Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 168 / 18
Cập nhật: 2020-01-25 21:21:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Ngôi Nhà Gương
ệt bụi do chiếc xe máy để lại vẫn còn lơ lửng một quãng dài trên con đường đất Đồng Hồ Cú giúp bọn trẻ lần dấu phi xe đạp bám theo.
Con đường nhỏ ngoằn ngoèo và lên lên xuống xuống giữa những đoạn dốc thoai thoải phủ đầy cỏ, cây cúc gai và những bông hoa nhỏ màu vàng.
Suốt quãng đường đuổi theo chiếc xe máy, ba đứa chẳng hề mở miệng để giữ sức và cũng là để tránh không hít phải quá nhiều bụi.
Thứ đầu tiên mà chúng nhận ra là đống tàn tích của một cánh cổng cũ kỹ, được xây ở nơi hoang vu không người.
Nó gồm hai cột trụ bằng đá giờ đã bị cỏ dại che mất một nửa. Trên đỉnh cột được trang hoàng bằng những mảnh gương nhỏ, có lẽ đó là những gì còn lại của một kiểu trang trí cổ điển.
Hai cánh cổng bằng kim loại đã hoen gỉ nằm chỏng chơ trên cỏ, như thể có thứ gì đã xô đổ chúng.
“Là mấy cái bánh xích,” Rick nhận định khi nhìn những dấu vết trên mặt đất. “Có vẻ một chiếc xe ủi vừa đi qua đây.”
Jason cúi xuống nhìn kỹ những vết tích còn lại trên đường.
Chị cậu đọc dòng chữ trên tấm biển bằng đồng thau gắn trên cánh cổng:
NGÔI NHÀ GƯƠNG
ĐƯỜNG ĐỒNG HỒ CÚ, KILMORE COVE
“Cái tên này có gợi ra điều gì với cậu không?” Julia hỏi Rick.
“Không,” cậu thừa nhận. “Nhưng dù nó có là gì thì bọn mình cũng sẽ tìm ra.”
Sau cánh cổng, con đường đất quanh co uốn lượn giữa hai đoạn dốc phủ kín cỏ. Trên đỉnh một trong hai ngọn đồi là một dãy những công trình kỳ lạ. Những chiếc cối xay gió cao và hẹp với cánh quạt dài và mảnh vẫn đang uể oải quay đều. Dọc hai bên đường là hai hàng cây tán lá sum sê được trồng cách nhau đều tăm tắp.
“Trên đỉnh đồi là gì thế nhỉ?”
“Hình như là cối xay gió.”
“Mình không chắc thế đâu... Cậu có nghe thấy tiếng ồn đó không?”
Thế nhưng tiếng động đó không đến từ đỉnh đồi kia. Là một chiếc xe tải hạng nặng đang tiến lại gần từ chính hướng mà bọn trẻ vừa đến.
“Nhanh lên các cậu!” Rick kêu lên khi nó nhận ra cái xe.
Chúng kéo lẹ những chiếc xe đạp khỏi con đường và nằm bẹp xuống cỏ, nấp sau những thân cây đầu tiên ở đại lộ.
Tiếng ồn tăng dần và một lát sau chúng thấy một chiếc xe tải cồng kềnh chồm đến, với những tấm kính tối màu và một dòng chữ phô trương trên sườn bên phải chiếc xe:
CÔNG TY PHÁ DỠ NHÀ
ĐỘC NHÃN & Co.
Chiếc xe lắc lư đi qua cánh cổng rồi ầm ầm chạy cho đến khi biến mất sau ngọn đồi.
“Tốt hơn hết bọn mình nên bám theo thật thận trọng...” Jason thì thào. “Có vẻ sẽ có nhiều người ở đây.”
Chúng bỏ xe đạp lại chỗ cánh cổng, cẩn thận ngụy trang cho chúng bằng những búi cỏ, sau đó vừa nấp sau các thân cây vừa bám theo. Sau ngọn đồi chúng bắt đầu nhận ra bóng dáng một ngôi nhà kỳ cục với mái nhà dường như được che phủ hoàn toàn bằng gương.
Ngôi nhà cao, hẹp và rất hài hòa. Những bức tường phủ kín cây leo thường xuân và cửa sổ được tô điểm với những ban công nhỏ có hàng lan can bằng sắt uốn và những nét trang trí bay bướm.
Thế nhưng, khi tiến lại gần hơn, bọn trẻ lại nhận ra tình trạng sập xệ quá mức của ngôi nhà, trông như thể nó đã bị bỏ hoang nhiều năm trời: một vài tấm gương đã bị vỡ và để lại những hố sâu lởm chởm màu đen trên mái, hàng lan can bắt đầu hoen gỉ và rặng thường xuân cũng cần được cắt tỉa.
Trong sân có đến một đống người và máy móc đi qua đi lại. Bọn trẻ nhận ra cái xe lúc nãy sém chút nữa đã giết chết Rick đang dựng ở bên lề đường. Xa hơn có một xe ủi đất, với cái cần dài cùng dây xích mang một quả cầu sắt. Chiếc xe tải đến cuối cùng đã đỗ chắn ngang trước ngôi nhà. Quanh đó có bốn người đàn ông to cao vạm vỡ, cơ bắp hằn rõ dưới chiếc áo phông trắng bó sát, quần màu lục lam và mũ loại nhỏ cùng màu, trên đó có hình vẽ một con mắt đang mở.
Bốn người đàn ông đang mải nói chuyện với hai tay đua xe vẫn bó mình trong bộ đồ màu đen.
Jason, Julia và Rick trườn đi trên cỏ, chúng tiến lại về phía cái sân gần nhất có thể. Khi có thể nhìn rõ hơn, chúng nhận ra Jason đã đúng: hai tay đua đó chính xác là Oblivia Newton và gã Manfred.
Vừa nhận ra tên tài xế của Oblivia, Julia đã cảm thấy nghẹt thở.
“Mọi thứ lại phải làm lại rồi chị Julia...” Cậu em trai thì thầm. “Chị mới chỉ khiến hắn bị dập mũi thôi.”
“Các cậu chờ mình ở đây nhé...” Rick nói và trườn khỏi chỗ nấp.
“Cậu đi đâu đấy?”
“Chỉnh lại cái xe máy của gã kia,” cậu bé người Kilmore Cove trả lời đầy bí ẩn.
Jason và Julia vẫn náu mình trong bụi cỏ.
“Cậu ấy làm gì thế nhỉ? Cậu ấy bị điên à?” Jason thì thào.
“Chị nghĩ đơn giản là cậu ấy đang rất tức giận.”
Trong sân, Manfred bắt đầu bồn chồn, nhìn nháo nhác, như thể gã đã đánh hơi thấy bọn trẻ.
Jason trông thấy bóng Rick biến mất sau một mô đất, rồi một vài giây sau cậu xuất hiện trở lại sau chiếc xe tải của công ty Phá dỡ nhà Độc Nhãn.
Hai chị em sinh đôi lo lắng theo dõi nhất cử nhất động của bạn và những kẻ lạ mặt đang nói chuyện với Oblivia. Manfred lại bị cuốn vào cuộc trò chuyện và Rick tranh thủ điều này để chuồn ra chỗ xe máy của Oblivia mà không bị phát hiện. Cậu cúi xuống mấy cái bánh xe và... chỉ trong chốc lát hai cái lốp đã xẹp dí.
Jason và Julia khó khăn lắm mới nhịn được cười: Manfred vẫn đang khua tay múa chân với những người công nhân mà chẳng phát hiện ra điều gì.
Rick phi ra giữa sân rồi trở về chỗ hai chị em sinh đôi.
Nét mặt nó cực kỳ mãn nguyện.
“Bọn mình có thể được biết cậu đã làm thế nào không?” Jason hỏi và vỗ nhẹ vào vai cậu bạn.
“Bí mật nghề nghiệp,” Rick vênh mặt và thích thú với ánh mắt ngưỡng mộ của Julia.
Chúng quay lại quan sát nhóm người kia.
“Bọn chúng đang nói chuyện gì vậy?” Julia hỏi Rick.
“Mình chẳng nghe được gì nhiều,” cậu thừa nhận, nhưng theo mình hiểu ngôi nhà này thuộc sở hữu của Oblivia.
“Ừm... Bọn mình phải khám phá ra điều gì hơn thế chứ,” Jason lẩm bẩm.
“Bằng cách nào đây? Sẽ là quá nguy hiểm nếu tiến lại gần họ như Rick vừa làm,” Julia nói.
Cậu nhóc tóc đỏ chỉ vào chỗ mình biến mất lúc nãy.
“Mình phát hiện ra từ chỗ đó có một lối mòn quanh ngôi nhà. Nếu áp sát từ phía sau, bọn mình có thể nghe họ nói chuyện mà không bị phát hiện.”
Chúng chỉ cần một giây để suy nghĩ trong im lặng.
“Được. Chúng ta thử xem.”
Dưới con đường, ngọn đồi dốc thoai thoải xuống một đồng cỏ um tùm rộng lớn, cỏ cao tận đầu gối.
Xung quanh bọn trẻ trải dài một thung lũng rộng lớn xanh tươi vẫn còn nguyên vẻ đẹp hoang dã, ở đó chỉ có mỗi Ngôi Nhà Gương và những cối xay gió kỳ lạ nằm trên đỉnh đồi. Con đường mòn chạy một vòng rộng xung quanh ngôi nhà rồi đi dọc theo bãi cỏ phía sau lưng nó.
Nhìn từ phía sau, tòa nhà quái lạ ấy dường như không có nóc. Và kỳ quặc hơn, dường như nó được xây dựng trên một bệ đỡ hình tròn được chống bởi những cột trụ kiên cố bằng sắt, khiến tòa nhà trông giống một cái nhà sàn. Tổng thể ngôi nhà giống một cỗ máy bằng sắt, gương, cây leo thường xuân và gỗ hơn là một ngôi nhà theo đúng nghĩa.
Như bị thôi miên, bọn trẻ tiến lại gần ngôi nhà. Vài con chim lớn làm tổ giữa rặng dây leo, ẩn nấp sau tán lá tò mò quan sát ba đứa trẻ.
Rick thấy ngôi nhà và bệ đỡ hình tròn của nó được gắn với nhau bởi những tấm ván bằng sắt và bu-lông cỡ lớn, trông như một cỗ máy khổng lồ. Chạy giữa rặng thường xuân phủ kín bức tường là những đường dây cáp kim loại và đường ống bự bằng đồng đỏ tạo thành một bộ khung bằng kim loại.
“Rất thông minh,” Rick thốt lên trong lúc nghiên cứu cẩn thận công trình kỳ quặc đó. “Thực sự rất thông minh.”
“Có thứ gì mà thông minh đến vậy?” Julia hỏi cậu trong lúc chúng cùng tới chỗ mấy cột sắt nâng đỡ toàn bộ ngôi nhà, mà không hề bị phát hiện.
Giờ bọn trẻ căng tai lên thì cũng có thể nghe thấy vài đoạn trong cuộc trò chuyện đang diễn ra ở đầu bên kia của ngôi nhà.
“Mình đồ rằng bệ đỡ này...” Rick vừa đáp vừa chỉ vào ngôi nhà, “dùng để làm cho ngôi nhà tự quay quanh chính nó! Mình từng nghe nói vài lần về một ngôi nhà có thể quay...”
“Và cậu chưa bao giờ đến để xem nó thế nào ư?” Jason thốt lên.
“Chưa. Nó cách xa làng quá... Và hơn nữa, nếu không rẽ vào con đường nhỏ, có lẽ bọn mình cũng chẳng bao giờ tìm thấy nó.”
“Một ngôi nhà có thể quay tròn à? Cậu chắc chứ?” Julia hỏi.
Rick chỉ vào những chỗ như thể ngôi nhà dựa vào bệ đỡ qua những bánh xe lớn, giống bánh xe tàu hỏa.
“Thế người ta xây một ngôi nhà có thể quay tròn được là để làm gì nhỉ?” Jason bị lôi cuốn vào chuyện đó, thắc mắc.
“Có lẽ để hướng theo mặt trời. Các cậu có nhìn thấy mái nhà bằng gương không?”
“Có.”
“Mình nghĩ thực ra chúng là những tấm thu năng lượng mặt trời. Còn những chiếc cối xay kỳ lạ trên đỉnh đồi có thể là quạt gió: chúng tạo ra năng lượng từ nắng và gió.”
Lúc ấy có tiếng kêu trầm trầm của loài vật nào đó, tiếng u u, buồn rầu và lặp đi lặp lại từ mái nhà dội xuống.
“Còn tiếng này là tiếng gì nhỉ?”
“Mình không biết nữa. Có vẻ là tiếng chim...”
Julia không bận tâm đến cuộc tranh luận của hai đứa kia và lẻn vào giữa hàng cột bằng kim loại. Cô bé nhìn thấy một cánh cửa khép hờ ở phía cuối, rồi lách người qua những thanh gỗ chắn một phần trước cửa và ra hiệu cho hai đứa kia đến chỗ mình.
Phía bên kia cánh cửa có một căn phòng thật khó tin. Trông như ở trong phòng điều khiển của một con tàu ngầm hoặc cấu tạo bên trong của một chiếc đồng hồ. Nhìn đâu Rick, Julia và Jason cũng thấy bánh răng, đòn bẩy, ống đồng đỏ đủ độ dài, hộp sắt và máy móc không phát ra tiếng động được kết nối với nhau một cách rối rắm. Khoảng trống duy nhất là một hành lang nhỏ ở chính giữa căn phòng.
“Đây chắc hẳn là cơ chế cho phép ngôi nhà quay...” Rick lẩm bẩm.
“Mình chưa từng nhìn thấy thứ gì tương tự như thế trước đây!” Jason nhìn quanh và thốt lên.
Bọn trẻ bước tới khoảng trống nhỏ ở giữa phòng, nơi đặt một chiếc bàn làm việc cũ kỹ bên trên có dựng những chiếc đòn bẩy truyền lực cho hàng chuỗi bánh răng vô tận. Trên bức tường phía sau chiếc bàn có một thứ giống như bảng điều khiển được khắc những hình vẽ cách điệu: một hình tượng trưng cho ngôi nhà, hình thứ hai tượng trưng cho mặt trời và mặt trăng. Những hình vẽ khác chỉ hướng quay cho ngôi nhà thông qua những mũi tên.
Từ bảng điều khiển, một số đường ống chạy tới một chuỗi bồn nước nóng và nước lạnh, rồi biến mất sau những bức tường.
Trong căn phòng, sự im lặng thanh bình ngự trị, chỉ đôi lúc bị phá vỡ bởi những đoạn hội thoại từ ngoài sân vọng vào và những tiếng u, u, u lặp đi lặp lại như thể vọng thẳng xuống từ mái nhà.
Rick phủi lớp bụi khỏi những chiếc đòn bẩy ở trên bàn và thử đoán chúng dùng để làm gì:
“Những cái này có lẽ dùng để kiểm tra nước nóng. Còn những cái này thì... để kiểm tra năng lượng do cối xay gió trên đỉnh đồi tạo ra.”
“Nhưng mọi thứ có vẻ đã bị bỏ hoang. Chưa lâu, nhưng đúng là bị bỏ hoang...” Jason nói.
“Bọn mình sẽ lo chuyện những chiếc bánh răng sau nhé!” Julia đề nghị. “Cần phải đi tiếp nếu vẫn còn muốn nghe xem họ đang nói gì ở ngoài kia.”
Lối ra khác của phòng điều khiển là một chiếc cầu thang hướng lên tầng trên và rất có thể sẽ dẫn thẳng vào bên trong ngôi nhà.
Hiển nhiên cánh cửa cũng là một tấm gương.
Thứ đầu tiên mà bọn trẻ nghe thấy khi mở cửa là tiếng vỗ cánh. Chúng nhận thấy phải di chuyển thật nhanh xuyên qua bầu không khí bụi bặm và tối tăm của căn phòng nằm ở phía bên kia.
Tiếng u u lại phát ra trong bóng tối.
Bọn trẻ bước vào một căn phòng tiêu điều và chẳng có đồ nội thất nào bên trong. Chỉ có một mùi hoang dại kỳ lạ và cây thường xuân, qua những ô cửa sổ giờ đã vỡ, thâm nhập vào bên trong, tấn công những bức tường. Tường không xây bằng đá mà làm bằng gỗ nhẹ, trên đó vẫn còn dấu vết của những đồ đạc cũ.
Thật cẩn thận để không chạm phải thứ gì, Rick, Julia và Jason đến một căn phòng khách rộng rãi hình bán nguyệt, ở đó mùi hôi đọng lại trong không khí thậm chí còn nồng nặc hơn.
Đến tận đây chúng mới phân biệt được một cách rõ ràng những giọng nói vọng từ ngoài sân vào.
Chúng di chuyển thận trọng, cả ba đứa đều có một cảm giác kỳ lạ: cứ như thể có ai đang quan sát chúng.
Julia nhìn ngó xung quanh và trên đỉnh cầu thang tối om, cô bé cảm thấy vừa thoáng bắt gặp một loạt những cặp mắt bự màu vàng.
Tiếng u u lại phát ra trong bóng tối.
“Jason...” Cô bé thầm thì khi nhận thấy chúng.
Nhưng hai đứa kia đã tới chỗ cửa sổ nhìn ra sân. Những ô cửa sổ cao và hẹp, được bảo vệ bởi những song sắt uốn. Kính đều đã vỡ tan tành và cửa chớp thì được vá lại bằng những thanh gỗ đóng đinh chồng lên nhau.
Giữa hai ô cửa sổ có một cánh cửa lớn vào nhà gần như đã bị bật khỏi bản lề và nghiêng vào phía trong một cách nguy hiểm.
Một lần nữa Julia lại nghe thấy tiếng vỗ cánh từ những tầng trên. Cô bé cố lờ đi và nhìn ngó xung quanh.
Căn phòng đã bị lấy đi mọi thứ: chỉ còn lại mỗi bộ khung của một chiếc đồng hồ cúc cu cỡ lớn với máy móc bên trong vương vãi khắp trên sàn, một chiếc bàn tròn bằng kim loại bên trên có khắc mặt chim cú và ba chân bàn ở chính giữa trông giống chân chim.
“Là những con cú,” lúc ấy Julia mới quả quyết. Những đôi mắt to vàng và mọng nước mà cô bé đã lờ mờ nhìn thấy trên đỉnh cầu thang chính là những đôi mắt cú.
Jason và Rick liếc nhìn ra bên ngoài: Oblivia và bốn người đàn ông của công ty Độc Nhãn đang xì xào bàn bạc với nhau quanh vật gì đó trải trên cốp xe tải.
“Tấm bản đồ của bọn mình!” Rick thầm thì ngay khi nó nhận ra đó là vật gì.
Trên cốp xe tải chính là tấm bản đồ của Thos Bowen mà bọn trẻ tìm thấy ở Xứ Punt.
“Các ngươi phải phá tan ngôi nhà gớm ghiếc này cho ta!” Oblivia Newton nói. “Nhưng các ngươi cứ làm từ từ thôi, từng bức tường một.”
Người công nhân trong đội phá dỡ cởi chiếc mũ và gãi phần sọ láng bóng sau tai.
“Việc này có thể sẽ khó khăn, bởi vì...”
“Ta không quan tâm việc này khó thế nào!” Cô ả Oblivia quát tháo. “Ta phải tìm một cánh cửa!”
“Cô chắc là nó vẫn còn chứ?”
“Tất nhiên là ta chắc! Phải chi các ngươi biết ta vất vả thế nào để có thể chắc chắn về điều đó!”
Oblivia Newton nắm chặt tấm bản đồ của Thos Bowen giữa hai tay.
Gã nhân viên công ty Độc Nhãn giơ tay như để nói rằng anh ta tin điều đó. Bên cạnh anh ta, gã Manfred khúc khích cười hài lòng vì ít nhất một lần cơn điên của Oblivia đã hướng sang kẻ khác.
“Xin lỗi cô nếu tôi hỏi điều này, nhưng nếu cánh cửa có ở trong ngôi nhà này...” Người công nhân hỏi, “thì tại sao chúng tôi lại phải phá nhà?”
“VÌ TA KHÔNG TÌM THẤY!” Oblivia hét lên. “Cánh cửa đó đã bị giấu đi, bị bít kín trong kẽ tường nào đó, bị chôn vùi trong hầm, ta không biết! Chính vì thế ta mới gọi các ngươi: các ngươi hãy dỡ từng bức tường một, chừng nào cánh cửa lộ diện mới thôi.”
“Còn một khi chúng tôi tìm được nó?”
“Một khi tìm được nó các ngươi có thể biến đi đâu mà các ngươi muốn!”
Bốn người của công ty Độc Nhãn có vẻ còn lưỡng lự: họ chưa từng nhận được công việc nào tương tự như thế.
“Thưa cô, ngoài việc chuyện này vô cùng ngớ ngẩn... tất nhiên nhà là nhà của cô và tiền cũng là tiền của cô... tôi muốn cô hiểu rằng việc này có thể còn nguy hiểm nữa. Tôi thấy ngôi nhà không hề bình thường một chút nào. Tường làm bằng nhôm và gỗ. Mái nhà làm bằng gương. Có vẻ cũng đầy rẫy những đường ống và thiết bị trông thật khiếp sợ.”
“Một trang nam nhi cao lớn và vạm vỡ như anh lại sợ ngôi nhà đồ chơi của một người thợ đồng hồ à?” Oblivia Newton chế giễu anh ta. “Anh đừng có làm cho tôi buồn cười chứ! Tất nhiên nó được xây bằng nhôm và gỗ rồi! Vì nó phải đủ nhẹ để có thể quay được!”
Trong phòng khách, Rick mỉm cười. Nó đã nhìn nhận đúng, ngôi nhà ấy thật sự quay được.
“Dĩ nhiên là không phải ngày nào cũng thấy một tòa nhà tương tự...” Người công nhân của công ty Độc Nhãn nhận xét. “Nó chẳng khác nào một ngôi nhà đồ chơi!”
Oblivia cười khẩy mỉa mai.
“À, nó từng là đồ chơi của chủ nhân nó... Peter Dedalus, một người đàn ông nhỏ thó chỉ cao chừng này... Một tài năng đó…”
Và cô ta chỉ vào rốn mình để áng chừng chiều cao.
Khi nghe cái tên đó, Rick thấy choáng váng.
“Ngôi nhà này đúng là một món trang sức nhỏ về công nghệ cơ khí,” người đàn ông ở công ty Độc Nhãn nói thêm trong lúc đội lại chiếc mũ lên đầu, “và nó còn hơn thế, nếu thực sự như cô nói, nó có thể tự sản xuất ra nguồn điện.”
“Không hề có một đường dây điện nào. Và cũng chẳng có điện thoại,” Oblivia khẳng định. “Mọi thứ đều được tạo ra từ những thứ trên mái nhà...”
“Những tấm pin năng lượng mặt trời.”
“Những thứ quái đản năng lượng mặt trời thì có!” Oblivia hét lên. “Trong một ngôi nhà quái đản! Nào các anh, hãy kéo đổ nó xuống!”
Khi từ the thé cuối cùng đó vọng vào bên trong phòng khách trống trơn, một tiếng vỗ cánh điên cuồng vang lên khắp ngôi nhà.
Oblivia và đám công nhân ngoảnh lại nhìn ngôi nhà.
“Tôi nghĩ có con vật nào đó ở bên trong, một công nhân nói.”
“Ta không quan tâm,” Obliva đáp lại. “Ta đã nói với anh việc cần làm rồi đấy! Cứ bắt đầu đi!”
“Chúng tôi sẽ làm như cô muốn,” người đàn ông khép lại cuộc nói chuyện với đôi chút tiếc nuối. “Chúng tôi đi một vòng bên trong rồi sẽ bắt tay vào việc.”
Ba đứa trẻ lùi thật nhanh khỏi ô cửa sổ. Julia bước hụt và ngã dựa vào chiếc bàn chân cú phía sau cô bé. Chiếc bàn phát ra một thứ âm thanh kim loại đầy ghê rợn và giống như một chiếc lò xo, nó bật lại phía sau vài phân.
Julia lặng người nhìn nó với đôi mắt trợn tròn và bộ não không có khả năng đưa ra một lời giải thích lôgic. Điều đó đã thực sự xảy ra, hay chỉ là kết quả của trí tưởng tượng của cô bé?
“Jason...”
“Gì vậy?”
“Cái bàn biết tự di chuyển.”
“Được rồi, Julia... Chờ chút, em tới đây.”
Jason và Rick lẩn ra núp sau cửa vào Ngôi Nhà Gương và từ đó chúng lại liếc nhìn ra phía ngoài qua khe cửa.
Đám công nhân của công ty Độc Nhãn bắt đầu hối hả ở phía sau chiếc xe tải. Oblivia và Manfred ung dung tiến lại gần cánh cửa gỗ xiêu vẹo.
“Thế là xong! Thế là sắp phá được cái túp nhà lụp xụp này rồi!” Oblivia vừa quan sát lối vào Ngôi Nhà Gương với vẻ ghê tởm vừa thốt lên.
Rồi thận trọng không để những người công nhân nghe thấy, cô ta quay lại rỉ tai với Manfred:
“Chúng ta sẽ tìm thấy nó nhanh thôi, rồi ngươi thấy! Không có tấm bản đồ thì có khi ta phải mất cả trăm năm mới tìm ra cánh cửa đó! Nhưng nó được chỉ dẫn ở đây rồi, ngay trong ngôi nhà của Peter! Ôi, chưa bao giờ ta thấy hạnh phúc như vậy trong đời!”
Julia vẫn đứng bất động ở chính giữa phòng khách.
“Chị nói thật đấy Jason,” cô bé thì thào. “Chị chỉ khẽ chạm vào nó thế mà... cái bàn kỳ lạ này... đã bước một bước!”
Trước cửa vào nhà, Oblivia mở tấm bản đồ của Thos Bowen, ngắm nghía nó rồi lại cuộn nó lại kẹp dưới cánh tay.
“Mà những kẻ vô tích sự kia còn lãng phí bao nhiêu thời gian nữa chứ? Không biết chúng còn tìm cái gì trong xe tải nữa? Đúng là cái lũ đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”
Manfred, một kẻ cũng đầy cơ bắp, đã gật đầu đồng tình. Ngay sau đó gã bắt đầu dò xét cánh cửa.
Jason và Rick nín im thit thít đằng sau cánh cửa và qua những khe cửa, chúng cảm thấy ánh mắt sục sạo của Manfred đang chiếu thẳng vào mình.
Trong phòng khách, Julia vươn tay chạm vào bàn một lần nữa.
Manfred tỏ vẻ hoài nghi.
Oblivia, hai tay chống nạnh, ngước nhìn lên phía mái nhà bằng gương.
“Chúng sẽ bắt đầu từ đó, từ cái mái nhà lố bịch làm nóng nước kia! Ngươi có nghe thấy tiếng huyên náo không? Ê, mấy con vật kia là gì đấy? Cú à? Kinh tởm, đúng là những con vật xấu xí! Nào, hãy dùng cái xe ủi kia kìa! Hay chúng ta phải dùng vai để xô đổ cánh cửa đây?”
Ngay lập tức Manfred thử độ chắc của cánh cửa ở lối vào. Gã vừa mới chạm tay lên đó, nó đã kêu cót két.
“Chẳng cần đến vai đâu. Nó có thể tự đổ mà...” Gã buông lời bình luận.
Rick và Jason nín thở.
Julia ngước mắt về phía đầu cầu thang. Đậu vắt vẻo trên đầu tay vịn, trông không khác gì một bức tượng, một con cú khổng lồ lông sáng màu đang nhìn cô bé chằm chằm.
Cô bé chạm vào chiếc bàn tròn bằng kim loại. Và...
“HÃY NHẬN LẤY NÀY!” Rick đột nhiên hét lên. Nó hích vai vào cánh cửa và khiến nó lắc lư đầy đe dọa về phía Manfred khiến gã phải giơ hai tay lên để đỡ.
Oblivia rú lên.
Jason hiểu ngay ra ý đồ của cậu bạn liền quay sang giúp sức đẩy cánh cửa. Sau tiếng cót két vô vọng, bản lề cánh cửa long ra và đổ sập lên đầu Manfred.
Con cú trên đỉnh cầu thang cất cánh liệng vào phòng khách.
“Chạy đi, nhanh lên!” Jason hét lớn và đưa mắt tìm chị nhưng thay vào đó nó bắt gặp khuôn mặt tròn trịa của con cú đang bổ nhào về phía nó.
“Chạy thôi! Chúng ta phải chuồn thôi! Nếu chúng tìm ra, chúng ta sẽ nhừ tử mất!”
Julia vẫn đứng cạnh chiếc bàn.
Cô chạm vào nó: nó lạnh ngắt và đầy bụi. Bất động. Sau đó cô bé ngây người nhìn con cú dang cánh lượn về phía lối ra.
Hai cậu bé chạy tới chỗ cô chỉ trong nháy mắt.
“Con cú...” Julia cố giải thích. “Cái bàn... và rồi... nó xuất hiện trên đầu cầu thang.”
Jason giật mạnh lấy chị.
“Chuồn thôi, Julia! Trước khi chúng nhận ra bọn mình! Không thể ở đây thêm một phút nào nữa! Ả đó có khả năng làm mọi thứ đó...”
Con cú biến mất giữa làn bụi bốc lên từ cửa ra vào và giờ thì cất tiếng kêu ở ngoài sân, giữa những tiếng gào thét của Oblivia.
Ba đứa trẻ bỏ chạy thật nhanh khỏi phòng khách.
Một giây trước khi ra khỏi đó, Rick còn kịp liếc thấy trên sàn nhà bụi bặm, gần chỗ cái bàn vẫn còn ba dấu vết hình tròn rõ ràng.
Cứ như chiếc bàn đã cử động trên chính chân nó vậy.
Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương - Pierdomenico Baccalario Ulysse Moore Tập 3 - Ngôi Nhà Gương