Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 13
C
ô không lo lắng. Ồ có, cô có lo. Cô lo mình hoàn toàn không biết phải làm gì và sợ mình vụng về. Nhưng Jane không sợ hãi. Hoặc kinh tởm chuyện đang làm. Hay xấu hổ. Và cô đã không nói dối. Cô muốn anh. Cô khao khát anh. Anh thật đẹp - những cơ bắp săn chắc với bờ vai và lồng ngực rộng, eo và hông hẹp, đôi chân dài. Anh ấm áp và thoảng mùi nước hoa xạ>
Anh là Jocelyn, và chỉ có cô là gọi tên anh thân mật như thế. Cô biết rõ tầm quan trọng của những cái tên. Chỉ có cha mẹ cô gọi cô bằng tên lót, tên thật của cô, cái tên như chứa đựng nhân dạng thật của cô. Cha mẹ cô và giờ là Jocelyn. Cô đã cố yêu cầu anh đừng gọi cô là Jane, nhưng anh không thèm đếm xỉa. Và như thế, bằng một cách không thể diễn tả, họ đã biết nhau tường tận trước khi biết rõ cơ thể nhau, điều chỉ vừa mới bắt đầu. Anh đang cởi váy áo cô. Sự lõa lồ không làm cô xấu hổ. Cô nhìn thấy chính mình qua ánh mắt đen của anh và biết rằng mình xinh đẹp, đáng khao khát.
Cô cũng đang nhìn anh bằng ánh mắt ấy. “Jane.” Anh nhẹ nhàng đặt hai tay lên eo cô và kéo cô sát vào mình. Cô chầm chậm hít vào trước cảm giác phần ngực trần của anh đang cọ vào hai núm vú cô. “Chúng ta vào giường thôi. Hãy tới đây và nằm xuống.”
Trong phút chốc mặt đệm lạnh ngắt áp vào lưng khiến cô nghẹn thở. Cô đã đổi màu sắc căn phòng nhưng không thay chất liệu. Cô đoán sa tanh là chất liệu khêu gợi đối với những gì sắp xảy ra trên chiếc giường này. Cô ngắm anh cởi nốt quần áo. Anh
không quay lưng lại và cô không đưa mắt đi. Cô đã trở nên quen thuộc với hình ảnh và cảm giác về cơ thể anh như với cơ thể mình. Sao bây giờ phải tỏ ra xấu hổ hay rụt rè? Cô biết khá rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Xét cho cùng cả đời cô đã sống ở nông thôn. Nhưng ngay cả thế cô vẫn bị choáng. Chắc chắn không thể vừa được.
Anh mỉm cười, nụ cười bí hiểm đặc trưng khi lên giường nằm cạnh cô và chống một khuỷu tay nhìn xuống cô. “Rồi em sẽ quen vớỉ cả hình ảnh và cảm giác về nó thôi, Jane. Ta chưa bao giờ làm chuyện này với trinh nữ. Ta nghĩ lần đầu sẽ đau và chảy máu, nhưng ta hứa em cũng sẽ thích. Và ta sẽ không đưa cái vật đáng sợ này vào trong em cho đến khi nào cơ thể em sẵn sàng đón nhận nó. Nhiệm vụ của ta là làm cho nó sẵn sàng. Em có biết gì về màn dạo đầu không?”
Cô lầc đầu. “Em còn chưa bao giờ nghe thấy từ đó.” “Nó đúng như nghĩa đen.” Mắt anh vẫn cười dịu dàng với chúng ta sẽ chơi đùa, Jane, lâu chừng nào tùy thích trước khi ta chiếm lấy em và đưa cả hai ta lên đỉnh. Ta dám chắc em cũng không biết gì nhiều về vụ cưỡi đúng không? Sự đau đớn sẽ kết thúc trước khi nó bắt đầu. Em sẽ thích nó, tin ta đi.”
Cô tin. Cơn nhức nhối, không phải đau đớn, đang chạy dọc hai bên đùi trong và lan lên bụng cô. Hai bầu ngực cô đã căng lên với cảm giác râm ran kỳ lạ. “Ngài đang làm thế rồi, có đúng không?” cô hỏi. “Chơi đùa? Bằng từ ngữ?”
"Chúng ta có thể ngồi hai phía đối diện trong một căn phòng và kích thích nhau đến bừng bừng chỉ bằng từ ngữ,” anh nói, đột nhiên cười toe toét. “Có lẽ chúng ta sẽ làm thế vào một ngày nào đó. Nhưng không phải hôm nay. Hôm nay dành cho vuốt ve, Jane. Cho việc khám phá nhau bằng tay và miệng, gạt bỏ những rào cản không cho chúng ta hòa thành một, điều mà chúng ta khao khát. Chúng ta đều khao khát, phải không? Cả hai ta?” “Vâng,” cô đưa tay áp vào một bên má anh. “Vâng, Jocelyn. Em muốn trở thành một phần của tên ngài, một phần của con người mang cái tên ấy, một phần tâm hồn bên trong con người ấy. Em muốn hòa làm một với ngài.”
“Em, ta, chúng ta.” Anh cúi xuống thì thầm bên miệng cô. “Ta hãy cùng tạo ra một đại từ mới, Jane. Từ đơn ‘ta’ và từ phức ‘chúng ta’ kết hợp thành một từ mới dài vô tận cho Jane và Jocelyn.” Cô hé môi dưới môi anh, đột nhiên đói khát và bàng hoàng trước những lời họ đã nói và những lời họ không nói. Đây không phải cách cô mong đợi. Đây không phải đàn ông và nhân tình. Đây là hai người yêu nhau.
Nó không nằm trong thỏa thuận, về phía cô hoặc - chắc chắn - phía anh. Nhưng đó là điều đang diễn ra.
Cô nhận ra quá muộn, khi lưỡi anh cưỡng đoạt miệng cô còn đôi tay anh hứa hẹn với cô những điều kỳ diệu và khoái lạc phía trước, mục đích cuối cùng. Cô hiểu ra, cũng quá muộn, vì sao mình có lựa chọn này chứ không phải những lựa chọn đứng đắn và lý trí hơn. Cô hiểu vì sao mình chấp nhận đêề nghị của anh mà không giận dữ hay ghê tởm. Đây là tình yêu. Ôi, không hẳn là tinh yêu. Nhưng chuyện này là yêu đương, muốn trao và tặng cho người mình yêu đến khi không còn lại gì. Rồi muốn nhận và nhận cho đến khi sự trống rỗng lại được lấp đầy bằng sự hòa trộn của cả cô và anh.
Anh nói đúng. Không có từ nào. Không có đại từ nào. Không bao giờ có từ nào cho những thực thể sâu thẳm nhất. “Jane.”
Hai bàn tay anh, những ngón tay thành thạo của anh, miệng anh ở khắp mọi nơi. Anh biết chính xác cần chạm vào cô ở đâu và như thế nào, chỗ nào cần lướt qua bằng những đầu ngón tay nhẹ như cánh bướm, chỗ nào cần mơn trớn hay ve vuốt. Cô không biết nó đã kéo dài bao lâu. Và cô không biết làm thế nào mình lại biết chạm vào anh ở đâu, biết cách vuốt ve anh, khi nào cần thay đổi cách vuốt ve như thế. Nhưng cô biết, như thể cô vẫn luôn biết, như thể từ sâu thắm bản năng nữ tính muốn dâng hiến cho người mình yêu mà không cần đến bài học nào.
Có lẽ vì cơ thể cô không phải là cơ thể của bất cứ người phụ nữ nào và anh không phải là bất cử người đàn ông nào. Bản năng mách bảo cô rằng chuyện này thường được thực hiện trong bóng tối với những đôi mắt nhắm chặt, rằng thường thì tất cả khoái cảm dồn hết cho một bên, bên trao tặng khoái cảm bị loại ra. Ngay cả với kinh nghiệm là con số không cô vẫn đoán những cặp tình nhân thường không yêu nhau với đôi mắt mở to nhìn vào nhau bất cứ khi nào có thể như thế. “Jane.”
Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác, cũng như cô gọi tên anh. Cô là người tình của anh, cũng như anh là người tình của cô. Nỗi nhức nhối, khao khát, thèm muốn càng lúc càng tăng và tập trung hơn. Cô muốn anh ở đó.
Chỗ này. Ngay bây giờ.
Bàn tay anh, ở giữa hai đùi cô, nhẹ nhàng cử động, khéo léo tạo nên điều kỳ diệu ở nơi bí mật nhất của cô và khơi lên ham muốn điên cuồng.> “Jocelyn.” Cô đặt tay lên cổ tay anh. “Jocelyn.’’ Cô không biết mình muốn nói gì. Nhưng anh hiểu.
“Trơn, ấm và sẵn sàng,” môi anh lại tìm đến môi cô. “Anh sắp chiếm lấy em, Jane. Cứ nằm yên và thả lỏng. Khi anh vào sâu trong em, chúng ta sẽ mở ra khoái lạc cuối cùng." “Ôi,” cô nói với anh. “Ôi, xin anh.”
Toàn bộ trọng lượng của anh đè nghiến cô xuống đệm, giữ cô không nhúc nhích trong lúc đùi anh len vào giữa hai đùi cô, ép chúng mở rộng và hai tay anh trượt xuống bên dưới cô. Bằng bản năng nguyên sơ cô quấn hai chân quanh người anh. Anh dịu dàng nhìn xuống gương mặt cô, đôi mắt sẫm màu nặng trĩu đam mê. Nhưng không phải thứ đam mê mù quáng. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô. Rồi cô cảm thấy phần cương cứng của anh nơi lối vào không ngừng nhức nhối của mình. Và đi xuyên qua nó, chầm chậm nhưng kiên quyết thúc vào, lấp đày, kéo căng, làm cô hoang mang. Đột nhiên linh cảm sẽ đau xuất hiện, chắc chắn anh không thể vào sâu hơn nữa. Anh quá lớn.
“Jane.” Có điều gì đó như hối lỗi trong mắt anh. “Giá anh có thể chịu đau thay em. Nhưng phụ nữ luôn là người phải gánh chịu đau đớn.” Anh đâm mạnh, mày cau lại xót xa khi nhìn vào mắt cô. Có một sự căng thẳng vô thức, nỗi sợ con đau, và... và cảm giác khoảnh khắc ấy đã qua, anh đã vào sâu bên trong. Rằng anh đã ở trong cơ thể cô. Trong trái tim cô. Trong con người cô. Cô mỉm cười với anh.
“Em vẫn sống sót.” Anh cười và cọ mũi vào mũi cô.
“Thế mới là cô gái của anh. Anh không thể trông chờ nước mắt và cơn ngất ở Jane Ingleby, đúng không?” Cô siết lấy vật cứng và dày xa lạ bên trong rồi nhắm mắt tận hưởng trong sự kinh ngạc.
Nhưng anh đã hứa còn nhiều hơn nữa. Và giờ giây phút đau đớn đáng sợ đã qua, tất cả những khao khát, tất cả những nhức nhối lại ùa về. “Cưỡi là gì?” cô hỏi, lại mở mắt ra. “Chỉ cho em Jocelyn.”
“Em cứ nằm yên nếu muốn” anh bảo cô. “Hoặc hòa cùng anh nếu muốn. Không có quy tắc nào trên chiếc giường này, Jane. Và không có điều khoản gì trong bản hợp đồng ngu ngốc kia nhắc đến chuyện này. Chỉ em và anh và cho nhau khoái cảm.” Anh cúi đầu xuống dụi vào tóc cô trên gối. Anh từ từ rút ra khỏi cô - rồi lại đẩy vào.
Lần này không đau gì cả. Chỉ có sự ẩm ướt, hơi nóng và nhịp điệu dồn dập của hành động chiếm hữu mà cơ thể cô nhanh chóng chấp nhận và thích ứng. Một sự phối ngẫu trần tục, mãnh liệt, sung sướng của hai cơ thế tập trung vào đó. Nơi cơ thể phụ nữ của cô mở ra cho anh và cơ thể đàn ông của anh thúc sâu vào. Đây là phối ngẫu giữa đàn ông và phụ nữ, của Jocelyn và Jane. Nó được đẩy tới sự hợp nhất, khoảnh khắc mà ở đó ‘ta’ và ‘em' sẽ mất đi tâm điểm cùng ý nghĩa. Khoảnh khẳc mà ‘chúng ta’ sẽ hòa thành một. Khao khát, ham muốn, dục vọng - tất cả trở thành cơn nhức nhối, lên cao, lên cao...
“Ngay bây giờ, Jane ” Anh lại ngẩng đầu lên, áp môi vào môi cô, mắt nhìn vào mắt cô. “Ngay bây giờ, nào. Lên cùng anh. Nào, Jane.” Đúng, ngay bây giờ. Lên nửa. Ngay bây giờ. Tiến đến cõi hư không, đến miền cực lạc. Tiến đến sự lãng quên, đến tận cùng hiểu biết. Đến một thể thống nhất.
Phải, ngay bây giờ. “Jocelyn!”
Ai đó hét lên tên anh. Ai đó thì thầm tên cô. Cô cảm nhận được cơn cực khoái, luồng hạt giống nóng hối phun trào và biết chuyện đó đã hoàn thành.
Sau đó là tiếng thì thầm khe khẽ, cảm giác nhẹ bỗng và lạnh lẽo khi anh rời khỏi cô, thêm những tiếng thì thầm, lồng ngực ướt đẫm của anh dễ chịu áp vào ngực cô khi anh kéo cô nằm nghiêng nép vào mình, cánh tay vòng qua người cô, và sự ấm áp của những lớp chăn phủ lên vai cô. “Jane.” Một lần nữa cô nghe thấy tên mình. “Ta không chắc em còn khả năng nói rằng em vẫn sống.”
Cô mỉm cười ngái ngủ. “Mmm,” cô nói trong tiếng thở dài mãn nguyện. “Đây có phải là thiên đường không?” Quá mệt nên không nghe được tiếng cười trầm ấm của anh, Jane chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Jocelyn không ngủ. Anh hoàn toàn thỏa mãn nhưng cũng trằn trọc không yên. Anh đã lảm nhảm cái quái gì vậy? Hy vọng cô không nghe thấy. Tất nhiên là cô đã nghe.
Chuyện họ vừa làm được thực hiện cùng nhau. Họ không phải là hai cá thế độc lập cho và nhận dục vọng đơn thuần. Họ đã - chết tiệt, anh nghĩ mãi đến cách mình đã nói. Anh đã trở thành cô, và cô đã trở thành anh. Không phải chỉ có thế. Cả hai, cùng nhau, đã trở thành một thực thể mới vừa là họ vừa không phải là họ. Cứ cái đà này anh sẽ kết thúc cuộc đời trong trại thương điên nếu không cẩn thận.
Nó hoàn toàn vượt quá kinh nghiệm của anh. Và chắc chắn vượt xa những ý định của anh. Anh muốn có nhân tình. Một người để quan hệ khi nào muốn. Chuyện thực ra rất cơ bản và đơn giản. Anh muốn Jane. Còn cô cần một ngôi nhà và công việc. Tất cả đã diễn ra hoàn toàn bình thường.
Cho đến khi cô thả tóc xuống. Không, việc đó chỉ kích động ham muốn của anh thôi. Cho đến khi cô gọi tên anh. Và nói điều gì đó. Cô đã nói cái quái gì ấy nhỉ? Anh cọ má vào mái tóc mượt như lụa và ấm áp của cô, ôm cô chặt hơn chút nữa.
Ai cũng nên biết cảm giác được gọi bằng tên ra sao. Đó là cái tên riêng khắc sâu vào tim. Đúng, chính câu đó. Những từ ngữ ngu ngốc ấy.
Anh sinh ra đã là một bá tước với địa vị hầu tước, thừa kế tước hiệu công tước. Tất cả sự giáo dục của anh, chính thống và không chính thống, là để huấn luyện anh tiếp quản địa vị của cha và tính cách của ông khi đến thời điểm. Anh đả tiếp thu tốt các bài học và đã tiếp quản cả hai ở tuổi mười bảy.... cái tên riêng khắc sâu vào tim.
Anh không có tim. Những người nhà Dudley thường không có tim. Và anh không có tính cách riêng. Anh là sản phẩm được nhào nặn từ kỳ vọng của cha và những người khác. Bao năm nay anh đã khoác lên mình danh tiếng xấu xa, nhẫn tâm, nguy hiểm.
Tóc của Jane vương mùi hoa hồng luôn thoảng quanh cô. Nó làm anh nghĩ đến những khu vườn thôn quê vào đầu hè. Và trong anh trào dâng một ao ước kỳ lạ. Kỳ lạ, bởi anh ghét thôn quê. Anh chỉ về dinh thự Acton Park hai lần kể từ khi rời khỏi đó sau trận cải nhau nảy lửa vói cha năm mười sáu tuổi - một lần là về đưa tang cha chưa đầy một năm sau, lần thứ hai là tang lễ mẹ bốn năm sau đó. Anh đã định sẽ không bao giờ quay về đó cho đến ngày anh được đưa về trong tang lễ của chính mình. Nhưng giờ, trong lúc ôm chặt Jane, anh có thể nhắm mắt lại và hồi tưởng về những ngọn đồi trùng điệp xanh ngắt ở phía đông ngôi nhà, nơi anh, Ferdinand cùng Angeline chơi trò đóng giả kẻ trộm, thảo khấu, Robin Hood và những nhà thám hiểm. Ở đó, những khi chỉ có một mình, anh đã đóng vai nhà thơ và hít thở mùi hương ban sơ của thiên nhiên, cảm nhận sự bao la và huyền bí cùa tinh vân[1] được gọi là cuộc sống này, cố ghép ý nghĩ và cảm xúc thành từ ngữ, rồi thử viết chúng thành thơ. Và thỉnh thoảng khá tâm đắc với tác phẩm của mình.
[1] Là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Anh đã xé hết tất cả trong cơn giận dữ và căm phẫn trước khi bỏ đi khỏi nhà.
Một thời gian dài anh không nghĩ đến nhà. Thậm chí anh đã quên rằng Acton Park là nhà mình. Chí ít đó không phải là nhà, dù rằng anh vẫn trông chừng việc điều hành dinh thự. Nhưng nó đã từng là nhà. Ngày xửa ngày xưa. Có một bảo mẫu nghiêm khắc nhưng hết lòng yêu thương ba anh em. Bà ở với họ cho đến năm anh được tám chín tuổi gì đó. Anh còn nhớ rõ vì sao bà bị sa thải. Anh bị đau răng và bà đã bế anh vào lòng trong phòng trẻ, vỗ về gương mặt sưng đau của anh và ngâm nga hát cho anh nghe. Đúng lúc đó cha anh bất ngờ bước vào phòng trẻ - một sự kiện hiếm có. Bà bị sa thải ngay lập tức.
Anh, Jocelyn, được đưa xuống phòng làm việc của cha để chờ một trận đòn trước khi nhổ răng. Công tước Tresham, cha anh, đã làm cho anh nhớ bằng tất cả những đau đớn của cây ba toong quất vun vút trên mông, là ông không nuôi dạy anh để làm con gái. Nhất là với người thừa kế của ông.
“Jocelyn.” Jane đẵ tỉnh giấc. Cô ngửa đầu ra nhìn anh, gương mặt xinh đẹp ửng hồng vói hàng mi rủ xuống, đôi môi đỏ thẳm và mọng lên vì những nụ hôn của anh. Cô như được bao quanh trong ánh vàng lấp lánh và thơm ngát của mái tóc. “Em đã vụng về kinh khủng đúng không?” Anh nghĩ cô là người phụ nữ hiếm hoi có bản năng đam mê và ham muốn. Chiều nay cô đã hào phóng trao tặng cả hai như thể cô không biết sẽ bị đau đớn. Hay bị xem thường. Hay bị khước từ.
Nhưng trước khi anh có thế trả lời, cô đã đặt nhẹ một đầu ngón tay lên sống mũi anh để che đi nếp nhăn ở đó. “Gì vậy?” cô hỏi. “Có vấn đề gì vậy? Em vụng về, đúng không? Em nghĩ mình ngốc như thế vì mọi thứ làm em choáng ngợp, hẳn ngài cũng vậy.”
Jane ngốc nghếch, sao cô vô tư nộp mình cho những chế nhạo và tổn thương như thế. Anh nắm lấy cổ tay cô và hạ tay cô xuống. “Em là một phụ nữ, Jane,” anh nói với cô. “Một phụ nữ đáng yêu khác thường. Với mọi thứ được đặt đúng chỗ. Ta rất hài lòng.”
Điều gì đó xảy ra trong đôi mắt cô. Điều gì đó vừa đóng lại phía sau chúng. Anh đột nhiên tức giận nhận ra đó là gì. Xấu hổ thay khi cổ họng và ngực anh đau nhức với những giọt nước mắt bị nén chặt. Và giận dữ vì cô đả khiến anh trở thành tên đê tiện. Lẽ ra anh đừng bao giờ bảo cô gọi anh bằng tên riêng.
“Ngài đang bực bội.” “Vì em nói về những trải nghiệm choáng ngợp và ta cảm giác mình đã làm em hiểu lầm,” anh cộc lốc. “Em được thuê làm tình nhân của ta. Ta vừa bắt em làm việc. Ta luôn cố làm cho công việc tương thích với tình nhân, nhưng công việc l công việc. Em vừa làm việc để kiếm sống.”
Anh tự hỏi cô có cảm thấy đau rát trước những lời như roi quất ấy giống như anh không. Anh căm ghét chính mình, như mọi khi trừ mức độ tự căm thù mình bấy lâu nay đã lắng xuống thành sự khinh bỉ cả thế giới nói chung. “Và kiếm được rất nhiều tiền," cô bình thản. “Xin nhắc ngài rằng, thưa ngài, ngài thuê em để sử dụng cơ thể em. Ngài không trả tiền cho suy nghĩ hay cảm xúc của em. Nếu em chọn cảm thấy phần công việc cùa mình là choáng ngợp, thì em được tự do làm thế miễn là cùng lúc ấy em dâng cơ thể mình cho ngài sử dụng.”
Trong một lúc anh giận dữ cực độ. Nếu cô tan ra trong nước mắt như những phụ nữ khác, thì anh có thể đánh mình đau hơn bằng cách tỏ vẻ khinh miệt trong cách đối xử với cô. Nhưng đúng là Jane, cô đang lạnh lùng và đàng hoàng quở trách anh dù đang nằm khỏa thân trên giường. Anh cười nhạt. “Cuộc cãi cọ đầu tiên của chúng ta, Jane. Nhưng ta ngờ rằng không phải cuối cùng. Song ta phải cảnh báo em, ta sẽ không để cho những cảm xúc của em dính dáng đến mối quan hệ này. Ta sẽ không để em phải gánh chịu kết cục không thể tránh khỏi là bị tổn thương. Những gì xảy ra trong căn phòng này là dục vọng. Không gì khác. Và em không vụng về. Màn ân ái ta thích nhất. Thực ra còn hơn cả thích. Đó, em an tâm chưa?”
"Vâng,” cô nói, giọng vẫn lạnh nhạt. “Cảm ơn ngài.” Anh lại bị khuấy động - do cơn giận, do cô lạnh lùng không để bị trừng phạt, do sắc đẹp của cô, do mùi hương hoa hồng phảng phất. Anh làm việc anh phải làm để đòi lại quyền kiểm soát giao dịch chiều nay. Anh lật cô nằm ngửa và làm tình với cô lần nữa, nhưng lần này anh dồn hết sức giữ cho hành động của mình chỉ là nhục dục, thậm chí lãnh đạm. Đàn ông và tình nhân. Không hơn. Xong rồi anh ngủ thiếp đi, trong tiếng ru của những hạt mưa đập vào cửa sổ.
“Em nghĩ có lẽ ngài sẽ muốn ở lại ăn tối,” cô nói. “Không."
Họ đã mặc lại quần áo và xuống phòng khách dưới nhà. Nhưng anh không ngồi xuống như cô. Ban đầu anh ra đứng trước lò sưởi để nhìn trân trối vào chỗ than chưa đốt. Rồi anh bước đến cửa sổ nhìn chằm chằm raưa. Anh lấp đầy căn phòng bằng sự hiện diện và sức sống của mình. Nhìn vẻ thanh lịch hoàn hảo, dáng điệu thẳng tắp đầy kiêu hãnh, đôi vai và cặp đùi mạnh mẽ của anh, Jane thấy thật khó tin rằng mới chỉ nửa giờ trước anh còn nằm trần truồng bên cô trên chiếc giường trên lầu. Thật khó tin vào bất cứ chuyện gì đã xảy ra, bất chấp bằng chứng xác thực của sự đau đớn, của hai bầu vú nhạy cảm và đôi chân run rẩy của cô.
“Ta có hẹn ăn tối rồi. Có một vũ hội mắc dịch ta phải tham dự. Không, ta không đến để ở lại. Chỉ để hoàn thành giao dịch của chúng ta.” Làm nhân tình của anh sẽ không dễ dàng. Cô chưa bao giờ nghĩ nó dễ dàng. Anh là người đàn ông kiêu ngạo với tính khí thất thường. Anh đã quen làm những gì mình muốn, nhất là với phụ nữ. Nhưng sẽ khó khăn gấp bội khi phải đương đầu với tâm trạng khác thường, xoay như chong chóng của anh.
Lẽ ra cô phải cảm thấy tổn thương trước lời anh, cảm thấy bị xem thường, như lúc anh nói bằng thái độ miệt thị ở trên giường hồi nãy. Nhưng cô nhận ra những lời ấy không phải vô tình thốt ra mà cố ý. Cô không rõ vì sao. Để nhắc cô nhớ cô là nhân tình của anh, không phải người yêu ư? Hoặc để tự thuyết phục bản thân rằng cô chẳng có ý nghĩa gì với anh trừ một cơ thể phục vụ cho lạc thú?
Bất chấp sự ngờ nghệch và thiếu kinh nghiệm, cô dám thề rằng lần đầu tiên họ gần gũi anh đã không hề sử dụng cô. Cô không đơn thuần là cơ thể một phụ nữ. Đó không chỉ là nhục dục. Anh đã làm tình với cô. Họ đã làm tình cùng nhau.
Giờ anh ngương vì đã tỏ ra yếu đuối như thế. “Vậy cũng tốt,” cô điềm tĩnh. “Những căn phòng khác còn phải sắp xếp lại rất nhiều, mà hôm nay em đã mất gần hết buổi chiều rồi.”
Anh ngoái lại nhìn cô đăm đăm. “Em sẽ không chịu yên phận, đúng không Jane?”
“Nếu ngài định ám chỉ em sẽ không để ngài làm cho em cảm thấy mình như một con điếm, thì câu trả lời là không. Em sẽ ở đầy bất cứ khi nào ngài cần. Đó là thỏa thuận của chúng ta. Nhưng cuộc sống của em sẽ không xoay quanh những lần ghé thăm của ngài. Em sẽ không ngày ngày mòn mỏi trông ngóng qua cửa sổ và tối tối lắng tai chờ một tiếng gõ cửa.” Cô nhớ lại với cảm giác tội lỗi là mình đã đi qua đi lại bên cửa sổ suốt cả sáng nay ra sao. Cô sẽ không tái diễn chuyện đó nữa.
“Có lẽ, Jane, anh nói êm ái, mắt nheo lại đầy nguy hiểm, “ta nên gửi trước một lời nhắn mỗi khi muốn ngủ với em, để hỏi liệu em có thể xếp ta vào lịch trình bận rộn của em không.” “Ngài không nghe kỹ rồi. Em đã ký vào hợp đồng, em sẽ tuân thủ và mong ngài cùng vậy.”
“Em làm gì với thời gian của mình?” anh quay khỏi cửa sổ và nhìn quanh căn phòng trống trải. “Em ra ngoài à?” “Ra khu vườn sau nhà. Nó rất đẹp, nhưng cần được chăm sóc. Em có vài ý tưởng và sẽ bắt đầu thực hiện.”
“Em có đọc sách không?” Anh cau mày. “Ở đây có quyển sách nào không?” “Không.” Anh nên biết rõ là không có chứ.
“Sáng mai ta sẽ đưa em đến thư viện Hookham.” anh đột ngột nói, “và mua cho em một chiếc thẻ thư viện.” “Không!” Cô gay gắt, rồi trấn tĩnh lại. “Không, cảm ơn ngài, Jocelyn. Em còn nhiều việc phải làm. Sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức để biến một nhà chứa thành chỗ ở, ngài biết đấy.”
“Không cớ gì em láo xược như thế, Jane. và không xứng với em.” Nom anh hết sức cao to và đầy đe dọa khi đứng trước chiếc ghế cô ngồi, hai chân mang giày dạng ra, vẻ lầm lì vẫn còn nguyên. “Ta cho rằng nếu ta bảo sẽ tới đưa em đi dạo Hyde Park, thì em cũng sẽ bận không đi được phải không?” “Vâng.” Cô gật đầu. “Ngài không cần lo đến em đâu ”
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, vẻ mặt kín bưng khiến cô chẳng còn thấy chút bóng dáng của người đàn ông vừa yêu cô say đắm cách đây chưa lâu. Trông anh cứng rắn, lạnh lùng và khó gần> Rồi anh đột ngột nghiêng mình chào cô, và quay người bước khỏi phòng.
Cô kinh ngạc nhìn cánh cửa im lìm anh vừa đóng lại sau lưng và lắng nghe tiếng cửa trước mở ra rồi đóng lại. Anh đã đi. Không một lời tạm biệt hay ám chỉ khi nào anh quay lại. Lần này cô cảm thấy bị tổn thưong.
Bị bỏ rơi..