I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 18
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
uổi họp gia đình tiến hành êm thấm như sự mong muốn của bà. Khi Fernanda bảo Will gọi các em xuống thì năm phút sau, cả ba con bà đi xuống cầu thang. Trước khi xuống, chúng vào phòng Sam hỏi nhau một chút để xem có gì không ổn đã xảy ra. Sau đó, Will nói các em đi xuống, Will đi trước, hai em theo sau. Cả ba anh em có vẻ lo lắng, cũng như bà vậy.
Bà đợi cho đến khi Ashley và Sam ngồi vào ghế nệm dài và Will ngồi sau chiếc ghế bành của bố cậu. Đây là chỗ ngồi mà bố cậu thích nhất. Khi Allan mất, Will liền tiếp nhận ngay chỗ ngồi này. Bây giờ cậu là người đàn ông lớn nhất trong nhà, nên bất cứ khi nào có dịp thuận tiện, là cậu có hành động của người thay thế bố trong gia đình.
- Có chuyện gì bất ổn à, mẹ? - Will bình tĩnh hỏi. Fernanda nhìn các con, không biết bắt đầu từ đâu. Bà có rất nhiều điều đáng nói và không có điều gì hay ho hết.
- Chúng ta không biết có gì bất ổn không. - Bà thành thật đáp. Bà muốn nói cho các con nghe về những chuyện bà biết. Chúng cần biết, hay đúng hơn là theo lời Ted thì bà phải nói cho chúng biết. Bà nghĩ ông nói đúng. Nếu bà không báo cho chúng biết về mối hiểm họa có thể xảy ra, thì chúng sẽ dễ gặp nguy hiểm hơn là nói cho chúng biết - Có thể không có gì hết - Bà cố trấn an chúng và khi bà nói xong, bỗng Ashley hốt hoảng sợ rằng mẹ cô có lẽ đang bệnh. Bây giờ họ chỉ còn lại mình bà thôi. Nhưng khi bà nói tiếp, họ biết tình hình đang có chuyện bất ổn. Fernanda thấy đây là dấu hiện không hay - Có lẽ không có gì xảy ra đâu - Bà nói, trước sự lo lắng của các con - nhưng cảnh sát vừa mới đến đây xong. Họ cho biết hôm qua họ có bắt một người mà họ tin là người xấu, loại gian xảo trong xã hội. Hắn có hồ sơ về bố các con rất dầy, lại còn có ảnh của chúng ta trong tập hồ sơ nữa. Họ nghi là hắn rất quan tâm đến sự thành công của bố các con - Bà ngần ngừ một lát - và để ý đến tiền của chúng ta. - Bà chưa muốn nói cho chúng biết hiện gia đình không có đồng xu nào. Chúng ta hiện đang gặp nhiều chuyện đáng lo buồn rồi, vả lại vẫn còn nhiều thì giờ để nói đến chuyện này. - Cảnh sát còn tìm thấy trong bàn làm việc của gã gian manh này, tên và số điện thoại của một người vừa mới ra tù. Cả bố lẫn mẹ đều không biết những người này. - Bà nói để làm chúng yên tâm, thậm chí còn để tự trấn an mình, nhưng bà thấy lời nói ra không có tác dụng ấy. Các con bà nhìn bà đăm đăm, không nói gì mà cũng không lộ vẻ an tâm. Câu chuyện bà kể quá lạ lùng, quá kỳ quặc, họ không thể nào nghĩ ra được nội dung câu chuyện. - Cảnh sát đến lục soát phòng của gã mới ra tù ở trong khách sạn, họ tìm ra tên và số điện thoại của một người khác, họ nghĩ tên này cực kỳ nguy hiểm và hắn cũng mới ra tù. Cảnh sát không biết giữa ba tên này có mối liên hệ gì. Nhưng có điều họ tin chắc là người đã bị FBI bắt hôm qua hiện đang gặp nhiều khó khăn về tài chính, hắn cần rất nhiều tiền. Và cảnh sát tìm thấy địa chỉ của chúng ta trong phòng khách sạn của một trong ba tên ấy. Điều cảnh sát e sợ… bà nuốt mạnh nước bọt xuống, cố giữ cho giọng bình tĩnh - Điều mà cảnh sát e sợ là tên bị bắt hôm qua có lẽ đang có âm mưu bắt cóc một người trong chúng ta để đòi tiền chuộc số tiền mà hắn cần. Tóm lại vấn đề là như thế đấy. - Các con bà nhìn bà đăm đăm một hồi lâu.
- Có phải vì thế mà mẹ mở hệ thống báo động không? - Will nhìn bà lạ lùng. Cậu có cảm tưởng chuyện bà nói ra như trong tiểu thuyết, thật khó tin.
- Phải. Cảnh sát sẽ phái hai người đến để bảo vệ chúng ta và cơ quan FBI cũng vậy, chỉ vài tuần thôi, để họ xem có chuyện gì xảy ra không. Có thể giả thuyết của họ sai và có thể không ai muốn hãm hại chúng ta cả. Nhưng để đề phòng, họ muốn chúng ta phải cẩn thận, họ sẽ đến bảo vệ chúng ta một thời gian.
- Họ sẽ ở trong nhà à? - Ashley có vẻ hoảng sợ hỏi. Mẹ cô gật đầu - Con vẫn đi Tahoe chú? - Fernanda cười khi nghe con gái hỏi. Ít ra cũng không có ai khóc. Bà nghĩ rằng các con bà không tin chuyện này. Ngay cả bà, bà cũng thấy chuyện này như một cuốn phim tồi. Bà gật đầu trả lời Ashley.
- Phải, con vẫn đi. Cảnh sát nghĩ rằng để cho con đi khỏi thành phố là điều nên làm. Chỉ có điều là con phải thận trọng, phải để ý canh chừng người lạ. - Nhưng bà biết gia đình mà Ashley cùng đi rất cẩn thận, cảnh giác, chính vì thế mà bà bằng lòng để cho cô đi. Trước khi Ashley đi, bà sẽ gọi cho họ, báo cho họ biết chuyện đang xảy ra.
- Con không đi dự trại. - Will bỗng nói, giọng gay gắt, mắt nhìn mẹ. Cậu hiểu hoàn cảnh gia đình nhiều hơn các em. Cậu là anh cả trong nhà, bây giờ cậu phải đóng vai người bảo vệ gia đình thay bố. Fernanda không muốn cậu phải gánh lấy trách nhiệm nặng nề ấy. Mới mười sáu tuổi, cậu vẫn còn cần vui chơi, cần hưởng thời gian cuối cùng của thời niên thiếu.
- Con phải đi - Bà đáp, giọng cương quyết - Mẹ nghĩ con nên đi. Nếu ở đây có chuyện gì không hay xảy ra, mẹ sẽ gọi cho con. Con sẽ được yên ổn ở đấy và nếu ở nhà con phải ngồi miết trong nhà với mẹ và Sam, chắc con sẽ nổi điên thôi. Trong vài tuần sắp đến chắc chúng ta không làm gì nhiều cho đến khi chuyện này có kết quả, hay là cơ quan an ninh biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Con đi dự trại để chơi bóng lacrosse sẽ hay hơn là ở nhà. - Will ngồi yên trong ghế bành, không trả lời, vẻ trầm tư suy nghĩ, còn Sam quan sát phản ứng của mẹ.
- Mẹ sợ phải không, mẹ? - Chú bé hỏi. Bà gật đầu.
- Phải, mẹ sợ. Một ít thôi. - Bà đáp, không đúng với tâm trạng của mình - Tình hình đáng sợ thật. Nhưng cảnh sát sẽ bảo vệ chúng ta, Sam à. Họ sẽ bảo vệ tất cả chúng ta. Không có gì xảy ra đâu. - Bà không tin lời bà nói, nhưng bà muốn làm cho các con yên tâm.
- Khi cảnh sát đến đây họ có mang súng không? - Chú bé hỏi.
- Chắc là có. - Bà không nói gì về ý kiến cho rằng cảnh sát đồng phục hay thường phục sẽ bảo vệ có hiệu quả hơn và cũng không nói đến việc cảnh sát dùng gia đình bà như là những con mồi để bắt thủ phạm nhanh hơn - Họ sẽ có ở đây vào lúc nửa khuya. Từ giờ này cho đến khi ấy, chúng ta không được ra ngoài. Hệ thống báo động đã mở sẵn. Chúng ta phải đề phòng cẩn thận.
- Con có phải đi trại ban ngày không? - Sam hỏi, hy vọng sẽ không đi, vì chú đã quá sợ, không muốn đi nữa. Chú thích thấy người lớn mang súng trong nhà, việc này đối với chú có vẻ vui hơn.
- Chắc con khỏi cần đi trại, Sam à. Con và mẹ sẽ có rất nhiều chuyện để làm ở đây. - Hai mẹ con có thể đi thăm viện bảo tàng và thảo cầm viên, thực hiện những dự định về hội họa hay đi xem phòng trưng bày mỹ nghệ tại viện bảo tàng mỹ thuật, nhưng bà muốn chú bé ở với bà. Trông chú có vẻ hài lòng.
- Tôt! - Chú bé thốt lên, nhảy múa quanh phòng, khiến Will phải trừng mắt nhìn và bảo chú ngồi xuống.
- Hai em không thấy tình hình nhà ta nguy hiểm hay sao? Các em chỉ lo chuyện đi Tahoe và cắm trại ngày mà không nghĩ đến chuyện có kẻ muốn bắt cóc chúng ta, hay bắt cóc mẹ. Các em không thấy việc này đáng lo hay sao? - Will thật sự rất lo và sau khi hai em đã lên gác, cô gái và chú bé có phần nguôi giận sau khi bị anh trai mắng, cậu lại tranh cãi với mẹ - Con sẽ không đi dự trại đâu, mẹ à. Con không muốn để mẹ ở nhà, chỉ để chơi bóng lacrosse trong ba tuần. - Will đã khôn lớn, mười sáu tuổi, gần đến mười bảy, đủ cho bà phải nói hết sự thật cho cậu nghe.
- Con đi dự trại sẽ được yên ổn hơn ở đây - Bà đáp, nước mắt trào ra - Cảnh sát muốn con đến đấy và muốn Ashley đi Tahoe. Sam và mẹ ở nhà sẽ dễ cho họ bảo vệ hơn. Mẹ muốn con đi xa để mẹ khỏi lo về con. - Bà nói thật với con. Cậu sẽ lẫn lộn trong đám con trai ở trại, không ai biết cậu, cho nên cậu sẽ được yên ổn ở đấy. Còn Ashley thế nào cũng có người ở Tahoe bảo vệ. Bà chỉ còn lo cho Sam thôi. Thay vì lo cho ba con, bây giờ bà chỉ lo cho một thôi.
- Còn mẹ thì sao? - Will có vẻ lo lắng cho bà. Khi hai mẹ con lên gác để về phòng, cậu quàng tay ôm quanh vai bà khiến bà lại khóc.
- Mẹ không sao đâu. Sẽ không ai làm gì mẹ hết. - Giọng bà có vẻ quả quyết khiến cậu ngạc nhiên.
- Tại sao lại không?
- Bọn chúng muốn mẹ trả tiền chuộc mạng, nếu chúng bắt mẹ, không ai trả cho chúng cả. - Nghĩ đến chuyện đó thật khủng khiếp, nhưng cả hai đều biết đó là sự thật.
- Sam có được yên ổn không?
- Với bốn người cảnh sát bảo vệ, mẹ nghĩ chắc nó sẽ được bình an. - Bà cố lấy can đảm để cười với Will, cho cậu yên tâm.
- Tại sao có chuyện như thế này, mẹ?
- Mẹ không biết. Chắc là vận rủi đến với gia đình ta. Bố con thành công, khiến nhiều người nghĩ nhà mình giàu có.
- Thế thì tởm thật. - Trông cậu vẫn có vẻ hoảng sợ. Bà không thích nói chuyện này ra để cho các con phải lo sợ. Nhưng vì chuyện đã xảy ra, hay có thể xảy ra, nên cả nhà phải biết mới được. Bà không biết phải làm sao, chỉ còn cách nói cho chúng biết thôi. Và bà tự hào khi thấy các con bà can đảm trước tình hình này, nhất là Will.
- Phải, tởm thật - Bà đồng ý - Ở đời có rất nhiều kẻ điên khùng, nhiều kẻ xấu xa. Mẹ chỉ hy vọng bọn người này thôi không quan tâm đến chúng ta nữa, hay chúng nghĩ rằng chúng ta không đáng cho chúng bận tâm. Có thể cảnh sát đã sai lầm. Họ không tin chắc điều họ nghĩ có đúng không. Hiện họ chỉ đưa ra giả thuyết và nghi ngờ, nhưng chúng ta phải chú ý. Này Will, con có để ý thấy có ai theo dõi quan sát chúng ta không? - Bà hỏi cho có lệ chứ không tin con bà trông thấy ai theo dõi họ. Nhưng bà ngạc nhiên khi thấy cậu con dừng lại một phút rồi gật đầu.
- Hình như con có thấy… con không chắc… Con thấy có người ngồi trong xe hơi đậu bên kia đường hai lần. Trông hắn ta không có vẻ đáng nghi. Ngược lại trông hắn có vẻ dễ thương, bình tĩnh, không có gì kỳ lạ. Hắn cười với con, do đó con nghĩ là con đã chú ý đến hắn - Will có vẻ bối rối và nói tiếp - Con chú ý đến hắn ta là vì trông hắn giống như bố. - Lời cậu nói ra gây ấn tượng cho bà, nhưng bà không hình dung ra được hắn ta là ai.
- Con nhớ hắn giống ai? - Fernanda hỏi, vẻ lo âu. Có lẽ cảnh sát nói đúng, có kẻ đang rình bà. Nhưng bà vẫn hy vong họ sai.
- Trông hắn giống như… bố, tóc sáng và mặc áo quần cũng giống bố. Một lần hắn mặc sơ-mi xanh có cổ áo cài nút và một lần mặc áo vét tông mỏng. Con nghĩ là hắn đang đợi ai. Hắn có vẻ tốt. - Fernanda tự hỏi không biết phải chăng hắn có ý định ăn mặc như thế để dễ bề lẫn lộn vào trong khu vực này. Hai mẹ con nói chuyện này mấy phút rồi Will về phòng mình để gọi điện thoại chia tay bạn bè trước khi đi dự trại. Bà đã dặn con đừng nói cho ai biết về chuyện họ có nguy cơ bị bắt cóc. Ted đã dặn bà cần phải giữ bí mật chuyện này, vì nếu hở môi nói với ai, báo chí sẽ hay tin, họ sẽ đổ xô đến đây để săn tin và tung tin lên báo. Will và các em cậu hứa sẽ không tiết lộ cho ai hay. Người duy nhất mà bà sẽ nói cho biết chuyện này là gia đình ở Tahoe sắp nhận lĩnh việc săn sóc Ashley.
Fernanda gọi cho Ted ngay sau đó, bà muốn nói cho ông biết chuyện Will vừa kể với bà. Người thư ký trả lời Ted đang họp với chỉ huy trưởng Sở Cảnh sát, ông sẽ gọi lại cho bà sau. Bà đến đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, nghĩ đến chuyện Will vừa nói, lòng phân vân không biết đang có người đứng ở ngoài quan sát bà hay không, họ đứng ở chỗ mà bà không thấy được. Và trong khi bà nhìn qua cửa sổ, Ted và ông chỉ huy trưởng đang to tiếng cãi nhau, ông chỉ huy trưởng nói rằng vấn đề này là trách nhiệm của FBI, chứ không phải của cảnh sát. Nghi can đầu tiên bị cơ quan FBI bắt là vì y có vấn đề tài chính, mà việc này không liên quan gì đến Sở Cảnh sát San Francisco, nên ông không chịu trách nhiệm phải cử người đến canh gác bảo vệ cho một bà nội trợ nào đấy với ba con ở tại khu Pacific Heights.
- Lạy Chúa, xin anh cho tôi một dịp may - Ted lớn tiếng trả lời ông ta. Họ là bạn cũ và biết nhau rất rõ. Ông chỉ huy trưởng vào học trường cảnh sát trước Ted hai năm, rồi sau đó họ cùng làm việc với nhau rất nhiều vụ. Ông rất kính trọng Ted qua nhiều việc đã làm, nhưng lần này ông cho bạn là hoang tưởng - Nếu một trong số họ bị bắt cóc thì sao? Việc này sẽ gây khó khăn cho ai? - Cả hai người đều biết việc này sẽ gây khó khăn cho tất cả mọi người, cả cơ quan FBI lẫn cảnh sát San Francisco - Tôi biết sẽ xảy ra việc này. Anh tin tôi đi. Anh chỉ cần cho tôi vài ngày, một tuần, có thể hai, để tôi xem dự đoán của tôi có đúng không. Nếu tôi đoán sai tôi xin đánh giày cho anh một năm.
- Tôi không cần đánh giày bóng, tôi cũng không cần tiền của nhân dân đóng thuế đem ném qua cửa sổ để dùng vào việc canh giữ trẻ con. Cái quái gì làm cho anh tin rằng Carlton Waters có dính dáng đến việc này? Có bằng chứng gì để chứng minh điều này, chắc anh biết rõ rồi chứ?
Ted nhìn thẳng vào mặt chỉ huy trưởng không chút nao núng.
- Bằng chứng tôi cần chứng minh là ở đây. - Ông chỉ tay vào bụng. Ông đã gửi một nữ cảnh sát ngụy trang, mặc áo quần của nữ nhân viên phụ trách đo đồng hồ tính thời gian xe đậu trên đường để kiểm soát số xe hơi đậu trên đường có nhà Fernanda ở. Ở đây không có đồng hồ, nhưng xe phải có phiếu dán cho phép đậu để được phép đậu lâu hơn hai giờ, cho nên việc chị nhân viên kiểm soát đồng hồ tính thời gian xe đậu hiện diện ở đây là chuyện bình thường, ai thấy chị cũng không thắc mắc. Ted rất muốn biết chị đã tìm ra được cái gì, tìm ra ai ngồi trong cái xe hơi đậu ở đấy, họ trông như thế nào, và ông đã dặn chị kiểm tra các biển xe đậu trong khu phố ấy. Trong lúc Ted đang tranh cãi với ông chỉ huy trưởng, thì chị ta gọi điện thoại về. Người thư ký ở văn phòng của Ted liền vào báo cho ông biết thám tử Jamison có chuyện rất khẩn muốn nói với ông. Khi Ted nghe điện thoại, ông chỉ huy trưởng có vẻ tức giận. Ted đứng yên nghe điện thoại một hồi lâu. Ông nói vài tiếng rời rạc thiếu mạch lạc rồi cám ơn chị ta và khi tắt máy, ông nhìn chỉ huy trưởng.
- Rồi, tôi tin thế nào anh cũng nói Carlton Waters và thằng cha bị FBI bắt hôm qua đang xách súng đứng trước ngưỡng cửa nhà bà Fernanda. - Chỉ huy trưởng nói, Ted mở to mắt. Ông đã từng nghe những lời như thế này rồi. Nhưng Ted nhìn thẳng vào mắt ông chỉ huy trưởng, ánh mắt nghiêm nghị.
- Không. Tôi sẽ nói cho anh biết Peter Morgan, người đang bị quản chế có số điện thoại của Waters ở trong phòng khách sạn hắn ở, đang ngồi trên xe hơi đậu bên kia đường có nhà Barnes ở hay có vẻ giống hắn. Chiếc xe hơi đăng ký tên hắn. Một người hàng xóm của bà ta cho biết hắn đã ngồi ở đấy, hay chệch lên phía trên một chút, đã nhiều tuần nay rồi. Họ nói trông hắn có vẻ dễ thương, họ không tin hắn làm điều gì sai trái. Hình như họ không lo ngại gì hắn.
- Cứt thật! - Chỉ huy trưởng cào tay lên tóc, nhìn Ted - Tôi cần ngăn chặn ngay chuyện này. Nếu chúng bắt cóc người đàn bà ấy, tất cả báo chí sẽ rêu rao chúng ta không làm gì để ngăn chặn chuyện này. Được rồi. Được rồi. Anh đã cử ai làm việc này chưa?
- Chưa có ai hết. - Ted cười với ông ta. Ông không muốn hấp tấp, nhưng ông nghĩ phải làm ngay. Thật may là Jamison đã tìm thấy Morgan ngồi đấy, ông sẽ ra lệnh cho nhân viên đừng đụng gì đến gã. Ông không muốn làm cho gã sợ mà trốn đi. Ted muốn tóm hết cả bọn, bất kỳ chứng là ai, nhiều bao nhiêu, dù Carlton Waters có tham gia hay không. Tất cả bọn chúng đều âm mưu với nhau để bắt cóc bà Fernanda, Ted chỉ muốn một điều là đập tan âm mưu của chúng, bắt hết bọn có liên quan và giữ cho mấy mẹ con bà được yên ổn. Được thế quả là một điều đáng mừng.
- Gia đình Barnes có bao nhiêu người cả thảy? - Chỉ huy trưởng hỏi, giọng gắt gỏng, nhưng Ted biết rất rõ ông ta.
- Bà ấy có ba con. Ngày mai một đứa đi dự trại. Ngày mốt đứa khác đi Tahoe và chúng ta có thể nhờ cảnh sát trưởng ở Lake Tahoe bảo vệ. Sau đó chỉ còn lại bà ta với đứa con út sáu tuổi.
Chỉ huy trưởng gật đầu, đáp:
- Cử hai người bảo vệ bà ta suốt ngày đêm, phải thực hiện nghiêm túc. Ông bạn Holmquist của anh có giúp chúng ta được gì không?
- Tôi nghĩ là có. - Ted thận trọng đáp. Trước khi đến gặp chỉ huy trưởng, Ted đã nói chuyện này với Rick, đã nhờ bạn giúp đỡ rồi. Nói trước như vậy, quả khó ăn khó nói thật, nhưng thỉnh thoảng mới có một chuyện như thế này, khi trao đổi tin tức, trường hợp như thế này giải quyết nhanh hơn.
- Anh nói với anh ta là anh đã tìm ra hành vi của Morgan. Nói với anh ta cử đến hai nhân viên nhanh lên, nếu không lần sau gặp anh ta tôi sẽ đá đít đấy.
- Cám ơn chỉ huy trưởng. - Ted cười, chào ông ta rồi ra khỏi phòng, ông gọi điện thoại để thành lập tổ bảo vệ cho Fernanda và Sam. Ông gọi Rick, nói cho bạn biết về Morgan. Rồi ông ra lệnh cho người nhân viên cao niên in ảnh nhận diện của Morgan để đưa cho Fernanda và các con bà xem. Sau đó ông lấy tập hồ sơ trong hộc bàn ra, viết số vụ án vào hồ sơ, xem như đây là vụ án chính thức. Ông viết dòng chữ in lên tập hồ sơ: ÂM MƯU BẮT CÓC. Ông viết tên của Fernanda và tên các con bà. Trong hồ sơ phải viết tên các nghi can, ông liền viết tên của Morgan. Hiện trước mắt, tên của bọn kia chưa rõ ràng, nhưng ông cũng viết thêm tên của Phillip Addison, rồi viết vài dòng vắn tắt về việc y giữ hồ sơ về Allan Barnes. Đây chỉ là sự bắt đầu, Ted nghĩ thế nào ông cũng viết vào phần còn lại. Những mảnh nhỏ của bầu trời, hiện ông chỉ có một mảnh rõ rệt, đó là Peter Morgan. Nhưng ông tin rằng những kẻ khác sắp rơi vào vị trí cùng với gã.
Tối đó, Ted lái xe đến nhà Fernanda lúc sáu giờ và cũng như lần trước, ông quyết định vào nhà bà giữa thanh thiên bạch nhật, như khách đến thăm, với vẻ rất tự nhiên, ông đã tháo cà vạt, mặc áo khoác chơi dã cầu. Người cảnh sát mà ông dẫn theo đội mũ lưỡi trai chơi dã cầu, áo lao động và quần jeans. Anh ta trông như bạn của Will và Ted là bố anh. Bà và các con đang ăn món pizza trong bếp thì họ đi vào. Khi bà thấy Ted qua lỗ nhòm nơi cửa, bà để cho họ vào. Người thanh niên đi với ông đeo trên vai cái bao có đựng một số đồ vật gì đấy, cái bao dùng trong thể thao, trông rất phù hợp với vẻ trẻ trung của anh ta. Ted yêu cầu anh ta vào bếp rồi sau khi xin phép Fernanda, ông ngồi xuống nơi bàn với bà và các con bà. Ông có mang theo cái phong bì.
Khi ông cười với Sam, chú bé tò mò hỏi:
- Ông đem ảnh đến cho chúng cháu xem nữa phải không?
- Phải, đúng thế.
- Lần này là ảnh của ai? - Sam đóng vai như mình là phó thanh tra cảnh sát chính thức mà Ted đã phong cho chú lần trước. Chú bé cố làm ra vẻ chán chường về chuyện này, mẹ chú thấy thế bèn cười. Thực ra hiện không có gì đáng cười hết, Ted đã gọi đến báo cho bà biết về Morgan. Rõ ràng gã đã rình rập bà mấy tuần rồi mà bà không biết gì hết. Như thế tức là bà không có khả năng quan sát, cho nên bà rất lo. Ted báo cho bà biết sẽ có bốn người đến canh nhà bà vào lúc sau nửa đêm một chút. Hai cảnh sát và hai nhân viên mật vụ. Sam rất khoái về chuyện này, chú bé muốn Ted cho biết họ có mang súng không. Hồi nãy chú đã hỏi mẹ rồi, nhưng chú muốn ông xác nhận việc này.
- Có chứ, họ mang theo súng chứ - Ted đáp. Ông lấy tấm ảnh trong chiếc phong bì đựng hồ sơ ra và đưa cho Will - Có phải đây là gã đàn ông cậu thấy ngồi trong xe bên kia đường không?
Will nhìn tấm ảnh một lát, liền gật đầu rồi trả lại cho Ted.
- Phải, đúng là ông ta - Trong cậu có vẻ hơi bẽn lẽn. Cậu không hề nghĩ đến chuyện nói cho mẹ biết có người đàn ông ngồi trong xe đã cười với cậu. Cậu chỉ nghĩ rằng vì ngẫu nhiên mà cậu nhìn gã hai lần thôi. Trông gã có vẻ là người tốt và có nét hao hao giống bố cậu.
Ted đưa bức ảnh quanh bàn cho mọi người xem. Cả Ashley lẫn Sam không ai nhận ra gã, nhưng khi tấm ảnh đến tay Fernanda, bà ngồi yên nhìn đăm đăm vào tấm ảnh một hồi lâu. Bà biết bà đã thấy gã đâu đó rồi, nhưng không nhớ chính xác ở đâu. Rồi bỗng nhiên bà nhớ ra. Bà nhớ đã gặp gã ở siêu thị hay trong tiệm sách, bà nhớ mình để rơi cái gì đấy và gã lượm lên đưa cho bà và đúng như lời Will đã nói, bà để ý đến gã vì gã trông giống Allan. Bà nói cho Ted nghe những chuyện ấy.
- Bà có nhớ chuyện này xảy ra khi nào không? -Ông bình tĩnh hỏi. Bà nói rằng chuyện xảy ra cách đây vài tuần rồi, nhưng bà không nhớ đích xác khi nào. Tuy nhiên như thế cũng đủ cho ông tin chắc gã đã quan sát bà một thời gian lâu rồi - Bây giờ hắn đang ở ngoài ấy - Ông lặng lẽ nói với các con bà, khiến Ashley há hốc mồm kinh ngạc - Nhưng chúng ta đừng có phản ứng gì hết. Chúng tôi muốn xem có ai đến nói chuyện với hắn không và nếu có thì chúng là ai và chúng định làm gì. Khi người trong nhà đi ra ngoài, tôi muốn đừng ai nhìn hắn cả, đừng tỏ ra mình biết có hắn ở ngoài đó. Chúng tôi không muốn làm cho hắn sợ phải bỏ đi. Mọi người phải làm như mình không biết gì hết. - Ted bình tĩnh nói.
- Hiện hắn đang ở bên ngoài à? - Ashley hỏi, Ted gật đầu. Ông biết xe hơi của hắn, nhờ thám tử Jamison đã miêu tả cho ông biết và báo cho ông hay xe đậu ở đâu. Ted lái xe riêng của mình đi, cười nói với người cảnh sát trẻ đi theo ông, cố làm ra vẻ ông là bạn của gia đình đưa con trai đến thăm. Quả thực ai nhìn vào họ cũng đều nghĩ như thế. Người cảnh sát trẻ có vẻ cùng tuổi với cậu con cả của bà Fernanda và thực ra, anh ta không lớn hơn con trai đầu của bà mấy.
- Ông có tin hắn biết ông là cảnh sát không? - Will hỏi.
- Tôi hy vọng là không, nhưng biết đâu đấy. Tôi chỉ hy vọng hắn nghĩ tôi là bạn của gia đình. - Nhưng sự hy vọng sẽ khó như ý khi ông đưa bọn người đến đây canh gác, vì khi ấy khó mà làm cho Morgan và đồng bọn không chú ý. Vấn đề này sẽ trở thành con dao hai lưỡi.
Cảnh sát sẽ không còn giữ lợi thế ở trong bóng tối nữa, mà họ sẽ làm cho bọn bắt cóc đề cao cảnh giác, hay là làm cho chúng lo sợ, mặc dù Ted nghĩ chuyện này không thể xảy ra được. Họ không còn cách nào khác, vì Fernanda và các con bà cần được bảo vệ. Và nếu việc họ đến có làm cho hắn ta lo sợ thì cũng tốt thôi. Điều quan trọng hơn hết là bà cần có cảnh sát đến để bảo vệ cho bà và các con bà. Có lẽ có vài cảnh sát là nữ, việc này mới đầu có thể làm cho hắn không nghĩ rằng có cảnh sát đến canh nhà bà. Nhưng trước sau gì hắn cũng sẽ chú ý thấy có bốn người lớn đến một ngày hai lần, mỗi lần Fernanda và con đi đâu đều có họ đi theo và họ ở trong nhà suốt hai mươi bốn giờ một ngày, thế nào hắn cũng để ý và đề cao cảnh giác. Ted nghĩ hiện tại họ không thể làm gì khác hơn. Ông chỉ huy trưởng đã đề nghị cử đến một chiếc xe mà ông gọi là chiếc 10B, tức là loại xe cảnh sát không có dấu hiệu gì của cảnh sát, có nhân viên mặc thường phục ngồi trong xe để trinh sát. Nhưng Ted nói không cần phải làm thế, việc Peter Morgan và cảnh sát ngồi trong xe đậu ngoài đường nhìn nhau làm cho Ted thấy chẳng ra sao hết. Ông nghĩ chỉ cần cảnh sát địa phương lái xe qua, để ý chúng, rồi gọi điện thoại báo cáo cho họ biết là đủ rồi.
Khi họ nói chuyện xong, người cảnh sát trẻ cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ. Anh ta trải khăn giấy xuống mặt quầy bếp rồi để dụng cụ lên đấy. Cái xách của anh mở rộng, hai bộ dụng cụ lấy dấu tay nằm cạnh chậu rửa. Một bộ dụng cụ bằng mực đen và một bằng mực đỏ. Ted yêu cầu mọi người đến chậu rửa rồi ông yêu cầu Will làm trước.
- Tại sao ông lấy dấu tay chúng cháu? - Sam ngạc nhiên hỏi. Chú bé vừa cao đủ để thấy Will và người cảnh sát đang làm việc đó. Công việc này cần phải khéo léo mới được. Anh cảnh sát lăn mấy ngón tay của Will trên mực một cách thành thạo, rồi lăn ngón tay có mực lên giấy, những ngón tay của Will in dấu vân tay lên đó rất rõ. Anh ta lăn những ngón tay vừa đủ mực để vân tay được rõ thôi và Will ngạc nhiên thấy những ngón tay của mình không bị mực làm bẩn. Họ lấy dấu tay bằng mực đỏ trước, rồi mực đen sau. Will biết lý do tại sao họ lấy dấu tay của mình. Ashley và Fernanda cũng biết, nhưng không ai muốn giải thích cho Sam biết. Họ làm thế là đề phòng nếu có người nào trong nhà bị bắt cóc hay bị giết, họ sẽ nhận diện ra được thi thể của nạn nhân, việc này khiến mọi người thấy mất vui.
- Cảnh sát chỉ muốn biết cháu là ai thôi? Sam à? -Ted trả lời vắn tắt - Có nhiều cách để nhận diện ra ai là ai, nhưng cách này chắc chắn hơn hết, vì dấu tay của mỗi người không thay đổi suốt đời. - Đấy là cách giải thích đơn giản nhất giúp cho chú bé hiểu nhanh. Tiếp theo là Ashley đến lấy dấu tay, rồi mẹ họ và cuối cùng là Sam, dấu tay của chú nhỏ xíu trên tấm giấy.
- Tại sao chúng ta in dấu tay bằng mực đỏ và đen? - Sam hỏi người cảnh sát lấy vân tay.
- Màu đen dành cho cảnh sát San Francisco, - Ted đáp - còn màu đỏ dành cho FBI. Họ thích màu mè hơn chúng tôi. - Ông cười với chú bé. Những người khác nhìn ông cười với chú. Họ đứng sát bên nhau như thể muốn hợp quần gây sức mạnh và Fernanda đứng bên các con như con gà mẹ chăm sóc gà con vậy.
- Tại sao cơ quan FBI thích màu đỏ? - Fernanda hỏi.
- Tôi đoán chỉ để cho khác thôi. - Người cảnh sát lấy dấu tay lên tiếng đáp, ngoài ra không có lý do gì khác hơn. Nhưng dấu tay in bằng màu đỏ luôn luôn thuộc về cơ quan FBI.
Sau khi lấy dấu tay xong, anh ta lấy ra cái kéo nhỏ, rồi quay qua cười e dè với Sam.
- Tôi xin cậu chút tóc nhé? - Anh ta lịch sự hỏi và Sam giương to mắt nhìn.
- Tại sao thế?
- Tóc cho chúng ta biết rất nhiều thứ về người đó. Trong tóc có một thứ để nhận diện người nào đó, thứ đó được gọi là DNA. - Không ai cần đến bài học này, nhưng mọi người đều biết họ không còn sự lựa chọn nào khác.
- Có phải anh muốn nói tôi sẽ bị bắt cóc à? - Sam có vẻ hoảng hốt khiến chàng thanh niên ngần ngừ. Fernanda liền xen vào.
- Họ chỉ muốn chúng ta làm thế thôi, Sam à. Mẹ cũng sẽ làm như con. - Bà lấy cái kéo nơi tay người cảnh sát, cắt một dúm tóc của Sam, rồi cắt tóc mình và hai người con kia. Bà cố làm để công việc này êm thấm, xong nhanh cho rồi và bà nghĩ bà nên làm việc này hơn là để cho người khác làm, vì thế có vẻ ít gây lo sợ, hoang mang cho con cái. Sau đó, họ nói chuyện một lát, rồi các con bà lên gác, Sam muốn ở lại với mẹ, nhưng Will nắm tay chú bé, dẫn lên gác, nói rằng cậu muốn nói chuyện với chú. Cậu nghĩ rằng mẹ cậu muốn nói chuyện với Ted về việc đã xảy ra, cậu tin rằng nếu có Sam ở đấy, chú bé sẽ hoảng sợ. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra cho họ trong thời gian rất ngắn. Fernanda nghĩ rằng sau nửa đêm hôm nay, trong nhà sẽ có bốn cảnh sát vũ trang luôn luôn túc trực ngày đêm, cuộc sống của mấy mẹ con sẽ thay đổi rất nhiều.
- Chúng tôi sẽ cần ảnh của các cháu - Ted bình thản nói với Fernanda sau khi các con bà đã đi hết khỏi phòng - Và cần các chi tiết khác như là chiều cao, trọng lượng, các dấu vết riêng, tất cả những gì mà bà có thể cung cấp cho chúng tôi, nhưng tóc và dấu tay là hai thứ cần thiết nhất.
- Nếu chúng bị bắt cóc thì công việc này có tạo nên được sự khác biệt không? - Bà không thích hỏi ông câu hỏi như thế này, nhưng bà cần biết. Bây giờ điều duy nhất mà bà cần biết là nếu chúng bắt một đứa con của bà thì tình thế sẽ như thế nào. Chuyện thật khủng khiếp, bà không muốn nghĩ đến chuyện ấy lâu.
- Khi ấy việc này sẽ tạo nên một sự khác biệt lớn, nhất là người bị bắt còn nhỏ như cháu Sam. - Ông không muốn nói cho bà biết thỉnh thoảng có em tuổi còn nhỏ như Sam bị bắt và mười năm sau mới được trở về, trong thời gian đó chúng sống với những người khác, bị cầm tù ở một nước khác hay một bang khác và khi ấy nhà cầm quyền sẽ dùng dấu tay và tóc để nhận diện, dù còn sống hay đã chết. Trong trường hợp của Will hay Ashley, việc họ dùng đến tóc và dấu tay lại càng cần thiết hơn nữa, vì hoàn cảnh của họ rất nguy hiểm. Trong trường hợp này, nếu có tiền chuộc thì các cháu sẽ không biến mất trong xứ khác. Chúng sẽ bị bắt và giữ một chỗ, hy vọng khi nào có tiền chuộc thì chúng sẽ được trở về. Nếu chuyện này xảy ra, Ted chỉ hy vọng rằng không ai bị hãm hại và bọn bắt cóc sẽ giữ các cháu còn sống, ông sẽ làm đủ mọi cách để giữ cho việc này không xảy ra. Nhưng họ phải chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ xảy đến, cho nên việc họ lấy tóc và dấu tay là việc quan trọng phải làm. Ông nói Fernanda báo cho ông biết ngay những tin tức mới lạ mà bà có được càng sớm càng tốt. Một lát sau, họ ra về.
Sau đó, bà ngồi một mình trong bếp với cái hộp đựng bánh pizza trống không, phân vân không biết tại sao xảy ra chuyện như thế này và bao lâu nó mới chấm dứt. Bây giờ bà chỉ mong sao những kẻ âm mưu bắt cóc con bà sẽ bị bắt. Bà vẫn hoài nghi việc này, hy vọng đây chỉ là sản phẩm tưởng tượng của cảnh sát, chứ thực ra không có chuyện như thế. Viễn cảnh của việc này hết sức khủng khiếp, đến nỗi nếu bà cứ nghĩ đến, thế nào bà cũng nổi điên và sẽ không để cho các con ra khỏi nhà. Với hoàn cảnh như thế này, bà phải làm bất cứ việc gì để giữ bình tĩnh và không làm cho các con quá lo sợ. Bà nghĩ phải làm việc gì đó mới có thể giữ được bình tĩnh, nên bà đem cái hộp rỗng đến cất vào tủ lạnh, rót nước cam vào tách trà, rồi đem khăn giấy dùng trong bữa ăn bỏ vào thùng rác.
- Được rồi, hãy bình tĩnh, - Bà nói to với mình - mọi việc rồi sẽ yên ổn hết. - Nhưng khi đem khăn đến thùng rác, bà thấy hai tay mình run. Chuyện này quá khủng khiếp không thể tưởng tượng được, bà không thể không nghĩ đến Allan, bà ước chi ông còn sống. Bà tự hỏi nếu có ông ở đây không biết ông sẽ đối phó với chuyện này như thế nào. Bà nghĩ rằng, chắc ông sẽ giải quyết việc này tài tình hơn và bình tĩnh hơn bà.
Khi bà sắp ra khỏi nhà bếp để lên gác thì Will đi vào để tìm kem lạnh. Cậu hỏi mẹ:
- Mẹ khỏe chứ?
- Tàm tạm - Bà thành thật đáp, vẻ mệt mỏi. Việc xảy ra trong ngày làm cho bà bơ phờ - Mẹ không thích chuyện như thế này. - Bà ngồi xuống ghế bên cạnh Will trong khi cậu ăn kem.
- Mẹ vẫn muốn con đi dự trại à? - Cậu hỏi, vẻ lo lắng và bà gật đầu.
- Muốn chứ. - Bà muốn Sam cùng đi với cậu. Bà không muốn đứa con nào ở nhà với bà để chờ đợi việc không hay xảy ra. Nhưng Sam còn quá nhỏ, bà phải giữ chú bé ở nhà với mình. Ted đề nghị họ đi ra ngoài càng ít càng tốt. Ông không muốn bà ngồi trong xe đợi bị phục kích. Họ đã thỏa thuận về việc cảnh sát có nên đi cùng với, hay đi theo bà không. Ted thích họ cùng ngồi trong xe còn Rick và ông chỉ huy trưởng muốn họ đi theo bà. Như thế tức là họ biến bà thành mồi sống rồi. Vì thế cho nên Ted đề nghị bà không nên đi đâu hết, mà ở nhà chừng nào tốt chừng ấy.
Tối đó Fernanda gọi đến cho gia đình bằng lòng chăm sóc Ashley, bà trình bày hoàn cảnh gia đình mình cho họ nghe với sự tin tưởng tuyệt đối. Họ trả lời họ rất buồn cho bà, hứa sẽ quan tâm chăm sóc Ashley và bà cám ơn họ. Họ nói họ biết cảnh sát sẽ luân phiên canh chừng Ashley và họ cảm thấy yên ổn khi biết có người đến để bảo vệ Ashley. Cả Ted lẫn Rick không tin là cô bé sẽ bị nguy hiểm ở Tahoe, nhưng hai người nghĩ rằng nên đề phòng là hơn. Fernanda mừng khi biết cô bé sẽ được bình an ở đấy.
Khi đi ngủ, đang nằm trên giường thì Fernanda nghe chuông cửa reo, rồi cả bốn người cảnh sát đều đến cùng một lúc. Khi ấy Peter Morgan đã về nhà rồi, nên gã không thấy họ. Theo những lần quan sát trước đây, gã biết bà ở nhà vào ban đêm. Gã thường ra về lúc chín giờ rưỡi hay mười giờ, hiếm khi trễ hơn, ngoại trừ khi bà và các con đi xem xinê. Nhưng đêm đó, gã về nhà sớm. Ban đêm bà ở nhà, các con bà cũng vậy, nên gã về khách sạn. Gã rất buồn vì việc theo dõi bà sắp hết. Gã thích được ở gần bà và các con bà. Thỉnh thoảng gã thấy họ qua cửa sổ, gã thích tưởng tượng họ đang làm gì.
Tối đó Fernanda đã định gọi cho Jack Waterman để nói cho ông biết chuyện đang xảy ra, nhưng bà quá mệt và thấy hơi ngại. Bà sẽ nói gì? Nói một nhóm người xấu có hồ sơ về họ à? Nói có một tên đang ngồi trong xe đậu bên kia đường rình mò họ suốt mấy tuần rồi à? Rồi nói đó chỉ mới là nghi ngờ thôi à. Nói ra có vẻ điên quá. Vả lại có nói ông ta cũng chẳng làm được gì. Bà nghĩ nên đợi vài hôm nữa để xem có gì xảy ra không, rồi sẽ nói với ông ta. Ông ta đã quá bận rộn về việc lo giải quyết tiền bạc cho bà rồi. Vả lại vào cuối tuần này, bà và Sam sẽ gặp ông ta. Ông ta sẽ đưa hai mẹ con đi chơi ở Napa sau hôm Ashley đi Tahoe, cho nên bà còn có nhiều thì giờ để nói chuyện với Jack, không cần phải vội.
Những người cảnh sát đến vào lúc nửa đêm rất lễ phép. Sau khi nhìn quanh nhà, họ quyết định đặt căn cứ tại nhà bếp. Họ có cà phê và thức ăn. Bà đề nghị làm bánh xăng uých cho họ, nhưng họ trả lời không cần thiết và cám ơn lòng tốt của bà, rồi lo tổ chức việc canh gác.
Họ gồm bốn người đàn ông, hai của Sở Cảnh sát San Francisco và hai của FBI, đúng như Ted đã báo cho bà biết. Khi bà pha cà phê cho họ, họ ngồi vào bàn, nói chuyện với nhau rất thân mật. Họ biết hệ thông báo động đã mở và bà chỉ cho họ biết cách dùng. Hai người cởi áo vét ra, bà thấy họ mang súng trong bao đeo vai, có một người đeo súng ở thắt lưng. Bỗng bà cảm thấy như thể mình đang tham gia lực lượng kháng chiến, quanh mình là các chiến sĩ du kích chuyên sống dưới hầm. Thấy họ mang súng, bỗng bà cảm thấy vừa yếu đuối lại vừa được bảo vệ. Mặc dù họ rất thân thiện, nhưng sự có mặt của họ trong nhà là dấu hiệu đáng lo. Khi bà sắp lên gác lại thì chuông cửa reo. Hai người cảnh sát vội ra cửa để xem ai đến. Một lát sau, bà ngạc nhiên khi thấy Ted đi vào hành lang.
- Có gì không ổn à? - Bà hỏi ông, vừa cảm thấy tim đập nhanh vì hoảng sợ. Cũng có thể bà hồi hộp vì bà nghĩ sắp có tin lành. Bà liền nhận ra rằng nếu có tin lành thì có lẽ ông đã gọi báo cho bà hay rồi.
- Không, mọi việc đều tốt đẹp. Trên đường về nhà, tôi ghé vào để xem công việc ở đây ra sao. - Hai cảnh sát ra mở cửa đã vào lại trong bếp. Bà biết họ sẽ ở lại đây cho đến trưa mai. Phiên tiếp theo sẽ làm việc từ mười hai giờ trưa cho đến mười hai giờ đêm. Như thế tức là vào ngày mai, các con bà ăn sáng với những người mang súng bên hông. Khi họ đi đến những tấm nệm dùng để nằm, bà bỗng nhớ đến phim Bố Già. Chỉ có điều đáng nói là bà cảm thấy xót xa vì chuyện này của chính đời bà, chứ không phải xinê. Và nếu đây là phim xinê, thì quả thật bộ phim quá tồi - Các cậu này hẳn hoi chứ? - Ted vừa hỏi vừa nhìn bà. Trông bà có vẻ quá mệt đến nỗi ông muốn có cử chỉ thân thiện, đưa tay ôm bà vào lòng, nhưng ông không làm thế.
- Họ rất tử tế với tôi? - Bà đáp, giọng nho nhỏ và tự hỏi không biết có phải mình khóc không. Trông bà rất mệt và quá sợ hãi, mặc dù hồi sớm ông rất ngạc nhiên thấy bà hết sức bình tĩnh trước mặt các con.
- Họ phải tử tế với bà chứ - Ông cười với bà - Tôi không muốn vào quấy rầy họ. Chắc bà mệt rồi. Tôi chỉ ghé vào để kiểm tra và động viên họ. Không có gì đáng sợ đâu. Nếu bà có gì không bằng lòng họ, cứ gọi cho tôi. - Ông nói đến họ như con mình và họ cũng vào tuổi con ông. Nhiều thanh niên nam nữ làm việc cho ông còn nhỏ, trông có vẻ như con ông. Ông đã yêu cầu tổ chức cử một số phụ nữ đến công tác ở đây. Ông nghĩ phụ nữ có thể làm cho Fernanda dễ chịu hơn và bớt sợ hơn. Những phiên đầu tiên đều toàn nam và trong khi Ted nói chuyện với Fernanda ngoài hành lang, thì họ nói chuyện nho nhỏ trong bếp. - Bà yên tâm chứ?
- Sơ sơ. - Việc chờ đợi một chuyện đáng sợ xảy đến làm sao mà hoàn toàn yên tâm được.
- Hy vọng chuyện này chóng qua thôi. Chúng tôi sẽ bắt bọn chuyên làm những việc ngu ngốc này. Bà nên nhớ rằng bọn này đã ở tù, nghĩa là trước đó chúng không làm được gì thành công hết. Chúng ta phải nhớ như thế mới yên tâm. Ở đời có nhiều công việc để làm và phải làm ăn lương thiện để sống. Chúng muốn quay lại nhà tù để có ngày ba bữa ăn, có chỗ trú thân nhờ vào tiền đóng thuế của bà. Chúng tôi sẽ không để chuyện gì xảy ra cho bà và các cháu đâu, Fernanda à. - Lần đầu tiên ông gọi bà bằng tên đầu như thế và bà cười với ông. Nghe ông nói, bà cảm thấy đỡ hơn một chút. Ông bình tĩnh, làm cho bà an tâm.
- Chuyện này rất đáng sợ. Thật khủng khiếp khi nghĩ đến những kẻ như thế này, bọn người muốn hãm hại chúng tôi. Cám ơn ông đã làm đủ cách để giúp tôi. - Bà nói rất chân thành.
- Khủng khiếp thật. Và rất đáng sợ. Bà khỏi phải cám ơn tôi. Tôi ăn lương thì phải làm việc chứ. - Bà nghĩ rằng ông làm công việc rất tốt và bà cũng phục cả Rick Holmquist, phục người cảnh sát lấy dấu tay rất cẩn thận và phục luôn cả bốn người cảnh sát vũ trang ở trong bếp. Tất cả họ đều có trách nhiệm cao, bình tĩnh thi hành nhiệm vụ.
- Chuyện giống như xinê. - Bà nói, miệng mỉm cười gượng gạo. Bà ngồi xuống trên cầu thang dưới ngọn đèn chùm mua ở Vienna và ông ngồi xuống bên cạnh bà. Họ nói chuyện thì thào như hai đứa bé trong bóng tối - Tôi mừng vì ngày mai Will đi. Tôi ước chi có thể đưa cả hết ra khỏi đây, chứ không chỉ có Will và Ashley thôi. Chuyện này thật đáng sợ cho Sam. - Cũng đáng sợ cho bà, Ted biết thế.
- Tối nay tôi nghĩ đến một giải pháp. Có ngôi nhà nào kín đáo để bà và Sam đến ở tạm trong vài ngày không? Hiện giờ thì chúng tôi không cần giải pháp ấy. Chúng tôi rất an tâm với kế hoạch đang có để bảo vệ bà. Nhưng ví dụ nếu mật báo viên chúng tôi biết là chúng có thêm nhiều người, hay là chúng tôi được tin có những chuyện vượt khỏi tầm tay của chúng tôi, khi ấy sẽ cần có một chỗ nào kín đáo để chúng tôi đưa bà đến ở, một chỗ mà không ai tìm ra bà. - Xét về một vài mặt thì làm thế sẽ dễ bảo vệ cho bà hơn là để bà ở trong thành phố, nhưng để bà ở trong thành phố có điều rất thuận tiện là nếu bà bị tấn công, hay có người bị bắt làm con tin thì cảnh sát sẽ đến yểm trợ dễ dàng hơn, chỉ cần vài phút là họ đến rồi.
Fernanda lắc đầu trả lời:
- Tôi đã bán hết những ngôi nhà khác rồi. - Ông nhớ bà đã nói đến chuyện này cho họ biết vào hồi chiều, câu chuyện rất khó tin. Bà nói Allan đã mất hết tiền bạc. Ông không tin nổi ở đời lại có người quá ngu ngốc, quá liều lĩnh một cách dại dột đến nỗi để mất đến nửa tỷ đô-la. Nhưng rõ ràng Allan đã làm thế và không để lại cho vợ con đồng xu nào.
- Không có người thân hay bạn bè để bà có thể đến tá túc một thời gian hay sao? - Bà lại lắc đầu. Bà thấy không có ai hết và không còn người bạn nào thân để đến nhờ vả. Và bà cũng không có bà con thân thích.
- Tôi không muốn làm cho ai gặp phải nguy hiểm - Bà đáp, vẻ suy nghĩ, nhưng không có ai có thể giúp bà việc này và có lẽ bà cũng không muốn nói cho ai biết về hoàn cảnh của bà, hoàn cảnh về tài chính cũng như về khả năng bị bắt cóc. Allan đã loại hết số bạn bè thân cận của họ, vì chồng bà quá thành công trong công việc kinh doanh và quá phô trương sự giàu sang của mình. Vì thế mà những bạn bè thân thiết của họ cảm thấy lúng túng và tránh xa họ. Rồi đến khi tuột dốc từ đỉnh cao sự nghiệp xuống, ông cũng không muốn người nào biết hết. Sau khi chồng chết, cảnh tượng này vẫn còn, cho nên bà không muốn tâm sự với ai. Còn Jack Waterman là bạn cũ của họ, đồng thời là luật sư của họ nữa, bà định sẽ nói cho ông ta biết về chuyện đang xảy ra vào cuối tuần, nhưng ông ta cùng không có căn nhà nào kín đáo. Thỉnh thoảng, vào những ngày cuối tuần ông đến Napa chơi thì ở trong khách san, ngoài ra ông chỉ có căn hộ nho nhỏ ở thành phố thôi.
- Nếu bà đi khỏi đây được thì rất tốt. - Ted đáp, vẻ trầm ngâm.
- Cuối tuần này tôi và Sam định đi Napa chơi một ngày, nhưng nếu không có cảnh sát đi theo thì chắc việc này sẽ rất nguy hiểm. - Còn nếu có cảnh sát đi theo, họ sẽ ngồi chen vào trong xe cùng với ba người họ như thế chuyến đi chơi sẽ mất vui.
- Để xem trước ngày bà đi có chuyện gì xảy ra không. - Ted nói và bà gật đầu.
Ông vào bếp để kiểm tra nhân viên, nói chuyện với họ mấy phút, rồi ra về lúc một giờ sáng. Sau đó, Fernanda chậm rãi lên phòng. Bà đã sống một ngày quá dài. Bà tắm nước nóng một hồi thật lâu, rồi khi vừa leo lên giường bên cạnh Sam, thì bỗng bà thấy một người đàn ông đi qua phòng bà. Bà liền nhảy xuống, người mặc đồ ngủ, run lẩy bẩy đứng bên giường. Vừa khi ấy người đàn ông xuất hiện nơi ngưỡng cửa, anh ta là cảnh sát, súng đang cầm nơi tay. Bà nhìn anh ta đăm đăm.
- Tôi đi tuần quanh nhà - Anh ta vui vẻ nói - Bà khỏe chứ?
- Khỏe, cám ơn anh. - Bà lịch sự đáp. Anh ta gật đầu rồi đi xuống nhà dưới và bà lên giường lại, người vẫn còn run. Có họ ở đây thật rất kỳ lạ. Và khi bà thiu thiu ngủ, bà ôm cứng Sam, lơ mơ nghĩ đến những người đàn ông mang súng đi quanh nhà. Bà đang đóng phim, phim Bố Già. Marlon Brando thủ vai chính và Al Pacino và Ted và tất cả các con bà nữa. Khi bà ngủ say, bà mơ thấy Allan đang đi đến phía bà. Từ khi ông mất, bà chỉ mơ thấy ông vài lần và lần này mãi đến sáng bà vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng