Số lần đọc/download: 2987 / 144
Cập nhật: 2016-04-22 16:40:51 +0700
Chương 13 - Valentine
“Anh và em gái. Chúng đã tự che giấu mình tới năm lần trên mạng – viết cho những công ti trả tiền để chúng tham gia, loại đó. Mệt đứt hơi mới dò được ra chúng.”
“Chúng đang giấu diếm gì?”
“Có thể là bất cứ thứ gì. Mặc dù, thứ rõ ràng nhất phải giấu, là tuổi của chúng. Đứa con trai 14 tuổi, đứa con gái 12.”
“Đứa nào là Demosthenes?”
“Đứa con gái. Đứa mười hai tuổi.”
“Xin lỗi. Tôi không thật sự nghĩ là chuyện này buồn cười, nhưng tôi không nhịn cười cho được. Suốt thời gian qua chúng ta lo lắng, tất cả những lần chúng ta cố gắng thuyết phục đám người Nga đừng để tâm đến Demonthenes, chúng ta đưa Locke ra làm ví dụ chứng minh rằng không phải người Mỹ đều là những thằng khùng hiếu chiến. Anh và em gái, chưa đến tuổi dậy thì—“
“Và họ của chúng là Wiggin”
“A. Trùng hợp à?”
“Wiggin đó là thứ ba. Chúng là thứ nhất và thứ hai.”
“Ôi, tuyệt vời. Bọn người Nga sẽ không bao giờ tin –“
“Rằng Demosthenes và Locke không nằm trong vòng kiểm soát của chúng ta nhiều như Wiggin đó.”
“Có đồng lõa không? Có ai điểu khiển chúng không?”
“Chúng ta không tìm ra bất cứ mối liên hệ nào giữa hai đứa trẻ này và bất cứ người lớn nào có thể hướng dẫn chúng.”
“Cũng không có nghĩa là không ai có thể sáng tạo ra một cách thức nào đó mà các anh không tìm ra được. Thật khó tin là hai đứa trẻ–“
“Tôi đã phỏng vấn Đại tá Graff khi anh ta đến từ Trường Chiến đấu. Ý kiến tốt nhất của anh ta là không có gì mà hai đứa trẻ này đã làm là ngoài tầm tay chúng. Khả năng của chúng gần như giống với – Wiggin đó. Chỉ có tính tình của chúng là khác nhau. Dù vậy, thứ làm anh ta ngạc nhiên chính là định hướng của hai nhân vật. Demonthenes chắc chắn là đứa con gái, nhưng Graff nói đứa trẻ bị loại khỏi Trường Chiến đấu vì con bé quá yêu hòa bình, quá hòa hoãn, và trên hết, quá cảm thông.”
“Chắc chắn không phải Demosthenes.”
“Vả đứa con trai thì có tâm hồn của một con chó rừng.”
“Không phải Locke vừa được khen là “Bộ óc rộng mở duy nhất của nước Mỹ” sao?”
“Khó mà biết được thực sự đang xảy ra chuyện gì. Nhưng Graff góp ý, và tôi đồng tình, rằng chúng ta nên để chúng yên. Không vạch trần. Đừng báo cáo gì vào lúc này ngoại trừ chuyện chúng ta dám chắc Locke và Demosthenes không có quan hệ với bất kỳ một nhóm nước ngoài hay trong nước nào, ngoại trừ những mối quan hệ đã được tuyên bố trên mạng.”
“Nói cách khác, bảo đảm cho chúng.”
“Tôi biết Demosthenes có vẻ nguy hiểm, bởi anh hay cô ta có quá nhiều người theo. Nhưng tôi nghĩ thật đáng ngạc nhiên là đứa có nhiều tham vọng hơn trong hai đứa lại chọn nhân vật đúng mực, thông minh. Và chúng cũng mới chỉ nói mà thôi. Chúng có ảnh hưởng, nhưng không có quyền lực.”
“Theo kinh nghiệm của tôi, ảnh hưởng chính là quyền lực.”
“Nếu chúng ta phát hiện chúng vượt giới hạn, chúng ta có thể dễ dàng vạch trần chúng.”
“Chỉ trong vài năm tới thôi. Chúng ta đợi càng lâu, chúng càng lớn, và càng ít sốc hơn khi biết chúng là ai.
“Anh biết hành động của quân đội Nga gần đây mà. Luôn có khả năng Demosthenes đúng. Mà nếu vậy—“
“Thì tốt hơn là chúng ta giữ Demosthenes lại. Được rồi. Chúng ta để chúng trắng án, ít nhất là vào lúc này. Nhưng theo dõi chúng. Còn tôi thì, đương nhiên rồi, lại phải tìm ra vài cách để giữ đám người Nga bình tĩnh.”
Mặc kệ nỗi sợ hãi của chính cô, Valentine thấy vui khi làm Demosthenes. Những bài viết của cô giờ đây được phát tán ra hầu như mọi trang tin tức trong nước, và cũng rất rui khi nhìn thấy tiền cứ chất chồng lên trong những account khác nhau của cô. Thỉnh thoảng cô hay Peter sẽ, lấy tên Demonthenes, quyên góp một khoản được tính toán cẩn thận cho một ứng cử viên hoặc một ý tưởng nhất định: dủ nhiều để gây được chú ý, nhưng không quá nhiều để khiến ứng cử viên đó cảm thấy cô đang cố mua một phiếu bầu. Giờ đây cô nhận được quá nhiều thư từ đến nỗi trang tin tức của cô đã phải thuê hẳn một thư ký để trả lời một vài loại thư điển hình nhất định. Những lá thư vui, từ những lãnh đạo trong nước và quốc tế, đôi khi thù định, đôi khi thân thiện, luôn luôn cố gắng dùng từ ngữ để tọc mạch vào suy nghĩ của Demosthenes – những lá thư đó cô và Peter đọc cùng nhau, thi thoảng cười vui vẻ bởi những người như thế này đang viết thư cho những đứa trẻ con, và họ chẳng biết điều đó.
Dù vậy, đôi khi cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Bố đọc Demonthenes thường xuyên; ông không bao giờ đọc Locke, hoặc nếu có, ông cũng chẳng nói gì về điều đó. Vào bữa ăn tối, ông thường xuyên tiêu khiển bằng cách nói cho chúng những ý tưởng chính của Demosthenes trong bài viết ngày hôm đó. Peter rất thích Bố làm vậy – “Thấy không, nó cho thấy là người công dân này đang chú ý quan sát” – nhưng nó làm Valentine cảm thấy bị sỉ nhục thay cho Bố. Nếu như Bố biết được rằng suốt bấy nhiêu lâu chính mình đã ngồi viết nên những bài viết mà ông nói tới, và rằng mình thậm chí còn không tin đến một nửa những gì mình viết, ông hẳn sẽ cảm thấy tức giận và xấu hổ.
Ở trường, có một lần cô đã suýt kéo cả hai vào rắc rối, khi giáo viên lịch sử giao cho lớp viết một bài báo phản bác lại quan điểm của Demosthenes và Locke trong hai bài viết mới nhất của họ. Valentine đã bất cẩn, và làm một bài phân tích xuất sắc. Hệ quả tất yếu là cô đã phải cố gắng khủng khiếp để thuyết phục hiệu trưởng không đăng bài tiểu luận của cô lên mọi trang tin tức có bài của Demosthenes. Peter rất nghiêm khắc với chuyện này. “Mày viết quá giống Demosthenes, mày không được phép đăng. Tao nên giết Demosthenes ngay bây giờ, mày đang vượt vòng kiểm soát rồi.”
Cho dù Peter nổi giận về sai lầm ngớ ngẩn đó, cậu còn làm cô sợ hơn nhiều khi im lặng. Chuyện xảy ra khi Demosthenes được mời vào Hội đồng Bộ trưởng bộ Tương lai Giáo dục, một danh sách được trọng vọng được lập ra để chẳng làm gì cả, và thực hiện nó một cách tuyệt với. Valentine nghĩ Peter sẽ coi đó như một thắng lợi, nhưng không phải thế. “Từ chối đi,” cậu nói.
“Sao phải vậy?” cô hỏi, “Chẳng phải làm gì cả, và họ còn nói bởi tính chuộng riêng tư nổi tiếng của Demosthenes, họ sẽ tổ chức mọi cuộc họp trên mạng. Nó khiến Demosthenes trở thành người được trọng vọng, và—“
“Và mày khoái vì mày được thế trước tao.”
“Peter, đó không phải anh và em, đó là Demosthenes và Locke. Chúng ta tạo ra họ. Họ không có thật. Vả lại, chuyện này không có nghĩa là họ thích Demosthenes hơn Locke, chỉ có nghĩa là Demosthenes có lực lượng ủng hộ mạnh hơn. Anh biết nó là thế mà. Bổ nhiệm hắn sẽ làm một mớ lớn những kẻ ghét Nga và chủ nghĩa cộng sản hài lòng.”
“Lẽ ra không phải thế này. Lẽ ra Locke mới phải là người được coi trọng.”
“Có mà! Sự tôn trọng thực sự mất nhiều thời gian hơn là sự coi trọng công khai. Peter, đừng có tức giận với em chỉ vì em đã làm tốt những gì anh bảo.”
Nhưng cậu có tức giận, nhiều ngày liền, và kể từ lúc đó cậu để mặc cô tự nghĩ nên viết cái gì trong những bài viết của mình, thay vì chỉ dẫn cho cô. Chắc hẳn cậu đã nghĩ chuyện này sẽ làm chất lượng những bài viết của Demosthenes giảm sút, nhưng nếu có thì cũng chẳng ai nhận ra. Có lẽ nó còn làm cậu tức hơn nữa khi cô không bao giờ đến khóc lóc xin cậu giúp đỡ. Cô đã là Demosthenes quá lâu để phải cần bất cứ ai bảo cô Demosthenes nên nghĩ gì.
Khi những trao đổi qua lại giữa cô và những thành phần chính trị trở nên ngày càng nhiều hơn, cô bắt đầu biết thêm nhiều thứ, những thông tin đơn giản là không thể đem ra nói với dân chúng. Một số người trong quân đội thường trao đổi với cô hở ra cho cô nhiều thứ mà không hề cố ý, và cô cùng Peter ghép chúng lại với nhau để dựng nên một bức tranh vừa hấp dẫn vừa đáng sợ về hoạt động của Công ước Warsaw. Họ đúng là đang chuẩn bị cho chiến tranh, một trận chiến tàn bạo, máu lửa trên mặt đất. Demosthenes đã không lầm khi nghi ngờ rằng Công ước Warsar không bị ràng buộc bởi Liên minh.
Còn nhân vật Demosthenes thì đang từ từ tìm thấy cuộc sống của riêng mình. Có những lúc cô bắt gặp mình suy nghĩ như Demosthenes sau khi hoàn thành bài viết, đồng tình với những ý tưởng đáng lẽ ra phải là giả vờ. Và có đôi khi cô đọc những bài luận của Locke do Peter viết và bắt gặp mình cảm thấy khó chịu trước sự mù tịt quá rõ ràng của hắn về những gì thực sự đang diễn ra.
Có lẽ là bất khả để mang một nhân dạng mà không trở thành người mà mình giả vờ. Cô nghĩ về chuyện đó, lo lắng rong vài ngày, rồi viết một bài dùng suy nghĩ đó như cơ sở, để chứng minh rằng những chính trị gia giao thiệp với Nga để giữ hòa bình cuối cùng chắc chắn sẽ quỵ lụy dưới chân họ về mọi thứ. Đó là một lời châm biếm khá hay ho hướng đến đảng cầm quyền, và cô nhận được rất nhiều thư khen ngợi về chuyện này. Cô cũng ngừng sợ hãi cái ý tưởng trở thành, đến một mức độ nào đó, Demosthenes. Hắn thông minh hơn mình và Peter công nhận, cô nghĩ vậy.
Graff chờ cô sau giờ học. Ông đứng dựa vào cái xe. Ông đang mặc quần áo công dân, và ông đã mập ra nhiều, nên lúc đầu cô không nhận ra ông. Nhưng rồi ông vẫy cô, và trước khi ông tự giới thiệu cô đã nhớ ra tên ông.
“Tôi không viết bức thư nào nữa đâu,” cô nói. “Tôi không nên viết bức thư đó.”
“Em không thích huy chương, tôi đoán vậy.”
“Không nhiều.”
“Đi với tôi một lúc, Valentine.”
“Tôi không lên xe với người lạ.”
Ông đưa cho cô một tờ giấy. Đó là mẩu đơn cho phép, và bố mẹ cô đã ký.
“Tôi đoán ông không phải người lạ. Chúng ta đi đâu?”
“Đến gặp một người lính trẻ đang nghỉ phép ở Greensboro.”
Cô chui vào xe. “Ender mới có mười tuồi,” cô nói. “Tôi tưởng lần đầu tiên các ông nói với bọn tôi nó sẽ không được nghỉ phép cho đến khi mười hai.”
“Cậu ấy có nhảy một vài lớp.”
“Vậy là nó làm tốt.”
“Cứ hỏi khi em gặp cậu ấy.”
“Sao lại là tôi? Sao không phải là cả gia đình?”
Graff thở dài. “Ender nhìn thế giới bằng cách riêng của cậu ấy. Chúng tôi đã phải thuyết phục cậu ấy gặp em. Còn về Peter và bố mẹ em, cậu ấy không có hứng thú. Cuộc sống ở Trường Chiến đấu rất – căng thẳng.”
“Ý ông là sao, nó phát điên à?”
“Ngược lại, cậu ấy là người tỉnh táo nhất tôi từng biết. Cậu ấy tỉnh táo đủ để biết rằng bố mẹ em sẽ không mấy hứng thú khi phải nhớ lại đứa con mình đã quên triệt để từ bốn năm trước. Còn về Peter–chúng tôi thậm chí đã không gợi ý gặp, cho nên cậu ấy không có cơ hội bảo chúng tôi xuống địa ngục đi.”
Họ vòng ra đường Hồ Brandt và vòng qua hồ, đi theo con đường mấp mô cho tới khi thấy một biệt thự màu trắng nằm trải dài trên đỉnh đồi. Nhà nhìn ra Hồ Brandt về một hướng và một cái hồ riêng rộng năm mẫu ở hướng còn lại. “Đây là ngôi nhà do Mist-E-Rub của Medly xây nên,” Graff nói. “I.F mua lại nó trong một sung công vì trốn thuế hai mươi năm về trước. Ender khăng khăng là cuộc nói chuyện với em phải không bị gài bọ. Tôi đã hứa với cậu ấy như vậy, và để an tâm hơn nữa, hai em sẽ ngồi trên cái bè cậu ấy tự đóng. Dù vậy tôi phải cảnh báo em. Tôi định sẽ hỏi em vài câu về cuộc nói chuyện khi các em xong. Em không cần phải trả lời, nhưng tôi mong là em có thể.”
“Tôi không mang theo áo bơi.”
“Chúng tôi có thể cho em một cái.”
“Không bị gài bọ chứ?”
“Có vài lúc phải tin tưởng nhau. Ví dụ như, tôi biết Demosthenes thực sự là ai.”
Cô cảm thấy một cơn rùng mình sợ hãi chạy qua người, nhưng không nói gì.
“Tôi đã biết từ lúc hạ cánh rời khỏi Trường Chiến đấu. Có khoảng chừng, có lẽ là, sáu người trên toàn thế giới biết nhân dạng thực của hắn. Không tính người Nga – có trời mới biết họ biết những gì. Nhưng Demosthenes không việc gì phải sợ chúng tôi. Demosthenes có thể tin tưởng chúng tôi. Cũng như tôi tin tưởng Demosthenes sẽ không nói với Locke chuyện xảy ra tại đây. Tin tưởng lẫn nhau. Chúng ta thổ lộ với nhau.”
Valentine không thể quyết định nổi họ đang ủng hộ Demosthenes hay Valentine Wiggin. Nếu là Demosthenes, cô không thể tin họ; nếu là Valentine, có lẽ cô có thể. Việc họ không muốn cô bàn chuyện này với Peter có thể có nghĩ là họ hiểu sự khác nhau giữa hai người. Cô không dừng lại để tự hỏi liệu chính cô có còn biết sự khác biệt nữa hay không.
“Ông nói nó đóng một cái bè. Nó ở đây bao lâu rồi?”
“Hai tháng. Chúng tôi định chỉ để cậu ấy trở lại một hai ngày. Nhưng em thấy đấy, cậu ấy chẳng có vẻ gì muốn tiếp tục học nữa cả.”
“Oh. Vậy tôi lại là liệu pháp tâm lý một lần nữa.”
“Lần này chúng tôi không thể kiểm duyệt thư của em, chúng tôi chỉ đang liều thôi. Chúng tôi rất cần em trai em. Cả nhân loại đang treo trên sợi tóc đấy.”
Lần này Val đã đủ lớn để biết thế giới đang gặp nguy hiểm đến thế nào. Và cô cũng đã là Demosthenes đủ lâu để không do dự thực hiện nhiệm vụ. “Nó đâu?”
“Ở bến tàu”
“Còn bộ áo bơi đâu?”
Ender không vẫy chào khi cô bước từ trên đồi xuống chỗ cậu, không cười khi cô bước lên tấm ván tàu nổi trên mặt nước. Nhưng cô biết cậu mừng khi được gặp cô, biết nhờ cái cách mắt cậu không bao giờ rời khỏi gương mặt cô.
“Em lớn hơn chị nhớ,” cô nói một cách ngu ngốc.
“Chị cũng vậy,” cậu nói. “Em cũng nhớ chị rất xinh đẹp.”
“Trí nhớ đúng là lừa bịp.”
“Không. Gương mặt chị vẫn vậy, nhưng em không còn nhớ nổi xinh đẹp là như thế nào nữa. Nào. Mình ra hồ.”
Cô nhìn cái bè nhỏ, e ngại.
“Đừng có đứng trên nó, thế thôi,” cậu nói. Cậu đứng dậy bằng cách bò trườn, như một con nhện, trên đầu ngón tay ngón chân. “Nó là thứ đầu tiên em dựng được bằng chính tay mình từ hồi chị và em còn chơi với mấy khối gỗ. Những tòa nhà chống-Peter.”
Cô cười. Chúng thường mua vui bằng cách dựng lên những thứ có thể đứng vững ngay cả khi rất nhiều những trụ đỡ bị dời đi. Peter, đến lượt mình, thích bỏ đi vài khối đây và kia, để cấu trúc đó trở nên mỏng manh đến độ người tiếp theo chạm vào nó sẽ làm nó đổ. Peter là thằng khốn, nhưng cậu đúng là có mang lại một vài điều đáng nhớ trong tuổi thơ của chúng.
“Peter đã thay đổi,” cô nói.
“Đừng nói chuyện anh ấy,” Ender nói.
“Được rồi.”
Cô bò lên bè, không được khéo léo như Ender. Cậu dùng mái chèo hướng chúng từ từ ra giữa hồ. Cô nhận thấy và nói thành tiếng rằng cậu trông khỏe mạnh và rám nắng hơn trước.
“Vụ khỏe mạnh là từ Trường Chiến đấu. Vụ rám nắng là nhờ cái hồ này. Em dành khá nhiều thời gian bơi lội. Khi em bơi, nó giống như là vô trọng lượng vậy. Em nhớ cảm giác vô trọng lượng. Với lại, khi em ở đây trên mặt hồ, bờ hồ dốc lên ở mọi hướng.”
“Như sống trong một cái bát vậy.”
“Em đã sống trong một cái bát suốt bốn năm.”
“Vậy giờ chúng ta là người lạ?”
“Không phải sao, Valentine?”
“Không,” cô nói. Cô với tay chạm vào chân cậu. Rồi, đột ngột, cô bóp đầu gối cậu, ngay chỗ vẫn luôn làm cậu nhột nhất.
Nhưng gần như ngay giây phút đó, cậu chụp lấy cổ tay cô. Nắm tay của cậu rất khỏe, cho dù tay cậu nhỏ hơn của cô và cằng tay mảnh khảnh hơn. Trong một giây cậu trông cực kỳ nguy hiểm; rồi cậu thả lỏng. “À, ừ,” cậu bảo. “Chị vẫn thường cù em.”
Đáp lại, cô thả mình xuống bên cạnh bè. Làn nước sạch và trong vắt, và không có clo. Cô bơi lội một lúc, rồi quay lại bè và nằm xuống dưới ánh mặt trời nhàn nhạt. Một con ong vò vẽ lượn vòng tròn trên đầu cô, rồi đáp xuống bên cạnh. Cô biết nó ở đó, và như bình thường thì cô đã phát hoảng. Nhưng không phải hôm nay. Cứ để nó đi dạo trên bè, cứ để nó sưởi ấm dưới ánh mặt trời giống mình.
Rồi chiếc bè chao đảo, và cô quay đầu nhìn Ender bình thản dí chết con ong vò vẽ bằng một ngón tay. “Chúng là một loài vật đáng ghét,” Ender nói. “Chúng đốt chị mà không cần chờ để bị xúc phạm trước,” cậu cười. “Em đã được học về những chiến thuật mở đầu cuộc chiến. Em rất giỏi. Không ai đánh bại em cả. Em là người lính giỏi nhất họ từng có.”
“Ai lại nghĩ khác đi được chứ?” cô nói. “Em là một người nhà Wiggin mà.”
“Nghĩa là sao?” cậu hỏi.
“Nghĩa là em sẽ làm nên điều khác biệt cho thế giới này.” Và cô kể cho cậu nghe việc cô và Peter đang làm.
“Peter bao nhiêu tuổi, mười bốn hả? Đã tính tới chuyện chiếm lấy thế giới rồi?”
“Anh ấy nghĩ mình là Alexander Đại đế. Và tại sao lại không? Tại sao em không cùng như vậy?”
“Cả hai không thể cùng là Alexander.”
“Hai mặt của một đồng xu thôi. Và chị là miếng kim loại ở giữa.” Ngay khi cô nói, cô tự hỏi mình liệu điều đó có đúng hay không. Cô đã chia sẻ quá nhiều với Peter trong những năm gần đây đến nỗi ngay khi cô nghĩ mình ghê tởm cậu, cô vẫn hiểu cậu. Trong khi Ender cho đến giờ chỉ còn là một ký ức. Một đứa trẻ nhỏ bé, mỏng manh cần được cô bảo vệ. Không phải người đàn ông trẻ tuổi mang đôi mắt lạnh lẽo, làn da sẫm màu giết ong vò vẽ chỉ bằng một ngón tay này. Có lẽ nó và Peter và mình giống nhau, vẫn luôn giống nhau. Có lẽ cả bọn chỉ nghĩ mình khác nhau vì ghen tỵ.
“Vấn đề với mấy đồng xu là, khi một mặt ngửa lên, thì một mặt úp xuống.”
Và ngay bây giờ em đang nghĩ em là mặt úp. “Họ muốn chị khuyên em tiếp tục học.”
“Đó không phải là học, đó là trò chơi. Vẫn luôn là trò chơi, từ đầu đến cuối, chỉ có là họ thay đổi luật bất cứ khi nào họ thích.” Cậu nâng cánh tay mềm oặt lên. “Thấy mấy sợi dây rối không?”
“Nhưng em cũng có thể lợi dụng họ mà.”
“Chỉ khi họ muốn họ bị lợi dụng. Chỉ khi họ nghĩ rằng họ đang lợi dụng chị thôi. Không, khó quá, em không muốn chơi nữa. Ngay khi em bắt đầu cảm thấy hạnh phúc, ngay khi em bắt đầu nghĩ em có thể xoay sở, họ đâm thêm một mũi dao. Em cứ luôn gặp ác mộng, khi ở đây. Em mơ thấy mình ở trong phòng chiến đấu, chỉ có là thay vì vô trọng lực, họ chơi có trọng lực. Họ cứ liên tục thay đổi hướng của nó. Vậy là em không bao giờ đến được bức tường em nhắm tới. Em không bao giờ tới được nơi em muốn đi. Và em cứ tiếp tục cầu xin họ để em tới được cửa ra, và họ không để em ra, họ cứ hút em trở vào.”
Cô nghe thấy cơn giận trong giọng cậu và đoán là nó nhắm vào mình. “Chị đoán đó là lý do chị ở đây. Để hút em trở vào.”
“Em không muốn gặp chị.”
“Họ có nói chị.”
“Em đã sợ là mình vẫn còn yêu chị.”
“Chị mong là em vẫn.”
“Nỗi sợ của em, mong ước của chị – thỏa mãn cả.”
“Ender, đó là sự thật. Chúng ta có thể trẻ, nhưng chúng ta không bất lực. Chúng ta chơi theo luật của họ đủ lâu, nó trở thành trò chơi của ta.” Cô cười khúc khích. “Chị đang là tổng thống ủy nhiệm. Peter điên muốn chết.”
“Họ không để em sử dụng mạng. Trong không gian không có máy tính, trừ mấy cái máy bình thường dùng để chạy hệ thống bảo vệ và đèn đóm. Những thứ cổ lỗ. Lắp đặt từ cả thế kỷ trước, khi họ chế ra mấy cái máy tính chẳng kết nối với cái gì. Họ mang đội của em đi, họ mang bàn của em đi, và chị biết sao không? Em chẳng hề thấy phiền.”
“Em là bạn đồng hành tốt của chính mình.”
“Không phải em. Ký ức của em.”
“Có lẽ đó chính là em, những gì em nhớ ấy.”
“Không. Ký ức của em là người lạ. Ký ức của em là bọn người bọ.”
Valentine rùng mình, như thể có cơn gió lạnh buốt vừa đột ngột thổi qua. “Em từ chối xem băng về bọn người bọ thêm nữa. Chúng luôn giống nhau.
“Em từng nghiên cứu chúng suốt nhiều giờ liền. Cái cách tàu của bọn chúng bay trong không gian. Và thứ gì đó buồn cười nữa, em mới nhận ra khi đang nằm trên mặt hồ này. Em nhận ra mọi trận chiến mà bọn người bọ và con người đánh cận chiến, tất cả đều là từ Cuộc Xâm lăng thứ nhất. Mọi cảnh từ Cuộc Xâm lăng thứ hai, khi lính của ta mặc đồng phục I.F., trong mọi cảnh đó bọn người bọ đều đã chết. Nằm lăn ra đó, mọi hành động bị đình trệ. Chẳng có lấy một dấu hiệu chống trả. Và trận chiến của Mazer Rackham – họ chẳng bao giờ cho chúng ta xem một cảnh nào từ trận đó.”
“Có thể đó là một loại vũ khí bí mật.”
“Không, không, em không quan tâm bằng cách nào chúng ta giết chúng. Là chính bọn người bọ cơ. Em chẳng biết gì về chúng, và một ngày nào đó em sẽ phải chống lại chúng. Em đã dính vào nhiều trận đánh rồi, có khi là trò chơi, có khi – không phải trò chơi. Mỗi lần như vậy, em đều thắng nhờ hiểu được suy nghĩ của kẻ thù. Từ những gì họ đã làm. Em có thể nói được họ nghĩ em đang làm gì, họ muốn trận đánh xoay chuyển ra sao. Và em lợi dụng điều đó. Em giỏi trò đó. Hiểu xem người ta suy nghĩ như thế nào.”
“Lời nguyền của những đứa trẻ nhà Wiggin.” Cô nói đùa, nhưng nó làm cô sợ, rằng Ender có thể hiểu cô cũng chính xác như cậu hiểu kẻ thù. Peter vẫn luôn hiểu cô, hoặc ít nhất cậu nghĩ là cậu hiểu, nhưng cậu chỉ là một đứa lương tâm có vấn đề đến nỗi cô không bao giờ cảm thấy xấu hổ ngay cả khi cậu đoán được những ý nghĩ tồi tệ nhất của mình. Nhưng còn Ender – cô không muốn cậu hiểu mình. Nó làm cô cảm thấy như trần truồng trước cậu. Cô sẽ cảm thấy nhục nhã. “Em không nghĩ em sẽ thắng được bọn người bọ chừng nào em chưa hiểu được chúng.”
“Nó còn hon cả thế nữa. Ở đây một mình và chẳng có gì để làm, em còn nghĩ về bản thân. Cố tìm hiểu xem tại sao em lại căm ghét chính mình đến thế.”
“Không, Ender.”
“Đừng có ‘Không, Ender’ với em. Mất một thời gian dài em mới nhận ra, nhưng tin em đi, em có. Vẫn đang. Và cuối cùng nó thành thế này: Ngay cái giây phút em thực sự hiểu kẻ thù, hiểu hắn đủ để đánh bại hắn, ngay cái giây phút đó em cũng yêu hắn. Em nghĩ là hoàn toàn bất khả để có thể hiểu một người, họ muốn gì, họ tin gì, mà không yêu họ theo đúng cái cách họ yêu bản thân. Và rồi, ngay cái giây phút đó khi em yêu họ –“
“Em đánh bại họ.” Trong một giây cô không còn sợ sự thấu hiểu của cậu nữa.
“Không, chị không hiểu. Em tiêu diệt họ. Em khiến họ không bao giờ có thể tổn thương em lần nữa. Em nghiền nát và nghiền nát họ cho đến khi họ không còn tồn tại.”
“Đương nhiên là không phải vậy.” Và giờ nỗi sợ quay trở lại, còn tồi tệ hơn trước. Peter đã bình tĩnh hơn, nhưng còn em, họ biến em tranh một kẻ giết người. Hai mặt của một đồng xu, nhưng mặt nào là mặt nào?
“Em thực sự từng tổn thương người khác rồi, Val. Em không có chế ra đâu.”
“Chị biết, Ender.” Em sẽ tổn thương chị thế nào đây?
“Thấy em đang trở thành cái gì chưa, Val?” cậu nhẹ giọng hỏi. “Ngay cả chị cũng sợ em.” Và cậu chạm vào má cô thật nhẹ nhàng đến nỗi cô muốn khóc. Giống như cái chạm của bàn tay em bé mềm mại ngày cậu còn là một đứa trẻ sơ sinh. Cô nhớ điều đó, cái chạm của bàn tay mềm mại và ngây thơ của cậu trên má cô.
“Chị không có,” cô bảo, và ngay giây phút đó điều đó là thực.
“Chị nên sợ.”
Không. Chị không nên. “Em sẽ bị nhăn da nếu cứ ngâm mình như thế. Với lại, bọn cá mập có thể tóm được em đấy.”
Cậu mỉm cười. “Bọn cá mập đã học được là nên để em yên từ lâu rồi.” Nhưng cậu kéo mình lên bè, khiến cho nước tràn lên khi cái bè chao nghiêng. Nước làm lạnh lưng Valentine.
“Ender, Peter sẽ làm thực đó. Anh ấy đủ thông minh để chờ đợi tới lúc cần thiết, nhưng anh ấy sẽ giành được quyền lực – nếu không phải bây giờ, thì là sau đó. Chị vẫn chưa chắc điều đó là tốt hay xấu. Peter có thể tàn bạo, nhưng anh ấy biết cách chiếm và giữ lấy quyền lực, và có những dấu hiệu cho thấy nhay khi cuộc chiến tranh người bọ kết thúc, mà có thể là trước cả khi nó kết thúc, thế giới sẽ lại sụp đổ vào hỗn loạn lần nữa. Công ước Warsaw đang trên đường giành quyền bá chủ trước khi Cuộc xâm lăng thứ Nhất bùng nổ. Nếu họ lại thử sau khi nó kết thúc –“
“Thì ngay cả Peter cũng là một sự lựa chọn tốt hơn.”
“Em đã khám phá ra một chút bản chất của kẻ hủy diệt trong em, Ender. Rồi, chị cũng thế. Peter không độc quyền vụ đó, cho dù mấy người kiểm tra có nghĩ gì. Và Peter có một chút của một người gây dựng trong anh ấy. Anh ấy không tốt đẹp, nhưng anh ấy không còn phá hủy tất cả những nhứ tốt đẹp anh ấy thấy nữa. Khi em nhận ra quyền lực luôn kết thúc vào tay loại người khao khát nó, chị nghĩ rắng có những người còn tệ hơn so với Peter.”
“Với một lời tiến cử như vậy, em hẳn phải bầu cho anh ấy rồi.”
“Có những lúc nó có vẻ thật ngu ngốc. Một đứa con trai mười bốn tuổi với đứa em gái trẻ con của nó âm mưu chiếm lấy thế giới.” Cô cố gượng cười. Chẳng vui tí nào. “Chúng ta không chỉ là trẻ con bình thường, phải không? Không một ai trong ba chúng ta.”
“Chị không thỉnh thoảng ước rằng chúng ta có bình thường sao?”
Cô thử tưởng tượng mình trở thành giống như những đứa con gái khác ở trường. Thử tưởng tượng ra cuộc sống nếu như cô không còn cảm thấy phải chịu trách nhiệm cho tương lai của thế giới. “Sẽ chán muốn chết.”
“Em không nghĩ vậy.” Và cậu duỗi mình ra trên chiếc bè, như thể cậu có thể nằm trên mặt nước này vĩnh viễn.
Đó là sự thật. Cái thứ quái quỷ gì đó họ đã làm với Ender ở Trường Chiến đấu, đã làm cạn hoài bão của cậu. Cậu thật sự không muốn rời khỏi làn nước được mặt trời sưởi ấm trong cái bát này.
Không, cô nhận ra. Không, cậu tin rằng cậu không muốn rời khỏi đây, nhưng vẫn còn quá nhiều Peter trong cậu. Hoặc quá nhiều Valentine. Không ai trong số chúng sẽ cảm thấy hạnh phúc lâu khi không làm gì cả. Hoặc có thể chỉ là không ai trong số chúng sẽ cảm thấy hạnh phúc khi chẳng có ai khác ngoài bản thân.
Thế nên cô lại bắt đầu khiêu khích. “Cái tên nào tất cả mọi người trên thế giới đều biết đến?”
“Mazer Rackham.”
“Và sẽ là gì nếu như em thắng cuộc chiến tiếp theo, giống như Mazer đã làm?”
“Mazer Rackham là một thằng ăn may. Một phi công dự bị. Hồi đó chẳng có ai tin tưởng ông ta cả. Ông ta chỉ may mắn được ở đúng nơi vào đúng thời điểm.”
“Nhưng giả dụ em làm được. Giả dụ em đánh bại được bọn người bọ và tên em cũng được biết đến như cái cách tên Mazer Rackham được mọi người biết đến.”
“Cứ để ai đó khác nổi tiếng đi. Peter muốn được nổi tiếng kìa. Cứ để anh ấy cứu thế giới.”
“Chị không nói về danh tiếng, Ender. Chị cũng không nói về quyền lực. Chị đang nói về sự ngẫu nhiên, giống như Mazer Rackham ngẫu nhiên trở thành cái người đứng ra đó khi có ai đó cần đứng ra ngăn chặn bọn người bọ.”
“Nếu em đang ở đây,” Ender nói, “thì em sẽ không ở đó. Ai đó sẽ làm. Cứ để họ ngẫu nhiên được chọn.”
Giọng nói vô cảm mỏi mệt của cậu làm cô nổi điên. “Tôi đang nói về cuộc đời tôi, đồ thằng ngốc tự coi mình là trung tâm!” Nếu lời nói của cô làm cậu khó chịu, cậu cũng không thể hiện ra ngoài. Chỉ nằm đó, mắt nhắm nghiền. “Khi em còn bé và Peter hành hạ em, thật may là chị đã không nằm đó mà chờ Cha và Mẹ tới cứu em. Họ không hiểu Peter nguy hiểm thế nào. Chị biết em có máy quan sát, nhưng chị cũng không chờ họ đến. Em có biết Peter từng làm gì chị vì chị ngăn anh ấy hại em không?”
“Im đi,” Ender thì thầm.
Và vì cô nhìn thấy ngực cậu phập phồng, vì cô biết cô đã tổn thương đến cậu, vì cô biết rằng cũng như Peter, cô đã tìm lấy điểm yếu nhất của cậu và đâm dao vào đó, cô im lặng.
“Em không thể đánh bại chúng,” Ender nói nhỏ, “Một ngày kia em sẽ ra ngoài kia giống như Mazer Rackham, và tất cả mọi người sẽ trông cậy vào em, và em sẽ không thể làm được.”
“Nếu em không thể, Ender, thì không ai có thể. Nếu em không thể đánh bại chúng, thì chúng xứng đáng giành phần thắng vì chúng mạnh hơn và giỏi hơn chúng ta. Đó không phải lỗi của em.”
“Nói với người chết ấy.”
“Nếu không phải em, thì là ai?”
“Ai cũng được.”
“Không ai cả, Ender. Chị bảo em điều này. Nếu em cố gắng mà thua thì đó không phải lỗi của em. Nhưng nếu em không cố gắng và chúng ta thua, thì đó là lỗi của em. Em giết tất cả chúng ta.”
“Và dù thế nào thì em cũng là kẻ giết người.”
“Em còn cần là ai khác nữa? Loài người không tiến hóa ra não bộ chỉ để nằm ườn ra trên mặt hồ. Giết chóc là điều đầu tiên chúng ta được học. Và đó cũng là điều tốt, còn không chúng ta đã chết cả, và loài hổ sẽ thống trị thế giới.”
“Em chưa bao giờ đánh bại được Peter. Cho dù em nói gì hay làm gì. Chưa bao giờ được.”
Vậy là lại quay trở lại chuyện Peter. “Anh ấy lớn hơn em tới mấy tuổi, Ender. Khỏe hơn nữa.”
“Bọn người bọ cũng vậy.”
Cô có thể hiểu được lý lẽ của cậu. Hoặc đúng hơn, sự phi lý của cậu. Cậu có thể thắng ai tùy thích, nhưng trong trái tim mình cậu vẫn luôn biết rằng luôn có ai đó có thể hủy diệt cậu. Cậu sẽ luôn biết rằng cậu chưa bao giờ thực sự thắng, bởi còn có Peter, nhà vô địch bất khả bại.
“Em muốn đánh bại Peter?” cô hỏi.
“Không,” cậu trả lời.
“Đánh bại bọn người bọ đi. Rồi về nhà và xem xem còn ai quan tâm đến Peter Wiggin nữa. Nhìn vào mắt anh ấy khi cả thế giới yêu quý và ngưỡng mộ em. Đó sẽ là thất bại trong mắt anh ấy, Ender. Đó là cách em thắng.”
“Chị không hiểu,” cậu nói.
“Chị có.”
“Không, chị không hiểu. Em không muốn đánh bại Peter.”
“Vậy thì em muốn gì?”
“Em muốn anh ấy yêu em.”
Cô không có câu trả lời. Theo như cô biết, Peter chẳng yêu thương ai cả.
Ender không nói gì thêm. Chỉ nằm đó. Và nằm đó.
Cuối cùng, Valentine, mồ hôi toát ra đầy người, muỗi bắt đầu bay lởn vởn khi hoàng hôn buông xuống, lặn một lần cuối cùng xuống làn nước rồi bắt đầu đẩy bè vào bờ. Ender không có vẻ gì cho thấy cậu biết những gì cô đang làm, nhưng hơi thở không đều của cậu cho cô biết cậu không ngủ. Khi vào tới bờ, cô trèo lên bến và nói, “Chị yêu em, Ender. Hơn bao giờ hết. Cho dù em quyết định thế nào.”
Cậu không trả lời. Cô không nghĩ là cậu tin cô. Cô trèo ngược lên đồi, giận dữ, căm thù bọn họ vì đã khiến cô đến với Ender thế này. Bởi vì cuối cũng thì cô cũng đã làm đúng những gì họ muốn. Cô đã thuyết phục được Ender trở lại luyện tập, và cậu sẽ không nhanh chóng tha thứ cho cô.
Ender bước qua cửa, người vẫn còn đang ướt từ lần lặn ngụp cuối cùng nơi hồ. Bên ngoài trời đã tối, và căn phòng nơi Graff đang đợi cậu cũng tối như vậy.
“Bây giờ ta đi sao?” Ender hỏi.
“Nếu cậu muốn vậy,” Graff trả lời.
“Khi nào?”
“Khi cậu sẵn sàng.”
Ender tắm rửa và mặc quần áo. Cuối cùng cậu cũng đã quen được với cách mặc quần áo công dân, nhưng cậu vẫn thấy không hợp khi không có bộ đồng phục hay áo phi hành. Mình sẽ không bao giờ mặc áo phi hành nữa, cậu nghĩ. Đó là trò chơi của Trường Chiến đấu, mình đã xong việc với nó rồi. Cậu nghe thấy tiếng dế kêu loạn lên trong rừng; ở đâu đó cậu nghe thấy tiếng rào rào của một chiếc xe đi chầm chậm trên đường trải sỏi.
Cậu còn nên mang theo thứ gì nữa? Cậu đã đọc một vài cuốn sách trong thư viện, nhưng chúng thuộc về ngôi nhà và cậu không thể lấy đi. Thứ duy nhất cậu sở hữu là cái bè mà cậu đã tự tay làm. Cả nó cũng sẽ ở lại đây.
Căn phòng mà Graff đang ngồi đợi giờ đã sáng đèn. Ông, cũng như cậu, đã thay quần áo. Quay trở lại với bộ đồng phục.
Họ ngồi cạnh nhau nơi ghế sau của chiếc xe, men theo những con đường đất đến cửa sau sân bay. “Hồi dân số còn tăng,” Graff nói, “họ có những khu rừng và những cánh đồng ở khu vực này. Mảnh đất ở lưu vực sông. Ngọn thác ở đây là khởi nguồn của nhiều con sông, có rất nhiều nước ngầm lưu chuyển. Trái Đất sâu lắm, và tận nơi trái tim của mình nó cũng sống, Ender. Con người chúng ta chỉ sống ở tầng trên cùng, như lũ bọ nước sống nơi lớp váng nước chỗ vũng nước lặng gần bờ sông thôi.”
Ender không nói gì.
“Chúng tôi huấn luyện những người chỉ huy của mình theo cách đó là vì đó là điều phải làm – họ phải suy nghĩ theo những con đường nhất định. Nhưng như thế lại quá dễ dàng, khi mà cậu không bao giờ gặp gỡ con người, khi mà cậu không hiểu Trái Đất, khi cậu sống giữa những bức tường kim loại ngăn cách cậu với cái lạnh của không gian bên ngoài, để quên mất lý do vì sao Trái Đất đáng được bảo vệ. Vì sao thế giới loài người lại có thể xứng đáng với cái giá cậu phải trả.”
Ra đó là lý do các người đưa tôi trở lại đây, Ender nghĩ. Đang vội vàng như vậy, các người vẫn bỏ ra ba tháng trời, chỉ để khiến tôi yêu quý Trái Đất. Được đấy, các người thành công rồi. Tất cả những trò các người bày ra đều thành công rồi. Cả Valentine nữa; chị ấy cũng chỉ là một trò các người bày ra, để khiến tôi nhớ lại rằng tôi không chọn đến cái trường đó chỉ vì bản thân tôi. Được lắm, tôi nhớ ra rồi.
“Có thể tôi đã lợi dụng Valentine,” Graff nói, “và cậu có thể căm ghét tôi vì điều đó, Ender, nhưng hãy nhớ – điều đó chỉ có tác dụng vì tình cảm giữa hai cô cậu là có thật, và đó mới là điều quan trọng. Hàng tỉ những mối dây liên hệ như vậy giữa con người với con người. Đó chính là thứ cậu đang chiến đấu để giữ gìn.”
Họ lên trực thăng để tới trạm vũ trụ I.F. ở Điểm Lùn. Chính thức thì nó được đặt tên theo tên một vị Lãnh Đạo đã chết, nhưng mọi người đều gọi nó là Điểm Lùn, theo tên của cái thị trấn bé nhỏ tồi tàn đã bị san phẳng hồi họ xây dựng những hòn đảo bằng thép và bê tông giờ tạo nên Eo biển Pamlico. Đây đó vẫn còn mấy con chim nước bước từng bước cẩn thận trên làn nước mặn, nơi những cánh cây phủ đầy rêu nhúng xuống làn nước như thể để uống. Trời bắt đầu đổ mưa nhè nhẹ, và lớp phủ bê tông đen lại, dính dấp; thật khó mà nói chắc được đâu là nơi nó kết thúc và đâu là nơi Eo biển bắt đầu.
Graff dẫn cậu qua một mê cung những thủ tục hải quan. Giấy phép chỉ là một quả cầu nhựa nhỏ Graff mang theo bên người. Ông chỉ cần thả nó vào đường trượt, và rồi cửa mở ra, mọi người đứng dậy cúi chào và đường trượt nhả quả cầu ra trở lại và Graff lại dấn bước. Ender để ý thấy lúc đầu người ta còn nhìn Graff, nhưng khi họ vào sâu hơn trong trạm, người ta bắt đầu chú ý đến Ender. Lúc đầu họ còn để ý đến người có chức quyền, nhưng rồi vào sâu hơn, khi mọi người đều là người có chức quyền, họ lại quan tâm hơn đến đứa trẻ mà ông ta mang theo.
Chỉ đến khi Graff cài dây an toàn nơi ghế ngồi cạnh cậu trên chiếc tàu vận chuyển nội bộ, Ender mới nhận ra cậu và Graff sẽ cùng phóng.
“Đến đâu?” Ender hỏi. “Ông sẽ đi cùng tôi đến tận đâu?”
Graff cười mím môi. “Cả đoạn đường, Ender.”
“Họ thăng chức cho ông thành quản lý Trường Chỉ huy à?”
“Không.”
Vậy là họ đã lôi Graff khỏi vị trí của mình ở Trường Chiến đấu chỉ để đi kèm Ender đến nhiệm vụ tiếp theo của cậu. Mình quan trọng đến thế nào nhỉ? Cậu tự hỏi. Và như một lời thì thầm, bằng giọng của Peter, một câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu, Mình sử dụng điều này như thế nào đây?
Cậu rùng mình và cố nghĩ tới chuyện khác. Peter có thể mơ tới chuyện chiếm lấy thế giới, nhưng Ender thì không. Mặc dù vậy, khi nhớ lại cuộc sống của mình ở Trường Chiến đấu, cậu chợt nhận ra rằng mặc dù cậu chưa bao giờ tìm kiếm quyền lực, cậu vẫn luôn có nó. Nhưng rồi cậu kết luận rằng đó là quyền lực được sinh ra từ sự xuất sắc nổi trội, không phải mánh khóe. Chẳng có lý do gì cậu phải xấu hổ vì nó cả. Cậu chưa bao giờ, ít ra là trừ trường hợp của Bean, sử dụng uy quyền để tổn thương người khác. Mà ngay cả với Bean, cuối cùng mọi việc cũng đã kết thúc tốt đẹp. Bean cuối cùng cũng đã trở thành một người bạn, thế vào vị trí mà Alai bỏ trống, trong khi Alai thế vào vị trí của Valentine. Valentine, người đang giúp đỡ Peter mưu đồ chiếm thế giới. Valentine, người vẫn luôn yêu Ender cho dù có chuyện gì xảy ra. Và thế là dòng suy nghĩ dẫn cậu trở lại với Trái Đất, trở lại với những giờ phút thả mình giữa hồ nước được bao quanh bởi những ngọn đồi như những cái bát phủ đầy cây xanh. Đó là Trái Đất, cậu nghĩ. Không phải một khối cầu đường kính hàng ngàn kilomét, mà là một khu rừng với hồ nước lấp lánh, cá nhảy khỏi mặt nước và những chú chim tát nước tìm kiếm lũ bọ sống nơi đường biên giỡ mặt nước và bầu trời. Trái đất là bản hợp tấu những âm thanh bất tận của tiếng dế kêu, tiếng gió thổi và chim hót. Và giọng nói của một cô bé, người kể lại cho cậu nghe về cái tuổi thơ giờ đã xa, quá xa. Cũng là giọng nói một thời từng bảo vệ cậu khỏi nỗi kinh hoàng. Cũng là giọng nói mà cậu sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ, ngay cả là quay trở lại trường, ngay cả là một lần nữa để lại trái đất sau lưng thêm bốn năm, bốn mươi năm, hay bốn ngàn năm nữa. Ngay cả khi cô yêu Peter hơn cậu.
Đôi mắt cậu nhắm nghiền, âm thanh duy nhất cậu tạo ra là tiếng thở đều đều; và rồi Graff với tay chạm vào tay cậu. Ender cứng người vì ngạc nhiên, và Graff nhanh chóng rút tay lại, nhưng trong một giây Ender bật lên suy nghĩ rằng có thể Graff cũng có một chút nào đó quan tâm đến cậu. Nhưng không, đó chỉ là một cử chỉ có tính toán. Graff đang cố tạo ra một người chỉ huy từ một đứa trẻ. Cậu sẽ không ngạc nhiên nếu Bài 17 trong sách hướng dẫn có bao gồm một vài cử chỉ quan tâm từ phía giáo viên.
Tàu đến vệ tinh IPL chỉ trong có vài tiếng đồng hồ. Trạm Phóng Liên hành tinh (Inter-Planetary Lauch) là một thành phố dân số ba ngàn người, hít thở khí oxy được thải ra từ cùng những thứ cây cối dùng làm thực phẩm nuôi sống họ, uống thứ nước tái sử dụng đã tuần hoàn qua cơ thể họ đến cả ngàn lần, cả cuộc sống chỉ dùng để bảo dưỡng mấy cái đầu kéo dùng để làm tất thảy mọi việc nặng nhọc trong hệ mặt trời và những con tàu nội bộ chuyên chở hàng hóa và hành khách trở lại Trái Đất hoặc tới Mặt Trăng. Đó là một thế giới mà Ender, dù chỉ một chút, cảm thấy quen thuộc, với những ô gạch lát nền lát suốt bốn bề cũng giống như ở Trường Chiến đấu.
Cái đầu kéo họ đang dùng có vẻ khá mới; bên I.F. thường xuyên loại bỏ những đồ dùng cũ để mua những phiên bản mới nhất. Họ, chỉ vừa mới rồi thôi, vừa mới mua sỉ thép cán mỏng được xử lý bởi một con tàu nhà máy hiện đang khai thác đến tan nát mấy thiên thể cỡ nhỏ trên vành đai hành tinh. Chỗ thép đó sẽ được chuyển tới Mặt Trăng, và giờ thì cái đầu kéo đang được nối với mười bốn xà lan chở thép. Nhưng rồi Graff thả quả cầu của ông ta vào máy đọc thêm lần nữa, và mấy cái xà lan được tháp khỏi đầu kéo. Lần này nó sẽ được trưng dụng để chạy tới một địa điểm mà Graff chỉ định, một địa điểm chỉ được nói rõ ràng sau khi đầu kéo đã ra hẳn khỏi IPL.
“Có phải bí mật gì lớn đâu,” cơ trưởng đầu kéo bảo. “Cứ khi nào đích đến được giữ bí mật, y như rằng đó lại là ISL.” So sáng với IPL, Ender rút ra kết luận đó là viết tắt cho Trạm Phóng Liên Hệ mặt trời (Inter-Stellar Lauch).
“Lần này thì không,” Graff nói.
“Vậy thì là đâu?”
“Trạm Chỉ huy I.F.”
“Tôi thậm chí còn không có quyền biết nó ở đâu nữa cơ, thưa ngài.”
“Con tàu của anh biết,” Graff nói. “Cứ để máy tính ngó qua một cái, rồi đi theo tuyến đường nó định ra.” Ông đưa cho cơ trưởng quả cầu nhựa.”
“Vậy là tôi phải nhắm mắt suốt hành trình, để đảm bảo tôi không biết vị trí đích đến?”
“Ôi, không, đương nhiên là không. Trạm Chỉ huy I.F. nằm trên tiểu hành tinh Eros, hành trình mất đâu đó ba tháng với tốc độ tối đa. Mà tất nhiên là anh sẽ đi với tốc độ tối đa rồi.”
“Eros? Nhưng mà tôi tưởng bọn người bọ biến nó thành khu vực nhiễm phòng xạ — à. Tôi có quyền biết chuyện này từ lúc nào vậy?”
“Anh làm gì có. Thế nên lúc chúng ta đến Eros, chắc chắn anh sẽ được giao công tác vĩnh viễn ở đó luôn.”
Cơ trưởng hiểu ngay lập tức, và không thích chuyện đó chút nào. “Tao là một phi công, đồ chó đẻ, bọn mày không có quyền nhốt tao trên một cục đá!”
“Tôi sẽ lờ đi cái giọng điệu bất kính anh sử dụng trước mặt cấp trên. Rất xin lỗi, nhưng tôi đã có lệnh bắt chiếc đầu kéo quân sự nhanh nhất và tiện nhất có thể. Vào cái lúc tôi đặt chân lên đây, đó là tàu của anh. Không phải có ai nhằm gì vào anh đâu. Vui lên chút đi. Cuộc chiến này có thể sẽ kết thúc trong mười lăm năm nữa, và rồi vị trí Trạm Chỉ huy I.F. sẽ không còn cần phải là bí mật nữa. Mà nhân tiện, anh nên biết, để lỡ như mà anh là một trong những người dựa vào mắt để đỗ tàu, Eros bị che giấu kín đấy. Chiết xuất của nó chỉ nhỉnh hơn một cái lỗ đen một chút thôi. Anh sẽ không nhìn thấy nó đâu.”
“Cám ơn,” cơ trưởng nói.
Phải mất cả tháng vào cuộc hành trình, ông ta mới có thể ăn nói lịch sự với Đại tá Graff trở lại.
Máy tính trên tàu chỉ có một thư viện với số lượng tư liệu hạn chế — nó được tạo ra với mục đích chính là giải trí thay vì là giáo dục. Vậy nên trong suốt cuộc hành trình, sau khi ăn sáng và tập thể dục, Ender và Graff thường hay nói chuyện. Về Trường Chỉ huy, về Trái Đất. Về thiên văn học và vật lý và bất cứ thứ gì khác mà Ender quan tâm.
Và trên hết, cậu muốn biết về bọn người bọ.
“Chúng tôi không biết nhiều lắm,” Graff nói. “Chúng tôi chưa bao giờ bắt sống được một con nào cả. Ngay cả khi chúng tôi bắt gặp được một con còn sống và không có vũ khí, hắn chết ngay khi hắn thấy rõ rằng nó đã bị bắt. Mà ngay cả phần “hắn” cũng không rõ ràng – thật ra mà nói, có khả năng rất lớn là bọn lính người bọ đều là giống cái, nhưng là với bộ phận sinh dục bị tiêu giảm. Chúng tôi không nói chắc được. Thứ cậu cần nhất thì lại là cách bọn chúng suy nghĩ, mà chúng tôi thì chưa có cơ hội phỏng vấn con nào cả.”
“Cứ nói những gì các ông biết, có thể tôi sẽ tìm được thứ gì đó tôi cần.”
Và Graff nói. Bọn người bọ là một mớ thực thể hữu cơ như dạng ta có thể hình dung đã có thể được tạo thành trên Trái Đất, nếu khoảng một tỉ năm trước lịch sử diễn tiến khác đi. Về mặt phân tử, bọn chúng chẳng có gì đặc biệt. Đến cả vật chất di truyền cũng tương tự như ở Trái Đất. Chẳng phải tình cờ mà bọn chúng trông có vẻ giống côn trùng trong mắt con người. Mặc dù các cơ quan nội tạng của chúng có phức tạp và chuyên biệt hơn nhiều so với bất cứ loài côn trùng nào, và đã phát triển bộ khung xương trong, loại bỏ gần hết lớp vỏ ngoài, cấu tạo vật lý của chúng vẫn tương tự như tổ tiên của chúng, loài tổ tiên có vẻ khá gần gũi với loài kiến ở Trái Đất. “Nhưng đừng hiểu lầm,” Graff nói. “Điều đó cũng chỉ tương tự như nói tổ tiên của loài người chúng ta có thể rất gần gũi với loài sóc thôi.”
“Nếu đó là tất cả những gì chúng ta có, nó phải có ích lợi gì đó thôi,” Ender nói.
“Sóc không dựng tàu vũ trụ,” Graff trả lời. “Thường thì cần phải có một sự thay đổi lớn để đi tử chuyện nhặt hạt dẻ đến thu hoạch ngũ cốc, và rồi mới đến xây dựng trạm nghiên cứu ổ định trên mấy mặt trăng của sao Thổ.”
Bọn người bọ có vẻ có thể nhìn thấy cùng một quang phổ ánh sáng như con người, trong tàu của chúng có lắp đặt ánh sáng nhân tạo. Tuy nhiên, an-ten của chúng có vẻ đã tiêu biến. Dựa theo cơ thể của bọn chúng, không có bằng chứng gì cho thấy khứu giác, vị giác hay thính giác đóng vai trò gì quan trọng. “Tất nhiên là chúng tôi không thể biết chắc được. Nhưng chúng tôi không thể thấy được làm cách nào chúng có thể giao tiếp bằng âm thanh được. Điều kỳ quái nhất là chúng cũng chẳng có thiết bị liên lạc gì trên tàu cả. Không radio, không có thứ gì có thể dùng để phát hay nhận bất cứ loại tín hiệu gì.”
“Bọn chúng có liên lạc giữa các tàu với nhau. Tôi có xem băng rồi, chúng có nói chuyện.”
“Đúng. Nhưng là giữa cơ thể với cơ thể, giữa tâm trí con này với con kia. Đó là điều quan trọng nhất chúng tôi học được từ chúng. Phương pháp liên lạc của bọn chúng, trời biết đó là cái gì, là hoàn toàn tức thời. Tốc độ ánh sáng không còn là giới hạn. Khi Mazer Rackham đánh bại hạm đội xâm lược của chúng, tất cả ngừng lại. Cùng một lúc. Không có cả thời gian để truyền tín hiệu. Mọi thứ cứ thế là dừng lại.”
Ender nhớ tới những cuốn băng hình về bọn người bọ không bị thương nằm chết la liệt ngay vị trí chiến đấu.
“Khi đó chúng tôi nhận ra rằng giao tiếp tín hiệu với tốc độ nhanh hơn tốc độ ánh sáng là hoàn toàn khả thi. Đó là khoảng thời gian bảy mươi năm về trước, và một khi chúng tôi biết rằng điều đó khả thi, chúng tôi đã làm được. Không phải tôi, đừng hiểu lầm, hồi đó tôi còn chưa sinh.”
“Làm sao có thể thế được?”
“Tôi không giải thích phần vật lý lượng tử cho cậu được đâu. Đến một nửa cái lý thuyết đó trên đời này không có ai hiểu nổi cả. Điều quan trọng là là chúng ta đã dựng được hệ thống ansible[1]. Tên chính thức là Hệ thống Liên lạc Lượng tử Tương đối Tức thời, nhưng sau có ai đó mò đâu được từ ansible trong một cuốn sách cũ ở đâu đó, thế là thành tên. Mà cũng chẳng có mấy người biết nó tồn tại nữa kìa.”
“Thế có nghĩa là các tàu có thể liên lạc với nhau ngay cả khi họ ở cách nhau vài hệ mặt trời,” Ender nói.
“Thế có nghĩa,” Graff nói, “là các tầu có thể liên lạc với nhau ngay cả khi họ ở cách nhau cả một thiên hà. Và bọn người bọ có thể thực hiện được điều đó mà không cần máy móc.”
“Vậy là bọn chúng biết mình đã thua ngay khi nó xảy ra,” Ender nói. “Tôi vẫn luôn nghĩ – mọi người vẫn hay nói có thể bọn chúng chỉ vừa mới biết mình đã thua đâu đó hai mươi lăm năm trước.”
“Đó là để giữ mọi người khỏi hoảng loạn,” Graff bảo. “Và nhân tiện, tôi đang cung cấp cho cậu những thông tin cậu không được phép biết nếu cậu có bao giờ rời khỏi Trạm Chỉ huy I.F. Ít nhất là trước khi chiến tranh kết thúc.”
Ender nổi giận. “Các người biết rõ tôi. Các người biết tôi biết giữ bí mật.”
“Đó là quy định rồi. Bất cứ người nào dưới hai mươi lăm tuổi đều được coi là lỗ hổng trong hệ thống bảo mật. Rất bất công đối với một số không nhỏ những đứa trẻ có trách nhiệm, nhưng điều đó giúp thu hẹp phạm vi những người có thể để lộ ra thứ gì đó không nên lộ.”
“Mà tại sao lại phải bí mật thế?”
“Bởi vì chúng tôi đang chấp nhận những rủi ro rất lớn, Ender, và chúng tôi không muốn cả trái đất nghi ngờ những quyết định của mình. Cậu thấy đó, ngay khi chúng tôi tạo ra được một hệ thống ansible hoạt động tốt, chúng tôi lập tức gắn nó lên một trong những con tàu tốt nhất của mình rồi phóng nó đi đánh phá hệ thống hành tinh nhà của bọn người bọ.”
“Chúng ta có biết chính xác chúng ở đâu không?”
“Có.”
“Vậy là chúng ta không phải đang ngồi chờ cuộc Xâm lăng Thứ ba.”
“Chúng ta là cuộc Xâm lăng Thứ ba.”
“Vậy là chúng ta đang tấn công bọn chúng. Chẳng ai nhắc đến chuyện đó cả. Mọi người đều nghĩ chúng ta đang có một hạm đội tàu đông nghẹt ngồi chờ ở vành đai sao chổi—“
“Không có lấy một cái. Ở đó chúng ta hoàn toàn không có khả năng tự vệ.”
“Vậy nếu bọn chúng cử một hạm đội tới tấn công?”
“Thì ta chết chắc. Nhưng các tàu của ta không thấy hạm đội nào cả, một cái cũng không.”
“Có thể bọn chúng đã bỏ cuộc và quyết định để chúng ta yên.”
“Có thể. Cậu đã xem băng rồi. Cậu có định đánh cược số phận của cả loài người rằng chúng đã bỏ cuộc và để chúng ta yên không?”
Ender cố gắng hình dung khoảng thời gian đã trôi qua. “Và những con tàu của ta đã phải di chuyển suốt bảy mươi năm—“
“Một số. Một số thì ba mươi năm, số thì hai mươi. Giờ chúng ta làm được ra những con tàu tốt hơn hồi đó. Chúng ta đang học cách chơi trong không gian, càng lúc càng tiến bộ. Nhưng tất cả những con tàu vũ trụ không còn phải nằm trong xưởng đều đang trên đường đến hành tinh của bọn người bọ hoặc những tiền đồn của bọn chúng. Tất cả những con tàu đó, trong khoang chứa đầy tàu tuần dương và lính tráng, đều đang tiến đến chỗ bọn người bọ. Chậm dần. Bởi họ gần tới nơi rồi. Chúng ta đã tính toán thời gian khá chuẩn. Bọn họ đều sẽ đến vùng chiến sự cách nhau khoảng vài ba tháng. Đáng tiếc là những loại vũ khí đơn giản, lỗi thời nhất của chúng ta sẽ là những thứ dùng để tấn công hành tinh nhà của chúng. Nhưng dù sao đi nữa thì họ cũng đã được vũ trang khá cẩn thận – chúng ta giờ đây đã có những thứ vũ khí mà bọn người bọ thậm chí còn chưa bao giờ trông thấy.”
“Bao giờ thì họ tới?”
“Trong vòng năm năm tới. Ender. Mọi thứ ở Trạm Chỉ huy I.F. đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Hệ thống ansible chủ của chúng ta đặt ở đó, kết nối với toàn bộ hạm đội tấn công; tất cả tàu chiến đều hoạt động tốt, sẵn sàng chiến đấu. Thứ duy nhất chúng ta thiếu, Ender, là một chỉ huy hạm đội. Một người biết phải làm gì với mấy cái tàu chiến đó khi họ tới nơi.”
“Và nếu như không ai biết phải làm gì?”
“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức, với người chỉ huy giỏi nhất chúng ta có.”
Là mình, Ender nghĩ, họ muốn mình sẵn sàng chỉ trong có năm năm. “Đại tá Graff, tôi không thể nào sẵn sàng lãnh đạo hạm đội nổi trong năm năm đâu.”
Graff nhún vai. “Thì thôi. Cứ cố hết sức. Nếu đến lúc đó mà cậu vẫn chưa sẵn sàng, chúng tôi sẽ phải chấp nhận những gì chúng tôi có thôi.”
Điều đó làm Ender thoải mái hơn một chút.
Nhưng chỉ được có một chút, “Tất nhiên là, Ender, hiện giờ thì chúng tôi chẳng có ai cả.”
Ender biết rằng đây chỉ lại là một trò của Graff mà thôi. Khiến cho mình tin là mọi thứ phụ thuộc vào mình, khiến mình không thể lười biếng, khiến mình phải gắng hết sức mình.
Tuy vậy, dù có là trò bịp hay không, đó vẫn có thể là sự thực. Và vậy có nghĩa là cậu sẽ phải cố gắng hết sức mình. Đó là điều mà Val muốn ở đậu. Năm năm. Chỉ có năm năm nữa là hạm đội sẽ tới nơi, mà mình thì chưa biết gì cả, “Năm năm nữa tôi mới mười lăm tuổi,” Ender nói.
“Sắp lên mười sáu,” Graff bảo. “Tùy thuộc vào cậu biết được bao nhiêu.”
“Đại tá Graff,” cậu nói. “Tôi chỉ muốn quay lại và bơi lội trong hồ.”
“Sau khi chúng ta thắng đã,” Graff bảo, “Hoặc cũng có thể là thua. Chúng ta sẽ có khoảng vài thế kỷ trước khi chúng quay trở lại đây và hủy diệt hết mọi thứ. Căn nhà sẽ vẫn còn nguyên đó, tôi hứa cậu có thể cứ việc bơi đến chán thì thôi.”
“Nhưng đến lúc đó tôi vẫn còn đang chưa đủ tuổi bảo mật.”
“Chúng tôi có thể cử lính canh có vũ trang cho cậu mọi lúc mọi nơi. Quân đội giỏi xử lý mấy thứ như thế lắm.”
Cả hai cùng phá lên cười, và Ender phải tự nhắc nhở mình rằng Graff chỉ đang đóng vai một người bạn, rằng tất cả những gì ông ta làm chỉ là một trò dối trá hoặc lừa gạt có tính toán nhằm biến Ender thành một cỗ máy chiến đấu xuất sắc. Tôi sẽ trở thành chính xác thứ công cụ các người muốn, Ender nhủ thầm, nhưng ít nhất thì tôi cũng sẽ không bị lừa thành như vậy. Tôi làm vì tôi chọn làm thế, không phải vì trò lừa của các người, bọn quỷ quyệt khốn kiếp.
Đầu kéo tới được Eros trước cả khi họ nhìn thấy nó. Cơ trưởng cho họ xem hình ảnh từ rađa, và rồi đặt chồng hình ảnh từ máy quét nhiệt lên cùng một màn hình. Họ gần như đang ở ngay trên đầu hành tinh đó – chỉ cách bề mặt có bốn ngàn kilomet – nhưng Eros, với chiều dài chỉ có hai mươi tư kilomet, sẽ là hoàn toàn là vô hình giá mà không có ánh sáng mặt trời phản chiếu trên bề mặt.
Cơ trưởng cho tàu đáp xuống một trong ba bãi đáp nhô cao lên khỏi mặt đất được xây dựng gần như bao phủ hết bề mặt Eros. Tàu không thể đáp thẳng xuống Eros bởi lực hấp dẫn của tiểu hành tinh đã được tăng cường, mà chiếc đầu kéo, được thiết kế để chở hàng hóa, thì không đời nào có khả năng thoát được khỏi cái hố trọng lực kiểu đó. Ông chào tạm biệt hai vị khách, mặt cáu kỉnh, nhưng Ender và Graff vẫn giữ được tâm trạng hào hứng. Viên cơ trưởng thì cáu bản vì phải bỏ lại con tàu; Ender và Graff thì lại cảm thấy như thể tù nhân vừa được phóng thích. Trong lúc ngồi trên con tàu chở họ xuống bề mặt Eros, họ giải trí bằng cách nói nhái lại những câu nói trong mấy băng hình mà viên cơ trưởng vẫn hay xem đi xem lại, rồi cười như hai tên điên. Cơ trưởng càng thêm cáu kỉnh, rút vào phòng giả vờ ngủ. Và rồi, gần như chẳng vì lý do gì, Ender hỏi Graff một câu cuối cùng.
“Tại sao chúng ta lại đánh nhau với bọn người bọ?”
“Tôi nghe đủ thứ lý do rồi,” Graff bảo. “Bởi vì chúng đã sinh sôi nảy nở quá sức chịu đựng của hành tinh nhà và bị buộc phải đi chiếm cứ những hành tinh khác. Bởi vì chúng không thể chịu nổi cái suy nghĩ trong vũ trụ này vẫn còn một giống loài văn minh ngoài chúng ra. Bởi vì chúng không nghĩ rằng chúng ta là một giống loài văn minh. Bởi vì chúng có một thứ tôn giáo quỷ quái nào đó. Bởi vì chúng theo dõi những đoạn băng mà ngày trước chúng ta hay chiếu và quyết định rằng một giống loài bạo lực như vậy thì nên chết hết đi. Thứ gì cũng có.”
“Còn ông thì nghĩ gì?”
“Tôi nghĩ gì không quan trọng.”
“Tôi vẫn cứ muốn biết.”
“Chúng có thể giao tiếp trực tiếp với nhau, Ender ạ, trực tiếp từ tâm trí này sang tâm trí kia. Thứ gì một con nghĩ, con khác cũng có thể nghĩ như vậy; thứ gì một con nhớ, con khác cũng có thể chia sẻ. Chúng cần gì phải phát triển ngôn nhữ cơ chứ? Chúng cần gì phải học đọc hay viết? Làm sao chúng biết được đọc với viết là như thế nào? Hay là các loại tín hiệu? Hay là chữ số? Hay bất cứ thứ gì khác mà chúng ta dùng để giao tiếp? Đây không chỉ đơn giản là vấn đề thông dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Chúng chẳng có thứ ngôn ngữ nào cả. Chúng ta cứ việc dùng tất cả những cách chúng ta có thể nghĩ ra để giao tiếp với chúng, nhưng chúng lại không có thứ máy móc dùng để nhận ra rằng chúng ta đang cố giao tiếp. Và cũng có thể chúng cũng đã cố giao tiếp với chúng ta, và chúng không thể hiểu nổi tại sao chúng ta không trả lời.”
“Vậy là cả cuộc chiến này xảy ra chỉ là do chúng ta không thể giao tiếp với nhau.”
“Nếu một người không thể kể cho cậu về chính mình, cậu không bao giờ biết chắc được là hắn sẽ không cố giết cậu.”
“Nếu chúng ta cứ để chúng yên thì sao?”
“Ender, không phải chúng ta tìm đến chúng trước, là chúng tìm đến chúng ta. Nếu chúng có thể để chúng ta yên, chúng đã có thể làm thế từ một trăm năm trước, trước cả cuộc Xâm lăng Thứ nhất.”
“Có thể chúng không biết rằng chúng ta cũng là những sinh vật văn minh. Có thể–“
“Ender, tin tôi đi, người ta đã thảo luận về vấn đề này cả thế kỷ nay rồi. Không ai biết chính xác câu trả lời cả. Thế nhưng khi đến lúc cần phải hành động, quyết định cuối cùng chỉ có một: nếu một trong hai bên phải bị tiêu diệt, phải đảm bảo bên ta là bên còn sống. Gen của chúng ta không chấp nhận lựa chọn nào khác. Tự nhiên không thể giúp một giống loài không có ý chí sống còn tiến hóa được. Vậy nên nếu chúng ta có thể, chúng ta sẽ giết hết bọn chúng cho đến con cuối cùng, còn nếu chúng có thể, chúng sẽ giết hết chúng ta.”
“Phần tôi,” Ender nói, “Tôi chọn sống.”
“Tôi biết,” Graff bảo. “Đó là lý do cậu ở đây.”
[1] Hệ thống ansible: hệ thống liên lạc tức thời liên hệ mặt trời trong tác phẩm The Dispossessed, một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của tác giả Hainish Cycle. (chú thích của người dịch)