Nguyên tác: Highland Shifter
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-05 10:59:32 +0700
Chương 12
T
hế giới quanh cô như nổ tung. Không giống lần trước Simon hôn cô, lần này mang lại cảm giác an toàn, lý trí và vững chắc hơn. Bàn tay anh áp vào tay cô khi cơ thể họ rơi vào dòng thời gian. Chuyển động đôi môi uyển chuyển của anh tách môi cô ra để lưỡi tiến vào sâu hơn. Tiến ồn xung quanh họ ngày càng tăng lên nhưng Helen chỉ có thể nghe thấy tim mình đang đập và tiếng máu chảy rần rật trong huyết quản.
Cơ thể cao, rắn rỏi của Simon nép sát vào cô gần đến nỗi cô không thể cử động một ngón tay mà không chạm vào người anh. Anh ấy ngọt ngào, dịu dàng, chắc chắn là vô cùng kinh nghiệm trong chuyện hôn và đánh lạc hướng hơn cả những gì Helen từng nghĩ.
Cô cảm giác được bắp đùi anh ép vào giữa hai chân cô, hông cô hướng tới trước một cách vô thức. Một sự ham muốn sâu thẳm tạo thành tiếng rên thoát ra khỏi khuôn miệng.
Thế giới quanh họ yên ắng, toàn thân Helen cảm thấy như thể nó được bao bọc trong quầng mây ấm áp, êm ái. Bàn tay Simon di chuyển từ cổ lên gò má cô. Anh đã rời khỏi đôi môi Helen, cô chầm chậm mở mắt nhìn anh. Cô cử động muốn cất tay nhưng nhận thấy nó bị mắc kẹt giữa Simon và một thứ gì đó. Cô giật tay và quay đầu. Khuôn mặt Helen áp vào chiếc gối mềm.
Họ đã đáp xuống một cái giường, với đầu gối Simon áp vào giữa hai chân cô.
“Em có sao không?”, anh hỏi, giọng thấp và sâu trong lồng ngực.
Cô liếc nhìn qua vai anh, bỏ qua tư thế đang quấn quýt của họ, cô để ý thấy những bức tường đá lạnh ngắt và trần nhà cao. Chiếc giường chẳng có gì giống với giường cô ngủ trước đây. Những tấm gỗ lớn đóng khung vây quanh một cái nệm mềm mại. Bên kia căn phòng là lò sưởi âm u và trống rỗng, cùng một chiếc ghế đặt trước nó.
“Chúng ta đang ở đâu?”
Anh mỉm cười, hít lấy một hơi thật sâu như đang thưởng thức không khí trong lành lần đầu tiên sau nhiều năm. “Nhà”, anh thở ra.
“Scotland?”
“Phải.”
Tiếng ầm ầm vang lên đằng sau cánh cửa gỗ làm Simon ngẩn người.
Cánh cửa bị bật tung, vài người xông vào phòng cùng lúc.
Helen bị kẹt trên giường và Simon thì đang ôm cứng cô. Cô đành cố gỡ rối tay chân cả hai trước khi một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mặc chiếc váy hoa màu nâu đồng chạy về phía chiếc giường.
“Simon.”
Simon đứng lên, kéo Helen theo. “Con biết mẹ nhớ con.” Helen bước tránh ra khi người phụ nữ choàng vòng tay quanh Simon. “Con dọa mẹ sợ chết khiếp.”
“Mẹ tưởng con không quay về sao?”
Nhiều thành viên gia đình chạy đến, đứng đầy căn phòng, mỗi người họ đều liếc về phía Helen nhưng nhanh chóng chuyển sự chú ý vào Simon.
Helen bị choáng trong chốc lát vì số lượng người. Chúa ơi, anh ta bảo gia đình mình đông, nhưng thế này khiến nhà Waltons trông như ‘mồ côi’. Đàn ông thì cao lớn, tất cả đều phải hơn một mét tám và rắn chắc như thép. Phụ nữ không cao to nhưng sự hiện diện của họ chẳng phải như những cái bóng nhút nhát sau lưng đàn ông. Họ đẹp, tất cả đều đẹp theo cách riêng của họ. Thậm chí mấy đứa trẻ quấn quanh chân người lớn cũng xinh đẹp.
Chẳng ngạc nhiên khi Simon rất nôn nóng quay về. Ai mà không yêu sự hậu thuẫn của một đại gia đình như thế?
“Cháu hẳn là Helen.” Người phụ nữ lớn tuổi nhất nhận ra cô đầu tiên.
“Làm thế nào bà biết tên cháu?”
“Túi của cháu…” Bà đánh mắt sang người phụ nữ chắc hẳn là Lizzy.
“Cái ba lô”, Lizzy chỉnh.
“Ba lô của cháu tới đây mà không có cháu.” “Ồ.”
“Helen”, tiếng gọi của Simon vượt qua mọi người trong phòng. Anh nắm bàn tay cô, một cách tự nhiên; cô di chuyển đến cạnh anh và hoan nghênh sự thoải mái quen thuộc của anh. Đặt một bàn tay trên lưng cô, Simon bắt đầu giới thiệu. “Đúng như em đoán, đây là mẹ tôi, Elizabeth và cha tôi, Finlay.”
Helen đón nhận nụ cười từ Lizzy và Fin bước tới nắm lấy tay cô. Ông hôn lên mu bàn tay rồi nháy mắt làm mặt cô đỏ ửng.
“Lãnh chúa của thị tộc, Ian, cùng vợ ngài, Lora. Ông bà đáng tự hào của tôi.”
“Mừng cháu về nhà, chàng trai.” Ian không buồn hôn tay cô, ông kéo cô vào một cái ôm chặt đến nỗi vắt hết cả không khí trong phổi cô. Khi buông cô ra, ông nắm cánh tay cô siết chặt. “Rất cảm ơn cháu đã mang nó về nhà, cô gái. Hãy tự nhiên như ở nhà.”
“À vâng, cảm ơn.”
“Hoan nghênh”, Lora nói. “Duncan và Tara, dì và bác tôi.” Duncan hôn lên tay cô.
“Đâu phải giờ kiểm tra tên tuổi, cứ tự nhiên thôi”, Tara đề nghị.
“Cháu phải làm vậy.”
“Hẳn em sẽ nhớ Todd, người cảnh sát mất tích?”, Todd vẫy tay và bỏ qua màn hôn. Gương mặt anh trông khá quen. “Và vợ Myra. Cô và chú của tôi.”
Myra mang thai nên chỉ chào Helen từ góc xa trong phòng. Helen vẫy tay chào lại ngắn gọn. “Chào.”
“Amber.” Simon trỏ. Amber vẫy tay.
“Và Cian.” Cian cao to hơn Simon một chút, nhưng khung hàm ngạnh của anh không hợp mắt Helen.
“Đừng quên bọn em”, một đứa trẻ lên tiếng.
Cánh tay nhỏ giơ về phía Simon. Anh bồng nó lên và cù nhẹ, vừa cười vừa nói, “Đây là Aislin, con út của Myra và Todd. Kia là anh trai Jake của nó. Selma, Kyle và Tavish đều là em trai, em gái của tôi”. Selma là một cô bé thiếu niên xinh đẹp và các em trai thì không nhỏ hơn bao nhiêu. “Briac, Fiona và Ian là con Duncan với Tara.”
Tara lên tiếng lần nữa. “Thực tình đâu phải bài kiểm tra. Phải không mấy đứa?” Bọn trẻ quay sang Tara. “Phải nhớ nhắc cô Adams tên của mấy đứa khi nói chuyện để cô nhớ.”
Một điệp khúc “Vâng, dì Tara” và “Vâng, thưa mẹ,” nối theo sau.
“Gọi tôi là Helen thôi.”
“Bọn em thì dễ nhớ rồi. Chị thì chắc sẽ nhầm lẫn những cái tên trong vài tuần.” Người lên tiếng là một trong những cậu bé, tên nó đã bị lãng quên. “Em là Kyle”, nó nhắc cô.
“Cảm ơn, nhưng chị nghĩ mình sẽ không ở lại đây nhiều tuần.”
Kyle nghiêng đầu nhíu mày. “Vâng, có chứ.”
Giọng điệu quả quyết của đứa trẻ sẽ hài hước nếu thực tế không phải tất cả người xung quanh cô đều có một phép thuật nào đó. Dịch chuyển, linh cảm, đọc tâm trí con người… chết tiệt, cha của Simon có thể tạo ra động đất và ông anh ta có khả năng triệu tập sấm sét trên trời. Vì vậy nghe một đứa bé mười tuổi nói nằng cô sẽ không đi đâu được khiến cô lúng túng. Liệu nó biết chuyện gì cô không biết chăng?
Simon hẳn đã cảm nhận được sự khó chịu của cô. Anh bước tới gần và đặt tay lên eo cô lần nữa. “Helen và con có một vài việc chưa hoàn tất ở nhà của cô ấy.”
Điều đó gây chú ý với người lớn. Những đứa trẻ không bị tác động.
“Loại công việc gì?”, Fin, người đàn ông động đất, cha dượng của Simon lên tiếng. Những cái tên có lẽ không quá khó nhớ nếu Helen có thể kết hợp chúng với quyền năng của họ.
Simon liếc nhìn mấy đứa trẻ và nhướng mày.
Lizzy bước lên. “Mẹ nghĩ chúng ta có nhiều chuyện cần thảo luận. Hãy để Helen thay váy đã, chúng ta sẽ nói tiếp vào bữa tối.”
Mặc váy? Helen liếc xuống bộ quần jean và áo thun của mình rồi nhìn tất cả phụ nữ trong phòng. Lạy Chúa, lần cuối cùng cô mặc đầm là khi nào nhỉ?
“Làm thế nào con dịch chuyển được vậy Simon? Không có hòn đá nào mất cả.”
“Vòng cổ của Helen.”
Simon đánh mắt vào cổ Helen, nụ cười tắt ngấm trên gương mặt anh.
“Cái gì?”
“Đừng hoảng.”
Ôi, Chúa ơi, chẳng bao giờ có điều gì tốt lành đến từ những từ ngữ đó. “Cái gì?”
“Vòng cổ nào, Simon?”
Helen hạ ánh mắt trên ngực mình.
Nó đã biến mất. Chuỗi vòng của cô, tấm vé về nhà của cô, đã biến mất.
***
Toàn bộ huyết sắc trên mặt Helen trôi đi chỉ trong một hơi thở. Cô đẩy anh qua một bên và nhảy lên giường, bới xốc những tấm chăn, nỗ lực tìm kiếm chuỗi vòng du hành xuyên thời gian của mình.
“Nó phải ở đây chứ.” Lizzy nheo mắt nhìn.
“Cô ấy có đeo vòng cổ để mở cổng thời gian”, Simon giải thích. “Đó là cách tụi con về đây.”
“Nó không ở đây”, Helen hét lên điên cuồng.
Simon vươn tay đặt lên vai Helen. “Được rồi, tiểu thư, chúng ta sẽ tìm thấy nó.”
Tara ra hiệu mấy đứa trẻ rời khỏi phòng.
“Làm sao tôi về nhà được?”
“Chúng tôi có những hòn đá khác để dịch chuyển em.”
“Được sao? Ồ, phải… anh làm được.” Helen gật đầu ngay tức thì, hai mắt cô vẫn mở to đầy nghi ngờ. Sự thực là Helen đã để Simon ôm eo và giúp cô bước xuống giường, đứng trên đôi chân là một minh chứng cho thấy cô đã hiểu thế nào là cảm giác mất thăng bằng.
“Trông nó như thế nào?” Lizzy bước quanh giường và nhìn xuống sàn nhà.
“Một cái mặt dây chuyền được làm từ viên đá thô, chuỗi vòng và họa tiết trang trí kiểu Celtic khớp chúng vào với nhau.”
Amber, người đang di chuyển xung quanh giường cùng mẹ Simon, ngăn Liz khuỵu xuống tìm chiếc vòng cổ mất tích.
“Viên đá lớn chừng này phải không?”, Amber giơ ngón trỏ và ngón cái thành vòng tròn.
“Phải”, Simon trả lời cô ấy.
“Chiếc vòng cổ không biến mất, nó chưa tồn tại.” “Xin lỗi?”, Helen hỏi.
“Sau khi Simon đến thời đại của em, năm mẩu đá tự tách khỏi viên đá thiêng. Tôi chỉ vừa bắt đầu chế tạo đồ trang sức để che giấu chúng. Đó là phương thức an toàn khi những viên đá nhỏ là kết quả của chuyến du hành. Chúng không thể tồn tại cùng một thời điểm. Do đó, vòng cổ của em sẽ biến mất khi em quay về đây.”
“Nhưng tôi từng đến và đi trước đây, không có chuyện gì xảy ra.”
“Viên đá nhỏ lúc đó chưa được sinh ra”, Lizzy nói. “Khi Fin và ta rời khỏi tương lai với một viên đá vào nhiều năm trước, viên đá đó đã biến mất.”
Helen lắc đầu. “Tôi không hiểu nổi.”
“Đừng lo lắng, cô gái”, Ian nói. “Tất cả những gì cháu cần làm là giúp Amber tạo ra chiếc vòng cổ, cháu sẽ có thể về nhà dễ dàng như khi du hành đến đây hôm nay.”
“Nhưng tụi cháu cần phải quay về ngay, đúng không?”, Helen liếc sang Simon.
“Chúng ta có tất cả thời gian của thế giới này. Khi mình quay về, sẽ chỉ mất vài phút so với lúc rời đi. Chúng ta đang nói về dịch chuyển thời gian mà, tình yêu. Miễn là hai ta không cố gắng trở về trong khoảng thời gian khi mình đã ở đó, mọi chuyện sẽ ngoài tầm kiểm soát.”
Helen nấc một tiếng cười nhỏ. “Tôi sẽ không muốn biến mất trong cảnh tượng đang nhìn chằm chằm bản thân mình đứng ở bên kia căn phòng.”
“Chính xác. Giờ tại sao em không đi với mẹ tôi và những người khác, tôi sẽ chờ em ở dưới lầu khi nào em sẵn sàng.”
Simon có thể nhìn thấy chút do dự trước khi Helen gật đầu và để mình được dẫn ra khỏi phòng.
“Thật tốt khi con về nhà”, Fin nói lần nữa. “Tốt vì đây là nhà.”
“Thay quần áo đi con trai, chúng ta sẽ xuống dưới lầu đợi con.”
Simon liếc nhìn chiếc quần jean màu xanh hợp với làn da mình rồi gật đầu.
***
Từng tấc da của Helen đều phấn khích. Amber dẫn cô vào phòng mình, bày ra những chiếc váy đầm cho Helen chọn lựa. “Em và tôi có vóc dáng tương tự”, Amber nói, giơ hàng thước vải mang hình dạng cái váy lên.
“Sao tôi không thể chỉ mặc như thế này? Mọi người biết tôi từ đâu tới mà.”
“Gia đình chúng tôi hiểu, nhưng những người khác thì không biết.”
“Những người khác?”
“Người hầu, binh lính của cha tôi.”
Cho đến giờ, Helen mới chỉ nhìn thấy hàng đống người nhà MacCoinnich. Ý nghĩ những binh sĩ chạy quanh pháo đài đá cổ đại đã không nảy ra trong đầu cô. “Tôi chưa nghĩ đến đều đó.”
“Quan trọng là giữ bí mật với những người khác rằng em đến từ đâu hay thời đại nào. Chúng tôi không tạo sự chú ý khi là Druid. Có lẽ Simon đã nói với em, ở thời đại này, bị gọi là phù thủy đồng nghĩa với cái chết.”
Helen nuốt nước bọt. “Tôi không bắn lửa trên tay như Simon nên sẽ không có bất kì rắc rối nào.”
Amber đặt một chiếc váy màu nâu sẫm lên giường và chuyển đến cái rương khác. “Tôi sẽ dạy em.”
“Dạy tôi chuyện gì?” Helen ngồi xuống và tháo giầy. “Búng lửa từ bàn tay.”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi đã trải qua cuộc đời của mình chẳng cần chút quyền năng nào, bây giờ cũng không cần thiết phải thử.”
“Em nói chuyện nghe như một bà lão.”
Helen cảm thấy mình già cỗi. Giống như cô đã sống hàng trăm năm trong cái ổ nhỏ của mình. Tất cả thành viên gia đình vây quanh Simon khi họ vừa đến làm cô nhớ đến những năm tháng đã qua. Vẫn đi một mình. Bà Dawson là người thân gần gũi nhất cô từng có và bà đang ở cách xa cô hàng ngàn dặm và hàng trăm năm.
Amber đặt một bàn tay lên tay cô và bối rối. “Xin lỗi.”
“Không sao cả đâu.”
“Vì sự mất mát của em. Tôi luôn có gia đình bên cạnh và không thể tưởng tượng được sẽ ra sao nếu lớn lên một mình. Hẳn phải khó khăn lắm.”
Helen mở miệng định hỏi làm thế nào Amber biết được quá nhiều, rồi cô nhớ Simon từng kể về khả năng thấu cảm của Amber. “Cuộc sống bất công. Thật vậy, nó ngốn hầu hết thời gian.” Muốn đổi đề tài, Helen kéo chiếc áo thun qua vai. “Vậy, tôi mặc cái này như thế nào?”
Hai mươi phút sau, Amber hộ tống cô qua dãy hành lang tối và tới một cầu thang lớn. Lâu đài MacCoinnich rất lớn. Tường đá cao quá đầu người. Nến cháy sáng gắn dọc theo bức tường khi họ bước xuống cầu thang. Mọi nơi Helen trông thấy đều là khung cảnh cổ kính ấn tượng. Dù hiện tại thì nó không cổ. Cô chạm vào một tấm thảm ốp tường để giữ ấm. “Thứ mới mẻ nhất trong thời đại Trung Cổ”, cô thì thầm.
“Thành quả của mẹ tôi.”
Helen dừng bước để nhìn kĩ càng từng đường kim mũi chỉ. “Mẹ chị làm… bằng tay?”
“Chúng tôi không có máy móc, cũng không có điện để vận hành.”
“Thật tuyệt vời. Phải mất nhiều giờ để tạo ra nó.” “Nhiều năm. Gần cả thập kỷ, thực đấy.”
“Wow.” Và nó thật tuyệt. Ai làm thứ này chứ?
“Hai người đây rồi.” Simon bước vào phòng và dừng lại.
Khi ánh mắt anh dời đến thân hình Helen, cô cũng nhìn anh. Anh đã biến thành một chàng trai Cao nguyên Scotland với chiếc váy dài. Chiếc sơ mi hơi bó eo, rộng vai được nhấn mạnh bởi y phục trên người. Anh thậm chí trông còn lộng lẫy hơn trong chiếc váy của mình.
Ánh mắt nóng bỏng của anh râm ran trên cơ thể Helen khi đang mặc váy đầm của Amber làm trái tim cô kích động.
Helen mím môi dưới và đảo mắt nhìn anh. Anh nở một nụ cười ẩn chứa vẻ nghịch ngợm.
“Tuyệt”, anh thì thầm khi đến bên cạnh và cầm tay cô đặt vào khuỷu tay mình. Luồng điện phát sinh ở nơi tiếp xúc. Anh giơ cánh tay khác dìu Amber và dẫn cả hai cùng bước vào một nơi mà Helen nghĩ là phòng ăn tối.
Cô có rất ít thời gian để cân nhắc về người du hành xuyên thời gian ngược xuôi với cô khi đại gia đình của Simon vây quanh họ.
“Ngồi đây nào”, Tara, hoặc có lẽ là Myra lên tiếng. Ghép nối tên với gương mặt sẽ mất một chút thời gian.
Rất may, Simon ngồi bên cạnh cô và điểm tên mọi người xung quanh. Tất cả trẻ con ngồi ở phía cuối bàn và kiên nhẫn chờ bữa ăn bắt đầu.
Ian, Lãnh chúa dòng họ MacCoinnich khởi đầu bữa tiệc nhỏ khi những người hầu tràn vào căn phòng.
Helen kinh hãi vì số lượng người ùa ra từ trong bếp.
Một vài ánh mắt tò mò nhưng không ai lên tiếng trực tiếp. Có lẽ họ đã quen với việc người lạ “xuất hiện” từ đâu đó và đang cố giữ thắc mắc của mình trong đầu mà thôi.
“Thật mừng khi thấy ngài trở về, ngài Simon”, một người hầu can đảm nói.
“Mừng khi được về nhà, Maggie”, anh nháy mắt đáp lại. Khi những người hầu rời khỏi phòng, Lora lên tiếng,
“Ta đã chuẩn bị một phòng cho cháu bên cạnh phòng Amber ”.
Như thế có bất tiện không? Cô có đang đuổi ai ra khỏi phòng không? “Cảm ơn ạ.”
“Có rất nhiều phòng trống”, Simon nói với cô. “Một khi bắt đầu sinh con, việc mở rộng lâu đài trở nên cần thiết.”
“Tràn ngập tình yêu và tiếng cười, phải không các cháu?”, Lora hỏi.
“Vâng, thưa bà.”
Helen giúp chuyển những khay đầy thịt, bánh mì và rau khắp mặt bàn.
“Cháu có gia đình không, cô gái?”, câu hỏi đến từ Ian. “Không, không hẳn.” Cô chuyển khay thịt bò sau khi lấy một miếng nhỏ cho mình.
“Không gia đình?”, một đứa trẻ hỏi.
“Cháu là trẻ mồ côi”, lời lẽ tuôn ra tự nhiên, nhưng mọi người đều khựng lại. “Không sao đâu. Cháu đã sống với điều đó cả đời. Không thành vấn đề.”
“Ta rất tiếc”, Fin, người đàn ông động đất nói. “Không sao. Cháu đã quen với nó.”
“Không có chị em, anh em?” Helen lắc đầu.
“Ai nuôi nấng cháu?”
Thức ăn bắt đầu luân chuyển quanh bàn một lần nữa, nhưng những cặp tai vẫn có nguyện vọng nghe câu trả lời của cô. “Bố mẹ Foster... Cháu có bà Dawson”, cô trả lời dè dặt. Helen không hoàn toàn cô đơn.
“Bà Dawson giống chúng ta”, Simon nói, lời lẽ như thể bà là một tín đồ giáo phái tôn giáo nào đó. “Bà ấy có một tư dinh lớn, nơi chúng ta có thể đến đó.”
Ian quét mắt ra sau lưng Simon. Khi căn phòng không còn ai ngoài thành viên gia đình, ông nói, “Kể mọi người nghe chuyện gì đã xảy ra”.
Helen nhâm nhi bữa ăn của mình trong khi Simon giải thích những gì đã diễn ra kể từ khi anh biến mất.
Khi anh phơi bày câu chuyện, ánh mắt cảnh giác của mọi người tỏ ra chấp nhận hết thảy điều kì lạ đã xảy ra, Helen mới nhớ rằng mình đã sống cô đơn đến dường nào.
Phải làm gì để có một gia đình luôn chấp nhận lời nói của bạn như sự thật hiển nhiên chỉ vì họ tin bạn? Trong suốt đời mình, cô đã phải chứng minh bản thân với bất cứ ai đi ngang qua nó. Ở gia đình MacCoinnich, cuộc sống không theo cách như vậy.
Lúc người lớn trò chuyện, bọn trẻ tự lo cho nhau, đứa lớn nhất giúp đứa nhỏ nhất, thỉnh thoảng với sự hướng dẫn của người lớn. Lãnh chúa Ian lắng nghe, như hầu hết mọi đàn ông, chẳng buồn chau mày hay nhăn trán.
Cánh phụ nữ thì quan sát cô.
Điều điên rồ là, khi một người hầu bước chân vào phòng thì người nhà MacCoinnich đổi qua những câu chuyện bình thường. “Bữa ăn thế nào? Ian có thể nâng thanh gươm của mình cao đến cỡ nào?” Các câu trả lời được đưa ra, sau đó ngay khi họ ở một mình, chủ đề cuộc trò chuyện liền chuyển sang đề tài về chuyến du hành xuyên thời gian của Helen và Simon. Họ thực hành rất tốt nghệ thuật lừa dối. Hài hước, Helen luôn cho rằng sự dối trá có một hàm ý khó chấp nhận. Gia đình này dường như không mảy may có tí rung cảm tồi tệ nào.
Ngay lúc này, không khí bữa ăn thật kì quái.
Simon chuyển tiếp đến câu chuyện của những ngày qua, Helen chỉ đưa ra câu trả lời với những câu hỏi mà anh không đáp được.
Myra, người trông vô cùng giống Amber, giúp mấy đứa trẻ rời khỏi bàn ăn và tiếp tục những chuyện mà Helen nghĩ là nghi thức trước giờ đi ngủ. Người lớn rời đến đại sảnh, tụ tập quanh lò sưởi.
“Giờ cháu có kế hoạch gì?”
“Tụi cháu cần quay trở lại và xác định điều Philip đang tìm kiếm.”
“Hắn có thể là một tên trộm vặt”, Todd nói. “Mặc dù ta không nghĩ thế.”
“Cháu cũng vậy. Hắn ra đi tay không và biểu hiện như người đang che giấu bí mật.”
“Hắn có thể là một Druid chăng?”, Amber hỏi. “Cháu không tiếp cận đủ gần để biết được.”
Helen nhún vai. “Đừng nhìn tôi. Tôi chẳng biết bất cứ điều gì về Druid cho đến tận tuần vừa qua.”
Lizzy bật cười. “Vài người trong chúng ta hiểu cảm giác đó. Điên rồ, phải không?”
“Gàn dở.”
“Cháu sẽ quen với điều đó.”
“Nếu hắn ta là Druid, chẳng thể đoán trước được hắn có khả năng gì.”
Helen liếc sang Lora. “Ý bà là gì ạ?”
“Không phải tất cả chúng ta đều sử dụng quyền năng của mình cho điều thiện.” Lần đầu tiên trong đêm nay, Cian lên tiếng. Suốt bữa ăn, anh ta chỉ lắng nghe, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía cô. Vì anh ta chọn một thời điểm cất giọng, và vì điều anh phát ngôn, một cơn ớn lạnh không rõ nguyên nhân chạy khắp cơ thể cô.
“Ý anh là gì? Anh nghĩ Philip sẽ tổn hại tôi?”
“Có thể.”
Simon ngoảnh đầu về hướng Cian, nheo mắt. “Chúng ta không nên suy đoán.”
“Không, cháu cần điều tra”, Todd nói.
“Chính xác. Đây là lí do tại sao chúng cháu cần về đây. Chúng cháu muốn trở lại với sự trợ giúp.”
Simon nhìn người đứng đầu gia đình và chờ Ian gật đầu.
“Cô Amber có thể giúp xác nhận những ý định của Philip.” Hàm Ian siết lại. Nhưng trước khi ông kịp mở lời,
Simon nói thêm, “Chú Cian và cháu có thể hộ tống cô Amber và Helen”.