – Tôi không thể! Tôi sợ điều tôi có thể làm.
Ở anh có cái gì đó buồn cười, Luce cũng đã dùng từ này. Mắt cô dán chặt vào vai trần của anh, lông ngực sáng màu, không biết có phải da anh óng ánh vì mồi hôi không. Cô chợt hoảng vì bắt gặp ánh mắt anh, cảm thấy đầu óc nhẹ tênh và bụng cồn cào, yếu đuối như một cô gái nhỏ lần đầu tiên phải lòng một người lớn thờ ơ với mình.
Mặt cô nhợt ra, người lảo đảo. Anh vội vàng tới bên, đoán chắc cô sắp xỉu, anh vòng tay qua eo cô, đỡ cô bằng đủ sức mạnh xoá đi mọi sức nặng trên đôi chân. Cô không cảm thấy gì khác ngoài vòng tay anh, vai anh, cho đến khi cảm thấy gì đó trào dâng bên trong khiến hai núm vú cương cứng, bó ép ngực cô đau nhức.
- Ôi Chúa! Không! – cô hoảng hốt kêu la, vùng ra và vung nắm đấm như thể một cử chỉ đang chống lại Luce – hắn nham hiểm lắm! – Cô rít qua kẽ răng – hắn sẽ phá huỷ bất cứ thứ gì chỉ để thấy nó méo mó đi.
Cô không phải là người duy nhất quá bị tác động, bàn tay Michael nâng lên gạt mồ hôi trên mặt và hơi quay người, bắt mình thở đều, không tự tin khi nhìn cô.
- Chỉ có một cách xử lý Luce – anh nói – đó là không để cho hắn chọc cô.
- Hắn cần bị phạt sáu tháng đi dọn đất!
- Tôi có thể tự giải quyết với hắn, tất cả chúng tôi ở khu X đều giải quyết được mà – Anh nói nhẹ nhàng và lấy lại được sức để nhặt cái khay lên – Thôi mà y tá, cô sẽ thấy đỡ hơn sau khi uống một tách trà này.
Cô cố mỉm cười và nhìn anh, không biết mình đang xấu hổ hay hả giận nữa, cô tìm kiếm cái gì đó trên khuôn mặt anh để khẳng định lại. Nhưng ngoài đôi mắt hoàn toàn xa lạ, và đôi mắt không toát lên điều gì trừ mức độ tình cảm kích động bởi cơ thể đang căng ra. Phải chăng cô như thế là bởi tại Luce.
Không có dấu hiệu Luce có mặt trong khoa hay ngoài hiên, nhóm chơi bài dừng chơi ngay khi nhìn thấy ấm trà bởi họ chờ đợi sự kiện này mãi rồi.
- Càng toát mồ hôi tôi càng uống nhiều trà – Neil nói, làm một ngụm cạn cả ca nước, rồi giơ ra xin thêm.
- Đến lúc uống thuốc muối rồi đấy, bạn của tôi ạ - y tá Langtry cố nói bằng vẻ tươi cười gượng gạo đúng mức cần thiết và hợp với giọng điệu.
Neil liếc rất nhanh. Mọi người cũng vậy.
- Có chuyện gì thế y tá? – Nugget hỏi, giọng lo lắng.
Cô mỉm cười lắc đầu.
- Một cuộc gây sự nho nhỏ của Luce. Cậu ta đâu?
- Tôi có cảm giác hắn ta đi về hướng bãi biển.
- Trước một giờ ư? Nghe không giống Luce lắm.
Nugget nhe răng cười, sở thích của anh ta trước những vụ lộn xộn nho nhỏ càng tăng khi nhe hai răng trên vẩu ra.
- Tôi có nói hắn đi bơi đâu? Tôi có nói bãi biển nào đâu? Hắn đi dạo thôi mà và nếu tình cờ gặp một thiếu nữ hay hay..thì là mà…họ dừng lại, trò chuyện, thế thôi.
Michael thở dài thườn thượt, mỉm cười với y như thể muốn nói, xem đấy, tôi đã bảo mà, chẳng có gì đáng ngại, rồi ngả mình ra sau ghế, vươn một tay ra đỡ gáy, bắp ngực nở nang của anh căng ra, lông nách lộ ra đen nhánh lóng lánh mồ hôi.
Cô lại cảm thấy thần sắc của mình đi đâu mất, hết sức bình sinh đặt tách trà xuống đĩa mà không làm đổ nước. Nực cười quá! Cô thầm nghĩ bướng bỉnh chống chế. Mình không còn là cô học trò! Mình là một phụ nữ trưởng thành và chững chạc rồi mà.
Neil đánh hơi, vươn tay ra khua trước mặt để cô dừng những suy tư.
- Này, này! Y tá bị sao vậy? Cảm lạnh rồi à?
Cô đứng lên, thản nhiên như không.
- Chắc thế. Các anh ổn chứ nếu tôi nghỉ sớm? Hay tốt hơn là tôi báo cáo viện trưởng cho người trực ca trưa.
Neil tháp tùng cô về khoa, những người còn lại đứng bên bàn ăn vẻ lo lắng, Michael cũng thế.
- Chúa lòng lành, xin đừng dập tắt sự êm ả của chúng con – Neil cầu khẩn – Chúng ta đi lòng vòng nhé, y tá sẽ ổn chứ? Có lẽ tốt hơn là tôi đi bộ cùng em về khu ở.
- Không cần đâu Neil, thật đấy. Tôi ngờ rằng nếu có gì ngoài chuyện đó chỉ là vì hôm nay tôi không cảm thấy mình là chính mình thôi. Có lẽ tại thời tiết. tưởng là sẽ mát và khô sớm, ai ngờ trời đất cứ mù mịt như một liễn súp. Một buổi chiều nghỉ ngơi sẽ giúp tôi thư thái – cô vén tấm rèm gió và ngoái đầu qua vai mỉm cười với anh – Tôi sẽ gặp lại anh tối nay.
- Với điều kiện cô cảm thấy khá hơn. Nếu không, cô cứ nghỉ, đừng lo. Đảm bảo khoa của chúng ta sẽ yên lành như một nấm mồ.
Ám Ảnh Ám Ảnh - Colleen Mc Cullough Ám Ảnh