Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
aphne đặt chiếc búa xuống và nhảy ra sau để chiêm ngưỡng cái bảng cô đã đóng vào cửa trước của cô.
Nó viết là LỬNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP VÀO (và nó có nghĩa là chúng tôi!). Cô sơn chúng một mình chỉ trong buổi sáng.
Ngày Tuyên Thệ của Daphne
"Cô có thể lấy thang kiểm tra cái kệ phía trên được không Amy?" Kevin nói từ phòng đựng thức ăn. "Tôi sẽ để di chuyển các thùng ra khỏi đường đi."
Ngay sau khi họ trở về từ thành phố, Kevin đã tham gia giúp đỡ Amy việc kiểm kê nguồn cung cấp thực phẩm của họ. Và trong mười phút vừa qua, Amy không ngừng bắn cái nhìn đánh giá giữa phòng đựng thức ăn, nơi Kevin làm việc và nhà bếp nơi Molly đang chuẩn bị trà. Nhưng cuối cùng thì cô gái ấy đã không thể giữ lại lâu hơn được nữa.
"Thật là thú vị phải không, khi anh và Molly cưới cùng thời điểm với em và Troy”
Molly xếp các lát bánh Bundt đầu tiên trên cái đĩa kiểu Victoria và nghe Kevin né tránh. "Molly nói là đang cần thêm đường nâu. Có bất kỳ túi nào ở trên đó không?"
"Em nhìn thấy hai túi. Có một cuốn sách em đọc nói về hôn nhân...."
"Còn gì khác nữa?"
"Một số hộp nho khô và cái gì đại loại giống bột nở. Dù sao thì, cuốn sách đó cho biết rằng đôi khi các cặp vợ chồng, chẳng hạn như, các cặp vừa mới cưới gặp một khoảng thời gian khó khăn để điều chỉnh về mọi thứ. Bởi vì đó là một sự thay đổi lớn."
"Có bột yến mạch không? Cô ấy cũng cần nó."
"Đây là một cái thùng, nhưng nó không phải một thùng lớn. Troy, chẳng hạn, nghĩ rằng kết hôn là điều thật tuyệt vời."
"Còn gì khác không?"
“Xoong chảo và một số dụng cụ khác. Không có thực phẩm. Nhưng nếu anh gặp khó khăn để điều chỉnh hoặc bất cứ điều gì, ý em là, anh có thể nói chuyện với Troy. "
Molly mỉm cười với sự im lặng kéo dài sau đó. Cuối cùng, Kevin nói "Tốt hơn cô nên tìm những thứ còn lại trong tủ lạnh."
Amy đi ra từ phòng đựng thức ăn và gửi cho Molly một cái nhìn đầy thương hại. Điều đó đến từ một sự thông cảm rất trẻ con và những dấu tích bầm đỏ của những vết cắn nhẹ cô nhận được trên làn da của mình.
Buổi uống trà không có nhiều niềm vui khi mà không có Kevin. Bà Chet - Gwen không cố gắng che giấu sự thất vọng của mình khi Molly cho biết anh đã có hẹn. Có thể cô ta sẽ cảm thấy vui nếu biết Lilly Sherman đang ở đây, nhưng Lilly đã không xuất hiện, và Molly cũng sẽ không công bố sự hiện diện của cô ấy ở đây.
Molly đang chuẩn bị những cái bát gốm trộn để cô có thể sẵn sàng cho bữa ăn sáng hôm sau đúng lúc Kevin bước vào mang theo thức ăn dự trữ đã mua. Anh tránh Roo, con chó đang cố gắng để nhắm vào mắt cá chân anh như bữa ăn của mình. Anh đặt cái túi trên quầy. "Tại sao cô lại làm việc đó? Amy đâu?"
"Thôi đi, Roo. Tôi vừa cho con bé đi. Con bé ấy bắt đầu rên rỉ vì bị tước đoạt khỏi Troy."
Ngay sau khi cô vừa nói, cô phát hiện ra Amy chạy bay qua khoảng sân về phía chồng mình, người mà như thế đã đánh hơi được cô từ trong gió, bởi vì cậu ta đã hiện ra từ một nơi nào đó.
"Lại thế nữa rồi", Kevin nói.
Sự đoàn tụ của họ còn chứa nhiều đam mê hơn một một đoạn quảng cáo nước hoa. Molly nhìn Troy hạ miệng mình trên phần lộ ra của ngực Amy. Cô ngửa đầu ra sau. Uốn cong cổ.
Lại một dấu tích bầm đỏ khác.
Molly đóng cái nắp hộp đựng thức ăn trở lại. "Con bé sẽ kết thúc với việc cần truyền máu nếu cậu ta không dừng lại mà".
"Con bé dường như không để tâm quá nhiều. Một số phụ nữ thích người đàn ông đặt dấu ấn của mình lên họ."
Có cái gì đó trong cách anh nhìn cô làm ngực của cô săn lại. Cô không thích sự phản ứng của mình. "Và một số phụ nữ nhìn thấy nó như là chính nó – một nỗ lực đáng khinh của người đàn ông nguy hiểm để khống chế một người phụ nữ."
"Vâng, luôn là như thế." Anh gửi cô một nụ cười lười biếng và quay trở lại ra cửa phụ để lấy những thứ hàng hóa còn lại. Trong khi anh dỡ xuống, anh hỏi Molly cô có muốn đi vào thị trấn dùng bữa tối không, nhưng cô đã từ chối. Cô muốn chỉ có một lần duy nhất cô để cho bản thân mình bị sức cám dỗ quá lớn từ Kevin lôi đi. Cô quay trở lại căn nhà mình, cảm thấy hài lòng về sự kiểm soát bản thân của mình.
Mặt trời trông giống như một cái bánh màu vàng lớn trên bầu trời, nó làm cho Daphne thấy đói. Đậu xanh! cô nghĩ. Với lớp trên phủ lá bồ công anh tuyệt đẹp. Và bánh pho mát dâu cho món tráng miệng.
Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay các con vật lại nảy ra trong đầu cô. Có thể cuối cùng cô đã sẵn sàng để trở lại làm việc - nếu không phải là viết, thì ít nhất cô cũng thực hiện các bản vẽ Helen muốn và giải phóng số tiền tạm ứng của cô.
Cô vào trong căn nhà và nhìn thấy cái tủ lạnh chứa đầy thức ăn và cái tủ đựng các thực phẩm dự trữ xếp chồng lên nhau. Cô cần phải trả lại thẻ tín dụng cho Kevin. Anh đã ân cần một cách ý tứ. Cô không phát điên về thực tế rằng cô bắt đầu thích anh rất nhiều, và cô đã cố gắng để gieo rắc sự giận dữ bằng cách nhắc nhở bản thân rằng anh là một người hời hợt, tự cao tự đại, không phù hợp với cô, lái một chiếc Ferrari, bắt cóc, ghét chó xù và lăng nhăng. Ngoại trừ cô đã không thấy bất kỳ bằng chứng cho thói trăng hoa nào của anh. Không có gì cả.
Bởi vì anh đã không tìm thấy sự hấp dẫn của cô.
Cô túm lấy tóc của mình và thốt ra một tiếng thét thảm bại nghẹn ngào. Sau đó cô cho phép mình với một bữa tối thịnh soạn và nuốt xuống từng miếng một.
Tối hôm đó cô ngồi trên hiên nhà và nhìn xuống mẩu giấy cô tìm thấy trong một ngăn kéo. Có tổn thương không khi chia cắt Daphne và Melissa xa nhau? Sau tất cả, nó cũng chỉ là một cuốn sách của trẻ em. Nó không phải như là quyền tự do dân chủ của Mỹ sẽ bị bác bỏ dựa trên khoảng cách giữa Daphne và Melissa.
Cây bút chì trên tay cô bắt đầu di chuyển, lúc đầu do dự, và sau đó dứt khoát hơn. Tuy nhiên, bản phác thảo hiện ra không giống như ý định của cô. Thay vào đó, cô thấy mình vẽ Benny trong nước, lông ướt sũng với những giọt nước chảy vào mắt, miệng há ra kinh ngạc, khi cậu tìm kiếm Daphne, người đã nhảy ra khỏi đỉnh vách đá. Tai cô vểnh lên nghe âm thanh chuyển động phía sau mình, cái cổ áo bông jacket đính cườm của cô bật mở bay phần phật, và một đôi giày Blahniks Manolo rất phong cách đã bay khỏi chân cô.
Cô cau mày và suy nghĩ về của tất cả các bản báo cáo cô đọc về những thanh niên đã vĩnh viễn bị liệt khi nhảy xuống làn nước xa lạ. Loại thông điệp an toàn nào cô có thể gửi đến những đứa trẻ đây?
Cô xé trang giấy từ bản phát thảo và vò nát nó. Đây là một vấn đề khá nhiều người muốn viết sách cho trẻ em không bao giờ tính đến.
Ý tưởng của cô lại cạn kiệt một lần nữa. Thay vì nghĩ về Daphne và Benny, cô thấy mình suy nghĩ về Kevin và khu cắm trại. Đây là tài sản thừa kế của anh, và anh không nên bán nó. Anh đã kể anh chẳng có một kỷ niệm vui nào ở đây khi còn nhỏ, nhưng không phải là bây giờ. Có lẽ anh chỉ cần một người bạn. Não cô chợt nảy ra những suy nghĩ về chính xác trò chơi gì cô sẽ chơi với Kevin.
Cô quyết định đi bộ đến bãi cỏ trước nhà. Có lẽ cô sẽ phác thảo khu nhà chỉ để cho vui. Trên đường đến đó, Roo chạy tung tăng để chào đón Charlotte Long khi thấy bà và gây ấn tượng với bà bằng cách lăn ra giả chết. Mặc dù ít hơn một nửa các khu nhà có khách ở, nhưng dường như hầu hết đều ra ngoài đi dạo vào buổi tối, và sự yên lặng, lãnh lẽo của bóng tối như đang thì thầm xuyên qua mặt cỏ. Cuộc sống dường như trôi qua chậm hơn ở rừng Nightingale...
Và một vọng lâu thu hút sự chú ý của Molly.
Tớ sẽ có một bữa tiệc trà! Tớ sẽ mời các bạn bè của tớ, chúng tớ sẽ đội những cái nón tuyệt vời và ăn sô-cô-la phủ kem và nói, "Ma chère (Bạn quý mến của tôi), đã bao giờ bạn trải qua một ngày làm những gì bạn thích chưa?
Cô ngồi chéo chân trên cái khăn bông cô mang theo và bắt đầu bản phác thảo. Một số cặp vợ chồng đi dạo dừng lại để quan sát, và họ dường như là thế hệ cuối cùng biết cách cư xử lịch thiệp – họ đã không làm gián đoạn cô. Như những gì bản vẻ của mình thể hiện, cô thấy mình suy nghĩ về tất cả những năm trong trại hè của mình. Một ý tưởng mong manh bắt đầu hình thành trong tâm trí cô, không phải về một buổi tiệc trà, mà là về–
Cô gập bản phác thảo lại. Có ích lợi gì không khi suy nghĩ viển vông như thế? Birdcage có hợp đồng hợp pháp hai cuốn sách về Daphne, cả hai đều không được họ chấp nhận cho đến khi cô sửa lại các bản thảo như họ yêu cầu của Daphne Ngã Nhào.
Đèn bật sáng khi cô trở về căn nhà. Lúc cô rời đi thì đèn đều tắt, nhưng cô lại không quá lo lắng.
Roo ngay lập tức bắt đầu sủa và lao tới cái cửa phòng tắm. Nó không chốt, và con chó đẩy cửa mở ra một vài inch bằng đầu của nó.
"Bình tĩnh nào, cún con." Molly tiến đến đẩy cửa mở rộng ra và thấy Kevin, hoàn toàn khỏa thân, thư giãn trong bồn tắm kiểu cũ, chân vắt lên thành bồn tằm, cầm một cuốn sách trong tay, và một điếu xì gà nhỏ kẹp nơi khóe miệng.
"Anh đang làm cái gì trong bồn tắm của tôi thế?" Mặc dù mức nước ngang đến mép bồn tắm, nhưng không có bất kỳ bong bóng xà phòng nào để che dấu cơ thể anh, nên cô không tiến đến gần hơn nữa.
Anh kéo điếu xì gà từ khóe miệng của mình. Không có khói thuốc cuộn ra từ nó, và cô nhận ra đó không phải là một điếu xì gà mà là một thanh kẹo sô-cô-la.
Anh cáu kỉnh nói một cách trơ tráo. "Bây giờ, Cô nghĩ tôi đang làm gì? Và cô vui lòng gõ cửa trước khi xông vào được không?"
"Roo là người xông vào, không phải tôi." Con chó thong thả đi ra ngoài tiến về bát nước của mình, việc của nó đã xong. "Tại sao anh lại không sử dụng bồn tắm của mình?"
"Tôi không thích bị chia sẻ phòng tắm."
Cô đã không chỉ ra sự thật hiển nhiên –  rằng anh dường đang chia sẻ phòng tắm với cô. Cô nhận thấy rằng ngực anh lúc ướt nhìn thật đẹp cũng như lúc khô ráo vậy. Thậm chí còn đẹp hơn. Một cái gì đó về cách anh nhìn cô khiến cô bực mình. "Anh lấy đâu ra thanh kẹo đó?"
"Trong thị trấn. Và tôi chỉ mua có một cái."
"Chuyến đi tốt đẹp đấy nhỉ."
"Tất cả những gì cô cần làm là đề nghị."
"Giống như là tôi đã biết anh sẽ đi mua kẹo ấy à? Và tôi sẽ cược rằng có một hộp kẹo từ cô chủ tiệm người Đức xinh đẹp kia đang được giấu ở nơi nào đó quanh đây."
"Hãy đóng cửa khi cô đi ra. Trừ khi cô muốn trút bỏ quần áo và leo vào đây với tôi."
"Cảm ơn rất nhiều, nhưng nó trông có vẻ bé tẹo."
"Bé tẹo ư? Tôi không nghĩ như vậy đâu, cưng à."
"Ồ, đứng lên đi!"
Anh cười thầm theo cô khi cô quay người lại đi ra và đóng sầm cửa lại. Slytherin! Cô đi về phía phòng ngủ nhỏ. Đủ chắc chắn, chiếc vali của anh đang ở đó. Cô thở dài và di đầu ngón tay của mình vào thái dương. Cơn đau đầu cũ của cô đã tái phát.
Daphne đặt cái guitar điện của mình xuống và đi ra mở cửa.
Benny đang đứng ở phia bên kia cánh cửa.
"Tớ có thể sử dụng bồn tắm của cậu không, Daphne?"
"Tại sao cậu lại muốn như vậy?"
Cậu ta có vẻ hoang mang. "Tớ chỉ muốn mượn thôi."
Cô rót cho mình một ly rượu vang từ cái chai cô tìm thấy trong tủ lạnh, sau đó mang nó đi ra ngoài. Chiếc áo màu đen của cô không đủ ấm cho cái lạnh buổi tối, nhưng cô không buồn bận tâm đi vào bên trong để lấy một chiếc áo len.
Cô đang ngồi đu đưa trên cái ghế khi anh xuất hiện. Anh mặc một cái quần xám ngắn còn ẩm với một áo choàng lụa có sọc dọc màu hạt dẻ và màu đen. Đó là loại áo choàng mà một người phụ nữ sẽ mua cho người đàn ông cô ta thích ngủ cùng. Molly ghét nó.
"Chúng ta hãy tổ chức một buổi tiệc trà trong các vọng lâu trước khi chúng ta rời khỏi đây," cô nói. "Chúng ta sẽ làm như một sự kiện và mời tất cả mọi người trong khu nhà."
"Tại sao cô muốn làm điều đó?"
"Để cho vui vẻ thôi."
"Nghe có vẻ cứ như là một chuyến đi kinh hoàng vậy."
Anh ngồi lên ghế ngay bên cạnh cô và duỗi thẳng chân ra. Lớp lông trên bắp chân anh vẫn còn ẩm nằm áp vào làn da anh. Anh có mùi an toàn và một cái gì đó đắt tiền - một cái xe tải Binks cán vỡ trái tim phái nữ.
"Tôi không thích anh ở lại đây, Kevin."
"Tôi thích ở lại." Anh nhấp một ngụm rượu vang từ ly thủy tinh anh mang theo.
“Tớ có thể ngủ ở nhà của cậu được không, Daphne?"
"Tớ đoán vậy. Nhưng tại sao cậu muốn làm điều đó?"
"Bởi vì nhà tớ có ma."
"Anh không thể cứ lẩn tránh Lilly mãi mãi được," cô nói.
"Tôi không lẩn tránh. Chỉ là tôi cần thời gian cho riêng mình."
"Tôi không biết mất bao lâu anh có thể vượt qua chuyện đó, nhưng cũng cái suy nghĩ đó đang phá hoại chúng ta."
"Nó đã bị hủy hoại ngay từ lúc bắt đầu," anh nói. "Theo luật sư của tôi đã giải thích, căn cứ cho sự hủy bỏ hợp pháp là sự xuyên tạc hoặc bị cưỡng ép, tôi có thể yêu cầu cô bồi thường việc bị cưỡng ép, tôi chắc chắn rằng sẽ không cần tranh cãi."
"Nhưng sự thực thì bây giờ chúng ta đang cùng tạo ra sự không rõ ràng."
"Tuyệt! Chúng ta sẽ thay thế bằng việc ly hôn. Có thể sẽ mất lâu hơn một chút, nhưng cũng sẽ cho kết quả tương tự."
Cô đứng lên khỏi cái ghế. "Tôi vẫn không muốn anh ở lại đây."
"Đó là khu nhà của tôi."
"Tôi là người thuê hợp pháp."
Giọng nói của anh lướt qua cô mềm mại và gợi cảm. "Tôi cho là việc ở xung quanh tôi làm cho cô lo lắng."
“ Ừ, Phải." Cô vừa nói vừa ngáp.
Thích thú, anh gật đầu về phía cốc uống rượu của cô. "Cô đang uống, không phải là cô đang sợ sẽ tấn công tôi một lần nữa trong giấc ngủ chứ?"
"Tiếc thật! Một lần nữa ư. Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó."
"Hoặc có thể cô đang sợ tôi sẽ tấn công cô."
Một cái gì đó đánh vào sâu bên trong cô, nhưng cô đang đóng vai quý bà Lạnh Lùng, cô vòng qua cái bàn để quét sạch một vài mẩu bánh mì vụn với cái khăn ăn cô đã bỏ lại đó. "Tại sao tôi nên là thế? Anh không bị thu hút bởi tôi."
Anh chờ đủ lâu trước khi anh trả lời để làm cô căng thẳng. "Làm thế nào cô biết là tôi bị thu hút bởi ai?"
Trái tim cô đang đập một cách kích động. "Ôi, Chúa ơi! Ở đây thì tôi nghĩ rằng việc sử dụng thành thạo tiếng Anh của tôi sẽ đẩy chúng ta ra."
"Cô là một kẻ hợm hĩnh."
"Xin lỗi, nhưng tôi thích người đàn ông của tôi có chiều sâu tính cách."
"Có phải cô đang cố nói rằng cô nghĩ tôi là người nông cạn?"
"Như là một vũng nước nhỏ trên vỉa hè. Nhưng anh giàu có, đẹp trai, như vậy là đủ rồi."
"Tôi không nông cạn!"
"Điền vào chỗ trống nhé: Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của Kevin Tucker là____"
“Bóng bầu dục là sự nghiệp của tôi. Cái đó hầu như không làm cho tôi trở nên nông cạn."
“Điều thứ hai, thứ ba và thứ tư quan trọn nhất trong cuộc đời của Kevin Tucker là bóng bầu dục, bóng bầu dục, và có chúa biết, vẫn là bóng bầu dục."
"Tôi đang làm cái mà tôi làm tốt nhất, và tôi không lấy làm tiếc cho việc đó."
“Điều thứ năm quan trọng nhất trong cuộc đời của Kevin Tucker là___Ồ, chờ đã, đó sẽ là phụ nữ, không phải sao?"
"Những người không ồn ào, vì thế hãy loại cô ra!”
Cô đã đi được nửa con đường dài để quay trở lại khi điều đó đánh vào cô. "Tôi hiểu rồi. Tất cả các phụ nữ ngoại quốc...." Anh nhìn cảnh giác. "Anh không muốn một ai đó anh thực sự có thể giao tiếp cùng, điều đó có thể nhận thấy trong cái cách anh bị hấp dẫn bởi những phụ nữ nào."
"Cô không biết mình đang nói về việc gì đâu. Tôi sẽ nói lại với cô lần nữa: tôi hẹn hò với rất nhiều phụ nữ Mỹ."
"Và tôi cược họ chỉ là một sự thay thế. Xinh đẹp, không quá sáng sủa, và ngay khi họ trở nên đòi hỏi hơn – thì ra khỏi cửa."
"Những ngày xưa tuyệt vời."
"Tôi đang xúc phạm anh đấy, trong trường hợp anh không nhận ra điều đó."
"Tôi cũng đang xúc cô đấy, trong trường hợp cô không nhận ra điều đó."
Cô mỉm cười. "Tôi chắc chắn rằng anh không muốn ở dưới cùng một mái nhà với một người sẽ đòi hỏi rất nhiều."
"Cô sẽ không thoát khỏi tôi một cách dễ dàng như thế. Thực tế là, sống chung với nhau có thể đem lại một vài lợi thế." Anh đứng dậy khỏi cái ghế và nhìn chằm chằm vào cô với một biểu hiện gợi lên hình ảnh cơ thể lấm tấm mồ hôi và tấm ra giường lôn xộn. Sau đó anh đút tay vào trong túi áo choàng của mình, phá vỡ mọi bùa mê trong trí tưởng tượng của cô.
Anh lấy ra một tờ giấy nhàu nát. Cô mất một lúc để nhận ra đó là bản vẻ Daphne nhảy vào làn nước của cô.
"Tôi thấy cái này trong thùng rác." Anh làm phẳng nó ra khi đưa về phía cô, sau đó anh chỉ vào Benny. "Anh chàng này là một con lửng à?"
Cô gật đầu từ từ, ước rằng đã không vứt bản vẻ nơi anh có thể tìm thấy.
"Vậy tại sao cô lại vứt nó đi?"
"Vấn đề cá nhân."
"Uhm..."
"Đôi khi tôi sử dụng các biến cố trong cuộc sống của mình để tạo cảm hứng."
Miệng anh uốn cong. "Tôi có thể thấy điều đó."
"Tôi thực sự là một nhà vẽ tranh biếm họa hơn là một nghệ sĩ."
"Nó khá là ít chi tiết để trở thành một bộ phim hoạt hình”
Cô nhún vai và đưa tay ra để lấy lại nó, nhưng anh lắc đầu. “Nó bây giờ nó là của tôi. Tôi thích nó." Anh trượt nó vào túi áo của mình, sau đó quay đi về phía cánh cửa nhà bếp. "Tốt hơn tôi nên mặc quần áo."
"Tốt, bởi vì anh sẽ không có việc gì ở đây."
"Ồ, tôi sẽ ở lại đây. Tôi cần đi vào thị trấn một lúc thôi." Anh dừng lại và gửi cho cô một nụ cười. "Cô có thể đi cùng nếu muốn."
Não của cô lên tiếng cảnh báo. “Cám ơn, nhưng tiếng Đức của tôi rất tồi, và ăn quá nhiều sô-cô-la sẽ làm da tôi bị hủy hoại."
"Nếu tôi không hiểu cô hơn, tôi sẽ nói là cô đang ghen."
"Chỉ cần nhớ, chàng thơ của người Đức ạ, đồng hồ sẽ báo thức lúc năm giờ rưỡi sáng mai."
Cô đã nghe thấy tiếng anh về đâu đó khoảng sau một giờ sáng, vì vậy cô cảm thấy rất vui khi đập cửa phòng ngủ của anh vào lúc bình minh. Trời đã mưa suốt đêm, nhưng khi họ bước đi âm thầm trên con đường nhỏ về căn nhà chính, cả hai người đều quá mệt mỏi vì thiếu ngủ để nhận thấy sự tươi sạch màu xám hồng của bầu trời. Trong khi Kevin ngáp, cô tập trung vào việc đưa chân bước về phía trước và tránh những vũng nước. Chỉ Roo là hạnh phúc khi được chạy lên khắp xung quanh.
Molly sửa soạn những cái bánh việt quất, và Kevin thái lát đống trái cây thành các khối không đồng đều rồi chovào một cái bát gốm màu xanh. Khi anh làm việc, anh phàn nàn rằng một người nào đó với một kỷ lục 65% chuyền bóng chính xác không cần phải làm nhiệm vụ nhà bếp. Anh thôi không phàn nàn nữa khi Marmie bước vào.
"Con mèo từ đâu đến thế?"
Molly tránh câu hỏi của anh. "Nó đã đến đây ngày hôm qua. Đó là Marmie."
Roo rên rỉ và bò dưới gầm bàn. Kevin lấy một cái chiếc khăn tay để lau khô tay của mình. "Này, cô gái". Anh quỳ xuống và vuốt ve con mèo. Marmie ngay lập tức cong người dựa vào anh.
"Tôi đã nghĩ rằng anh không thích động vật."
"Tôi yêu động vật. Cô lấy đâu ra cái ý tưởng đó vậy?" Marmie đặt bàn chân của nó lên chân anh, và anh bế nó lên.
"Từ con chó của tôi?"
"Đó là một con chó ư? Jeez, tôi xin lỗi. Tôi nghĩ rằng nó là một tai nạn trong sinh sản." Ngón tay dài của anh trượt qua bộ lông của con mèo.
"Slytherin". Cô đập mạnh cái nắp trở vào thùng bột. Loại đàn ông nào lại thích một con mèo nhiều hơn thích một con chó xù giống Pháp?
"Cô gọi tôi là gì?"
"Đó từ một tác phẩm văn học. Anh sẽ không hiểu đâu."
"Harry Potter. Và tôi không đánh giá cao cái tên cô gọi tôi đâu."
Câu trả lời của anh đã chọc tức cô. Thật là ngày càng khó khăn hơn để cô thuyết phục chính mình anh chỉ có một gương mặt điển trai.
Nhà Pearson là khách hàng đầu tiên của họ. John Pearson ăn một nửa tá bánh và trứng bác trong khi ông cho Kevin biết những cố gắng vô ích tìm kiếm loài chim chích Kirtland của họ. Chet và Gwen sẽ rời đi vào ngày hôm đó. Và lúc mà Molly đang chăm chú quan sát phòng ăn, cô nhìn thấy Gwen đang trao những cái liếc mắt tán tỉnh Kevin. Một lát sau, cô nghe thấy một vài âm thanh ồn ào phía trước ngôi nhà. Cô tắt lò nướng và chạy vào sảnh, nơi một người đàn ông trông nguy hiểm mà cô đã nhìn thấy trên bãi cỏ hôm cô đến đây đang gầm gừ với Kevin.
"Cô ấy có mái tóc đỏ. Cao tầm 5,9 feet (~1,75 m). Xinh đẹp. Một vài người nói rằng họ nhìn thấy cô ấy ở đây chiều hôm qua."
“Ông muốn gì ở bà ta? " Kevin hỏi.
"Chúng tôi có một cuộc hẹn."
“Loại cuộc hẹn như thế nào?"
"Cô ấy có ở đây hay không?"
"Tôi nghĩ tôi nhận ra thứ tiếng càu nhàu đó." Lilly xuất hiện ở phía trên cùng cầu thang. Bằng cách nào đó cô làm cho mình trông thật đơn giản với cái áo sơ mi vải lanh màu lục nhạt, kết hợp với cái quần short rất quyến rũ. Cô bắt đầu đi xuống, mỗi inch trên người cô đều toát lên vẻ đẹp của nữ hoàng màn bạc, sau đó cô lúng túng ngừng lại khi nhận thấy Kevin. "Chào buổi sáng."
Anh gật đầu cục cằn với cô rồi biến mất vào trong phòng ăn.
Lilly cố gắng duy trì sự điềm tĩnh của mình. Người đàn ông đến để tìm cô bắt đầu tiến vào phòng ăn, và Molly nhận ra ông là người duy nhất xuất hiện từ phía khu rừng từ ngày đầu tiên cô ở đây. Làm thế nào mà Lilly lại biết ông ta?
"Đã 8h30", ông gầm gừ. "Chúng ta đã đồng ý gặp nhau lúc 7h."
"Tôi suy ngẫm về nó trong một vài giây và quyết định là tôi thích ngủ hơn."
Ông trừng mắt nhìn cô như một con sư tử cáu kỉnh. "Hãy nhanh lên. Tôi đang để lỡ những tia nắng."
"Nếu ông chịu khó tìm thêm chút nữa, tôi chắc ông sẽ tìm thấy nó. Trong khi đó tôi sẽ dùng bữa sáng."
Trán ông nhăn lại.
Lilly quay về phía Molly với một biểu hiện lạnh lùng. "Tôi có thể sử dụng nhà bếp thay cho phòng ăn được không?”
Molly tự nhắc nhở mình để vượt qua sự thù địch của Lilly, sau đó cô quyết định cứ để mặc nó. Cả hai có thể tham gia chơi trò chơi này. "Tất nhiên, Có lẽ cả hai người đều muốn ăn ở đó. Tôi đã làm bánh cam việt quất.”
Lilly nhìn phật ý.
"Cô có cà phê không?" ông lên tiếng.
Molly luôn bị kéo về phía họ, những con người mà không quan tâm đến sự chấp thuận của người khác - có lẽ vì cô đã trải qua một khoảng thời gian dài cố gắng để tìm kiếm điều đó từ cha cô.
Tính gàn dở thô bạo của người đàn ông này đã thu hút cô. Cô cũng nhận thấy rằng ông rất gợi cảm so với những ai ở cùng tuổi của ông. "Đủ cà phê cho ông có thể uống."
"Vâng, vậy là ổn."
Molly cảm thấy có một chút tội lỗi và hướng sự chú ý của mình trở lại Lilly. "Hãy thoải mái sử dụng nhà bếp bất cứ khi nào chị muốn. Tôi chắc rằng việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng của chị là muốn tránh mặt những người hâm mộ."
"Những loại người hâm mộ nào?” Ông hỏi.
"Tôi khá nổi tiếng," Lilly nói.
"Ồ." Ông gạt bỏ ý nghĩ về sự nổi tiếng của cô. "Nếu cô muốn ăn sáng thì có thể nhanh lên được không?"
Lilly quay sang nói chyện với Molly, nhưng chủ định của cô chỉ là để chọc tức ông. "Người đàn ông ích kỷ không thể chấp nhận nổi này là Liam Jenner. Ông Jenner, đây là Molly, vợ của…cháu trai tôi."
Lần thứ hai trong hai ngày, Molly thấy mình trở thành người nổi tiếng. "Ông Jenner?" Cô nuốt khan. "Thật không thể tả nổi niềm vinh hạnh của tôi. Tôi đã luôn ngưỡng mộ ông trong nhiều năm qua. Không thể tin được là ông đang ở đây – Ông để một mái tóc dài trong các bức ảnh chụp mà họ thường in ra. Tôi biết là nó đã được chụp vài năm trước đây, nhưng - Tôi xin lỗi tôi nói nhiều quá, chỉ là việc ông làm có ý nghĩa rất nhiều với tôi. "
Jenner nhìn trừng trừng Lilly. "Nếu tôi để cho cô biết tên tôi, tôi sẽ phải kể với cô về bản thân mình."
"Thật may mắn cho chúng tôi," Lilly nói với Molly. "Chúng ta cuối cùng đã có một người chiến thắng cho cuộc thi quý ngài Lịch Lãm."
Molly cố gắng để điều hòa hơi thở. "Không sao, tôi hiểu điều đó. Tôi chắc chắn rằng rất nhiều người cố gắng để xâm phạm quyền riêng tư của ông, nhưng –"
"Cô có thể bỏ qua những lời nịnh nọt và mang mấy cái bánh ra."
Cô nuốt khan không khí vào phổi. "Đi đường này, thưa ông."
"Có lẽ cô nên đem những cái bánh cau có thay thế,” Lilly nói.
"Tôi nghe rồi đấy," ông lẩm bẩm.
Trong nhà bếp, Molly để mình tiến lại đủ gần chỗ cái bàn tròn nơi Lilly và Liam Jenner đang ngồi trong gian nhà. Sau đó cô chạy đến để cứu món trứng bác bị cháy và ném chúng trên đĩa.
Kevin đi qua cánh cửa và liếc nhìn về phía Lilly và Jenner nhưng dường như anh quyết định không hỏi bất kỳ câu gì. "Món trứng đã sẵn sàng chưa?"
Cô đưa cho anh cái đĩa. "Nó hơi chín quá. Nếu bà Pearson phàn nàn, hãy quyến rũ bà ta khỏi điều đó. Anh có thể mang lại đó một ít cà phê được không? Chúng ta có khách trong nhà bếp. Đó là Liam Jenner”
Kevin gật đầu với ông. "Tôi nghe trong thị trấn đồn rằng ông có một ngôi nhà trên hồ."
"Và cậu là Kevin Tucker. Đó là lần đầu tiên Jenner mỉm cười, và Molly giật mình bởi sự chuyển đổi trên khuôn mặt ông. Thực sự rất gợi cảm. Lilly cũng nhận thấy điều đó, mặc dù cô có vẻ không bị ấn tượng như Molly.
Ông đứng lên và đưa tay mình ra. "Tôi nên nhận ra cậu ngay từ đầu. Tôi đã theo dõi đội Ngôi sao trong nhiều năm."
Khi hai người đàn ông bắt tay, Molly nhìn thấy một nghệ sĩ tính khí thất thường trở thành một fan hâm mộ bóng bầu dục. “Cậu đã có một mùa giải chơi khá tốt. "
"Tôi đã có thể chơi tốt hơn”
"Tôi đoán cậu không thể giành tất cả mọi chiến thắng."
Khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề đội Ngôi sao, Molly nhìn chằm chằm vào ba người bọn họ, những con người cô đơn lại cùng tụ hội tại nơi cô lập này. Một cầu thủ bóng đá, một nghệ sĩ, và ngôi sao điện ảnh.
Ở đây ngay trên đảo Gilligan[74] này.
Cô mỉm cười và nhận lại cái đĩa từ Kevin, người dường như rất thích thú với cuộc trò chuyện, sau đó đặt chúng lên khay và đem phục vụ trong phòng ăn thay cho Kevin. Thật may mắn khi không có phàn nàn nào về món trứng. Cô rót đầy hai cốc cà phê từ cái bình, thêm kem và đường, và mang trở lại nhà bếp.
Kevin đứng dựa vào cánh cửa phòng đựng thức ăn và lờ đi Lilly trong khi anh nói chuyện với Jenner. "... nghe nói trong thành phố có rất nhiều người muốn ghé qua Hồ Gió với hy vọng được nhìn thấy ông. Rõ ràng ông đã đem lại lợi ích cho ngành du lịch địa phương."
"Không phải là ý của tôi." Jenner lấy cốc cà phê mà Molly đã đặt trước mặt ông và dựa lưng vào ghế. Cô nghĩ ông trông rất thoải mái. Vẻ ngoài chắc chắn, có chút rám nắng, một nghệ sĩ cải trang thành một gã lang thang gồ ghề. "Tôi đã xây một ngôi nhà ở đây và ngay khi tin tức được lan truyền, tất cả mọi kẻ ngốc lại bắt đầu xuất hiện."
Lilly nhận lấy cái thìa Molly trao cho cô và bắt đầu khuấy ly cà phê của mình. "Anh Jenner, anh có vẻ không quan tâm đến sự được ngưỡng mộ của mình nhỉ."
"Họ ấn tượng bởi danh tiếng của tôi chứ không phải việc tôi làm. Họ bắt đầu lảm nhảm về cách họ rất vinh dự được gặp tôi, nhưng ba phần tư trong số họ không hề biết một trong những bức tranh của tôi."
Cảm thấy mình là một trong số những người đang được đề cập, Molly không thể cho qua những nhận xét đó. "Mamie in Earnest, được vẽ vào năm 1968, một trong những bức vẽ màu nước đầu tiên." Cô ngả vào lưng ghế dựa. "Một tác phẩm chứa nhiều cảm xúc phức tạp được đánh lừa bởi những nét vẽ đơn giản. Tokens, được vẽ vào khoảng những năm 1971, màu nước khô. Các nhà phê bình không thích nó, nhưng họ đã sai. Từ năm 1996 đến 1998 ông tập trung vào mỹ thuật hiện đại với seri Desert. Mang một phong cách riêng, bức tranh là những tác phẩm mô phỏng hậu hiện đại, kinh điển, đó là sự mở đầu cho chủ nghĩa ấn tượng cái mà chỉ có mình ông mới nêu bật lên được."
Kevin mỉm cười. "Molly đã tốt nghiệp loại xuất sắc tại đại học Northwestern, cô ấy đang viết sách về một chú thỏ. Còn bức tranh yêu thích của tôi là một bức về phong cảnh, nó vẽ không theo một trường phái nào cả hay được góp ý bởi các nhà phê bình, nhưng nó rất thân thuộc với những đứa trẻ và tôi thích nó."
"Tôi thích bức Street Girl," Lilly nói. "Một phụ nữ đơn độc đang đứng đợi trên một đường phố đô thị, mang đôi giày đỏ mòn vẹt, một biểu hiện vô vọng trên khuôn mặt của cô. Mười năm trước, nó được bán với giá hai mươi hai ngàn đô la."
"Hai mươi bốn."
"Hai mươi hai", cô khẳng định. "Vì tôi đã mua nó."
Đây là lần đầu tiên Liam Jenner cảm thấy mất hết từ ngữ. Nhưng nó không kéo dài lâu. "Cô làm gì để kiếm sống?"
Lilly nhấp một ngụm cà phê trước khi cô nói. "Tôi thường xử lý bọn tội phạm."
Molly giải thích ngắn gọn để giúp Lilly thoái thác, cô đã quá tò mò để xem những gì sẽ xảy ra. "Ông Jenner, đây là Lilly Sherman, một nữ diễn viên khá nổi tiếng."
Ông dựa lưng vào chiếc ghế của mình và nghiên cứu kĩ cô, cuối cùng ông cũng lẩm bẩm, "Đó là một tấm áp phích ngớ ngẩn. Bây giờ tôi mới nhớ ra. Cô mặc một bộ bikini màu vàng."
"Đúng, nhưng, những ngày của tấm áp phích đó rõ ràng đã ở lại phía sau lưng tôi."
"Chúa phù hộ điều đó. Mặc bikini là khiêu dâm."
Lilly trông ngạc nhiên, sau đó phẫn nộ. "Không có gì khiêu dâm về nó. Đem so với bây giờ nó thật là khiêm tốn."
Lông mày ông kéo sát lại với nhau. "Che phủ cơ thể của cô với không thứ gì cả là khiêu dâm. Cô nên được khỏa thân."
"Tôi sẽ ra khỏi đây." Kevin quay trở lại phòng ăn.
Một sự thích thú kéo Molly ở lại nhà bếp đó, và cô đặt hai đĩa bánh trước mỗi người bọn họ.
"Khỏa thân"? chiếc cốc của Lilly va loảng xoảng vào cái đĩa lót. "Sẽ không trong đời này, tôi đã một lần khước từ lời mời chụp ảnh cho Playboy."
"Playboy sẽ làm gì với nó? Tôi đang nói về nghệ thuật, không phải là sự kích thích." Ông ăn ngon lành cái bánh. "Bữa sáng thật tuyệt, Molly. Hãy rời khỏi đây và đến nấu ăn cho tôi."
"Tôi thực sự là một nhà văn, chứ không phải là một đầu bếp."
"Sách cho trẻ em." Chiếc nĩa của ông dừng lại giữa không trung. "Tôi đã suy nghĩ về cách viết một cuốn sách của trẻ em..." Ông xiên một trong những bánh thừa của Lilly từ đĩa của cô. "Có lẽ không có nhiều môi trường cho những ý tưởng của tôi."
Lilly khịt mũi. "Không, nếu nó liên quan đến việc khoả thân."
Molly cười khúc khích. Jenner bắn cô một cái nhìn dẹp yên.
"Xin lỗi." Molly cắn môi, sau đó cô cười to hơn.
Jenner cau mày hung dữ hơn. Cô đã sẵn sàng xin lỗi một lần nữa khi cô phát hiện ra một sự rung động nhỏ ở khóe miệng ông. Vì vậy, Liam Jenner không thô lỗ như ông giả vờ. Điều này ngày càng thú vị hơn.
Ông ra hiệu về phía cái cốc đầy một nửa của Lilly. "Cô có thể cầm nó theo, cả bữa sáng còn lại của cô nữa. Chúng ta cần phải đi."
"Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi muốn ngồi làm mẫu cho anh. Tôi không thích anh."
"Không ai thích cả. Và dĩ nhiên cô sẽ ngồi làm mẫu cho tôi." Giọng ông nhấn mạnh sự chế nhạo. "Mọi người xếp hàng cho vinh dự đó".
"Hãy vẽ Molly. Chỉ cần tập trung vào đôi mắt ấy."
Jenner nghiên cứu cô. Molly chớp mắt ngượng ngùng. "Chúng khá đặc biệt," ông nói. "Khuôn mặt của cô ấy ngày càng trở nên thú vị, nhưng cô ấy chưa sống đủ lâu để có được sự hấp dẫn thực sự."
"Hey, không được nói về tôi khi mà tôi đang lắng nghe đấy."
Ông nâng một bên lông mày đen với Molly, sau đó quay sự chú ý của mình trở lại Lilly. "Đó chỉ là với tôi, hay là cô ngoan cố với tất cả mọi người?"
"Tôi không phải ngoan cố. Tôi đơn giản chỉ là bảo vệ danh tiếng của anh khỏi một sai lầm. Có lẽ nếu tôi được là hai mươi lần nữa, tôi sẽ muốn làm mẫu cho anh, nhưng –"
"Tại sao tôi lại muốn quan tâm đến việc vẽ cô khi cô hai mươi?" Ông có vẻ thực sự lúng túng.
"Ồ, tôi nghĩ rằng điều đó thật rõ ràng," Lilly nói nhẹ nhàng.
Ông nghiên cứu cô một lúc, biểu hiện của ông thật khó đọc. Sau đó, ông lắc đầu. "Tất nhiên rồi. Cả quốc gia chúng ta ám ảnh với sự gầy mòn. Có phải cô hơi già để mơ tưởng đến điều đó?"
Lilly đặt một nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt khi cô đứng dậy từ ghế của mình. "Tất nhiên. Cảm ơn bữa sáng của cô, Molly. Tạm biệt, ông Jenner."
Cái nhìn của ông theo cô khi cô di chuyển nhanh khỏi nhà bếp. Molly tự hỏi rằng ông có nhận thấy sức ép cô đang gánh trên vai không.
Cô để ông chìm trong suy nghĩ của riêng mình trong khi ông uống xong cốc cà phê. Cuối cùng ông cầm cái đĩa lên và mang chúng đến bồn rửa chén. "Đó là những cái bánh ngon nhất mà tôi đã ăn trong những năm trở lại đây. Nói cho tôi biết tôi nợ cô những gì."
"Nợ tôi?"
"Đây là một nơi kinh doanh," ông nhắc nhở cô.
"Ô, vâng. Nhưng nó hoàn toàn miễn phí. Đó là vinh hạnh của tôi."
"Tôi đánh giá cao điều đó." Ông quay đi rời khỏi.
"Ông Jenner."
"Chỉ Liam thôi."
Cô mỉm cười. "Hãy đến ăn bữa ăn sáng bất cứ lúc nào ông muốn, ông có thể đi thẳng vào nhà bếp."
Ông gật đầu từ từ. "Cảm ơn. Tôi sẽ làm điều đó."
This Heart Of Mine (Tiếng Việt) This Heart Of Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips This Heart Of Mine (Tiếng Việt)