Số lần đọc/download: 3496 / 75
Cập nhật: 2015-12-01 18:36:33 +0700
Chương 14
N
hững ngày sau đó Livia thất vọng khi không nhìn thấy sự xuẩt hiện của Shaw. Anh vắng mặt tại bữa ăn sáng và ăn trưa và việc anh mất tích mảy may không gây sự ngạc nhiên gì cho nhóm người Mỹ của anh, dường như họ coi đó là sự bình thường rồi.
Sau khi nỗ lực yêu cầu bà Faircloth đi lấy thông tin của anh từ những người hầu, cô được thông tin nhắn lại là anh chỉ đơn giản đóng cửa ở trong phòng không đi đâu và yêu cầu anh không muốn bị làm phiền vì bất kỳ lý do gì "Anh ấy bị bệnh sao?" Livia hỏi, tưởng tượng anh đang ốm và bị sốt nằm trên giường. "Chúng ta có nên bỏ một mình anh ta trong một thời gian như vậy không?"
"Chắc vì do uống rượu thôi mà," bà Faircloth nói phỏng đoán."Trong trường hợp này, ông Shaw chắc chắn nên ở một mình. Có những điều khó chịu khi một quý ông say rượu.”
"Lý do gì khiến anh ta phải uống rượu chứ?" Livia băn khoăn lo lắng, đứng bên bàn khổng lồ trong nhà bếp, nơi người giúp việc vừa nói và hoàn thành việc nhào bột của mình và chuẩn bị đang vào khuôn hấp bánh
"Điều gì có thể đã xảy ra ư? Ông ta không có vần đề gì vào buổi tối lễ hội cả. " Bà Faircloth như chờ đợi để trả lời cho người giúp việc sau khi đã đưa ra những vòng bánh ngọt đến phòng tiếp theo. " Rượu, bia không có điều gì đặc biệt khi uống chúng, thích thì uống thôi."
Livia không thích những hình ảnh người đàn ông khi say rượu, cẩu thả, vô lý cho những điều khó chịu và vấp đồ nội thất, và nôn ói mửa khi quá mức. Mặc dù biết là đàn ông cần phải uống chúng khi xã giao với mọi người nhưng khi đã uống nhiều thì dường như càng muốn nhiều hơn nữa và sau đó trở nên nghiện ngập vì rượu. Trong gia đình, cô chưa bao giờ nhìn thấy Marcus say rượu, anh đã luôn luôn duy trì khả năng kiểm soát nghiêm ngặt về mình. "Shaw không phải là say rượu", Livia phản đối trong tiếng thì thầm. "Anh ấy chỉ..." Tạm dừng, cô nhăn tán cho đến khi nó giống như một màn chắn cửa sổ. "Bà nói đúng, anh ấy là một người say sưa," cô thừa nhận. "Làm thế nào anh ấy từ bỏ nó đây! Nếu chỉ có một người nào đó hoặc một cái gì đó có thể truyền cảm hứng làm anh ta thay đổi... "
"Đó là loại người đàn ông không thay đổi," bà Faircloth thì thầm với giọng điệu chắc chắn
Livia lùi ra khỏi bàn khi người hầu đang lau sạch nó bằng khăn ướt. Cô phủi bụi bột dính ở hai bàn tay và khoanh tay trên ngực của cô. "Ai đó nên đi thăm hỏi anh ta và chắc chắn anh ta không bị sao cả chứ?”
Quản gia nhìn cô nói phản đối. "Nếu tôi là cô, người phụ nữ của tôi, tôi không cần quan tâm vấn đề này.
" Livia biết rằng bà Faircloth nói đúng. Tuy nhiên, vài phút và vài giờ thu thập thông tin, cô tốt nhất nên đi tìm chị Aline. Ai, bây giờ Livia mới nghĩ đến chị cô,. Lần đầu tiên tất cả các ngày, Livia đã quan tâm quá mức đến Gideon Shaw mà bỏ qua những vấn đề của chị cô với McKenna. Livia đã nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau tại lễ hội, và tất nhiên, cô đã nghe nói về bài hát "Rose of Tralee" Cô cảm thấy thú vị về McKenna, người mà cô đã suy nghĩ khá lạnh lùng và không mấy thân thiện với người khác lắm Tất cả mọi người trong trang viên này không ngạc nhiên mấy khi tin rằng Aline và McKenna thuộc về nhau. Có một cái gì đó vô hình nhưng không thể phủ nhận sự mật thiết giữa họ. Có lẽ đó là cách hai người họ luôn tìm kiếm ánh mắt của nhau trong đám đông.
Hoặc là cách McKenna nói một cách nhẹ nhàng âu yếm về Aline trong khi anh không nhận ra điều đó, dù cho thận trọng khi nói chuyện với nhau bất cứ ai có thể nói rằng Aline và McKenna phù hợp cho nhau. Họ dường như muốn hít thở chung một bầ không khi giữa họ. Nhu cầu khao khát của họ dành cho nhau trọn vẹn. Và Livia không nghi ngờ rằng McKenna tôn thờ chị gái mình. Có lẽ đúng về điều đó, và Livia muốn Aline tìm thấy can đảm tin tưởng McKenna và kể anh ấy sự thật về tai nạn của mình.
Miên man suy nghĩ về chị mình, Livia tìm thấy Aline trong phòng làm việc của Marcus,. Căn phòng được bao phủ bằng tấm gỗ hồng sắc đánh bóng, trang trí chỉ bằng một hàng của hình chữ nhật màu kính cửa sổ.
Mặc dù Aline thường xuyên gặp Marcus để thảo luận về các vấn đề gia đình, dường như họ đang nói về chủ đề khác thì phải khi cô nghe họ nói to tiếng tranh cãi với nhau về vấn đề cá nhân của ai đó.
"Em không thấy lý do tại sao anh lại làm thế đấy" Aline gằn giọng sự tức giận, Cả hai người không chú ý lắm tới tiếng gõ cửa của Livia và cô tự cho mình bước vào phòng mà không cần sự đồng ý, không một người nào dịu bớt khuôn mặt lại khi nhìn thấy cô
“Có chuyện gì?” Marcus gầm gừ nói
Cố gắng bình tĩnh bởi sự khiếm nhã của anh trai, Livia tập trung sự chú ý vào chị gái mình. "em muốn nói chuyện với chị trước khi ăn tối, Aline. Đó là về... thôi, em sẽ cho chị biết sau này. Hình như”, cô cau hàng lông mày xinh đẹp của mình lại "Hai người đang cãi nhau à?"
"Marcus anh hãy giải thích đi," Aline nói ngắn gọn. Cô ngồi trên góc bàn làm việc rộng, nghiêng người về phía trước chống bằng hai tay trên mặt bàn nhìn vào anh nói.
Livia nghi ngờ nhìn Marcus. "Điều gì đã xảy ra? Anh đã làm gì?”
"Điều đúng đắn",anh nói. Aline thở hổn hển vì giận dữ bởi câu trả lời của anh.
“Ý anh là sao? “Livia hỏi. "Marcus, hãy nói đi anh đừng dông dài nữa, nói cho em biết điều gì đi?"
Marcus bước đến đứng bên cạnh lò sưởi. Anh là một người đàn ông cao, đặt khuỷu tay anh trên mặt lò sưởi một cách vô tình. Anh nói bình thản " Anh chỉ đơn thuần là mất vài dòng thư để gửi đến một vài trong số các nhà đầu tư tiềm năng của Shaw-tất cả đều là người quen của anh phải thận trọng để đầu tư trong xưởng đúc Shaw và thông báo cho họ biết một vài sự cố tiềm tàng có thể xảy ra trong vụ làm ăn mà Shaw và McKenna đã đề xuất. Anh đã cảnh báo về việc mở rộng quy mô sản xuất của người Mỹ tại nước Anh này có thể công việc này không mang lại lợi ích cao lắm, chất lượng sản phẩm giảm thì kèm theo giá thành không cao và từ đó thì lợi nhuận giảm đi bên cạnh đó kiểu sản xuất đại trà thì sẽ không thành công ở đây và các thiết kế sẽ lỗi thời, không có một ai dùng sản phẩm của họ cả”
"Điều đó là vô nghĩa," Aline nói giận dữ. " Anh chỉ là đang sợ hãi điển hình của người Anh về quy mô sản xuất lớn và không có bằng chứng cho thấy nó sẽ là một vấn đề trong các xưởng đúc Shaw. "
"Nhìn cũng thấy được điều đó không cần phải bằng chứng", Marcus cho biết.
Khoanh tay trên ngực, Aline nhìn anh vẻ thách thức. " Em dự đoán rằng những nỗ lực của anh sẽ là vô nghĩa đấyMarcus, Shaw và McKenna sẽ chứng tỏ bản thân có khả năng giải quyết bất kỳ mối quan tâm của nhà đầu tư của họ."
"Việc đó phải chờ xem sao đã. Anh cũng đã viết bức thư để gửi đến Lord Elham, ông ta là hội đồng quản trị của Công ty hàng hải Somerset, và bây giờ ông ấy sẽ suy nghĩ nghĩ về việc có thể cho tàu của Shaw vào cập cảng được không. Và đó là một phần thiết yếu kế hoạch của Shaw. "
Livia mơ hồ hoang mang không hiểu hai người đang nói gì, sự hiểu biết chỉ là anh trai cô đã cố ý gây khó khắn cho Shaw và McKenna trong cuộc đàm phán kinh doanh sắp tới. "Tại sao anh làm điều đó?" cô hỏi.
"Đơn giản rằng", Aline nói, trước khi Marcus có thể trả lời. "Bằng cách ném những trở ngại trên con đường kinh doanh Shaw, Marcus đảm bảo rằng Shaw và McKenna sẽ phải đi Luân Đôn cùng một lúc, để đối phó với trò chơi anh gây ra."
Livia nhìn chằm chằm vào anh trai của cô với giận dữ. " tại sao anh lại như thế chứ?" "Bởi vì anh có ý định giữ những kẻ con hoang đó tránh xa hai người thân yêu nhất đối với anh ", Marcus gằn giọng nói tiếp. "Anh hành động vì lợi ích tốt nhất cho cả hai, và một ngày nào đó cả hai sẽ hiểu được điều đó thôi."
Livia liếc nhìn quanh căn phòng, tìm kiếm một cái gì đó để ném vào anh trai mình. " Anh giống y chang như cha hồi còn sống vậy, lúc nào cũng luôn cho mình là đúng, tự cao tự đại. "
"Bây giờ", Marcus nói với cô giọng dứt khoát ", Shaw đang chết đuối trong một chai rượu nào đó giam mình trong bóng tối. Đó là người tốt cho em sao Livia? Hắn ta không bằng một góc khi so với Amberley. "
Khuôn mặt Livia trắng bệch vì sự chế nhạo của anh dành cho Shaw, tổn thương và tức giận, cô sải bước nhanh ra khỏi phòng, không thèm đóng cửa. Aline nhìn chằm chằm vào anh trai với đôi mắt thu hẹp. "Điều đó đã đi quá xa", cô cảnh báo nhẹ nhàng. "Đừng bao giờ quên, Marcus, một số điều không bao giờ có thể thu hồi lại được khi đã nói ra."
“Livia sẽ làm tốt để ghi nhớ như vậy ", anh vặn lại. " Em có nghe những gì mà con bé đã nhận xét về anh không?."
"Vâng, và anh thật sự giống tính cách của cha đấy, không đúng hay sao? "
"Dĩ nhiên không đúng rồi."
"Marcus, trong những ngày gần đây thì cách cư xử của anh thì giống như cha của chúng ta đấy và em nghĩ có khi anh còn hơn thế nữa!”
“Không phải…”anh phản đối nói trong tức giận.
Aline giơ bàn tay về phía anh như trong tư thế tự vệ nói trong sự mệt mỏi đột ngột. "Em sẽ không lãng phí thời gian tranh luận với anhữa, anh nên ở một mình để suy xét vấn đề một cách cẩn thận anh trai thân yêu à……có bao nhiêu cách để anh xử lý được tình hình này, sao anh lại lựa chọn cách thức ngắn nhất để những thành kiến của anh đối với họ ngày càng nghiêm trọng hơn mà không hề quan tâm đến cảm xúc của tụi em chứ, bọn em đã trưởng thành rồi, và có những nhận thức của mình, không còn là những đứa con gái ngây thơ như còn nhỏ phải có người bảo vệ chúng em…..Và nếu anh cứ ngoan cố như thế thì em không còn gì để nói với anh nữa” Tiếng nói của cô kéo đi, và cô lắc đầu thở dài. "Em sẽ đi tìm Livia".
Bỏ anh lại trong phòng, Aline vội vã theo sau em gái trong khi cô nàng vì bực tức mà đi quá nhanh, nỗ lực đuổi kịp Livia làm cho cô cảm giác đau vì những vết sẹo ở chân, cô thở dài nói trong tiếng thở hổn hển “ Livia em đau rồi? Ôi chúa ơi, dừng lại đi khi em biết chị không thể bắt kịp em với cái chân đau này mà!”
Livia đứng ở hành lang, hai má đỏ lên với cơn thịnh nộ, khoé mắt cô rưng rưng vì xúc động "Anh ấy không có quyền", Livia nói, giọng nghèn nghẹt vì tức vì khóc.. Aline nhìn em với vẻ thông cảm. "Marcus là tay tự cao tự đại và kiêu ngạo", cô đồng ý nói tiếp, "và rõ ràng là anh đã nghĩ sai nhưng cũng cảm thông khi điều đó xuất phát từ tấm lòng anh ấy lo cho hai chị em mình”
"Em không quan tâm đến động cơ đó- điều đó cũng không thay đổi điều đó."
"điều gì?"
Livia nhìn chị mình khó chịu, như thể chi ấy không hiểu cô đang nói gì. "Đó là em sẽ không được thấy Mr Shaw nữa!"
"Marcus đang nghĩ là em sẽ không bao giờ rời khỏi Stony Cross, em đã không đi xa như thế kể từ khi Amberley qua đời. Nhưng điều đó không sao cả nếu em đi cùng với ngài ấy"Aline mỉm cười khi cô nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Livia đáng yêu của mình.
" Em có thể đi được sao?," Livia điên cuồng nói.
"Tại sao lại không được? Có ai ngăn em đâu. "
"Nhưng Marcus …."
"Anh ấy có thể có thể làm gì?" Aline mỉm cười nói. "Khóa em trong phòng sao? Hay là trói em trong chiếc ghế? Tới London nếu em muốn, và ở lại tại Marsden Terrace. Chị sẽ quản lý Marcus. "
"Có vô duyên khi đi theo Shaw không?... "
"Em sẽ không đi theo anh ta," Aline nói ngay lập tức. "Em đang đi mua sắm trên thành phố và đó là một chuyến đi dài thôi mà, chị nói như thế nếu có ai hỏi thăm đến em.. Và có ai mà quan tâm là nếu em tình cờ gặp Mr Shaw ở Luân Đôn cơ chứ?”
Livia mỉm cười với kế hoạch vừa rôi. " Chị sẽ đi cùng em chứ, Aline?"
"Không, chị phải ở lại Stony Cross tiếp khách của chúng ta,và... "Cô do dự một lúc lâu. " Chị nghĩ rằng nó sẽ là tốt nhất để thực hiện một sự tách biệt giữa McKenna và bản thân mình."
"Sao lại như thế?" Livia hỏi. "Tại hội làng, em dường như thấy cả hai thân thiết hơn rồi mà?-"
"Đó là khoảng thời gian đẹp", Aline cười nhẹ. "Không có gì xảy ra và chị hy vọng rằng điều đó sẽ kéo dài mãi mãi." Cô cảm thấy một sự bứt rứt mạnh khó chịu khi nói dối với em gái mình. Tuy nhiên, cuộc làm tình với McKenna đêm qua quá mạnh mẽ sẽ không kiểm soát được nếu cả hai cự tiếp tục gặp nhau, cô không muốn mình tiếp tục khao khát anh nữa.
"Nhưng em lại không nghĩ rằng McKenna sẽ chịu tình trạng như thế này đâu"
"Em cần lên kế hoạch cho chuyến đi của mình thì hơn", Aline ngắt lời cô chuyển hướng chủ đề. " Em cần thêm người đi kèm theo nữa. Chị nghĩ rằng dì Clara sẽ đi với em chứ "
"Em sẽ mời bà Smedley ở làng", Livia cười nói. " Bà ấy xuất thân trong một gia đình đáng kính, và chắc sẽ thích lắm nếu được đi đến Luân Đôn."
Aline cau mày. "Ôi em gái thân yêu à!, bà Smedley bị lãng tai, và mắt bị mờ không nhìn thấy được nhiều lắm. Không thể tưởng tượng một người đi kèm như thế"
"Chính xác", Livia cho biết, với sự hài lòng mà Aline không thể nhịn cười khi hiểu mục đích của Livia.
"Được rồi, sẽ là bà Smedley. Nhưng nếu chị là em, thì nên giữ im lặng tất cả mọi chuyện, cho đến khi em đi khỏi. "
"Vâng, em sẽ im lặng mà." Với sự phấn khích ngấm ngầm, Livia quay lại và đi nhanh qua hành lang.
*******************
Quyết định rằng đó chỉ là công bằng để cho McKenna biết việc anh trai cô làm, Aline đã quyết định gặp anh sau bữa ăn tối. Tuy nhiên, cô đã có cơ hội để nói chuyện với McKenna sớm hơn dự kiến, khi bữa ăn kết thúc trong một không khí gượng gạo và lúng túng. Gideon Shaw vắng mặt, và chị gái Susan Chamberlain của anh ta dường như là một kẻ điên rồ. Khi Susan uống rượu vang một cách quá đà, Aline đã trao đổi một cái nhìn tinh tế với người hầu rót rượu, ra hiệu cho anh ta đi thay bình rượu nhẹ hơn. Trong vòng chưa đầy một phút anh người hầu hiểu cô muốn gì và ra lệnh cho cấp dưới của mình đi thay đôi bình rượu nhanh chóng đưa lại cho anh.
Toàn bộ quá trình đấy chỉ mấy vài giây và không mấy ai quan tâm ngoại trừ Mc Kenna – người đang nhìnvào cô với nụ cười như hiểu hết.
Khi thảo luận xong về món ăn súp măng tây và cá hồi với nước sốt tôm hùm trong tối nay, cuộc trò chuyện đi lạc chủ đề đến cuộc đàm phán kinh doanh sẽ diễn ra tại Luân Đôn. Ông Cuyler ngây thơ đã tiến hành hỏi ý kiến của Marcus về các cuộc đàm phán sẽ diễn ra, và Marcus trả lời lạnh lùng: "Tôi nghi ngờ chủ đề này không nên thảo luận đầy đủ trong sự vắng mặt của ông Shaw, trong khi kết quả sẽ phụ thuộc nhiều kế hoạch của anh ta. Có lẽ chúng ta nên đợi cho đến khi anh ta tỉnh táo trở lại.”
"Tỉnh táo ư", Susan Chamberlain nói với một tiếng cười nhạo báng. "Ngài đề cập đến thói quen say sưa của em trai tôi đây sao, một người hoàn toàn là bù nhìn trong gia đình, phải không?”
Tất cả cuộc trò chuyện dừng lại. Mọi người giật mình về thái độ thù địch của bà ta đối với em trai của mình,
Aline cố gắng giảm bớt không khí căng thẳng trong phòng ăn.
" Theo như tôi được biết, bà Chamberlain," cô nói, "rằng gia đình của bà đã thịnh vượng dưới sự lãnh đạo của ông Shaw”.
"Điều đó không là gì cả để mà biết ơn nó", Susan nói một cách khinh bỉ, chống lại nỗ lực của chồng để làm cho bà ta im lặng. "Không, tôi sẽ có tiếng nói của tôi! Tại sao tôi phải tỏ lòng tôn kính Gideon chỉ vì nó may mắn trở thành người thừa kế sau khi Frederickn đã chết? "Miệng bà ta xoắn lại nói cay đắng. "Lý do Shaws thịnh vượng, Lady Aline, là vì em trai tôi quyết định đặt phúc lợi của gia đình vào lòng thương xót của một người nhập cư ít học, người đã thực hiện một vài đàu tư may mắn." bà ta bắt đầu cười. "Một người say sưa, và một kẻ thuỷ thủ thất học – một cặp bài trùng rất phù hợp đấy. Và tương lai của tôi nằm hoàn toàn trong tay của bọn họ. Mọi người không nghĩ như vậy rất vui sao? "
Không một ai có vẻ chia sẻ “ rất vui” với bà ta, khinh bỉ vì thái độ “ ăn cháo đá bát” của bà ta.
Một lúc lâu im lặng xảy ra sau đó. Khuôn mặt McKenna không biểu hiện gì cả. Anh ta có vẻ hoàn toàn không bị ảnh hưởng, như thể anh đã từ lâu quen với những từ ngữ đó. Aline tự hỏi có bao nhiêu xúc phạm và lăng mạ mà anh đã chịu đựng trong những năm qua, chỉ vì anh xuất thân từ một tầng lớp thấp kém sao.
Đột nhiên, McKenna đứng dậy cúi đầu chào tất cả mọi người, ánh mắt anh liếc nhìn hơi lâu về phía Aline như ra hiệu với cô. "Xin lỗi mọi người," anh thì thầm. " tối nay tôi không có cảm giác ngon miệng khi ăn, xin phép cáo từ trước."
Mọi người đều chúc anh có buổi tối dễ chịu, ngoại trừ Susan Chamberlain, người đang tham lam ngốn một ly rượu vang. Aline biết rằng cô phải ở lại để giảm bớt bầu không khí mất hứng này bằng cuộc trò chuyện hài hước. Nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống của McKenna, nhu cầu để đi theo anh đã trở thành không thể chịu đựng nổi. Hãy ở lại đây thực hiện vai trò chủ nhân của mình- cô cố gắng nghĩ đến nó nhưng sau mỗi giây qua đi cảm giác muốn đi với anh càng gấp rút hơn cho đến khi trái tim cô đập mạnh dữ dội và đổ mồ hôi nhỏ giọt bên dưới váy của cô.
Aline thấy mình đầu hàng không điều kiện với anh, cô đột ngột đứng dậy "Tôi xin lỗi..." cô thì thầm, cố gắng để kiếm một lý do cho việc đi đột ngột của mình. " Tôi..." Tuy nhiên, cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì. " Tôi xin lỗi", cô nói yếu ớt, và rời nhanh khỏi phòng.
Bỏ qua những lời bàn tán rộ lên sau lưng, cô vội vã đuổi theo McKenna. Khi cô lên đến đỉnh cầu thang, cô thấy anh đang đợi cô.
Anh chắc phải đã nghe tiếng bước chân sau lưng mình và anh quay người lại. Một luồng nóng khao khát bất chợt đến với cô khi họ đối mặt với nhau. McKenna đôi mắt sáng trên khuôn mặt đen tối của mình. Ánh mắt anh làm cô nhớ đến sự cuộc làm tình mãnh liệt của họ trong rừng…. cơ thể cô mềm mại bám chặt với cơ thể anh…
Bối rối, Aline nhắm mắt lại, trong khi khuôn mặt cô đỏ hồng lên Khi cô nhìn anh một lần nữa, mắt của anh vẫn nhìn vào cô một cách nguy hiểm..
"Tất cả các Shaws đều như thế sao?" Aline hỏi, đề cập đến Susan Chamberlain.
"Không, bà ta là một trong những người tốt đẹp nhất đấy", McKenna nói lạnh lùng, châm biếm, không quan tâm đến tiếng cười đột ngột từ Aline.
Xoắn ngón tay đan vào nhau cô nói nhỏ, " Em có thể nói chuyện với anh trong vài phút không? Em có một tin khá quan trọng cho anh biết. "
Anh nhìn chằm chằm vào cô với vẻ nghi ngờ"Chúng ta sẽ đi đâu?"
"Đến nơi phòng cho gia đình đi," Aline đề nghị. Đó là phòng trên tầng hai thích hợp nhất để tổ chức một cuộc trò chuyện như vậy.
"Chúng ta sẽ bị gián đoạn nếu chúng ta nói chuyện ở đó", McKenna nói.
"Đóng cửa lại."
"Không." Anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi với anh. Sửng sốt vì bất ngờ, Aline không có sức đề kháng. Trái tim cô đập nhanh hơn khi nhận ra anh đang dẫn cô đi đâu.
" Không thể vào phòng của em," cô nói thận trọng, liếc nhìn lên và xuống hành lang dài. "Đó có phải là nơi anh... không, thực sự, chúng ta không thể..."
Không quan tâm cách phản đối của cô, McKenna đi đến cửa phòng ngủ của cô và mở cửa ra bước vào.
Một ý nghĩ ngắn ngủi khi cô nghĩ đến việc quăng anh ra ngoài và đóng cửa lại nhưng trong thực tế cô biết mình không thể làm được gì khi cơ thể anh to lớn như thế.
Thở dài vì bực tức, cô bước vào phòng và giận dữ đóng cửa lại. Một đèn dầu trên một cái bàn gần cửa ra vào. Aline dừng lại để tăng ánh sáng khéo léo, ngọn lửa đủ để làm căn phòng sáng hơn cho phòng ngủ và phòng thay đồ.cầm đèn đi theo anh, khi McKenna vào không gian riêng tư trong phòng cô khi anh đã không bao giờ dám xâm phạm trong thời thơ ấu của mình. Đồ nội thất trong phòng đã được bọc bằng nệm vải thêu. tò mò, McKenna đã đi đến cửa sổ nơi đặt một số đồ chơi. Đó là một đồ chơi của trẻ em, một con ngựa kim loại nhỏ với một người đàn ông đang cưỡi nó. Và cô thấy anh đã nhận ra đó là đồ chơi yêu thích của anh lúc còn nhỏ mặc dù nước sơn đã phai nhạt đi nhiều của mình, do đó, yêu thương mà hầu hết các sơn màu sắc rực rỡ đã mặc. nhẹ nhàng McKenna đặt nó xuống mà không nói lời bình luận nào..
"Em muốn nói gì với tôi?" anh lặng lẽ hỏi.
Aline bị thu hút bởi khuôn mặt hoàn hảo của anh... các góc độ đậm của mũi, những đường cong gợi cảm của làn môi dưới của anh, "Em sợ rằng anh trai em đã gây một chút khó khăn về công việc kinh doanh của hai anh ", cô nói ngập ngừng..
Ánh mắt anh sắc bén. "Theo cách nào?"
Khi cô tiếp tục giải thích những gì Marcus đã làm, McKenna lắng nghe với phong cách trầm tĩnh.
"Cũng không có vấn đề gì lớn lao cả," anh nói khi cô kết thúc. "Tôi có thể dễ dàng thuyết phục các nhà đầu tư. Và sẽ tìm cách thuyết phục Elham ông ta sẽ được lợi nhất khi cho chúng tôi cập cảng hoặc nếu không được thì….chết tiệt! chúng tôi sẽ xây dựng cho mình một bến cảng riêng thôi”
Aline lo lắng khi thấy tự tin của anh. "Điều đó sẽ không dễ dàng." "Chẳng có điều gì khó khăn cả."
"Em nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ phải tức giận với Marcus. Nhưng anh ấy không phải hoàn toàn có ý xấu chỉ là…. "
"Bảo vệ em và Livia", McKenna nói tiếp cho sự ngập ngừng của cô. "Tôi khó có thể đổ lỗi cho anh ta vì điều đó." Giọng anh rất nhẹ nhàng. “ Anh ta nên giữ cho em an toàn từ những người như tôi."
Quay đi tránh nhìn thẳng anh, Aline nhìn qua gương cử sổ, gương mặt cô đỏ lên... và cách ánh đèn trượt trên mái tóc đen McKenna lấp lánh khi anh đã đến đứng đằng sau lưng cô. Cái nhìn của họ gặp nhau qua phản chiếu của gương. "Anh sẽ đi Luân Đôn ngay lập tức sao?"cô hỏi, bối rối khi mùi hương nam tính của anh đang rất gần cơ thể cô.
“Đúng. Vào ngày mai ".
"Còn Mr Shaw?"
Đầu anh cúi xuống đến khi cô cảm thấy hơi thở ấm nóng của anh phả lên gáy. Bàn tay anh đặt nhẹ lên vai cô, khẽ khàng vuốt ve làn da trắng mịn màng lộ ra ngoài “ có lẽ tôi phải vực anh ta dậy!. "
"Cách đó nghe không hiệu quả lắm"- cố gắng giữ bình thản cô nói
"Tôi không muốn nói về Shaw nữa." McKenna quay cô lại đối diện với mình, bàn tay anh chiếm cứ cổ cô, đi lên vuốt ve bầu má mịn màng, đôi môi non mềm ngọt ngào của cô, đôi mắt anh trầm xuống vì niềm đam mê ham muốn cô trỗi dậy đang hừng hực trong tâm trí anh.
“Anh… anh đang làm gì thế…?” Aline đột nhiên run rẩy không thốt nổi thành lời khi cô cảm thấy bàn tay anh đang vươn tới những hàng cúc mặt sau chiếc áo cô đang mặc.
“Em biết chính xác điều gì sẽ xảy ra giữa chúng ta khi đang ở trong phòng này mà”
McKenna hôn lên đôi vai mảnh khảnh đáng yêu trong khi đôi tay đang nỗ lực tháo chiếc nút ra khỏi khuy áo nhanh chóng.
Sự tiếp xúc với những sợi râu lún phún chưa cạo của anh làm cô run rẩy khi cô cũng đang khao khát anh. "Không phải," Aline cố gắng phản đối. " Anh không cho em lựa chọn…."
Môi anh ngăn lại những lời phản đối của cô, một nụ hôn thật sâu, mạnh mẽ và ngấu nghiến làm cho cả hai dường như không còn thở được nữa, lưỡi anh sục sạo trong miệng cô như thể muốn thưởng thức toàn bộ sự ngọt ngào của cô, trong khi ngón tay anh mạnh bạo và gấp rút muốn xé nát những vật cản trở anh tiếp xúc làn da cô, giật mạnh chiếc áo nịt ngực để nó mở ra thả nó rơi xuống sàn nhà, đôi gò ngực mê hồn của cô ngay lập tức phơi bày trước mắt anh, anh nhanh chóng dứt khỏi môi cô và di chuyển xuống thấp hơn để thưởng thức cái thung lũng ngát hương giữa hai bầu vú mềm mại của cô Bàn tay anh liên tục vuốt ve mơn trớn, chọc ghẹo và cuối cùng khi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa anh ngậm lấy một bên và mút vào thật mạnh, đánh lưỡi lên nụ hồng đang dần dần cứng lên trên ngực cô, hút nó vào trong miệng mình.
Như thể một bên không đủ anh quay sang bầu vú còn lại và tham lam nó giống như bên kia. Cô gần như nảy lên khi anh mút vú cô, những cơn rùng mình vì cảm giác khoái lạc nguyên sơ chạy xuyên suốt cơ thể cô, cô ôm chặt lấy vai anh, nhắm mắt lại buông thả mình trong trạng thái mê ly mà anh đem đến cho cô. Thoả mãn một phần, anh buông cô ra, thở hổn hển nhìn vào mắt cô, xoay người cô lại, áp miệng vào tai cô anh thì thầm nói “ hãy quỳ xuống nào!”
Lúc đầu, cô không hiểu. Tuy nhiên, áp lực của lòng bàn tay anh trên vai cô ép buộc cô quỳ xuống. tiếng áo xống xộc xệch vang lên v cử đọng của cô, những hình thêu trải thảm sàn nhà mờ đi trước mắt cô khi mọi sự tập trung cô đang chú ý vào lần lượt những lớp quần áo của anh đang rơi trước mắt cô, và ngay lập tức Mc Kenna quỳ xuống phía sau lưng cô. Bàn tay anh thuần phục kéo chiếc váy cô lên thắt hông, tay chu du lướt xuống đôi mông tròn trịa, cởi bỏ chiếc nịt tất đẩy nó xuống ngang đùi cô, vuốt ve qua lại trên lớp vải quần con đang bảo vệ cô khỏi sự tiếp xúc trực tiếp của anh vào chỗ nhạy cảm đó, Cô cảm thấy ngượng ngùng khi cảm thấy có một dòng nước ấm rỉ ra từ bên trong theo sự chuyển động chuyển động ngón tay anh.
Chỗ kín của cô khẽ nhức nhối lên vì ham muốn anh. Rên lên khi anh đang cố đẩy chiếc quần con của cô xuống ngang đùi, hướng dẫn cô quỳ gối chống hai bàn tay cô ngang bằng vai hơi đưa người về phía trước, tay lướt nhẹ theo đường thẳng từ trên xuống dưới lưng cô, hơi nhếch chân trái cô lên khi anh đang muốn bỏ quần con ra khỏi đùi cô. Cô như mê man làm theo sự sắp xếp của anh mà không có chút phản đối nào khuôn mặt đờ đẫn vì dục vọng tuôn tràn trong cô. Mở rộng đùi cô một chút, lúc này khu vực riêng tư của cô hiện ra trước mắt anh một cách trọn vẹn và mở rộng, ướt át và nóng bỏng, kích thích anh muốn thúc vào trong cô, cảm nhận sự ấm áp chật khít mà cô dành riêng cho anh.
Hít một hơi dài, thở sâu, anh ngăn giữ dục vọng cuồng điên của mình đối với cô, Aline sẽ không chịu đựng được vật to lớn cứng như thép của anh khi cô chưa sẵn sàng, vì thế anh phải kiên nhẫn….
McKenna di chuyển đến sát người cô, vai gập theo chiều dài cơ thể cô. " Thoải mái nào”, anh thì thầm khi nhận thấy cô đang rùng mình “ Không sao cả, lần này tôi sẽ dịu dàng với em… sẽ không đau đớn”
Aline không trả lời. Cô chỉ có thể run rẩy, và chờ đợi, nhắm chặt đôi mắt và khẽ hạ cơ thể cho sát vào cơ thể anh hơn, một tay anh đặt nhẹ trên hông cô,, tay còn lại…..nhẹ nhàng lách ngón tay mình vào phía trong vỏ bao thắt chặt của cô, ngón tay anh cọ vào mỏm đồi giấu kín giữa hai khe núi và phản ứng co rút bên trong non mềm của Aline gần như đã cuốn phăng mất sự tự chủ của anh, đây mới chỉ cuộc làm tình thứ hai của cô và anh muốn cô phải được ưu tiên được thỏa mãn trước nhu cầu của chính bản thân anh…. Ngay cả khi điều đó có thể giết chết anh đi nữa. Vì thế, cùng với ngón tay, miệng anh lại bao phủ lên khu vực nóng bỏng của cô và lưỡi anh nhè nhẹ cọ xát phía trong cô, tay anh rút ra thì lưỡi anh thúc vào…. Lần lượt lưỡi và tay anh thay phiên nhau lấp đầy trong cô. Cảm giác sung sướng nóng bỏng mãnh liệt như muốn đốt cháy cơ thể cô, hoàn toàn theo bản năng hông cô uốn cong lên đòi hỏi nhiều hơn nữa, cô muốn chạm vào anh như anh đang chạm vào cô, để thưởng thức mùi vị của anh, nhưng mỗi lần cô cố gắng cử động là anh lại siết chặt hông cô và giữ cô nguyên tại chỗ. Điều này sẽ giết chết cô nếu anh cứ yêu cô theo cách đó, đó là suy nghĩ mạch lạc cuối cùng mà Aline nghĩ đến, cảm giác tuôn trào như cơn sóng triều liên tục vỗ nhanh và mạnh vào bờ khiến cô không thể chịu nổi được nữa, cô hét lên gọi tên anh và rồi sự kiểm soát trong anh biến mất.
Anh trườn lên lưng cô, miệng anh phủ đầy lên lưng cô và tay anh giữ chặt cô hai bên sườn buộc cô khớp đúng với anh, anh định tiến vào thật chậm nhưng cô qua ướt và quá sẵn sàng cho anh đến nỗi anh trượt thẳng vào bên trong ngay cả khi cô thở hắt vì sự xâm nhập đó. “Nó có đau không?”- anh gầm gừ nói.
“Hơi đau một chút…. Nhưng giờ thì không sao..” cô rên lên khó khăn để nói “ Đừng ngừng lại….. làm ơn ….đừng ngừng lại…”
“Không bao giờ” anh thề “ không bao giờ”
Anh chuyển động và cô chuyển động bên dưới anh, và cả hai đều đã bị kích thích quá mức đến nỗi chỉ một thoáng sau họ cùng bùng nổ, và anh người đã ngủ không biết với bao nhiêu người phụ nữ rồi đã chẳng hơn là một cậu bé mới tập tành làm tình. Dục vọng anh vẫn còn đang nằm trong cơ thể ấm áp của cô, cả hai đang cố lấy lại hơi thở cho mình, trong khi cơ thể họ đang dính vào nhau, mệt mỏi nằm trên thảm sàn nhà. Nhắm mắt, Aline không muốn di chuyển đi đâu nữa mồ hôi tuôn đầy làm tóc cô dính hai bên thái dương, da cô trở nên sáng bóng.
Cô cắn chặt môi để khỏi rên rỉ phản đối khi anh đang đang từ từ rút ra khỏi người cô, thay vào đó cô vẫn tiếp tục nghiêng, chân tay không cử động nổi nữa sau cuộc làm tình dữ dội. McKenna nhanh chóng mặc áo vào, cử chỉ gấp rút và anh phát ra tiếng âm thanh nặng nề, trầm trầm, mắt không nhìn về phía cô “ Không có hứa hẹn, không hối tiếc…. giống như em muốn”
Aline không cử động khi nghe anh nói. Cô chờ đợi cho đến khi anh bước ra khỏi phòng, lắng nghe âm thanh tiếng đóng cửa trước khi cô cho nước mắt mình tuôn rơi như mưa trên khuôn mặt cô.
……
Bữa ăn tối chán nản buồn tẻ cuối cùng rồi kết thúc. Mặc dù Livia biết rằng ở Stony Cross Park tất cả mọi người gần như đã nghi ngờ rằng cô đã đi thăm căn phòng của người đàn ông độc thân,.Cô sử dụng một con đường ở phía bên của trang viên và được lưu giữ bên cạnh một hàng rào thủy tùng cao trước khi trượt qua nơi ở yên tĩnh. Không nghi ngờ gì, đó sẽ là không khôn ngoan khi đơn độc đến phòng anh như thế này, nhưng cô không quan tâm đến điều đó.Sau khi cô đã chắc chắn rằng anh ta sẽ không sao cô sẽ quay trở lại phòng mình và tìm một số tiểu thuyết đọc trước lúc khi ngủ, cô thầm hứa như vậy.
Gõ cửa, Livia chờ đợi với vẻ khẩn trương. Không có tiếng trả lời, cau mày, Livia lại gõ cửa lần nữa. " Xin chào? " cô gọi. “ Có ai không?”.
Một khoảng lâu cho cuộc chờ đợi, Livia bắt đầu xem xét lựa chọn chiếc chìa khóa vạn năng từ bà Faircloth để mở cánh cửa thì đột nhiên cánh cửa rung lên và âm thanh mở khóa vang lên, cánh cửa chỉ mở hé ra đủ cho cái đầu người hầu Shaw ló ra ngoài
“ Có chuyện gì không, thưa tiểu thư?”
"Tôi đã đến gặp Mr Shaw." "Ngài Shaw không tiếp khách vào giờ này, thưa cô!” Cánh cửa ngay lập tức đóng lại,
Livia khẩn trương lấy chân giữ nó lại không cho khép lại “ Tôi sẽ không đi chừng nào chưa gặp ngài ấy
Ánh nhìn người hầu trở nên bực dọc, mặc dù giọng anh ta vẫn lịch sự. " Ngài ấy không thể gặp cô ngay lúc này, Milady."
Livia nói thẳng thừng. "Ông ta đang say rượu sao?"
"Thưa vâng!", anh ta gật đầu nói.
"Tôi có thể gọi bánh mì và trà giúp Mr Shaw tỉnh lại."
"Không, Mr Shaw mốn gọi thêm mấy chai rượu mạnh nữa ạ!. "
Livia mím môi và cô đẩy mạnh anh ta để bước vào bên trong phòng. Hành động của cô khiến anh ta không dám ngăn cản và không dám đụng chạm vào người cô. Không quan tâm thái độ phản đối của người hầu, Livia nhìn lướt qua căn phòng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá ô nhiễm cả không khí trong phòng.
“Không được lấy rượu thêm nữa” sau khi nhìn tổng quát, Livia quay sang nói với anh người hầu giọng ra lệnh anh ta “ Hãy đi lấy một ít bánh mì và một ít nước trà mang lên đây, ngay lập tức
"Ngài ấy…không muốn như thế thưa cô… " anh ta kêu lên với giọng lo âu.
"Đi đi, mọi việc tôi chịu trách nhiệm",Livia nói và ra hiệu cho anh ta đi. Miễn cưỡng nghe lệnh, sau khi chần chừ biết không thể làm gì anh ta bước ra khỏi phòng không quên khép cửa lại.
Sau khi anh ta đi, Livia tiến đến căn phòng ngủ chính của Shaw khi cô nghĩ anh ta đang nằm say trong phòng ngủ. Hình ảnh đập vào đôi mắt cô khiến cô thở hổn hển. Gideon Shaw đang nằm trong bồn tắm bên ánh đèn đang tỏa sáng được đặt trên đầu anh ta, dựa lưng vào trên bờ thành bồn tắm, hai chân anh thả lỏng trong bồn tắm, những giọt nước long lanh còn đậu trên mái tóc và trên ngực anh, hình ảnh cho thấy anh ta đang tắm và cô đột ngột xông vào làm cho cả hai bất ngờ.
Với tay cầm lấy ly rượu, anh nhìn chằm chằm vào cô. Giọng cộc lốc hỏi “ Cô tới đây làm gì?”
Ôi chúa lòng lành ơi, Livia nghĩ một giọng ngây dại. Điều gì đã đẩy anh ta buông thả mình như thế này- cô nghĩ, "Người bị sa lầy trong địa ngục" như thế Marcus thích để mô tả cho tình trạng anh ta lúc này.
Livia chưa bao giờ tưởng tượng đến hình Gideon Shaw buông thả, say rượu và không thèm giữ hình tượng quý ông như lúc này nhưng nó lại đang hấp dẫn cô.
Cau có, Shaw nhăn nhó khi chưa có câu trả lời từ cô, " Cô ở đây làm gì?” Anh nói to hơn.
Livia nhìn mê hoặc vào thân hình của anh đến nỗi không thể nghe câu hỏi của anh, đến khi anh lập lại câu hỏi cô giật mình thoát khỏi thôi miên của anh, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc cô trả lời “ Tôi đến xem ngài có khoẻ không?”
"Bây giờ tôi ổn," anh nói lạnh lùng. “ Cô có thể đi ra”.
"Ồ, không đâu", cô phản đối. " Ngài đang say rượu, và có lẽ đã không ăn gì trong ngày nay cả."
"Tôi sẽ ăn khi đói."
"Ngài cần một cái gì đó dinh dưỡng hơn so với ly rượu đó, Mr Shaw."
Ánh mắt anh lạnh nhìn vào cô. "Tôi biết những gì tôi cần, thưa quý cô. Bây giờ xin mời cô đi cho, hoặc cô muốn nhìn thân thể tôi chăng!”
Livia nên cảm thấy mình đang bị xúc phạm nhưng thay vào đó một nụ cười nhỏ thoát ra môi cô "Tôi nghĩ rằng ngài đang quá tự tin về mình đó, thưa ngài!”
"Tôi là một Shaws," anh trả lời, như thể đó là miễn hoàn toàn chấp nhận được cho sự tự phụ.
"Ngài có biết chuyện gì xảy ra với ngài nếu cứ tiếp tục uống theo cách này? Sẽ biến thành một con người xấu xí bị nghiện rượu nặng, với một cái mũi đỏ lớn và bụng to nhô ra. "
"Tốt thôi", anh nói lười biếng, uống cạn ly rượu trong tay.
"Oh, và não ngài sẽ bị mục nát vì nó."
"Tôi đang chờ đợi điều đó đây." Anh ngã người cạnh bồn tắm, rót thêm rượu vào trong ly.
"Và ngài sẽ bất lực", Livia nói thẳng. "Sớm hay muộn, rượu sẽ cướp khả năng làm tình của một người đàn ông khoẻ mạnh với người tình của ông ta, Ngài chờ điều đó chăng?”
Và rõ ràng điều đó đã làm anh ta dừng lại việc uống rượu nhưng …lại nguy hiểm cho cô hơn khi mặt anh đen lại và không ngờ đến là Shaw trèo ra khỏi bồn tắm với thân hình loã lồ của mình.
" Và cô có muốn thử khả năng đó của tôi không, tôi không ngại chứng minh cho cô xem đâu "
Livia nhìn vào anh từ trên xuống dưới trong đờ đẫn và cảm giác lan tràn kích thích dục vọng của mình khi nhìn thấy vật đàn ông của anh đang giương lên ngạo nghễ, cô thấy hối hận vì đã thách thức anh trong lúc này, quay mặt đi chỗ khác, thẹn thùng đỏ mặt làm cô run rẩy khi nói” Xin lỗi, có lẽ tôi nên đi ngay bây giờ, ngài hãy từ từ nghiền ngẫm những lời tôi nói, tạm biệt!”
Cô xoay vòng để trốn thoát, nhưng trước khi cô có thể đi một bước, anh đã bắt cô từ phía sau. Livia dừng lại, mắt cô mở to khi cảm giác cơ thể nam tính ướt đẫm của anh đang ép vào sau lưng cô.
Đôi tay đầy nước đang vòng tay giam cô trong lồng ngực anh. "Ồ, tôi đang suy nghĩ về điều đó đây, người phụ nữ của tôi", anh nói gần tai cô. "Và tôi đi đến kết luận rằng chỉ có thể chứng minh cho cô thấy lời cô nói là sai”.
"Không cần", cô thở hổn hển, trong khi cánh tay của anh di chuyển và hai bàn tay khum trên ngực của cô.Hơi nóng tay anh, làm núm vú của cô co lại cứng nhô lên dưới làn vải sớm bị anh làm ướt "Ôi, không… không…” cô hoảng sợ nói.
"Cô không nên nói đến khả năng làm tình của một người đàn ông. Đó là một chủ đề khá nhạy cảm để nhắc đến. "anh thì thầm vào tai cô, không buông cô mà càng ôm chặt cô hơn.
Livia bắt đầu run rẩy,không thể đứng nổi, thân hình dựa hoàn toàn vào ngực anh. Bàn tay ấm áp của anh rời khỏi vú cô, quét qua tiếp xúc với cổ của cô, sau đó trượt vào bên trong các cạnh của áo che thân trên người cô. Cô giật mình khi cô cảm thấy anh đang chạm tay mình vào nụ hoa đang cứng của vú cô. "Tôi sẽ nhớ…nhớ điều đó…không dám đề cập đến nữa," cô thì thầm.
"Bây giờ muộn rồi." Quay mặt cô lại,anh hôn lên môi cô. Sự mềm mại của đôi môi cô, được môi anh bao trùm không chừa vị trí nào.
Livia cong người lên đón anh sâu hơn vào trong mình, tay trượt trên cơ thể lấp lánh anh. Nhận thấy anh đang muốn làm tình với cô, Livia đã cố gắng để tập hợp trí thông minh của mình... nhưng nó đã không thể giúp cô ngừng lại, với Gideon hôn càng lúc càng sâu, càng lúc càng mãnh liệt, cho đến khi cả hai nằm xuống tấm thảm trong phòng tắm. Buông môi Livia ra, Gideon khẩn trương mở lớp quần áo váy của cô. Anh tháo vài nút đầu tiên của thân trên áo cô và kéo nó xuống, để lộ những đường cong vú cô. Cô muốn anh hôn chúng. Cô muốn miệng, lưỡi của anh... những suy nghĩ về nó phát một tiếng rên từ cổ họng cô.
Thở nhanh, Gideon vươn người trên cô đang cố lấy gì đó trên đầu cô, cô nghe tiếng lách cách của viên đá và cho là mình nhầm lẫn khi nghĩ anh uống rượu trong khi ….đang làm tình với cô. Nhưng anh ngậm một viên đá trong miệng và trước sự bối rối của cô anh cúi người hôn lên đôi ngực tròn trịa trắng hồng của cô. Anh nhấn chìm nụ hoa vào sâu bên trong miệng trong mụ hôn băng giá,lưỡi anh càn quét khắp núm vú lạnh, say mê mút nó. Livia vặn vẹo bên dưới thân hình anh với một tiếng kêu kinh ngạc, nhưng Gideon giữ im cô trong vòng tay và tiếp tục liếm mút vú cô cho đến khi đá tan và miệng anh nóng ấm trở lại.
Chiều dài nặng nề của kích thích của anh ép vào bên trong đùi của cô, trong khi mỗi vuốt ve của lưỡi gây ra một luồng hơi nóng kích thích trong bụng Livia. Lùa tay vào mái tóc dày, vàng ẩm ướt của anh, cô rên rỉ gọi tên anh và nâng hông mình lên cọ sát mạnh vào thân thể ấm áp của anh.
Tuy nhiên, Gideon đột nhiên lăn ra khỏi người cô với tiếng rên. "Không," anh nói. "Lần đầu tiên không thể được như thế này. Tôi đang say rượu và điều đó không đúng, và tôi sẽ không xúc phạm em theo cách đó. "
Livia ngây người nhìn chằm chằm vào anh, quá đầy với mong muốn suy nghĩ rõ ràng. Vú của cô căng lên và tim đập mạnh trong lồng ngực. "Tôi không cảm thấy bị xúc phạm. và anh không làm điều gì sai cả"
"Ngay trên sàn nhà tắm ư", anh lẩm bẩm. “Chúa ơi! Tha thứ cho tôi, Livia. Em xứng đáng khi làm tình trên một chiếc giường khô ráo, sạch sẽ và ấm áp chứ không phải như thế này, tha lỗi cho tôi, tha thứ cho tôi… "
"Ngài được sự tha thứ của tôi," cô nói nhanh. "Tôi không phải là người khó chịu, tôi chưa bao giờ thử làm trên thảm… nên xin ngài…” cô rên rỉ cảm thấy lạnh và muốn anh lại sưởi ấm cho cô.
Nhưng anh không nghĩ như vậy khi đứng dậy nhanh chóng và nhanh chóng lấy chiếc áo khoác tắm mặc nhanh trên người mình, anh quay trở lại với cô và kéo cô nhẹ nhàng dậy "Tôi xin lỗi," anh nói khi anh đang cài lại nút áo cho cô, chỉnh lại trang phục cô một cách vụng về.
"Ngài muốn tôi thực sự đi ra khỏi phòng này sao?"
"Em phải đi, Livia. Ngay bây giờ, trước khi tôi lại muốn nằm lên người em thêm một lần nữa”
Tự an ủi chính mình là anh cũng thấy khó khăn khi phải buộc cô đi. Thở dài trong thất bại, cô cho phép anh dìu mình ra đến cửa phòng.. "Tôi đã nói người hầu mang cho anh một ít bánh mì…",, khi anh đang dìu cô.
“Tôi sẽ ăn sau.….”
"Không, và tôi hy vọng ngài sẽ ăn ngay khi mới mang lên phòng, và sẽ không có thêm rượu nữa nhé."
"Tôi không đói."
Livia nghiêm khắc nói. " Ngài sẽ ăn, vì nó sẽ là một phần của sự ăn năn của ngài khi muốn làm tình với tôi trên sàn tắm…”
"Được rồi," Gideon nói vội vàng. "Tôi sẽ ăn… tôi sẽ ăn ngay."
Hài lòng, Livia nhìn anh mở cửa cho cô và chúc cô ngủ ngon và cô bước đi lững thững trên hành lang đến khi nghe tiếng cửa đóng lại sau lưng, cô thở ra một hơi dài run rẩy dựa lưng vào tường và lẩm bẩm nói nhỏ “….và tôi ước gì ngài tiếp tục làm tình với tôi ngay trên sàn đó..”