Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: November Of The Heart
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
gồi trong toa tầu, ruột gan Jens rối bời. Chàng còn làm gì khác được Gideon Barnett xưa nay là người thế lực lớn! Lẽ ra chàng chẳng nên hy vọng ông ta hiểu cho chàng và con gái ông. Lẽ ra Jens nên đem Lorna trốn đi nơi nào đó, tiến hành lể cưới và khi mọi chuyện xong xuôi mới báo cho cha mẹ nàng biết.
Nhưng bây giờ thì không thể làm gì được nữa!
Jens nghĩ xem tình hình đã thế này thì mình phải làm gì? Làm ầm ĩ lên chăng? Bí mật đem Lorna đi trốn? Hay làm gì?
Về đến khách sạn Leip? Jens vẫn chưa nghĩ ra cách nào. Chàng lên giường, thức thẳng một mạch cho đến hơn bốn giờ sáng, mệt quá mới thiếp đi được một lát.
Sáng hôm sau, Jens quyết định hai điều: sẽ đem những đồ nghề đóng con thuyền ra khỏi nhà Rose Point của Gideon Barnett đến nhà Tim Iversen và cất ở đó. Thứ hai là lúc chàng xuống ăn điểm tâm thì được biết Gideon Barnett đã cắt mọi khoản chi phí cho chàng và từ hôm nay Jens phải tự trả lấy các khoản tiền ăn ở.
Jens ăn xong ra ga, đáp tầu đến thành phố Saint Paul. Từ ga chàng đến thẳng hiệu ảnh của Tim Iversen trên phố số Ba. Tuy đây là lần đầu tiên tìm đến, Nhưng chàng không gặp khó khăn gì. Hiệu ảnh của Tim Iversen là một kiểu như xưởng, nhà ở giữa, xung quanh là vườn cây.
Tim Iversen đang chuẩn bị máy để chụp loại ảnh nổi với hai ống kính. Ông đang nghiêng một bên mắt còn lành lặn thì tiếng chuông reo ngoài cửa. Ông lập tức mĩm cười, bỏ tẩu thuốc trong miệng, bước ra đón khách.
- Biết ngay là cậu mà, Jens! Thế nào bị đuổi việc rồi chứ gì?
- Vâng đúng thế. Vì vậy tôi đến tìm ông đây, Tim Iversen.
- Chà, vậy chuyện gì đã xẩy ra đấy? Vào đây, vào đây. Bỏ áo pantô và ngồi gần lò sưởi này.
Lát sau hai người đã ngồi trên ghế và trước mặt họ là hai tách cà phê bốc khói.
- Ông Gideon đuổi tôi và cả con thuyền cùng với tôi.
- Tại sao?
- Tôi xin cưới con gái ông.
Tim Iversen nhìn Jens bằng con mắt lành, bật diêm châm tẩu rồi phá lên cười.
- Một lời cầu hôn kiểu như vậy từ phía cậu làm ông ta nổi cơn thịnh nộ là phải thôi. Vừa rồi cậu nói ông Gideon quyết định cho ngừng việc đóng con thuyền.
- Vâng. Ông ấy cấm cửa tôi và bảo nếu tôi còn bén mảng đến nhà ông ta, ông ta sẽ nhờ luật pháp can thiệp. Thôi được, tôi đi nhưng tôi không thể bỏ mặc đồ nghề nằm lại nhà ông ta được. Tôi đã trả tiền một số nguyên vật liệu và ông ta đã đồng ý là khi đóng xong con thuyền Lorna D những đồ nghề đó là của tôi. Tôi đến gặp ông hỏi xem tôi có thể gửi tạm ở nhà ông trong khi tôi chưa tìm được chỗ không?
- Tôi còn chưa thấy nguyên nhân gì lại không được.
- Cảm ơn ông, Tim Iversen.
- Còn cậu thế nào? Tôi không tin Gideon sẽ tiếp tục trả tiền khách sạn Leip cho cậu.
- Đúng thế. Sáng nay ăn điểm tâm tôi đã phải tự bỏ tiền ra trả rồi. Chắc ông ta đã đánh điện báo cho khách sạn biết.
- Vậy cậu định làm thế nào bây giờ?
- Tôi chưa biết. Tôi chưa đến nổi không có xu nào, nhưng tiền để dành được tôi định dùng để lập xưởng đóng tầu của riêng tôi. Kế hoạch của tôi là đợi cho đến Hội đua thuyền sang năm, nhưng xem chừng tôi không có quyền lựa chọn nữa. Tôi sẽ lập xưởng ngay bây giờ.
Tim Iversen cười, kiểu cười toác miệng của ông và bên mắt lành nheo lại.
- Đôi khi sự không may lại thúc đẩy con người ta hành động. Thế Lorna thì sao? Cậu vẫn định lấy cô ấy chứ?
- Tôi đã quyết tâm lấy Lorna. Không ai có thể cướp cô ấy của tôi. Bất cứ ai!
Tim Iversen bắt chéo hai cánh tay, đưa tẩu lên miệng nói:
- Chà, rắc rối đấy. Nhưng tôi cũng có phần trách nhiệm trong khó khăn của cậu hôm nay.
- Ông?
- Tôi đã thấy cảm tình giữa cậu và cô Lorna. Nhưng tôi lại còn đẩy thêm và không phải chỉ có một lần.
- Đã không xẩy ra chuyện gì nếu không có buổi picnic hôm ở nhà ông. Lorna và tôi... đúng, tình cảm giữa tôi và Lorna quá mạnh. Như thể số phận đã định cho hai chúng tôi được chung sống. Mà nhất định là chúng tôi sẽ được chung sống. Nhưng trước tiên tôi phải tự khẳng định là một chuyên gia đóng tầu đã. Con thuyền đã được bàn tán nhiều đến nổi tất cả hội viên câu lạc bộ Whitae Bear đều đã biết tên tuổi tôi rồi.
Jens im lặng một lúc rồi nói tiếp:
- Hiện tôi dành dụm được bốn trăm hai mươi đô la, còn thiếu đâu tôi sẽ vay nhà băng. Tôi phải tìm người nào đó dám bạo tay cộng tác với tôi. À, tôi còn muốn nhờ ông việc nữa, ông Tim Iversen: ông có thể cho tôi một hoặc hai tấm ảnh chụp con thuyền lần gần đây nhất hay không. Tôi không có nhiều tiền để tiến hành đóng tầu, nhưng tôi có cái đầu và tôi hy vọng nếu tôi đưa một chủ nhà băng nào đó xem tấm ảnh ông chụp, chắc họ sẽ dám bỏ tiền ra cho tôi vì thấy đó không phải là sự liều lĩnh nguy hiểm.
- Một hoặc hai tấm chứ gì? - Tim Iversen thở khói tẩu, suy nghĩ rồi lại hít và thở. Khói thuốc lá thơm phức. Cuối cùng ông nói: - Cậu ra đây.
Iversen dẫn Jens vào gian phòng nhỏ ngay ngoài cửa, mở chiếc các tông.
- Tất cả ảnh chụp con thuyền Lorna D đều nằm trong này. Còn những hộp kia đựng ảnh tôi chụp trong các chuyến ngao du khắp thế giới. Tuần sau tôi sẽ đi Na Uy và Thụy Điển. Tôi là người rất giầu, cậu thấy không? Nhưng tôi không có vợ con gì để họ tiêu cho hết tiền của tôi.
Tim Iversen dừng lại một chút nhìn Jens:
- Tôi thấy cậu là một thằng cha năng động khủng khiếp và lại thiết kế ra được loại tầu chạy nhanh khủng khiếp. Tôi đã đưa ra cho một số bạn bè xem những tấm ảnh con thuyền Lorna D và tôi tin nếu cậu đến gặp họ, họ sẽ ủng hộ cậu. Vậy thế này, cậu cần tài trợ mà tôi thì có tiền. Tôi sẽ tài trợ cho cậu...
Tim vừa hút thuốc trong tẩu vừa nhìn Jens rồi nói tiếp:
- Sau đây cậu hãy chở đồ nghề và phần nguyên vật liệu của cậu đến nhà tôi. Nhân tiện tôi nói ngay: ngôi nhà nghỉ mùa hè của tôi ngoài hồ Gấu Trắng sẽ hoàn toàn thuộc quyền sử dụng của cậu cho đến mùa xuân sang năm, khi tôi đi xa về. Ở đây rét lắm, cậu sẽ phải để râu để ban đêm ngủ thêm chút ấm áp. Nhưng ở đây cậu có thể đốt bếp lò, có thể nấu ăn, có thể bơm nước lên dùng. Tóm lại cậu có đầy đủ những gì cậu cần. Sang mùa xuân tôi trở về sẽ lấy lại ngôi nhà đó...
Tim Iversen nói tiếp:
- Và trong quảng thời gian từ nay đến mùa xuân cậu hãy kiếm một ngôi nhà để làm xưởng đóng tầu Harken. Thuê mua tùy cậu. Và bắt đầu sản xuất. Cậu sẽ bỏ vốn ban đầu là ba trăm đô la, thiếu bao nhiêu tôi đưa. Ta sản xuất những con tàu theo hình điếu xì gà bị giẫm bẹp, chúng chạy vùn vụt và cậu sẽ giầu to. Thậm chí tôi đoán xưởng Harken sẽ là xưởng đóng tầu lớn nhất bang Minnesota. Khi nào xưởng hoạt động đều đặn, cậu sẽ trả tiền vay của tôi theo một lãi suất chỉ tượng trưng thôi. Cậu nghĩ sao, Jens?
Jens như tắc cổ họng. Chàng không nói được gì chỉ chăm chú nhìn Iversen.
- Nói đi chứ. Thế nào? - Tim Iversen giục.
- Tôi không nói được. Tôi cứng lưỡi rồi.
Tim Iversen cười khùng khục trong cổ họng, bước đến lò sưởi, mở nắp, gỏ tẩu để trút tro vào đó, rồi nhét tẩu vào túi. Ông quay sang nhìn Jens cười, nụ cười thích thú khi thấy làm được cho người khác "cứng lưỡi".
- Ông nghĩ sao, thưa ông chủ xưởng đóng tầu? Liệu tôi có cần mở một nhà băng để phục vụ ông không?
- Ông định mở thật à? Ông định làm mọi thứ giúp tôi hay sao?
- Không phải mọi thứ. Chẳng hạn tôi không thể đưa cô Lorna kia về cho cậu. Việc ấy thì tôi không giúp được mà cậu phải tự làm lấy.
- Ông thấy sao? Chính ông đưa cô ấy về cho tôi đấy! Bởi vì những sự giúp đỡ vừa rồi ông nêu ra chính là tạo điều kiện cho tôi lấy được cô ấy. Chính là ông đang đưa cô ấy về với tôi, ông Tim Iversen.
Tim nhìn Jens:
- Cậu đừng đánh giá thấp ông già Gideon! Cậu đừng hòng thay đổi cách suy nghĩ của Gideon Barnett, cho dù cậu có giầu ngang với ông ta. Bởi ông ta sẽ giầu thêm nữa. Khi lần đầu cậu gặp ông ta, cậu thấp hơn và mãi mãi sau nầy cậu vẫn thấp hơn ông ta. Cho nên cậu đừng nên dại dột cưới Lorna bất chấp ý kiến cha cô ta. Không được đâu! Gideon Barnett sẽ đè bẹp cậu và ông ta thừa sức làm cậu lụn bại, không còn sản xuất kinh doanh gì được nữa. Những khách hàng hào phóng nhất của cậu đều là bạn thân thiết của Gideon Barnett.
- Nhưng ông Tim Iversen. Ông cũng là bạn của Gideon Barnett, sao ông không sợ ông ta?
- Sợ chứ, nhưng không sợ lắm. Tôi xuất thân hai bàn tay trắng như cậu nhưng tôi không định cưới con gái ông ta. Nếu Gideon tuyệt giao với tôi, tôi chịu đựng nổi. Còn về hoạt động kiếm tiền của tôi thì tôi xin nói cậu biết, tôi được sự tài trợ của hãng Sears và Roebuck chưa kể George Eastman là bạn tôi, máy ảnh của hãng ông ta bán ở bang Minnesota đều do tôi môi giới. Chắc chắn giới đua thuyền buồm sẽ biết tôi tài trợ cho cậu, nhưng cậu nên nhớ rằng mọi người bao giờ cũng kính trọng những ai biết kiếm ra tiền. Khi thấy xưởng của cậu phát đạt, họ sẽ ca ngợi hai chúng ta.
- Trừ Gideon Barnett, - Jens kết luận.
- Đúng thế, trừ ông ta.
Tuy câu chuyện đã kết thúc bằng nhận định ảm đạm ấy, nhưng Jens vẫn tràn đầy hứng thú. Chàng đã tìm thấy ở Tim một người bạn tuyệt vời. Một con người phúc hậu, hào hiệp, nhìn xa trông rộng. Trong lòng Jens trào lên một niềm biết ơn Tim. Ơn này lớn lao đến mức không cách nào trả được.
- Tôi không biết cảm ơn ông thế nào, Tim Iversen. Ông quá tốt bụng và quá ưu đãi tôi, dám đặt niềm tin vào tôi. Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức mình để xưởng của chúng ta phát đạt.
- Cậu không cần nói với tôi những lời đó. Tôi cho rằng người có mơ ước và quyết tâm thực hiện mơ ước là loại người đáng quý nhất trên đời. Bỏ tiền vào cho loại người đó là khôn ngoan nhất. Nói cậu biết, hồi trước tôi cũng như cậu, chỉ có mơ ước và lòng quyết tâm thực hiện mơ ước. Nhưng tôi đã gặp một người khôn ngoan, biết đầu tư vào tôi. Ông ta là Emil Zehring, bạn của cha tôi. Ông già đó đã chết nhưng cách tốt nhất để trả ơn ông ấy là đi theo con đường ông ấy vạch ra. Tôi hy vọng sau này cậu cũng noi gương đó. Cậu sẽ gặp một thằng bé mơ ước và quyết tâm thực hiện nhưng chưa có vốn liếng. Cậu hãy đầu tư vào nó. Đấy là cách tốt nhất, nếu như cậu muốn trả ơn tôi.
- Tôi hứa sẽ làm theo lời ông khuyên bảo.
- Thế là đủ. Cậu còn chần chừ gì nữa? Đi mà bắt tay vào việc đi. Mau, để còn có tiền hoàn lại cho tôi chứ?
Tối hôm đó, Jens ngồi viết thư:
Lorna yêu quý,
Trong hai mươi tư tiếng đồng hồ qua, từ lúc chia tay em, bao nhiêu sự kiện đã xẩy ra. Đầu tiên, cho phép anh được nhắc lại anh yêu em và tương lai của chúng ta lúc này hiện lên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Tối hôm qua là buổi tối tồi tệ nhất trong cuộc đời anh và cả cuộc đời em nữa. Nhưng anh nghĩ chúng ta quyết không để những chuyện tồi tệ đó thay đổi tình cảm chúng ta, đặc biệt là sau những gì xẩy ra hôm nay.
Sáng nay anh đến tìm ông Iversen và không ngờ ông ta lại ngỏ ý bỏ tiền ra giúp anh lập xưởng đóng tầu. Hiện giờ, anh viết thư cho em là ngồi trong nhà Tim Iversen. Không những ông ấy cho anh hoàn toàn sử dụng ngôi nhà này suốt mùa Đông mà còn cho anh vay toàn bộ số tiền anh cần để lập xưởng. Suốt ngày hôm nay anh đã sục sạo khắp khu vực nghỉ mát Whita Bear này tìm địa điểm. Nhưng nhà nào cũng chật ních tầu thuyền mọi người gửi qua mùa đông. Anh đã tìm được một nhà muốn bán và mai Tim Iversen sẽ đến đây để anh dẫn đi xem. Nếu ông ấy ưng, anh sẽ tậu và trang bị ngay. Nơi đó sẽ là trụ sở của Xưởng đóng tầu Harken. Ngôi nhà đó nằm cách nhà Tim Iversen không xa, nằm giữa nhà ông ấy và câu lạc bộ Thuyên buồm, trên một dải đất nhô ra hồ. Vị trí tuyệt dẹp, tất nhiên cần sửa sang đôi chút, nhưng anh không ngại chuyện đó. Anh có sức khỏe và sức chịu đựng kham khổ của người Na Uy. Anh quyết định sẽ hết sức tiết kiệm để dành tiền vào sản xuất. Ben Jonson sẽ đến giúp anh, vì xưởng gỗ chỗ cậu ta nghỉ việc suốt mùa đông.
Còn một tin vui nữa là Ben đã kiếm được một cổ máy cưa và bọn anh có thể xẻ ván lấy, cũng tiết kiệm được tiền ván. Công việc đang rất bề bộn, nhưng anh không ngại. Sang xuân nhà cửa sẽ sửa chữa xong để đón con của chúng ta ra đời. Cho nên con chúng ta sinh ra sẽ lập tức là đứa con của một chủ xưởng đóng tầu, chủ chính thức, đàng hoàng. Em nghĩ sao, Lorna yêu quý, về chuyện đó?
Chắc em sẽ bảo anh là bốc quá.
Quả thật mọi thứ đang dần dần hình thành. Còn nhiều chuyện khó khăn gay go. Nhất là hai chúng mình sẽ phải cưới nhau giấu cha mẹ em. Lorna lúc nhìn thấy mẹ em giải em ra khỏi phòng như cai ngục giải tù nhân, tim anh tan nát. Bị chửi rủa thậm tệ đến thế nào, thô bỉ đến đâu, anh cũng không khổ tâm bằng nhìn thấy em bị đối xử như vậy.
Anh đã lầm khi tưởng rằng nếu biết em có thai cha mẹ em sẽ đối xử với chúng ta nhẹ nhàng hơn. Cho nên từ nay ta không nên lập lại sự dại dột ấy. Từ nay trở đi, mọi chuyện chúng ta bàn bạc và tiến hành đều phải tuyệt đối bí mật.
Lorna yêu quý, sau đây chúng mình cần gặp nhau để thống nhất một số việc cần tiến hành. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Anh nghĩ em có thể đi chuyến tàu 10h30 sáng thứ Ba tới. Em mua vé đến ga Stillwater chứ không phải đến ga White Bear. Nơi ấy không ai biết chúng ta. Lúc tầu đổ ở ga White Bear, anh sẽ lên tầu và cùng em đi tiếp đến Stillwater. Chúng ta sẽ vào tòa thị chính ở đó đăng ký kết hôn, Stillwater có rất nhiều nhà thờ, chúng ta có thể vào một nhà thờ nào đó, làm phép cưới. Sau đó chúng ta sẽ ở nhà Tim Iversen cho đến hết mùa đông, sang xuân, khi xưởng đóng tầu bắt đầu hoạt động, chúng ta sẽ có một mái nhà để sống cho đến khi tài chính ổn định và chúng ta xây dựng được ngôi nhà hẳn hoi. Anh nghĩ em sẽ phải chịu đựng một thời gian sống vất vả nhưng thời gian đó sẽ không dài lắm. Anh sẽ làm việc cật lực để làm cho cuộc sống của em sau này đầy đủ. Em yêu quý, anh tin rằng đến một ngày nào đó cha mẹ em sẽ phải ân hận về những lời ông đã nói ra.
Anh đọc lại lá thư này thấy chưa đầy đủ những điều anh cần nói với em. Nhưng thứ Ba này chúng ta gặp nhau sẽ nói chuyện với nhau thêm. Anh cần gửi thư ngay đến Phoebe để Phoebe chuyển cho em kịp thời, cho nên không muốn viết thêm gì nữa, Lorna yêu quý. Đó là kế hoạch của chúng ta thời gian tới. Anh hy vọng không làm em vướng gì. Chúng ta sắp được sống bên nhau và hạnh phúc. Anh rất yêu em, Lorna yêu quý và rất yêu đứa con của chúng ta. Em hãy vổ nhẹ vào đầu nó và bảo nó rằng trong mùa Đông này cha nó sẽ đóng cho nó một cái giường xinh xinh để đón nó ra đời.
Em đừng buồn. Hãy tươi lên, cười lên và nghĩ đến anh. Chỉ tuần sau hai chúng ta sẽ thành Ông và Bà Jens Harken rồi.
Chồng tương lai của em.
Jens.
Hôm sau Jens bỏ thư vào thùng bưu điện và bắt đầu thực hiện kế hoạch vạch ra. Trước hết Jens thuê một chiếc xe đem đến ngôi nhà nghỉ Rose Point để lấy đồ nghề đã đóng con thuyên Lorna D. Vào nhà kho bị bỏ hoang mấy ngày nay, trông tiêu điều chàng thấy xót xa, Jens khẽ nói:
- Ôi, con thuyền của ta. Ta mong ít ngày nữa sẽ được nhìn thấy mi lướt trên sóng.
Chàng chở các thứ của mình về nhà Tim Iversen.
Tiếp đó chàng cùng Ben Jonson lấp máy cưa. Chàng làm việc trong niềm hứng khởi to lớn: hai chàng trai Na Uy làm việc cật lực để xây dựng tương lai cuộc sống cho họ.
Sáng thứ Ba Jens dậy từ sớm, đun nước giặt chăn và khăn trải giường, đem phơi. Chàng đun thêm một nồi nữa, tắm táp kỳ cọ kỹ, mặc quần áo sạch. Sau đó chàng lấy bộ lể phục duy nhất màu đen, cà vạt đàng hoàng, đi bộ bốn dặm đường ra ga đón chuyến tầu từ thành phố Saint Paul đến.
Khi nhìn thấy đoàn tầu từ từ xa rú còi lanh lảnh Jens thấy nhịp tim đập mạnh. Chàng hồi hộp ghê gớm tay nắm chặt tấm vé tầu. Đoàn tầu đã vào ga, Jens chăm chú nhìn vào các cửa toa xem người yêu của chàng ngồi toa nào. Tàu đổ lại, hành khách xuống sân ga. Jens chăm chú nhìn nhưng không thấy nàng.
- Còn hành khách nào mời lên tầu nốt!
Jens vội vã nhẩy lên bậc tầu. Chàng sục tìm từng toa. Toa đầu không thấy Lorna. Toa thứ hai rồi toa thứ ba. Xuống đến toa cuối cùng chở than. Jens cũng không thấy nàng đâu. Vậy là nàng không đến!
Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật phủ một lớp tuyết trắng lạnh giá, Jens thấy trong lòng trống rỗng. Vậy là Lorna không đến. Tại sao? Ruột gan bồn chồn, đến ga Stillwater, Jens mua luôn vé tầu để quay lại thành phố Saint Paul. Chàng ngồi đợi bên cạnh lò sưởi của nhà ga, trong lòng hết sức hoang mang và uất ức.
Một giờ bốn mươi lăm, Jens đã đứng trước cổng biệt thự Barnett trên đại lộ Summit. Chàng không vào lối cửa sau vì rất ngại gặp những người làm trong bếp và họ sẽ hỏi nhiều câu dớ dẩn. Chàng quyết định gõ cửa chính.
Người mở cửa là Jeannette, một trong những cô hầu ở tầng dưới, chàng nhận ra cô ngay.
Jeannette không ưa gì Jens, nhất là ngày hôm nay. Cô ta bĩu môi, chỉ hé cánh cửa nhìn ra.
- Chào cô Jeannette! Tôi đến để gặp cô Lorna. Cô vui lòng mời cô chủ cô ra đây được không?
- Cô Lorna đi rồi.
- Đi đâu? Bao giờ?
- Tôi không được phép nói và cũng không được phép cho anh vào nhà. Lệnh ông bà chủ.
- Vậy hiện nay cô Lorna đang ở đâu?
- Hình như đến trường học nào đấy. Tôi chỉ nghe thấy nói như vậy thôi. Anh thừa biết chúng tôi đâu có quyền hỏi.
- Sao lại trường? Vào giữa tháng Mười Một này?
- Tôi đã bảo tôi không biết mà lại.
- Thế có ai biết không?
- Đầy tớ thì không ai biết hết.
- Chắc cô Ernesta biết vì cô ấy hầu hạ cô Lorna?
- Ernesta cũng không biết. Thôi chào anh!
Jeannette đóng sập cửa ngay trước mũi Jens.
Hoang mang đến cực độ mà không biết làm thế nào, Jens đành vào cửa sau, lối nhà bếp.
Bác Schmitt kêu lên:
- A, cậu lại đến đấy à?
- Bác biết cô Lorna hiện nay ở đâu không?
- Chịu.
- Cô ấy đi khỏi nhà từ bao giờ?
- Tôi không biết. Kẻ nấu bếp thì chỉ biết bốn bức tường nhà bếp thôi.
- Những người khác không ai biết cả sao?
- Cậu đi mà hỏi họ.
Jens đang định chạy đi tìm hỏi những người khác, nhưng cửa nhà bếp đã mở và bà Levinia hồng hộc chạy vào, chắc bà đã được Jeannette mách về việc Jens đến đây. Bà chạy đến trước mặt chàng, trỏ ngón tay ra cửa:
- Anh đã bị đuổi việc rồi, Harken. Anh không có việc gì ở đây hết. Ra ngay!
Jens đã bị đẩy đến đường cùng. Sự xuất hiện của người phụ nữ đáng ghét kia đã làm trào bát nước đang đầy. Chàng nắm cổ tay bà ta, lôi ra ngoài, qua cửa dành cho người làm.
Bà Levinia hét lên:
- Buông tôi ra! Buông tôi ra!
Jens nắm cả hai cánh tay Levinia đẩy mạnh vào ngực bà, ấn bà áp vào tường. Bộ váy bằng xoa của bà vướng vào những gờ vữa, nhầu nát.
- Cô ấy đâu? - Jens quát - Bà nói đi, bà đem cô ấy đi đâu?
Bà Levinia lại hét lên. Jens ấn mạnh bà ta vào tường. Một ống tay áo của bà bị rách ra. Bà ngừng kêu và hai mắt trợn lên sợ hãi.
- Bà nghe tôi nói đây, - Chàng buông lỏng tay bà Levinia ra đôi chút - Tôi không muốn làm gì hại bà. Chưa bao giờ tôi thô bạo với phụ nữ, tôi yêu con gái bà. Cái thai trong bụng Lorna là con tôi. Lúc tôi...
Đúng lúc đó cửa bên trong mở và Lowell Hugo bước ra. Anh ta là người giúp việc vặt trong bếp được mướn để thay chân Jens Harken. Vóc người anh ta nhỏ bé và Jens thừa sức quật anh ta ngã ngay.
Lowell Hugo nói:
- Anh buông bà chủ ra!
- Cậu vào trong kia và đóng cửa lại - Jens nói và túm ngực Hugo, đẩy một cái khiến anh ta bắn vào bếp. Đến ngưỡng cửa Hugo bị vướng chân, ngã sóng xoài.
Jens đạp cánh cửa đóng lại, lôi bà Levinia lướt dọc theo bức tường.
- Bà nghe tôi nói đây. Tôi không phải đứa thô bạo, nhưng nếu bà đem Lorna và con tôi đi nơi khác tôi sẽ không để yên bà. Tôi yêu cô ấy và cô ấy yêu tôi. Hình như bà không hiểu thế nào là tình yêu. Sẽ đến lúc chúng tôi tìm được nhau và nếu bà nghĩ rằng Lorna không tha thiết gặp tôi cũng như tôi tha thiết gặp cô ấy thì bà lầm to. Bà hãy nói với chồng bà rằng Harken đã đến đây và sẽ còn đến. Bao giờ tôi tìm ra con gái bà tôi mới thôi.
Jens buông Levinia ra lùi một bước nói thêm
- Tôi xin lỗi đã làm hỏng chiếc áo của bà.
Đúng lúc đó bác đầu bếp Schmitt xuất hiện, tay cầm cái xiên chả, hét:
- Cậu bước đi ngay!
Bác ta đập thanh sắt vào thái dương chàng. Jens vội đưa tay và loạng choạng ngã xuống bậc.
- Bước ngay! Không tôi cho một đòn nữa bây giờ - Schmitt thét.
Jens quay lưng chạy đi.
Sau lưng chàng, đám người làm trong bếp xúm xít bên bà chủ của họ, dìu bà vào trong bếp.
° ° °
Một tiếng đồng hồ sau, Jens đã xăm xăm vào văn phòng hãng kinh doanh của của Gideon Barnett. Người gác cổng ngăn lại nhưng chàng làm như không nghe thấy vẫn đi thẳng vào phòng giấy của Gideon. Ông đang ngồi bàn tiếp chuyện hai người nào đó ngồi trước mặt.
Jens đẩy cửa vào không thèm gỏ. Trông chàng lúc này như một chiến binh. Chàng dỏng dạc nói:
- Ông bảo họ ra ngoài!
Mặt Gideon đỏ bừng lúc ông từ từ đứng lên. Ông nhìn chằm chằm vào Jens, nói với hai người kia:
- Hai ông vui lòng ra ngoài một chút. Lát nữa ta tiếp tục.
Hai người lạ lặng lẽ đi ra.
Mặt Gideon cau lại, giọng đầy khinh bỉ, ông nói:
- Anh là một thằng nhập cư... một thằng khốn kiếp. Tôi đã biết thế nào anh cũng đến đây với thái độ hổn xược thế kia!
- Tôi đến đây để hỏi giá tấm áo dài phụ nữ bằng xoa bao nhiêu, bởi tôi đã làm rách áo của bà vợ ông.
Jens lấy trong túi ra tờ giấy hai mươi đô la, đặt lên bàn.
- Lát nữa về nhà ông sẽ thấy, thậm chí có khi ông chưa kịp về nhà cũng đã có người báo ông biết. Thằng nhập cư khốn kiếp này yêu con gái ông và con gái ông cũng yêu nó. Cái thai cô ấy mang trong bụng chính là con tôi. Lúc nãy tôi đã ép bà vợ ông cho tôi biết bà ta đã đem giấu con gái bà ở đâu. Tất nhiên ông sẽ báo nhà chức trách để bắt giam tôi. Bởi vậy tôi nói để ông biết. Nhà chức trách có thể tìm tôi ở đâu? Một là nhà ông Iversen ở vùng hồ Gấu Trắng. Hai là ngôi nhà cách nhà ông Iversen khoảng nửa dặm về phía bắc. Ông đến gần đó sẽ thấy ngay bởi đấy là xưởng đóng tầu của tôi lúc nào cái máy cưa cũng chạy ầm ầm. Nhưng trước khi đến báo cảnh sát bắt tôi, ông hãy suy nghĩ cho kỹ. Bắt tôi tất phải đưa ra xét xử. Trước tòa tôi sẽ khai vì sao tôi đến nhà ông và túm áo bà vợ ông. Tôi sẽ khai rằng tôi đấu tranh vì Lorna và vì đứa con của chúng tôi. Sau này khi Lorna tìm được tôi và không thèm nói năng gì với ông nữa, ông sẽ ân hận là ông đã mất con gái và cả cháu ngoại... Như thế có đáng không? Thôi chào ông, thưa ông Barnett. Xin lỗi đã làm đứt quãng cuộc họp của ông.
Tháng Mười Một Của Trái Tim Tháng Mười Một Của Trái Tim - Lavyrle Spencer Tháng Mười Một Của Trái Tim