Nguyên tác: Pas D'orchidées Pour Miss Blandish
Số lần đọc/download: 965 / 7
Cập nhật: 2016-06-17 08:03:12 +0700
Chương 13
F
lynn nhìn đồng hồ nói với Woppy đang cầm khẩu tiểu liên Tôm xơn đặt trên đầu gối.
- Còn năm phút nữa. Ối trời! Tôi mong sao cho chóng xong.
- Chà, khi mà Măng nói dễ thôi tức là bà ta biết chắc ăn như bắp rồi.
- Thế thì tại sao mày lại đổ mồ hôi cục thế kia?
Cả hai đang ngồi trên chiếc Buick giấu trong bụi cây bên vệ đường. Flynn tiếc là không phải Eddie đi theo.Với Eddie thì dễ xuôi khi gặp khó còn Woppy thì cứ bấn lên. Woppy nói:
- Có tiếng xe đấy.
Ánh đèn pha chiều từ xa. Flynn nói:
- Nó kia!
Hắn nhảy xuống xe lấy từ túi ra một chiếc đèn bấm cực mạnh. Chiếc xe đang đi với tốc độ rất nhanh. Khi xe tới gần khoảng 300 mét. Flynn bấm đèn, Woppy quan sát, tay ôm chặt khẩu súng, tim nhảy lồng lên. Nếu xe đầy bọn Liên bang thì sao? Bọn đó không bao giờ liều bậy cả. Chúng chỉ xả một tràng đạn thôi.
Chiếc xe chạy chậm dần, Flynn thấy rõ trên xe chỉ có một người lái. Khi xe đi ngang qua, hắn thấy một vật nặng ném qua cửa lăn trên mặt đường. Chiếc xe tiếp tục phóng rồi biến mất trong đêm. Flynn huýt sáo miệng chạy ra nhặt chiếc va li trắng. Woppy bỏ súng xuống, nổ máy. Flynn leo lên ngồi bên. “ Rồi! Vọt lẹ ”. Chiếc xe chạy ba bốn cây số không thấy xe nào đuổi theo cả.
Khi cả hai về nhà, Măng, Slim, Eddie Doc đang chờ chúng. Flynn đặt chiếc va li lên bàn.
- Thật dễ, Măng ạ. Đúng boong như bà đã tiên liệu.
Măng từ từ đứng dậy bước đến bàn. Mụ mở hai khóa, mọi người vây quanh. Cả Slim cũng hình như khích động lên một chút.
Hình ảnh những xấp bạc nhà băng chồng chất khiến cả bọn sững người. Chưa bao giờ chúng thấy tiền nhiều như thế. Mọi người nhao nhao. Eddie nói:
- Nào, Măng. Ta chia. Tôi nôn quá. Mỗi người được bao nhiêu?
- Ờ, - Woppy cũng khích động không chịu ngồi yên. - Phần tôi bao nhiêu Măng?
Măng đậy nắp va li lại, nhìn hết người này sang người khác rồi bước đến chỗ ngồi. Cả bọn nhìn mụ lạ lùng. Eddie nóng nẩy.
- Sao thế? Bắn tiền ra đi! Còn đợi gì nữa?
- Tất cả tiền trong này đều ghi số, - Măng nói - Ta thề chịu chặt đầu mà cá thế nào bọn Liên bang cũng ghi rồi. Tiền này là thuốc nổ đấy.
- Sao? Không xài được à? - Eddie hỏi.
- Được chứ, nếu anh muốn đi thẳng đến phòng hơi ngạt. - Măng trả lời.
- Ồ! Ơ... thật! - Flynn kêu to. - Thế thì ta bỏ công ra để làm gì?
Măng hắng giọng:
- Nào, các con bình tĩnh đi, để ta lo cho. Ta đưa mớ tiền nguy hiểm này cho Schuiberg giấu đi trong vài năm, đổi lại hắn đưa cho ta nửa triệu. Nửa triệu xài được còn hơn là một triệu không tiêu.
Slim bỗng khạc vào ống khói bếp.
- Chuyện đó bà thạo quá mà!
Hắn toe vẻ ghê tởm, đến nằm dài trên trường kỷ lật tờ họa báo ra xem. Eddie phản đối:
- Chẳng có gì đáng vui mừng cả. Tôi cứ nghĩ là mình được hai trăm “ thiên ” cơ đấy.
Măng phá lên cười:
- Ta e không được đấy.
- Thế thì ta được bao nhiêu? - Woppy lo lắng hỏi.
- Mỗi người các anh lãnh ba trăm. Không hơn.
- Hả? Bà nói chơi? Ba trăm? Cái gì thế? - Eddie mặt mày đỏ gay nói.
- Đó là tiền tiêu vặt, - Măng giải thích, - Mỗi người có một trăm thiên nhưng không được lấy. Tôi biết rõ các anh. Có tiền nhiều các anh đem ra ăn nhậu để chỉ sau một tuần lễ là bọn Liên bang chộp được ngay. Các anh tha hồ ném tiền qua cửa sổ. Bọn khác bị chộp cũng vì không biết rải tiền ra mà xài nên bọn cớm mới nắm được. Nếu bọn Liên bang đến hỏi anh lấy tiền ở đâu ra nhiều thế thì anh trả lời sao? Nói đi?
Eddie định mở miệng nhưng lại thôi. Hắn biết Măng có lý.
- Đúng vậy, Măng ạ. Nhưng dù sao thì vẫn là tiền, phải không. Tôi cứ tưởng là sắp giàu rồi...
- Bây giờ để tôi giải thích cho các anh cách sử dụng số tiền này, - Măng tiếp. - Ta đổ chúng vào thương mại. Lâu nay tôi cứ muốn kinh doanh một cái gì đó. Các anh trông coi cửa hàng, Ta sẽ mua Câu lạc bộ Thiên Thai hiện đang rao bán, sửa sang lại, gọi gái đẹp tới, mướn ban nhạc xịn và thu tiền. Với nửa triệu ta dựng cái nhà xập xệ đó thành quán rượu trữ danh trong thành phố. Tôi đã chán cảnh điều hành một băng làm ăn lụn vụn rồi. Ta làm ăn lớn. Các anh nghĩ sao?
Mọi người tỏ ra hoan hỉ. Chỉ có Slim là cứ cắm cúi đọc báo. Doc lên tiếng:
- Chẳng ai phản đối Măng cả. Bà thật là cừ.
- Tôi cũng vậy. - Eddie gật đầu.
- Hợp với tôi đó. - Flynn nói.
- Hộp đêm có nấu ăn không? - Woppy hỏi. - Tôi làm bếp được không?
- Được, Woppy. Mỗi người chúng ta lãnh một phần năm tiền lời. Ai cũng giàu, ai cũng nêu ra được lý do chính đáng số tiền mình có.
- Khoan, - Eddie nói. - Nếu bọn Liên bang hỏi mình lấy số tiền ở đâu ra lập nhà hàng thì bà nói sao?
- Xong rồi. Schulberg sẽ nhận chính hắn ứng tiền.
- Không còn gì để nói nữa. Bà đã liệu trước hết rồi. Chừng nào ta bắt đầu?
- Ngay tức khắc, - Măng đáp. - Ngày mai ta bắt đầu, không chờ đợi gì cả.
- Bây giờ, - Flynn nói. - Ta chỉ còn việc riêu con nhỏ. Bà đã nói với Doc chưa? Ta chôn nó ở đâu đây?
Cảnh hồ hởi bỗng dưng biến mất. Măng lặng người. Mặt mụ trắng bệch ra rồi xám ngoét. Nụ cười của Doc biến mất, hình như mắt lão láo liêng, Slim bỏ tờ báo xuống đứng dậy, đôi mắt vàng ệch lóng lánh...
- Chôn nó? Gì thế? Nói với Doc gì thế?
Hắn bỏ thòng chân xuống đất. “ Không có gì cả ”. Măng nói và quắc mắt nhìn Flynn.
Eddie thấy rõ là phải giải quyết một lần cho xong. Hắn lánh xa Slim vừa đứng dậy.
- Ta phải làm gì con nhỏ đó hả Măng?
Măng lưỡng lự nhưng thấy là không thể lùi được. Mụ nói mà tránh đôi mắt Slim:
- Nó phải biến đi thôi. Nó biết nhiều quá.
- Măng!
Giọng nói gay gắt của Slim làm cả bọn quay đầu lại. Hắn đang nhìn người mẹ, mắt loang loáng.
- Sao? - mụ già nói, tim thắt lại.
- Không, - Slim nói gân từng tiếng một. - Cô ta là của tôi. Ai mà động tới cô ta ắt có chuyện với tôi.
- Này Slim. Nghe đây. Chớ làm thói trẻ con. ( Măng nói, miệng khô đắng ). Chúng ta không thể giữ nó lại được. Nguy hiểm lắm.
Slim đá văng cái ghế trước mặt. Con dao nhảy vào tay hắn. Woppy và Doc dạt ra để mình Măng đối phó với Slim. Mụ cứng người trong khi Slim bước tới.
- Thế thì bà có chuyện với tôi. Bà muốn tối cắt cổ bà không, con đĩ già kia? Nếu bà động tới nó... nếu ai động tới nó... thì tôi cho xổ ruột ra...
Eddie rút súng ra. Cử chỉ ấy không qua mắt Măng. Mụ thét lên: “ Cất súng đi ” vì sợ Eddie hạ thằng con. Slim quay sang Eddie đang lùi lại. Hắn hét lên:
- Mày nghe chưa? Nó là của tao. Không ai được động đến nó.
Hắn nhìn mặt từng người rồi dập cửa bước ra.
Thời gian im lặng kéo dài. Mặt mày tái xanh. Măng bước đến ghế thả người xuống một cách nặng nề. Thoáng trông thấy mụ có vẻ già đi nhiều.
Eddie và Flynn nhìn nhau rồi Eddie nhún vai bước ra. Flynn theo sau, Woppy mồ hôi ròng ròng bước đến trường kỷ làm như đang chăm chú đọc tờ họa báo. Doc rót rượu thật đầy.
Im lặng nặng nề.
Slim dừng lại phía trên cầu thang, lắng tai và cười rít qua kẽ răng. Hắn đã xác nhận thực quyền, và đã làm mọi người sợ hãi. Từ này hắn đứng vào vị thế phải có, Măng chịu rơi vào hàng thứ nhì. Hắn nhìn về phía cửa phòng cô Blandish. Từ nay không thể có chuyện nằm khoèo nơi chân giường nữa. Hắn phải tỏ rằng hắn là chủ nhân của cô cũng như đã tỏ ra với mẹ hắn.
Cô Blandish nhìn hắn mở cửa bước đến gần. Vẻ tự tin của hắn lộ rõ và cô hiểu những điều gì sắp xảy ra.
Cô nhắm mắt lại, rùng mình...