Số lần đọc/download: 1098 / 15
Cập nhật: 2017-10-14 10:57:55 +0700
Chương 13 - Giữa Cơn Bão Cát
T
hủy thủ trưởng Nôvixki bước ra trước nhà đưa mắt nhìn bao quát quanh trang trại. Anh trông thấy Tômếch đang ngắm con chó hoang đingô bị nhốt trong cũi, bèn nhanh chân bước lại gần, bảo cậu bé:
– Nghe này, người anh em! Cả hội chúng ta đang chuẩn bị đi săn đà điểu emu. Tớ chẳng mấy thích thú cuộc săn lũ chim chóc ấy, bởi ông Clac sẽ đóng vai trò chủ chốt trong cuộc săn. Chú mày chắc cũng chẳng thích thú gì. Ông Clac chỉ có năm con ngựa được huấn luyện chuyên dùng cho những cuộc săn thế này, chắc sẽ dành cho chính ông ta, hai người thợ của ông ta, ba chú mày và Xmuga, thế là vừa xoẳn. Vậy chúng ta sẽ làm gì đây?
– Chúng ta thử thuần hóa con chó đingô này xem sao, cháu rất muốn có một con như thế này, – Tômếch đề nghị.
– Chỉ tổ phí thì giờ – thủy thủ trưởng đáp, không mấy thích thú. – Tớ nghe ông Bentley nói rằng thổ dân họ đã cố thuần hóa lũ chó đingô con, nhưng cũng chẳng ăn thua gì. Hình như sau đó chúng bị lai với chó nhà để bọn họ có được ích lợi từ đám con cháu của chúng.
– Hừm, tiếc thật! Thế bây giờ chú cháu mình làm gì đây?
– Thế chú mày nghĩ sao, nếu chúng ta tự tổ chức một cuộc săn đà điểu emu riêng cho hai ta?
– Chỉ có hai ta thôi ư? – Tômếch hỏi lại, thích thú vì lời đề nghị.
– Hai người thiện nghệ có khi còn ăn đứt cả trăm người ấy chứ. Chúng ta cũng làm những cái thòng lọng giống ý như ông Bentley đã làm và ta thử vận may thêm một lần nữa.
– Cái thòng lọng ấy làm thế nào hả chú?
– Đó chỉ là một cái gậy dài, đầu có thắt một vòng thòng lọng để ném vào cổ lũ emu. Nào, chú mày nghĩ sao?
– Tuyệt vời! Chúng ta sẽ khiến mọi người lác mắt, nếu như gặp may!
Thế là không nói với ai một lời, họ liền làm ngay hai cái sào có thòng lọng và chuẩn bị một ít lương thực. Sau khi toán người đi săn đà điểu được chỉ định đã lên đường, hai chú cháu liền thắng yên ngựa. Trước khi mặt trời lặn, họ đã đi rất xa trên thảo nguyên. Và trong tâm trạng đầy hứng khởi, họ phi ngựa gần như suốt đêm để đi thật xa trại. Tômếch không báo cho cha ý định của mình, nó nghĩ việc ấy không cần thiết, vì ngay trước khi đi, cha nó còn giao cho thủy thủ trưởng chăm sóc nó kia mà.
Nhưng nhiều giờ đã trôi qua trong cuộc săn tìm lũ đà điểu mà chẳng thu được kết quả gì, tâm trạng của cả hai chú cháu bắt đầu ỉu xỉu.
– Trời nóng quá thể – Tômếch đưa mắt nhìn khắp thảo nguyên mênh mông. – Ngay cả lũ cănguru cũng không thấy bóng dáng đâu giữa trời nắng như thiêu như đốt thế này!
– Đúng thế, người anh em ạ. Chỉ loại xác ướp khô khốc như ông Bentley mới có thể ca ngợi cái xứ Ôxtralia chết tiệt này – thủy thủ trưởng phàn nàn. – Đất thì nứt nẻ vì nắng nóng, có thì úa vàng, còn cây cối thì chẳng đáng so ngay cả với những bụi cây lúp xúp của chúng ta!…
– Còn cái món cháo đuôi cănguru kinh khủng ấy nữa chứ! – Tômếch nhăn mặt. – Chắc trong đời, ông Bentley chưa bao giờ được ăn món bắp cải chua hầm thịt của chúng ta.
– Ông ấy ở đây đã lâu nên cũng trở nên hoang dã mất rồi! – thủy thủ trưởng lầu bầu. – Những người sống lâu tại các vùng hoang vu ai chẳng thế!
– Chán ơi là chán! Yên ngựa của cháu nóng rẫy lên rồi đây này! – Tômếch kêu ca.
– Vậy thì chúng ta cuốn lèo hạ buồm trở về thôi – thủy thủ trưởng đề nghị. – Lũ emu khôn ranh đó chẳng thèm lang thang ở cái chốn khô như rang này đâu.
– Thế chúng ta không đi săn emu nữa ư? – Tômếch hỏi. – Cũng nên tìm cơ hội để thử mấy cái thòng lọng của chúng ta một lần chứ chú!
– Hà, thì ta có thể ngủ lại đây một đêm, nếu sáng mai không gặp một sợi lông đà điểu, thì ta “cài số de” để quay trở về trang trại thôi, – thủy thủ trưởng suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định.
Hai chú cháu dừng lại gần một bụi cây keo nhỏ để nghỉ đêm. Họ cắt cỏ khô để trải những chiếc đệm mềm mại. Sau khi ăn bữa tối gồm đồ hộp và vài mẩu bánh khô, uống nước trà mà mỗi người mang theo hai bi đông đầy, họ chia cho lũ ngựa một khẩu phần nước rất tiết kiệm chứa trong chiếc túi da, buộc cương vào gốc cây để chúng có thể ăn cỏ chung quanh cây, rồi hai chú cháu đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, vừa mới lên yên, thủy thủ trưởng Nôvixki đã vui vẻ kêu to:
– Tớ chỉ là một con cá voi thối, nếu như không phải các ngài emu tôn kính đang hành quân ngay trước mặt chúng ta kia. Nhìn kìa!
– Emu, đúng là emu rồi! – Tômếch sung sướng kêu lên. – Cháu thấy có hai cặp.
– Tốt nhất chúng ta hãy xua chúng về phía nam, vào các khe núi của chúng mình! – thủy thủ trưởng bảo.
– Chúng hoàn toàn chẳng để ý gì tới chúng ta – Tômếch nhận xét sau khi quan sát kỹ lũ đà điểu.
– Ta phải bao vây chúng mới được – thủy thủ trưởng đề nghị. – Ai mà biết được lũ chim ngốc nghếch này sẽ giở những trò gì.
Họ thúc ngựa phi nhanh.
– Cháu nghe kể là khi gặp nguy hiểm, lũ đà điểu thường rúc đầu vào cát, biết đâu lần này chúng chẳng làm như thế. Nếu vậy chúng ta làm thế nào để quăng thòng lọng vào cổ chúng? – Tômếch lo lắng hỏi.
– Người anh em quên mất rằng ở chỗ này hoàn toàn không có cát, – thủy thủ trưởng an ủi.
– Đúng vậy, nhưng chúng cũng có thể giấu đầu dưới cỏ, thì sự thể cũng vậy.
Họ cho ngựa phi nước đại suốt một hồi lâu. Những con chim cao đến hai mét, vươn chiếc cổ dài và cái đầu tí xíu với túm lông phất phơ trên chỏm, nhìn hai kỵ sĩ đang tiến lại gần. Cả hai đều chuẩn bị thòng lọng sẵn sàng. Nhưng họ vừa tiến lại gần, cách lũ đà điểu chừng vài chục mét thì lũ chim vội bỏ chạy về phía bắc.
– Tiếc là chúng ta không đem theo muối! – thủy thủ trưởng ta thán.
– Muối thì có ích gì bây giờ hả chú? – Tômếch lẩm bẩm, cúi người sát bờm con ngựa.
– Để chúng ta ném theo sau đuôi lũ đà điểu chứ còn làm gì nữa! – thủy thủ trưởng cả cười. – Nom chúng nó chạy mới khiếp chưa kìa!
Lũ đà điểu vươn dài cổ chạy về hướng bắc, mỗi lúc càng cách xa những chàng thợ săn.
– Ta cứ phi ngựa theo sau chúng, biết đâu cuối cùng chúng chẳng mệt phờ ra – Tômếch khuyến khích thủy thủ trưởng. – Ông Clac bảo rằng lũ đà điểu chỉ chạy khỏe vào lúc đầu thôi.
– Phải phải! Sau đó chúng sẽ chạy lặc lè như vịt. Chỉ cần có một chiếc roi và con ngựa là đủ! – thủy thủ trưởng chế giễu. – Với mấy con nghẽo này thì chúng ta không thể đuổi kịp chúng được đâu.
– Ta còn khối thời gian, cứ thử xem, biết đâu lại chẳng đuổi kịp chúng thì sao – Tômếch nài.
Họ đuổi theo lũ đà điểu khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, nhưng chúng chỉ ngoái đầu nhìn lại những nhà săn thú và vẫn tiếp tục chạy về phía bắc.
– Có lẽ phải quay lại thôi – Tômếch chán nản nói. – Cháu mệt lắm rồi. Trời mỗi lúc một nóng.
– Nóng như trong nồi hơi ấy! – thủy thủ trưởng công nhận. – Lũ chim cũng phải toát hết cả mồ hôi hột ra đấy nhỉ. Chú mày nhìn kìa, một con đã hơi bị tụt lại đằng sau rồi đấy!
– Cuối cùng chúng cũng mệt! Hay lắm! – Tômếch kêu lên. – Đó chắc là con trống, ông Bentley bảo rằng lũ chim trống kém dai sức hơn. Ta tiếp tục chứ chú?
Nó dùng cương thúc con ngựa pôny, nhưng con vật chỉ giận dữ lắc bờm. Thủy thủ trưởng cũng cố thúc ngựa chạy nhanh hơn, con ngựa pôny chạy theo sau, họ tiến lại gần lũ đà điểu thêm một chút. Nhưng lũ chim nhận thấy những người săn tới gần lại hoảng hốt bỏ chạy nhanh hơn nữa.
– Thật là một lũ chim ngu ngốc! Sao chúng cứ muốn chạy đứt hơi qua thảo nguyên để cho lão Clac dùng roi quất, hơn là chịu thuần phục những người Vacsava lịch sư như chúng mình? – thủy thủ trưởng cáu tiết thốt lên. – Ta cưỡi ngựa mà đã mệt thế này thì chắc chúng cũng gần đứt hơi rồi.
Lũ đà điểu cố gắng ngoặt về phía đông. Hai nhà săn thú dễ dàng cắt ngang đường chúng, vì thế chúng lại tiếp tục chạy về phía bắc.
– Ôi, nóng quá đi mất! – Tômếch hổn hển.
– Mặt trời mỗi lúc một thiêu đốt dữ hơn! – thủy thủ trưởng nói thêm.
– Hừm, cũng chẳng có gì là lạ. Chúng ta đang tiến lại gần đường xích đạo mà chú!
– Người anh em nói gì mà bậy bạ thế – thủy thủ trưởng cáu. – Thứ gió nóng chết tiệt này đang thổi từ phía tây lại đấy chứ.
– Nghĩa là từ trong lòng đại lục.
– Bây giờ thì chú mày nói trúng phóc rồi đây – thủy thủ trưởng khen. – Hơi nóng bừng bừng cứ như bốc ra từ nồi hơi ấy nhỉ. Ngay lũ ngựa cũng chẳng chịu nổi, chúng giẫm chân tại chỗ mất rồi.
– Lũ chim đã dừng lại không chạy nữa rồi kìa! – Tômếch kêu lêm. – Bây giờ chắc chắn chúng ta sẽ tóm được chúng!
– Tớ cảm thấy có chuyện gì khongoonr rồi đấy – thủy thủ trưởng lo lắng thốt ra. – Nhìn kìa, người anh em, không khí đang run run vì nóng kìa!
– Cũng có chuyện gì kỳ lạ thật đấy, nhưng ta cứ cố lại gần chúng thêm nữa xem sao. Chắc chúng chẳng thể chạy xa hơn nữa được đâu.
Bị thúc, lũ ngựa chạy nhanh hơn, nhưng đúng lúc ấy gió nóng thổi lên rất mạnh. Từ chân trời phía tây xuất hiện một đám mây bụi mù màu đỏ. Khoảng cách giữa hai kỹ sĩ và lũ đà điểu rút ngắn lại chỉ còn chừng mươi mét.
– Ta sắp tóm được chúng rồi! – Tômếch phấn khởi hét lên.
Dường như được tiếp thêm sức, lũ đà điểu đột ngột chạy về phía cái gò gần đấy. Vài phút sau chúng để hai người thợ săn rớt lại đằng xa.
– Chúng nó đánh lừa mình, – thủy thủ trưởng cáu kỉnh thốt ra. – Ta chẳng tài nào túm được chúng đâu. Chú mày có biết thế nghĩa là thế nào không? Những con chim có vẻ ngốc nghếch này đang chạy trốn cơn bão cát đấy!
Thủy thủ trưởng đã không nhầm. Từ phía tây lan tỏa một màn mù dày đặc. Một hình bán nguyệt khổng lồ nhanh chóng tiến lại gần hai kỵ sĩ. Đó là cơn gió nóng từ lòng sâu đại lục cuốn theo cả một đám mây khổng lồ những hạt cái nhỏ li ti màu đỏ sẫm. Cơn bão cát vừa thổi tới chỗ hai người săn thú bất hạnh, họ lập tức hiểu ngay tình thế hiểm nghèo của mình. Những hạt cát nhỏ xíu cho mờ mắt ngựa, thổi cả vào mắt người, xộc thẳng vào mũi, vào tai, lọt qua cả quần áo vào người. Hai con ngựa bắt đầu hý lên dữ dội vì hoảng sợ và quá gắng sức. Đám mây bụi màu đỏ che kín cả bầu trời, bóng tối trùm xuống thảo nguyên, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngột ngạt. Bỗng chốc gió mạnh bắt đầu thổi thốc vào người, ngựa.
– Chúng ta chạy trốn theo hướng lũ đà điểu thôi, nếu như muốn thoát khỏi cơn bão cát quỷ quái này! – thủy thủ trưởng hét lên, ép sát người vào cổ ngựa, lấy cương vụt mạnh vào hông nó.
Nhưng điều đó hoàn toàn không cần thiết, dường như hiểu được mối nguy hiểm kinh người đang đe dọa, lũ ngựa cũng phi như điên về phía cái gò, nơi mấy con đà điểu chân dài đã mất hút.
Thủy thủ trưởng vô cùng lo lắng. Ở ngoài biển anh thấy an toàn như ở nhà, anh hiểu rất rõ cần phải làm những gì trong cơn bão, anh biết cách chống lại với bão táp và xoáy lốc, nhưng ở đây anh hoàn toàn không biết làm thế nào để cứu sống cậu bé và chính mình khỏi cơn gió cuốn theo cát bụi từ miền Trung Ôxtralia.
Lúc này, sau hồi lâu vất vả, lũ ngựa đã đến được chỗ cái gò. Những hạt bụi ráp xì quay lộn trong không trung, buộc cả người và vật phải nhắm nghiền mắt lại, nên chốc chốc lũ ngựa lại vấp móng vào mặt đất rắn đanh nứt nẻ bởi cái nóng. Nhưng rồi vó ngựa cũng chạy đều đặn và nhanh hơn. Thủy thủ trưởng mở mắt, và anh sung sướng biết bao khi thấy cả hai đã lọt được vào một khe núi nhỏ, khe núi chắn bớt những hạt bụi kinh khủng do cơn bão cát mang tới. Anh liền động viên người đồng hành nhỏ tuổi:
– Nào, người anh em, ngẩng cao đầu lên! Chúng ta nên nghỉ lại đây, sau một tảng đá nào đó chờ cho qua cơn bão cát. Tiếc là cha chú mày hoặc ông Bentley không cùng đi với ta, ít nhất họ cũng sẽ biết nên hành động thế nào trong tình thế này.
– Thế chú Xmuga? – Tômếch cất giọng run run, đưa tay giụi đôi mắt bỏng rát.
– Chú mày muốn gì ở chú Xmuga chứ? – thủy thủ trưởng sốt ruột.
– Cháu chỉ muốn hỏi chú có phải chú Xmuga cũng hiểu rõ phải làm gì trong tình thế này.
– Ô, anh chàng đó biết cả tiếng cỏ thảo nguyên nói gì nữa kia – thủy thủ trưởng đáp.
– Thế chú không biết sao?
– Ôi, chú mày, nói gì cho nhiều! Tớ chẳng biết! Tốt nhất chúng ta hãy trú lại trong khe núi này cho qua cơn bão đã.
– Chúng ta đành đợi ở đây chờ bão tan thôi – Tômếch đồng tình. – Cháu nghe nói, ở sa mạc Xahara, nhiều khi bão cát vùi kín cả đoàn lữ hành. Tốt nhất là tìm một cái hang nào đó. Người cháu toàn những bụi là bụi, mà trời thì nóng bức và ngột ngạt quá chừng! Chắc chính nơi đây ông Xtơt đã phải chết vì nóng và khát nước.
Thủy thủ trưởng ngừng lau mắt, lo lắng hỏi:
– Ông Xtơt ấy là người thế nào?
– Đó là một trong những nhà thám hiểm Ôxtralia, bác Bentley đã kể cho cháu nghe chuyện. Thậm chí ông Xtơt không thể chải đầu được, vì chiếc lược sừng bị gãy nát cho quá nóng. May mà cháu có cái lược nhôm.
– Thế chuyện gì đã xảy ra với những nhà thám hiểm đó?
– Ông ta suýt bị mù, rồi sau đó chết vì quá suy kiệt – Tômếch giải thích.
– Quỷ thật! Thật là một chuyện an ủi lòng người đến là kinh!
– Tiếc là nhà thám hiểm vĩ đại của chúng ta không còn nữa, – cậu bé nói tiếp, – nếu không, chắc ông ấy sẽ dẫn chúng ta về trang trại an toàn.
– Chú mày lại nghĩ đến ai nữa thế?
– Cháu muốn nói đến Xtsêlexki.
– Thôi, lúc này đừng có mà gọi tên mấy hồn ma ấy ra nữa! – người thủy thủ mê tín hơi cáu. – Chú mày có thể kéo tai họa đến cho hai ta đấy.
– Chú đừng lo. Sẽ chẳng xảy ra chuyện gì đâu.
– Chú mày chắc thế à?
– Thế chú quên mất ông thầy bói ở Port Xaiđ rồi ư? Ông ta chẳng hề nói gì về cơn bão cát, nên cháu sẽ chẳng bị làm sao đâu. Có điều cháu muốn biết ông ấy nghĩ gì khi cháu sẽ tìm được cái mà những người khác hoài công tìm kiếm?
– Lời bói có vẻ thành hiện thực một phần rồi đây – thủy thủ trưởng mỉm cười, – ông ta bói cho chú mày một người bạn, mà chú mày lại được những ba!
– Đúng thế! Cháu thấy là chú vẫn nhớ quẻ bói. Nhưng theo quẻ bói đó, người bạn ấy sẽ không bao giờ nói với cháu một lời nào. Nếu bây giờ bão cát làm chú khàn hẳn giọng, thì chắc lời bói sẽ đúng một trăm phần trăm.
– Ôi người anh em, tin vào Chúa chứ ai tin vào bói. Tớ chỉ nhớ những quẻ bói lành thôi, còn mấy quẻ bói gở là tớ chẳng có tin – thủy thủ trưởng cố vui vẻ trả lời, mặc dù anh chẳng thích câu nói của anh bạn trẻ chút nào.
Vừa trò chuyện anh vừa đưa mắt nhìn quanh khe hẹp, cố tìm ra một chỗ nấp an toàn hơn. Cuối cùng anh cũng tìm thấy một hõm đá sâu nằm trong sườn gò dốc đứng.
Ta sẽ thả neo tại chỗ đó đợi qua cơn bão cát – thủy thủ trưởng nói, cố kéo con ngựa đã mệt nhoài.
Họ nhanh nhẹn tháo yên cương cho ngựa, dùng dây cương buộc chúng vào mấy bụi cây gần đấy. Lát sau, cởi quần áo, gần như trần truồng, họ ngồi xuống mặt đất nóng bỏng, cố nép người vào vách đá đang chắn cho họ khỏi cơn lốc nóng bỏng và những hạt cát lạo xạo khó chịu. Sự nóng bức mỗi lúc một tăng cộng với sự mệt mỏi sau cuộc chạy đuổi theo lũ đà điểu khiến Tômếch mau chóng thiếp đi, đầu gối lên yên ngựa. Đến lúc này chàng thủy thủ trưởng chân thực mới có thể không cần phải che giấu nỗi lo của mình. Lấy khăn tay lau kỹ đôi mắt, anh dùng áo sơ mi cẩn thận bọc khẩu súng của mình lẫn của Tômếch để tránh bụi lọt vào. Sau đó anh nằm lăn ra mặt đất nóng rẫy bắt đầu ngẫm nghĩ về tình thế không mấy dễ chịu mà anh và cậu bé đã lâm vào.
Thời gian trôi đi, những đám mây bụi do gió nóng mang tới phủ lên khắp thảo nguyên một màu xám, rồi dần dần biến thành màu đen đặc. Thảng hoặc mới trông thấy những vì sao trông giống những đốm lửa lập lờ.
Ngày hôm sau, tình hình vẫn không có gì thay đổi. Thủy thủ trưởng chia chút nước còn sót lại cho hai con ngựa, song chỉ đủ làm chúng yên được một chốc. Chúng nằm xuống đất, bên cạnh vách núi, nấp đầu xuống dưới phiến đá tránh bụi thốc vào mắt. Hai nhà săn thú cũng bị cơn khát giày vò. Hai chiếc bi đông của Tômếch đã cạn sạch từ lâu, trong bi đông của thủy thủ trưởng chỉ còn lại chừng một cốc nước chè pha rượu rum. Thỉnh thoảng anh lại bắt thằng bé uống vài giọt, còn chính anh thì đã mấy giờ liền không dám nhìn đến bi đông nữa.
Tômếch tỏ ra là một người đồng đội tốt trong hoạn nạn. Nó chia sẻ mẩu bánh khô cuối cùng, không hề kêu ca về chuyện đói khát và cũng không đồng ý nhận phần nước uống rất ít ỏi mà thủy thủ trưởng nhường cho.
– Chúng ta đã kết bạn với nhau, cháu không thể đồng ý để chú chịu khát vì cháu – nó nghiêm trang bảo. – Cháu có thể ăn ít hơn chú, vì người cháu bé hơn mà.
Lại một đêm nồng nực mệt mỏi nữa trôi qua. Hai người bạn không tài nào chợp mắt. Lũ ngựa bị cơn khát hành hạ, càng ngày càng cáu kỉnh và bất yên hơn. Họ đành nằm bó tay nghĩ về bao nhiêu chuyện phiền phức và lộn xộn có thể xảy ra do chuyến đi chơi không mấy may mắn của họ gây nên. Cả hai đều tin rằng cơn bão cát cũng làm gián đoạn cuộc săn của đoàn người do ông Vinmôpxki chỉ huy. Và chắc đến giờ này, được thông báo rằng họ vắng mặt trong trại, chắc chắn ông sẽ tổ chức ngay cuộc truy tìm. Rốt cuộc, đau đớn vì những ý nghĩ buồn bã giày vò, họ rơi vào một giấc ngủ chập chờn, không yên.
Tiếng hí và tiếng đập móng của lũ ngựa lôi họ ra khỏi giấc ngủ. Đúng lúc ấy chợt vang lên một tiếng hú kéo dài. Hai người săn thú bật dậy ngay.
– Đingô! Lũ chó hoang đingô đáng nguyền rủa! – Thủy thủ trưởng vừa rủa vừa vồ lấy khẩu súng.
Nhưng trước khi anh kịp tháo vải bọc súng, trong khe núi đã xảy ra một cuộc chiến đấu sinh tử ngắn ngủi. Lũ ngựa kinh hoàng vì con chó hoang đói mồi giật dây buộc bỏ chạy. Và khi thủy thủ trưởng và Tômếch kịp chạy đến, chúng đã hoảng hồn tháo chạy vào thảo nguyên. Một ánh chớp nhoáng nhoàng chợt xé toạc màn đêm đen đặc trên bầu trời. Thủy thủ trưởng trông thấy có một hình bóng dài ngoẵng đang đuổi theo lũ ngựa, anh liền nâng khẩu súng lên vai và bóp cò. Một tiếng tru thê thảm vang vọng trong khe núi.
– Trúng rồi! Trúng rồi! – Tômếch kêu lên.
Họ chạy về phía con chó hoang đang gào rú. Thủy thủ trưởng lập tức bồi thêm cho nó phát thứ hai. Sau đó họ chạy đi tìm lũ ngựa. Sau nửa giờ truy tìm mệt nhoài, họ tới chỗ khe núi đổ ra thảo nguyên. Làn gió nóng bỏng với sức mạnh cuồng bạo gấp đôi tới tấp quất bụi cát vào mặt họ. Ngay cả trong ánh chớp loằng nhoằng của những tia chớp họ cũng chẳng nhìn thấy bóng dáng lũ ngựa đâu.
– Ta quay vào khe núi thôi – thủy thủ trưởng cất giọng khàn đực. – Chẳng làm quái gì được nữa, ngựa nghẽo chẳng thấy đâu, mà chớp trời lại báo chuyện chẳng lành.
Họ đành nín lặng quay trở lại khe núi. Việc mất ngựa khiến thủy thủ trưởng vô cùng lo lắng. Họ đã đi xa trại khoảng gần hai ngày đường cưỡi ngựa. Làm sao có thể trở về trang trại, không có ngựa, lương ăn và nước uống? Chuyện gì sẽ xảy ra với cậu bé? Sức lực nó đã cạn sau những cố gắng vừa rồi. Cả hai không thể chịu nổi cơn khát, thậm chí cả khi bão cát tạnh đi. Và quá lo lắng, thủy thủ trưởng không tìm ra được lời nào nữa để động viên người bạn đường nhỏ tuổi của mình.
Nhưng Tômếch cũng không chờ đợi một lời động viên nào cả. Trong lúc thủy thủ trưởng đang tìm cách giữ vững tinh thần cho nó, thì chính nó lại quyết định sẽ động viên tinh thần cho người bảo trợ của mình. Vì vậy, sau hồi lâu im lặng, nó liền nói:
– Cháu có một ý rất hay. Thay vì lo chuyện mất ngựa, chúng ta sẽ chơi trò của Xtsêlexki.
– Chú mình sao thế? – thủy thủ trưởng lo lắng hỏi, anh tưởng nó nói sảng vì sốt.
– Cháu có làm sao đâu, – Tômếch đáp. – Nếu chúng ta tập trung quan tâm đến một việc gì đó, thì sẽ thôi không tập trung về tình thế của mình nữa.
– Làm sao không thể nghĩ được kia chớ! – thủy thủ trưởng thở dài.
– Có thể, có thể đấy chú ạ, chỉ cần ta muốn thôi! – Tômếch quả quyết đáp. – Chúng ta sẽ đóng giả Xtsêlexki!
– Trò chơi thế nào? – thủy thủ trưởng hỏi để khỏi làm cậu bé mất hứng trong tình thế như thế này.
Cháu sẽ là Xtsêlexki, còn chú là ông ngoại của bác Bentley. Lúc này chúng ta đang lạc giữa rừng gai, giống như câu chuyện ông Bentley kể ấy, chú nhé. Chúng ta phải giết ngựa để chúng khỏi bị cơn khát hành hạ.
– Được thôi, thưa ngài Xtsêlexki. Bọn nghẽo đã tiệt cả rồi, thế rồi sao nữa đây?
– Chúng ta phải chờ cho đến khi cơn bão ngừng, rồi sau đó lại tiếp tục lên đường tới cảng Philip. Trang trại sẽ được coi là cảng Philip của chúng ta.
– Nhưng liệu chúng ta có tới được không nếu không có một giọt nước, bụng thì đói như cào? – thủy thủ trưởng buồn rầu hỏi.
– Rất hay là chúng ta không còn nước, ta bắt buộc phải đấu tranh với cơn khát, nếu không, trò chơi sẽ còn gì là thú vị nữa. Thậm chí cháu sẽ ném luôn hộp thịt nhỏ bé cuối cùng để chúng ta không còn gì khêu gợi nữa. Đã đói thì đói luôn thể!
– Ấy, đừng quá tay thế, người anh em! – thủy thủ trưởng phản đối. – Chơi thì chơi, nhưng đừng có vứt hộp đi!
– Thì để lại cũng được. Bây giờ hai chú cháu mình sẽ cố ngủ, biết đâu chúng ta sẽ thấy bão cát ngừng lại chưa chừng, – Tômếch để nghị.
– Hay lắm! Ai có thể ngủ được, người ấy sẽ có thêm sức lực và đầu óc sáng suốt hơn – thủy thủ trưởng rất hài lòng thấy Tômếch rất bình tĩnh.
Họ lại gối đầu lên yên ngựa, cố nhắm nghiền những đôi mắt xót như cào. Thủy thủ trưởng vui vui khi nghĩ rằng người bạn trẻ của mình hoàn toàn không hiểu được mối nguy hiểm chết người đang treo trên đầu họ, trong khi đó chính Tômếch đang âm thầm nuốt nước mắt, cố quay mặt đi để giấu thủy thủ trưởng. Nó rất sợ phải chết đói và chết khát. Nó buồn rầu nghĩ đến cha, người chắc đã lên đường tìm hai chú cháu trong bão cát.
“Chỉ cần những trận gió nóng này ngớt đi, chúng ta nhất định sẽ đi bộ được về đến trang trại! – nó quyết định trong thâm tâm. Ôi, giá như có cha hoặc chú Xmuga ở đây nhỉ!”
Cuối cùng, mỗi mệt mỏi đã thắng những ý nghĩ buồn bã trong lòng. Cơn buồn ngủ làm mi mắt nó dính chặt lại với nhau, nhưng ngay cả trong giấc ngủ chập chờn nó cũng không thấy cảm giác bình yên. Nó mơ thấy một cơn bão cuồng bạo trên biển, những ánh chớp chói lòa xé nát bầu trời, những tiếng sét kinh khủng… Tàu “Cá sấu” chốc chốc lại biến mất dưới những đợt sóng khổng lồ trùm kín cả mặt boong. Tômếch đứng trên buồng lái ra lệnh cho đoàn thủy thủ đang hoảng hốt. Đột nhiên một con sóng khổng lồ trùm lên boong cuốn phăng nó đi trong làn nước biển hỗn loạn. Nó muốn kêu cứu, nhưng nước đã ùa vào miệng nó…
Nó giật mình tỉnh giấc bởi bị giật mạnh vào tay, giấc mơ kinh hoàng biến mất ngay tức khắc. Nhưng tiếng sóng vỗ ồn ào vẫn không thôi. Thậm chí cái yên ngựa mà nó dùng thay gối đã bị ướt sũng nước đang chảy giàn giụa trên mặt.
“Lạy Chúa, mình khát quá nên hóa điên mất rồi!” – Tômếch kinh hoàng nghĩ bụng.
Nhưng nó nghe thấy tiếng nói oang oang của thủy thủ trưởng:
– Dậy ngay, người anh em! Cái đất nước thổ tả! Lưỡi vừa mới khô quắt lại vì khát thì bây giờ lại suýt bị chết chìm. Chúng ta đang ở trong lòng một con sông cạn, phải cuốn buồm ngay, nếu không muốn bị chết đuối như chuột!
Tômếch tỉnh hẳn giấc mơ. Vậy là có tiếng nước vỗ thật sự chứ không phải mơ. Không còn thời gian để nói thêm một lời nào nữa, thủy thủ trưởng ấn vào tay nó khẩu súng săn và súng trường.
– Cầm lấy vũ khí! Tớ mang yên! – anh gào lên – Chuồn khỏi chỗ này ngay lập tức! Cháu có nghe thấy tiếng nước đang réo ồ ồ trong khe núi đấy không?
Tômếch vồ lấy quần áo và lập tức lao người chạy theo tấm lưng hộ pháp của thủy thủ trưởng đang thồ hai cái yên ngựa. Nước lũm bũm dưới chân họ, những dòng nước mưa khoan khoái xối lên cơ thể nóng bỏng. Nhưng mối nguy hiểm mỗi lúc một tăng, bởi mực nước dâng lên rất nhanh.
– Mẹ kiếp!… – thủy thủ trưởng bật chửi đổng, át cả tiếng cơn lũ réo gào. – Ta không kịp thoát khỏi khe núi đâu!
– Vậy hãy cố treo lên gò! – Tômếch đề nghị.
Vách gò rất dốc, trong khi bóng tối không cho phép họ tìm một chỗ bám thích hợp. Nước đã dâng lên ngang thắt lưng Tômếch. May sao thủy thủ trưởng tìm được một chỗ tương đối thoải. Trước tiên anh đỡ Tômếch leo lên an toàn, rồi mới nghĩ đến mình. Đến lúc này anh vứt toạch hai cái yên ngựa, ngồi bệt xuống cạnh Tômếch hỏi:
– Thế nào, thưa ngài Xtsêlexki? Chúng mình vừa suýt chết khô vì thiếu nước, bây giờ lại suýt chết đuối giữa lòng sông.
– Đúng thế, không thể nào rong chơi ở Ôxtralia mà không gặp chuyện bất ngờ. Mọi thứ đều có thể nhanh chóng đảo ngược. Ai dám bảo là nơi đây không thừa nước chứ? Tômếch lẩm bẩm. – Thật là một xứ sở kỳ lạ… Dù sao, xin chú cũng thôi đừng gọi cháu bằng cái tên của nhà thám hiểm đã quá cố nữa đi!
Vốn mê tín, thủy thủ trưởng im bặt. Những tia chớp rạch nát màn đêm càng khiến họ thấy rõ thêm tình cảnh nguy hiểm của mình. Những tiếng sấm rền vang trên thảo nguyên. Mưa tuôn như thác đổ. Hơi gió nóng tây bắc càng thổi mạnh điên cuồng hơn như để chống cự lại dòng nước lũ dồn từ phía nam.
Hai người săn thú bất hạnh thoạt tiên rất vui sướng vì trận lũ. Những dòng mưa khiến họ thấy mát mẻ, làm họ nguôi đi cơn khát. Nhưng chẳng bao lâu sau cơn gió mạnh khiến bọt nước văng tung tóe trở nên không thể nào chịu đựng nổi. Nhất thiết phải tìm được một chỗ trú ẩn thích hợp.
Cố lần đi trong bóng tối như mực, trượt oành oạch trên nền đất trơn nhão, rốt cuộc họ tìm được chỗ nép mình dưới một phiến đá lớn, khả dĩ có thể chắn bớt những cơn gió thốc trực tiếp vào người. Cơn mưa giông có sấm chớt ầm ầm kéo dài cho đến tận sáng. Trước khi trời rạng, không gian trở lại hoàn toàn yên ả. Tômếch và thủy thủ trưởng thở phào nhẹ nhõm chào đón vầng mặt trời khổng lồ, đỏ rực nhô lên từ phía chân trời.