Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Chương 13
N
gày hôm sau, Miguel sải chân băng qua cô thư ký còn đang giật mình, mở toang cánh cửa văn phòng Ramon và đóng sầm lại. “Hãy nói cho tôi biết về gã bạn tốt Sidney Green của cậu ở St. Louis,” Miguel lên tiếng, mỉa mai nhấn mạnh vào từ “bạn”.
Ramon đang tựa lưng vào ghế, đọc mê mải đám giấy tờ pháp lý, ngẩng phắt lên nhìn M. “Hắn ta không phải bạn tôi, mà chỉ là kẻ quen biết một người bạn của tôi mà thôi.” Quay trở lại với đám giấy tờ, anh tiếp, “Hắn tiếp cận tôi trong một bữa tiệc cocktail tại nhà người bạn đó chín năm trước, và nói với tôi về một công thức mới cho một loại sơn mà hắn vừa điều chế. Hắn nói việc sử dụng công thức này hắn có thể sản xuất ra một loại sơn dùng tốt hơn và kéo dài lâu hơn bất kỳ loại nào hiện đang có trên thị trường. Ngày hôm sau hắn mang đến cho tôi bản phân tích được một phòng thí nghiệm nghiên cứu độc lập tiến hành, và chứng minh những luận điểm của hắn ta. “
“Hắn cần ba triệu đô để bắt tay vào sản xuất và tung ra thị trường, tôi đã sắp xếp sao cho Galverra International cho hắn vay khoản tiền. Tôi cũng giới thiệu hắn với một số doanh nghiệp thân quen của mình mua loại sơn đó để sử dụng trong những sản phầm mà họ chế tạo ra. Cậu sẽ tìm thấy được các thông tin cần thiết trong một hồ sơ mật ở một nơi nào đó. Đơn giản thế thôi.”
“Một phần thông tin đó ở trong hồ sơ, tôi tìm được phần còn lại từ nhân viên thủ quỹ của công ty sáng nay. Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Bố cậu đã điều tra về Green và biết được hắn ta chỉ là một nhà hóa học tầm thường, và nhận định hắn sẽ không bao giờ có sự nhạy bén kinh doanh để tung ra thị trường sản phẩm của hắn, và ba triệu đô kia sẽ bị phí hoài. Là một “người cha giàu lòng nhân ái” như ông ấy vẫn thể hiện, bố cậu quyết định dạy cho cậu một bài học. Ông ấy chỉ đạo cho thủ quỹ chuyển 3 triệu đô vào tài khỏan cá nhân của cậu và tạo một khỏan vay nợ từ riêng cậu cho Green. Một năm sau đó, khi khỏan cho vay đến thời điểm phải hoàn lại, Green viết thư đến xin gia hạn. theo lời người thủ quỹ, lúc đó cậu còn đang ở Nhật Bản và anh ta đã chuyển lá thư của Green cho bố cậu. Ông ấy lờ bức thư đi, và không tỏ bất kỳ sự quan tâm nào đến việc thu hồi lại khỏan nợ; vịêc thu hồi là chuyện của cậu.”
Ramon cáu kỉnh thở dài. “Tuy vậy, món nợ cũng đã được hoàn trả xong. Tôi nhớ bố tôi đã nói với tôi về chuyện đó.”
“Tôi cóc cần biết lão già ác ôn đó nói gì với cậu – thực tế là chưa. Sidney Green cũng xác nhận với tôi chuyện đó.”
Đầu Ramon ngẩng phắt lên, quai hàm anh nghiến lại vì cơn giận dữ. “Cậu gọi cho hắn ta?”
“Ờ,,, phải… cậu đã bảo tôi đừng phí hoài bất kỳ thời gian nào để rà soát lại đám giấy tờ, Ramon.” Miguel nhắc lại, nao núng trứơc cái nhìn thịnh nộ của Ramon.
“Khốn khiếp cậu! Tôi không cho cậu cái quyền làm việc đó.” Ramon bùng lên. Dựa lưng ra sau ghế, anh nhắm chặt mắt lại, rõ ràng là đang kiểm soát lại tâm trạng cáu kỉnh điên tiết của mình. Khi anh lên tiếng giọng anh đã dịu lại. “Thậm chí khi còn ở St.Louis, tôi cũng không hề gọi cho hắn ta. Hắn thừa biết tôi đang gặp rắc rối; nếu muốn giúp hắn đã gọi cho tôi ở đó. Hắn sẽ hiểu cuộc điện thoại của cậu về món nợ cũ thành một mánh khóe khơi gợi lòng trắc ẩn cố xin tiền hắn của tôi. Hắn là một tên chó đẻ ngạo mạn chín năm trước khi hắn chẳng có lấy một xu dính túi. Tôi hình dung ra được loại người như hắn hiện giờ khi đã trở nên giàu có.”
“Hắn vẫn là một gã đê tiện ngạo mạn.” Miguel trả lời “Và hắn không bao giờ trả lại dù chỉ một dime. Lúc tôi giải thích rằng tôi đang cố gắng tập hợp hồ sơ về việc thanh toán số tiền mà cậu cho hắn vay, hắn đã nói rằng việc đưa hắn ra tòa là quá muộn rồi.”
Ramon nghe chuyện đó mới một sự thích thú cay độc. “Dĩ nhiên là hắn đúng. Giám sát khỏan tiền hoàn lại là trách nhiệm của tôi, khi nó không được hoàn lại thì phải tiến hành những thủ tục pháp lý cần thiết trong một thời hạn theo quy định.”
“Vì chúa! Cậu đã dâng tặng cho gã đàn ông đó ba triệu đô la và hắn ta đang không chịu trả lại sau khi cậu đã làm cho hắn ta giàu có. Làm sao mà cậu chỉ ngồi im một chỗ như thế kia hả?”
Ramon thờ ơ nhún vai. “Tôi không “dâng’ tiền của mình cho hắn. Tôi cho vay. Tôi không làm việc đó vì lòng từ thiện, mà vì tôi cảm thấy cần thiết cho một sản phẩm tốt hơn mà hắn chế tạo ra, và vì tôi hy vọng có được lợi nhuận từ việc ấy. Đó là một khoản đầu tư, và trách nhiệm của một nhà đầu tư là phải trông chừng tiền bạc của anh ta. Thật không may, tôi không nhận ra rằng tôi lại là một nhà đầu tư, và tôi đã coi như các kiểm toán viên của công ty sẽ giám sát khoản tiền đó. Đối với Green, giờ hắn không chịu trả, khi hắn không phải làm thế, thì chẳng có gì cá nhân hết – hắn chỉ đang tìm cho ra khỏan lãi của hắn mà thôi. Đó là kinh doanh.”
“Hành vi trộm cắp thì có.” Miguel cay đắng tuyên bố.
“Không, đơn thuần chỉ là thương vụ kinh doanh tốt.” Ramon nhìn cậu ta bằng ánh mắt thích thú lãnh đạm. “Tôi cho là sau khi trao đổi với cậu rằng hắn sẽ không trả lại tiền, hắn đã gửi những lời chúc tốt đẹp và “sự hối tiếc sâu sắc” của hắn vì tình trạng kinh doanh đáng buồn của tôi.”
“Cư xử chết tiệt! Hắn bảo tôi hắn đã nói chuyện với cậu rằng nếu cậu tinh ranh chỉ bằng một nửa những kẻ luôn nói về cậu như thế, thì cậu đã đòi hắn tiền từ vài năm trước rồi. Hắn nói nếu như cậu, hay bất kỳ ai khác đại diện cho cậu, mà còn liên lạc với hắn một lần nữa, hắn sẽ yêu cầu luật sư kiện cậu ra tòa. Rồi hắn cúp máy với tôi.”
Vẻ thích thú biến mất khỏi khuôn mặt Ramon. Anh đặt cây bút xuống. “Hắn cái gì?” anh hỏi bằng một sự mềm mỏng chết người.
“Hắn… hắn đã nói thế, và rồi cúp máy với tôi.”
“Giờ thì đó là một thương vụ cực tệ rồi.” Ramon lên tiếng, giọng anh mượt mà báo điềm xấu sắp sửa xảy ra.
Anh ngả người ra sau và trầm ngâm suy tư, miệng mím lại thành một cái nhếch môi mỉa mai và uể oải. Bất ngờ anh ngồi thẳng dậy và nhấn nút đàm thoại nội bộ. Khi Elise trả lời, anh đưa cho cô bảy cái tên và bảy số điện thoại cần gọi từ bảy thành phố khác nhau trên toàn thế giới.
“Nếu tôi đòi lại những điều khỏan của món nợ một cách hợp lý,” Ramon lên tiếng, “Tôi đã cho hắn vay 3 triệu đô la với một tỉ lệ lãi suất bất kỳ được tính vào ngày hoàn trả.”
“Đúng vậy,” Miguel trả lời. “Nếu hắn trả món nợ trong vòng một năm, thì lãi suất vay sẽ là 8 %, và hắn sẽ nợ cậu khoảng 3,240,000 đô la.”
“Hôm nay lãi suất được tính là 17%, và hắn ta đã vay khoản tiền đó trong vòng 9 năm trời.”
“Theo đúng luật thì hắn nợ cậu hơn 12 triệu đô,” Miguel nói, “nhưng không vấn đề gì. Cậu không thể đủ khả năng thu lại khỏan tiền đó.”
“Tôi không định thử,” Ramon lịch sự đáp lại. Cái nhìn chăm chú của anh chuyển sang chiếc điện thoại đặt trên bàn, chờ cuộc gọi đầu tiên trong số các cuộc gọi phía bên kia đại tây dương được nối.
“Vậy anh định sẽ làm gì?’’
Đôi lông mày của Ramon nhướng lên thích thú. “Tôi sẽ dạy cho anh bạn Green của chúng ta một bài học mà đáng ra hắn phải nhận từ lâu. Nói trại đi từ một câu châm ngôn.”
“Châm ngôn nào?”
“Rằng khi bạn đang leo lên bậc thang của sự thành công, bạn đừng cố ý dẫm lên tay người khác, vì có khi sẽ phải cần đến sự giúp đỡ của họ khi bạn cùng đường.”
“Cậu sẽ dạy cho hắn bài học gì?” Miguel hỏi, đôi mắt anh bắt đầu sáng lên.
“Đừng bao giờ gây ra những kẻ thù không cần thiết.” Ramon trả lời. “Và bài học sẽ đáng giá của hắn ta 12 triệu đô la.”
Khi những cuộc điện thoại được kết nối, Ramon nhấn một nút trên chiếc máy điện thoại kích hoạt hệ thống loa để tất cả cuộc hội thọai được Miguel nghe thật rõ. Một vài cuộc trò chuyện tiến hành bằng tiếng Pháp, Miguel vật lộn một cách tuyệt vọng mới theo kịp họ, kiến thức sơ đẳng của anh về một thứ ngôn ngữ mà Ramon nói rất trôi chảy. Sau bốn cuộc điện thoại đầu tiên, tuy thế, Miguel củng thu thập đủ những thông tin về những gì đang diễn ra.
Mỗi người mà Ramon trò chuyện đều là những nhà tài phiệt kì cựu mà các công ty của họ hoặc sử dụng hoặc đã từng sử dụng loại sơn được công ty của Green sản xuất. Ai cũng cư xử với Ramon bằng một vẻ thân thiện nồng nhiệt và lắng nghe một cách thích thú khi anh giải thích ngắn gọn những gì anh đang định làm. Khi từng cuộc gọi kết thúc, Miguel hơi ngạc nhiên thấy tất cả bọn họ đều đề nghị liệu họ có thể giúp gì được cho Ramon trong “tình trạng khó khăn” của anh, và Ramon đều từ chối một cách cực kỳ lịch thiệp.
“Ramon!” Miguel phì ra khi cuộc gọi thứ tư kết thúc vào lúc 4h rưỡi chiều, “Bất kỳ người nào cũng đủ khả năng bảo lãnh cho cậu khỏi thảm họa tài chính mà cậu đang lún sâu vào, và họ đều đề nghị giúp đỡ.”
Ramon lắc đầu. “Chỉ là cách cư xử lịch thiệp thôi, không hơn. Họ đề nghị giúp, và được hiểu rằng tôi sẽ từ chối. Cậu biết rồi còn gì.” Anh thoáng cười. “Chúng ta đã học được bài học mà Ngài Green áp dụng.”
Miguel không thể nén được một tràng cười lục khục. “Nếu tôi hiểu chính xác các cuộc điện thoại vừa rồi, thì ngày mai tờ Paris sẽ đăng tải doanh nghiệp ô tô lớn của họ gặp phải rắc rối với loại sơn của Green trên chiếc xe thử nghiệm, và quyết định chuyển sang một loại sơn của hãng khác.”
Ramon bước tới tủ rượu rót đồ uống cho anh và Miguel. “Cũng không đến nỗi gây chết người cho Green như anh nghe được đâu. Bạn tôi ở Paris cũng đã nói cho tôi biết anh ta quyết định ngừng sử dụng loại sơn của Green vì nó quá đắt; tôi là người đã giới thiệu anh ta với Green cách đây chín năm. Vấn đề với loại sơn cách âm này là vì công nhân nhà máy của anh ta áp dụng sai, nhưng tất nhiên là anh ta không hề có ý định đề cập đến chuyện này với giới báo chí.”
Anh mang hai chiếc cốc đến chỗ Miguel và đưa cho cậu ta. “Nhà máy sản xuất nông cụ ở Đức sẽ chờ một ngày sau khi Paris đưa tin rồi mới gọi cho Green và dọa sẽ hủy đơn đặt hàng vì bài đăng trên tờ Paris.”
Ramon đút hai tay vào túi quần và cười toe toét với Miguel, miệng anh vẫn ngậm điếu xì gà. “Thật không may cho Green, loại sơn của anh ta không còn đẳng cấp nữa; những nhà máy khác của Mỹ cho đến nay vẫn sản xuất ra những sản phẩm có chất lượng tốt tương đương. Bạn tôi ở Tokyo sẽ hưởng ứng với bài báo của tờ Paris bằng việc thông báo cho giới báo chí Tokyo rằng họ chưa từng sử dụng loại sơn của Green vì thế họ không gặp vấn đề gì với công đoạn sơn cách âm các loại ô tô của họ.”
“Vào ngày thứ Năm, Demetrios Vasiladis sẽ gọi từ Athens và hủy toàn bộ đơn đặt hàng loại sơn dùng cho các nhà máy đóng tàu của anh ta.”
Ramon nhấp một ngụm rựơu, ngồi xuống chiếc ghế phía sau bàn và bắt đầu xếp đám giấy tờ vào cặp, sau khi gặp Katie anh sẽ xem xét lại một cách thật kỹ càng.
Tò mò, Miguel tựa vào một bên ghế. “Và rồi sao nữa?”
Ramon lơ đãng như thể anh đã hoàn toàn mất hết hứng thú với vấn đề đó. “Và rồi tùy theo sự dự đoán của người ta. Tôi mong rằng những nhà sản xuất sơn khác của Mỹ sẽ vung gươm và làm hết sức mình để đánh đổ hãng Green trên báo chí của Mỹ. Dựa vào hiệu ứng mà họ gây ra, sự công khai bất lợi có thể sẽ làm cho giá cổ phiếu của Green tụt xuống thảm hại trên thị trường chứng khoán.”