Số lần đọc/download: 186 / 18
Cập nhật: 2020-07-09 16:11:59 +0700
XIII - Đọc Ý Nghĩ?
E
lliot nhảy qua quầy thu ngân và lao thẳng đến cái cửa. Hành động đó thuộc về bản năng, đó là sự huấn luyện trong quân ngũ. Nhưng hành động đó cũng là bởi vì anh không muốn chạm mắt với Marjorie Wills.
Anh mở toang cánh cửa, bước chân anh kêu lạo xạo trên lớp kính vỡ. Đột nhiên anh cảm thấy cực kì giận dữ với viên đá ác ý đó, đến nỗi anh gần như lách ra ngoài được thông qua ô tường bị vỡ. Sau đó anh đứng quan sát quanh quất con đường.
Cả con đường hoàn toàn trống rỗng. Người duy nhất trong tầm nhìn của anh – người đang đứng quá xa để có thể ném một viên đá – lại là một cậu bé giao hàng bằng xe đạp, cậu ta đang cực nhọc nhấn những vòng xoay nặng nề trên bàn đạp và nhìn chăm chăm lên trời. Con đường Đại Lộ nằm đó một cách thanh bình và hiển nhiên như công việc thường ngày của nó.
Bây giờ, bình tĩnh nào.
Thậm chí dù bị máu nóng dồn lên đầu, anh vẫn cảm nhận được làn gió lạnh và tự kéo chặt áo lại. Anh không được hành động sai lầm. Anh không được lao ra một cách dữ dội, hay khiến bản thân làm điều ngốc nghếch. Và sau đó họ sẽ có cơ hội để cười nhạo cũng như tiếp tục ném đá. Anh có nên hét gọi cậu bé? Hay nên giải tán người bán rau quả bên kia đường? Không, lúc này thì tốt nhất là không. Khi chưa chắc chắn, nên chơi trò chờ đợi và để gã ném đá kia tự hỏi anh đứng đó làm gì thì hơn. Việc này gây hoảng sợ cho hắn ta hơn bất kì điều gì khác. Nhưng đây là lần đầu tiên anh tận mắt thấy những kẻ ngớ ngẩn, bí mật căm ghét Marjorie Wills lấy cô ra làm mục tiêu. Có lẽ Elliot đã yên lặng đứng nhìn con đường trong cả hai mươi giây. Sau đó anh trở lại cửa hàng.
Marjorie Wills đang nghiêng người dựa vào quầy thu ngân với hai tay bưng mắt.
“Nhưng tại sao?” cô nói một cách đáng thương. “Tôi… Tôi chẳng hề làm gì cả.”
“Họ không thể đập vỡ tiệm của tôi như vậy được,” Stevenson, người đang hơi tái xanh, nói. “Tôi cũng không hề làm gì cả. Họ không thể đập vỡ cửa sổ của tôi như vậy được. Tôi cho vậy là không đúng. Anh không định làm gì về chuyện đó à, thanh tra?”
“Có,” Elliot nói. “Nhưng ngay bây giờ…”
Stevenson dường như đang lưỡng lự, hoang mang giữa một vài ý định. “Cô có muốn ngồi xuống không, cô Wills? Ngồi vào ghế nhé? Hay trong phòng phía sau? Hay trên lầu? Vậy đi,” anh ta trở nên thận trọng hơn, “tôi không hề biết rằng mọi chuyện lại tệ hại đến mức này. Tôi không nghĩ ra khỏi đây lần nữa là một ý định khôn ngoan cho cô đâu.”
Điều này là quá sức chịu đựng của Elliot.
“Ồ, phải không?” anh nói. “Dù sao, chúng ta đang ở đâu đây? Ở Anh? Hay Đức? Chúng ta là gì chứ? Một bầy người không thuộc chủng tộc Aryan bị giam trong chỗ ẩn náu cuối cùng đấy à? Chỉ cần nói với tôi cô muốn đi đâu thôi. Và nếu bất kì ai có vẻ không thành thật với cô, tôi sẽ tống hắn vào tù trước khi chúng ta tìm ra được Nemo là ai.”
Cô gái nhanh chóng quay đầu lại nhìn anh. Và có gì đó đã xảy ra, rõ ràng như thể chúng được in ngay trên tất cả những thùng hàng các tông nhiều vô tận xếp quanh cửa hàng. Không phải là điều anh vừa nói. Đó là bầu không khí mà những cảm xúc tỏa ra rõ ràng như cơ thể tỏa nhiệt. Elliot lại một lần nữa trở nên ý thức mãnh liệt với sự tồn tại của cô gái: mỗi chi tiết trên khuôn mặt, từ đường kẻ mắt đến dáng tóc sau thái dương. Nó chính là thứ được gọi với cái tên sự giao tiếp của con người.
“Bình tĩnh,” tiến sĩ Fell nói.
Giọng nói điềm tĩnh, vang như sấm rền của tiến sĩ đã khiến anh tỉnh táo trở lại. Giọng ông nghe có vẻ khá hớn hở.
“Xét cho cùng,” ông tiếp tục, “tôi không nghĩ rằng hoàn cảnh của chúng ta lại tệ đến mức đó. Cô Wills có muốn ngồi xuống không? Chắc chắn rồi! Cô ấy có muốn đi đâu không? Chắc chắn rồi! Này, sao lại không chứ? Cô có chuyện để làm ở đây đúng không, quý cô?”
“Tôi có… Gì cơ?” Cô gái vẫn đang nhìn Elliot với đôi mắt tập trung. Giờ thì cô tự đánh thức chính mình khỏi ánh nhìn đó.
“Xà phòng, kem đánh răng, muối tắm…”
“Ồ. Tôi… Tôi đến đây để gặp thanh tra.” Giờ thì cô không nhìn anh nữa. “Thiếu tá… Thiếu tá Crow muốn anh ấy đến Bellegarde. Thêm lần nữa. Họ không thể tìm thấy anh ấy từ mười một giờ trở đi, và không ai biết anh ấy ở đâu. Chúng tôi đã cố gọi đến cửa hàng Stevenson, bởi vì thiếu tá Crow nói anh… Anh ấy… Sẽ ở đây vào lúc một giờ. Nhưng không ai nhấc máy, và tôi thì nghĩ là lái xe qua Sodbury Cross sẽ giúp tôi rèn luyện tinh thần. Xe tôi đang ở bên ngoài, nếu họ vẫn chưa đâm thủng lốp.”
“Thiếu tá Crow? Nhưng tại sao lại ở Bellegarde? Ông ấy định đến đây lúc một giờ mà.”
“Anh vẫn chưa nghe à? Không ai nói với anh sao?
“Nói với tôi cái gì?”
“Về cái chết của Wilbur,” Marjorie nói.
Tiến sĩ Fell với tay tới vành chiếc mũ to vành đang đội và kéo nó lên hơi xa mắt mình một chút. Bàn tay to lớn của ông vẫn duy trì tư thế đó, che lại cặp mắt kiếng đang đeo.
“Tôi rất tiếc,” ông lẩm bẩm sau tay mình. “Vậy là tử vong do chấn động não à?”
“Không,” Marjorie nói. “Bác Joe nói rằng ai đó đã vào phòng lúc nửa đêm, với một ống kim tiêm dưới da chứa axit xyanhydric, và… Và tiêm nó vào tay anh ấy… Và anh ấy chết trong khi đang ngủ.”
Sự yên ắng lặng lẽ bao trùm cả căn phòng.
Tiến sĩ Fell bước ra từ sau phòng chứa thuốc. Ông ì ạch hướng về phía cửa, nơi ông đứng với cái đầu hạ thấp. Sau đó ông rút ra một chiếc khăn tay lớn in hoa đỏ sặc sỡ và hỉ mũi thật mạnh.
“Mọi người thứ lỗi,” ông nói. “Trước đây tôi đã bị cảm lạnh, nhưng chúng chẳng bao giờ chịu khỏi nhanh chỉ với sự chăm sóc hợp lí và tình yêu thương cả. Chuyện đó đã xảy ra thế nào?”
“Tôi không biết, chẳng ai biết cả.” Marjorie rõ ràng đang rất khó khăn mới giữ được bình tĩnh. “Đêm qua chúng tôi ngủ rất trễ, và chúng tôi không thức dậy cho đến gần mười một giờ sáng nay. Bác… Bác Joe đã nói không cần có người canh Wilbur. Sáng nay Pamela đi vào phòng anh ấy và chỉ… Chỉ thấy anh ấy như thế.”
Cô hơi nhấc hai tay đang để bên váy lên, và lại thả chúng xuống.
“Tôi biết rồi. Anh Stevenson!”
“Tiến sĩ?”
“Có phải điện thoại của anh đã bị gác lệch không?”
“Theo tôi biết thì không,” người kia đáp lại đầy lo lắng. “Chắc chắn là tôi đã ở đây cả buổi sáng, tôi cũng không hiểu nổi nữa.”
“Tốt.” Tiến sĩ Fell quay sang Elliot. “Giờ tôi sẽ đưa ra một lời đề nghị. Anh phải gọi đến Bellegarde. Anh phải nói với thiếu tá Crow rằng, thay vì anh đến Bellegarde, ông ấy phải đến đây một lần…”
“Khoan đã! Tôi không thể làm vậy được, thưa ông,” Elliot phản đối. “Thiếu tá Crow là cảnh sát trưởng, ông biết đấy. Bostwick…”
“Tôi có thể lo chuyện đó,” tiến sĩ Fell nhẹ nhàng nói. “Tôi biết Crow rất rõ, từ vụ án Tám Thanh Kiếm. Thật ra, nói thật với anh, một cách nghiêm khắc và có lỗi,” nói tới đây khuôn mặt đỏ rực của ông trở nên đáng chú ý hơn, “Crow có yêu cầu tôi nghiên cứu vụ bà Terry khi chuyện chết tiệt này chỉ mới xảy ra. Tôi đã từ chối. Tôi từ chối bởi vì giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ ra vào thời điểm đó nghe có vẻ quá điên cuồng và hoang đường, đến nỗi tôi đã không phát triển suy luận theo hướng đó. Nhưng bây giờ, dựa trên thực tế, tôi bắt đầu thấy giả thuyết đó không hoang đường chút nào. Giả thuyết đó bỗng trở nên quá hiển nhiên: những cái chết rõ ràng và dễ hiểu. Điều đó làm tôi sợ, đó là lí do tại sao tôi lại quá khẩn cấp và vô cùng sẵn sàng giải thích cho anh sáng nay.”
Ông lắc nắm tay của mình một cách mạnh mẽ.
“Và bởi vì tính khiêm tốn chết tiệt của tôi – hừm! - thêm hai người nữa đã chết. Tôi muốn anh ở đây. Tôi muốn Crow đến đây. Tôi muốn xem cuộn phim đó, ngay bây giờ, hơn bất kì điều gì khác mà tôi có thể nghĩ đến. Tôi muốn chỉ cho anh, trong màn hình lạnh lùng hai màu đen trắng đó, những điều mà tôi nghĩ chính là chuyện đã xảy ra. Do đó tôi dự tính sẽ gọi điện thoại và ra lệnh cho những người khác như một gã cướp biển. Nhưng trong khi tôi đang gọi điện thoại,” nói tới đây ông đã không còn lớn tiếng nữa, ông nhìn Elliot một cách rất điềm tĩnh, “tôi đề nghị anh hỏi cô Wills về những chuyện đã xảy ra tại cửa hàng dược phẩm kia.”
Marjorie cứng người lại. Elliot giả vờ như không chú ý tới, anh nói với Stevenson.
“Anh sống phía trên cửa hàng này đúng không? Anh có căn phòng nào có thể cho tôi mượn trong vài phút không?”
“Có, dĩ nhiên. Nó là căn phòng nơi tôi dự định sẽ chiếu cuộn phim cho mọi người.”
“Cám ơn. Anh dẫn đường giúp tôi được chứ? Cô Wills, mời cô!”
Cô gái không hề nói lời nào khi Stevenson dẫn họ lên cầu thang đến một căn phòng nghỉ thoải mái kiểu cổ nhìn ra con đường. Có những cánh cửa đôi (lại cửa đôi) nối giữa phòng này với một căn phòng ngủ. Chúng đang để mở, nhưng khoảng trống khung cửa được lấp đầy bằng một tấm màn buộc chặt với những giá vẽ tạo thành một màn hình trình chiếu. Những tấm màn cửa nặng nề để mở một nửa, và có lửa cháy trong lò sưởi. Một chiếc máy chiếu phim lớn, cuộn phim tròn của nó đã được lắp vào chỗ, đang đứng trên bàn.
Vẫn không nói lời nào, Marjorie bước qua chỗ ghế sô pha và ngồi xuống. Bây giờ thì Elliot lại phải chịu một phản ứng dữ dội: lương tâm của anh lại trỗi dậy lần nữa.
Marjorie nhìn quanh căn phòng bập bùng ánh lửa, như thể cô đang cố kiểm tra xem họ có ở một mình không. Sau đó cô gật đầu và nói một cách lãnh đạm:
“Tôi từng nói với anh rằng chúng ta đã gặp nhau trước đây rồi.”
“Đúng vậy,” Elliot đồng ý. Anh ngồi xuống cạnh cái bàn và mở cuốn sổ ghi chú của mình ra, thứ cho thấy sự thận trọng tuyệt vời của mình. “Chính xác là thứ năm tuần trước, hiệu thuốc Mason & Son, số 16 đường Crown, nơi cô đã cố gắng mua kali xyanua.”
“Và anh vẫn chưa nói với bất cứ ai về điều đó.”
“Điều gì khiến cô nghĩ tôi chưa nói vậy cô Wills? Tại sao cô cho là tôi có thể bỏ qua chi tiết quan trọng này trong vụ án?”
Đây là một lời nói cay đắng. Anh cố tình nói như vậy, như một kiểu tạo điều kiện cho lương tâm của mình vùng lên. Anh tự hỏi mình đã tự phản bội bản thân nhiều đến thế nào khi ở tầng dưới, và cô ấy đã chú ý được bao nhiêu. Liệu cô ấy có cố gắng tận dụng điều đó và làm ra vẻ mình chỉ là một vị khách bất ngờ, bước vào cửa hàng ấy vì hứng thú nhất thời hay không, và anh không thể chịu đựng được điều đó.
Nếu anh hi vọng lời nói của mình đem lại hiệu quả gì đó, vậy thì rõ ràng anh đã có một hiệu quả ngay trước mắt. Màu sắc dần biến mất trên khuôn mặt cô. Đôi mắt cô, thứ từng mở to và bình tĩnh nhìn anh chăm chú, giờ đây đã nhấp nháy. Cô không thể hiểu được anh, và do đó, cô nổi giận.
“Ồ. Vậy là anh đến để bắt tôi đó hả?”
“Cái đó còn tùy.”
“Cố gắng mua muối xyanua ngay cả khi không mua được là phạm tội sao?”
Elliot nhấc cuốn sổ của mình lên và mở banh nó ra trên mặt bàn.
“Thành thật mà nói, cô Wills, và chỉ giữa chúng ta thôi, nói chuyện như thế thì có gì tốt chứ? Có ai lại giải thích kiểu đó không?”
Cô gái đang cực kì nhạy bén. Elliot khâm phục trí thông minh của cô kể cả khi anh nguyền rủa nó. Cô vẫn đang quan sát, chờ đợi, băn khoăn xem cần làm gì với anh. Và đôi tai cô ngay lập tức bắt được sắc thái lờ mờ của thái độ thôi-nào-xuống-nước-đi-tại-sao-cô-không-giúp-tôi, thứ mà anh đã không thể kiềm chế được mà đưa vào trong câu hỏi bực dọc cuối cùng.
“Nếu tôi nói với anh sự thật, thanh tra, nếu tôi nói một cách thực sự và chân thành lí do tại sao tôi muốn loại độc đó, anh sẽ tin tôi chứ?”
“Nếu cô nói với tôi sự thật, thì có.”
“Không, đó không phải trọng điểm. Đó không phải là điều tôi muốn. Nếu tôi kể cho anh sự thật một cách trung thực, anh có hứa, hứa không kể với bất kì ai khác không?”
(Điều đó, anh nghĩ, là thật lòng.)
“Xin lỗi, thưa cô. Tôi e rằng tôi không thể hứa một điều như vậy được. Nếu nó liên quan đến cuộc điều tra…”
“Nhưng nó không liên quan.”
“Được rồi. Cô muốn làm gì với muối xyanua?”
“Tôi muốn dùng nó để tự sát,” Marjorie bình tĩnh nói.
Sau đó là một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, trong khi lửa trong lò đang lách tách cháy.
“Nhưng tại sao cô lại muốn tự sát?”
Cô gái hít một hơi sâu. “Nếu anh buộc phải biết, thì nguyên nhân là do tôi đã hoàn toàn phát ốm và cảm thấy quá kinh khủng với ý tưởng phải quay trở về nhà. Giờ tôi đã kể nó với anh. Tôi đã kể cho ai đó.” Cô nhìn anh một cách tò mò, như thể cô đang tự hỏi mình tại sao lại kể với anh điều đó.
Một cách vô thức, Elliot đã chuyển từ điệu bộ của một thám tử đang nghiêm túc đặt câu hỏi thành một điệu bộ gì đó khác, nhưng cả hai bọn họ đều không chú ý đến điều này.
“Ừ, nhưng nghe này! Có phải có lí do nào nữa khiến cô muốn tự sát không?”
“Anh cứ thử trải qua những chuyện mà tôi đã phải trải qua, ở đây, thì biết. Anh bị đầu độc về tinh thần. Người bị đầu độc như vậy thì mỗi phút trong ngày đều mong muốn bị bắt giam cho rồi, và anh lại không được toại nguyện vì không có đủ bằng chứng. Sau đó anh cố gắng rời đi trên con tàu Địa Trung Hải tráng lệ, thứ mà anh chưa bao giờ được trải nghiệm trong đời bất chấp sự thật bác của anh là một triệu phú. Sau đó cố gắng quay trở lại với những gì anh đã rời bỏ. Thử đi. Anh thử đi! Và xem anh cảm thấy thế nào.”
Cô nắm chặt hai bàn tay lại.
“Ồ, giờ thì tôi đã vượt qua nó. Nhưng tất cả những gì tôi đã cảm thấy, từ giây phút tôi xuống khỏi tàu, đơn giản chỉ là tôi không thể vượt qua được. Tôi đã không ngừng nghĩ như thế. Nếu có khả năng ngừng cảm giác đó lại, tôi đã có thể bịa ra những câu chuyện hợp lí hơn, vậy thì tôi đã không lắp bắp và vấp váp và cảm thấy hoang mang khi người dược sĩ bắt đầu đặt câu hỏi. Sau đó tôi có nghĩ về điều này. Nhưng tất cả những gì có trong đầu tôi thời điểm đó, là tôi đã nghe rằng kali xyanua là chất giết người rất nhanh và nó sẽ không gây đau đớn. Tất cả những gì tôi cần làm chỉ là nuốt nó rồi chết. Và tôi nghĩ rằng ở nơi đó, tại khu East End của London sẽ chẳng ai biết hay nhớ tôi là ai. Tôi cho rằng việc quay trở lại đây đã làm tôi nghĩ như thế: nhìn thấy các ngôi nhà và mọi thứ.”
Elliot đặt cây bút chì của mình xuống: “Nhưng còn vị hôn phu của cô thì sao?”
“Vị hôn phu của tôi?”
“Cô định kể với tôi rằng cô muốn mua thuốc độc để tự tử khi mà cô đang trên đường quay về nhà kết hôn à?”
Cô gái làm một cử chỉ ra chiều tuyệt vọng. “Tôi đã bảo đó chỉ là tâm trạng nhất thời thôi còn gì! Tôi đã nói rồi mà. Ngoài ra, đó là một câu chuyện khác. Mọi thứ đã rất tuyệt trước khi tất cả những chuyện này diễn ra, và tôi đã hi vọng thứ tốt đẹp hơn sẽ đến với mình. Khi tôi gặp George ở London…”
Elliot nói:
“Khi cô gặp anh ta ở London!”
“Ôi, chết tiệt,” Marjorie thì thầm, và đưa tay lên che miệng. Cô vẫn nhìn chằm chằm anh, sau đó một biểu hiện hoài nghi và mệt mỏi xuất hiện trên mặt cô. “Đừng bận tâm. Sao anh lại không nên biết chứ? Nó mang đến cho tôi nhiều điều tốt đẹp, rất nhiều điều tốt đẹp, nếu tôi có thể dỡ bí mật nặng nề này ra khỏi ngực mình.
“Tôi đã biết George từ lâu lắm rồi. Tôi đã gặp anh ấy tại một buổi tiệc ở London, một trong những dịp hiếm hoi mà bác Marcus để tôi vào thành phố một mình, và tôi thực sự đã phải lòng anh ấy. Tôi thường lẻn lên thành phố để gặp anh ấy. Ồ, chúng tôi đã không làm bất cứ điều gì cả. Tôi nghĩ tôi không có can đảm. Tôi là thế đấy.”
Cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà.
“Nhưng chúng tôi đã quyết định rằng giới thiệu George với bác Marcus lúc đó là không phải là hành động khôn ngoan. Đầu tiên, bác Marcus chưa bao giờ, chưa bao giờ, cảm thấy thích thú với việc mọi người đến để gặp riêng tôi. Tôi thực sự là một người quản gia tốt, và sẽ tiện hơn cho mọi thứ nếu giữ tôi… Anh biết ý tôi rồi đấy.” Cô đỏ mặt. “Thứ hai, George biết tất cả về thanh danh của bác Marcus. Nếu bác Marcus biết chuyện gì đang xảy ra sau lưng bác ấy thì sau đó sẽ có một chuỗi những việc khủng khiếp. Anh có thể thấy điều đó không?”
“Có. Tôi có thể thấy điều đó.”
“Vậy nên sẽ tốt hơn nếu chúng tôi dường như gặp gỡ nhau một cách tình cờ. Tốt nhất là ở nước ngoài. Bên cạnh đó, George nói dù sao anh ấy cũng cần một kì nghỉ. Dĩ nhiên George không có nhiều tiền, đặc biệt là cho một chuyến đi như thế. Nhưng tôi có vài trăm tiền bảo hiểm mà mẹ để lại, nên tôi rút về và như vậy George có thể tham gia chuyến đi.”
(Đồ con lợn, Andrew Elliot tự nhủ. Đồ con lợn chết tiệt. Con lợn thông minh.)
Cô gái mở to mắt.
“Anh ấy không phải!” Marjorie hét lên. “Ý tôi là, anh ấy thông minh, nhưng anh ấy không phải là… Thứ kia. Anh ấy là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp, và rất tự tin vào bản thân. Đó là điều mà tôi yêu, tôi tin tưởng…”
“Xin lỗi,” Elliot bắt đầu, khi anh dừng lại một chút với một cảm giác quái lạ rằng thế giới đang trượt khỏi mỏ neo. “Đồ con lợn. Đồ con lợn chết tiệt. Con lợn thông minh.” Anh đã không nói to những từ đó. Anh đã nhìn thấy chúng trong đầu rõ ràng như thể chúng được viết hay đánh máy trên đó, nhưng anh đã không hề nói ra tiếng. Cô gái này có thể thông minh ngoại trừ đối với những vấn đề có liên quan đến gã George Harding. Nhưng cô ấy không phải một người đọc ý nghĩ.
Bản thân Marjorie có vẻ không hề để ý đến chuyện đó.
“Và điều tôi hi vọng,” cô nói, với một kiểu dữ dằn, “là George sẽ cho bác Marcus thấy những điều tuyệt vời của mình! Chà, tôi đã muốn anh ấy tạo được ấn tượng tốt. Tất nhiên là vậy. Nhưng cái đuôi khúm núm này lại vẫy quá nhiều. Có một ngày ở Pompeii bác Marcus quyết định vạch trần mọi thứ, chỉ như thế (cũng trước mặt Wilbur và giáo sư Ingram), và ở ngay giữa một chỗ công cộng nơi bất kì ai cũng có thể bước vào. Ông ấy đưa ra các yêu cầu chính xác cho George về cách xoay xở mọi thứ cho tương lai, và George nhận lấy như một con cừu ngoan ngoãn. Và anh thì hỏi tôi tại sao tôi lại cảm thấy chán nản và sẵn sàng gào thét khi bước xuống con tàu đó! Tôi đã biết sẽ không có cơ hội nào hết. Tôi đã thấy cuộc đời mình giống y như lúc trước. Dù có quay đi đâu tôi cũng chẳng thấy gì ngoài bác Marcus, bác Marcus, bác Marcus.”
Elliot ngồi thẳng lên.
“Cô không thích bác mình à?”
“Dĩ nhiên là tôi thích ông ấy. Tôi thương ông ấy. Nhưng đó không phải điểm chính. Anh có hiểu không?”
“C-có, tôi nghĩ thế.”
“Ông ấy rất tuyệt vời, theo cách của mình. Ông ấy làm mọi thứ cho tôi, và ông ấy bỏ hết mọi việc để cho tôi một kì nghỉ tuyệt vời khi tôi cần. Nhưng anh chỉ có thể nghe ông ấy nói chuyện trong vòng năm phút! Và sau đó những cuộc tranh cãi vô tận, không có hồi kết với giáo sư Ingram về chủ đề tội ác – thậm chí ngay cả khi có một tội ác thực sự ngay đây, giữa chúng tôi – và những bản thảo ‘tội phạm học’ của ông ấy…”
Elliot đột ngột nhấc bút chì của mình lên lần nữa.
“Bản thảo tội phạm học?”
“Đúng vậy. Tôi đã nói với anh rồi. Ông ấy luôn nghiên cứu học thuật, thứ này hay thứ khác, nhưng phần lớn là về khoa học tâm trí con người. Đó là lí do tại sao ông ấy lại gắn kết với giáo sư Ingram đến thế. Ông ấy từng nói, ‘Nào, anh chủ trương rằng nhà tâm lí thực hành sẽ làm sống dậy tội ác vĩ đại nhất. Thế tại sao anh lại không trở thành nhà tiên phong, vì lợi ích của khoa học, nhỉ? Hãy phạm vào một vụ án vô vụ lợi đơn thuần và chứng minh lí thuyết của anh đi.’ Bla bla!”
“Tôi biết rồi. Và giáo sư Ingram đã nói sao?”
“Ông ấy nói không, cám ơn. Ông ấy nói ông ấy sẽ không phạm tội cho tới khi nghĩ ra một chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo…”
(Elliot đã nghe thấy điều này trước đây rồi.)
“… và, thậm chí cho dù một nhà tâm lí thực hành có khéo léo đến đâu, thì việc một người ở hai nơi cùng một lúc vẫn không thể xảy ra được.” Marjorie bắt chéo chân và ngả lưng dựa vào sô pha. “Điều khiến tôi rùng mình là họ luôn quá lạnh lùng và bình tĩnh về chuyện đó. Bởi vì, anh biết đấy, nó đã xảy ra rồi. Tất cả những điều kinh khủng này đang tiếp tục, và chúng tôi không biết làm sao hay ai hay tại sao chuyện đó lại diễn ra. Và bây giờ Wilbur đã chết. Wilbur, người không bao giờ làm hại ai dù là nhỏ nhất, dù đó là Frankie Dale hay những đứa trẻ nhà Anderson hay chính bản thân bác Marcus. Tôi gần đến giới hạn chịu đựng của mình rồi, đặc… Đặc biệt là khi họ bắt đầu ném đá tôi và có trời biết chuyện gì có thể xảy ra với tôi. Như treo cổ hoặc thiêu cháy hoặc gì đó là tôi không biết là gì. Hãy giúp tôi! Làm ơn hãy giúp tôi!”
Cô ngừng lại.
Sự thẳng thắn mềm nhẹ và sống động tràn vào giọng nói của cô, một sự phản kháng mạnh mẽ, đến nỗi Elliot gần như đánh mất sự bình tĩnh trịnh trọng của mình. Cô đang nghiêng người tới trước, hai tay cô dang ra như thể yêu cầu sự trợ giúp để đứng lên khỏi ghế sô pha, và đôi mắt cô chưa bao giờ rời khỏi đôi mắt anh. Ở đây họ nghe thấy bên ngoài cánh cửa đang đóng có một tiếng ồn liên tục như tiếng bước đi nặng nề của chân một con voi dậm trên nền đất, và một âm thanh rống lên như voi đòi ăn. Sau đó, lại có một tiếng gõ cửa. Tiến sĩ Fell mở cánh cửa sang một bên, quay lại và chớp mắt nhìn họ.
“Tôi không muốn gián đoạn hai người,” ông nói, “nhưng tôi nghĩ các bạn tốt hơn nên để các câu hỏi lại sau. Crow và Bostwick đang trên đường đến. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô đi khỏi đây, cô Wills. Anh Stevenson đang khóa cửa hàng, nhưng trợ lí của anh ấy sẽ lái xe đưa cô về nhà. Sau đó…”
Ông gắn chặt mắt vào chiếc máy chiếu phim.