Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Quang Nguyen
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 35
Cập nhật: 2020-07-19 20:14:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13 - Dưỡng Đường Bí Mật
-von gượng ngồi dậy lần nữa.
Nàng không biết mấy giờ, và là đêm hay ngày. Trong căn phòng vắng tanh, chỉ có mình nàng với cái giường trắng cô độc.
Nàng vừa nhớ iại những điều thổ lộ với Fu- Chun. Từ khóé mắt nàng ứa ra hai giọt lệ. Nàng bâng khuâng nghĩ đến Văn Bình. Fu-Chun đã biết hết bí mật về nàng và Văn Bình. Nàng hối hận vì đã nói thật, trong một phút xốc nổi không kềm hãm được ghen tuông.
Ở vào truờng hợp Y-von, có lẽ người đàn bà nào cũng phản ứng như nàng. Phương chi nàng sắp vĩnh biệt cõi đời. Văn Bình là niềm hy vọng cuối cùng của đời nàng. Nàng yêu Văn Bình hơn hết mọi vật ở đời.
Thế mà bỗng nhiên...
Bỗng nhiên, tấm hình bẩn thỉu ấy lọt vào mắt nàng. Tấm hình chụp lén này không rõ nét, nhưng, cũng đủ cho nàng thấy sự phản bội của Văn Bình. Chàng đang say sưa ôm trong tay một cô gái đẹp như nặn. Lý do khiến Y-von bừng bừng lửa giận là cô gái không có một mảnh áo nào.
Trong cơn ghen điên loạn, Y-von đã tố giác Văn Bình. Giờ đây, nàng không biết số phận chàng ra sao. Tuy nhiên, nàng giống như người từ ngoài đường sáng rực vào rạp chiếu bóng tối om chỉ bị quáng mắt một lát, dần dà nàng đã lấy lại sự bình tĩnh.
Bình tĩnh mà vẫn không sáng suốt. Nàng cầm bức hình, bàn tay run run, rồi cơn ghen lại sôi sục trong lòng nàng.
Cô gái trong ảnh như đang cười với nàng. Cái cười kiêu hãnh và châm chọc. Dường như cô gái muốn nói cho Y-von biết Văn Bình đã hoàn toàn thay lòng đổi dạ. Máu nóng trào lên mặt. Y-von tức tối vò nảt tấm hình, rồi ném vào góc phòng.
Có tiếng kẹt cửa.
Bước vào một thiếu phụ có cặp mắt và cái miệng duyên dáng.Nàng mặc xoàng xĩnh mà vẫn diễm lệ. Y-von ngẩng đầu: người lạ không phải là cô điều dưỡng quen mặt. Y-von đoán phỏng là nữ y tá.
Nàng cất tiếng:
- Chào cô...
Thiếu phụ đáp lễ, giọng thân mật:
- Chào bà Y-von.Bác sĩ nhờ tôi đến hỏi thăm bà.
- Cám ơn cô.Tôi chỉ còn hơi nhức đầu và chóng mặt.
- Vâng, bà không bị gì đâu. Tim bà còn yếu, bà dùng viên thuốc này thì khỏi ngay.
Thiếu phụ trao cho nàng một viôn thuốc nhỏ màu trắng, và rót nước bưng lại. Y-von hỏi:
- Thuốc gì đây cô?
Thiếu phụ đáp:
- Thuốc an thần. Uống vào tim sẽ hết đập mạnh, và trí óc sẽ sảng khoái. Loại thuốc này nhiều bệnh nhân đã dùng, rất hiệu nghiệm, Mời bà thử xem.
Y-von ném viên thuốc vào miệng, chiêu bằng ngụm nuớc lọc. Chợt nhớ ra, nàng hỏi thiếu phụ:
- Mấy giờ rồi cô?
- Thưa bà, đã quá nửa đêm.
Y-von định hỏi thiếu phụ xem nàng đã ăn cơm tối chưa, thì đầu nàng nhức như búa bổ. Mắt nàng nổ đom đóm, mi mắt nặng chĩu, như bị khâu dính vào nhau.
Trước khi mê man, Y-von bỗng sáng suốt một cách kỳ diệu.
Nàng nắm tay người thiếu phụ, giọng run run:
- Trời ơi, cô lừa tôi.
Thiếu phụ lắc đầu:
- Bà yên tâm. Tôi không lừa bà đâu. Đó là thuổc an thần.
- Thuốc an thần tại sao lại nhức đầu? Tại sao cô đầu độc tôi?
- Thuốc mê đấy. Bà chỉ ngủ một lát rồi tỉnh. Tôi là bạn thân của bà.
- Bạn thân của tôi?
- Vâng, tôi được lệnh tới cứu bà.
- Cô là ai? Fu-Chun đâu? Văn Bình đâu?
Thiếu phụ chỉ cười không nói. Nàng lặng lẽ nhìn Y-von trở mình rồi nhắm mắt. Một phút sau, nàng đã ngủ say. Thiếu phụ trở nên nhanh nhẹn khác thường. Nàng ghé tai sát ổ khóa nghe ngóng trước khi mở cửa.
Lát sau thiếu phụ trở vào, đẩy cái băng ca gắn bánh xe. Nàng rón rén chuyển Y-von từ giường lên băng ca rồi nhẹ nhàng kéo ra hành lang.
Đến cửa, thiếu phụ khựng lại. Trước mặt nàng sừng sững gã đàn ông vạm vỡ, da đen thui, mắt đỏ tía như phun máu.
Thiếu phụ nói:
- May quá! Phiền anh giúp tôi một tay.
Gã đàn ông quắc mắt:
- Ai cho phép cô mang bệnh nhân đi?
Thiếu phụ biến sắc:
- Cám ơn anh đã đặt vấn đề kỷ luật. Song anh đừng quên là anh không có quyền ra lệnh cho tôi.
Gã đàn ông múa tay:
- Thành thật xin lỗi cô. Sở dĩ tôi thắc mắc vì ông chủ đã ra chỉ thị minh bạch. Tôi tin cô, nên cho phép cô vào đây tự do. Nếu biết cô chở bệnh nhân đi, tôi đã chặn cô ngay từ ngoài cửa.
- Ông Fu-Chun sai tôi đưa bệnh nhân về Aberdeen. Không tin, anb kêu điện thoại lại hỏi.
Gã đàn ông ngần ngừ một giây. Thiếu phụ nói:
- Ông chủ sai tôi đến gấp vì dưỡng đường đã bị lộ. Đêm nay, có thể chúng sẽ bắt cóc bệnh nhân.
Hắn hỏi vặn:
- Tại sao ông chủ không cho tôi biết?
- Vì ông chủ đinh ninh anh để tôi làm tròn nhiệm vụ.
Gã đàn ông đổi ra giọng nhỏ nhẹ:
- Thế thì được. Bây giờ, mời cô vào trong này. Sau khi ông chủ ưng thuận, tôi sẽ cho cô đi.
Thiếu phụ theo gã đàn ông vào căn phòng gắn máy lạnh, trang trí sang trọng ở đầu hành lang.
Đây là phòng làm việc của y sĩ phụ trách dưỡng đường.
Gã đàn ông áp ống nghe vào tai rồi quay số.
Nghe một lát. Không ai đáp, hắn càu nhàu gác máy:
- Ông chủ đi khỏi. Phiền cô đợi một lát...
Tiếng cười của thiếu phụ rít lên ghê rợn:
- Tôi không có thời giờ đợi anh thêm nữa. Anh vâng lời tôi không thì bảo?
Gã đàn ông toan phản ứng, nhưng vấp phải miệng súng đen ngòm mà thiếu phụ vừa chĩa ra.
Hắn lắp bắp:
- Trời! Cô định làm bậy ư?
Thiếu phụ quát:
- Đi ra? Tôi ra lệnh cho anh đẩy băng ca ra sân. Xe cấp cứu đậu sát hành lang, anh khiêng băng-ca bỏ vào trong. Mau lên!
Trước mũi súng, gã đàn ông đành tuân lệnh răm rắp. Chẳng nói, chẳng rằng, hắn từ từ đẩy băng ca dọc theo hành lang ra hiên. Vừa đi, thiếu phụ vừa hỏi:
- Còn ai ở đây nữa?
Gã đàn ông đáp:
- Đã về hết. Còn...
Hai người tiến qua phòng trực nhật. Bên trong chỉ có một nữ y tá. Nghe tiếng động, người này chạy ra. Phát đạn 7,65 luồn qua cái nòng dài, lắp ống hãm thanh, nghe bụp một tiếng, êm hơn tiếng bụp của nút chai sâm-banh. Trông cách cầm súng, và nét mặt thản nhiên khi bóp cò, người ta biết thiếu phụ không phải là kẻ sử dụng súng lần đầu.
Một tiếng bụp nữa.
Hai viên đạn cùng hướng vào một mục phiêu. Người nữ y tá của dưỡng đường Tai Fat ngất ngư mấy giây đồng hồ, như muốn biểu lộ sự kinh ngạc, rồi ngã vật, một vòng tròn đỏ lòm nổi bật trước ngực. Nạn nhân sóng sượt trên sàn gạch bóng, không kịp trối một tiếng, dầu là tiếng rên.
Gã đàn ông quay ngoắt, bàn tay lách vội trong áo. Giọng thiếu phụ sang sảng như tiếng thép:
- Đứng im, không chết bây giờ?
Gã đàn ông bỏ tay xuống. Thiếu phụ cưòi gằn:
- Định rút súng ư? Anh là kẻ xuẩn ngốc? Súng đeo dưới nách, vướng kẹt trong bao da, anh không thể nào rút kịp. Nếu không nghĩ tình riêng, tôi đã biếu anh một viên đạn vào giữa tim rồi.
Gă đàn ông nghiến răng ken két, mắt long sòng sọc tức tối.
Thiếu phụ nói:
- Chịu khó lát nữa thôi. Đấy, cái xe đậu dưới mái hiên, phiền anh khiêng băng-ca ra.
Gã đàn ông riu ríu vâng lời, như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn cắp tiền của mẹ đang đứng để nghe quở mắng. Thiếu phụ giục:
- Nhanh lên, còn đợi gì nữa.
Gã đàn ông mở cửa hậu chiếc xe cam-nhông-nét sơn trắng bên hông in dấu chữ thập đỏ. Hắn nhấc bổng băng-ca lên xe.
Linh giác bảo chuyện chẳng lành, hắn vùng xoay lưng. Thiếu phụ cười khanh khách:
- Anh biết rồi hả?
Gã đàn ông run run:
- Ô kìa, cô đã hứa...
- Hứa với anh ra sao?
- Mới đó, cô đã quên. Cô hứa không hại tôi, nếu cô được tự do mang bệnh nhân ra xe.
- Anh ngu như vậv chẳng trách Fu-Chun chỉ thuê anh làm gác đêm tại bệnn viện. Hồi nãy tôi phỉnh phờ anh để anh đẩy băng-ca ra sân và khiêng lên xe. Băng-ca bằng sắt ống nặng chình chịch, đàn bà như tôi bưng sao nổi. Giờ đây, công việc xong xuôi, anh hãy nhắm mắt để tôi đền ơn.
Gã đàn ông van vỉ thảm thiết:
- Lạy cô, xin cô nhân đạo. Tôi không dám khai với ông chủ đâu.
Thiếu phụ dằn giọng:
- Vô ích, anh muốn trối trăng gì nữa?
Tròng mắt gã đàn ông trợn trừng trong sự kinh hoàng vô biên. Hắn nâng bàn tay che mặt, như muốn cản viên đạn 7,65 của thiếu phụ. Nàng bóp cò một cách dịu dàng, như người đàn bà mở ví lấy tiền cho hành khất.
Phát đạn xuyên thủng yết hầu, nạn nhân rú ằng ặc như con vật bị thọc tiết. Hắn khuỵu xuống, lăn dưới bánh sau xe hơi. Thận trọng, thiếu phụ tiến đến dí miệng súng sát thái dương hắn. Nàng có cảm tưởng như mặt hắn nổ tung làm nhiều mảnh dướl sức công phá mãnh liệt của viên đạn bẹt đầu.
Thiếu phụ mở cửa xe nhìn bên trong. Y-von vẫn thiêm thiếp. Thiếu phụ đóng nhẹ, trèo lên băng trước. Nàng lái xe rất thành thạo, hộp số không hề kêu nghiến.
Bên ngoài, trời vẫn mưa. Đèn đường không đủ sức xua đuổi bong đêm mù mịt phủ kín hải đảo.
Trên làn môi trái tim đỏ chót như hoa phượng vĩ và thơm ngát mùi hạnh nhân của người thiếu phụ, vừa nở một nụ cười. Hình ảnh một người đàn ông cuờng tráng, lịch sự và khôi ngô, hiện ra trong óc nàng. Nàng mường tượng như đâu đây mùi thuốc lá Salem, thứ thuốc thơm mùi bạc hà mà chàng thường hút. Châu thân nàng run lẩy bẩy. Nàng tưởng như vừa cọ sát làn da nóng hổi của chàng.
Nàng lẩm bẩm một mình:
- Văn Bình ơi, liệu anh hiểu em không?
Chiếc xe sơn trắng mang dấu hiệu Hồng thập tự phóng vùn vụt về bãi biển.
Mưa đêm đổ rào rào.
° ° °
Tứ phía vắng lặng làm Văn Bình chột dạ. Tòa biệt thự mênh mông gần Aberdeen cũng vắng lặng như sau khi chàng đột nhập thì bị Peng-Tsi dí súng, áp giải xuống hầm. Nếu chàng không nhanh chân thoát hiểm, giờ này chàng đã làm mồi ngon cho cọp đói.
Ngọn đèn nê-ông trước cửa duỡng đường Tai- Fat lập lòe như muốn tắt. Văn Bình dẫm nhẹ đế giày trên sàn gạch láng bóng. Đề phòng bị đánh úp, chàng rút súng, cầm trong tay lăm lăm, thận trọng men theo chân tường. Mùi bông băng và thuốc sát trùng quen thuộc ngập đầy không khí.
Suýt nữa chàng vấp một khối thịt sóng sượt trước phòng trực, cuối hành lang. Đó là xác một người đàn bà còn trẻ, mặc áo choàng trắng y tá. Mớ tóc dài bị xổ tung quyện trong vũng máu đỏ lênh láng. Văn Bình đạp nhầm vũng máu, phải vịn tường để khỏi trượt.
Nghe tiếng động khả nghi, chàng toan quay lại thì một tiếng quát dữ dằn đã nổi lên:
- Đứng yên, bỏ súng xuống!
Lệ thường, hễ cầm súng trong tay, ở tình thế nào chàng cũng không chịu để bị giải giới dễ dàng. Địch đứng trước mặt thi chẳng nói làm gì, vì chàng luôn luôn đoạt phần thắng, địch ở bên hông, hoặc địch núp sau lưng, chàng vẫn có đủ tài ba bắn trúng. Tài ba hầu như độc nhất vô nhị của Văn Bình là ngón tay bóp cò nhanh như được điều khiển bằng óc điện tử, và không cần nhìn thấy địch, không cần nghe tiếng động do địch gây ra, chàng vẫy nhẹ là địch mất mạng.
Sau khi nghe tiếng quát "đứng yên, bỏ súng xuống" Văn Bình lại không thay đổi tư thế. Nếu chàng muốn, chàng đã có thể bắn địch trọng thương. Sở dĩ chàng "án binh bất động" là do một định ýrõ rẹt. Chàng cần đóng trò trong chốc lát để xem câu chuyện dẫn dắt đến đâu.
Chàng bèn vứt súng. Địch cho phép chàng quay lại.
Địch trạc 30, râu quai nỏn dữ tợn. Quần áo hắn ướt sũng, chứng tỏ hắn vừa đội mưa và chưa có thòi giờ thay đồ khô.
Hắn ngoắt chàng vào một căn phòng đối diện đoạn khóa chặt cửa.
Chỉ ghế cho chàng ngồi, hắn nói:
- Anh to gan thật. Dám vào tận hang hùm.
Văn Bình cười nhạt:
- Không vào hang hùm làm sao bắt đưọc cọp. Hồi nãy, tôi đã vào hang hùm ở Aberdeen và cọp chẳng làm gì được tôi. Rốt cuộc, cọp mén của anh bị tôi hạ hết.
Gã râu quai nón dậm chân bành bạch tỏ vẻ giận dữ:
- Tôi sẽ moi tim anh trả thù cho Peng-Tsi.
Văn Bình nhún vai:
- Tôi không tin anh dám giết tôi. Vì anh chưa được ông chủ cho phép. Nếu tôi khòng lầm, Fuchun sai anh đến đây để điều đình.
Gã râu quai nón hơi ngượng, có lẽ vì chàng nói trúng tim đen hắn:
- Hai chữ điều đình quá to lớn. Sự điều đình chỉ diễn ra giữa những phe ngang hàng. Anh đã bị thất thế, chúng tôi chẳng dại gì điều đình với anh. Nếu cần, chủng tôi sẽ tra tấn anh. Hoặc lóc thịt, chẻ xương anh ra...Tuy nhiên, nếu giết anh cũng không ích lợi gì. Trong trường hợp anh biết điều chúng tôi sẵn sàng cứu xét. Chẳng hạn, trong trường hợp anh hoàn trả số kim cương anh ăn trộm tại Aberdeen.
- Đáng tiếc. Anh đòi quá muộn. Tôi đã nhờ người mang ra khơi nộp cho ông Hoàng.
- Hừ...nói láo vừa vừa chứ... Không lẽ anh đã nộp cả Y-von cho ông Hoàng!
Câu nói mát mẻ của hắn bắt Văn Bình phải suy nghĩ. Chàng đến dưỡng đường Tai-Fat để cứu Y-von. Nhân viên của Fu-Chun lại hỏi chàng về Y- von. Nghĩa là nàng đã rời khỏi dưỡng đường. Nàng đi hồi nào? Hiện nàng đang ở đâu? Nàng tự ý trốn đi hay là nàng bị bắt cóc? Ai bắt cóc nàng? Giờ đây, nàng còn sống hay chết?
- Thôi anh ơi, anh đừng đòn phép nữa. Y-von đang bị giam ở đây.
Gã râu quai nón tròn mắt:
- Kẻ mưu toan đòn phép là anh. Chính anh đã bắt cóc Y-von, chính anh đã hạ sát cô y tá của chúng tôi. Ông Fu-Chun sẽ không để yên cho anh đâu.
Văn Bình nói:
- Dĩ nhiên. Nhưng nếu Fu-Chun giết tôi, thì tất cả đều mất.
Gã râu quai nón hỏi:
- Tức là anh chịu điều đình...
- Phải. Tuy nhiên, tôi chỉ chịu điều đình với Fu-Chun.
- Ông chủ mắc bận, chưa đến được.
- Chừng nào hết bận?
- Chưa rõ. Phiền anh chờ một lát.
Té ra gã râu quai nón đang đợi một đồng lõa khác.
Chàng hỏi hắn:
- Anh đang đợi ai?
Hắn nhe răng cười, bộ tịch khả ố:
- Đợi một người mà anh thích lắm.
Văn Bình bông đùa:
- Đúng rồi. Một người đàn bà tuyệt đẹp.
Lời nói nghịch ngợm của chàng không ngờ hợp với sự thật. Gã râu quai nón gật gù khoái trá:
- Phải. Một người đàn bà tuyệt đẹp. Đáng thương là anh không còn cơ hội thưởng thức cái nhan sắc mỹ miều ấy nữa.
- Anh lầm. Riêng tôi, tôi lại nghĩ khác.
- Đừng hợm mình! Lát nữa, anh sẽ thấy. Nàng đến dây chẳng phải ôm anh như đêm trước mà để hạ sát anh, anh hiểu chưa?
Văn Bình giật mình. Trong thời gian ngắn ở Hồng Kòng, chàng mới dính líu đến một người đàn bà, và nàng đã mạo danh vũ nữ Bét-ty Hong tại Métro.
Chàng hỏi gã râu quai nón:
- Bét-ty phải không? Nếu là nàng thì không còn gì thú bằng!
Gã râu quai nón cười hềnh hệch:
- Tên thật của nàng đẹp hơn nhiều. Nhưng thôi, anh đã biết tên Bét-ty thì ta tạm gọi nàng như thế cho dễ nhớ. Bắt anh nhớ nhiều tên, sợ đêm nay xuống chầu Diêm vương anh lại quên hết, tội nghiệp!
Văn Bình lặng người trong mấy giây đồng hồ. Chàng vốn là điệp viên có dây thần kinh bằng sắt, nhưng sự xuất hiện của Bét-ty, một Bét-ty tay sai của kẻ thù, đã làm chàng bàng hoàng.
Chàng không còn thời giờ tưởng tượng xa xôi nữa: Bét-ty Hong giả hiệu đã hiện ra ở ngưỡng cửa. Mùi nước hoa đắt tiền của nàng hắt thổi vào mũi chàng có một sức quyến rũ siêu phàm.
Nàng vẫn mặc áo sường sám Thượng hải bằng gấm ngũ sắc rực rỡ, bó sát thân và ngắn ngủn, lộ cặp đùi thon dài, trắng muốt. Trong một phần mười tích tắc đồng hồ, Văn Bình hồi tưởng lại đêm thần tiên sống với Bét-ty trên căn gác ọp ẹp thoang thoảng mùi á phiện, mùi đèn dầu lạc, và mùi thịt da mê mẩn cúa nàng.
Bét-ty nghiêng đầu chào:
- Hân hạnh.
Văn Bình nói:
- Tôi quay lại Métro hỏi thăm em nhưng đáng tiếc không gặp.
Bét-ty đáp:
- Anh gặp em sao được vì thỉnh thoảng em mới làm việc ở đấy. Bây giờ, chúng mình gặp nhau rồi đó.
Văn Bình nói:
- Em là quỷ cái.
Bét-ty cười:
- Cám ơn lời khen ngợi của anh.
Gã râu quai nón xen vào:
- Sao không hạ thủ hắn cho rồi?
Bét-ty khoan thai tô lại đôi môi chín mọng:
- Còn đợi ông chủ nữa.
Gã râu quai nón xớn xác:
- Ông chủ hề gì không, cô?
Bét-ty đáp:
- Không sao. Chỉ hơi mệt thôi.
Quay về phía Văn Bình, nàng nói với gã râu quai nón trong khi mắt nàng không rời chàng:
- Mười phút nữa, ông chủ sẽ lại. Ông chủ ra lệnh cho anh phải gia tăng cảnh giác. Ông chủ đến với bác sĩ. Tài xế chờ ở ngoài.
Văn Bình có ấn tượng lạ lùng như Bét-ty thổ lộ điều này với chàng, ngụ ý cho chàng hiểu những chi tiết cần thiết về Fu-Chum.
Nói xong, Bét-ty hỏi gã râu quai nón:
- Anh có lửa không?
Bét-ty rút ra cái hộp đựng thuốc lá bằng vàng, nạm hạt soàn lóng lánh. Nàng chìa mời gã râu quai nón một điếu:
- Anh hút cho vui.
Gã râu quai nón đỡ điếu thuốc thơm trên tay người ngọc. Văn Bình thấy mắt hắn đỏ ngầu, lộ vẻ thèm muốn đê tiện.
Văn Bình bỗng có cảm tưởng Bét-ty mời gã râu quai nón hút thuốc hầu tạo cơ hội cho chàng lật ngược thế cờ. Nàng không thể biết rằng chàng đã cố tình chịu lép vế. Và chàng đã khám phá ra một sổ tình tiết đáng kể. Fu-Chun sắp đến. Cho dẫu Bét-ty không gián tiếp báo tin bằng những câu nói bóng gió, chàng cũng phải phản công.
Gã râu quai nón mới cắm điếu thuốc vào miệng, chưa kịp đốt cháy. Văn Bình đã thót đến ngang hông hắn. Chàng đá móc mạng sườn trong một thế võ nhanh như chớp loáng, hắn né tránh khá lẹ làng song vẫn chậm hơn Văn Bình một phần trăm ích-tắc đồng hồ, Hắn bị đánh ngã ngồi; tuy vậy, bàn tay hắn vẫn nắm khư khư khẩu súng.
Và mặc dầu thất thể hắn còn đủ điệu nghệ để chĩa súng vào mặt chàng, lảy cò. Viên đạn ác ôn vèo qua mái tóc Văn Bình. Bắn thấp vài cen-ti-mét nữa thì chàng đã mất một mảng xương óc. Chàng lên gối trong lúc hắn toan đứng dậy. Hắn té ngửa, miệng đầy máu. Chàng đá hất khấu súng ra xa.
Gã râu quai nón nghiến răng chịu đòn. Hắn cong người như con tôm. ôm ghì lấy chàng, tung ra một miếng võ cực điểm ở hạ bộ. Trúng đòn này, chân khí của chàng có thể bị phân tán tức khắc, chàng sẽ té liệt châu thân.
Chàng hơi chột dạ. Địch đang thi thố một đường quyền tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự. Chàng vùng mạnh, hắn phải buông đùi chàng ra, năm đầu ngón tay của chàng chụm lại thọc thẳng vào huyệt ở đỉnh đầu của địch.
Gã râu quai nón ườn người như con cá nằm trên thớt vừa bị chặt đầu. Giãy đành đạch mấy cái, hắn lịm luôn..
Sực nhớ, Văn Bình đứng dậy. Từ nãy đến giờ, chàng mất gần 3 phút quần thảo với gã râu quai nón. Tia chớp lo sợ thoáng qua óc. Tại sao Bét-ty không can thiệp vào cuộc đấu sức giữa hai người. Phải chăng Bét-ty đợi Văn Bình hạ xong gã râu quai nón rồi chĩa súng tiểu liên, bắt chàng điêu đứng phen nữa?
Văn Bình xoay tròn một vòng. Nếu Bét-ty có súng chàng sẽ liều mạng cướp lấy, dầu viên đạn đầu tiên có thể làm chàng bị thương.
Lạ lùng biết bao! Hành lang dưỡng đường chìm trong sự vắng lặng. Bét-ty đã biến mất.
Chàng nghe tiếng cửa xe hơi đóng sầm. Rồi tiếng giày lộp cộp. Phân biệt tiếng giầy. Văn Bình biết là hai người, và một trong hai người phải là Fu-Chun.
Người xô cửa vào đầu tiên trạc ngũ tuần. Văn Bình đoán là y sĩ của bệnh viện.
Fu-Chun chống cây can bằng trúc. Dưới ánh sáng ban mai lọc qua kính cửa, Văn Bình nhận thấy Fu-Chun mệt mỏi, mặt trắng bệch, như vừa mất hết máu.
Người đi trước dừng lại, quàng tay sau lưng Fu-Chun. Văn Bình lùi sâu vào phòng thường trực chờ xem phản ứng của Fu-Chun trước xác gã râu quai nón.
Một tiếng kêu nhỏ cất lên:
- Trời ơi!
Tiếng kêu thất vọng của Fu-Chun. Hắn có cảm tưởng như cặp mắt trợn ngược của xác chết đang mở rộng trừng trừng nhìn hắn.
Đầu hắn quay tít như chong chóng. Hắn đửng lại, đưa khăn tay lên bịt miệng. Từ cuống họng hắn, vọt ra một giòng máu đỏ lòm.
Fu-Chun ngã khuỵu.
Văn Bình khoan thai bước ra, khẩu súng chễm chệ trên tay. Người đàn ông ngũ tuần vẫn không để ý đến chàng. Văn Bình nói to:
- Kính chào ông Fu-Chun!
Thấy chàng, Fu-Chun ho lớn một tiếng. Máu tiếp tục trào ra như suối. Y sĩ la lên:
- Trời ơi! Không khéo ông ấy chết mất!
Viên y sĩ quên bẵng mũi súng đen ngòm của Văn Bình chuẩn bị sửa soạn khạc cái chết. Trong khi ấy Văn Bình lạnh lùng bóp cò. Trên trán y sĩ, hiện ra một lỗ nhỏ xíu, rây chút máu đỏ.
Nạn nhân ngã sóng soài.
Văn Bình không cần đối phó với Fu-Chun nữa. Nhà thủ lĩnh gián điệp hữu danh của Tình Báo Sở tại Hồng Kông thoi thóp trong vũng máu đào. Văn Bình nghe rõ tiếng trối trăn thiểu não của hắn:
- Văn Bình? Ông Hoàng? Tức chết đi mất!
Văn Bình quỳ bên Fu-Chun. Máu vẫn tuôn ồng ộc. Hắn nằm ngửa, mặt ngó trần phòng, một bàn tay ôm ngực, như muốn ngăn máu trào ra, còn tay kia duỗi ngang, dẫy dụa trên nền nhà.
Thấy Văn Bình cúi xuống, Fu-Chun nghiến răng rít kèn kẹt:
- Hừ. tôi đã bị lừa!
Văn Bình, giọng ôn tồn:
- Fu-Chun, anh sắp chết. Chết là đáng đời, anh còn oán hận gì nữa! Vả lại, cuộc đời gián điệp sống chết là thường, chẳng lẽ lãnh tụ như anh lại sợ chết nữa ư? Can đảm lên anh. Anh muốn trối trăn gì với Bắc kinh không?
Câu nói kháy của Văn Bình cố tình giết hắn. Trong giây phút cuối cùng của cuộc đời ngang dọc, hắn thu tàn lực vào miệng:
- Lão Hoàng...tức muốn chết!
Rồi thở hắt.
Văn Bình vuốt mắt cho hắn, rồi đứng dậy nghiêng mình chào. Là giám đốc trú sứ. Fu-Chun đáng được hưởng cái nghi thức đặc biệt ấy.
Nhà cầm quyền Bắc-kinh sẽ không đoái hoài đến xác Fu-Chun, vì trên nguyên tắc họ không biết hắn là ai. Đời gián điệp bao giờ cũng vậy: thành công thì kẻ khác hưởng, đến khi nằm xuống thì bị ống táng một cách dạm bạc như xác chết vô thừa nhận. Nhìn Fu-Chun nằm sóng sượt trên sàn nhà, Văn Bình bâng khuâng nghĩ đến nhiệm vụ của mình. Từ nay, hệ thống tình báo của Bắc kinh ở Hồng Kông đã tan rã, công tác của Văn Bình tạm hoàn thành đợt đầu. Đợt thứ nhì sắp diễn ra với sự xuất hiện của Lê-ô-nít và Xi-lốp, tinh hoa của R.U. Sô-viết..
Nhưng còn Y-von. Nàng đã tan biến như bóng mây. Dầu chàng tìm được nàng, vai trò của nàng cũng đã hết. Tình trạng sức khỏe không cho phép nàng tiếp tục đội lốt cô gái nuốt lửa Nancy nữa.
Tâm trí Văn Bình rối beng. Chàng không hiểu nổi thâm ý của ông Hoàng. Trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ông Hoàng chẳng dặn chàng gì cả. Ông chỉ bảo chàng tiếp xúc với một người mà chàng chưa biết tên.
Văn Bình móc miếng giấy nhỏ của Lê Diệp. Chàng suýt reo lên một tiếng sửng sốt...
Người mà chàng có nhiệm vụ tiếp xúc đêm nay hiện ngụ tại khách sạn Pen bên Cửu Long. Pen là nơi Y-von và chàng lấy phòng, và cũng là nơi chàng gây ra một lô phiền phức.
Và — lạ lùng thay, tại sao căn phòng chàng đến đêm nay lại là phòng của Y-von?
Văn Bình lặng người. Điệp vụ ở Hồng Kông mỗi lúc một chìm sâu vào bí mật.
Chàng nhún vai, mở cửa ra ngoài. Dưỡng đường Tai-Fat lấp lánh trong nắng buổi sáng rực rỡ. Văn Bình cảm thấy vừa đói, vừa mệt. Từ giờ đến tối, đang còn chán thời giờ, Văn Bình phải phụng sự cho dạ dầy trước đã. Bận bịu công việc, chàng chưa có dịp thết đãi thần khẩu mặc dầu Hồng Kông nổi danh là nơi có nhiều tiệm ăn Quảng đông thịnh soạn nhất châu Á. Cổ họng khô khan của chàng cũng đang gào chất rượu, trong khi lồng ngực lại tương tư với hơi khói bạc hà.
Văn Bình vẫy xích lô. Một đoàn xích lô sơn đỏ ối chạy vù lại, hạ cáng trước mặt chàng, kèm theo những lời mời mọc bằng tiếng Anh nhát gừng. Chàng chọn cái tươm tất nhất, sửa soạn bước lên, thì một bàn tay níu áo chàng:
- Mời ông đáp xe tôi. Tôi sẽ chở ông đến nơi đẹp nhất đảo.
Mỉm cười, Văn Bình hỏi:
- Wanchai phải không?
Wanchai là khu cỏ nhiều thú giải trí ban đêm và nhiều đàn bà đẹp.
Gã phu xe lắc đầu:
- Nơi này đẹp hơn Wanchai nhiều.
Văn Bình ngần ngừ một phút. Gã xa phu tán tỉnh thêm:
- Thưa ông, cô nào cũng chỉ 15, 16 tuổi là cùng. Ban ngày cũng có chiếu bóng. Đủ loại phim Nhật, Pháp Mỹ và Thái Lan.
Lời đề nghị ngọt ngào này thật hợp với Văn Bình. Song chàng còn bận giải quyết vấn đề bao tử. Chàng xua tay:
- Cám ơn. Hẹn lần khác.
Gã xa phu chưa chịu buông tha:
- Chừng nào ông đi?
Văn Bình hứa liều:
- Tối nay.
- Đúng 8 giờ, tôi đến rước ông ở đây. Sáng mai, ông về, chỉ mất 100 đô-la Hồng Kông mà thôi.
Chiếc xích lò ì ạch chạy qua rạp Roxy. Văn Bình thở phào, thoát nạn. Không hiểu sao chàng bỗng ghê tởm không khí u uất của những căn phòng kín mít, với hàng chục người đàn ông thuộc đủ quốc tịch khác nhau, chụm đầu xem chiếu bong khiêu dâm, hoặc ôm ấp những ổ vi trùng.
Đường phố cảng Thơm tràn ngập ánh nắng ban mai rực rỡ. Chàng cảm thấy trẻ hẳn như vừa chích một hộp sinh tố tăng trưởng sức sống H-3. Trong khoảnh khắc, chàng quên bẵng đang dấn thân vào điệp vụ hiểm nghèo, dưới sự đe dọa từng giờ từng phút của tử thần.
° ° °
Tử thần đang lẩn quất trong căn phòng nhỏ quét vôi màu xám, màu của tuyệt vọng. Nằm trên giường, Y-von bắt đầu thấy khó thở. Đờm dâng lên cổ họng làm nàng đau ngực và lợm giọng.
Nàng nhìn sang bên. Người đàn bà cứu nàng hồi nãy ra khỏi dưỡng đường Tai-Fat vẫn ngồi im như pho tượng trên ghế. Thấy nàng mở mắt, thiếu phụ bí mật mỉm cười, giọng vỗ về:
- Chị tỉnh rồi à?
Y-von vụt nhớ thiếu phụ đã cho nàng uống thuốc mê. Nghe thiếu phụ nói tiếng Việt, và gọi nàng là chị, Y-von phấn khởi hẳn. Tuy nhiên, giọng nói của nàng trở nên yếu ớt vì buồng phổi thiếu dưỡng khí:
- Vâng. Chị là ai?
- Em là bạn của chị. Đúng hơn, là đồng nghiệp của chị. Văn Bình hiện vẫn khỏe mạnh.
Y-von nhắc lại như cái máy:
- Văn Bình, Văn Bình!
Tự nhiên, nàng òa khóc. Thiếu phụ nói:
- Tại sao chị khóc? Chị đã thoát khỏi tay Fu-Chun. Y-von nhìn chằm chằm vào mặt thiếu phụ. Con mắt, cái miệng và mớ tóc quen thuộc ấy, nàng không thể nào quên được. Nàng có ấn tượng đã gặp thiếu phụ này một lần. Thiếu phụ mặc sường sám bằng gấm ngũ sắc may bó lấy bộ ngực tròn trĩnh, vòng eo nhỏ bằng trét tay đàn ông. Ngực áo bên phải đính bông hồng bằng vải màu dỏ. Y-von còn nhớ rõ bông hồng xinh xắn này. Và nhớ rõ cặp giò thon dài của thiếu phụ...
Trời ơi, Y-von nhớ ra rồi! Nàng đã thấy thiếu phụ nằm cạnh Văn Bình trong bức ảnh, với bông hồng đú đởn trên ngực áo. Thiếu phụ nằm cạnh Văn Bình trong một động tác vô cùng thân mật, động tác chỉ có trong phòng kín giữa vợ với chồng. Trên thân thể người thiếu phụ khi ấy không có mảnh vải nào... Cả Văn Bình cũng vậy...
Y-von rú lên:
- Té ra...
Thiếu phụ nắm cổ tay Y-von coi mạch.
Y-von hất ra, giọng tức tối:
- Tôi đã nhận đưọc mặt cô. Cô nằm ngủ với Văn Bình...
Mặt thiếu phụ đỏ ửng vì xấu hổ. Y-von vùng dậy, mắt tóe lửa.
Giọng nàng rền rĩ:
- Tại sao cô cướp người yêu của tôi?
Thiếu phụ lắc đầu:
- Chị lầm...
- Tôi không lầm. Cô có can đảm thú nhận là đã ngủ với chàng không?
- Em không chối. Nhưng đó chỉ là một phần cùa nhiệm vụ.
Y-von thở dài:
- Nhiệm vụ Fu-Chun giao cho cô.
- Vâng. Em bắt buộc phải làm với Fu-Chun.
Y-von lặng thinh. Thiếu phụ ngẫm nghĩ rồi hỏi:
- Em hỏi thật chị. Tại sao chị biết em nằm với Văn Bình?
Y-von cười gượng, dáng điệu đau khổ:
- Fu-Chun cho tôi xem ảnh.
- Ảnh gì?
- Ảnh chụp cô nằm trên giường....khỏa thân....Trời ơi!
Nghe nói, thiếu phụ nức nở khóc. Đến lượt Y-von dỗ dành:
- Ồ, tại sao cô lại khóc? Cô cũng biết hối hận ư?
Thiếu phụ đáp qua nước mắt:
- Chị chưa hiểu em. Em được lệnh Fu-Chun dùng sắc đẹp quyến rũ Văn Bình. Chỉ có thế thôi. Em không ngờ hắn đã bí mật chụp hình. Em cũng không ngờ hắn dùng tấm hình này để làm chị đau khổ. Chị Y-von ơi, chị tha thứ cho em...
- Thật không chị?
- Em xin thề với chị.
Y-von xiết tay thiếu phụ:
- Chúng mình hết hiểu lầm nhau rồi. Mai kia gặp Văn Bình, chị làm ơn nói giùm là em vẫn yêu chàng.
- Em xin lĩnh ý chị....
- Em không giận chàng nữa, em hoàn toàn thông cảm với chàng. Vì làm nghề gián điệp, nay sống mai chết lại gặp nhiều tình tiết éo le, vấn đề chung thủy khó thể được đặt ra một cách cứng nhắc. Yêu trong lòng, đồng ý...song còn xác thịt... Bây giờ, em bắt đầu hiểu... Nhưng chị ơi, em sắp chết
- Chị còn mạnh lắm. Lát nữa, y sĩ sẽ tiêm thuốc khỏe cho chị....
- Cám ơn chị. Em biết sức em. Người sắp vĩnh biệt cõi đời, tâm thần thường sáng suốt. Em có cảm giác như đang trèo trên ngọn núi cao ngất tận trời mà không thấy mệt. Trên đỉnh núi là ngưỡng cửa thế giới bên kia không hề có tình yêu xác thịt, không có ghen tuông phi lý, không có hận thù nữa. Em bằng lòng với số phận. Duy còn một điều...
- Chị nói đi.
- Bé Hồng...đứa con gái duy nhẩt của em. Chị dặn giùm Văn Bình... nuôi lấy nó...cho nó ăn học thành người. Sau khi em nhắm mắt, nhờ chị lo chôn cất cho em...
Thiếu phụ ôm mặt khóc rưng rức. Thường ngày hay xúc động, khi ấy Y-von lại bình tĩnh bội phần. Nàng nhớ lại tòa nhà sang trọng đầy tranh lập thể của danh họa Pi-cát-sô, bàn ăn toàn thìa vàng, đĩa vàng, vòi nước trong buồng tắm cũng bằng vàng... Văn Bình, với cặp mắt cương nghị và quyến rũ... ông Hoàng... Bé Hồng....
Trước mắt nàng, một chấm đen hiện ra, lớn dần, lớn dần...Chấm đen vi ti này biến thành tấm màn khổng lồ bao bọc cảnh vật. Rồi tấm màn màu đen ảm đạm đổi sang trắng, trắng toát như da ngực của nàng.
Y-von thở hắt...
° ° °
Văn Bình dừng lại ở đầu đường Sôn-be-ry. Năm phút trước, đò máy vừa chở chàng từ bên Hồng Kông sang, Cửu Long ban đêm chói lòa trong rừng điện nê-ông thần diệu.
Những ngôi sao lấp lánh trên nền trời nhung đen bỗng mờ loãng. Gió lạnh từ bến tàu thổi lại. Rồi như trong cơn mơ, mưa đổ rào rào.
Văn Bình nép tránh dưới mái hiên bê-tông. Nước mưa bắn tung tóe vào bộ âu phục mới tinh của chàng. Chàng chắt lưỡi, ra dáng bực mình. Lúc đổ bộ lên Cảng Thơm, chàng đinh ninh có thời giờ nhàn tản dưới ánh trăng vàng rực rỡ, hoặc ôm ngang lưng những thiếu nữ thơm tho trên con đò lững lờ ngoài khơi. Chàng không ngờ trận mưa này vừa tạnh, trận mưa khác đã tiếp. Chàng đã chào Sài gòn mùa mưa, mùa làm nhan sắc người đẹp mốc meo, nhưng so với Hồng Kông cũng chưa thấm vào đâu. Mưa ở đây cứ nối đuôi nhau trút xuống, như không bao giờ chịu dứt. Văn Bình không biết rằng dân chúng trên đảo mong mưa không khác con mong mẹ mua quà: trời mưa để chứa nước uống; trời mưa lạnh lẽo, cô đơn, để gối đùi mỹ nhân bên ngọn đèn dầu lạc trong căn gác kín đáo; trời mưa để đóng chặt khoang thuyền, kéo riềm che gió. hòa hơi thở rồn rập của mình vào hơi thở ngào ngạt của cô gái còn khờ dại trên bến nước bềnh bồng. Khách chơi từng lê gót khắp thế giới đều nhìn nhận chưa nơi nào có thứ đêm mưa thú vị bằng Hồng Kông,với những con đò tình dật dờ trong bóng đêm da diết những mỹ nhân áp má, kề môi lần đầu, song tưởng như đã gắn bó với nhau từ kiếp trước.
Nhân viên giữ thang máy khách sạn Pen cung kính chào chàng. May thay, Văn Bình không quen mặt hắn. Nhưng quen hay không thì đồng đô-la vẫn có đủ mãnh iực mua chuộc.
Văn Bình ấn vào tay hắn một đồng Mỹ kim. Hắn khom lưng cám ơn. Thang máy từ từ rút lên lầu 6.
Ra khỏi thang máy, Văn Bình bước nhanh lại phòng Y-von. Vào sinh ra tử nhiều phen, Văn Bình đã rèn được trái tim rắn rỏi. Song lẽ, đêm nay, chàng lại không ngăn được hồi hộp. Chàng có linh cảm người chàng sắp gặp sẽ định đoạt phần nào cho cuộc đời trôi nổi của chàng.
Người ấy là ai?
Trong một phút nữa, chàng sẽ biết.
Chàng đằng hắng một tiếng, rồi ấn nút chuông. Đợi một phút, chàng nghe thấy bên trong phòng có tiếng nói vọng ra:
- Mời anh vào.
Văn Bình giật mình. Rõ ràng là tiếng nói đàn bà. Đàn bà trẻ tuổi. Chắc chắn là đàn bà rất đẹp.
Tiếng nói ấy, chàng được nghe cách đây không lâu. Mới được nghe lần đầu nhưng suốt đời chàng không thể nào quên.
Chàng phải thu hết sức bình tĩnh nếu không đầu chàng đã quay đảo, và cặp mắt hoa mờ. Nàng xuất hiện bằng xương, bằng thịt trước mặt chàng. Đêm ấy, nàng đã đẹp, giờ đây, nàng đẹp hơn nhiều. Mặc sường sám Thượng hải bằng gấm ngũ sắc dầy, nàng đã toát ra sức lôi cuốn dị thường; đêm nay, sau làn vải mỏng dính, sức lôi cuốn ấy đã biến thành phép màu của mỹ nhân gợi tình trong truyện Liêu trai.
Nàng mặc bộ đồ Tàu may chẽn eo, ngực và đùi. Nàng may bằng thứ lụa mỏng, hết sức mỏng, mỏng đến nỗi người ta có cảm giác đụng nhẹ là tan thành khói thuốc mê. Dường như nàng cố tình mặc bộ y phục kỳ lạ này để làm chàng nghẹt thở.
Thật vậy. Đêm ấy trên căn gác thơm mùi á phiện, chàng đã được hân hạnh khám phá thân thể trắng như trứng gà bóc của nàng. Sau làn voan màu trắng, thân thể cân đối kia còn khêu gợi gấp trăm gấp ngàn lần nữa.
Đôi môi cong cong và nũng nịu của nàng được tô bằng son riêng màu hương tươi phảng phất mùi thơm chảy nước miếng của trái cây chín, lủng lẳng trên cành nặng chĩu. Nàng đã chọn đúng mầu son mà Văn Bình ưa thích.
Văn Bình bồi hồi ngắm nàng. Nàng khoan thai đánh diêm hút thuốc lá. Văn
Bình quên bẵng phép lịch sự thông thường cùa đàn ông học thức là châm lửa cho phụ nữ.
Nàng ỏn ẻn:
- Chào anh. Anh ngạc nhiên ư? Trời mưa to em cử sợ anh bị ướt. Em đã khui sẵn chai rươu huýt-ky thượng hạng này. Lo anh thiếu thuốc em mua luôn cho anh một bịch Sa-lem.
Giọng nói của nàng tê mê như tiếng nói trong cơn khoái cảm của cô gái được run rẩy trong vòng tay đàn ông lần đầu. Văn Bình thấỵ trời đất quay lộn một vòng.
Chàng bật thốt lên:
- Không ngờ là em...
Thiếu phụ không cho chàng nóì thêm. Nàng tiến về phía Văn Bình. Hương thơm da thịt của nàng tạt vào mũi chàng. Nàng quàng tay quanh cổ chàng mắt ngước, môi hé lộ hàm răng trắng như ngà:
- Kìa! Sao anh chưa hôn em?
Văn Bình ôm ghì nàng. Chàng tưởng như mười móng tay nhọn của mỹ nhân đâm thấu xương chàng.
Tuy vậy, trong cơn đau đớn chàng lại cảm thấy sung sướng. Chắc trong đời tình ái, có ít khi Văn Bình được hưởng thú đau đớn trong hoan lạc ấy trên lầu 6 của đại khách sạn Pen...
Bên ngoài, mưa đêm vẫn đổ xuống Cửu Long.....
Z.28 Bí Mật Hồng Kông Z.28 Bí Mật Hồng Kông - Người Thứ Tám Z.28 Bí Mật Hồng Kông