It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Aldous Huxley
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Brave New World
Dịch giả: Hiếu Tân
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 116
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ernard đã phải gào lên qua cửa khóa; người Hoang dã không mở.
“Nhưng mọi người ở đó đang đợi cậu.”
“Cứ để họ đợi” – cái giọng nghèn nghẹt trả lời qua cửa.
“Nhưng cậu biết rõ rằng tôi đã cố tình yêu cầu họ tới gặp cậu”. Thật khó mà tỏ ra thuyết phục khi phải nói rít lên.
“Đáng lẽ anh nên hỏi tôi trước xem tôi có muốn gặp họ không.”
“Nhưng cậu luôn đến trước mà, John.”
“Chính đó là lý do tôi không muốn đến nữa.”
“Chỉ là để làm vui lòng tôi thôi mà” – Bernard xuống giọng dỗ dành – “Cậu không muốn làm vui lòng tôi à?”
“Không.”
“Cậu nói nghiêm túc đấy chứ?”
“Vâng.”
“Nhưng tao biết làm thế nào?” – Bernard rên lên.
“Đi chết đi” – giọng nói giận dữ vang lên từ bên trong.
“Nhưng đêm nay có mặt Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng Canterbury” – Bernard gần phát khóc.
“Ai yaa tákwa!” Chỉ có dùng tiếng Zuni người Hoang dã mới thể hiện được điều anh cảm thấy về Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng. “Háni!” Anh nói thêm như sau khi đã nghĩ, rồi với vẻ hung tợn chế nhạo, “Sons éso tse-ná”. Và anh đập tay xuống sàn, như Popé thường làm thế.
Cuối cùng Bernard phải lẻn đi, thu mình lại, chui vào những căn phòng của gã và thông báo cho đám đông đang sốt ruột rằng người Hoang dã đêm nay không xuất hiện. Tin này đã gây phẫn nộ. Những người đàn ông nổi giận vì đã bị lừa phải tỏ ra lễ phép với con người vô giá trị mang tiếng xấu ghê tởm và những ý kiến dị giáo này. Địa vị của họ càng cao trong cái tôn ti trật tự này, thì nỗi oán hận của họ lại càng sâu hơn.
“Dám đùa với ta hở, dám đùa cả với ta!” – Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng nhắc đi nhắc lại.
Còn về đám phụ nữ, họ căm phẫn cảm thấy họ đã bị lợi dụng bởi những lý do giả dối, bị rơi vào tay một gã nhỏ thó thảm hại, kẻ đã bị một tay Gamma Trừ đổ nhầm rượu vào chai của mình. Đó là một sự sỉ nhục, và họ cứ thế nói càng lúc càng to. Cô Giáo vụ trưởng trường Eton nói cay độc nhất.
Chỉ có Lenina là không nói gì. Xanh xao, đôi mắt xanh của cô phủ một nỗi buồn hiếm thấy, cô ngồi trong một góc, lánh xa những người xung quanh, do một mối xúc động mà họ không chia sẻ. Cô đã đến bữa tiệc lòng tràn ngập một cảm giác lạ lùng hân hoan lo âu. Cô tự nhủ khi bước vào phòng, “Mấy phút nữa, ta sẽ gặp chàng, nói chuyện với chàng (vì khi đến đây cô đã quyết định rồi) ta sẽ nói rằng ta yêu chàng hơn bất kỳ người nào khác mà ta biết. Và có lẽ chàng sẽ nói...”
Chàng sẽ nói gì? Máu chạy rần rần trên gò má cô.
“Sao đêm hôm kia anh ấy lạ thế, sau khi xem phim gợi tình ấy? Rõ quỷnh. Tuy thế mình tuyệt đối tin chắc rằng chàng thật sự có thích mình. Mình chắc...”
Đúng lúc đó Bernard thông báo người Hoang dã không đến dự tiệc.
Lenina bỗng cảm thấy tất cả những cảm giác mà bình thường cô trải qua trong điều trị Giả Đam mê Mãnh liệt – một cảm giác trống rỗng khủng khiếp, sợ hãi đến nghẹt thở, buồn nôn. Trái tim cô như ngừng đập.
“Có lẽ vì anh ấy không thích mình” – cô tự nhủ. Và ngay lập tức khả năng này trở thành một điều chắc chắn: John đã từ chối đến bởi vì anh không thích cô. Anh ấy đã không thích cô.
“Cái này thật sự là hơi quá đáng” – Giáo vụ trưởng trường Eton nói với Giám đốc Cải tạo đất bằng Lò thiêu xác và Phốt-pho – “khi tôi nghĩ rằng tôi thật sự...”
“Vâng” – giọng nói của Fanny Crowne vang lên – “tuyệt đối đúng là rượu. Có một người tôi biết biết một người làm việc trong Kho Phôi vào thời gian ấy. Bà ấy nói với bạn tôi, và bạn tôi nói lại với tôi...”
“Quá tệ, quá tệ” – Henry Foster nói, đồng tình với chàng Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng. “Sẽ thú vị đối với anh nếu biết rằng cựu Giám đốc của chúng ta đã chuẩn bị chuyển cậu ta đến Băng Đảo.”
Bị chọc thủng bởi mỗi lời được nói ra, quả bong bóng căng của lòng tự tin hạnh phúc của Bernard đã xì ra từ hàng ngàn lỗ thủng. Tái mét, khốn khổ, quẫn trí, bấn loạn, gã đi giữa những khách khứa của mình, lắp bắp những lời xin lỗi không đâu vào đâu, đảm bảo lần sau người Hoang dã nhất định sẽ đến, khẩn khoản mời họ ngồi xuống và ăn một chiếc bánh kẹp caroten, một lát pa-tê vitamin A, một cốc giả-sâm-banh. Họ ăn, nhưng phớt lờ gã; uống và hoặc chửi mắng thô tục vào mặt gã, hoặc nói chuyện với nhau về gã, nói to và xúc phạm, như thể gã không hề có đó.
“Và bây giờ, thưa các bạn” – chàng Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng Canterbury nói, bằng giọng trong trẻo ngân vang mà chàng đã dùng để cử hành nghi lễ trong những Ngày Lễ Ford – “bây giờ, thưa các bạn, tôi nghĩ đã đến lúc...” Chàng đứng dậy, đặt cốc xuống, phủi những mẩu bánh vụn khỏi chiếc gilê viscose màu tím, và bước ra phía cửa.
Bernard lao tới để chặn chàng ca sĩ lại.
“Anh phải làm thật sao, Ca sĩ?... Vẫn còn sớm lắm. Tôi hy vọng anh sẽ...”
Phải, điều gì mà gã không hy vọng, khi Lenina đã nói riêng với gã rằng Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng sẽ chấp nhận lời mời nếu nó được gửi đến. “Anh ấy thật sự rất duyên dáng, anh biết đấy”. Và cô khoe với Bernard chiếc khóa kéo nhỏ bằng vàng có dạng chữ T mà Ca sĩ đã tặng cô làm vật kỷ niệm dịp cuối tuần mà cô đã qua ở Lambeth. Để đón Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng Canterbury và người Hoang dã. Bernard đã công bố thắng lợi này của gã trên mọi thiếp mời. Nhưng người Hoang dã đã chọn chính đêm nay để ở lì trong phòng riêng, để kêu “Háni!” và thậm chí (cũng may mà Bernard không biết tiếng Zuni) “Sons éso tse-ná!”. Thời khắc lẽ ra là tột đỉnh vinh quang trong toàn sự nghiệp của Bernard đã biến thành thời điểm mang nỗi nhục lớn nhất của gã.
“Tôi đã hết sức hy vọng…” – gã vẫn lắp bắp, ngước nhìn lên nhân vật danh vọng cao ngất bằng đôi mắt cầu khẩn và quẫn trí.
“Anh bạn trẻ” – Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng nói giọng trầm và uy nghiêm trang trọng; tất cả im lặng – “để tôi cho cậu một lời khuyên”. Chàng vẫy Bernard bằng một ngón tay. “Trước khi quá muộn. Một lời khuyên tốt” (giọng chàng trở nên bi thương). “Hãy sửa chữa cung cách của cậu đi, anh bạn trẻ”. Chàng làm dấu “T” lên gã và quay đi. “Lenina, em yêu” – chàng gọi bằng giọng khác – “đến đây với anh”.
Vâng lời, không mỉm cười (hoàn toàn không cảm thấy vinh dự ban cho mình) và không hãnh diện, Lenina bước theo sau chàng, ra khỏi phòng. Các vị khách khác theo sau giữ một khoảng cách kính trọng. Người khách cuối cùng đóng sầm cửa. Bernard còn trơ lại một mình.
Ỉu xìu, hoàn toàn xẹp lép, gã gieo mình xuống một cái ghế và lấy hai tay bưng mặt, bắt đầu khóc. Tuy nhiên, mấy phút sau, gã nghĩ lạc quan hơn và lấy ra bốn viên soma.
Trên gác, trong phòng mình, người Hoang dã đang đọc Romeo và Juliet.
Lenina và Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng bước lên tầng thượng Lâu đài Lambeth. “Mau lên, bạn trẻ, tôi muốn nói, Lenina” – Ca sĩ sốt ruột gọi từ cửa thang máy. Lenina, nấn ná giây phút để ngắm trăng, cụp mắt xuống và vội vã băng ngang qua sân thượng đến gặp chàng.
“Một Lý thuyết Sinh học Mới” là đầu đề bài báo mà Mustapha Mond vừa đọc xong. Ông ta ngồi thêm một lúc, cau mày trầm ngâm, rồi cầm lấy bút và viết chéo qua trang đầu: “Xử lý toán học của tác giả về khái niệm mục đích là mới mẻ và giỏi, nhưng dị giáo, và về phương diện trật tự xã hội, thì nguy hiểm và có tiềm năng lật đổ. Không được đăng”. Ông ta gạch dưới những từ này. “Cần đặt tác giả dưới sự theo dõi giám sát. Việc chuyển anh ta sang Trạm Sinh vật học Biển ở St. Helena có thể trở nên cần thiết”. Thật đáng tiếc, ông ta nghĩ khi ký tên. Đây là một kiệt tác. Nhưng ngay khi anh bắt đầu chấp nhận những giải thích về mục đích – tốt, anh không biết kết quả sẽ là gì. Nó là loại ý tưởng dễ dàng giải-đào luyện những đầu óc bất ổn trong số những đẳng cấp cao, khiến chúng mất lòng tin vào hạnh phúc như Điều Thiện tối cao, và thay vào đó, lại đi tin tưởng rằng mục tiêu là một chỗ nào vượt xa, một nơi nằm ngoài phạm vi của con người hiện tại, rằng mục đích của cuộc đời không phải là duy trì hạnh phúc, mà là làm cho ý thức sâu, mạnh thêm, là mở mang kiến thức. Điều ấy, ngài Kiểm soát nghĩ, hoàn toàn có thể đúng. Nhưng, trong hoàn cảnh hiện tại, không thể chấp nhận được. Ông ta cầm bút lên lần nữa, và gạch thêm một đường nữa dưới câu “Không được đăng” dày hơn và đậm hơn nét đầu; rồi thở dài. “Thật vui biết bao” – ông nghĩ – “nếu người ta không phải nghĩ về hạnh phúc!”
Với đôi mắt nhắm, khuôn mặt sáng bừng lên niềm hoan lạc mê ly, John êm ái ngâm vào khoảng không:
“Ôi! nàng dạy cho những ngọn đuốc cháy rực lên!
Dường như nàng treo trên gò má của đêm,
Giống như viên ngọc lấp lánh trên tai một nàng Ethiop,
Vẻ đẹp quá tráng lệ để mang dùng, quá đắt giá đối với trần gian...” 1
Chữ T bằng vàng lấp lánh trên ngực Lenina. Chàng Ca sĩ đùa nghịch tóm lấy nó, kéo. “Tôi nghĩ” – Lenina bỗng nói, phá vỡ im lặng lâu dài – “tôi nên chơi vài gram soma”.
Bernard, vào lúc đó, đang ngủ say và đang mỉm cười với cái thiên đường riêng của những giấc mơ của gã. Mỉm cười, mỉm cười. Nhưng cứ ba mươi giây, chiếc kim phút của chiếc đồng hồ điện tử phía trên giường của gã lại nhảy một cú bằng một tiếng kích gần như mơ hồ. Kích, kích, kích, kích, kích... Và trời sáng. Bernard lại trở về với những nỗi khốn khổ của không gian và thời gian. Gã đi taxi đến làm việc ở Trung tâm Đào luyện trong tâm trạng tối tăm nhất. Cái say sưa thắng lợi đã bay vèo, gã tỉnh táo trong cái tôi cũ kĩ của mình, trái ngược với quả bóng hơi tạm thời trong mấy tuần qua, cái tôi cũ kĩ ấy dường như chưa từng bao giờ nặng nề hơn bầu không khí xung quanh thế này.
Nhưng người Hoang dã lại bày tỏ cảm thông bất ngờ với gã Bernard ỉu xìu ấy.
“Anh bây giờ giống anh cái hồi ở Malpais hơn” – anh nói, khi Bernard kể câu chuyện buồn khổ của gã – “Anh có nhớ cái lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không? Bên ngoài ngôi nhà nhỏ đó? Anh bây giờ giống anh lúc đó”.
“Bởi vì tôi lại bất hạnh, đó là lý do.”
“À, tôi thà bất hạnh còn hơn có thứ hạnh phúc giả tạo, dối trá mà anh có ở đây.”
“Tôi thích thế” – Bernard nói một cách đau xót – “Khi chính cậu là nguyên nhân của tất cả chuyện đó. Từ chối đến dự tiệc của tôi làm cho tất cả bọn họ quay ra chống lại tôi”. Gã biết rằng những gì gã đang nói là phi lý trong sự bất công của nó; trong thâm tâm gã thừa nhận, và cuối cùng thậm chí nói to lên, rằng tất cả những điều người Hoang dã nói là đúng, về những kẻ có thể vì một khích động nhỏ mà biến thành kẻ thù ngược đãi mình thì không xứng đáng là bạn. Nhưng dù gã biết như thế và thừa nhận thế, dù sự đồng tình và ủng hộ của bạn lúc này là niềm an ủi duy nhất đối với gã, cùng với niềm thương mến hoàn toàn chân thực, Bernard vẫn bướng bỉnh tiếp tục nuôi dưỡng nỗi oán hận ngấm ngầm đối với người Hoang dã, rắp tâm mưu tính những cuộc trả thù nho nhỏ cho hả lòng. Nuôi dưỡng nỗi oán hận đối với Ca sĩ Cộng đồng Thượng thặng là vô ích; không có khả năng nào trả thù Trưởng Xưởng Đóng Chai hay Phó Phòng Tiền định. Như một nạn nhân, đối với Bernard, người Hoang dã có cái ưu thế rất lớn này so với người khác: gã có thể dễ dàng tiếp cận cậu ta. Một trong những chức năng chính của một người bạn là chịu đựng (dưới dạng được làm dịu đi và tượng trưng) những sự trừng phạt mà chúng ta muốn, nhưng không thể, giáng lên kẻ thù.
Một người bạn – nạn nhân khác của Bernard là Helmholtz. Khi thất bại, gã lại đến một lần nữa và yêu cầu cái tình bạn mà khi giàu sang gã thấy nó không đáng mất thời gian để duy trì. Helmholtz hiểu; hiểu mà không hề trách móc, không một lời bình luận, như thể anh đã quên rằng giữa hai người từng có cuộc cãi vã. Bối rối, Bernard cảm thấy bản thân gã cùng lúc vừa nhục nhã bởi tính cao thượng này – một sự cao thượng càng phi thường và do đó càng làm gã nhục nhã hơn ở chỗ nó không hề nhờ ở soma mà tất cả là từ tính cách của Helmholtz. Chính là Helmholtz của cuộc sống hàng ngày đã quên và đã tha thứ, không phải Helmholtz của nửa gram soma ngày lễ. Bernard vừa biết ơn một cách thích đáng (thật vô cùng dễ chịu khi có lại một người bạn) vừa oán hận một cách cũng thích đáng (thật thích thú biết bao được trả thù Helmholtz vì sự hào hiệp của anh ta).
Trong cuộc gặp đầu tiên giữa hai người sau bất hòa, Bernard trút ra câu chuyện về những nỗi khổ của gã và nhận lời an ủi. Chỉ sau đó ít ngày gã mới biết, ngạc nhiên và bị xấu hổ cắn rứt, rằng gã không phải người duy nhất gặp rắc rối. Chính Helmholtz cũng rơi vào xung đột với chính quyền.
“Đó là về mấy bài văn vần” – anh giải thích – “Tớ đang lên lớp như thường lệ cho Sinh viên Năm ba về Thiết kế chế tác Cảm xúc Cao cấp. Mười hai bài giảng, bài thứ bảy là về văn vần. Đúng ra là: Về việc Sử dụng Văn vần trong Tuyên truyền và Quảng cáo Đạo đức. Tớ luôn luôn minh hoạ bài giảng bằng nhiều thí dụ kỹ thuật. Lần này tớ nghĩ tớ sẽ cho chúng một thí dụ tớ vừa tự viết xong. Đúng là điên, tất nhiên, nhưng tớ không thể cưỡng lại nó” – anh cười – “Tớ tò mò muốn biết phản ứng của lũ sinh viên ra sao. Ngoài ra” – anh nghiêm trang nói thêm – “tớ muốn làm một chút tuyên truyền, tớ cố làm cho chúng có cảm giác như tớ cảm thấy khi tớ viết những bài văn vần ấy. Ford ơi!”
“Ford ơi! La ó mới ghê chứ. Hiệu trưởng gọi tớ lên và dọa sa thải ngay lập tức. Tớ là một người bị tình nghi.”
“Nhưng bài văn vần của cậu thế nào?” – Bernard hỏi.
“Nó nói về sự cô độc.”
Bernard nhướng mày.
“Tớ đọc cho cậu nghe, nếu cậu thích”. Và Helmholtz bắt đầu:
“Ủy ban ngày hôm qua,
Vung dùi, nhưng trống thủng
Nửa đêm trong thành phố,
Tiếng sáo nghe trống rỗng,
Những môi mím, những mặt ngủ,
Tiếng máy chạy đã ngừng,
Những vỉa hè rác rưởi,
Những đám đông vui mừng
Rấm rứt hay tức tưởi
Tất cả đều lặng im
Một giọng nói cất lên,
Giọng ai, tôi không biết
vắng mặt, cô Susan
vắng mặt, cậu Robert
vắng cánh tay của anh
vắng bộ ngực của ả
Môi và mông của ai,
Sao mà trông ngon lạ.
Bỗng từ từ hiện diện
Ai? Cái gì, tôi hỏi,
Một sự Vắng mặt, vô lý thế
Đó là một chuyện
Tuy nhiên nên ở
Đêm rỗng, chặt hơn
Cái đêm mà chúng ta giao hợp
Sao nó dơ dáy thế?”
“Ờ, tớ cho chúng nó làm thí dụ, thế mà chúng lên báo cáo Hiệu trưởng.”
“Tớ không ngạc nhiên. Nó rõ ràng chửi thẳng những thằng giáo viên ngủ gật. Nên nhớ, chúng nó có ít nhất một phần tư triệu cảnh báo chống sự cô đơn.”
“Tớ biết. Nhưng tớ muốn xem hiệu quả như thế nào.”
“Ờ, thế là cậu được xem rồi đó.”
Helmholtz chỉ cười. “Tớ cảm thấy” – anh nói – “như thể tớ lại vừa bắt đầu có một cái gì đó để viết về. Như thể tớ lại vừa bắt đầu có khả năng sử dụng cái sức mạnh mà tớ cảm thấy tớ có bên trong tớ, cái sức mạnh phụ, tiềm ẩn. Có một cái gì đó đang đến với tớ”. Mặc dù tất cả rắc rối của anh ta, Bernard nghĩ, hình như anh ta đang hạnh phúc một cách sâu xa.
Helmholtz và người Hoang dã ngay từ đầu đã mến nhau. Quý mến chân thành đến nỗi Bernard cảm thấy đau nhói vì ghen tị. Trong suốt những tuần lễ này gã chưa bao giờ có được tình thân mật thắm thiết với người Hoang dã như Helmholtz ngay lập tức có được. Nhìn họ, nghe họ nói chuyện, gã thấy đôi khi gã hậm hực mong rằng giá đừng bao giờ gã đưa họ tới với nhau. Gã hổ thẹn về sự ghen tị này, và hết dùng cố gắng của ý chí lại uống soma để khỏi cảm thấy nó. Nhưng những cố gắng không mang lại kết quả, mà chơi thì soma nhất thiết phải cách quãng. Bởi thế cái cảm giác ghê tởm ấy cứ liên tục quay lại.
Trong lần gặp thứ ba với người Hoang dã, Helmholtz đọc bài văn vần của anh về sự Cô độc.
Đọc xong anh hỏi:
“Anh thấy thế nào?”
Người Hoang dã lắc đầu, “nghe đây”, là câu trả lời của anh; rồi mở khóa ngăn kéo trong đó cất cuốn sách chuột gặm, anh lấy ra và đọc:
“Để cho con chim giọng khủng nhất hót
Trên cành cây A Rập độc nhất
Thiên sứ buồn và kèn trumpet…”
Helmholtz càng nghe càng náo nức. Nghe “cành cây A Rập độc nhất” anh rùng mình, nghe “mi là kẻ báo tin” anh đột nhiên mỉm cười thích thú, nghe “mọi con chim có cánh bạo chúa” anh thấy máu chảy rần rần lên gò má, nhưng nghe đến “âm nhạc đưa ma” anh tái xanh run rẩy với một xúc cảm chưa từng có. Người Hoang dã đọc tiếp:
“Bởi vậy bản tính sợ rằng,
bản thân nó không phải vẫn là chính nó.
Một cái tên kép gọi một bản chất duy nhất,
không một mà cũng chẳng hai.
Lý trí chịu không nhìn thấy
những chia rẽ khác biệt hòa hợp cùng nhau” 2
“Orgy-porgy!”, “Xả láng đi!”. Bernard cắt ngang giọng đọc bằng một tiếng cười to, khó chịu. “Đó chính là Bài ca Phụng sự Tình đoàn kết”. Gã đang trả thù hai người bạn vì họ đã thích nhau hơn thích gã.
Trong hai ba cuộc gặp kế tiếp của họ, gã thường xuyên lặp lại cái trò trả thù nhỏ mọn này. Nó đơn giản, và cực kỳ hiệu quả, vì cả Helmholtz lẫn người Hoang dã cùng bị đau đớn khổ sở vì việc gây rối và làm vấy bẩn giọt pha-lê thi ca yêu thích này. Cuối cùng Helmholtz phải dọa tống gã ra khỏi phòng nếu gã dám quấy rầy nữa. Thế nhưng thật lạ lùng, lần ngắt quãng sau đó, nhục nhã nhất, lại chính từ Helmholtz.
Người Hoang dã đang đọc to Romeo và Juliet, đọc một cách say mê mãnh liệt đến run rẩy (vì lúc nào anh cũng thấy mình là Romeo còn Lenina là Juliet). Helmholtz đã nghe từ cảnh gặp gỡ đầu tiên của đôi tình nhân, với niềm hứng thú bối rối. Cảnh này diễn ra trong vườn cây ăn quả và làm anh vui sướng với chất thơ của nó; nhưng những tình cảm được thể hiện khiến anh mỉm cười. Yêu một cô gái mà đi vào một trạng thái như thế dường như có cái gì nực cười. Nhưng, mô tả chi tiết bằng lời nói chi tiết, thật là một tác phẩm điều chế cảm xúc tuyệt vời. “Ông già ấy” – anh nói – “đã khiến những kỹ thuật gia tuyên truyền giỏi nhất của chúng ta trông thành như cực kỳ ngu ngốc”. Người Hoang dã mỉm cười đắc thắng và tiếp tục đọc.
Mọi thứ diễn ra khá tốt cho đến khi, trong cảnh cuối của màn ba, Capulet và phu nhân Capulet bắt đầu ép Juliet lấy Paris. Helmholtz vốn đã nôn nao suốt cả cảnh này, nhưng khi người Hoang dã làm điệu bộ lâm ly thống thiết Juliet kêu lên:
“Không còn niềm thương xót nào trong những đám mây kia,
Nhìn vào đáy lòng đau đớn của ta ư?
Ôi mẹ yêu quý,
Xin đừng ném con đi;
Hãy hoãn lễ cưới lại một tháng, một tuần;
Hay nếu không làm được thế,
Thì hãy làm giường cưới trong hầm mộ mờ tối bên xác anh Tybalt” 3
Khi Juliet nói đến đây, Helmholtz bùng ra một tràng cười hô hố không sao cưỡng được.
Mẹ và cha (khiêu dâm kỳ cục) ép con gái lấy người mà nàng không ưng! Và cô gái khờ dại không nói rằng nàng đã có người khác (dù sao, vào lúc ấy) mà nàng thích hơn! Trong cái cảnh dâm ô phi lý này, tình huống thật hài hước hết chỗ nói. Anh đã cố, với một cố gắng quả cảm phi thường, kìm nén sức thúc bách của nỗi vui quá trớn; nhưng tiếng “mẹ yêu” (bằng giọng bi thương run rẩy của người Hoang dã) và việc nhắc đến Tybalt nằm chết, nhưng rõ ràng chưa hỏa táng và đang bỏ phí phốt-pho trong một hầm mộ tối tăm, đối với anh là chuyện quá quắt. Anh cứ cười, cười mãi, đến khi nước mắt tràn ra mặt, cười không dứt được, trong khi, tái mặt vì giận dữ, người Hoang dã nhìn anh qua phía trên trang sách, và lúc đó, khi tiếng cười vẫn tiếp tục, gập sách lại một cách phẫn nộ, đứng lên và, với cử chỉ của một người giằng lại hạt trân châu trước mũi một con lợn, cất nó vào ngăn kéo và khóa lại.
“Thế nhưng” – Helmholtz nói khi đã lấy lại được hơi thở để xin lỗi, anh xoa dịu người Hoang dã khiến cậu chịu nghe anh giải thích – “tôi biết rất rõ rằng người ta cần những tình huống lố bịch, điên rồ như thế, người ta không thể thật sự viết hay về bất cứ điều gì khác. Tại sao cái ông già đó là một kỹ thuật gia tuyên truyền phi thường như vậy? Bởi vì gã bị kích động bởi quá nhiều những cái điên điên và quá đau khổ”.
“Anh phải bị đau, phải bấn loạn, nếu không, anh không thể nghĩ ra những câu thật hay, thật xuyên thấu, những câu như chùm tia Rơnghen. Nhưng mà những người cha và những người mẹ!” Anh lắc đầu. “Anh không thể mong đợi tôi giữ khuôn mặt nghiêm chỉnh với những người cha và những người mẹ được. Và ai có thể hào hứng về chuyện một cậu trai lấy một cô gái hay không lấy cô ta?” (Mặt người Hoang dã nhăn nhúm vì đau đớn, nhưng Helmholtz đang nhìn trừng trừng xuống đất nên không thấy gì cả.) “Không” – anh kết luận – “tôi không thể. Chúng ta cần một số dạng điên và hung dữ. Nhưng loại nào? Loại nào? Người ta có thể tìm nó ở đâu?”. Anh im lặng một lúc; rồi lắc đầu, “Tôi không biết” – cuối cùng anh nói – “Tôi không biết”.
--------------------------------
1 William Shakespeare, Romeo và Juliet. (ND)
2 William Shakespeare, Phượng hoàng và Chim gáy. Bài thơ tả cuộc làm tình của hai con chim Phượng hoàng và Chim gáy (phoenix và turtle-dove) trở thành một và chết. (ND)
3 William Shakespeare, Romeo và Juliet. (ND)
Thế Giới Mới Tươi Đẹp Thế Giới Mới Tươi Đẹp - Aldous Huxley Thế Giới Mới Tươi Đẹp