Số lần đọc/download: 1288 / 5
Cập nhật: 2015-12-01 18:07:05 +0700
Chương 12
T
rình Minh Lãng đã biến mất vô lý như thế, dù cótìm thể nào cũng không thể tìm ra. Trinh thám tư, cảnh sát, tất cả mọi người,ai cũng tìm ông ta. Gia Tuấn nhìn dòng người qua lại trên phố, trong lòng lạicàng buồn não nề. Cách ngày khởi tố vài ngày, anh vẫn chưa tìm ra bất kỳ cáchnào. Một chiếc xe nhỏ bỗng dừng ở phía trước, Hách phu nhân bước xuống, lạnhlùng nói: "Đến tận bây giờ, con vẫn còn điên rồ như thế sao?"
Anh chậm rãi nói: "Mẹ, mẹ đừng quan tâm đến con"
Bà lạnh lùng quát: "Nếu như con không phải làcon ta, ta cũng chẳng quan tâm đến con làm gì"
Anh vẫn không lưu tâm: "Vậy thì chúng ra sẽ cắtđứt tình mẹ con"
Hách phu nhân giận run người: "Lại nói những lờihàm hồ đó, ta đảm bảo với con Trình Gia Mù lần này nhất định chết chắc"
Anh tái mặt: "Vậy thì con cũng chết"
Hách phu nhân kìm nén cơn tức giận, mặt không biếnsắc nói: "Vậy chúng ta giao dịch trên giấy, mẹ con ta thoả thuận". Sắc mặt anhcàng sa sầm xuống, đến cả chuyện đại sự cả đời của con trai mà cũng có thể trởthành một cuộc trao đổi giao dịch. Hách phu nhân nghiến răng, nhìn chằm chằmGia Tuấn: "Đúng thế, vì ta không quản nổi con, cho nên chỉ có thể dùng cách hạlưu này. Chúng ta hãy làm một cuộc giao dịch trên giấy. Nếu con gật đầu, TrìnhGia Mĩ sẽ không sao. Nhưng nếu con không làm được, cô ta sẽ phải chết"
Lòng anh đau nhói, nhưng vẫn cười nhạt nói: "Chứngcứ sẽ được tìm ra, mẹ còn cách nào khác nữa? Tiền không phải vạn năng, ít nhấtđến hiện tại, nó không vạn năng"
Hách phu nhân hơi mím môi: "Ta phải cứu cô ta thếnào, đó là chuyện của ta. Cái này con không cần quan tâm. Điều duy nhất con cóthể làm là sau khi cô ta được thả phải cắt đứt mọi quan hệ với cô ta"
Anh nhìn bà đầy ẩn ý, cười nói: "Một nhát dao, cắtthành hai đoạn, cũng có thể cắt thành bốn đoạn, năm đoạn, vô số đoạn. Cho nên,muốn làm như vậy thì phải có một con dao tốt, phải sắc nhọn vô cùng, bất luậntrong trường hợp nào đều không thể làm con dao này bị gãy"
Hách phu nhân tức sôi người, nghiến răng nói: "Ýcủa con là..." Anh cười lạnh lùng: "Ý của con là gì, mẹ chắc đã rõ"
Hách phu nhân trợn mắt nhìn Gia Tuấn, ánh mắt sắcnhư dao lia qua: "Con đừng hối hận"
Anh cũng nhìn thẳng vào bà nói: "Nếu có một ngàycon hối hận, con sẽ quỳ trước mặt mẹ, sau đó sẽ biến thành một con rối vô thức"
Hách phu nhân giận đến mức run rẩy nói: "Được,anh được lắm"
Lòng anh thắt lại, nhu bị dao đâm: "Con được nhưvậy là do mẹ nuôi dạy"
Hách phu nhân tức giận tột đỉnh, nhưng vẫn cườinói: "Chỉ vì một đứa con gái, lại là một đứa con gái có bệnh!" Bà đứng trước mặtanh, hỏi: "Con có biết không, Dư tiên sinh vì bệnh tim nên đã phải nhập viện rồi"
Anh đờ người, không nói gì. Bà lạnh lùng cười:"Chỉ vì có mình Trình Gia Mĩ con đã làm tổn thương bao nhiêu người, Giai Lệ, Dưtiên sinh, ông nội, cả cha con và ta". Bà nhếch mày hỏi: "Thực sự là đáng sao?Đức con gái đó thực sự đáng để con làm như vậy sao? Vứt bỏ thân phận, vứt bỏngười thân, gần như vứt bỏ mọi thứ"
"Rất nhiều người, rất nhiều chuyện, đáng haykhông đáng, chỉ có bản thân mình mới biết được". Anh liếc nhìn bà rồi quay đầubước đi. Hách phu nhân mặt xanh mét, nói vọng lại từ phía sau lưng anh: "Cónhưng khi yêu một người, không phải cứ yêu mù quáng như vậy, phải suy nghĩ rấtnhiều thư. Nếu như tình yêu thực sự chỉ có vậy, muốn yêu là yêu, yêu tuỳ ý thìcó vẻ quá dễ dàng. Con nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, con muốn cô ta tiếptục sống hạnh phúc hay là sống trong tù, vĩnh viễn khong thể nhìn thấy ánh sángmặt trời, đợt chết dần chết mòn.
Người anh khẽ run lên. Tán cây trên đầu không ngừngđổ lá vàng, từng chiếc từng chiếc nhẹ nhàng lướt qua người khiến Gia Tuấn cảmgiác như mình ngạt thở.
"Con phải nghĩ cho kỹ, con muốn cô ta tiếp tục sốnghạnh phúc hay là sống trong tù, vĩnh viễn khong thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời,đợt chết dần chết mòn!" Câu nói này giống như lời chửi rủa không ngừng vang lêntrong đầu anh. Gia Tuấn mở to mắt, tim đập dữ dội, dường như có người đi guốctrong bụng, khó chịu đến nghẹt thở.
Phải mất bao nhiêu công sức trải qua bao nhiêuchuyện, cô mới chấp nhận anh.
Biết bao khó khăn, biết bao đau khổ và tổn thương,anh đều đã gặp phải. Vậy mà ở giây phút quan trọng này, anh lại phải từ bỏ cô.
Nhưng làm sao anh có thể từ bỏ, cô không chỉ làngười con gái anh yêu mà còn là cuộc đời anh.
Nếu như anh không có cô, từ bỏ cô, thì chẳngkhác nào anh đang từ bỏ chính cuộc đời mình.
Quãng đời sau này, một mình anh, sẽ phải tiếp tụcsống thế nào?
Anh nhích từng bước lên phía trước, lòng trống rỗng,không hiểu sao lại đi đến đồn cảnh sát. Anh nói giọng hoang mang: "Phiền anhcho tội gặp Trình Gia Mĩ một chút". Hai người gặp nhau rất suôn sẻ, anh nhìn nữcảnh sát đang đứng gác cạnh cô, gượng cười nói: "Em nói xem, cho cô ta ít tiền,thì cô ta sẽ đi khỏi chứ"
Gia Mĩ cười: "Làm sao mà được"
Anh nói: "Ừm. anh nghĩ là không được, anh cũngnghĩ vậy thôi"
Gia Mĩ trách: "Bây giờ là lúc nào, anh vẫn còncó tâm trạng nghĩ cái đó sao?"
Anh cười trừ: "Vì anh đã tìm ra chứng cứ có thểgiúp em". Hai tay anh đặt lên mặt bàn sắt lạnh toát, từng ngón tay giống như nhữngchú kiến chầm chậm bò lên mặt bàn, tiến về phía tay Gia Mĩ. Anh chỉ nhẹ nhàngchạm vào tay cô mà không dám nắm chặt lấy.
Gia Mĩ giật mình: "Anh sao vậy?"
Gia Tuấn không thể cười tiếp được nữa, hai mắtrơm rớm nước chỉ muốn bật khóc. Anh cúi đầu xuống, nén nước mắt vào trong, rồilại ngẩng đầu lên, gượng cười: "Vì có thể cứu em nên anh rất vui"
Gia Mĩ mấp máy môi, hồi lâu sau, mới thốt ra mộtcâu: "Vậy thì tốt quá"
Anh cười ha ha: "Vậy sau này có thể quảng cáocho đám ăn mày, bảo họ không cần đi xin tiền nữa, không sao cả, chỉ cần vào tùlà có thể sống được"
Cô nhìn chằm chằm vào anh, dường như muốn nhìnthấu lòng anh. Nhưng ánh mặt anh đột nhiên lẩn trốn: "Em sao lại nhìn anh nhưthế, ý kiến này không hay sao?" Cô buồn bã, "Nếu tìm không được chứng cứ cũngchẳng sao, anh đừng tự trách mình"
Anh cười lớn: "Trình Gia Mĩ, em đã bao giờ thấyviệc nào anh chưa làm được chưa?" Ánh mắt cô sáng lên: "Em vẫn luôn tin tưởnganh". Anh cười ha ha, khẽ vuốt mũi: "Ngoan, thế này mới phải chứ"
Cô lấy hết can đảm, nói ra những suy nghĩ tronglòng: "Nhưng lần này, em không tin anh. Em không tin anh có chứng cứ, em biếtem chết chắc rồi"
Sắc mặt anh bỗng sầm xuống, nghiêm trọng nói:Trình Gia Mĩ, em sẽ không chết, hãy tin anh, em sẽ không sao đâu!" Cô chỉ lắc đầubuồn bã, "Gia Tuấn, em thực sự không sao cả. Nhưng em xin anh hãy chăm sóc bảnthân thật tốt". hai tay cô run rẩy nắm lấy tay anh: "Cho dù em có ngồi tù, chodù em có bị xử bắn cũng không sao, thực sự không sao đâu, em chỉ..." CÔ cúi đầu,lấy tay che mặt, khóc nức nở.
Anh cố gắng kìm nén không để nước mắt trào ra, dịudàng nói: "Này, Trình Gia Mĩ, em có thể có khí phách một chút có được không?Người là do em giết sao? Rõ ràng không phải em giết người, tại sao lại bắt emvào tù? Tại sao lại ép em phải chết? Cho nên, em nhất định không sao cả, sẽ khôngcó bất cứ chuyện gì xảy ra với em. Anh nhất định không để em có chuyện, nghe rõchưa?" Anh xoa đầu cô, cười nói: "Này, em có nghe rõ không đấy. Hách Gia Tuấnnày, không cho phép Trình Gia Mĩ xảy ra chuyện gì! Tuyệt đối không cho phép"
CÔ vẫn đang khóc, lắc đầu lia lịa: "Em khôngnghe thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả. Trong đầu em bây giờ trống rỗng, khôngthể suy nghĩ được gì, chỉ biết, em phải rời xa anh, cuộc đời này, em không cócách nào để ở bên cạnh anh"
Hơi thở Gia Tuấn dần nặng nề, tim như có một hònđá đè xuống trĩu nặng đến nghẹt thở. Anh thử mỉm cười, nhưng mặt anh cứng đờikhông thể cười nổi. Anh chậm rãi nói: "Trình Gia Mĩ, cho dù kiếp này mình có bỏlỡ cũng không sao, kiếp sau, kiếp sau nữa nhất định chúng ta sẽ ở bên nhau".Anh gục đầu vào đầu cô, không kìm nén nổi nữa liền bật khóc, thì thầm: "Anh yêuem..."
Xe đi dọc theo con đường về nhà, tất cả cảnh vậttrước mắt sao quen thuộc đến thế, vườn hoa thân quan, những căn nhà thân quen.Gia Tuấn lái xe vào nhà mà không bị cản lại. Hách phu nhân sớm biết anh sẽ quaylại, ngồi trên ghế sô-pha nhìn anh, lãnh đạm nói: "Cuối cùng con vẫn quay vềnhà"
Ông nội thấy Gia Tuấn gầy đi nhiều, không kìmlòng nổi, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi trên khuôn mặt già nua: "Cháu gầyquá, nhìn mặt cháu kìa, gầy hốc hác, thật không hiểu cháu đã sống thế nào?"
Gia Tuấn cở áo khoác ngoài, đổ cả thân người lênghế sô-pha, giọng khàn khàn: "Cháu muốn cô ấy sống, chỉ cần sống thì thế nàocũng được". Hách phu nhân sa sầm mặt: "Vừa quay lại đã ra điều kiện với ta"
Gia Tuấn cười lạnh lùng: "Mẹ, vốn dĩ là giao dịch,đúng không? Dù sao con cũng đã quay lại, mẹ nên thực hiện lời hứa của mình".Hách phu nhân không thèm quan tâm nhìn anh, một lúc sau, mới chậm rãi thốt ra từngtiếng lạnh lùng: "Được, đây chính xác là một cuộc giao dịch"
Ông nội bỗng run lên dữ dội, như đang chịu đựngmột nỗi đau đớn tột cùng: "Giao dịch, máu mủ ruột già mà lại cần giao dịch sao?Sau này, không phải là sẽ cưới vợ cho cháu, đem đến cho cháu những điều tốt đẹphay sao? Khiến cháu hiếu thuận với cha mẹ mà cũng là giao dịch sao?"
Gia Tuấn đưa mắt nhìn về phía ông nội, lòng xótxa. Ông nắm lấy bàn tay anh, dỗ dành: "Đừng cãi lời mẹ cháu nữa, mẹ cháu chỉ muốntốt cho cháu thôi"
Gia Tuấn quay mặt đi, nhìn mẹ, ánh mắt lạnh lùng:"Mẹ làm ơn, đi cứu cô ấy ngay bây giờ đi. Con không muốn nhìn cô ấy bị giamtrong tù, càng không muốn cô ấy chết". Hách phu nhân người hơi cứng lại, mặt nởnụ cười: "Đương nhiên, ta sẽ nhanh chóng thu xếp. Sau này, con phải đưa cô tara nước ngoài! Tuyệt đối không để cô ta chết như vậy" Bà cầm lấy điện thoại, bấmsố gọi cho Hà Văn Hiên: "Hà luật sư, có thể cứu cô ta"
"Hà Văn Hiên có thể cứu cô ấy?" Gia Tuấn nhănmày. Hách phu nhân sầm mặt lại, "Hà Văn Hiên đương nhiên cứu được cô ta, nhưngcha cô ta cũng có thể cứu được cô ta. Dù sao thì Trình Minh lãng cũng đã phạm tộibuôn bán ma tuý, nên phạm thêm tội giết người cũng chẳng hề gì"
Gia Tuấn hơi chau mày: "Làm mẹ giấu Trình MinhLãng đi"
Hách phu nhân tức giận: "Trong mắt con, ta chỉcó thể là hạng người đó sao? Trình Minh Lãng bị Hà Văn Hiên giấu đi, liên quangì đến ta? Ta chỉ thuận nước giong thuyền thôi". Gia Tuấn hơi nhếch miệng: "Thuậnnước giong thuyền? Là giao dịch mà, đúng là cách khiến con phải thoả hiệp. HàVăn Hiên chỉ là trợ thủ, hay là công cụ để lợi dụng mà thôi"
Hách phu nhân tức giận trợn mắt: "Ta không quantâm con nghĩ gì, dù sao thì ra cũng có trách nhiệm giao Trình Gia Mĩ ra, con chỉcần không có mối liên hệ nào với cô ta là được". Gia Tuấn chầm chậm rút thuốclá từ trong túi áo ra, ngậm thuốc vào mồm, "Con sẽ làm một Hách Gia Tuấn khiếnmẹ tuyệt đối hài lòng". Hách phu nhân giận dữ nhìn anh "Hy vọng là thế"
Gia Tuấn nhìn thẳng vào bà, nụ cười ánh trongkhoé mắt. Hách phu nhân bị anh nhìn chằm chằm nên thấy gai người. Bà hỏi ngờ vực:"Con còn có suy tính nào khác? Mẹ cảnh báo với con. Lần này chúng ta phải mựcđen giấy trắng rõ ràng. Nếu như con dám có bất kỳ động tĩnh nhỏ nào...
"Mẹ đảm bảo Gia Mĩ sẽ sống tốt, đúng không?" GiaTuấn cười nhạt cắt lời Hách phu nhân: "Yên tâm, lần này, con sẽ làm một HáchGia Tuấn để mẹ hài lòng nhất, tuyệt đối không dối trá"
Hách phu nhân nhìn anh nhưng vẫn lo lắng, bấtan. Gia Tuấn ngồi cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy bà: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không dốitrá. Mẹ không phải muốn một công tử Hách Gia Tuấn hào nhoáng hay sao? Được, consẽ làm đến lúc mẹ hài lòng thì thôi"
"Công tử hào nhoáng?" Hách phu nhân không hiểu nổinhững suy nghĩ này, quay sang hỏi ông nội Gia Tuấn: "Cha, nó đang nói gì vậy?"Ông nội vốn đã thấy mơ hồ, ngồi thẫn thờ hồi lâu, mới chậm chạp lên tiếng: "Nócó lẽ muốn học theo các công tử nhà giàu, cả ngày không làm việc mà chỉ chơigái, kết bè kết đảng làm ăn gì gì đó"
Hách phu nhân nghiến răng nghiến lợi nhìn Gia Tuấn:"Con muốn làm thế nào đấy là việc của con, nhưng dù thế nào cũng không được gặpTrình Gia Mĩ" Gia Tuấn ngẩn đầu lên, thở một hơi thật sâu: "Con biết rồi". Mắtanh rơm rớm nước. Anh không nén nổi đành nhắm mắt lại, lớn giọng nhắc lại: "Consẽ không gặp lại cô ấy, sẽ không làm thế"
Gia Mĩ, vì yêu em, vì cứu em, nên anh đã chọncách thoả hiệp, chọn cách chạy trốn, chọn làm một đức con phục tùng, làm một lẽkhông phải là mình. Nhưng, tất cả điều này chẳng xá gì. Chỉ cần em được sống,chỉ cần em được sống, vui vẻ, anh dù phải làm một kẻ khách cũng chẳng có gì đángsợ"
Đáng sợ là, những ngày không có em, anh làm thếnào để học được cách sống một mình.
Tương lai, rất đáng sợ, chỉ bởi vì không có embên cạnh. Vì thế anh mới thấy sợ hãi, một nỗi sợ trước đây chưa từng có.
Suốt năm năm qua yêu em, tương lai, khoảng thờigian anh để quên em sẽ dài thế nào? Một năm, hai năm, năm năm hay mười năm? Liệucó thể là cả cuộc đời không? Cả đời, dài như vậy, anh mong, sẽ sống trong quênlãng"
Bởi vì, chỉ sống như vậy anh mới có thể nhớ em cảcuộc đời.
Gia Mĩ hoàn toàn mơ hồ, hôm qua cô còn là hungthủ giết người, nhưng bây giờ họ lại nhẹ nhàng thả cô ra. Hà Văn Hiên giúp côlàm thủ tục: "Cô có thể ra ngoài rồi". Cô không thể hiểu nổi tình hình lúc này,chỉ dám hỏi với cả không dám tin: "Anh chắc chắn là tôi sẽ không sao?" Cô cũngkhông dám nghĩ: "Sao có thể, cho dù bắt được hung thủ nhưng tất cả chứng cứ đềunhắm vào tôi"
Hà Văn Hiên cười: "Xem ra, cô không nỡ rời nơinày, không muốn đi"
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào ông ta: "Người nhậntội thay tôi là ai? Tôi muốn biết rốt cuộc hắn có chứng cứ gì để cảnh sát tin hắnlà hung thủ. Tôi xin nói, có một số chuyện, ngay cả tôi cũng không tin.
Hà Văn Hiên cười, nghĩ ngợi rồi nói: "Là cha côtự nhận tội". Cô loạng choạng lùi về sau hai bước, mắt mở to, hỏi: "Anh nói aicơ?"
Hà Văn Hiên nhắc lại từng chữ một: "Là TrìnhMinh Lãng". Hai mắt cô mở to như sắp bật máu "Đúng là cha sao? Cha là người hãmhại mình sao?" Hà Văn Hiên nói: "Không sai, không ta đã dẫn cảnh sát đến hiệntrường, diễn lại những thủ đoạn giết người của mình, mọi thứ đều khớp với tìnhtiết vụ án. Càng bất ngờ hơn, những người làm trên thuyền cũng đồng ý làm chứng,xác nhận Trình Minh Lãng đúng là đã có mặt ở hiện trường."
Cô khó nhọc thốt lên từng tiếng: "Vậy thì..." HàVăn Hiên nhìn bộ dạng không thể thốt lên lời của cô bèn thay cô nói tiếp: "Vậythì, chín phần mười là do cha cô làm" Cô như bị đẩy vào cơn ác mộng không thểthoát ra được, hoang mang nói: "Tôi muốn đi gặp ông ấy, xin anh giúp tôi, phảithế nào mới có thể gặp ông ấy"
Hà Văn hiên thấy hơi khó xử: "Hà tất phải gặp mặt?"
Có nói vẻ quả quyết: "Vì tôi muốn nghe chính ôngấy xác nhận, kẻ bày mưu hãm hại tôi là ông ấy"
Hà Văn Hiên nói: "Tôi thấy hoàn toàn không cầnthiết" Cô cao giọng, hai mắt ngấn nước: "Tôi đã nói, tôi muốn nghe chính ông ấyxác nhận, nếu như anh không đi tôi sẽ tự đi hỏi cảnh sát" Hà Văn Hiên đành nói:"Vậy chờ tôi, tôi đi hỏi"
Cô cố gắng dựa lưng vào tường, hoàn toàn mềmnhũn, dường như không còn chút sức lực nào nữa, cả người như muốn đổ xuống.
Kẻ hãm hại cô, lại đúng là cha cô.
Cô thật sự không thể tin, cha cô vì trốn tội mànhẫn tâm đẩy con gái mình vào chỗ chết. Mặc dù trước đây cô hận cha vô cùngnhưng cô vẫn hy vọng sẽ không phải là ông ấy. Cô vẫn hi vọng, kẻ hại mình khôngphải là ông ấy.
Cô dựa vào tường, từ từ quỳ rạp xuống mặt đất,hai tay ghì chặt lấy người, gần như không dám thở.
Vì, mỗi lần thở ra, trái tim cô lại đau nhói.
Dáng vẻ của Trình Minh Lãng vẫn bình tĩnh mộtcách bất ngờ. Gia Mĩ thật sự không thể tin vào mắt mình, đến giờ, ông ta khônghề hối hận? Trình Minh Lãng cười nhạt: "Thật không thể ngờ, chúng ta lại gặpnhau trong hoàn cảnh này"
Gia Mĩ nhìn ồn oán hận, lắc đầu: "Không đúng, lầntrước, không phải chúng ra đã gặp nhau trên du thuyền của Giai Lệ sao?" TrìnhMinh Lãng hơi đờ người ra, nhưng lập tức lại cười nói: "Đúng thế, suýt nữa chaquên". Ánh mắt Gia Mĩ dán vào mặt ông: "Tại sao hại tôi rồi lại đến nhận tội?"Trình Minh Lãng nhìn về phía Hà Văn Hiên, cúi đầu: "Cha biết cha có lỗi vớicon"
Hai mắt cô xay xè, nước mắt chỉ chực rơi xuống,cô nhếch mày hỏi: "Ông biết là có lỗi với tôi?" Trình Minh Lãng, xót xa, khẽ gậtđầu: "Cha luôn nghĩ cha có lỗi với con, nhưng bây giờ tất cả đều đã được đền lại"
Cô cố gắng kìm nén lại sự phẫn nộ, nhưng mặt lạiđầy nước mắt: "Trong tù, tôi luôn nghĩ rõ ràng rằng, bất luận thế nào, cũngkhông nói với cảnh sát Giai Lệ hẹn tôi và ông đến du thuyền của cô ta. Nhưngbây giờ, tôi phát hiện là tôi đã sai rồi, đã sai lại càng sai. Vốn dĩ dù tôi cóđối xử với ông thế nào, bảo vệ ông thế nào thì ông vẫn ích kỉ như thế, chỉ nghĩđến mình mà ngay cả người thân cũng không thèm quan tâm sống chết ra sao" Cô dừnglại, nghẹn ngào "Loại người như ông, một người như ông làm sao có thể làm cha củatôi. Tôi không thể chấp nhận được sự thật một người lòng dạ độc ác như ông lạichính là cha ruột của mình"
Trình Minh Lãng đặt tay lên đùi, cố gắng ghì xuống,sợ mình sẽ bật khóc. Ông gắng ra vẻ bình thản nói: "Trước giờ tao vẫn ích kỉnhư thế, ích kỉ đến mức không bao giờ nghĩ đến mày, ích kỉ đến mức khi gặp nguyhiểm thì nghĩ đến việc đổ tội cho mày để thoát tội. Cũng không sợ gì mà khôngnói với mày, hôm trời mưa to đó tao đi tìm mày cũng vì Lão Đại nói có thể tìmngười gánh tội bán thuốc phiện giúp tao, nhưng lại muốn mày làm con gái hắn".Ông ta dừng lại một lúc, rồi lại nói: "Hôm đó thực ra tao định bán mày"
Những lời tàn nhẫn đó, giống như hàng ngàn hàngvạn chiếc máy bay đang thả bom xuống tai cô, đầu cô như sắp nổ tung. Cô mở to mắt,tim đập loạn lên, dường như sắp nhảy ra ngoài: "Từ giờ về sau, tôi và ông, sẽkhông còn bất cứ quan hệ gì nữa"
Lòng ông đau đớn vô hạn, vẫn cố mỉm cười: "Màynghĩ được như vậy thì tốt, cha chỉ lo mày nghĩ không thông"
Cô nói: "Ông yên tâm, tôi nhất định phải sống tiếp,sống thật tốt, sống hạnh phúc và vui vẻ. Bởi vì trong cuộc đời tôi, chưa từngcó cha". Ông cúi đầu, trên mặt có chút bi thương, ông ôm lấy ngực: "Vậy thì tốt"
Giọng cô run rẩy, nước mắt như mưa: "Tạm biệt,Trình tiên sinh". Hai tay bấu chặt lấy đùi, đến mức hai đùi như tê liệt. Mặtông vẫn không chút biểu cảm: "Tạm biệt, Trình tiểu thư"
Hà Văn Hiên nhìn Trình Minh Lãng, miệng hơi mấpmáy, sau đó mới đỡ Gia Mĩ đi ra ngoài. Trình Minh Lãng không ngừng đập đầu xuốngbàn sắt, phát ra những tiếng bốp bốp. Ông ta cứ ngồi thẫn thờ như thế, giống nhưđang mơ, nếu như không đập đầu xuống bàn thì nước mắt lại trào ra. Cả đời này,ông đã nói dối không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này, ông mới phát hiện, thìra nói dối là việc đau đớn nhất của đời người.
Nếu có thê, nếu còn kịp, ông muốn nói với congái mình rằng, tất cả đều không phải là sự thật.
Ông chưa từng hại cô, chưa từng..
Nhưng, ông không thể, đến chết cũng không thểnói ra sự thật.