Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ốc độ ghê tởm…
Đối phó với Cảnh sát Giao thông California…
Oánh tay bo trên đường cao tốc 61
Thứ Ba, 12 giờ 30 trưa.… Baker, California… Giờ đã ngấm Ballantine Ale, say khướt và lo lắng. Tôi nhận ra cảm giác này: ba hay bốn ngày nhậu nhẹt, ma túy, mặt trời, không ngủ và đốt cháy hết adrenaline dự trữ – một cơn phê choáng váng, run rẩy, nghĩa là sắp có cơn vật vã. Nhưng bao giờ? Bao lâu nữa? Sự căng thẳng này là một phần của cơn phê. Khả năng suy sụp về thể xác và tinh thần là rất thực lúc này…
… không thể nào suy sụp được; xem nó như vì giải pháp hay thậm chí một phương án thay thế, ấy là điều không thể chấp nhận. Quả đúng vậy. Khoảnh khắc chân lý này, cái lằn ranh tinh tế và định mệnh giữa sự kiểm soát và thảm họa – cũng là sự khác biệt giữa lang thang và tỏ ra kỳ quái trên đường, với năm năm chơi bóng rổ buổi sáng mùa hè trong sân nhà tù Thành phố Carson.
Không thương xót bọn ác ôn; nên nhớ như vậy. Đã mua vé rồi thì cứ đi thôi… và nếu đôi khi mọi thứ có nặng nề hơn bạn tưởng, ừ thì… có lẽ hãy quy cho sự mở rộng tiềm thức cưỡng bức: tự điều chỉnh, nổi điên lên, bị vùi dập. Tất cả đều trong kinh thánh Kesey… Phía bên kia Thực tại.
Lẩm bẩm linh tinh nhiều quá rồi; lúc này cả Kesey cũng không giúp được tôi nữa. Tôi chỉ có hai trải nghiệm cảm xúc tồi tệ – một lần là với Cảnh sát Tuần tra Đường cao tốc và lần kia là với một bóng ma trên xa lộ, có lẽ là thế mà cũng có lẽ không phải – và bây giờ, khi cảm thấy mình sắp rơi vào cơn tâm thần tồi tệ, tôi ngồi lì bên cái đài cassette tại một quán bar, đây thực ra là phòng sau của một Kho Nông cụ khổng lồ – đủ các loại cày và yên giáp cùng hàng đống túi phân bón, và băn khoăn mọi chuyện xảy ra thế nào.
Khoảng năm dặm trước, tôi chạm trán Cảnh sát Tuần tra đường Cao tốc. Không bị chặn hay phải dừng lại: không có gì gọi là kiểm tra thông thường cả. Tôi luôn lái xe đúng mực. Nhanh một chút, có lẽ vậy, nhưng luôn bằng kỹ năng tài tình và cảm giác tự nhiên đối với con đường mà đến cảnh sát cũng nhận ra. Trên đời này có tên cớm nào lại cưỡng được những cú drift tốc độ cao thực hiện một cách chỉn chu quanh hết một vòng ở giao lộ vòng xuyến trên đường cao tốc.
Ít ai hiểu được cái tâm lý phải đối phó với cảnh sát giao thông trên đường cao tốc. Kẻ lái xe vượt tốc độ trong bạn sẽ lo lắng và ngay lập tức dừng lại bên đường khi thấy đèn đỏ phía sau… và rồi chúng ta sẽ bắt đầu xin lỗi, mong được thông cảm.
Thế là sai. Thế chỉ gây khinh bỉ cho tên cớm thôi. Điều phải làm – khi bạn chạy trên đường chừng một trăm dặm một giờ, và bỗng nhiên thấy một xe cảnh sát tuần tra đường cao tốc nhấp nháy đèn – điều bạn muốn làm là đạp ga. Đừng bao giờ dừng lại ở hồi còi hú đầu tiên. Cứ mặc đi và bắt gã ôn vật kia đuổi theo bạn với tốc độ lên đến 120 dặm cho tới đoạn rẽ tiếp theo. Hắn sẽ đuổi theo. Nhưng hắn sẽ không biết làm gì với tín hiệu nhấp nháy báo rằng bạn sắp rẽ phải.
Đây là để cho hắn biết bạn đang tìm một nơi phù hợp để dừng lại và nói chuyện… vẫn để xi–nhan và hi vọng có một đoạn rẽ, đoạn đường tránh chạy vòng lên có biển báo “Tốc độ tối đa 25 dặm”… và trò này, ở thời điểm này, là đột nhiên rời đường cao tốc và khiến hắn phải chịu một cú trượt xe không dưới một trăm dặm một giờ.
Hắn sẽ đạp phanh cùng thời điểm bạn thắng phanh xe của bạn, nhưng sẽ mất một khoảnh khắc để hắn nhận ra rằng mình sắp quay một trăm tám mươi độ ở tốc độ này… còn bạn đã sẵn sàng cho việc đó, bạn giữ cần số và chuyển số nhanh, và nếu may mắn, bạn sẽ dừng hẳn ngay đầu đường rẽ và đứng cạnh con xe của mình khi hắn bắt kịp.
Ban đầu hắn sẽ không lý lẽ gì hết… nhưng chẳng sao. Cứ để hắn bình tĩnh đã. Hắn sẽ muốn nói trước. Cứ để hắn nói. Não của hắn sẽ ở trong rối loạn: hắn có thể bắt đầu lắp bắp, hay thậm chí rút súng ra. Cứ để hắn gỡ cơn rối bời; bạn cứ mỉm cười. Mục đích là tỏ cho hắn biết bạn luôn hoàn toàn kiểm soát bản thân và chiếc xe của mình – trong khi hắn mất kiểm soát mọi thứ.
Sẽ hữu ích nếu trong ví bạn có thẻ cảnh sát hay thẻ báo chí, khi hắn đã đủ bình tĩnh để yêu cầu xem giấy phép. Tôi có một cái thẻ như vậy – nhưng tôi cũng có một lon Budweiser trong tay. Cho đến lúc ấy, tôi không nhận ra là mình đang cầm nó. Tôi đã tưởng là mình hoàn toàn chế ngự tình hình… nhưng khi nhìn xuống và thấy quả bom chứng cứ màu bạc/ đỏ trong tay, tôi biết mình toi mẹ rồi…
Tốc độ là một chuyện, nhưng Lái xe khi Say rượu là việc khác. Tên cớm dường như hiểu được chuyện này – rằng tôi đã phá hoại toàn bộ màn trình diễn bằng việc quên mất lon bia. Mặt hắn giãn ra, hắn thực sự đang mỉm cười. Và tôi cũng vậy. Bởi vì cả hai chúng tôi đều hiểu, trong giây phút đó, rằng màn kịch vớ vẩn định phủ đầu Thiên lôi Xa lộ của tôi hoàn toàn vô ích: Cả hai chúng tôi đã sợ vãi tè chẳng vì cái gì cả – bởi rằng lon bia trong tay tôi khiến cho bất kỳ lý lẽ nào nào về “tốc độ” cũng trở nên vô nghĩa.
Hắn đưa tay trái nhận lấy cái ví để mở của tôi, rồi với tay phải cầm lon bia. “Tôi lấy được không?” hắn ta hỏi.
“Tại sao không?” tôi nói.
Hắn cầm lấy, rồi nâng lon bia lên ngay giữa chỗ chúng tôi đứng và đổ bia xuống đường.
Tôi mỉm cười, không còn quan tâm nữa. “Dù sao bia cũng đang ấm dần,” tôi nói. Ngay sau tôi, ở ghế sau chiếc xe Shark, tôi có thể thấy chừng mười lon bia Budweiser nóng và khoảng chục quả bưởi. Tôi đã quên khuấy tất cả, nhưng giờ chúng lộ rõ rành rành mà không ai là không thấy. Tội của tôi lớn quá, rõ ràng quá nên thanh minh cũng chẳng ích gì.
Tên cớm hiểu điều đó. “Anh biết đấy,” hắn nói, “rằng sẽ là tội khi…”
“Vâng,” tôi nói. “Tôi biết. Tôi có tội. Tôi hiểu điều đó. Tôi biết đó là tội, dù sao tôi cũng đã phạm rồi.” Tôi nhún vai. “Cứt thật, việc gì phải tranh cãi? Tôi là một tên tội phạm khốn kiếp.”
“Thái độ đó thật lạ,” hắn ta nói.
Tôi nhìn hắn ta chằm chằm, lần đầu tiên nhận ra tôi đang đứng trước một thanh niên tầm ba mươi tuổi, mắt sáng, một gã dường như yêu thích công việc của mình.
“Anh biết đấy,” hắn ta nói, “tôi có cảm giác anh nên ngủ một lát.” Hắn ta gật đầu. “Phía trước có chỗ nghỉ đấy. Sao anh không đỗ lại và ngủ đi vài tiếng?”
Tôi hiểu ngay điều hắn ta đang nói với tôi, nhưng vì lý do điên rồ nào đó tôi lắc đầu. “Ngủ một giấc cũng chẳng ích gì,” tôi nói. “Tôi đã thức quá lâu rồi – ba hay bốn đêm gì đó; tôi còn không nhớ nổi nữa. Nếu tôi ngủ ngay lúc này, thì tôi sẽ ngủ như chết hai mươi tiếng mất.”
Chúa Lòng lành, tôi nghĩ. Tôi đã nói gì thế? Tên khốn này đang cố tỏ ra nhân đạo; hắn ta có thể đưa tôi thẳng vào tù, nhưng hắn đang bảo tôi ngủ một giấc khỉ gió gì đi. Vì Chúa nào, đồng ý với hắn đi: Vâng, thưa anh cảnh sát, dĩ nhiên, tôi sẽ tranh thủ chỗ nghỉ kia. Và tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào vì phút nghỉ ngơi anh muốn dành cho tôi…
Nhưng không… ở đây, tôi đang khăng khăng rằng nếu hắn thả tôi đi, tôi sẽ lao thẳng đến LA. Điều đó là sự thật, nhưng tại sao phải nói ra? Tại sao phải thúc ép hắn ta? Đây không phải lúc thích hợp để tranh cãi. Đây là Thung lũng Chết…. kiểm soát bản thân đi.
Dĩ nhiên. Tự kiểm soát. “Này,” tôi nói. “Tôi vừa đi Las Vegas đưa tin cuộc đua Mint 400.” Tôi chỉ vào tấm phiếu “Đỗ xe VIP” trên kính chắn gió. “Thật khó tin,” tôi nói. “Những chiếc xe đua và xe bọ cát lao khắp sa mạc trong hai ngày. Anh có xem không?”
Hắn ta cười, lắc đầu với một vẻ hiểu biết u sầu. Tôi có thể thấy hắn đang suy nghĩ. Tôi có nguy hiểm không? Có phải hắn đã nghĩ đến một cảnh tượng tàn ác, mất nhiều thì giờ ắt hẳn sẽ xảy ra nếu hắn bắt tôi không? Hắn sẽ mất bao nhiêu tiếng làm việc ngoài giờ để quanh quẩn nơi tòa án, chờ làm chứng chống lại tôi? Và hạng luật sư quái quỷ nào tôi sẽ thuê để đối phó lại với hắn?
Tôi biết, nhưng hắn nỡ thế sao?
“OK,” hắn nói. “Vấn đề là thế này. Tôi sẽ viết vào sổ, là tầm trưa, tôi nhận thấy anh… lái xe quá tốc độ quy định, và tôi đã nhắc nhở anh… bằng một phiếu cảnh báo” – hắn đưa phiếu cho tôi – “được đi tiếp, nhưng không quá trạm nghỉ… nơi anh định đến, được chứ? Nơi đó anh sẽ ngủ một giấc dài…” Hắn ta cài cuốn sổ vé phạt vào thắt lưng. “Tôi đã nói rõ chưa nhỉ?” Hắn ta hỏi khi quay đi.
Tôi nhún vai. “Baker cách bao xa? Tôi đang hi vọng sẽ dừng ở đó ăn trưa.”
“Chỗ đó không thuộc phạm vi thẩm quyền của tôi,” hắn nói. “Giới hạn của thành phố là hai phẩy hai dặm ngoài trạm nghỉ. Anh có thể đi xa thế à?” hắn cười nặng nề.
“Tôi sẽ cố,” tôi nói. “Tôi muốn đi Baker lâu rồi. Tôi nghe nói rất nhiều về nơi này.”
“Đồ hải sản tuyệt vời,” hắn nói. “Với người như anh, có lẽ anh muốn ăn cua đất. Thử vào Majestic Diner xem.”
Tôi lắc đầu và quay lại xe, cảm giác như bị cưỡng hiếp. Con lợn kia đã hiếp tôi đủ mọi phương diện, và giờ hắn cười khoái trả bỏ đi – về phía tây thành phố, đợi tôi chạy trốn về LA.
Tôi quay lại đường cao tốc và lái xe qua trạm nghỉ, đến đoạn ngã tư nơi tôi rẽ phải đi Baker. Khi đến đoạn rẽ, tôi thấy… Chúa Vĩ đại ơi, lại là nó, cái thằng vẫy xe, đúng cái thằng bé mà chúng tôi cho đi nhờ và cho nó phen kinh hoàng trên đường đi Vegas. Mắt chúng tôi nhìn nhau khi tôi chầm chậm rẽ góc đường. Tôi những muốn vẫy tay chào, nhưng khi thấy nó chĩa ngón tay cái xuống, tôi nghĩ, không, không phải lúc... Có Chúa mới biết khi quay lại thành phố thằng nhóc kia nói gì về chúng tôi.
Tăng ga. Biến khỏi tầm nhìn ngay lập tức. Làm sao tôi có thể dám chắc nó đã nhận ra tôi? Nhưng chiếc xe thật khó mà lẫn được. Không thì tại sao nó lùi khỏi đường?
Bỗng nhiên tôi có hai kẻ thù cá nhân, trong thành phố khốn kiếp này. Cảnh sát giao thông đường cao tốc chắc sẽ tóm tôi nếu tôi cứ cố đi LA, và thằng ôn vật/đi nhờ này sẽ khiến tôi bị săn đuổi như một con thú nếu tôi ở lại. (Chúa ơi, Sam! Là hắn đấy! Cái gã mà thằng bé kể đấy! Hắn quay lại kìa!)
Đằng nào cũng kinh khủng – và nếu những con thú săn mồi hoang dã hùng hổ buôn chuyện với nhau… mà chúng sẽ buôn; ở thành phố nhỏ thế này thì sao tránh được… tôi sẽ bị chỉ điểm. Nếu may mắn tôi sẽ sống sót rời khỏi đây. Một cục nhựa đường dính đầy lông bị lũ người bản xứ hung dữ lôi lên xe nhà tù...
Thế đấy: Khủng hoảng. Tôi đã chạy xuyên thành phố và tìm thấy một buồng điện thoại ở ngoại ô phía bắc, giữa một trạm xăng Sinclair và... vầng… quán Majestic Diner. Tôi gọi một cuộc khẩn cấp cho luật sư ở Malibu. Hắn trả lời ngay.
“Bọn họ lần ra tôi rồi!” tôi hét. “Tôi bị mắc kẹt giữa ngã tư sa mạc bẩn thỉu gọi là Baker. Tôi không có nhiều thì giờ. Bọn khốn đang bao vây.”
“Ai cơ?” hắn nói. “Hình như ông hơi hoảng.”
“Đồ khốn kiếp!” Tôi gào lên. “Ban đầu thì tôi bị cảnh sát giao thông đuổi theo, rồi thằng oắt kia nhận ra tôi! Tôi cần luật sư ngay!”
“Ông đang làm gì ở Baker?” hắn nói. “Ông không nhận được điện của tôi à?”
“Sao? Điện cái cứt. Tôi đang gặp rắc rối.”
“Đáng ra ông phải đang ở Vegas,” hắn nói. “Chúng ta có một phòng suite ở Flamingo. Tôi sắp ra sân bay đây…”
Tôi khụy xuống trong buồng điện thoại. Thật quá kinh khủng. Ở đây, tôi đang gọi luật sư của mình trong giờ phút khủng hoảng ghê hồn và thằng ngu kia đang loạn trí vì thuốc – một thứ cỏ chết tiệt! “Đồ khốn kiếp vô dụng,” tôi rên rỉ. “Tôi sẽ cho ông toét đít! Mọi thứ cứt đái trong xe kia là của ông! Ông hiểu không? Khi tôi làm chứng xong ở đây, ông sẽ bị khai trừ!”
“Đồ óc bã đậu!” hắn quát. “Tôi đã gửi điện cho ông! Ông phải đưa tin về Hội thảo Quốc gia các Ủy viên Công tố! Tôi đã đặt chỗ… đã thuê một chiếc Cadillac trắng mui trần… mọi chuyện đã sắp xếp! Ông làm quái gì ngoài cái sa mạc bỏ mẹ kia?”
Bỗng nhiên tôi nhớ ra. Đúng rồi. Bức điện. Nó rất rõ. Đầu óc tôi bình tĩnh lại. Trong thoáng chốc, tôi lại nhìn rõ mọi việc. “Không sao,” tôi nói. “Chỉ là đùa thôi. Tôi thực ra đang ngồi cạnh bể bơi ở Flamingo. Tôi đang nói chuyện từ điện thoại không dây. Có một tên lùn mang từ sòng bạc ra. Tôi có tín dụng toàn phần! Ông có hiểu không?” Tôi thở nặng nhọc, cảm giác điên dại, mồ hôi vã xuống điện thoại.
“Đừng đến gần chỗ này!” tôi quát. “Người nước ngoài không được chào đón ở đây.”
Tôi ngắt máy và tản bước ra xe. Ừ, tôi nghĩ. Thế giới vận hành như này đây. Mọi năng lượng chảy đi theo ý muốn bất chợt của Đại Từ trường. Tôi thật ngốc vì đã thách thức người. Người biết. Người biết ngay từ đầu. Chính Người đã trêu ngươi tôi ở Baker. Tôi đã chạy quá xa rồi, nên Người bám theo tôi… chặn mọi lối thoát của tôi,… ban đầu là gây phiền nhiễu tôi bằng gã Cảnh sát Giao thông... và sau đó là thằng bé đi nhờ quái quỷ… đẩy tôi vào sợ hãi và bối rối.
Đừng bao giờ vượt quá Đại Từ trường. Giờ tôi đã hiểu ra… và cùng sự đốn ngộ này cảm giác gần như giải tỏa hoàn toàn. Vâng, tôi sẽ quay lại Vegas. Đánh lừa thằng nhóc kia và làm gã Cảnh sát Giao thông bẽ mặt bằng cách lại đi về phía Đông, thay vì về phía Tây. Đây sẽ là hành động khôn ngoan nhất đời tôi. Quay lại Vegas và đăng ký dự hội nghị Ma túy; tôi và một ngàn con lợn. Tại sao không? Đi một cách tự tin vào đám đông kia. Đăng ký nhận phòng tại Flamingo và yêu cầu đưa chiếc Caddy màu trắng đến lập tức. Làm ngay; hãy nhớ Horatio Alger…
Tôi nhìn sang bên kia đường và thấy một bảng hiệu lớn màu đỏ có chữ BEER. Tuyệt vời. Tôi bỏ con xe Shark cạnh buồng điện thoại và băng qua đường cao tốc, vào quán Hardware Barn. Một tên Do Thái từ phía sau một chồng xúc xích thò mặt ra hỏi tôi muốn gì.
“Ballantine Ale,” tôi nói… một lựa chọn hết sức bí ẩn và cũng đáng thử một phen, từ Newark đến San Francisco, món đồ uống này ít được biết đến.
Hắn mang ra, với đá lạnh.
Tôi thư giãn. Bỗng nhiên mọi thứ đều ổn thỏa; cuối cùng tôi cũng được nghỉ ngơi.
Lão phục vụ quầy tiến lại gần tôi với một nụ cười.
“Anh đang đi đâu, anh bạn trẻ?”
“Las Vegas,” tôi nói.
Ông ta mỉm cười. “Một thành phố tuyệt vời, Vegas ấy. Anh sẽ gặp may ở đó; anh đúng là hạng sẽ gặp may đấy.”
“Tôi biết,” tôi nói. “Tôi là một Triple Scorpio[19].”
Dường như ông ta hài lòng. “Một sự kết hợp tinh tế,” ông ta nói. “Anh không thể thua được.”
Tôi cười. “Đừng lo,” tôi nói. “Thực ra tôi là công tố quận Ignoto. Cũng là một công dân Mỹ tốt như ông thôi.”
Nụ cười của ông ta biến mất. Ông ta có hiểu không nhỉ? Tôi không dám chắc. Nhưng giờ chẳng mấy quan trọng. Tôi sẽ quay lại Vegas. Tôi không có lựa chọn.
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas