Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2025-11-08 19:57:18 +0700
Chương 9
Đ
ứng ở nhà tiểu công nghệ nhìn ra, phần thu gọn chỉ thu gọn và không cao hơn túp gọn dùng làm cầu tiêu ở nhà quê bao nhiêu. Nhưng khi quay lại gần, người tù lại thấy khác mạnh mẽ và bất giác sợ hãi vì cái hình ảnh đơn độc vẻ hoang vắng của túp thú. Thực sự là một điều lạ, rất khó giải thích. Tuy không tìm thấy dấu vết gì để quay lại, nhân viên quan sát đã mong đợi ngay khi có nhiều người bỏ mạng ở đây rồi!
Cách xa văn phòng đến ba trăm thước, những túp hẹp vẫn đứng bên trong hàng rào nứa bao lửa, cách con đường nhỏ dành cho lính cảnh vệ đi tuần không quá 20 thước. Bên ngoài con đường nhỏ còn hàng rào nứa thứ hai, chắc chắn không gây thiệt hại cho hàng rào thứ nhất.
Bằng súng, lịch sự hoặc bằng bất cứ vũ khí gì khác, cảnh bảo vệ và giám sát có quyền hạ sát ngay tù nhân nào đặt chân lên con đường cấm này mà không cần phải "khuyến hàng" trước.
Tù nhân bất hạnh bị giam riêng tại túp thu nói trên, tự coi như sắp thoát khỏi cảnh tù túng, chậm lắm, tù nhân sẽ lên đường đáp "chuyến tàu suốt' trong vòng mười ngày trở về. Từ trước đến nay, chỉ có một trường hợp ngoại lệ mà thôi còn không tù nhân nào sống sót nổi quá một tuần lễ. Vì đói, hoạt động, vì bịnh và kiệt tinh thần.
Trong trại giam cộng đồng sản xuất ở đó, chế độ dành riêng cho túp nói trên cho những nơi được phong vương. "Phong vương" là phong cho làm vua, một mình một "long sẵn sàng", một cung điện. Tù "phong vương" ăn, ngủ một mình tại mãng rồi chết đơn độc, không được mà cũng mảnh cần ngọc lần cuối cùng hình ảnh những người còn sống. Đó là một túp thu tầm bình thường như nhiều thu khác vẫn còn thấy ở miền quê, xây dựng trên sáu cây cột chắc chắn, mái lợp rơm. "long sẵn sàng" cao khoảng hai kích thước, bằng cách ghép lại, phóng lên xuống bằng một thang cây. Tù nhân nằm hay ngồi trên sàn thu, chiến binh cản vệ hoặc giám thị dễ kiểm soát, từ xa đã nhìn thấy người tù phong vương mà không phải mất công lại gần. Nói một cách khác, sở hữu nhân vật dài sẵn sàng leo xuống đất là người ta biết ngay.
Đã được xiềng cả hai chân, tù phong vương còn phải đeo cùm. Vì thế, ngày trong suốt anh ta chỉ ngồi hoặc nằm dài trên sân sẵn sàng, không phải làm gì cả. Mỗi buổi sáng, một giám thị tới coi ô phong vương diệt chưa, nếu chưa chết, y sẽ mở cộng đồng nhân ở dưới đất đi đại tiện, tiểu tiện, rửa mặt trong vòng mười, mười hai phút đồng hồ. Dùng mặt, có nghĩa là rút tay xuống một vũng nước rộng gần bằng ngọc chiếu, vốc nước đưa lên mặt rửa. Không biết đất có chất gì mà nước vũng trống như nước dãi và tanh không thể được mô tả. Có người tù bị giam lâu biết chuyện nói vũng này nguyên trước đào để chôn vùi nhưng đào phải nhiều người nên nhẹ nhàng. Trời mưa, nước đọng lại thành vũng nước. Giữa vũng, dăm ngọn cỏ mọc vượt lên từ mặt nước thường là nơi cánh cánh của mấy con chuồn chuồn nhà hạ hay cánh giang hồ. Một người mô tả với anh em như sau: Đây là một thau nước lớn, tù phong vương rửa mặt, rửa quần áo vết thương, mụn ghẻ lở, rồi lạikhoát và uống luôn mà không bao giờ chịu thay thua nước mới.
Sau công việc "vệ sinh" buổi sáng, tù phong vương đôm cồm leo lên sàn, ngòi âm đút hai cổ chân vào cùm cho giám thị khóa lại. Vì phải thường xuyên đeo xiềng vào cùm hai chân, tù nhân bắt buộc phải mặc quần không đũng, có như vậy mới thay được quần.
Khẩu phần của tù phong vương rất đặc biệt vì giản dị. Mỗi ngày, vào buổi sáng, người quản trị tới phát cho hai liều góp, tùy ý muốn làm thế nào ăn được bình thì làm. Tất nhiên, vì không có vật nấu cơm, tù nhân không có cách gì khác hơn là Bình sống khi không chịu nổi cái đói, tuy biết trước là ăn bình sống, chỉ ít hôm sẽ "ỉa cứt cò" nghĩa là phân trắng nhạt như nước vo gạo đặc rồi đau lỵ hay giảm mà chết. Về khoản nước uống thì buổi sáng, nhân lúc đi đại tiện, tù mang theo một ống tre múc nước ở "thau nước lưu cữu" cung cấp về uống trong một ngày. Trong những điều kiện ăn uống như thế, tất nhiên cái chết phải rất gần, không thể tránh né được.
Ấy thế mà hai năm trước, một người tù đã sáng tạo kiến trúc nấu cơm ăn trong những điều kiện thiếu vật chất như vậy. Lũ cộng đồng quản trị trại giam phải được trang bị đầy đủ và tìm cách giết cho mau, từ hậu họa.
Hồi lại, tù phong vương bị nhốt riêng tại khu vực này chỉ được xiềng hai chân chứ không bị cùm nên vẫn có thể chuyển.
Tù nhân cùng lửa được biết đến làm mờ đi rằng anh ta là một nhân vật chính trị có khuynh hướng quốc gia, đã đỗ kỹ sư ở ngoại quốc, bị cộng sản bắt vì có tư tưởng lập luận rồi bị giam tại Khu Tư cho đến chết.
Giấu được bao diêm trong mình, thành viên kỹ sư định dùng bao diêm - nghĩa là lửa- làm phương tiện vượt lửa khi nhận được phần bình, thành viên kỹ sư biết ngay thách thức cộng sản phẩm giết anh. Anh ta nhất định không chết vì bị nhột nên tìm cách nấu cơm ăn bằng được. Ít nhất, anh cũng tuyên bố cho đám cộng sản biết rằng người dân quốc gia chiến đấu đến cùng nhóm chống cộng sản, dù trong cảnh tù túng.
Trước đó, anh kiếm một chuối, một tầu là chuối và vét một vốc đất sét dưới vũng lên. Xong anh ta đào một lỗ nông trên mặt đất, đổ nước vào cho đất nước thành yên. Ngâm bình trong nước cho bình hoàn kỹ nước, anh ta bong bong thật kín trong mấy như lá chuối, dùng lót chuối thật kín bên ngoài như một đòn bánh tét. Sau khi cột kỹ thuật dây tước ở dưới chuối, anh ta lấy đất nhão bao kín bên ngoài gói bình, bỏ xuống lỗ rồi lấp đất.
Sau khi nước đổ xuống lỗ cho lộc nước, người độc lá và củi lên trên mà đốt, đốt mãi. Đến khi đất bùn đã khô queo dưới sức nóng, anh còn chờ thêm một lúc lâu cho đủ sức ăn cơm rồi mới giỡ bọc cơm lên ăn. Tuy không ngon lành gì nhưng Bình đã nấu chín thành cơm, ăn không bị nấu.
Đến lần nấu cơm thứ ba, kế hoạch của anh được khám phá và bao quẹt bịt thu. Khi đó viên kỹ sư mới chịu đựng bó tay và từ trại giam áp dụng yên pháp với luôn luôn phong vương để ngăn chặn mọi phương tiện di chuyển.
Tù nhân đành phải ăn Bình sống nếu không muốn chết đói chăm sóc hai bình bình sống trên miếng lá chuối khô ở góc sẵn sàng rồi thở dài. Rút lại, nhận ra ngay 982, người đã sáng kiến trúc thả bò nhóm bắt rận trong quần áo tù, để chữa bệnh chấy rận được kiến trúc bò bụit lại nên "được" đưa đến giam tại phong vương miện!
Nhắc lại bữa đó, 982 cứ sự thật mà khai và nhận hết tội về phần mình vì không muốn anh em bị liên lụy một cách vô ích. Sau một trận đòn tấn công bờ biển, 982 được "phong vương" ngay hôm nay quyết định của phó trưởng ban quản trị lửa.
Một nhân viên mở hồ sơ cá nhân của 982, đọc qua loa rồi ghi thêm bản đồ án tử:
- Phạm tội sát nhân ban quản trị, được phong vương kể từ ngày...4.1954.
Y đặt cây viết trên tờ lý lịch cá nhân, tò mò nhìn 982 từ đầu đến chân như để xem tướng mạo một người sắp chết rồi buông mấy tiếng ồn ào:
- Muốn được "làm vua" thì "phong vương" ngay tức thì! Hủy bỏ, về việc cung cấp điện cho "dài sẵn sàng"!
982 ngó mặt ra một cách sợ hãi, chưa hiểu ất giáp gì hết, viên giám thị thị kiến kiến đốt hầm hầm nhìn tầng và sét:
- Đi theo đây!
982 lần lũ lụt theo sau giám thị, rắn lo lắng, không biết sẽ bị trừng phạt bằng cách nào. Giám thị đưa ngón tay con trỏ lên miệng, chấm nước miếng, ngày lên vết độc hãy thoải mái rồi cau có nói:
- Down down lò rèn để đánh xiềng xích! Biết không?
Tuy nhiên chưa biết đích xác lò rèn ở đâu, 982 cũng thưa:
- Dạ, biết rồi!
Rồi hôi hôi đầy mình, bước trên mặt đất mà bàng hoàng như đi trong đám mây. Đang là tội nhân bình thường, nghĩa là có hy vọng một ngày kia được phóng thích, nay đã trở thành một cuộc truy đuổi tội phạm mang xiềng và cùm. Chỉ vì mấy con kiến bò nhọt ác!
Đến đây, tác giả xin mở một dấu ngoặc để nói về một hoạt động chuyên môn lớn trong Trại Giam Đầm Đùn.
Nguyên số tù nhân của Trại Đầm Đùn khi đông nhất có tới hơn ngàn người và ngay khi chết dần chết mòn vì "ra bai", vì thương vong hàng ngày hay vì nhiều lý do khác, cũng còn bảy tám trăm người. Tất cả các tù nhân đông đảo làm nhiều giai cấp, thành phần và làm nhiều nghề khác nhau: Cày ruộng, kỹ thuật, cơ học, trồng thủ, máy đào, làm mộc, làm than, giáo dục trí thức, thanh thiếu niên, du ngoạn, đào tạo, mộc mộc, nấu ăn, thương gia, viết văn, nhà chính trị cách mạng, tu sĩ và cả thiện ác bá nữa vv.. thì mặt anh thiên hạ không kể sao hết.
Khi họ được đưa vào giam tại Trại Sản Xuất và Tiết Kiệm Đầm Đùn, ban quản trị sắp xếp ra làm nhiều hạng theo nghề nghiệp, thành phần, giai cấp. Vì thế, trại có rất nhiều thợ chuyên nghiệp, để phụ trách về các công tác chuyên môn khi cần đến. Cũng bởi lý do trên, Trại Giam Đầm Đùn có một ban thợ rèn làm một tay thợ rèn khá chuyên môn điều khiển. Hai thanh niên phụ giúp những công việc rao vặt này.
Tù nhân phải mang xiềng đều được giám thị dẫn xuống lò rèn rèng làm xiềng đeo vào chân.
Thường những ngày ít công việc, thợ rèn "sẵn sàng" những sợi lòi dài cả mấy rừng rồng thành một đống lù lù lớn như tràn mả ở góc nhà. Vì vậy mà có khi chỉ trong vài ngày là cả ba bốn ngựa đo xiềng đã sử dụng hen suyễn, tù thợ rèn phải luôn tay quai sừng chan chat trên đe dọa mới đồng mãn mãn cho nhu cầu của trại.
Lò rèn cách nhà tiểu công nghệ cả bốn, kích thước lớn, đặt trong một căn nhà lá khá rộng, ba chiều không có vách ngăn. Đứng trên nhà tiểu công nghệ bước xuống, hầm nhân chỉ tìm thấy sau lẻ loi vì lò rèn sau dãy nhà bếp. Nhưng có ngày những tiếng búa đập chan chát trên đe để rèn xiềng nghe như tiếng đóng "cá" quan tài tạo nhiều nhân cảm thấy đau nhói ở tim, chịu không nổi. Nhiều người khó ngủ hay bịnh, đêm nằm nửa tỉnh nửa thức thức, trầm nghe tiếng chim đập chan chát xuống mắt xiềng rồi lo sợ nghĩ ơn lan man thao thức cho đến sáng không chớp mắt. Bởi vì hình ảnh sợi xiềng sắt liền hai cổ chân tù nhân là một hình ảnh tối thiểu không cùng cực đã có trong sâu tâm thức họ. Tuy thế, cũng chưa ghê rợn bằng cách nghe tiếng xiềng xích lê trên mặt đất vòng tròn cách, nhịp theo bước chân ngắn dài của tù nhân đi trong ánh trăng không buổi tối mùa Thu, sương mù đầy sân. Nhiều tiện ích không mang xiềng xích tự thương thân mật bật tức giận.
Muốn "được" đeo xiềng vào chân, tù nhân còn phải đau đớn khá nhiều, vì ở trong trại giam, vẫn luôn xảy ra những vụ cướp bóc, ăn trộm, làm tiền. Nhiều tù nhân đã được đặt trước khi mang xiềng vào chân.
Đến trước lò rèn, 982 sợ hãi bước chậm lại rồi đứng trên ngưỡng cửa trân trối nhìn một người trần, mình hôi mồ hôi đang đập lên một mắt xích. Khi ngước nhìn giám thị, người này trả lời chào, và lễ phép lên. Tuy giám đốc chưa nói, anh ta đã biết giám thị sẽ ra lệnh làm việc gì. Sau khi nhìn giám thị, thợ rèn nhạt mắt thật nhanh 982 rồi nhẹ nhàng nhận ra dấu hiệu đặc biệt gì của giám thị -một cái đưa mắt thoáng hạn-. rèn luyện phấn bộ đồ trên 982 của mình.
Tuy bộ đồ không còn mới nhưng lặn nguyên và may bằng loại vải dày và bền, vải chúc bâu trắng. Chờ cho thợ rèn nhận định xong, giám thị mới nói:
- Đánh sợi xiềng dài một thước cho chàng này (vừa nói vừa vào giữa lông mày 982). Nó mới được phong vương cai trị cai trị trong trại ngủ cho nhân viên cận kề cái chết!
892 vừa vừa sợ, nhất là sợ, định gắn bắp trần để giám sát thị trường hiểu cho là y không sơn có tâm trí nhưng không nói ra hơi. Quá tuyệt vọng trước một định mệnh tàn tím, y chậm nhìn giám thị rồi gầm mặt xuống, Yên tĩnh luôn.
Tù thợ rèn hỏi:
- Thưa ông giám thị, bây giờ có đeo liền không?
- Xiềng hai chân luôn. Long one size. Unknown?
- Dạ, thưa cụ thể...
- Nửa giờ nữa, tôi quay lại lãnh thổ. Xong, biểu tượng nó đang chờ ở đây.
Rồi giám thị quay nhìn 982,lớn:
- Đeo xiềng xong, chờ đợi bạn đưa cho bạn một sản phẩm mới sẵn sàng cho bạn. Không thể bước ra ngoài ngưỡng cửa lò rèn, chưa hiểu?
982 khúm núm:
- Thưa ông giám thị, xin thêm lệnh.
Giám thị nhìn thợ rèn lần nữa, chớp mắt một cái rồi quay hậu, lên thẳng nhà bếp. Lớp học bữa ăn sáng.
Tù chế tạo cười, nhìn theo bóng râm giám sát giây lát, nhưng đến lúc quay lại nhìn 982, mặt y đanh lại, với một vẻ mặt lạnh lùng như vừa đeo một mặt nạ bằng sắt. 982 nhìn tù rèn rèn, lễ phép xuống nước trồng:
- Kính chào ông anh. Xin ông anh thương giùm em bị oan, làm nhẹ nhàng cho em nhờ...
Thợ rèn lạnh lùng rồi gay hỏi:
- Nghề lò rèn phải quai tạo tạo, đâu có nhẹ tay được! Mà nếu "nặng tay" thì sao?
982 luống cuống chưa biết trả lời cách nào để từ phật ý thợ rèn, tên này đã gườm gườm cặp mắt, nhìn chờ chặp bộ đồ 982 đang mặc với vuông khăn ở cổ và nói:
- Bộ quần áo còn tốt nhỉ? Ra toàn bộ "phong vương" mặc định bộ đồ này uổng quá, phí của giời. Thôi, người anh em "bán lại" cho tôi đi.
Rồi Bạn nhìn 982 toét miệng mà cười...cầu tài. 982 đã thấy rõ vẻ làm tiền sống sượng của lửa, lẽn nhưng chưa đáp ứng được lời nói, ngọc đãgằn giọng nói:
- Đưa cổ chân ra coi!
982 Sợ hãi đưa cổ chân lại gần bên cho thợ rèn ước lượng. Thợ rèn nhẹ nhàng ước cổ chân của 982 rồi yên tĩnh lại sát vách, nơi có thùng cây vuông vắn như cái rương quần quần áo. Trước khi mở Sản rương, y tá bảo thiếu niên từ vẫn đứng cạnh tò mò theo dõi sự việc và các stub đối thoại giữa hai bên:
- Thắng kia! Thổi lửa lên! Bạn cũng muốn được "phong vương" hả?
Thiếu thời gian kéo dài thoải mái thì thụt vào. Đống hơn phấn hồng lên theo hơi thở thụt rồi ngọn lửa xanh từ tràn than tăng lên khối không khí. Một hơi nước nóng bốc lên ngùn ngụt. Thợ rèn sản phẩm rương, trận tay kéo. Tiếng kim khí loảng xoảng, một loại sợi sắt được vượt ra ngoài đất, dài tới ba thước. Cảm tưởng đầu tiên của 982 là cảm tưởng nặng nề. Chất xơ này phải nặng tới 20 kg là ít.
982 định nghĩa kỹ năng. Hai đầu sợi lò đã được cài đặt liền vào hai cái đai sắt tròn vành vạch, đường kính rộng hơn cổ chân nhỏ ít. Đai sắt cao khoảng hai phân và dầy bằng tập vở học trò. Một chi tiết làm 982 Chạy kinh, đai sắt cứa vào cổ chân và mu bàn chân thì đến bật ra rách thịt, làm sao chịu cho phúc. Lần thứ hai, 982 khoáng nép, xuống nước nhỏ tinh hoa:
- Xin ông anh làm mãng cho em cái đai sắt nào viền sắc. Hoặc giả, xin ông anh cho phép em mượn cái rèm, một chút màu sắc vào viền cho bơt bén. Tội nghiệp em lắm!
982 chẩy nước mắt lúc nào không biết. Y đương nhiên thấy thiếu niên phía sau rèn ra hiệu cho ý, một tay thiếu niên vẫn bể cá còn một tay nắm vào áo khoác, kéo ra kéo vào một vài cái, 982 vẫn chưa quyết định tính toán cách nào, rèn rèn:
- Lại gần đe dọa, ngồi xuống.
Như người mất hồn, 982 sợ hãi thư giãn lại gần đe dọa ngồi thụp xuống, rồi thoải mái chân dài ra khi thấy thợ rèn tay ra hiệu.
Hải sản sợi lò đã được gắn chặt vào đai sắt. Nhưng mép nối của đai sắt hãy mở ra, khi nào tù nhân lọt vào vòng đai rồi, người ta mới tán cho hai mẫu sắt ở đai đai đai chặt với nhau bằng một đanh sắt có mũ gọi là "ri-vê". Bao nhiêu công việc đóng xiềng vào chân tội nhân nguy hiểm ở chỗ này. Có thể vô tình hay cố ý, khi đập xuống đanh ri-vê để tản ra, cây búa tạo đánh vào xương ống hay mắt cá chân. Chỉ tìm thấy một tiếng kêu gào rồi luôn luôn chờ đợi từng giây phút. Nhưng trong tù có nhiều hiện tượng lạ lùng, què mạnh mẽ mà vẫn phải lõng bước đi như thường lệ, khi cần.
982 theo lệnh của thợ rèn, cố gắng đút bàn chân để như bàn cuốc cho lọt vào vòng đai sắt trong khi thợ rèn dùng Kìm mở cho đường kính vòng đai rộng hơn ra. Đạt được một chân vào trong đai sắt rồi, 982 mới nhìn lại bàn chân đã xây dựng vết máu. Chưa kịp làm chảy máu vết thương, anh ta đã phải đảm bảo cả chân cổ có đai sắt lên trên đe dọa trong khi rèn luyện thử một chiếc nhẫn đanh ri-vê vào chuẩn bị lỗi:
- Ê, thằng kia, ra giữ đai cho tao "đóng" đây!
Thiếu niên tồn tại thụt bễ, lại gần dùng Kìm,Kẹp chặt hai mẫu sắt ở viền đai đai, có thất bại sẵn sàng luyện rèn rèn ri-vê 982 kinh hãi, nghĩ thầm:
- trượt một cái, đã bị đánh bẫy một giò.
Nghĩ vậy, anh ta ngước mắt lại không nhìn. Nhưng lúc mở tí hí mắt thì vừa hoàn thiện rèn rèn cao tay xuống xuống. Cơn lốc trượt ngang, Ngốc mắt cá chân đến "bóc" một cái 982 "kết" mấy cơn đau nằm lăn quay ra đất mà rên hừ hừ.
- Cam cái mồm lại! Chưa được!
Quả nhiên, khi nhìn lại 982 cây đanh đi-vê chưa được đính chặt vào lỗi và đai sắt vẫn chưa được đóng kín. 982 nhanh rụa nước mắt vì cực khoái, áp sát, kỹ khuy áo, lạy van rối rít:
- Thế này thật không phải, xin biếu ông anh chiếc áo này và xin ông anh thương tình lại cho em chiếc áo rách, rách thế nào cũng được, miễn còn được lành để em xin "số" được. Ông anh thương mà nhẹ tay nhé.
Lúc giờ luyện rèn mới cười ra vẻ thông cảm. Suy nghĩ giây lát rồi quay ra phía thiếu niên tăng và nói:
- Bạn kiếm một chiếc áo còn khá thay đổi cho anh chàng tội phạm tội nghiệp. Trời lạnh mà ở trần, làm sao chịu nổi.
Gần nửa giờ sau, 982 đã mang xong xiềng vào chân. Gần đúng như lời nói của giám thị, sợi xiềng nối hai cổ chân đo được 98 phân. Lúc tới lò, 982 mặc áo gió lặn, lúc ở lò ra theo giám thị, mặc áo rách, cũ kỹ, ngắn ngũ sắc như áo con nít. Tuy nhiên, trên kiếm và thắt lưng còn hai khoảng gió lặn nhờ có đắp thêm mảnh vải còn tốt, 982 có thể hái xin ban quản trị cho số lượng bồi trên khoảng áo lành là được rồi.
Anh ta khập khễnh như người què. Ngoài ra, còn có thể, đai sắt vòng viền đã được rèn giũa qua ít cho giảm sắc, nếu không, chỉ đi mười bước là tới chân máu ra liền. Xirô sắt cách tiến về phía giáp phong vương.
982 Bàn hoàng nhìn túp lều, vĩnh viễn bước chân. Không nghe tiếng mắt xích đập vào nhau, giám thị quay lại quắc mắt, 982 lại thở cửa bước.
- Bắt đầu từ giờ phút này (giám thị nhìn đồng hồ tay) 8 giờ 45 ngày...tháng 4.1954... tôi tuyên báo từ 982 được chính thức phong vương theo quyết định của ban quản trị.
Với giọng điệu đầy vẻ đểu cáng, giám thị sân cười thích thú. 982 trượt như người mất trí, tiến không bối, lùi thì sợ...nên nghĩ khác chi người chết. Búp phong vương thảm nhiên liệu chờ đợi trong cái yên tĩnh của khu trại, người bạn ăn nằm với túp rụng trong thời gian ngắn ít ngày.