I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 202 / 19
Cập nhật: 2020-01-25 21:22:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Ngôi Nhà Cũ
ick và Julia đi bộ nhanh dọc theo bờ kênh, tới bến tàu San Zaccaria kín đặc thuyền gondola và các loại tàu bè. Diogo hãnh diện lon ton chạy theo chúng.
Bọn trẻ chiêm ngưỡng hai chiếc cột đá giống như cột tháp đánh dấu lối vào quảng trường. Trên đỉnh của một trong hai chiếc cột nhô lên bức tượng Sư tử của San Marco, biểu tượng của thành phố.
Quảng trường đông nghịt người, bao quanh là những hành lang có mái vòm màu trắng. Dòng người qua lại vận đồ lòe loẹt, đội tóc giả và mang tất trắng, đeo mặt nạ sặc sỡ và đi những đôi giày cao ngất ngưởng.
Một tháp chuông cao chót vót, tựa quả tên lửa bằng đá hoa cương đỏ, dường như chuẩn bị cất cánh từ vị trí trung tâm quảng trường.
Rick và Julia bám chặt lấy nhau len lỏi trong biển người huyên náo. Có mùi cá rán, mùi gia vị sực nức, cả mùi bánh vòng rắc đường và hoa quả ướp đường.
“Cây cầu Rialto ở đâu nhỉ?” Julia hỏi.
“Mình không biết,” Rick trả lời, “nhưng chắc bọn mình sẽ đi về hướng nhà thờ.”
San Marco tựa một tòa nhà không có góc cạnh và uyển chuyển như một sinh vật biển: mặt tiền có năm cổng vòm lớn với một rừng cột lớn cột nhỏ màu trắng bao quanh, bên trên là những mái che đầu nhọn, những mái vòm nối tiếp xen kẽ nhau và một cỗ xe tứ mã mạ vàng.
Trong khi tiến lại gần, Rick nhận ra bên cạnh nhà thờ có một công trình với một chiếc đồng hồ cơ đồ sộ.
“Đây chính là cỗ máy thời gian khổng lồ!” Cậu châm chọc.
Chiếc đồng hồ đó thực vĩ đại, có mặt màu vàng, trắng và xanh dương, được đặt trên một bức tượng đồng, trên đỉnh là một chiếc chuông lớn.
“Khiếp thật!” Julia bình luận. “Nó lớn đến mức mình suýt không nhìn ra. Cậu có nghĩ đó là tác phẩm của ông Peter không?”
“Lạ quá, mình không thấy hình cú mèo...” Cậu bé trả lời trong lúc ngắm nghía nó.
Rick và Julia băng qua phía dưới chiếc đồng hồ và tìm thấy chỉ dẫn ra cầu Rialto. Con đường biến thành một mê trận những con hẻm đông người và dày đặc cửa hàng trông ra những con kênh.
Nếu ngước nhìn lên sẽ thấy những ngôi nhà như thể đang tựa vào nhau: mái vòm và tháp cầu tạo thành một mê cung của những lối đi và cầu ván trên cao, nơi những bông hoa, những tấm thảm và phù hiệu sặc sỡ rũ mình.
Đi theo dòng người, Rick và Julia tới một quảng trường nhỏ. Rồi chẳng biết từ lúc nào, chúng đã bắt đầu bước lên những bậc thang dẫn tới một cây cầu lớn màu trắng với cổng vòm, duyên dáng bắc qua con kênh.
Chúng đã tới cầu Rialto.
Dưới nhịp cầu, những con thuyền gondola đang lướt nhanh, những dinh thự bằng vàng soi mình xuống dòng kênh. Bên kia bờ là một khu chợ lớn huyên náo và một con đường đang mở lối tới đúng nơi chúng muốn đến: thương phố của những người thợ làm đồng hồ.
Rick và Julia lang thang hết cửa hàng này sang cửa hàng khác để hỏi về ông Peter Dedalus, nhưng chẳng tìm được manh mối nào. Chúng buồn bã quay lại khu chợ, nơi những người thợ đang chạm khắc đá khiến những lớp bụi lóng lánh bay ra, những người da đen lực lưỡng đang vác trên lưng các bao hồ tiêu và những thương gia quý tộc đang mở cửa hàng.
Chúng ngồi cạnh bức tượng thằng gù, mà theo những ghi chép của Ulysses Moore, chắc chắn sẽ đem lại may mắn.
“Vô ích thôi! Thành phố này quá lớn!” Julia nói khẽ khi lơ đãng vuốt ve chú chó nhỏ đã theo chân chúng không chút nản lòng. Cô bé chán nản quan sát mê cung những con kênh, cây cầu, phố xá, cửa hàng và những sắc màu rực rỡ. “Cậu có ý tưởng gì không?”
Rick đã bắt đầu lật giở cuốn sổ ghi chép của ông Ulysses Moore hòng tìm kiếm thêm được điều gì đó.
“Lúc này thì chưa.” Cậu bé đọc một lúc, rồi chợt nói. “Ông chủ cũ đã dán và bôi đậm một ô ghi chú chỗ này.”
“Ghi chú ư? Trên đó viết gì vậy?”
“Ở Venice có ba nơi thần kỳ bị ẩn giấu: một ở phố Tình Bạn; nơi thứ hai gần cầu Tuyệt Diệu; nơi thứ ba ở phố Người Cục Mịch nằm gần nhà thờ San Geremia ở Khu Ổ Chuột. Khi người Venice chán nản về chính quyền, họ tới ba chỗ bí mật này và, bằng cách mở những cánh cửa nằm ở cuối sân, họ bỏ đi mãi mãi tới những câu chuyện khác, tới những nơi đẹp tuyệt vời.”
“Mình nghĩ rằng bóng thoại này nói về chính những cánh cửa của bọn mình!”
“Đúng vậy.” Rick đồng tình. “Nhưng bọn mình chẳng xuất hiện ở chỗ nào trong ba nơi đó cả.”
“Điều này nghĩa là có ít nhất bốn nơi thần kỳ...”
Diogo kêu lên ăng ẳng.
“Chính xác.” Rick chuyển cuốn sổ tay cho Julia và bắt đầu tìm trên tấm bản đồ những cái tên được nói đến trong bóng thoại.”
“Vấn đề là... Ồ, mình tìm thấy nhà thờ San Geremia ở Khu Ổ Chuột rồi. Và cả cây cầu Tuyệt Diệu nữa. Tuy nhiên chúng không gần nhau chút nào. Còn Tình Bạn thì... mình không tìm thấy.”
“Chắc hẳn nó là cái chúng ta cần.” Julia giễu cợt. Cô bé lật giở những trang tiếp theo. “Này, Rick! Nhìn xem ông ấy ghi chú gì ở đây này, cạnh bức ảnh ấy!”
Bức ảnh khắc họa một ngôi nhà Venice cũ với cửa sổ và khung vòm kiểu kiến trúc Gô-tích nằm bên bờ một con kênh.
“Ngôi nhà Cũ của Santa Marina.” Rick đọc to lên. “Thế nghĩa là thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Chẳng phải cậu đã nói bà Penelope là người Venice hay sao?”
Rick nhìn lại bức ảnh. Một cái cây lớn ngả bóng che lối vào chính của ngôi nhà, phía trên có phù hiệu vẽ một con thằn lằn uốn mình theo hình chữ “s”.
“Sauri...” Rick lẩm bẩm. “Ôi trời... Chẳng có lẽ?”
“Santa Marina nằm ở đâu?”
“Nếu là một con kênh, nó sẽ không cách đây quá xa.” Rick kiểm tra bản đồ. “Cần đi qua cầu Rialto lần nữa và sau đó rẽ trái.”
So với bức ảnh, ngôi nhà đã được sơn lại hoàn toàn bằng màu vàng rực và phù hiệu hình thằn lằn nằm trên cánh cửa được thay thế bằng một chiếc phù hiệu khác có hình chữ “C” được trang trí bằng hoạ tiết cây cỏ.
“Bọn mình làm gì đây, nhấn chuông nhé?”
“Mình không nghĩ là có chuông cửa ở thế kỷ 18 đâu...”
“Chắc phải có thứ gì đó tương tự chứ.” Rick lại gần cánh cổng và chỉ vào cái gõ cửa bằng đồng.
“Rồi bọn mình làm gì?”
“Tùy cơ ứng biến nhé?” Rick đề nghị.
Và cậu bé kéo cái gõ cửa thật mạnh. Một âm thanh đanh chắc và inh tai vang lên.
Julia ra hiệu cho Diogo bình tĩnh, nhưng chú chó nép vào chân cô bé và liếc nhìn cánh cổng đầy sợ sệt.
Rick phải gõ đến lần thứ hai, cánh cổng mới mở ra và một quý ông trung niên đóng bộ com-plê nhung màu nâu bảnh bao xuất hiện. Ông ta có đôi mắt tròn vẻ cảnh giác, hai hàng ria mép dài được chăm chút cẩn thận và đội một bộ tóc giả ngắn màu trắng. Chiếc quần được bó ở đầu gối nhờ một đôi tất trắng, giày đen có chốt mạ vàng, áo gi-lê da và áo vét có viền gấu bằng lông thú sẫm màu.
“Các vị cần gì?” Ông ta cất tiếng hỏi, rồi khi nhận ra những vị khách chỉ là hai đứa trẻ, ông vội tiếp lời. “À không, ta xin lỗi, ta chẳng có gì cho các cháu cả...”
Khi ông sắp sửa đóng cổng lại thì Rick nhanh miệng nói:
“Xin bác thứ lỗi, chúng cháu không muốn làm phiền đâu, nhưng... bác có tình cờ biết...”
“Ta rất tiếc, các cháu. Ta nghĩ các cháu đã gõ nhầm cửa rồi.”
“... ông Ulysses và bà Penelope Moore không ạ?” Julia nói nốt.
Đôi lông mày của quý ông nọ nhướng lên kinh ngạc.
“Ôi, những cái tên đó!” Ông ta nói, mặt đanh lại. “Thế nào mà... hai đứa trẻ như các cháu thì liên quan gì đến... ông bà Moore?”
Cánh cửa lại mở ra khe khẽ.
“Chuyện dài lắm, thưa bác.” Julia nói tiếp. “Và cũng chẳng rõ ràng lắm. Là thế này ạ, chúng cháu sống trong nhà của ông Ulysses Moore và... có lẽ... nhờ ông ấy, chúng cháu đã tới được Venice bằng một cách hơi khác thường một chút. Không biết cháu nói thế có rõ không...”
“Thành thực mà nói là không, quý cô ạ... Nhưng ta phải nói rằng thông tin đó không làm ta bất ngờ, bởi vì... theo một nghĩa nào đó, chính chúng ta cũng sống trong nhà của Ulysses Moore. Chính xác hơn là, ngôi nhà của người vợ cao quý của ông ấy. Nhưng các cháu từ đâu đến?”
“Từ Cornovaglia, thưa ông.” Rick trả lời. “Ở nước Anh ạ.”
Khuôn mặt của người chủ nhà lộ vẻ kinh ngạc.
“Quỷ tha ma bắt, cái này thì đúng là tin mới!”
“Chuyện gì vậy, anh Alberto?” Một giọng nói cất lên. Chẳng cần chờ câu trả lời, ở cửa xuất hiện một quý bà trẻ tuổi hơn với những lọn tóc đen, đôi má ửng đỏ được phấn che bớt và đôi mắt vui tươi lanh lợi.
“Xin chào!” Bà thốt lên khi trông thấy Rick và Julia. “Các cháu là ai vậy?”
Diogo thoát khỏi chân Julia và lao bổ vào người phụ nữ, bà đón lấy nó bằng một tiếng reo hạnh phúc.
“Ôi chao! Còn chú mày là ai hả bé cưng?”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn chú chó có bộ lông lởm chởm đang chơi đùa với quý bà, sau đó ông giới thiệu.
“Đây là vợ ta, Rossella Caller. Ta là Alberto. Và ta nghĩ chúng ta có thể tiếp tục cuộc trò chuyện ở bên trong. Ta chỉ yêu cầu các cháu vui lòng để người bạn dễ thương của các cháu ở ngoài...”
“Ừ! Ừ!” Bà Rossella hoan hỉ nói với chú chó đang được bà ôm chặt. “Tất nhiên là chú mày cũng được vào trong rồi! Tất nhiên rồi!”
Nội thất của nhà Sauri-Caller thật xa hoa đáng kinh ngạc. Hai đứa trẻ đi qua một lối vào màu xanh ngọc bích, men theo một cầu thang dẫn tới tầng trên. Đồng hành với chúng, dọc theo hành lang hẹp và dài được bọc nhung đỏ là những bức tranh và đồ nội thất sáng bóng. Sau đó chúng băng qua một phòng ăn với chiếc bàn làm bằng kính rồi bước vào sân trong phủ đầy những dây leo thường xuân và cây cối duyên dáng cao vút lên trời. Chúng ngồi dưới một ngôi nhà lều màu kem, trong khi Diogo bắt đầu một cuộc khám phá tỉ mỉ.
Trước khi ngồi, ông Alberto Caller đặt vài chiếc gối lên ghế của mình, phủ một tấm vải lên những cuốn sách ông đang tra cứu và chờ bà Rossella đang rất vui vẻ và hăng hái, phục vụ mọi người món nước chanh mát lạnh. Bà Rossella rất thanh lịch, bà vận một chiếc áo choàng lụa màu xanh da trời, quấn quanh eo hai dải lụa sáng màu hơn, và một tấm vải mút-xơ-lin sặc sỡ quàng trên vai.
“Các cô cậu này nói rằng họ đến từ nước Anh và là khách trong nhà của Ulysses Moore.” Ông Alberto giải thích.
“Thật vậy ư? Trùng hợp làm sao! Căn nhà này trước kia là của ông bà Sauri, gia đình Penelope. Đã lâu lắm rồi chúng ta không còn gặp họ nữa! Hãy nói cho bác nghe nào các cháu, họ có khoẻ không?”
Rick và Julia trao nhau một cái nhìn bối rối.
“Thực tế là... không khỏe lắm ạ. Họ đã, nói thế nào nhỉ... cả hai người...”
Khuôn mặt hai người nhà Caller tối sầm lại.
“Ôi, ta rất tiếc.”
“Bác không phải tiếc cho bọn cháu đâu ạ!” Julia nhanh miệng nói thêm. “Thật ra bọn cháu chưa từng quen biết họ.”
“Vậy thì các cháu có thể giải thích cho ta bằng cách nào các cháu có liên hệ với họ? Và mục đích của chuyến viếng thăm của các cháu là gì?”
“Alberto, anh hãy lịch sự với bọn trẻ nào!” Người phụ nữ nhẹ nhàng trách ông.
“Anh vẫn vậy mà, Rossella. Anh chỉ đang cố tìm hiểu vì cái quái gì mà lũ trẻ lại tới đây. Em biết rõ là mình rất hiếm khi cho người vào nhà. Và mình làm vậy là có lý do.”
“Ôi, Alberto, lại những điều nghi ngờ này! Anh không thấy bọn trẻ là con nhà gia giáo ư? Các cháu có phải anh em ruột không?”
“À, không hẳn là vậy ạ.”
Mặt Rick đỏ lựng, trong khi Julia mỉm cười giải thích:
“Anh em họ ạ. Chúng cháu là anh em họ.”
“Các cháu có họ hàng thân thích gì với ông bà Moore không?” Ông Alberto gặng hỏi.
Bà Rossella ngả người ra sau ghế và giải thích:
“Ông ấy là một người cuồng tín về quan hệ họ hàng.”
“Gia phả của dòng họ Moore hẳn sẽ làm bác ấy thích thú.” Rick nói.
“Có rất nhiều điều không rõ ràng về dòng họ đó. Nói thế nào nhỉ... nó hơi mơ hồ một chút.” Ông Alberto nhếch mép cười.
“Bác còn phải nói!” Julia thốt lên. “Dù sao, thưa bác Caller, chúng cháu không có quan hệ họ hàng với ông bà Moore. Sau khi họ mất, cha mẹ cháu đã mua lại ngôi nhà của họ ở Anh và, sau khi chuyển tới đó, chúng cháu tìm thấy rất nhiều thứ liên quan đến họ, bao gồm cả cuốn sổ tay này...”
Cô bé chìa cho ông bà Caller xem cuốn nhật ký hành trình của ông Ulysses. Khi nhìn thấy nó, ánh mắt của cả hai người sáng lên đầy cảm xúc.
“Ta vẫn còn nhớ về những cuốn sổ cũ kỹ này! Ông ấy hay mua chúng ở đâu nhỉ?”
“Cửa hàng của Zafon, nằm ở góc phố Forno.”
“Vậy là hai bác quen ông Ulysses Moore sao ạ?” Rick hỏi. “Bằng xương bằng thịt ấy?”
“À, ừ.” Ông Alberto ậm ừ trả lời.
“Ông ấy là người thế nào ạ? Ý cháu muốn nói... về mặt hình thức ạ.”
“Cao, thanh lịch và oai vệ, ta có thể nói như vậy.” Bà Rossella Caller trả lời.
“Bình thường mà, Rossella...” Ông Alberto trách cứ với sự ương ngạnh. “Anh thực sự không cho là ông ấy oai vệ.”
“Xem ai đang nói kìa! Oai vệ hơn anh là cái chắc.”
“Ừ, dĩ nhiên, nhưng ông ấy không oai vệ theo nghĩa của từ oai vệ và chấm hết. Ông ấy...”
“Oai vệ.” Rossella cắt ngang. “Một người đàn ông đáng tin cậy và lịch thiệp, luôn sẵn sàng giúp đỡ mọi người. Và ông ấy cũng thường dừng bước để vuốt ve bất kỳ chú chó nào mà ông ấy gặp ngoài đường.” Bà bổ sung thêm.
“Điều này thì đúng! Đi dạo với ông ấy có thể rất mệt mỏi.” Ông Alberto cằn nhằn.
“Thế còn bà Penelope ạ?”
“Penelope là người phụ nữ vô cùng dịu dàng, thông minh và tinh tế. Khi còn sống ở ngôi nhà này, trước khi chuyển sang nước ngoài, bà ấy thường tổ chức những bữa tiệc linh đình. Một lời mời tới nhà Sauri là điều cao quý nhất có thể đến với cháu ở Venice. Và bà ấy, ừm... bà ấy cùng một lúc vừa giản đơn vừa phức tạp, vừa khiêm tốn vừa kiêu kỳ.”
“Bà ấy tuyệt đẹp!” Ông Alberto nói thêm.
“Ái chà!” Bà Rossella bắt bẻ ông.
“Em thừa biết là anh đang đưa ra một đánh giá thẩm mỹ đơn thuần.”
Bà Rossella mỉm cười vẻ dễ mến, cúi xuống chỗ Julia và khẽ nói với cô bé.
“Cháu thấy đàn ông họ thế nào chưa? Nếu chúng ta khen một người đàn ông là oai vệ thì họ trách chúng ta, còn ở vị trí của họ thì đó chỉ là ‘một đánh giá thẩm mỹ đơn thuần’ thôi.”
Julia bật cười và ngạc nhiên bởi sự thân thiết mà người phụ nữ đó đang thể hiện với mình.
Ông Alberto thì lại tập trung vào Rick, cậu được ông giải thích cặn kẽ về các mối quan hệ họ hàng của nhà Sauri với phong thái quý tộc Venice điển hình.
“Trong khi các anh nói về những chủ đề đàn ông này,” bà Rossella xen ngang, “cánh phụ nữ chúng tôi sẽ rút đi một lát. Lại đây nào, bác cho cháu xem một thứ.”
Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 4 - Đảo Mặt Nạ