Nguyên tác: Khuynh Thành Chi Luyến
Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2023-02-25 18:13:11 +0700
Chương 12
A
Lập đi đâu không ai rõ. Không có a hoàn, chủ nhân vẫn phải tiếp tục sống.. Họ chưa lo lắng về nhà cửa; điều đầu tiên họ nghĩ tới trước tiên là thực phẩm. Lùng sục mãi họ mới mua được một bao gạo với giá rất cao. May mắn là ống dẫn ga vẫn còn nguyên, nhưng không có nước sạch. Liễu Nguyên phải xách một cái xô nhiễm chì lên núi lấy nước suối. Trong những ngày sau đó, họ dành tất cả thời gian để nấu nướng và lau chùi. Liễu Nguyên làm tất cả mọi việc vặt - quét nhà, lau nhà, và giúp Lưu Tô vắt nước những tấm khăn trải giường dầy cộp khi nàng giặt giủ. Mặc dù chưa bao giờ vào bếp, Lưu Tô cũng nấu được vài món đúng điệu Thượng Hải. Vì Liễu Nguyên thích thức ăn Mã Lai, nàng học cách làm sa tế và cá ướp cà ri. Thức ăn trỏ thành quan trọng, nhưng họ phải tiêu xài cẩn thận. Liễu Nguyên không có nhiều tiền mặt, khi nào kiếm được vé tàu đi Thượng Hải, họ phải lên đường ngay.
Dù sao, sau biến cố đó, họ khó lòng ở lại Hương Cảng lâu dài. Mỗi ngày họ phải xoay sở chật vật. Rồi một đêm nọ, trong thành phố chết ấy, không một ánh đèn, không một tiếng người, chỉ có tiếng gào hú liên miên của cơn gió mùa đông với ba âm điệu - ôôô, aaa và yyi. Gió ngưng ở chỗ này, rồi lại bắt đầu ở chỗ khác, như ba con rồng xám, bay cạnh nhau theo một đường thẳng, thần hình dài ngoẳng kéo dài vô tận, không bao giờ thấy đuôi. Ôôô, aaa, yyi - chúng gào rú cho đến lúc những con rồng trên trời cũng bay đi, chỉ còn môt luồng không khí trống rỗng, một chiếc cầu trống rỗng bắt vào cõi tối tăm, bắt vào chốn hư vô của những hư vô. Ở đây, mọi thứ đều chấm dứt. Chỉ cón sót lại một chút đổ nát của một bức tường đã bị san bằng, và ở gần đó một người đàn ông của thế giới văn minh, mất trí, lảo đảo lần mò, dường như tìm kiếm một thứ gì đó, nhưng chẳng còn sót lại điều gì.
Lưu Tô ngồi lên, ôm lấy chiếc mền bông và lắng nghe tiếng gió khóc than. Nàng tin chắc bức tường đá xám ở gần vịnh Repulse vẫn còn vững chắc và cao vút như bao giờ. Gió ngừng lại ở đó, cũng như ba bức tượng rồng xám cuốn mình trên nóc, những chiếc vảy bạc lấp lánh dưới ánh trăng. Dường như nàng đang trở về nơi ấy trong một giấc mơ, về lại dưới bức tường đá khi xưa, và tại đó, cuối cùng và thật sự, nàng gặp lại Liễu Nguyên.
Trong thế giới bất ổn này, tiền bạc, của cải, những thứ hằng thường - tất cả không thể nào nương tựa được. Thứ duy nhất nàng có thể nương tựa, là hơi thơ trong buồng phổi của chính nàng, là con người đang nằm ngủ bên cạnh. Đột nhiên, nàng trườn mình, ôm lấy chàng. Chàng đưa tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay nàng. Họ nhìn nhau, nhìn lẫn nhau, nhìn trọn vẹn. Chỉ là một thoáng chốc cảm thông sâu sắc, nhưng đủ cho họ hạnh phúc bên nhau trong suốt một chục năm trời.
Chàng chỉ là một người đàn ông ích kỷ, nàng cũng là một người ích kỷ. Trong thời đại xáo trộn bất an này, không có chỗ cho những ai đứng riêng lẽ, nhưng với một cặp vợ chồng bình thường, luôn luôn có một chỗ đứng cho ho.
Một ngày kia, khi đi chợ họ gặp lại Công chúa Saheiyini. Nước da nàng vàng vọt; những bím tóc lỏng lẻo quấn trên đỉnh đầu thành môt búi lùm xùm. Nàng mặc một chiếc áo dài vải đen không biết đã nhặt nhạnh ở đâu, tuy nhiên nàng đi một đôi hài diêm dúa kiểu Ấn, thêu chỉ màu sặc sở, đính ngọc. Nàng nồng nhiệt bắt tay họ, hỏi họ đang ở đâu, muốn đến thăm họ và căn nhà mới. Để ý thấy những con hàu trong giỏ đi chợ của Lưu Tô, nàng muốn học cách nấu súp hàu. Vì thế Liễu Nguyên mời nàng dùng một bửa cơm thân mật. Nàng hoan hỉ tới nhà họ. Ông người Anh của nàng đang bị cầm giữ, nàng sống với một gia đình cảnh sát viên người Ấn, là những người nàng rất thân, là những người luôn giúp đỡ nàng những chuyện vặt vãnh. Đã lâu lắm rồi, nàng chưa được ăn một bửa no nê. Nàng gọi Lưu Tô là "Bạch Tiểu Thư."
"Đây là vợ tôi," Lưu Nguyên nói. "Cô chúc mừng chúng tôi đi nào!"
"Thật vậy ư? Ông bà cưới nhau khi nào thế?"
Liễu Nguyên nhún vai nói, "Chúng tôi vừa đăng bố cáo trên báo Hoa Ngữ. Cô biết đấy, đám cưới thời chiến tranh lúc nào cũng hơi luộm thuộm"
Lưu Tô không hiểu tiếng Anh của họ. Saheiyini hôn chàng, rồi hôn nàng. Bửa ăn đạm bạc, và Liễu Nguyên làm cho Saheiyini hiểu rằng súp hàu là món đặc biệt đãi nàng. Saheiyini không trở lại nhà họ nữa.
Sau khi tiễn khách, Lưu Tô đứng ở thềm nhà, Liễu Nguyên đứng ngay sau lưng nàng. Chàng nắm lấy tay nàng, và nói, "Này em, khi nào mình nên cưới nhau?"
Lưu Tô không nói một lời. Nàng cúi đầu, để những giọt lệ rơi.
"Nín đi, nín đi nào...." Liễu Nguyên nói, nắm tay nàng chặt hơn nữa. "Hôm nay, chúng ta có thể đăng bố cáo trên nhật báo - trừ phi em muốn chờ một thời gian để làm hôn lễ thật tưng bừng khi trở về Thượng Hải, mời tất cả bà con - "
"Mấy người đó! Ai muốn mời họ?" Nang vừa nói vừa cười, nghiêng người ra sau, ngã vào lòng chàng. Liễu Nguyên lần ngón tay trên mặt nàng. "Em mới khóc đó giờ đã cười rồi!" chàng nói.
Họ lại đi bộ vào thành phố. Khi tới một khúc quẹo gắt, đất đai đột nhiên biến mất - trước mặt họ chỉ là khoảng không, một bầu trời xám nhạt, ẩm ướt. Trên cổng sắt, có một tấm biển nhỏ mạ men sứ với hàng chữ BÁC SĨ NHA KHOA TRIỆU TƯỜNG KHÁNH. Tấm biển đong đưa rin rít trên xích sắt trong gió. Đàng sau tấm biển chỉ là bầu trời trống không.
Liễu Nguyên ngừng chân, trố mắt. Cảm thấy sự khủng khiếp của phong cảnh bình dị này, chàng rùng mình ớn lạnh.
"Bây giờ em phải tin " Trước sinh - tử - biệt ly..." Làm sao ta có thể quyết định được những điều này? Khi mưa bom đang rơi, chỉ cần một chút sơ sẩy nữa là...."
Lưu Tô trêu chàng: "Anh đang nói rằng anh vẫn chưa thể quyết định được việc cưới xin?"
"Không, không. Anh không chịu thua nửa chừng đâu! Anh muốn nói là..."Chàng nhìn mặt nàng, bèn cười to. "Được rồi, anh không nói nữa!"
Họ tiếp tục bước, và Liễu Nguyên nói. "Ông trời hẳn phải đã can thiệp vào; chúng ta thực sự hiểu được ý nghĩa của tình yêu!"
"Từ lâu lắm rồi, anh đã nói yêu em."
"Chuyện đó không kể. Chúng ta quá bận rộn với cảm giác yêu thương - làm sao chúng ta có đủ thời gian để yêu thương nhau thật sự?"
Khi thông báo kết hôn được đăng trên báo, Từ Tiên Sinh và Từ Thái Thái vội vàng đến chúc mừng. Lưu Tô không mấy gì vui vẻ với họ, vì họ đã đến một nơi an toàn trong thời gian thành phố bị vây hảm, không quan tâm đến việc nàng còn sống hay đã chết. Tuy nhiên nàng vẫn chào đón họ với một nụ cười. Liễu Nguyên mua một vài chai rượu vang và một số thức ăn cho một buổi tiệc mừng muộn màng. Không bao lâu sau đó, giao thông giữa Hương Cảng và Thượng Hải đã thiết lập, và họ quay trở lại Thượng Hải.
Lưu Tô trở lại nhà họ Bạch một lần duy nhất, e ngại rằng với quá nhiều người mồm loa mép giải, sẽ có chuyện không may. Nhưng nàng không tránh khỏi phiền phức. Tứ Nải Nải quyết định ly dị Tứ Gia. Mọi người quy trách nhiệm cho Lưu Tô. Lưu Tô đã ly dị và tái kết hôn với một thành công rực rỡ - làm sao người khác không muốn bắt chước nàng? Dưới ánh đèn, Lưu Tô quỳ xuống đốt thẻ nhang trừ muỗi. Khi nàng nghĩ tới Tứ Nãi Nãi, nàng mĩm cười.
Liễu Nguyên ngừng trêu chọc nàng, để dành những lời lẽ táo bạo cho những người đàn bà khác. Đó là một dấu hiệu tốt, đáng được ăn mừng, bởi điều đó có nghĩa là nàng là người của chàng - người vợ trên danh nghĩa và trong sự chân thật. Tuy nhiên, chuyện này làm nàng hơi buồn một chút.
Thất thủ thành phố Hương Cảng đem lại chiến thắng cho Lưu Tô. Nhưng trong thế giới bất hợp lý này, ai có thể phân biệt được giữa nguyên nhân và hậu quả? Ai biết cái nào là cái nào? Có phải một thành phố thua trận để cho nàng có thể chiến thắng? Hàng ngàn người đã chết, hàng ngàn người đau khổ, một cuộc cách mạng long trời lở đất tiếp theo sau....Lưu Tô không cảm thấy được vai trò của mình trong lịch sử. Nàng đứng lên, mĩm cười, và đá nhẹ vào chiếc khay đựng nhang trừ muỗi đặt ở gầm giường.
Có lẽ những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành trong huyền thoại đều có cảm tưởng như nàng.
Huyền thoại tồn tại khắp nơi, nhưng không nhất thiết có đoạn kết tốt đẹp.
Khi tiếng hồ cầm áo não vang lên trong một đêm có một vạn ngọn đèn thắp sáng, chiếc vĩ được đưa tới, kéo lui dìu dặt, tấu nên một câu chuyện quá đỗi thê lương không diễn đạt ra lời - ôi! sao ta hỏi tới làm chi?
Lan Huệ
-- Hết --
[1] Chú của LH: Dã Hỏa Hoa, flame of the forrest: cây Phượng hay Phượng Vỹ.