Số lần đọc/download: 2415 / 35
Cập nhật: 2016-02-25 18:12:14 +0700
Hồi 13: Bằng Hữu Tình Cờ
R
ượu được nửa chừng, Khương Bạch Hổ mới nhìn Vương Hán Sơn:
- Này thiếu hữu, đã ra chốn giang hồ thì kẻ nào cũng có một nhiệm vụ phải làm hay một điều ân oán cần giải tỏa, bởi vậy ta chẳng bao giờ hỏi bạn rượu đang theo đuổi mục đích gì. Ta chỉ muốn hỏi tính danh của thiếu hữu để dễ dàng giao tiếp cùng nhau. Cũng như ta đã báo trước tên họ mình rồi vậy.
Vương Hán Sơn liền đáp:
- Từ ngày ra chốn giang hồ, thiên hạ gọi ta với tên Xú Diện Khách, vậy huynh đài cứ gọi ta với cái tên này.
Khương Bạch Hổ gật gù:
- Ta hiểu rồi, thiện hạ gọi thiếu hữu với cái tên Xú Diện Khách là vì thấy gương mặt đen đúa lại có hai vết thẹo dài. Nhưng ta lại nhận rõ ở thiếu hữu một cốt cách phi thường, nhân dáng tao nhã, giọng nói dõng dạc rất đáng cho ta kết bạn. Chẳng biết thiếu hữu có vui lòng nhận ta là bạn chăng?
Vỗ vai Khương Bạch Hổ, Vương Hán Sơn vui vẻ:
- Như Khương huynh đã nói tứ hải giai huynh đệ, ta đâu ngại gì mà chẳng kết bạn với huynh.
Khương Bạch Hổ cười sảng khoái:
- Hảo hảo, không ngờ hôm nay ta lại được gặp một người bạn mới. Ta xin chào bạn bằng đường đao vụng về của ta.
Dứt lời, Khương Bạch Hổ đứng dậy chụp cây đại đao múa tít. Đường đao của gã thật đẹp, kình khí ào ào, chứng tỏ nôi lực truyền ra cây đao vô cùng sung mãn.
Vương Hán Sơn vỗ tay:
- Đao thế tuyệt kỹ, nội lực phi thường. Hảo công phu, hảo công phu.
Khương Bạch Hổ dừng đao, nheo mắt:
- Thiếu hữu mến ta nên khen tặng. Thật ra đao pháp và công phu của ta còn thua kém một người.
Chàng trai nhướng mắt:
- Khương huynh có đường đao siêu tuyệt thế này, mà còn có kẻ hơn sao?
Dộng cán đao xuống đất, Khương Bạch Hổ gật đầu:
- Này thiếu hữu, trên bước giang hồ nếu thiếu hữu gặp được một người tên Tạ Đại Đởm với cây đao Huyền Thiết thì nhớ xin thụ giáo. Ông ta chính là Tạ thần đao giang hồ đều khiếp mặt, tài cán của ta chỉ đáng là tiểu đệ tử của Tạ thần đao.
Gã lại cười hềnh hệch, trỏ tay về rặng cây xanh ngắt phía xa:
- Riêng ta chỉ làm mưa làm gió ở Trần Phong Khẩu. Thiếu hữu dừng bước giang hồ với ta ít lâu, mỗi ngày ăn uống phủ phê rượu thịt chẳng bao giờ thiếu.
Vương Hán Sơn mỉm cười:
- Khương huynh nhiều tiền lắm bạc thế kia à?
Khương Bạch Hổ bỗng trừng mắt:
- Ai bảo ta lắm bạc nhiều tiền? Ta ăn cơm giang hồ từ thủa nhỏ mà?
Vương Hán Sơn hỏi ngay:
- Vậy Khương huynh lấy tiền đâu ăn uống ở các cao lâu, tửu điếm có khi còn bê cả đống rượu thịt vào rừng như hôm nay?
Cười lên hềnh hệch, Khương Bạch Hổ tung vút cây đại đao lên cao rồi chụp bắt thật gọn.
Gã nhếch mép:
- Hừm, vào bất cứ tửu lầu, phạn điếm nào ăn nhậu xong ta cứ đặt đại đao lên quầy, tổ sư đứa nào cũng chẳng dám hỏi tiền rượu thịt.
Gật nhẹ vài cái, Vương Hán Sơn bảo:
- Thì ra vậy. Ta cũng thích ở lại đây với Khương huynh lắm, hiềm vì ta còn có việc phải làm chưa thể ở yên một chỗ.
Chụp cánh tay chàng trai, Khương Bạch Hổ hỏi liền:
- Việc gì vậy thiếu hữu?
Vương Hán Sơn chậm rãi đáp:
- Ta phải đi tìm một ái muội vừa thất tung, sợ rằng nàng bị lọt vào cạm bẫy của bọn giang hồ hắc phái.
Khương Bạch Hổ kêu lên:
- Tiếc quá, tiếc quá... Ta lại đang bận công việc bảo trợ cho những cao lâu, sòng bạc ở Long Khẩu nên chưa thể cùng thiếu hữu đi chung một đường. Nhưng ta nhờ cái này thay mặt ta vậy.
Hồi 23
Lời nói chưa dứt, gã tung ngay câu đại đao vào Vương Hán Sơn.
Pặc...
Chàng trai đứng dậy chụp gọn cây đại đao, nhưng lắc đầu:
- Chưởng chiêu, quyền cước ta tạm có bản lĩnh, đao pháp ta có biết gì đâu mà huynh đài trao cây đao lớn này cho ta?
Khương Bạch Hổ lẹ miệng:
- Thiếu hữu là người cốt cách tuyệt phàm. Ta lại có cách bí truyền đao pháp, căn bản võ công của thiếu hữu vốn vững vàng học mấy đường đại đao này chẳng khó khăn đâu.
Dứt lời, Khương Bạch Hổ vươn tay bẻ một nhánh cây khô và bảo:
- Thiếu hữu cứ nghe khẩu quyết giữ đúng bộ vị. Ta bắt đầu luyện đao nhé.
Vương Hán Sơn vòng tay cầm ngang cây đao, trang trọng nói:
- Về chữ nghĩa người ta bảo nửa chữ cũng là thầy. Vậy huynh đài truyền đao pháp cho ta... phải để ta lạy một cái tôn sư chứ?
Xua tay lia lịa, Khương Bạch Hổ bảo:
- Ta chỉ muốn gởi gắm cây đao thay ta bên cạnh thiếu hữu, chẳng dám nhận là thầy. Nếu cần tôn sư về đao pháp thì thiếu hữu nên chờ gặp thần đao Tạ Đại Đởm.
Rồi với hành động thật khinh khoái, Khương Bạch Hổ vừa đọc khẩu quyết vừa vung nhánh cây khô thi triển đao pháp. Vương Hán Sơn lập tức nhập tâm khẩu quyết và múa đao theo...
Quả đúng như lời Khương Bạch Hổ, với phương pháp bí truyền luyện đao cho người có căn bản võ công, chỉ trong một buổi Vương Hán Sơn đã học được chín đường đao căn bản.
Khương Bạch Hổ nói:
- Từ chín thế, theo khẩu quyết thiếu hữu sẽ biến thành tám mươi mốt thế đại đao tuyệt kỹ. Nếu chuyên luyện ít lâu thiếu hữu chỉ thua một người là thần đao Tạ Đại Đởm mà thôi.
Vương Hán Sơn xúc động nhận ra Khương Bạch Hổ là tay giang hồ ngang ngạnh, nhưng tính nết bộc trực, có mắt nhìn người. Chàng được gã truyền tuyệt kỹ đao pháp thật có lợi cho chàng trên bước giang hồ đối chọi cùng bọn ma đầu Hắc phái.
Chàng liền vòng tay, cúi đầu:
- Đa tạ Khương huynh đã truyền môn tuyệt kỹ đại đao, trọn đời ta ghi nhớ ơn này.
Khương Bạch Hổ vỗ bồm bộp vào vai Hán Sơn:
- Ôi, thiếu hữu đừng khác sáo, hãy tiếp lấy đại đao và coi như có ta luôn bên cạnh. Khi nào tìm được ái muội đừng quên quay lại thăm ta.
Nâng cây đao trao lại Khương Bạch Hổ, Vương Hán Sơn nói:
- Đây là khí giới tùy thân của huynh, hãy để ta đi ngang thị trấn rèn cây đao khác.
Đẩy nhẹ cây đao trong tay Vương Hán Sơn, Khương Bạch Hổ nói nhanh:
- Cây đao vài chục cân sắt với ta nào khó khăn gì, nó thay ta cùng thiếu hữu hành trình là món quà tặng rất nhỏ. Chỉ có Huyền Thiết đại đao của Tạ Đại Đởm mới là vật khó tìm.
Rồi gã trầm giọng:
- Nếu muốn dò tung tích ái muội thiếu hữu nên ghé vào thanh lâu Vân Mộng của nàng Huệ Tiên. Ả ta rất thích những chàng trai có dung mạo khác thường và ả cũng chính là tình nhân của tên Vạn Độc Thần Ma, thiếu hữu sẽ tìm hiểu được ở ả Huệ Tiên này những nguồn tin bí mật trong giang hồ hắc phái.
Vương Hán Sơn rúng động trong lòng khi nghe Khương Bạch Hổ nói tới danh hiệu Vạn Độc Thần Ma. Chàng định hỏi vài câu nhưng thấy bất tiện nên im đi.
Liếc nhìn vầng Thái Dương đã gác ngang chừng núi, Khương Bạch Hổ lẹ miệng:
- Thôi, chúng ta tạm biệt. Thiếu hữu có đủ thời gian đến trấn Hoa Đài, nơi có thanh lâu Vân Mộng đấy.
Vương Hán Sơn nắm chặt bàn tay Khương Bạch Hổ:
- Tạm biệt Khương huynh, hẹn ngày hội ngộ.
Khương Bạch Hổ cười phóng khoáng:
- Thiếu hữu lên đường bảo trọng nhé, ta sẽ gặp lại nhau thôi.
Tiếng cười chưa dứt, Khương Bạch Hổ đã chuyển mình phóng thẳng vào cánh rừng biệt dạng.
Vương Hán Sơn cảm động khoác cây đại đao nhìn theo bóng người bạn tình cờ, rồi chàng cũng phi hành về hướng Hoa Đài trấn.
Chàng phải tới đó trước khi tắt bóng hoàng hôn.