Số lần đọc/download: 1164 / 25
Cập nhật: 2017-07-07 09:59:06 +0700
Vì Sao A-Khơ-Met Trở Thành “Xte-Na” Hay Là Các Ngôi Sao Đã Được Tạo Ra Như Thế Nào
T
rọng tài quyết định quả phạt góc. Tiền đạo cánh phải, Xa-ít Rư-gi-xưn, đứng đón bóng. Quả bóng bay về phía khung thành, thủ môn bắt hụt, và Xa-ít nhảy lên trong đám cầu thủ, đánh đầu đưa bóng vào góc phải khung thành,- vào rồi... Xê -vim lao đến đu cổ anh...người cô Bê-rin hoảng sợ nhìn Xa-ít: anh đang nhảy trên ghế và say sưa đánh đầu vào không khí. ''Lạy thánh A-la, cái gì xảy ra với thằng bé thế không biết?''- người cô thầm nghĩ, nhưng không nói gì cả.
Bữa ăn sáng bất đầu, Xa-ít chốc chốc lại nhổm phắt dạy, vung tay, lắc lắc đầu và cựa quậy đôi chân.
Bà Bê-rin đứng dậy khỏi bàn, giả vờ đi xuống bếp và dừng lại ở cửa theo dõi người cháu hồi lâu. ''Không lẽ cháu Xa-ít của cô lại bị mất trí? Lạy thánh A-la hôm nay cháu sẽ đến chỗ Rê-phic. Hãy cứu lấy cháu, hỡi thánh A-la cao thượng và nhân từ!...
… Trọng tài đặt bóng xuống. Lại một quả phạt cách khung thành hai mươi lăm mét. Cả sân bóng lặng như tờ. Xa-ít chạy lấy đà. Quả bóng như một phát đại bác xuyên qua hàng rào phòng thủ và lao thẳng vào khung thành. Ngay cả người thủ môn cũng không kịp nhúc nhích. Cả sân vận động reo hò thích thú. Còn Xê-vim thì sung sướng, thổn thức...
Người cô quay lại bàn, ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu rót chè, thì bỗng nhiên chiếc bàn đung đưa, bát đĩa kêu loảng xoảng, cốc chén rơi xuống sàn nhà.
- Vào rồi-i!- Xa-ít hét lên, sau khi đá mạnh vào chân bàn.
- Cái gì thế Xa-ít?- Người cô không kìm được nữa.
- Không có gì cả!- Anh trả lời, ngạc nhiên nhìn người cô.- Cháu sút bóng vào xà ngang... có thế thôi...
Sau bữa ăn sáng, khi Xa-ít đã về phòng của anh, bà Bê-rin chạy đi gọi điện thoại cho Rê-phic.
- Con ơi, Xa-ít của chúng ta hóa điên mất rồi... Nó vung tay, vung chân trong không khí, lại vừa mới đá chân vào bàn nữa chứ, rồi đến gãy chân mất thôi... Thật là khủng khiếp khi nghĩ đến cái gì sẽ tiếp theo đây? Con ơi, hãy làm tất cả những gì con muốn, làm sao để cứu được nó! Ngay cả với cô, Xa-ít cũng không nói chuyện nữa, nó luôn mồm hét lên: ''Vào rô-ồi!''. Chắc là ma quỉ đã ám ảnh nó!...
Rê-phic cố gắng làm cho bà Bê-rin yên tâm, hứa sẽ chữa cho Xa-ít ngay sau khi anh ta tới chỗ anh.
Bữa ăn trưa được đưa vào tận phòng của Xa-ít. Khi bà An-giê-la gõ cửa, từ trong phòng lại vang ra tiếng kêu: ''Vào rô-ồi!''- Và người hầu gái già tưởng là đã được phép, mở cửa bước vào. Trước mặt bà là một khung cảnh dễ sợ: Xa-ít một người chưa bao giờ cởi quần áo ấm ngay cả giữa mùa hè nóng bức, mặc độc mỗi quần đùi đứng trong phòng, hai chân thi nhau đá chiếc gối bọc nhung, còn hai chiếc khác, đã rách tả tơi, nằm lăn lóc trên nền nhà bụi và bông bay khắp phòng, những mảnh vải nhỏ phủ kín nền nhà. Vẻ mặt của Xa-ít trông đáng thương đến nỗi bà An-giê-la không thốt lên được một lời nào, bà đặt mâm cơm ngay xuống bàn và cẩn thận khép cửa lại, bước ra ngoài.
Người hầu gái già vội vã báo cho bà chủ biết tất cả những điều đó.
- Ôi, bà ơi, nếu mà bà biết, nếu mà bà nhìn thấy, Xa-ít của chúng ta đã đến nỗi nào rồi...
Câu chuyện của bà An-giê-la tất nhiên là đã phóng đại lên chút ít, nhưng không còn điều gì có thể làm cho người cô ngạc nhiên cả.
Bà bảo người hầu gái xuống bếp, còn bà đi lên phòng người cháu. Bà không muốn người khác biết là bà rình trộm xem người cháu.
Nhìn qua lỗ khóa, bà Bê-rin trông thấy Xa-ít đang nằm trên đi-văng và thở hổn hển, đầu rúc vào gối, hai chân vung vẩy, thỉnh thoảng anh mỉm cười sung sướng và reo lên: ''Vào rồi-i!''.
Nỗi thất vọng tràn ngập lòng bà Bê-rin: bà không đi kể cho ai nghe về việc xảy ra được, bởi vì truyền thống của giới quí tộc Xtăm-bun không cho phép bà phô bày nỗi bất hạnh của dòng họ cho mọi người phán xét được…
Sau bữa ăn trưa, khi Xa-ít ra khỏi phòng, vẻ mặt của anh đã trở lại hoàn toàn bình thường.
- Cô ơi, các báo hôm nay đâu cô?
Bà An-giê-la đem báo đến cho anh, còn người cô quan tâm hỏi anh đã ăn chưa?
- Tất nhiên là cháu ăn rồi.- Xa-ít trả lời.
Cầm báo, anh vào phòng khách ngồi giở từng trang đọc. Như đại đa số tri thức, anh bắt đầu từ trang cuối cùng, trang dành cho tin tức thể thao. Nhìn thấy tên Ê-rôn Ac-kan anh reo lên sung sướng như gặp được người đồng hương nơi đất khách quê người. Bài báo của Ê-rôn là bài: ''Liệu đội bóng ''Bụi lốc'' có thể trở thành Vô địch Châu Âu được không?''.
Nhà bình luận thể thao cho rằng đội ''Bụi lốc'' có thể vô địch... Điều quan trọng nhất là từ ''nếu'' này, mà từ này thì khá nhiều trong bài báo.
''Mỗi một ngày lại mang đến cho chúng ta những hy vọng mới.- Ê-ron viết,- là đội bóng ''Bụi lốc'' có khả năng vô địch Châu Âu. Đúng bà các cầu thủ của chúng ta vừa nhận được một bài học cay đắng sau khi thua đội Đức 0:4, một trong những đội có khả năng đoạt chức vô địch. Và mặc dù đội bóng B.L. rất không gặp may khi rút thăm, đội vẫn còn những khả năng to lớn trong giải vô địch Châu Âu. Trận đấu hôm qua với đội bóng của câu lạc bộ ''Vì chị em'', một đội bóng vừa mới lọt vào các đội bóng hạng ba và cũng đang chuẩn bị giải vô địch cùng với các đội khác, như chúng ta biết, đã kết thúc với tỷ số bất phân thắng bại. Chính trận đấu hòa này là một chứng minh hùng hồn rằng đội B.L. vẫn còn là một đội có nhiều khả năng giành chức vô địch. Nếu đội Đức,- Ac-kan viết tiếp những tính toán của anh,- sau khi thắng đội B.L. 4:0 một cách chật vật, thua đội Hung, mà đội B.L. của chúng ta thắng đậm đội Mô-na-kơ, còn đội Mơ-na-kô lại thắng đậm đội Ý, và nếu đội Ý thua đội An-ba-ni, còn đội Hy Lạp thắng đội Anh và đội Pháp, khi đó thế cân bằng sẽ được lập lại, và đội B.L. được quyền gặp lại đội Đức một lần nữa. Nếu trong trận thứ hai, và sau đó cả trong trận thứ ba trên sân trung lập đội B.L. của chúng ta đều thắng đội Đức, thì khi đó đội chắc chắn sẽ lọt vào vòng tứ kết. Và nếu đội thắng được các đội bóng khác ở vòng tứ kết (chúng ta đều biết: quả bóng tròn, và cái gì cũng có thể xảy ra), thì đội B.L. sẽ lọt vào vòng bán kết. Để đảm bảo cho kết quả trận đấu trên sân nhà, chỉ cần chiến thắng đội Anh là đội đương kim vô địch. Còn sau đó với sự giúp đỡ của thánh A-la, với sự ủng hộ của khán giả, của trái cây và những chai nước ngọt, và ở một mức độ nào đó với sự nỗ lực của A-khơ-met Xte-na, đội bóng B.L. của chúng ta nhất định sẽ chiến thắng và lọt vào chung kết, và nếu trong trận chung kết, các cầu thủ của chúng ta có trạng thái, thể lực và tinh thần tốt, nếu không xảy ra điều gì bất ngờ trong đêm trước trận thi đấu và nếu trong trận đấu đối phương sẽ chơi dở, còn chúng ta thi đấu tốt, và nếu mặt trời không chiếu vào mắt chúng ta còn gió thì thổi vào lưng chúng ta, và nếu trọng tài chính không bênh vực đối phương của chúng ta, và nếu thủ môn của chúng ta sẽ bắt được bóng, còn thủ môn của đối phương để lọt bóng vào lưới, và nếu tiền đạo của chúng ta đưa được bóng vào khung thành của đối phương, thì khi đó chúng ta có thể tin tưởng nói rằng, ngày mà đội bóng B.L. của chúng ta đoạt chức vô địch Châu Âu không còn xa nữa...''.
Thật là một bài báo tuyệt vời! Xa-ít đọc và ngạc nhiên về kiến thức uyên bác, về khả năng dự đoán tương lai và đánh giá một cách toàn diện mọi hậu quả của các sự kiện có thể xảy ra của tác giả. Nhưng đồng thời độc giả vẫn thấy một cái gì đó mơ hồ, không được chứng minh rõ ràng; dường như tác giả còn dấu diếm điều gì hay thậm chí còn muốn đánh lừa cả độc giả. Chính vì thế mỗi người có thể hiểu những điều đã viết hoàn toàn theo ý mình muốn.
Xa-ít đọc bài báo khoảng năm lần, nhưng vẫn không sao hiểu được Ac-kan muốn nói gì. Tất nhiên trong lĩnh vực thể thao, Xa-ít là một người hoàn toàn dốt đặc, cho nên đối với anh uy tín của Ê-rôn Ac-kan lại càng tăng lên, bởi vì bài báo hóa ra còn phức tạp hơn cả bài toán phức tạp nhất. Chức vô địch của đội bóng B.L. được dự đoán bằng nhiều từ ''nếu'' đến nỗi, lách được qua những từ này để lọt vào vòng chung kết có lẽ còn khó hơn là đoán số độc đắc của các kỳ xổ số.
Vào buổi trưa, một người trẻ tuổi đến bấm chuông ở cửa biệt thự của gia đình Rư-gi-xưn.
- Anh Xa-ít có nhà không? Chúng tôi có hẹn gặp nhau. Tôi là Ê-ron Ac-kan.
Bà An-giê-la mời anh ta vào nhà và đi báo cho Xa-ít biết. Xa-ít tiếp vị khách quí với lòng kính trọng sâu sắc và chân thành.
- Tôi đã đọc bài báo hôm nay của anh,- Xa-ít nói và tìm thấy ở đó rất nhiều điều bổ ích cho tôi. Nói thật, tôi rất khâm phục tầm hiểu biết rộng lớn trong các ý kiến của anh.
- Anh bạn ạ, anh có hiểu không, đây là tôi muốn đùa cợt một chút thôi. Vì thế tôi mới viết để châm chọc đội bóng B.L. và những tham vọng của nó trong làng bóng đá thế giới.
''Chà, hóa ra như thế... Thế mà mình cứ tưởng là thật?''- và không muốn công nhận sai lầm của mình, Xa-ít trả lời:
- Vâng, đúng, quả thật là hết sức hóm hỉnh và sắc sảo tôi thấy rất thú vị. Đã lâu tôi chưa bao giờ được cười như thế.
- Đội bóng B.L. của chúng ta thì làm sao mà vô địch được. Nó sẽ bị loại khỏi giải Châu Âu sau ngay trận đầu tiên trên sân nhà... Bởi vì rằng, anh bạn ạ... Và Ac-kan bắt đầu giải thích một cách tỉ mỉ, sau đó chợt nhớ ra, anh kêu lên:- Chết, suýt nữa thì quên. Lẽ ra tôi cần phải đến đây cùng với Di-un-da Bôn-tun, nhưng ông ta đã báo qua điện thoại cho tôi biết là ông ta bận và sẽ đến sau một chút...
Thực ra thì từ sáng sớm, ngài Bô-tun đã gọi điện đến gia đình Phe-phai-e-vec báo cho Xê-vim biết về cuộc gặp mặt của ông với Xa-ít. Ý nghĩ biến chàng trai Rư-gi-xưn giàu có thành một hội viên danh dự của đội bóng B.L. không lúc nào để ông yên. Chính vì thế mà ông đề nghị Xê-vim cùng đi với ông đến nhà người chồng chưa cưới của cô.
- Thật tuyệt là bác đã gọi điện đến, bác Di-un-da. -Xê-vim nói liến thoắng.- Cháu đang cần gặp bác, rất cần. Cả A-khơ-met cũng đang ở chỗ cháu. Cháu đề nghị bác qua chỗ cháu một lát, trước khi đến nhà Xa-ít. Cháu cần phải nói với bác một việc rất quan trọng.
Đó chính là nguyên nhân sự chậm trễ của ngài tổng giám đốc câu lạc bộ ''Bụi lốc''.
Trước khi có tiếng chuông điện thoại của ngài Bôn-tun gọi đến, Xê-vim đã vật nài A-khơ-met hãy hòa giải cô ta với người chồng chưa cưới. Tất nhiên, bản thân cô cũng hiểu rằng, buổi chiều hôm ấy cô đã cư xử quá đáng, nhưng cái gì xảy ra thì đã xảy ra rồi... Còn Xa-ít thì biến mất tăm mất tích.- Không gọi điện, cũng không đến nhà. Chỉ có A-khơ-met là có thể hòa giải họ, miễn là cho Xa-ít hiểu rằng anh có lỗi trong mọi việc, và cô dâu sẽ sẵn sàng tha thứ cho anh nếu anh chịu nhận lỗi. Còn khi đã cưới nhau xong, thì khi đó là chuyện khác. Khi đó Xêvim đã chẳng thèm để ý đến những sự phật lòng của anh ta nữa, nhưng dù sao thì đầu tiên cũng cần phải cưới cho xong đã...
A-khơ-met thì tức giận Xê-vim và thành thật thương hại Xa-ít, nên anh hoàn toàn không muốn trở thành người trung gian hòa giải. Thật là may cho anh là ngài Di-un-da Bôn-tun vừa đến, và sau khi biết hết mọi điều rắc rối trong việc cưới xin ngài thấy hết sự buồn phiền: nếu đám cưới không thành thì đội bóng B.L. sẽ không có được tiền của Xa-ít...
- Tất cả có thể thu xếp ổn thỏa, - suy nghĩ một lát, ngài Di-un-da Bôn-tun nói,- ngày mai hãy nói với bác Kha-xip tổ chức một bữa ăn trưa hoặc ăn tối. Phải đủ mặt cha mẹ, cháu, A-khơ-met, bác... Chúng ta sẽ mời Ac-kan... Anh ta bây giờ cũng đang ở nhà Xa-ít... Còn người chồng chưa cưới của cháu thì bác sẽ kéo đến. Quanh bàn ăn, chúng ta sẽ giàn xếp tất cả mọi chuyện...trong lúc ngài Bôn-tun ghé qua nhà của gia đình Phe-phai-e-vec, Ê-ron Ac-kan kể cho Xa-ít nghe chuyện anh đã trở thành một nhà bình luận viên thể thao như thế nào.
- Người bình luận viên thể thao, anh bạn có hiểu không, đó hoặc là một vận động viên không gặp may, hoặc là một người nhu nhược, hoàn toàn không có khả năng thể thao gì cả. Mọi người thường kể một cách say mê và hào hứng về cái gì? Về những cái mà chính họ cũng chưa bao giờ làm và không thể nào làm nổi... Chúng tôi cũng như thế đấy, anh bạn ạ!... Hãy cứ thử nghe các cụ già kể về những cuộc phiêu lưu tình ái của họ mà xem. Có thể nghe kể thật là say sưa. Vì sao vậy? Bởi vì rằng chính họ trong việc này cũng chưa hề trải qua... Và thế là họ tha hồ mà nói ba hoa. Trong nghề nghiệp cua chúng tôi cũng y như thế đấy!
Xa-ít bỗng thầm nghĩ: hay là anh cần phải trở thành một nhà bình luận viên thể thao? Không! Anh sẽ là một cầu thủ bóng đá!
- Người cha đã mất của tôi,- Ê-ron tiếp tục,- rất quí trọng sách vở. Con người đáng thương ấy chỉ lấy vợ có một lần và hết sức buồn phiền về việc đó. Ông thành kính đọc kinh Kô-ran, nên biết rõ cuộc đời nhà tiên tri của chúng ta và biết ông ta có bao nhiêu vợ. ''Mọi người nói rằng, khác với đạo Thiên chúa, đạo Hồi không biết đến những điều kỳ diệu thiêng liêng, ông thích nhắc đi nhắc lại. Không phải thế đâu! Họ có mỗi một vợ mà thật là vất vả, còn nhà tiên tri vĩ đại Mu-ha-met của chúng ta có tới bốn vợ mà vẫn nhẹ nhàng như không...''. Nhưng thôi, anh bạn ạ, điều đó không liên quan gì đến câu chuyện cả. Thế rồi, cha tôi giận tôi, đánh tôi tơi tả, chỉ vì tôi không chịu đọc gì cả. ''Thằng vô học! Đồ con lừa!- Cha tôi mắng,- mày sẽ không làm nên trò gì hết!''. Người cha đã khuất của tôi là một người có quan điểm tiến bộ, ông biết nhìn vào thực chất. Dĩ nhiên là tôi không tốt nghiệp được trung học do các thầy giáo đã không công bằng với tôi, nên tôi đã phải bắt đầu cuộc sống tự lập từ sớm. Bắt tay vào bất cứ việc gì, tôi cũng đều không làm được. Mà anh bạn ạ, chắc điều này thì anh còn biết rõ hơn tôi. Còn bây giờ ta hãy xét từ một góc độ khác. Tất cả các nhà văn Mỹ vĩ đại, mà bây giờ chúng ta biết, giống như tôi, đều đã bắt tay vào hàng triệu công việc, và họ cũng không làm được gì cả. Và lúc bấy giờ họ bắt đầu viết vì bế tắc không còn lối thoát. Anh bạn có hiểu không, công việc này cũng đã lôi kéo tôi, mặc dù tôi viết rất tồi, không đúng văn phạm, và nói chung thì tiếng Thổ tôi biết rất ấm ớ. Thế là tôi không thành được nhà văn, mà thành nhà bình luận thể thao.- Tôi bắt đầu viết cho một tờ báo nhỏ, sống lay lất từng số một. Đến lúc tờ báo sắp phải đóng cửa, thì vào năm đó có đại hội thể thao Olimpic. Mỗi tờ báo đều cử một vài phóng viên của mình đến đại hội, còn tờ báo của tôi thậm chí không có tiền để cử một phóng viên đi. Lúc bấy giờ tôi bèn làm một mẹo vặt: tôi tìm trong đóng tài liệu lưu trữ một tấm ảnh có hai người đàn ông và đàn bà đang vẫy tay tạm biệt trên cầu thang máy bay, khuôn mặt đàn ông tôi thay bằng ảnh của mình và cho đăng trên báo ngày hôm sau với lời bình luận: ''Bất chấp những khó khăn về tài chính, tờ báo chúng tôi đã cử một phóng viên đến đại hội Ôlimpic, Ê-ron Ac-kan, trước lúc rời khỏi sân bay Ê-sin-kôi''.
Anh bạn ạ, nhưng lúc đó tôi đã mắc phải một sai lầm nhỏ: thật không may là trên nền phía sau tấm ảnh lại hiện rõ những tòa nhà chọc trời của thành phố Niu-Yoóc. Không ai nhận ra trò ảo thuật của tôi. Vì đâu phải chỉ có mình tôi dốt môn địa lý. Nếu như tờ trung tâm thông tin của Mỹ người ta không gọi điện đến và hỏi, khi nào thì bà Me-ri-lin Mô-rô đến Xtăm-bun? Anh bạn đã hiểu ai đứng cạnh tôi trên cầu thang máy bay chưa? Khó khăn lắm tôi mới lẩn tránh được sự theo đuổi của người Mỹ. Còn sau đó, anh bạn ạ, tôi bắt đầu cho in các bài tường thuật của mình về đại hội Olimpic, trung thực sao chép lại tài liệu từ các tờ báo khác. Cuối cùng thì tờ báo của tôi vẫn phải đóng cửa, nhưng tôi cũng đã kịp có được một ít tiếng tăm ở cương vị một nhà bình luận viên thể thao, và vì thế người ta đã nhận tôi vào một tờ báo khác, có tầm cỡ hơn...
Sau khi Ê-ron Ac-kan kết thúc bài xưng tội của mình, anh ta chuyển sang nói về ngài Di-un-da Bôn-tun, nêu rõ một cách hoàn toàn khách quan tính cách của ông ta:
Còn ngài Bôn-tun... Anh bạn có biết không, những người lãnh đạo thiên tài như ông ta, giữa ban ngày có đốt đuốc đi tìm cũng không thấy. Ông là một chính khách bẩm sinh. Chà, nếu bóng đá ở nước ta mà không bị bỏ rơi như thế này, anh bạn có biết không, thì ngài Bôn-tun của chúng ta còn thể hiện tài năng vả bản lĩnh của mình đến thế nào. Nêu ông ta sống ở Anh, Bra-xin hay Tây Ban Nha thì ông ta đã thành ngài thị trưởng từ lâu. Không thể nào giải thích nổi sự gắn bó của ông với đội bóng ''Bụi lốc'', ông là một kẻ thật sự cuồng tín đối với câu lạc bộ của mình. Là ông chủ của câu lạc bộ, dĩ nhiên là ông biết vơ tiền, ông cũng là một người xỏ lá khá giỏi. Ông ta chứng minh được điều gì ông ta muốn. Những lúc đội bóng ''Bụi lốc'' đang thua thì ông ta dàn dựng mọi việc sao cho đội ''Bụi lốc'' lại trở thành kẻ chiến thắng. Ông ta hủy bỏ kết quả trận đấu dễ như bỡn: lúc thì ông ta cãi rằng trọng tài bắt sai, lúc thì nói rằng bóng được đưa vào gôn từ thế việt vị, và nhiều chuyện khác nữa. Ngài Bôn-tun là một con sói già trong làng bóng đá. Ở tuổi thanh niên của mình, lúc đó cầu thủ còn rất thiếu, ngài Bôn-tun đã từng chơi ở vị trí trung vệ cho đội ''Bụi lốc''. Ông già Bôn-tun thích kể chuyện về việc đó. Không những thế tên tuổi của Bôn-tun còn vĩnh viền được ghi bằng chữ vàng vào lịch sử của bóng đá Thổ Nhĩ Kỳ. Anh bạn ạ, chắc anh không biết điều đó, nhưng có một thời kỳ các cầu thủ bóng đá của chúng ta mặc quần đùi dài quá đầu gối. Chính ngài Bôn-tun đã đấu tranh để đạt được việc cắt ngắn quần đùi đi bảy cen-ti-mét rưỡi. Ngài trực tiếp gặp tổng giám đốc Cục Giáo dục Thể dục Thể thao và nói: ''Thưa ngài, khi người cầu thủ bóng đá lao vào đợt tấn công, những chiếc quần đùi dài chỉ cản trở anh ta tranh bóng, cứ nhìn anh ta mà xem, bị vướng víu như mặc váy, và có khi còn tuột mất cả quần nữa chứ. Không thể để cho khán giả nhìn thấy cảnh trần truồng như thế được''. Ngài Bôn-tun là một chiến sĩ vĩ đại đấu tranh cho nền đạo đức trong lĩnh vực thể thao của chúng ta.
Tất nhiên là Ê-ron Ac-kan đùa tếu cho vui khi kể những chuyện này. Thậm chí anh ta còn nháy mắt ra hiệu cho Xa-ít; ''Cậu cần phải biết những người như chúng tôi! Cậu xem, tôi có tài không!''- Nhưng Xa-ít vẫn lắng nghe từng lời, tin tất cả là thật, không hề cảm thấy sự châm chọc đùa cợt trong những lời nói tùy hứng vui vẻ của Ê-ron.
- Anh bạn có hiểu không, đã từng có đủ loại người lãnh đạo đội bóng ''Bụi lốc''- một tập hợp hết sức đông đảo các hạng người, nhưng chỉ có một mình ngài Di-un-da Bôn-tun đứng vững được. Nếu ông ta muốn thì từ lâu ông ta đã có thể trở thành tổng thống hoặc phó tổng thống, nhưng ông ta cố gắng không xuất đầu lộ diện để thuận tiện thu xếp công việc của mình hơn. Còn cương vị tổng thống, ông ta bao giờ cũng có thể trao cho một ông chủ nào đó của đảng cầm quyền, chưa có trường hợp nào mà ứng cử viên do ngài Bôn-tun đưa ra lại không được đa số phiếu trong khi bầu. Các bài diễn văn ngài Bôn-tun đều bắt đầu bằng những lời: ''Đội bóng ''Bụi lốc'' của chúng ta là đội bóng đá hay nhất! Tại sao lại có thể nói là hay nhất? Là bởi vì rằng...''- Và không thể nào mà làm ngừng lời ông ta lại được. Sau bài diễn văn của ông, tất cả mọi người đều mụ người đi, đến nỗi sẽ bỏ phiếu cho người mà ông ta muốn. Ôi, ngài Di-un-da Bôn-tun còn đúng là một nhà mị dân vĩ đại. Ông ta không chỉ biết nói diễn văn, mà còn không quên quyền lợi của bản thân mình. Cứ để cho những người khác làm tổng thống còn đối với ông ta điều quan trọng nhất là làm sao két tiền của câu lạc bộ nắm ở trong tay.
Ê-ron càng kể nhiều về đội bóng B.L. bao nhiêu, Xa-ít càng thấy thích đội bóng bấy nhiêu. Và mặc dù trong đời mình, Xa-it chưa nhìn thấy một trận bóng đá nào, anh đã thấy chỉ có thể cổ vũ cho đội bóng B.L. anh sẵn sàng làm bất kỳ công việc tốt lành nào cho câu lạc bộ này. Ngay hồi ở trung học, các bạn đã từng mến anh vi tính hào phóng, không lẽ bây giờ bằng tiền bạc anh lại không chiếm được cảm tình của đội bóng B.L. Vạn sự khởi đầu nan...
- Thực ra mà nói,- Ê-ron nói như đọc được ý nghĩ của Xa-ít,- khi tính đến tiền nong, không bao giờ có thể hiểu được là ai nợ ai: đội bóng B.L. nợ ngài Bôn-tun hay là ngài Bôn-tun nợ đội bóng. Nhưng ngài Bôn-tun bao giờ cũng biết ăn ý với giới báo chí. Nếu đột nhiên ông ta thấy cần phải gạt bỏ vị chủ tịch câu lạc bộ, ông ta sẽ làm việc đó trong chớp nhoáng. Ông ta cho đăng lên báo lời chất vấn: ''Ai đã tiêu phí một trăm ngàn lia đi đâu?''- Và tạo ra một sự xôn xao không thể tưởng tượng nổi. Giới thể thao và báo chí yêu cầu thành lập ủy ban đặc biệt để kiểm tra kinh phí của câu lạc bộ, để trả lời cho câu hỏi: tại sao cùng với mười một cầu thủ đi thi đấu ở nước ngoài lại có tới năm mươi mốt thành viên trong ban lãnh đạo câu lạc bộ đi theo. Nói tóm lại, một trăm ngàn đã được chia đi đâu? Một sự ồn ào, náo động chưa từng có... Còn tiền vẫn nằm tại chỗ, và nói chung mà không có gì xảy ra cả... Nhưng trong lúc tòa án đang còn phải điều tra sự việc, thì vị chủ tịch danh dự đã bị gạt bỏ một cách nhục nhã, và ngài Bôn-tun sẽ đưa vào cương vị đó một người cần cho ông ta, lẽ dĩ nhiên phải là một người trung thực.
Xa-it lắng nghe những lời tâm sự của nhà bình luận viên thể thao và lấy làm ngạc nhiên, là tại sao mối quan hệ bạn bè hết sức thân thiết với ngài Bôn-tun mà ta lại có thể nói toang ra hết như thế. Nhưng Xa-ít không quan tâm đến những điều bí ẩn của ngài tổng giám đốc câu lạc bộ B.L. Anh quan tâm đến một vấn đề hoàn toàn khác.
- Anh Ac-kan, Xa-ít ngắt lời nhà bình luận,- có một lần ngài Bôn-tun nói rằng chính nhờ anh mà A-khơ-met trở nên nổi tiếng. Mong anh hãy kể cho nghe, anh đã làm được điều đó bằng cách nào?
- Anh bạn thân mến ạ,- sau khi quay lại nhìn, Ê-ron nói, - đâu phải chỉ có một mình anh ta?... Biết bao người như A-khơ-met tôi đã đưa lên bước thang danh vọng... Bây giờ ở Thổ Nhĩ Kỳ không thể tìm ra một người không biết A-khơ-met Xte-na...
- Đúng, đúng! Ngay cả bà cô tôi và bà An-giê-la đều biết đến A-khơ-met Xte-na. Mà họ thì có bao giờ đến gần sân vận động đâu.- Suýt nữa thì Xa-ít đã nói ''như tôi chẳng hạn'', nhưng kịp dừng lại được.- Ở đây một lần tôi đã hỏi người cô, tại sao cô lại biết A-khơ-met? "Ôi, con ơi,- bà ta nói,- ai mà không biết đến A-khơ-met? Không muốn cũng phải biết: trên các báo mọi người chỉ có viết về anh ta. Một lần bỏ qua không đọc, hai lần không đọc, nhưng sau đó thế nào cũng bắt buộc phải đọc, không có cách nào khác. Và những tấm ảnh về A-khơ-met đều được in trên trang đầu. Anh ta chẳng kém gì thủ tướng chính phủ'',- bà cô tôi đã trả lời như thế đấy...
- Thật không khiêm tốn khi tự khen mình, anh bạn ạ, Ê-ron tiếp tục,- những vinh quang của ngài cầu thủ bóng đá là công việc của bàn tay chúng tôi, chính chúng tôi đang tạo nên những ngôi sao trên bầu trời thể thao.
Trong tâm hồn Xa-ít nhen lên tia hy vọng; nghĩa là Ac-kan có thể làm cho mình nổi tiếng trên khắp đất nước? Ac-kan giúp đỡ một chút, ngài Bôn-tun một chút và còn Rê-phic nữa chứ - như vậy thì rồi mà xem, anh nhất định sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá. Bao giờ anh cũng tin Rê-phic. Tất cả mọi người đều lặp đi lặp lại rằng: ''Anh thì làm sao mà thành cầu thủ bóng đá được!” Chỉ có một mình Rê-phic nói một cách tin tưởng: ''Có thể lắm chứ, mà tại sao lại không nhỉ?''.
Ê-ron bắt đầu câu chuyện của mình, tại sao A-khơ-met trở thành Xte-na:
- Có một lần ngài Di-un-đa Bôn-tun đi khắp đất nước để tìm kiếm các cầu thủ cho đội bóng của mình. Lúc bấy giờ A-khơ-met Xte-na chỉ có cái tên giản dị là A-khơ-met và đang chơi cho một đội bóng hạng ba của tirnh. Người lãnh đạo đội bóng B.L. rất thích tính tự chủ của A-khơ-met, lối chơi thô bạo và cú sút mạnh của anh... Nhưng lúc bấy giờ đội bóng B.L. đã có một đội hình hoàn thành, nên không thể lấy A-khơ-met vào vị trí nào được, nhưng ngài Bôn-tun đã làm mọi cách để A-khơ-met được mời vào chơi cho một đội bóng hạng hai, và sau một hoặc hai năm, A-khơ-met được chuyển nên đội bóng hạng nhất. Hiện nay đó là một cầu thủ bóng đá xuất sắc, và ngài Bôn-tun không lúc nào ngừng nhắc đi nhắc lại: ''Có phải chính tôi đã nói với các người rằng cậu ta nhất định sẽ làm nên chuyện!”. Cần phải đánh giá đúng ngài Bôn-tun, là nếu ông ta đã chú ý đến ai, thì người đó nhất định sẽ trở thành cầu thủ của đội bóng B.L. Nhưng với A-khơ-met lại gặp phải trở ngại; câu lạc bộ nơi A-khơ-met đang chơi lúc bấy giờ, lại không muốn nhà anh ta. Ngài Bôn-tun đề nghị mua anh ta với giá một trăm ngàn lia, nhưng câu lại bộ khăng khăng không chịu với bất kỳ giá nào, và thế là hết. Lúc đó ngài Bôn-tun đến gặp tôi và nói ''Ac-kan, anh là nhà bình luận công bằng nhất và có thiện cảm chân thành với đội bóng B.L. của chúng tôi. Anh hãy làm ơn giúp tôi một việc...''. Và tôi bắt đầu đi xem tất cả các trận có A-khơ-met thi đấu, và sau mỗi trận đều viết rằng; anh ta chơi thật và tồi, nào. Chắc anh bạn tự hiểu được chứ, để làm mất uy tín của A-khơ-met trước con mắt của những người hâm mộ và làm cho anh ta mất bình tĩnh... Nhưng ngay cả sau chuyện đó, A-khơ-met vẫn không chuyển sang đội B.L. Đến lúc bấy giờ thì ngài Bôn-tun đưa Xê-vim Gri-phôn ra nhử A-khơ-met. Cô ta dễ dàng chinh phục anh ta bằng tay không. Nếu Gri-phôn đã quặp chặt móng vuốt vào ai, thì không bao giờ cô ta nhả ra cả. Thế là, một mặt thì báo chí nói xấu A-khơ-met, một mặt thì Xê-vim bám như đỉa đói... Đúng vào thời gian đó, đội bóng của A-khơ-met lại gặp đội bóng B.L. A-khơ-met chuyển động một cách thật là nặng nề trên sân cỏ. Sau trận đấu có những tin đồn lan ra là anh ta đã nhận tiền của câu lạc bộ B.L. Cần phải nói thêm rằng, những tin đồn đại này là do chính chúng tôi tung ra, ở đây tôi không cần phải đổ oan cho người khác. Chỉ sau khi đó, anh bạn ạ, đội bóng của A-khơ-met không còn cách nào khác, là phải từ bỏ anh ta vĩnh viễn... Đội bóng B.L. mua lại anh ta với giá một trăm năm mươi ngàn. Tất cả mọi chuyện đã xảy ra như thế đấy. Thế là, hạ thấp thì hạ thấp rồi, bây giờ ngược lại cần phải đề cao làm cho A-khơ-met hồi tỉnh trở lại. Tôi cho đăng một bài báo: ''A-khơ-met cần phải chơi ở vị trí nào?''. Và ngay lập tức, anh bạn ạ, một đống thư được gửi đến... Một số người viết: A-khơ-met cần phải chơi ở vị trí hậu vệ, một số người khác lại viết: A-khơ-met là một trung phong bẩm sinh, người thì khuyên nên xếp anh ta ở cánh phải, người thì khuyên nên để ở cánh trái. Mọi người tranh luận khắp nơi... Và đối với những người công dân chúng ta, vấn đề trở nên quan trọng đến mức làm cuộc tranh luận được đưa từ trang cuối lên trang nhất của các báo. Và cần nói thêm, anh bạn ạ, rằng trong thời kỳ đó chính phủ của chúng ta đang phải trải qua một cuộc khủng hoảng thường lệ do tình hình khó khăn về đối nội và đối ngoại. Hàng ngày ngài thủ tướng đều phát biểu, buộc tội lần lượt tất cả là đảng viên đảng cộng sản, và cảnh sát ném mọi người công dân vào nhà tù... Nói chung, đó là một cuộc khủng hoảng cửa chính phủ!... Còn đối với tôi, điều đó, dường như chẳng có nghĩa gì cả. Anh bạn biết không, tôi cứ lặp đi lặp lại ý kiến của mình: ''A-khơ-met cần phải chơi ở vị trí nào?''. Và những lá thư được gửi đến, gửi đến liên tục. Thậm chí cả phụ nữ cũng tham gia vào: một số bà yêu cầu ''hãy chỉ để cho anh ta chơi ở giữa sân'', một số khác thì bực tức viết ''hãy cho hắn ta chơi trên sân cát, hắn sẽ hết giở trò!''. Và bỗng nhiên trực tiếp ngài thủ tướng đến tòa soạn báo, gọi tôi lên và nói trước mặt cả ông chủ báo và các bạn đồng nghiệp của tôi: ''Tôi xin chúc mừng ngài, ngài là một phóng viên vĩ đại, ngài đã giúp đỡ một cách vô giá cho đất nước và chính phủ!'' rồi ngài ôm và hôn tôi. Sau đó, như tôi được biết, sếp của tôi đã tín nhiệm nói: ''Đúng là thánh A-la đã giúp cho Ac-kan! Anh ta đã đưa cho chúng ta anh chàng A-khơ-met thật là kịp thời!” Thật ra, cũng có cả những bức thư được gửi đến tòa báo coi chúng tôi là bọn bồi bút, họ viết: trong khi nhân dân chết đói như rạ, nạn thất nghiệp khắp đất nước, mà ông và chính phủ lại chỉ quan tâm đến một anh chàng A-khơ-met nào đó. Tất nhiên. Chúng tôi chuyển đống thư này sang bên cảnh sát đối với những tác giả loại này đó là công việc của họ và thế là đồng thời thực hiện được cả nghĩa vụ thiêng liêng của mình trước tổ quốc - Nói chung, tôi sẽ không kéo dài câu chuyện, anh bạn ạ, tôi chỉ nói thêm rằng, chẳng bao lâu sự ồn ào này cũng đã làm cho mọi người phát ngấy, đến nỗi tất cả đều đồng thanh hét lên: “Hắn ta muốn chơi ở vị trí nào thì mặc cho hắn ta chơi ở đó!''. Đến khi đó chúng tôi mới hỏi chính A-khơ-mét, xem anh ta muốn chơi ở đâu? Thì ra, anh ta muốn làm trung vệ. Cũng tốt thôi, cứ để cho anh ta chơi trung vệ, đối với chúng tôi có ảnh hưởng gì đâu? Nhưng bây giờ thì ai cũng biết cầu thủ bóng đá A-khơ-met. Một nhà báo có thể làm được như thế đâu anh bạn ạ, vinh quang đã đến với A-khơ-met như thế đấy.
Trận đầu tiên chia mình cho đội ''Bụi lốc'', A-khơ-met phải thi đấu ở Tây Đức,- Ê-ron tiếp tục;- Trong bất kỳ đợt đi thi đấu nào ở nước ngoài, điều quan trọng nhất là làm sao cho các cầu thủ buổi tối không la cà ở các quán rượu và đi với các cô gái. Và để giữ phong độ thể thao cho A-khơ-met, để anh trở thành xương sống của đội bóng; ngài Bôn-tun đề nghị mang theo cả Xê-vim sang Tây Đức. Việc tính toán hết sức đơn giản, người thiếu nữ biết giữ cho A-khơ-met tránh được những chuyện không cần thiết. Tôi đi theo đội bóng với tư cách là người bình luận. Tôi còn nhớ, khi trận đấu bắt đầu A-khơ-met không đứng vững nổi trên hai chân, dường như là anh ta đã từng mất ngủ hàng tuần. Anh ta lê trên bãi như còn mê ngủ. Trong hiệp một, người Đức giã cho chúng ta năm bàn thắng. Chúng tôi đã không còn dám nghĩ đến thắng lợi, mà chỉ cần rút bớt được tỷ số. Nhưng bỗng nhiên ''xương sống'' của chúng ta như sống lại - anh ta sút bóng rất mạnh, ghi một bàn thắng đẹp, ít thấy ngay cả ở các sân bãi Châu Âu...
- A-khơ-met Xte-na muôn năm!- Xa-ít vui mừng reo lên.- Giỏi lắm! Thế là đã gỡ lại được...
- Anh bạn ạ, gỡ đâu mà gỡ,- anh ta đã đưa bóng vào khung thành của đội nhà. Mà tất cả chỉ bởi vì rằng, một cầu thủ Đức nào đó sút bóng trúng vào anh ta, còn A-khơmet đang ngái ngủ không hiểu khung thành của ai ở hướng nào, nên đã chọn là đưa bóng vào khung thành ở gần hơn. Nhưng, cũng phải nói rằng, bàn thắng thật là tuyệt đẹp, tất cả báo chí phương Tây sau đó đã phải viết: ''Đó là một bàn thắng không thể cứu vãn nổi!''
- Dù sao đi nữa thì thánh A-la cũng mang sức khỏe trở lại cho A-khơ-met!- Xa-ít phấn khởi nói.
- Anh bạn ạ, thế thì có gì hơn đâu? Chúng ta vẫn không gỡ lại được một bàn nào cả và đã thua với tỷ số 0:6. Sau hiệp một, ngài Bôn-tun nói với A-khơ-met: ''Con ạ, xin con đừng có sút bóng nữa, tốt hơn hết là con hãy chạy loanh quanh đâu đó bên cạnh đường biên...''. Nhưng thật ra A-khơ-met có lỗi gì đâu? Tát cả là do lỗi của Xê-vim...
- Khi Xa-ít hỏi một cách hồn nhiên là Xê-vim có lỗi như thế nào, thì Ê-ron chợt hiểu rằng anh đã lỡ nói quá lời, dù sao đi nữa thì Xê-vim cũng là người vợ chưa cưới của Xa-ít.
- Anh bạn ạ, đừng nghĩ gì xấu cả,- Ac-kan cố gắng gỡ bí.- Xê-vim là một thiếu nữ biết điều. Chỉ tại cho đến tận sáng, cô ta còn cứ nhắc đi nhắc lại với anh ta rằng: “A-khơ-met, anh hãy nghĩ đến tổ quốc'' anh A-khơ-mét, ba mươi hai triệu trái tim của đồng bào anh đang đập cùng một nhịp''. Anh bạn biết không, có những cầu thủ hết sức nhiệt tình trong các buổi tập luyện. Xê-vim cũng vậy, cô muốn động viên A-khơ-met thi đấu cho tốt, nhưng lại động viên quá mực... Tuy vậy, cũng cần phải đánh giá đúng A-khơ-met, anh thật sự đã cứu vãn được hiệp hai của trận đấu. Chỉ cần các cầu thủ Đức kèm anh một chút là anh tỉnh dậy và đuổi theo họ. Anh chạy suốt bốn mươi lăm phút, còn họ thì bám theo anh. Vì thế hiệp hai không có một bàn thắng nào cả.
Sau trận đấu, ngài Bôn-tun phàn nàn hồi lâu: ''Chà, anh bạn A-khơ-met này, chúng ta đã trả giá quá đắt cho các con bò đực này - anh ta thật không đáng một xu”. Tôi thứ an ủi anh ta, rằng A-khơ-met đã cứu vãn được hiệp hai. Nhưng ngài Bôn-tun nói với tôi: ''Ac-kan, anh có biết không, ngoài anh ra không còn trong số phóng viên Thổ Nhĩ Kỳ đi xem trận đấu này cả vì thế anh phải viết rằng A-khơ-met đã thi đấu rất tốt, là bức tường thành trong phòng ngự. Sau trận đấu này tôi đã gọi A-khơ-met là ''Xte-na'', tôi đã viết đúng như thế: ''mặc dù bị thua với tỷ số 0:6, đội bóng B.L. vẫn không hề mất bình tĩnh cho đến khi kết thúc trận đấu. A-khơ-met đã bảo vệ khung thành của mình như một bức tường thành...''.
Anh bạn có biết không, còn sau trận đấu này, A-khơ-met bắt đầu chơi không tồi. Anh ta chỉ có một nhược điểm duy nhất là phong độ thể thao không ổn định. Những việc không cần thiết vẫn lôi kéo anh ta. Nếu như không có điều đó, A-khơ-met có thể trở thành một siêu cầu thủ bóng đá: Anh ta chạy nhanh, thi đấu thô bạo, cục cằn. Khi đội B.L. gặp đội L.B.T. thì sân bóng đá là một bãi chiến trường. Đó là nơi A-khơ-met Xte-na muốn làm gì thì làm. Một cuộc sát phạt diễn ra... Tất cả đều bị trừng phạt: cả cầu thủ lẫn trọng tài. Và sau đó tất nhiên là quyết định kỷ luật: A-khơ-met bị truất quyền thi đấu. Ngài Bôn-tun lao đến gặp tôi: ''Vì thánh A-la, hãy cứu lấy A-khơ-met!'' ngay lập tức tôi viết ''Một đội bóng đá Ý của thành phố Pa-lec-mô và cả đội tuyển Tâu Ban Nha, không biết đã bao nhiêu lần, lại mời A-khơ-met Xte-na với số tiền rất lớn, nếu anh đồng ý đá cho họ. Trong buổi phỏng vấn của báo chúng tôi, A-khơ-met tuyên bố rằng trong năm nay anh dự định sẽ sang đá ở Ý. Việc ra đi của ''xương sống'' đội tuyển quốc gia sẽ là một tổn thất không gì bù đắp nổi... Như được biết, những người lãnh đạo câu lạc bộ ''Bụi lốc'' sẵn sàng chịu đựng mọi tổn thất, miễn là ngăn cản được một chuyến ra đi của A-khơ-met Xte-na khỏi Thổ Nhĩ Kỳ...''. Sau bài báo này, ngay lập tức A-khơ-met lại được phép thi đấu...
Vừa đúng lúc đó thì ngài Di-un-da Bôn-tun đến.
- Các bạn hãy thứ lỗi cho sự chậm trễ,- ông bắt đầu nói.- một số việc cần kíp ở câu lạc bộ đã giữ tôi lại. Các bạn biết đấy, trong mùa bóng này, chúng tôi sắp phải thi đấu ở Ru-ma-ni, vì thế việc tập luyện đang được tiến hành hết sức khẩn trương.
Bà An-giê-la mang chè ra. Bà hết sức hài lòng là ngôi nhà của họ được các vị khách có tiếng tăm như thế đến thăm.
- Tại sao A-khơ-met Xte-na lại không đến?- người hầu gái già hỏi.
- Chúng tôi không gọi anh ấy, nếu không thì tất nhiên là anh ta đã đến rồi...
Xa-ít sung sướng: nếu mọi người đã nói về A-khơ-mét thế luôn tiện có thể hỏi cả về Xê-vim.
- Chà, thật tiếc là ngài đã không đến cùng với A-khơ-met, chúng tôi sẽ rất lấy làm vui mừng...
- Đúng thế, tôi quên khuấy đi mất,- ngài Di-un-da Bôn-tun tươi tỉnh nói.- Ngày mai ngài Kha-xip tổ chức bữa ăn trưa và đề nghị tôi chuyển giúp lời mời tới các bạn, ông ta nhất định thế nào cũng chờ các bạn.
- Cả tôi ư? Xa-ít thấy như nghẹn thở.
- Tất nhiên là phải có anh rồi. Cả A-khơ-met cũng sẽ đến đấy... Và Ac-kan sẽ cùng đi với chúng ta. Bữa ăn tổ chức tại Ka-đi-mô[1].
Xa-ít sốt ruột muốn biết xem Xê-vim sẽ có mặt ở đó không, nhưng để khỏi lộ liễu nên anh nói xa xôi:
- Còn phu nhân đáng kính của ngài Kha-xip có dành cho chúng ta vinh hạnh bằng sự có mặt của bà không?
- Tất nhiên rồi. Và cả cô Xê-vim nữa. Anh Xa-ít, tôi hy vọng rằng, ngày mai anh rỗi? Nếu ngày mai không tiện đối với anh, thì ngài Kha-xip sẵn sàng chuyển bữa ăn sang một ngày khác.- Tôi có rỗi không ư? Tất nhiên là rỗi rồi! Sao ngài lại nói thế, con người quí mến của tôi ạ, ngày mai tôi còn có thể có việc gì khác được?
Ngài Bôn-tun thoải mái chuyển câu chuyện sang đội bóng B.L. một cách tự nhiên:
- Ở Thổ Nhĩ Kỳ,- ông nói – hàng trăm ngàn công dân cổ vũ cho đội bóng B.L. của chúng ta - câu lạc bộ lâu đời nhất của đất nước. Nhiều người nổi tiếng là hội viên danh dự của câu lạc bộ. Và để trở thành hội viên của câu lạc bộ, hoàn toàn không nhất thiết phải có hiểu biết về thể thao, chỉ cần yêu đội bóng B.L. là đủ, hay nói một cách hình tượng là chỉ cần dành cho nó toàn bộ trái tim của mình. Mặc dù B.L. là một câu lạc bộ nhà nghề, nhưng ở đó ngự trị một tinh thần thể thao nghiệp dư, mà chúng tôi có trách nhiệm phát triển. Thật ra thì thời gian gần đây câu lạc bộ có chi tiêu mất ít tiền, vì phải mua một số cầu thủ, nên có gặp một số khó khăn về mặt tài chính. Tôi nghĩ rằng những khó khăn đó sẽ được giải quyết nhờ sự giúp đỡ của những người thật sự biết đánh giá đội bóng B.L. Xa-ít xúc động lắng nghe. Và ngay lúc đó ngài Di-un-da Bôn-tun nói đúng điều mà Xa-ít đang chờ đợi.
- Anh Xa-it, nếu anh có nguyện vọng, bao giờ anh cũng có thể trở thành một hội viên danh dự của câu lạc bộ B.L. chúng tôi...
Ôi! Không lẽ tôi lại xứng đáng với vinh dự như thế này?- Xa-ít run run nói.
[1] Một loại tiệm ăn có sân khấu nhỏ cho dàn nhạc biểu diễn và chỗ khiêu vũ.