The mere brute pleasure of reading - the sort of pleasure a cow must have in grazing.

Lord Chesterfield

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Cẩm Thơ
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1243 / 17
Cập nhật: 2017-09-17 02:19:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ado Bàn-chân-nhỏ nhìn chiếc điện thoại reo trong ba giây, đến giây thứ tư thì quyết định nghe xem có chuyện gì xảy ra ở đầu dây bên kia. Khi nhấc cái dụng cụ này khỏi cần treo, cô nghe thấy ngay tiếng Gabriel tuyên bố là anh có hai câu cần nói với bà xã.
— Nhanh chân lên - Và anh thêm.
— Không được đâu - Mado Bàn-chân-nhỏ trả lời - Tôi có mỗi một mình, ông Turandot không có đây.
— Anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa.
— Này, đồ đần độn, - Tiếng Gabriel nói - nếu không có người nào ở đấy thì cô hãy đóng phéng cửa vào, nếu có ai đó thì cô tống khứ ngay ra ngoài. Đã hiểu chưa, hả đồ vịt zời?
— Hiểu rồi, thưa ông Gabriel.
Và cô zập máy. Có phải đơn giản thế đâu. Quả là đang có một ông khách thật. Nhưng cô có thể để anh ta lại một mình, vì người khách ấy là Charles và Charles thì lại không phải là cái gã chuyên đi lục lọi trong két để lấy mấy đồng bạc. Anh ấy là một người ngay thẳng, cái anh Charles này. Bằng chứng là anh ta vừa hỏi cưới cô.
Mado Bàn-chân-nhỏ chỉ vừa bắt đầu suy nghĩ về việc này thì cái điện thoại lại réo lên.
— Khỉ gió - Charles gầm lên - Không làm sao mà yên thân được trong cái xó này.
— Anh ba hoa, anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói, tình huống này làm nó bực mình - anh chỉ biết ba hoa.
Mado Bàn-chân-nhỏ lại cầm ống nghe lên, và nghe tuôn ra một số tính từ, mà từ nào cũng khó chịu không kém từ nào.
— Này cô phù thủy, đừng có zập máy như thế, làm sao cô biết tôi ở đâu để gọi lại. Chóng lên, cô có một mình hay còn ai khác?
— Có Charles ạ.
— Ai muốn gì ở Charles vậy? - Charles hỏi một cách lịch lãm.
— Anh ba hoa, anh ba hoa, anh chỉ biết ba hoa - Con Xanh-lá-cây lại nói.
— Chính hắn la lối thế à? - Chiếc điện thoại hỏi.
— Không ạ, con Xanh-lá-cây đấy ạ. Charles thì ông ấy chỉ nói chuyện đám cưới với tôi thôi.
— À! Hắn quyết định rồi đấy! - Chiếc điện thoại nói, giọng dửng dưng - Nhưng việc ấy thì có cản trở gì đến chuyện đi gọi Marceline. Nếu cô không muốn mệt mỏi với mấy bậc cầu thang thì hắn sẽ làm thay cô, anh chàng Charles ấy.
— Để tôi hỏi ông ấy - Mado Bàn-chân-nhỏ nói.
(một lát sau)
— Ông í nói là ông í không muốn đi.
— Tại sao?
— Ông í giận ông.
— Lão zở hơi. Bảo lão lại đầu zây đi.
— Charles! - Mado Ban-chân-nhỏ gọi to (động tác).
Charles chẳng nói chẳng rằng (động tác).
Mado nóng ruột (động tác).
— Thế nào, hắn lại chưa? - Chiếc điện thoại hỏi.
— Đơi ạ - Mado Bàn-chân-nhỏ trả lời (động tác).
Cuối cùng thì Charles, sau khi dốc cạn cốc rượu, cũng chậm chạp lại gần cái tai nghe, giằng lấy cái máy từ tay cô nàng có thể là vợ tương lai của anh, rồi phát ngôn cái từ rất điều khiển học sau:
— A-lô.
— Charles, ông đấy à?
— Đơi-ơi-ơi.
— Vậy thì hãy phi đi gọi Marceline ngay cho tôi nói cái này. Khẩn cấp đấy.
— Tớ chẳng phải nhận lệnh của ai cả.
— Ô là la. Có phải thế đâu, tôi bảo ông nhẩu nhẩu lên, khẩn cấp mà.
— Còn tớ thì tớ bảo rằng tớ không phải nhận lệnh của ai cả.
Và anh cúp máy.
Rồi anh trở lại phía quầy bar. Đứng ở sau quầy, Mado Bàn-chân-nhỏ có vẻ như đang mơ tưởng.
— Thế nào - Charles nói - Cô nghĩ sao? Xuôi? Không xuôi?
— Em nhắc lại với ông là, - Mado Bàn-chân-nhỏ lí nhí - tự nhiên ông hỏi thế này, chẳng báo trước, đúng là một cú sốc, em chưa dự tính gì. Việc này yêu cầu phải cân nhắc, ông Charles ạ.
— Cứ làm như cô chưa nghĩ đến bao giờ ấy.
— Ồ, ông Charles! Sao ông lại thô và chát chúa thế.
Chuông của cái thứ của nợ kia bắt đầu hoạt-động-vô-tuyến trở lại.
— Ôi zào, cái gì thế nào, cái gì thế nào.
— Cứ kệ đấy! - Charles bảo.
— Chẳng nên khó khăn thế làm gì, dù sao thì cũng là bạn bè.
— Thế, nhưng thêm con bé con, lại càng tệ hại.
— Đừng nghĩ đến con bé nữa. Ở tuổi này là lộn xộn lắm.
Vì cái đó vẫn tiếp tục rung lên bần bật, Charles lại ra đầu dây cái máy vừa được nhấc khỏi ổ.
— A-lô - Gabriel gào.
— Đơi-ơi-ơi… - Charles nói.
— Thôi nào, đừng lôi thôi nữa. Đi, phi lên chỗ Marceline đi. Ông xắp làm tôi cáu tiết lên bây giờ.
— Cậu có hiểu không, - Charles lên giọng, nói - cậu đang quấy rầy tôi đấy.
— Gì cơ - Cái điện thoại rít lên - Ông nói cái quái gì thế? Quấy rầy ông á? Ông thì có cái giống gì quan trọng để làm cơ chứ?
Một cách quả quyết, Charles lấy tay bịt ống nói của cái máy lại và ngoái về phía Mado, hỏi cô:
— Có xuôi? Không xuôi?
— Có xuôi… - Mado Bàn-chân-nhỏ trả lời, mặt ửng đỏ.
— Thật đấy nhé?
— (động tác)
Charles nhấc tay ra khỏi cái ống nói và thông tin điều sau đây cho Gabriel, vẫn có mặt ở phía đầu dây đàng kia:
— Thế là thế này, tớ có một tin mới thông báo với cậu.
— Tôi đếch cần biết. Đi gọi cho tôi…
— Marceline, tớ biết rồi.
Rồi anh xả một mạch:
— Mado Bàn-chân-nhỏ với tớ, bọn mình vừa đính hôn xong.
— Ý hay đấy. Thực ra, tôi nghĩ rồi, không cần thiết phải…
— Cậu có hiểu tớ vừa nói gì không? Mado Bàn-chân-nhỏ với tớ, đám cưới đấy.
— Nếu cậu thích thế. Còn Marceline, không cần phải làm phiền cô ấy làm gì. Bảo cô ấy là tôi mang con bé đến rạp Mont-de-piété để xem biểu diễn. Có cả khách du lịch lịch sự đàng hoàng tháp tùng với vài anh bạn, cả một đoàn chứ có phải chơi đâu. Cho nên, tiết mục của tôi, tối nay tôi sẽ làm cho ra trò. Tội gì mà không để Zazie thưởng thức luôn thể, đây quả là một dịp may cho con bé. Này, thật đấy chứ, ông cũng đến luôn nhé, cả Mado Bàn-chân-nhỏ nữa, thế là thành buổi chúc mừng việc đính hôn của các vị, đúng không? Phải uống mừng chứ, tôi sẽ đãi, lại có ca múa nhạc nữa! Cả Turandot, cũng đến luôn đi, cái gã dở hơi ấy, con Xanh-lá-cây nữa, nếu ta nghĩ là nó cũng sẽ khoái chí, cả Gridoux, đừng có quên Gridoux. Cái ông Gridoux kỳ lạ này.
Nói đến đấy, Gabriel zập máy.
Charles treo cái ống nghe lên và quay lại phía Mado Bàn-chân-nhỏ, anh quyết định phát biểu một điều gì đó rất đáng ghi nhớ.
— Thế nào? - Anh nói - Xuôi rồi chứ? Xuôi thật rồi chứ?
— Chứ sao nữa - Madeleine đáp.
— Bọn này xắp cưới nhau, hai đứa chúng tôi, Madeleine - Charles nói với Turandot vừa về đến nơi.
— Ý hay đấy - Turandot nói - Tôi đãi hai người một liều an ủi để mừng việc này. Nhưng rầy rà cho tôi là bị mất mất Mado. Cô ấy làm việc tốt.
— Vâng nhưng mà tôi vẫn ở lại mà - Madeleine nói - Ở nhà trong khi anh ấy chạy tắc-xi, tôi sẽ chán chết.
— Thế thật đấy chứ! - Charles nói - Nói cho cùng thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả, ngoài việc khi tụi này “làm nhau” một cú, thì là đúng với phép tắc.
— Bao giờ người ta cũng tìm ra một cái cớ - Turandot nói - Các vị muốn uống gì nào?
— Tôi thì gì cũng xong - Charles đáp.
— Lần này thì sẽ là tôi phục vụ cô - Turandot vừa nói với Madeleine một cách lịch thiệp vừa phát vào mông cô, động tác mà thường lệ ông ta không bao giờ làm ngoài giờ làm việc hoặc chỉ khi nào cần gây không khí thôi.
— Anh Charles anh ấy có thể uống một ly fernet-branca - Madeleine nói.
— Cái đấy nuốt không vào! - Charles bảo.
— Cậu đã chả xơi nguyên một cốc lúc trưa nay đấy thôi! - Turandot nhận xét.
— Quả là vậy. Thế thì cho tôi một cốc vang beaujolais đi.
Họ chạm cốc.
— Vì những cuộc “leo trèo” hợp pháp của các vị - Turandot nói.
— Cám ơn - Charles vừa trả lời vừa chùi miệng bằng cái mũ cát-két của anh.
Anh nói thêm là thế đã hết đâu, anh còn phải đi báo cho Marceline nữa chứ.
— Anh chẳng phải nhọc công làm gì, cái bắp cải đáng yêu của em, để em đi cho.
— Cậu cưới vợ hay không cưới vợ thì việc quái gì đến cô ấy? - Turandot nói - Cô ấy có chờ đến mai để biết cũng được.
— Marceline, - Charles nói - lại là chuyện khác. Gabriel giữ con bé Zazie với hắn. Cậu ấy mời tất cả chúng ta, cả anh nữa, đến ngó một tí, xem cậu ấy biểu diễn tiết mục của mình. Ngó một tí, tôi hy vọng là phải ngó mấy tí ấy chứ.
— Sao, - Turandot bảo - cậu không thấy tởm sao? Cậu lại tới một cái hộp đêm dành cho tụi pê-đan để ăn mừng lễ đính hôn của cậu à? Nào, tôi hỏi lại cậu đấy, cậu không thấy tởm à?
— Anh ba hoa, anh ba hoa, - Con Xanh-lá-cây nói - anh chỉ biết ba hoa.
— Các ông đừng có cãi nhau - Madeleine can - Tôi đi báo cho bà Marceline và mặc đồ thật bảnh vào để anh Gaby của chúng ta được hãnh diện.
Cô bay đi. Lên đến tầng hai, cô vợ chưa cưới mới tinh nhấn chuông. Một cánh cửa được người ta nhấn chuông một cách đáng yêu như vậy thì không thể làm gì khác hơn là sẽ mở ra. Và cánh cửa ấy mở ra thật.
— Chào cô Mado Bàn-chân-nhỏ - Marceline dịu dàng nói.
— Chuyện là thế này ạ… - Madeleine lấy lại hơi thở đã bị bỏ lại chút ít trong những vòng vo của cầu thang.
— Hãy vào đây uống tạm một cốc xi-rô đã - Marceline dịu dàng ngắt lời.
— Nhưng tôi phải đi mặc quần áo.
— Tôi thấy cô có khỏa thân mấy đâu nhỉ - Marceline nói một cách dịu dàng.
Medeleine đỏ mặt. Marceline dịu dàng bảo:
— Thế thì có cản trở gì đến cốc xi-rô đâu, phải không?
Phụ nữ với nhau mà…
— Dù sao thì…
— Cô có vẻ xúc động.
— Tôi vừa mới đính hôn xong. Nói thế là bà hiểu rồi.
— Cô không có mang chứ?
— Bây giờ thì chưa ạ.
— Vậy thì cô không thể từ chối tôi một cốc xi-rô.
— Sao mà bà nói năng hay thế.
— Tôi có làm gì để được thế đâu - Marceline dịu dàng trả lời và đưa mắt nhìn xuống - Vào đây đi.
Madeleine lại lí nhí mấy câu cảm ơn lịch sự không ra đâu với đâu và đi vào. Được nhiệt tình mời, cô ngồi xuống. Chị chủ nhà lấy ra hai cái cốc, một bình nước và một cái chai bảy lăm đựng xi-rô. Chị cẩn thận rót thứ dung dịch ấy, một cách khá rộng rãi cho khách và chỉ một đốt tay cho mình.
— Tôi phải cảnh giác với tôi - Chị dịu dàng nói với một nụ cười rất đồng lõa.
Rồi chị khuấy đều thứ giải khát ấy và chúm chím uống.
— Thế sao nào? - Marceline khẽ khàng hỏi.
— Thế này ạ… - Madeleine nói - Ông Gabriel gọi điện nói là ông ấy đem con bé đến chỗ hộp đêm để xem tiết mục của ông ấy, cả hai chúng tôi luôn, Charles với tôi để ăn mừng lễ đính hôn.
— Thế hóa ra là Charles à?
— Đằng nào cũng thế thì Charles cho xong. Anh ấy nghiêm chỉnh, mà lại là chỗ quen biết.
Cả hai lại tiếp tục tủm tỉm cười với nhau.
— Bà Marceline, - Madeleine hỏi - bà bảo tôi nên mặc bộ cánh nào?
— Thì, - Marceline trả lời một cách dịu dàng - cho lễ đính hôn hợp nhất vẫn là một bộ đồ màu trắng kem, điểm một chút gì đó của sự trong trắng trinh bạch có ánh bạc.
— Cái khoản trắng trong trinh bạch thì bà hãy cho qua đi thôi - Madeleine đáp.
— Nhưng người ta vẫn làm thế.
— Ngay cả trong một hộp đêm cho mấy chàng đồng cậu ấy à?
— Cái đó đâu có dính dáng gì đến việc này.
— Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà… Nếu tôi không có váy màu trắng kem với chút gì trong trắng ánh bạc hay đơn giản là không có tới một bộ “hai phòng có nhà tắm” với áo cánh, ngay cả dây đeo tất “có bếp riêng” cũng không thì tôi làm thế nào đây? Hãy nói xem, hãy nói cho tôi xem, tôi sẽ làm thế nào chứ? [63]
Marceline cúi đầu, một cử chỉ biểu hiện rõ nhất của sự suy tính nghĩ ngợi.
— Vậy thì, - Chị nói dịu dàng - Vậy thì trong trường hợp này, tại sao cô lại không mặc cái áo vét màu đỏ tía với cái váy xếp li màu xanh lá cây lẫn màu vàng mà tôi đã nhìn thấy trong buổi khiêu vũ mười bốn tháng bảy nào đó. - Bà để ý lần tôi mặc bộ đó à?
— Đúng thế đấy - Marceline nhẹ nhàng đáp - Tôi để ý thấy cô mặc bộ ấy mà (im lặng). Hôm đó, cô rất xinh xắn.
— Bà thật tử tế! - Madeleine nói - Vậy hóa ra là thỉnh thoảng, bà có quan tâm đến tôi?
— Đúng thế đấy - Marceline đáp nhẹ nhàng.
— Vì tôi, - Madeleine nói - vì tôi, tôi thấy bà đẹp hết sức.
— Thật à? - Marceline hỏi với vẻ dịu dàng.
— Đúng thế mà - Mado trả lời rất đỗi hăng hái - Thật thế mà. Bà rất xinh đẹp lắm. Tôi mà được như bà thì sướng quá. Bà đẹp gái chết đi được. Lại còn lịch sự nữa chứ.
— Thôi, vừa phải thôi - Marceline nói một cách dịu dàng.
— Thật mà, thật mà. Bà rất xinh đẹp lắm. Tại sao chúng tôi không mấy khi thấy bà? (im lặng) Chúng tôi muốn được thấy bà thường xuyên hơn. Tôi (thở dài) muốn được thấy bà thường xuyên hơn.
Marceline nhìn xuống, má từ từ ửng hồng.
— Thế thật đấy - Madeleine tiếp - tại sao chúng tôi không thấy bà thường xuyên hơn, tôi mạn phép được nhắc với bà là bà tràn đầy sức sống, hơn nữa lại xinh đẹp quá chừng, thật đấy, tại sao thế?
— Tại tính tôi không thích ồn ào, phô trương - Marceline dịu dàng đáp.
— Không cần phải đến mức đó, bà vẫn có thể…
— Đừng năn nỉ làm gì, cô thân mến ạ - Marceline nói.
Đến đấy, họ trở nên lặng lẽ, suy tư, mơ mộng. Giữa hai người, thời gian trôi đi chầm chậm. Họ nghe thấy xa xa, trên các con phố, những chiếc bánh xe ộp oạp chậm rãi trong đêm. Qua khung cửa sổ hé mở, họ nhìn thấy mặt trăng lấp lánh trên mấy cái chạc ăng-ten tê-vê chỉ gây những tiếng êm êm.
— Dù sao thì cô cũng phải đi thay quần áo đi thôi, - Marceline nhẹ nhàng nhắc - nếu cô không muốn lỡ mất tiết mục của Gabriel.
— Phải thế thật - Madeleine nói - Vậy tôi sẽ mặc cái áo vét màu xanh táo với cái váy màu da cam và vàng chanh của hôm mười bốn tháng bảy nhé? - Đúng rồi.
(Một lúc)
— Dẫu sao thì để bà lại mỗi một mình tôi cũng buồn lắm - Madeleine nói.
— Không sao đâu - Marceline bảo - Tôi quen rồi.
— Gì đi chăng nữa…
Hai người cùng đứng dậy cùng một dáng điệu, cử chỉ như nhau.
— Thôi thì, biết làm thế nào… - Madeleine nói - Tôi đi thay đồ vậy.
— Cô sẽ xinh xắn lắm - Marceline vừa nói vừa nhẹ nhàng lại gần.
Madeleine nhìn vào mắt chị.
Có ai đó đập cửa.
— Thế nào, đi được chưa? - Charles la lên.
Zazie Trong Tàu Điện Ngầm Zazie Trong Tàu Điện Ngầm - Raymond Queneau Zazie Trong Tàu Điện Ngầm