Số lần đọc/download: 2176 / 7
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 13 -
L
am Yên ơi! Hôm nay em đi giao cà phê với anh nhé!
Mẫn Phi đang đứng dưới bậc thềm nói vọng lên. Lam Yên đáp không nhìn chàng.
- Em không đi được anh Mẫn Phi ạ!
- Ơ kìa, em sao thế? Mọi khi em vẫn đi với anh mà!
Mẫn Phi chau mày ngó Lam Yên. Chang đã ăn mặc chỉnh tề. Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Lam Yên lắc
đầu giải thích:
- Hôm nay em bận.
Chàng vẫn không chịu, vội bước đến bên nàng:
- Em bận gì đâu, chúng ta sẽ đi nhanh thôi mà!
Lam Yên đứng tần ngần, thái độ khó hiểu. Mẫn Phi sốt ruột giục nàng:
- Nhanh lên, anh đợi nhé!
Lam Yên vẫn không nói gì. Bất thình lình Mẫn Phi chụp hai vai nàng:
- Em không thích đi với anh à? Thế mà anh lại luôn mong muốn có em bên cạnh.
Lam Yên thoáng bối rối trước những lời của Mẫn Phi nhưng nàng vẫn tỏ ra bình thường:
- Anh Mẫn Phi, em rất thích làm việc với anh. Ở bên anh, em học hỏi được nhiều điều. Chỉ có thế thôi à?
Đôi mắt chàng ánh lên vẻ khác lạ! Lam Yên hoang mang, gọing nàng rất ấm ấp.
- Anh cứ y như là một người anh của em, luôn la rầy em.
Nàng cố nói với vẻ vui tươi nhưng nét mặt Mẫn Phi đanh lại:
- Hừm! Anh không làm anh của em đâu. Làm anh chỉ mất công đánh đòn em thôi. Anh không thích!
Lam Yên vô tình:
- Thế anh thích gì?
- Thích yêu em!
- Hả? Anh nói gì?
Mẫn Phi nhấn mạnh từng tiếng:
- Anh yêu em! Không lẽ em không biết tình yêu đó sao Lam Yên?
Lam Yên hoảng hốt thật sự. Nàng không bao giờ nghĩ đến điều đó. Mẫn Phi ít nói, khó tính. Mẫn Phi chỉ âm thầm làm việc. Nàng đã xem Mẫn Phi như người anh ruột đầy tình thâm. Không rung động, không một chút vẩn vơ… Thế mà… Mẫn Phi nói gì nhỉ?? Nàng có mong đợi điều này đâu. Bên tai nàng gọing trầm trầm của Mẫn Phi vẫn vang lên:
- Em vô tình quá Lam Yên ạ! Chúng ta sống chung trong một mái nhà từ bao lâu nay. Anh và em luôn gắn bó. Em là một hình ảnh thân thuộc nhất đời anh, em có hiểu điều đó không Lam Yên?
Lam Yên choáng váng trước sự thố lộ của Mẫn Phi. Nàng biết nói gì đây khi lòng đang rối như tơ vò. Mẫn Phi có hiểu và thông cảm cho nàng không?
- Anh Mẫn Phi! Anh và em sống bên nhau từ thưở nhỏ cho đến bây giờ. Em đã xem anh như là một người anh ruột. Em rất kính trọng anh. Từ khi ba em mất, anh đã quan tâm lo lắng đến em. Em không mong muốn gì hơn tình cảm của anh em ta luôn gắn bó vững bền.
Mẫn Phi lọ vẻ thất vọng:
- Thế em không nghĩ gì đến anh sao?
Nàng cố lấy gọing tự nhiên:
- Em nói rồi, em rất quí mến anh. Anh mãi mãi là người anh tuyệt vời của em!
- Và gì nửa?
Lam Yên cúi mặt không đáp lời chàng. Nàng không thể nói cho Mẫn Phi nghe sự thật. Một sư.
thật sẽ làm chàng khó chịu và buồn phiền. Chàng lắc vai nàng:
- Em nói đi Lam Yên! Sao em không chịu nói những gì anh mong đợi. Anh sẽ là gì của em nửa?
- Là anh! Là anh! Là anh!
- Nhưng anh vẫn không là anh của em!
Và chàng nhìn thẳng Lam Yên cất gọing dịu dàng:
- Em thừa biết anh mong đợi điều gì rồi, nhưng em tránh né câu trả lời? Lam Yên, anh yêu em! Chúng ta sẽ sống bên nhau.
- Nhưng…
- Em định từ chối à? Sao vậy? Đâu có ai ngăn cản chúng ta.
Lam Yên ấp úng, khó xử:
- Không phải vậy. Nhưng mà… anh Mẫn Phi, anh hiểu cho em…
Mẫn Phi cắt lời nàng:
- Anh hiểu em và thương em nhiều lấm chứ. Em là ngọn gió của gia đình. Em là con chim non vui hót làm cho anh quên bao nhiêu nhọc mệt. Em là một đóa hoa rực rỡ và ngát hương. Lúc nào, làm gì, ở đâu anh cũng nghĩ đến em. Anh chờ ngày em đã lớn để nói với em tình yêu nung nấu trong lòng anh. Chúng ta sẽ sống bên nhau em nhé! Bên đồi cà phê bạt ngàn, lũ con của chúng ta sẽ lần lượt ra đời.
Lam Yên hoảng hốt ngăn chàng lại:
- Anh Mẫn Phi, em không thể…
Nàng không thể nói trọn câu. Nàng lo lắng khi nghe Mẫn Phi say sưa nói. Người đàn ông ít nói hôm nay thật sự nói nhiều. Và những lời của chàng khiến Lam Yên băn khoăn, sợ hãi…
Im lặng! Ngột ngạt! Mẫn Phi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Lam Yên. Nàng có vẻ trù trừ không muốn đáp lại lời chàng. Mẫn Phi thăm dò phản ứng của nàng rồi sốt ruột hỏi:
- Em có yêu anh không Lam Yên? Chúng ta sẽ lấy nhau nghe em!
Thu hết can đảm Lam Yên thành thật nói với chàng:
- Anh Mẫn Phi, em không nghĩ đến điều đó. Mãi mãi anh vẫn là người anh của em. Không hiểu sao em chỉ nghĩ mình là đứa em nhỏ của anh. Em thân thiết với anh nhưng em không rung động vì anh. Tình yêu phải thật sự rung động anh à?
Mẫn Phi vẫn không nao núng:
- Tại chúng ta quá quen thuộc nên em không cảm thấy như thế. Rỗi em sẽ yêu, sẽ rung động. Thực tế em đã thương mến anh kia mà!
Lam Yên do dự nhưng rồi nàng hạ gọing nói với anh:
- Thương mến, quí trọng cũng đâu có nghĩa là yêu hở anh?
Chàng khoát tay:
- Thôi dẹp lý sự gàn của em lại đi! Em thừa nhận là quí mến anh thì em sẽ yêu anh thôi! Anh tin chắc điều đó. Em cứ đùa với anh hoài. Tình cảm của anh dành cho em trọn vẹn, điều đó không làm cho em nghĩ ngợi gì sao? Em bảo anh chờ em bao nhiêu năm nữa anh cũng sẽ đợi, sẽ chờ…
Giọng của Mẫn Phi tha thiết quá. Lam Yên cắn chặt đôi môi. Nàng sợ hãi, tâm trạng rối bời. Lam Yên tránh ánh mắt nồng nàn của chàng. Mẫn Phi nói với vẽ khẩn khoản hơn:
- Lam Yên, em còn chần chừ gì nũa. Anh biết em rất cô độc. Từ khi ba em mất đến giờ, chỉ có gia đình anh là thận cận với em. Ba mẹ anh rất thương em. Chúng ta kết hôn nhé! Anh sẽ lo cho em tất cả!
Lam Yên hoảng hốt:
- Em biết hai bác Thăng rất thương yêu em. Điều đó khiến em sung sướng lắm. Nhưng em muốn chúng ta chỉ sống mãi như thế này.
Mắt chàng long lên:
- Em không muốn làm vợ anh à? Tại sao?
Lam Yên cán đôi môi đến đau điếng:
- Tại vì em không… yêu anh!
- Cái gì…? Em không yêu anh? Tại sao?
Chàng lắp bắp hỏi, Lam Yên cố trấn tỉnh đối đầu với sự thật.
- Em đã yêu người khác anh Mẫn Phi ạ! Em xin lỗi anh!
Mẫn Phi kinh hoàng tột độ:
- Em đã yêu người khác… Trời ơi!
Chàng hét lên và vội lao đi như một mũi tên. Lam Yên sững sờ nhìn theo, mấy giây sau nàng mới thốt lên tiếng gọi:
- Anh Mẫn Phi ơi!
Ba ngày liên tiếp, Mẫn Phi tránh mặt Lam Yên. Nàng rất khổ tâm. Thế là tình cảm bao năm giữa hai người giờ đây bắt đầu sụp đổ. Lam Yên thở dai nuối tiếc. Làm người lớn làm chi khổ sở thế này? Nàng thích mãi mãi được làm đứa em bé bỏng để được Mẫn Phi chăm sóc, nuông chìu. Lam Yên biết Mẫn Phi thương nàng nhất nhà, hơn cả Phi Bạch em gái chàng nửa. Phi Bạch đi học trên Đà Lạt, sống ở đó với người cô ruột thỉnh thoảng mới về đây nên hai anh em ít gần gũi. Bao nhiêu tình thương Mẫn Phi dành trọn cho nàng. Giờ đây nàng đã làm Mẫn Phi đau buồn. Nàng vô cùng khó xử.
Buổi chiều, Mẫn Phi thơ thẫn vào khu vườn. Chàng cố ý chờ Lam Yên ở nhà chú Dân ra. Mẫn Phi vô vàn bực tức vì Lam Yên không yêu chàng. Gần nhau trong gang tấc, những tưỡng sẽ cưới được. Nào ngờ! Nhưng Mẫn Phi không thể nào chịu thua. Chàng sẽ đấu tranh cho tình yêu của chàng. Lam Yên phải yêu chàng!
Vừa thấy Lam Yên xách chiếc gào mên đi tới,, chàng đã kêu lên:
-Lam Yên khoan về đã! Anh cần nói chuyện với em!
Lam Yên đứng đấy tần ngần. Nhìn chàng, nàng thật sự xốn xang. Lam Yên chỉ mong Mẫn Phi hiểu được nàng, chứ nàng cũng không biết nói gì đây. Giọng của Mẫn Phi buồn buồn:
- Em vẫn đúng chớ không chịu ngồi xuống đây nói chuyện với anh à?
Mẫn Phi đã ngồi bên góc cây to tự lúc nào. Phía trước mặt chàng mấy khóm hoa cúc tím đang lung linh khoe sắc. Lam Yên ngồi xuống cạnh chàng. Mẫn Phi nhìn nàng như có lửa cháy trong đôi mắt. Chàng gay gắt hỏi:
- Em hãy cho anh biết người em yêu là ai?
Lam Yên cau mặt. Chàng lại bắt đầu tra hỏi đây. Liệu chàng có giận dữ không, khi Lam Yên nói rõ? Nàng nhỏ nhẹ nói thật lòng mình:
- Anh Mẫn Phi, mong anh hãy hiểu cho em, em yêu người khác, còn anh luôn là người anh đáng kính của em.
Chàng nhăn nhó:
- Không có chuyện anh em giữa hai người dưng khác phái!
- Với em thì có! Tình cảm của em rất rõ ràng.
- Không thể được!
Rồi chàng hằn học:
- Anh muốn biết người may mắn hơn anh là ai?
- Đông Giao!
Tưởng chừng như đất trời sụp đổ chung quanh chàng. Miệng chàng lẩm bẩm:
- Hả? Đông Giao? Em yêu Đông Giao à?
Lam Yên gật đầu xác nhận. Chàng cười gằn:
- Hỏi thế, chứ anh cũng thừa biết là hắn rồi. Nhưng không thể được Lam Yên ạ!
- Sao?
Chàng hấp tấp nói:
- Đông Giao mới đến đây. Em không thể yêu hắn được!
Lam Yên quả quyết:
- Em biết rõ lòng em!
- Anh không tin! Em là người luôn suy nghĩ chính chắn.
- Đúng! Vì thế em biết rõ em yêu ai!
Mẫn Phi liếc mắt nhìn Lam Yên, gọing chàng thật lạnh lùng:
- Một người lạ mới bước chân vào đây mà em đã yêu rồi sao? Dễ dàng vậy?
Nghe Mẫn Phi nói, Lam Yên thoáng giật mình. Có thật nàng đã yêu dễ dàng sao? Đông Giao đến đây đã được bao lâu rồi? Chỉ một thời gian ngắn so với khoảng thời gian dài đăng đẳng nàng đã sống bên Mẫn Phi. Thế mà nàng đã yêu. Vì đâu? Đông Giao đã làm cho nàng xao xuyến. Chàng cũng bình thường như bao chàng trai khác, như Mẫn Phi… Nhưng Đông Giao đã thu hút nàng. Ngay từ lần gặp gỡ đầu tiên nàng đã không khỏi bồi hồi. Còn Mẫn Phi – một hình ảnh đã khá quen thuộc nên nàng không mảy may rung động. Đúng là tình yêu khó hiểu thật!
Lam Yên thở dài bảo Mân Phi:
-Tình yêu khó hiểu quá! Làm sao em giải thích được.
Chàng hỏi vô lý:
- Em không giải thích được thế mà em đã yêu Đông Giao! Còn anh, anh không là gì của em cả.
Lam Yên khổ sở:
- Kìa anh! Anh vần quan trọng đối với em. Có lẽ anh em ta quá quen thuộc với nhau nên…
- Nên em thấy anh không cần thiết cho dời em.
- Không phải vậy anh Mẫn Phi ạ!
Lam Yên lúng túng đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xoà trước trán. Nàng không biết nói thế nào cho Mẫn Phi biết đây. Mẫn Phi chua chát nói:
- Anh đã lầm! Thế mà anh cứ ngỡ anh luôn ngự trị trong tim em.
Lam Yên cảm thấy nhói đau trước những lời chàng nói. Tại sao nàng không yêu Mẫn Phi? Chàng là một ngừơi rất tốt và hiền lành kia mà! Không hiểu sao nàng lại buột miệng thốt lên:
- Em yêu Đông Giao có lẽ chúng em là của nhau!
Mắt chàng bừng lên nét giận:
- Hừ! Là của nhau! Em tin như thế à? Em có nghĩ là em đã bị hắn mê hoạc không? Hắn đã nói gì khiến cho em động lòng vậy? Anh còn lạ gì cách chinh phục phụ nữ của các chàng trai.
Lam Yên nhăn nhó:
- Không phải thế đâu. Anh đừng có đánh giá anh Đông Giao như thế!
- Lại bênh vực rồi. Anh nói đúng mà, em hãy tin anh đi!
Lam Yên tỏ vẻ khó chịu:
- Anh Đông Giao không phải như anh nói đâu. Anh ấy là người tốt, có nghị lực.
Mẫn Phi vẫn khăng khăng giữ ý kiến:
- Em đã hỏi kỹ lòng em chưa? Em còn ngây thơ quá nên dễ tin người. Coi chừng đấy.
- Em tin những điều phải.
- Đông Giao mới đến đây làm sao em biết hắn như thế nào?
Lam Yên bực bội nhưng vẫn nhẫn nại nói:
- Thì nhìn vào tư cách, phẩm chất của con người khi tiếp xúc, ta sẽ biết được phần nào chứ anh!
Chàng nhếch môi:
- Coi chừng đấy! Nhận xét ban đầu dễ bị lầm lắm!
- Em tin vào những điều em nghĩ!
Mẫn Phi tỏ vẻ nóng nảy:
- Em rất bướng bỉnh không chịu hiểu những điều anh nói. Anh rất lo cho em, Lam Yên ạ! Em nên suy nghĩ lại đi!
Lam Yên vò nát cọng cỏ trong tay. Nàng cố lấy gọing bình thản:
- Vâng! Em sẽ chú ý nhừng gì anh nói.
- Anh tin rằng những biến động trong em rồi sẽ trôi qua. Anh vẫn chờ em!
Lam Yên thoáng băn khoăn:
- Đừng anh ạ! Anh sẽ thất vọng đấy! Em không hứa gì với anh đâu.
Mẫn Phi cau mày nhìn nàng:
- Anh không muốn thất vọng. Em không nghĩ gì đến tình của anh sao?
- Em vẫn quý anh.
- Chúng ta sẽ lấy nhau nghe Lam Yên?
Giọng chàng đầy vẻ khẩn khoản. Lam Yên nín lặng nhưng rồi nàng cảm thấy phải cương quyết:
- Anh Mẫn Phi, em không thể…
Khuôn mặt chàng tối sầm:
- Em chỉ nghĩ đến hắn thôi phải không?
Lam Yên không nói gì. Mẫn Phi cay đắng nói:
- Đông Giao có hơn gì anh không hả?
- Mỗi người có cái hay riêng. Anh đừng bắt giải thích gì cả!
- Anh cứ lấy làm lạ, tại sao hắn lại chinh phục được em trong khi anh đã ở cả đời bên em?
Lam Yên ngẩn người nhìn Mẫn Phi. Nàng vô cùng khó xử. Đã bảo không thể gỉai thích được mà chàng cứ hỏi hoài. Lam Yên muốn chấm dứt nơi đây, nàng muốn đứng lên vào nhà nhưng vẫn còn ngại.
Chợt Mẫn Phi xoay người nàng lại, nắm chặt hai vai Lam Yên gọing chàng tha thiết: - Lam Yên, em phải thành hôn với anh. Chúng ta sẽ sống tại nơi đây! Em thấy đó cả nhà ai cũng yêu thương em, ba mẹ thì lo lắng cho em từng chút. Sống với anh, em có biết bao thuận lợi. Anh hứa sẽ đem đến cho em bao điều tốt dẹp.
Lam Yên ngồi trầm mặc, nang đang dõi mắt về phía chân trời xa xôi. Nàng cảm thấy quá nhỏ nhoi trước đất trời mênh mông. Không trả lời, Lam Yên đứng lên:
- Đi về thôi anh Mẫn Phi trời sắp tối rồi!
Mẫn Phi vẫn ngồi yên:
- Anh sẽ không về nếu em không hứa với anh!
Lam Yên biết Mẫn Phi luôn tin tưởng vào lời hứa của nàng. Còn nàng thì không thể hứa với Mẫn Phi được. Nàng cương quyết rời khỏi nơi đây dù điều ấy làm cho Mẫn Phi phiền lòng:
- Chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa anh Mẫn Phi ạ! Em đi về đây! Chào anh!
Nàng nhanh nhẹn đến nỗi Mẫn Phi chẳng biết nói gì chỉ đưa mắt lặng nhìn theo.