A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Isaac Asimov
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1876 / 26
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
- 13 - - Khi Tình Yêu Đã Chết
áu tháng nữa trôi qua. Một năm dài xa cách cũngđã chấm dứt. Vy đếm từng buổi, ngày Tuấn hẹn về đến nhà cũng đã đến. Vy ngồi chải tóc trước gương. Vy ngắm nghía mình một lúc, cười hài lòng. Có đen đi đôi chút nhưng không hề tiều tụy. Vy cầm son cẩn thận tô lên môi. Không đánh phấn chỉ cần vẽ lông mày đậm hơn một chút Vy đã rực rỡ hẳn lên. Người ta nói "xa mặt cách lòng", Vy thấy không đúng, càng xa nhau tình yêu càng nồng thắm, nhớ nhung giày vò từng giấc ngủ. Ngày mai thôi, Tuấn sẽ về đến. Cô sẽ ngả vào lòng người yêu, kể bao buồn vui thươn gnhows. Sáu tháng qua chỉ có một lá thư Tuấn hẹn ngày về, Vy phập phồng chờ đợi. Cha mẹ hai bên đã bàn tính mọi việc cho ngày đám cưới. Vy cũng đã sắm sửa được rất nhiều thứ cho mình và cho Tuấn. Đợi Tuấn về, Vy sẽ cùng Tuấn chọn vải may bộ veston thật đẹp. Vy cũng tự thiết kế may cho mình một cái áo cười màu vàng hoa hồng quế, có chiếc cổ gấp nhiều nếp. Ngày cưới Vy sẽ cùng Tuấn rủ "lũ chim chóc" về nhà đàn hát, uống rượu suốt đêm để cùng nhau chia sẻ niềm vui hạnh phúc.
Tiếng chuông điện thoại kéo Vy ra khỏi vòng suy tưởng, Vy nhấc máy lên nghe. Đó là Ngọc. Cô mừng quá, líu lo hỏi Ngọc về bao giờ, đang ở đâu vậy. Ngọc bảo về đêm qua và đang ở phòng Vũ trong khu tập thể. Ngọc chợt ngập ngừng nói có cả Tuấn và Thúy cùng về. Vy cảm thấy giọng nói của Ngọc khác lạ. Ngọc đang cố để không nói điều gì đang chực tuôn ra. Ngọc ho khan trong điện thoại, Vy linh cảm có gì không lành đang chờ mình. Lòng Vy hồi hộp lạ lùng, lo lắng hỏi:
- Ngọc à, chuyện gì vậy? Tuấn gặp chuyện không may phải không?
- Không có. Tuấn đang nguyên lành đứng cạnh Ngọc nè. Vy đừng có hốt hoảng.
- Vậy sao Tuấn không nói chuyện với Vy?
- Vy - Ngọc khó khăn lắm mới giữ được giọng nói bình thường. - Vy đến đây đi! Ngay bây giờ. Hay Ngọc đến đón Vy nhé?
Vy cười khì:
- Chuyện gì mà Ngọc cứ ngập ngừng vậy? Để Vy đến, Ngọc không cần phải đón đâu.
Vy gác máy. Chọn bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, Vy muốn Tuấn thấy mình vẫn tươi trẻ, xinh đẹp như ngày nào. Không thắt bím mà xõa tóc, Tuấn thích mái tóc dài của Vy. Thấy Vy vội vã dắt xe máy ra Mỹ hỏi với theo:
- Chị Hai đi đâu vậy?
- Chị đến chỗ anh Vũ. Anh Tuấn về rồi.
- Bao giờ chị về?
Vy không trả lời phóng xe đi mất.
Bước vào phòng, Vy thấy Tuấn, Thúy, Ngọc, Kiều, Hoa và Vũ đang ngồi quanh bàn. Vy không kịp tháo giầy chạy ào vào, choàng tay ôm cả cổ Tuấn và Thíu. Vy chúm môi hôn lên má Thúy một cái cười:
- Chị nhớ em quá, đi bé cưng! Chị không ngờ em cùng xuống đây với Tuấn và Ngọc!
- Chị Vy! - Thúy lúng túng.
Không để ý thái độ của Thúy, cô quay sang Tuấn:
- Sao anh về bất ngờ vậy? Sao không gọi điện cho em?
- Vy, anh...
Tuấn ngước nhìn Vy đăm đăm. Vy sững người lại. Trong mắt Tuấn không có sự vui mừng. Niềm vui sướng đang tràn đầy trong Vy bỗng tắt lịm. Vy chợt thấy ánh mắt của những người có mặt trong phòng đều để dồn về mình ái ngại. Vy lạ lùng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Sao mọi người nhìn Vy kỳ lạ quá vậy?
- Chị Vy, em...em có lỗi với chị!
Sau giây phút im lặng nặng nề, Thúy bật khóc. Vy kinh hoàng rút tay khỏi vai Tuấn. Tuấn đưa tay choàng qua người Thúy nhẹ nhàng dỗ dành:
- Nín đi em! Em đã khóc nhiều quá rồi. Đừng khóc nữa sẽ bị mệt đó!
Thúy vẫn nức nở, vẫn ngước mắt nhìn Vy đầy khổ sở. Tuấn đưa cho Thúy ly nước. Cô cầm ly nước đưa lên miệng uống một cách vô thức, mắt không rời khỏi Vy. Vy nhìn dò xét Thúy. Thúy xanh xao quá. Mới có một năm không gặp mà Thúy khác trước nhiều quá. Thúy đã trở thành người phụ nữ trọn vẹn và đang nhìn cô với đôi mắt lo sợ. Vy khoanh tay trước ngực nghe tim mình đập dồn từng cơn. Vy cố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh để hiểu được những gì đang xảy ra. Bông Thúy nấc lên nôn ọe. Tuấn đỡ lấy Thúy, rồi quay sang nói với Kiều:
- Kiều làm ơn đưa Thúy vào toa-let giùm Tuấn đi!
Kiều đứng dậy bước đến đỡ Thúy, không nói một lời. Thúy không đứng lên. Cả phòng không ai nói một lời. Vy đã hiểu. Lòng Vy chết lặng. Vị tanh chát của sắt gỉ bỗng tràn đầy miệng Vy. Cảm giác khô khốc, rỗng tuếch lan khắp cơ thể, Vy nhìn Tuấn sững sờ câm lặng. Tuấn không nhìn cô, đúng hơn là tránh ánh mắt của cô. Tuốn nói vào không khí đang đặ quánh trong phòng:
- Kiều đưa Thúy đi đi! Mọi người có thể ra ngoài để Tuấn và Vy nói chuyện riêng một lúc không?
- Tuấn, em muốn ở lại!
Thúy níu chặt tay Tuấn. Tuấn vỗ nhẹ vào lưng Thúy dịu dàng:
- Em đi với Kiều đi! Không lo cho mình thì cũng phải lo cho con. Em đừng sợ, anh sẽ nói.
Thúy đứng dậy. Kiều dìu Thúy bước ngang mặt Vy. Thúy đưa tay định chạm vào Vy. Vy giật phắt người, lui về phía sau một bước. Bàn tay rơi vào khoảng trống. Thúy rùng mình buông rơi bàn tay tội nghiệp. Vy nhìn Thúy không hờn giận, không căm thù, mà chỉ có đau đơn và ngạc nhiên tột độ. Thúy không dám nhìn Vy nữa, cúi đầu bước theo Kiều mặc cho nước mắt rơi theo từng bước chân. Hoa, Vũ, Ngọc, ai cũng nhìn Vy thương xót, rồi bước ra khỏi phòng. Tuấn bước tới đóng cửa phòng lại. Dựa lưng vào cửa, Tuấn ngước mắt nhìn lên trần nhà. Vy nhìn Tuấn bằng chính ánh mắt cô đã nhìn Thúy. Tuấn không dám đối mặt với ánh mắt đó. Đôi mắt đó từng long lanh nghịch ngợm. Từng âu yếm dỗi hờn. Từng cười trong bóng đêm khi hai người hòa vào nhau, khi ái ân mặn nồng, khi thủ thỉ tâm tình. Đôi mắt đó đang hỏi bằng chính nỗi đau uất nghẹn trong lòng. Tuấn hít một hơi vào phổi lấy lại bình tĩnh:
- Vy, mình ngồi xuống nói chuyện được không?
Vy vẫn đứng im khoanh tay trước ngực. Miệng khô khốc, Vy nghe giọng nói vừa rồi dường như vọng đến từ một nơi xa xăm nào đó. Tuấn kéo ghế mời Vy ngồi. Tuấn kéo ghế mời Vy ngồi. Rút một điều thuốc, Tuấn châm lửa rít một hơi, rồi đưa cho Vy:
- Em ngồi xuống hút thuốc đi! Anh muốn hai đứa mình thật bình tĩnh trong chuyện nầy.
Vy ngồi xuống, khoát tay cười nhẹ:
- Từ lúc ra trường tới giờ, em không hút thuốc nữa. Em muốn làm anh vui lòng. Nhưng bây giờ chắc không cần thiết nữa! - Vy cười thảm thương - Anh cứ nói đi, em đang rất bình tĩnh.
- Vy, - Tuấn rít thuốc, nhìn thẳng vào Vy bình tĩnh nói. - anh biết chuyện giữa anh và Thúy là một điều tàn nhẫn đối ơới em. Anh và Thúy đã phản bội em, đối xử với em thật bất công. Bây giờ anh có nói ngàn lời xin lỗi em cũng không cần. Em chỉ cần một lời giải thích?
Vy gật đầu. Tuấn nói tiếp:
- Anh không chối bỏ anh đã từng yêu em, từng sung sướng, hạnh phúc khi có được em.chúng ta quá hiểu nhau, quá hạnh phúc. Lúc ở bên em, anh đã bị cuốn theo em như một chiếc lá trong cơn lốc không tài nào tự chủ được bản thân. Em quá mạnh mẽ, quá tường tận con người anh. Em lo lắng, chăm chút, chiều chuộng đến nỗi anh cảm thấy mình đã trở thành một cái gì đó thuộc quyền sở hữu của em. Lúc ở cạnh em, anh đã không biết được mình cần gì, muốn gì. Anh chỉ biết có em. Hôn nhân đã đến với chúng ta như một điều tất nhiên.
- Vậy em đã từng ép anh sống theo em sao? Em đã tự tạo ra mọi chuyện theo ý thích của mình mà không hề nghĩ đến anh?
Vy hỏi Tuấn như hỏi chính bản thân mình. Tuấn lắc đầu:
- Em không có làm gì để anh khí chịu hết. Đó là anh tự nguyện làm để được thấy em vui. Nhiều khi anh cảm thấy mình chỉ là cái bóng của em.
Tuấn thở dài. Vy thấy khát liền, với tay rót một ly nước đưa lên miệng uống. Mỗi lời của Tuấn là một nhát dao đâm vào da thịt cô. Không biết Tuấn có cảm giác như cô không? Vy nhìn từng thay đổi trên mặt Tuấn. Tuấn dường như trĩu xuống dưới gánh nặng tâm lý bị ức chế quá lâu. Dụi tắt điếu thuốc, Tuấn nói tiếp:
- Sau khi em ra trường rồi, còn lại một mình ở Hà Nội, anh thấy buồn và cô đơn. anh lên chơi với Thúy thường hơn. Dần dần anh phát hiện ra một điều rằng Thúy mang lại cho anh cảm giác mình thật sự là một thằng đàn ông. Yêu Thúy rồi, anh mới hiểu được thế nào là sự tự tin, là sức mạnh của một thằng đàn ông thực thụ.
- Vậy sao?
Vy đau đớn quá. Mắt Vy khô rát tưởng chừng như sắp rách khóe. Người Vy yêu thương chờ đợi đang ngồi đây mà sao lạ lẫm quá! Gần nhau đến mức có thể tan vào nhau, sao Vy lại không nhận ra được người đó cần gì, nghĩ gì. Vy đã dồn tất cả sự nồng nhiệt của tình yêu để tạo dựng một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc cho cô và người ấy. Vậy tại sao người từng yêu cô và người cô yêu lại có thể yêu người khác? Nào phải là người xa lạ mà chính là cô bạn bé bỏng ngây thơ yếu đuối, người mà cô từng ôm ấp vỗ về, từng chăm chút chuyện học hành, ăn ngủ, vui chơi. Đó là Thúy,còn cay đắng nào hơn? Hai người ấy Vy hiểu rõ nhất, thương yêu nhất, lại là hai kẻ phản bội cô. Vy không hiểu mình đã sai lầm ở đâu. Tại sao Tuấn và Thúy có thể yêu nhau? Một năm thôi mà họ đã hoàn toàn sống cho nhau. Bao mơ ước, bao lo toan cho hạnh phúc đã trở thành vô nghĩa. Sự trông chờ cháy lòng về một hôn lễ hạnh phúc tắt lịm. Vy với bàn tay run run rút một điều thuốc châm lửa đốt. Vu hút hết nữa điếu thuốc mới thấy mình có thể tiếp tục nghe và hiểu được những gì Tuấn nói. Cô nói:
- Em không hiểu. Anh đã từng yêu em say đắm đến nỗi không muốn vắng em một ngày. Mười mấy năm làm bạn, hai năm rưỡi yêu nhau không bằng một năm anh sống với Thúy sao? Một năm thôi, hai người chấp nhận có con với nhau không cần biết đến gia đình, không đếm xỉa đến hôn ước. Hai người định đặt tôi và cha mẹ hai bên vào chuyện đã rồi phải không? - Vy giận quá, dôi mày dựng đứng, không khóc được, mắt vằn lên những tia đỏ ngầu - Các người đối xử với tôi như vậy lương tâm có bị giày vò không? Có đau lòng khi thấy tôi khốn khổ như vầy không?
- Vy, anh không có ý định là phải đặt em vào cảnh khó xử để chấp nhận chuyện anh và Thúy. Anh có lỗi với em và gia đình. Nhưng muốn có con với Thúy là vì anh yêu Thúy. Đứa trẻ mà Thúy đang mang là điều anh mong đợi, nó mang lại cho anh niềm tin vào chính bản thân anh, giúp anh đủ sức đối đầu với cuộc sống.
- Đủ rồi!- Vy hét lên - Còn em thì sao? Tình yêu của em thì sao? Tuổi thanh xuân của em thì sao? Cuộc sống của em thì sao? Em đã dành hết tất cả mọi thứ cho anh. Em cũng mơ ước có một đứa con, một cuộc sống gia đình hạnh phúc bên anh. Anh nghĩ giùm em đi, chưa đầy một tháng nữa là đến ngày đám cưới của hai đứa mình. Họ hàng hai bên ai cũng biết chuyện. Cha mẹ em, gia đình anh mong đợi từng ngày anh về để nghe nói bao dự định của họ. Bạn bè đang đợi thiệp cưới của chúng mình. Em phải nói sao với tất cả mọi người đây? Anh nói đi! Anh có thương, có nghĩ cho em không?
Uất ức quá, VY đã khóc được. Hai giọt lệ đục ngầu lăm dài xuống má Vy thật chậm, tạo ra hết vết hoen trên làn da màu ngà ngả ánh vàng. Tuấn ôm đầu khổ sở:
- Lỗi tại anh! Anh không muốn dối gạt em, hỏi cưới em khi chưa hiểu rõ bản thân mình muốn gì là sai lầm của anh. Anh đã làm khổ em và gia đình. Giờ anh không muốn vì sợ người đời chê cười mà kéo dài sai lầm đó. Nó sẽ làm khổ em và anh suốt đời.
Tuấn ngẩng lên nhìn Vy, Vy biết Tuấn không nói dối, không cố tình che đậy hay thanh minh cho việc làm của mình. Tuấn mím môi kiên quyết:
- Anh không chạy trốn trách nhiệm. Chỉ cần em nói rằng không chấp nhận anh và Thúy yêu nhau. Anh sẽ lập tức rời bỏ Thúy, trở về với em không một lời than vãn và suốt đời này sẽ chỉ biết có em thôi.
- Anh làm được sao?
Vy đau đớn kêu lên. Không biết mình đang muốn gì nữa, Vy chỉ còn biết nhìn Tuấn bằng tất cả đắng cay trong lòng. Cô cảm thấy ê chề trước cái trò đùa của tạo hóa. Sao lại buộc cô vào cái cảnh khốn nạn này. Tuấn nhìn Vy, chờ đợi quyết định của Vy. Một quyết định sẽ đưa cả ba vào một ngã rẽ khác của cuộc đời. Vy nghe lòng mình trào lên những cơn sóng phẫn nộ. Tiếc nuối. Thương yêu. Chán chường. Những cơn sóng bóp nghẹt tim làm cô đau đến nhăn mặt. Nhìn Vy như vậy Tuấn đau xót quá. Tuấn đã gây cho Vy một vết thương lòng quá sâu. Nó sẽ không bao giờ lành được. Bây giờ Vy quyết định ra sao, Tuấn cũng sẽ chấp nhận, chỉ mong giảm bớt được phần nào nỗi đau của Vy. Có tiếng gõ cửa phòng. Tuấn lên tiếng hỏi:
- Thúy đây. Em có thể vào được không?
- Em đi đi! Anh chỉ muốn nói chuyện riêng với Vy.
- Nhưng mà... - Thúy sụt sịt khóc.
- Mở cửa cho Thúy vào đi! Đây là chuyện của ba chúng ta, Thúy có quyền được biết.
Vy lên tiếng. Tuấn nhìn cô một lúc, rồi bước ra mở cửa. Thúy bước vào phòng. Tuấn khép cửa lại. Vy ngồi im rít thuốc liên tục, dường như muốn giấu mình sau đám khói thuốc. Thúy bước lại gần Vy. Đột nhiên Thúy quỳ xuống trước mặt Vy. Thật bình tĩnh Thúy nói:
- Em có lỗi với chị! Em chỉ biết quỳ xuống đây xin chị tha lỗi!
Vy vẫn ngồi yên. Cô đâu cần hành động ăn năn hối hận đó. Lòng Vy trơ lì không phản ứng. Thúy nắm lấy tay Vy áp vào má mình:
- Xin lỗi chị! Em thương chị nhiều nhưng cũng yêu anh Tuấn vô cùng. Vy ơi, chỉ cần chị nói không đồng ý cho em yêu Tuấn, em sẽ phá bỏ đứa con này. Em sẽ đời khỏi nơi đây, không bao giờ để cho chị gặp mặt nữa. - Tuấn cúi xuống đỡ Thúy dậy. Thúy hất tay Tuấn ra, cương quyết - Em đã quyết định rồi. Em không có quyền phá vỡ những gì chị Vy đã ấp ủ bấy lâu. - Thúy ngước nhìn Tuấn qua làn nước mắt. - Anh có giận em không?
- Không.
Tuấn cười đồng tình với Thúy, Vy nhìn thấy tất cả. Thúy quay lại lay tay Vy:
- Vy ơi, chị nói đi! Chỉ cần chị tha thứ phần nào lỗi lầm của em,chị vơi bớt đi khổ đau thì dù chị bảo gì em cũng làm. Chị nói đi! Em van chị! Nói với em đi!
- Vy! - Tuấn gọi.
Hối hận, đau khổi vì mặc cảm tội lỗi đang trùm lên Tuấn và Thúy. Ai cũng mong sự ăn năn của mình làm Vy bớt chút đau đớn trong lòng. Cuối cùng Vy lên tiếng:
- Hai người làm vậy để làm gì? Giảm bớt vết thương lòng cho tôi à? Hay là muốn tôi tha thứ? Xin hai người hãy để cho tôi yên một chút! Hai người muốn làm gì cũng được, tôi không cần và cũng chẳng muốn biết nữa.
Vy đứng dậy bỏ ra cửa. Thúy gục đầu khóc. Tuấn nhìn theo chua xót kêu khẽ:
- Vy ơi!
Vy quay lại, lưng tựa vào cửa. Hai người nhìn nhau. Vy đọc được ở Tuấn sự đau đớn và tiếc nuối. Vy khẽ cười vô vị. Cô hỏi:
- Sáu tháng sau tết không viết thư cho em, vì anh đã yêu Thúy? Tết rồi anh không về với em vì anh phải đưa Thúy về quê phải không?
- Phải. Anh không muốn viết cho em những lời giả dối.
Vy biết Tuấn nói thật. Vy mở cửa bước ra, rồi quay lại nói:
- Cha mẹ em mong anh về lắm! Anh hãy đến nói chuyện với cha mẹ em đi.
Vy đóng cửa lại, đi thẳng ra chỗ để xe. Đám bạn nhìn đứng nhìn theo cô. Không ai lên tiếng, vì dù nói gì với Vy lúc này cũng đều vô dụng. Vy nổ máy lao xe ra đường. Trời trưa, nắng như đốt trụi cả trần gian.
*
* *
Vy lang thang mãi ở bãi cát của khu vui chơi Huyền Diệu. Cô len qua những cây bần, cây mắm, đi đến hết những thanh đá lót đường Vy đi thẳng ra biển. Giờ này thủy triều đã rút xa tận ngoài kia. Những dãy cát phù sa trải ra phẳng lì. Mỗi một năm qua đi lớp phù sa này lại dày lên thêm. Lục địa lấn biển dần dần bằng những cây bần, cây mắm xem lẫn đước và cả loài ô rô gai góc. Biển giận dữ gào thét đập phá suốt sáu tháng mùa mưa mà vẫn không làm gì được thứ cây bất khuất bám chặt lấy đất. Rồi rễ trồi lên mọc thành những cây nối tiếp sự nghiệp của ông cha. Đứng từ phía ngoài nhìn vào bãi, Vy ngắm màu xanh của cây lá, ngắm vẻ hiên ngang của chúng. Những hàng cây lặng lẽ yên bình không làm vơi bớt cơn bão trong lòng Vy. Biển sao hiền hòa vậy? Sao không nổi sóng đi? Không đập phá điên cuồng đi? Vy muốn xem cơn giận của biển có bằng sự phẫn uất trong lòng cô không. Nhưng biển vẫn nhè nhẹ vỗ bờ như đang tình tự với cát. Biển luôn hiểu được tâm trạng của Vy, nhưng sao hôm nay không muốn chia sẻ cùng cô. Vy quay vào khi giải trí. Nơi đây thật đông nhưng toàn người xa lạ. Saohoj vui vẻ vậy? Những đôi tình nhân đang tâm tình với nhau trên chiếc võng dưới gốc bần mát mẻ kia có thật lòng yêu nhau không? Họ có những tháng ngày hạnh phúc, nhưng đêm tuyệt vời bên nhau không? Sau này họ có phải chịu đựng nỗi đau không thành lời như Vy bây giờ không? Tại sao vậy? Tại sao Tuấn lại yêu Vy, yêu như Tuấn đã từng yêu vậy? Tại sao Vy không thể hiểu được vì cái gì mà Tuấn yêu Thúy, chọn Thúy mà bỏ cô? Tại sao Thúy có thể khơi dậy ở Tuấn những thứ tình cảm mãnh liệt như vậy? Tại sao Vy không làm được? Hai năm rưỡi yêu nhau tuy không phải là dài, nhưng cũng đâu phải là ngắn để hiểu nhau. Vậy mà sao Vy không hiểu được đích thực Tuấn yêu mình vì cái gì? Tuấn cần gì trong tình yêu? Bây giờ Vy phải làm gì đây? Phải quyết định sao cho phải?
Vy uể oải tìm một cái võng khuất sâu trong những thân cây bần lớn. Cô nằm xuống thả mình vào dòng suy tư bất tận. Những ý nghĩ mâu thuẫn giày vò, xâu xé cô. Vy có hai bờ vực thẳm phải chọn. Một là tình yêu và hôn lễ của cô, đi cùng là sự ích kỉ tàn nhẫn để bảo vệ hạnh phúc của mình. Một là tình thương sự khoan dung, đi kèm là sự chấm dứt tình yêu của cô, hủy bỏ cuộc hôm nhân suốt đời mong ước. Vy phải nhảy xuống một trong hai vực thẳm đó. Dù nhảy xuống đâu cô cũng sẽ nhận lãnh một vết thương nhức ngối trong tâm hồn không biết bao giờ mới nguôi được. Vy nhắm mắt lại, dằn vặt khổ sở.
Đêm ở khi giải trí cũng đông người không kém gì ban ngày. Dọc những thân cây đèn màu rực rỡ. Ánh sáng đẹp đẽ đầy màu sắc cộng với gió biển mát rượu càng quyến rũ hơn. Lâm cùng cô bạn gái mới quen chọn một bàn khuất trong một góc tối để trò chuyện: Lâm đón ly nước anh bồi mới mang ra đặt xuống trước mặt cô bạn gái. Anh mỉm cười nói:
- Để anh pha cà phê giùm em nghe?
- Dạ. - Cô bạn gái ngoan ngoãn cười đáp lại.
Một cô gái bước lại gần bàn của họ cất tiếng hỏi:
- Xin lỗi, tôi có thể mượn cái hộp diêm kia một tí không?
Nghe giọng nói quen, Lâm ngẩng lên nhìn. Cô bạn gái của Lâm đưa hộp diêm cho cô gái. Cô ta bật diêm đốt điếu thuốc gắn trên môi. Ánh sáng của que diêm rọi sáng gương mặt cô gái. Lâm kinh ngạc không tin vào mắt mình. Đó là Vy. Châm xong thuốc, Vy đưa trả lại hộp diêm, lịch sự cảm ơn, rồi quay đi. Cô không nhận ra Lâm và dường như cô cũng không quan tâm đến xung quanh. Lâm vội níu tay Vy kéo lại:
- Vy, em không nhận ra anh sao?
Trả Hoa Hồng Cho Đất Trả Hoa Hồng Cho Đất - Isaac Asimov