Số lần đọc/download: 4601 / 5
Cập nhật: 2015-11-23 12:53:35 +0700
Chương 13
Đ
ại lộ vẫn đông nghẹt người và xe qua lại. Hải tần ngần ở giao lộ, đôi mắt anh hết lia về hướng phải, hướng trái, nhìn trước, ngó sau, nhưng bóng chiếc Quin 100 phâ khối bỗng hòa vào dòng xe cộ mất hút. Hải thầm tức cho một phút lơ là của mình mà đối tượng đã mất dấu. Bây giờ phải làm sao? Linh tính cứ choáng ngợp trong đầu.Hải biết rằng Vũ Bằng đã gặp tay đầu gấu như Dũng "đao" thì ắt có chuyện rồi. Hải đã từng tiếp tay cho Vũ Bằng, nên biết rất rõ tính cách của Bằng. Hơn nữa, Vũ Bằng hiện nay đã không còn là thằng bạn như ngày nào nữa. Nó đã tha hóa biến chất cả rồi. Hải đã phạm sai lầm rồi, bây giờ anh không muốn mình tiếp tục sai lầm hay lún sâu vào con đường tăm tối.
Mắt Hải chợt dừng lại khi thoáng trông thấ một đôi trai gái. Họ nói điều gì có lẽ rất vui vẻ nên Hải thấy cô gái cười tươi tắn. Hải lặng thầm vẫn nụ cười đồn hậu. Hồng Hạnh có một nét duyên dáng ngầm mà khi trò chuyện lâu mới phát hiện ra được.Nét đẹp của Hạnh là một nét đẹp tiềm ẩn, không phô trương ra. Nhưng sao bỗng dưng anh lại nghĩ về điều đó nhỉ? Dầu sao với cả anh và cả Hạnh bây giờ đều trở thành kỷ niệm.. Cũng may là một kỷ niệm đẹp, nếu không Hải sẽ khó xử vô cùng. một ý nghĩ lại loé lên cho Hải khi anh đã nhận ra cả Gia Phong và Hạnh. Anh tiến thẳng lại khiến cả hai hơi bất ngờ. Hạnh lên tiếng ngay:
- Chào anh.
Còn Gia Phong tần ngần vài giây rồi lạnh nhạt:
- Xin lỗi, tôi có việc đi trước nhé.Chào hai người.
Ô kìa...Phong! Cậu khoan đi đã.
Hải chặn Phong lại mà trong đầu lại phân vân chẳng biết có nên nói ra những suy luận này của mình.
Gia Phong ơ hờ:
- Có gì cần nói với tao à?
Đến phiên Hải gấp rút:
- Phong à...Tao có rất nhiều việc muốn nói với mày, nhưng không phải lúc này.
Gia Phong bực dọc cắt ngang:
- Thế thì lúc nào mới là phải lúc. Vậy thì tao đi được chứ.
- Mày bình tĩnh nghe tao nói đã Phong. Trước kia, tao có nhiều việc không phải với mày, nhưng tao sẽ giả thích sau. Còn bây giờ mày hãy nghe tao. May hãy cùng tao tìm cho được Ý Kỳ hay Vũ Bằng. Nhanh lên!
- Để làm gì? Tao nghĩ mình chẳng có quyền xen vào chuyện việc người khác, cả mày nữa, Hải ạ.
- Không, không. Mày hãy nghe tao. Không khéo Ý Kỳ sẽ gặp nguy. Mày có nghe không?
Lời nói của Hải có vẻ thành thật, và sự gấp rút lo lắng của hắn khiến Gia Phong chột dạ ngay. Anh trố mắt nhìn Hải như muốn đo lường mức độ lời nói Hải vừa thốt ra. Rồi như tin ngay, Gia Phong hốt hoảng lao xe đi với tâm trạng đầy thấp thỏm. Hải nói gì với Hạnh rồi cũng phóng xe đi theo một chiều hướng khác. Chiếc đầu đinh rối xù với nửa bên nhuộm nâu sậm và chiếc áo ca- rô kẻ sọc đậm của gã đàn ông với chiếc Quin như thức tỉnh Hải, khiến anh quyết định không thể chần chờ. Hải vọt nhanh, anh biết rằng sau xe mình, khói từ chiếc bô đang sáng choang.
o O o
- Cám ơn ÝK đã dành cho anh vinh dự này.
- Vũ Bằng! Anh đừng có nói thế, Kỳ giận đó nghe. Dù sao chúng ta cũng đã từng là những người bạn thân thiết.
- Anh rất vui vì Ý Kỳ vẫn còn giữ tình cảm đó. Tiếc rằng...Gia Phong nó đã phá hỏng.
Ý Kỳ thoáng buồn. Cô nghiêm mặt:
- Thôi anh Bằng à. Đừng nên nhớ đến những gì đã qua.
- Em vẫn còn yêu nó?
Sự yên lặng của Ý Kỳ đã nói lên tất cả. Vũ Bằng nghe tức giận trào dâng. Mãi mãi, anh vẫn không chiếm được trái tim nàng sao? Ý Kỳ không có chút tình cảm gì đặc biệt với anh cả sao? Uổng công anh hy vọng và chờ đợi suốt bao năm dài. Thế thì Vũ Bằng chỉ có thủ đoạn mới mong chinh phục được Ý Kỳ. Ôi! Anh chỉ còn có cách này.
Lại tín hiệu phát ra từ chiếc di động, Vũ Bằng giấu nhanh sắc mặt. Anh nhìn Ý Kỳ cười:
- Anh xin phép Ý Kỳ.
- Vâng, anh cứ tự nhiên.
Ý Kỳ đảo mắt nhìn xung quanh rồi khẽ nhìn vào chiếc đồng hồ, lịch sự chờ Vũ Bằng xong cuộc trao đổi bằng điện thoại.
- Ý Kỳ đi trước nhé. Anh Bằng không cần phải đưa Kỳ về đâu.
- Đâu được. Để Kỳ về một mình, anh không yên tâm.
- Xời ơi! Anh Bằng làm như Ý Kỳ là thỏ vậy. Thôi, anh bận việc cứ lo đi, không sao đâu, đừng ngại.
Vũ Bằng gãi đầu phân trần:
- Anh lại xin lỗi Kỳ vậy. Đúng ra anh sẽ đưa em về, nhưng đột xuất có một người bạn hẹn...Anh phải đến.
- Đã nói rồi, anh đừng có ngại mà. Biết đâu chính Kỳ mới là người làm phiền.
- Vậy thì tạm biệt nhé.
- Vâng, chào anh.
Bóng Ý Kỳ vừa mất hút thì...
- A lô.
- Sao rồi?
- Kế hoạch vẫn như cũ. Bám theo đúng hướng...Ừ, ừ, biết rồi.
- Hả! Cái gì?
Vũ Bằng cáu gắt trong máy khi vài phút sau, hắn lại nhận được điện tín hiệu điện thoại.
- Đuôi thì cắt đuôi. Chướng ngại vật thì cứ loại bỏ. Những việc ấy mà mày cũng phải hỏi à? Đúng là lợn. Đàn em mày như thế đó sao? Không xong và không khéo là xù luôn đó. Hừ!
Vũ Bằng tuôn một tràng dài, rồi tắt máy. Anh cẩn thận gọi chủ quán tính tiền, rồi đứng dậy. Thành phố về khuya, nhưng những con đường lớn vẫn đông như mắc cửi. Anh biết rằng, từ rạp hát này sẽ phải qua một con đường vắng vẻ hơn, Ý Kỳ mới về nhà được.
Linh tính như báo cho Ý Kỳ biết rằng phía sau cô đang có một cái đuôi. Cô đã từng có cái đuôi mọc sau mỗi ki đi trên đường, thậm chí là cái đuôi rất dài nữa kìa. Nhưng có như thế sẽ làm cô yên tâm hơn với cái đuôi quá ngắn này.
Kỳ mang máng là chiếc xe này đã theo cô từ khi rời khỏi rạp hát. Thậm chí là cô chạy khá gần hắn khi trên đường, dòng người như kiến lúc nãy. Cho nên bây giờ khi ra đến đoạn đường vắng, cô dễ dàng nhận ra điều này ngay.
Anh ta theo dõi hay tán tỉnh cô đây. Ý Kỳ cố suy nghĩ để tìm lời giải. Nhưng gã cứ giữ khoảng cách và tảng lờ khi Kỳ cố tình quay lại.
Trong lòng Ý Kỳ bây giờ nỗi lo sợ càng lớn dần. Cô thầm trách mình khi nãy đã không chịu để Vũ Bằng đưa về.
- Khoan đi đã Vũ Bằng!
Âm thanh phát ra từ góc bàn bên cạnh đã khiến Vũ Bằng khựng lại. Kiều Diễm bồi tiếp:
- Bất ngờ quá, phải không?
Vũ Bằng cười mũi:
- Ủa, em yêu! Em tìm anh à? Sao không gọi điện? Lúc chiều anh có gọi, nhưng mẹ nói em đã ra khỏi nhà.
- Ai mẹ? Mẹ ai?
- Thôi mà cưng. Chẳng phải mẹ em thì rồi cũng là mẹ của anh sao? Dạo này, em ha y bắt bí quá.
Kiều Diễm nhún vai"
- Nè! Nói xong chưa vậy? Kiều Diễm này không phải đến đây để nghe anh nịnh hót đâu, nhàm quá rồi.
- Sao thế cưng? Thực tế bao giờ những lời phỉnh tịnh vẫn có tác dụng vẫn nặng ký hơn đấy thôi. Em cũng từng cho anh ga- lăng, điệu nghệ vì phong cách nói đó mà.
Kiều Diễm kênh kiệu:
- Vâng. Đó là trước đây do tôi còn mê muội.
- Ố là la! Em tôi hôm nay nói năng nghe hay quá ta. Hóa ra bấy lâu nay, em cho là mình lạc vào cõi mê muội ư? Thế thì bây giờ đã thức tỉnh rồi hả Nếu thế anh không cần khách sáo. Em muốn gì, cứ thẳng thừng ra đi.
- Khá lắm! Anh hùng đó Vũ Bằng. Đúng là đồ đểu giả.
Vũ Bằng nhếch môi cười khiêu khích:
- Dù sao cũng chỉ mới đểu...giả thôi, chứ chưa có đểu thật, phải không? Biết vậy thì đừng có bám theo mà van xin thứ tình thừa thãi nhé.
Uất giận Kiều Diễm nghẹn lời:
- Anh đúng là đê tiện.
- Đủ rồi nghe Diễm. Xưa rồi Diễm ạ. Đừng tưởng em là ai mà dám mắng chửi Vũ Bằng này nhé. Nhưng thôi, em gặp anh có việc gì không? Mất thời giờ rồi đó.
- Vậy sao? Ra thời giờ của anh là vàng ròng bạc nén hả? Tóm lại, tôi muốn biết hoa hồng của anh trong cái vụ lão thương gia Trịnh Xuyên là bao nhiêu?
- Em nói lung tung gì thế?
Quay quay chiếc xách trong tay, Diễm so vai điệu đàng:
- Tôi chỉn ói cho anh biết, con Diễm này chẳng có khù khờ đâu, anh đừng qua mặt nó. Đừng có ép người quá đáng Bằng ạ. Con Diễm này biết rất nhiều chuyện, đừng óc hù họa, nó không có nhỏ gan đâu.
- Vậy thì anh sẽ chờ coi em biết và làm gì đấy cưng ạ. Thôi, bye nhé.
Vũ Bằng tỏ ra ngọa mạn và xấc lược khi cắt ngang buổi gặp bất ngờ với Kiều Diễm một người mà hắn luôn tự nhủ phải đề phòng.
Đường phố thênh thang, Gia Phong không biết mình đã đi qua bao nhiêu con đường rồi, anh mới chợt nhận ra mình đã làm một việc hết sức điên rồ. Bỗng dưng lại tin Hải. Nhưng có một cái gì đó khiến Phong cảm thấy tin hắn. Dù đã có Phong thầm nhủ sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn. Nhưng bây giờ, vì Ý Kỳ mà anh nghe hắn, và liệu điều gì đó có đáng tin không? Ôi! Anh biết phải tìm Ý Kỳ ở đâu đây, khi anh biết Ý Kỳ vẫn chưa về nhà?
Góc phó và những con đường mà ngày xưa anh đã từng cùng nàng đi dạo bên nhau dù không biết bây giờ Ý Kỳ có thể đi đến không, nhưng Gia Phong đã tìm rồi. Thậm chí anh đã mạo muội gọi đến nhà để phải nghe lời cảnh cáo nhắc nhở của gia đình nàng. Họ không muốn mối quan hệ với Gia Phong, cho dù đó chỉ là danh nghĩa một một người bạn. Thế thì mới thấy đau cho nàng quá. Bao năm dài, chàng đã nhận sự giày vò không tha thứ của người yêu.
Dòng suy nghĩ đã đưa chiếc xe của chàng đi không định hướng qua những dãy lộ tấp nập đông vui và cả những con đường thưa thớt.
Hình như có một sự việc đang đập vào mắt, gây sự chú ý cho Phong. Anh cảm thấy có một cái gì bất ổn ở gã thanh niên nọ. Có lẽ hắn định tán tỉnh cô gái chăng? Mà nếu trên đưỜng phố những chuyện đó có xảy ra cũng là lẽ thường tình, thằng đàn ông nào mà chả thế. Làm sao khỏi chọc ghẹo bông đùa khi gặp các bóng hồng xinh đẹp chứ. Cũng như bọn chàng ngày xưa vậy mà. Cứ xách xe ra phố một vòng là cua ngay được một em. Gia Phong lại chợt mỉm cười.
Vô tình anh lại giữ khoảng cách và buộc phải để ý khi thấy gã đàn ông thỉnh thoảng lại quay về sao như chời đợi một cái gì.
Ý Kỳ nghe gợn sống lưng khi thấy chiếc mô tô cứ kè sát. Lòng càng lo sợ và hối hận khi mình đã đi con đường này mà lại không cảnh giác. Bất ngờ, gã suồng sã vỗ mạnh lên bờ vai cô cợt nhả:
- Đi với anh nghe em.
Cố bình tĩnh, Kỳ cao giọng:
- Xin lỗi, ông lầm rồi. Tôi...tôi không phải là loại người ông đi tìm.
- Ngoan nào! Hãy nghe lời anh.
- Tôi la lên bây giờ.
Gã cười nụ, nhưng ánh mắt vừa cảnh cáo vừa thách thức:
- Sẽ chẳng ai chú ý đến những chuyện vớ vẩn trên đường đâu, cưng ạ.
Nỗi sợ hãi lớn dần làm cô bỗng rùng mình, cố trấn tĩnh. Song cái lưỡi dao sáng loé mà hắn vừa nhá ra không làm cô bình tĩnh nổi. Hắn muốn gì? Trấn lột? Cướp bốc? Thà thế còn hơn. Nhưng lỡ...
- Buông ngay cô gái ra!
Tiếng nói thật rõ và to. Dù đang sợ sệt Ý Kỳ vẫn lặng mừng ìv kịp nhận ra giọng nói ấy.
Gã đàn ông quay ngoắt lại giận dữ:
- Thằng kia! Mày lấy gì can vào việc người khác?
Gã gằn mạnh, nhưng thật ra trong tâm đang tức tối và nguyền rủa Vũ Bằng, bởi vì đáng ra Vũ Bằng phải xuất hiện lâu rồi kìa. Từ nãy giờ, lẽ ra đã không bỏ lỡ mất cơ hội rồi, đà mấy bận anh quay lại nhìn mà không thấy Vũ Bằng nên chưa hành động. Bởi vì chuyện này theo thỏa thuận chỉ rất đơn giản: hắn không muốn rắc rối. Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện một chàng "hiệp sĩ" nào nữa đây? Lời của Vũ Bằng làm hắn cân nhắc:
- Cắt đuôi, chặt đối tượng.
Có nên không? Trong khi hợp đồng giữa hắn với Vũ Bằng chỉ là một mẹo nhỏ mà thôi. Nếu nói nư là một sự hù dọa cũng đúng.
Dại gì hắn phải ra tay để rước họa vào thân. Nhưng cớ gì Vũ Bằng lại không chịu xuất đầu lộ diện lúc này? Tí nữa thì kế hoạch đã thành công rồi. Vũ Bằng chết tiệt đi đâu rồi kia chứ? Hắn chỉ là một tên sai, đại ca bảo đâu làm đó. Bây giờ tình thế đã xoay chiều hướng, hắn phải tùy cơ thôi.
- Gia Phong! Coi chừng...
- Á...á...
- Cướp...cướp...Bớ người ta cứu...
Gọng Ý Kỳ thất thần và như lạc hẳn đi khi Gia Phong bổ nhào vào. Ý Kỳ chỉ nhận ra lưỡi dao sáng lóa vung lên, rồi cô cũng ngất lịm giữa màn đêm u tối.