People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
iết bao nhiêu là ngôi mộ… Chạy dài đến tận đường chân trời, các ngôi mộ phủ kín mặt đất, còn mặt đất như muốn tung những ngôi mộ này lên trong một cử chỉ khuất phục kẻ thù vô hình. Thật là một nơi yên tĩnh và chân lý. Nơi này tập hợp cả sự thành công lẫn thất bại, cả tên giết người cùng với nạn nhân. Nó cũng là nơi hẹn hò của những tên cảnh sát và những tên trộm, nơi gặp gỡ lần đầu và cũng là lần cuối cùng bên nhau và hòa thuận với nhay. Hình như tiếng ngáy ngủ của Nua sẽ tiếp tục cho đến khi tỉnh giấc vào ban mai. Và mình thì buộc phải ở lại, giam kín trong nhà tù này cho đến khi nào cảnh sát quên mình đi, nhưng điều đó có thể xảy ra một ngày nào đó không?
Thần chết đã cắt cổ những người sống vì bất ngờ chắc sẽ nhắc nhở mình về sự phản bội, và điều này lại nhắc mình, nhớ đến Nabavigia và Alixơ, Raúp nữa. Chính mình cũng đã chết rồi từ lúc mình nổ phát súng chệch đích, mì lòa, nhưng mình đã kêu gọi bắn tiếp bắn mãi.
Anh nghe thấy tiếp ngáp dài giống như tiếng rên. Anh rời cửa sổ, quay lại giường, lúc này Nua đã ngồi dậy trong tư thế gần như khỏa thân, tóc xõa rũ rượi, mắt nhìn u ám. Khi nhìn thấy anh, cô nàng thư giãn ra nói với anh:
- Em mê thấy anh đã đi xa và em chờ đợi anh như một con bé điên!
Vẻ cau có, anh đáp:
- Đấy chỉ là giấc mơ thôi còn trong thực thế thì chính em là người sắp đi xa và anh thì lại chờ em.
Nàng vào nhà tắm và trở lại một lúc sau, vừa đi vừa thấm khô mặt và tóc. Anh theo dõi đôi tay nàng xoa vuốt quanh mặt thấy một khuôn mặt khác, tràn trề sức trẻ. Cô nàng cũng vào khoảng ba mươi như anh, nhưng trông còn trẻ hơn. Trong đời thường có nhiều thứ xấu xa diễn ra ban ngày và công khai mà không bị trừng trị, không may là việc ăn trộm lại không nằm trong số đó. Anh tiễn Nua ra đến cửa và dặn thêm:
- Đừng quên mua báo cho anh.
Anh trở lại phòng tiếp khách và ngồi xuống trường kỷ. Chỉ còn một mình anh, hoàn toàn cô đơn, thiếu thốn mọi thứ, cả đến những cuốn sách để quên ở chỗ Giáo trưởng Ali. Anh ngắm nhìn mảnh trần nhà đã long vôi đối diện với tấm thảm đã cũ sờn giống như tấm thảm là phản quang của cái trần. Qua cửa sổ, trời đã về chiều, ánh nắng đã tắt và thỉnh thoảng một đàn chim đông đúc bay qua tìm về tổ. Việc Sana bỏ ta thực quá nặng nề như khi ta thấy một ngôi mộ. Cha không hiểu có còn gặp lại con không, Sana ạ? Trái tim con đâu có còn rung rộng vì cha trong cuộc đời mà đạn vun vút bao quanh. Giống như những viên đạn, trong cuộc đời này có những hy vọng không thành đã vạch ra theo đường xuyên của nó một chuỗi bi kịch. Hãy bắt đầu từ việc thứ nhất, đó là màn kịch xảy ra giữa khu xá sinh viên trên con đường Thống đốc Ghi-giê. Đối với mình, Alixơ bao giờ cũng chỉ là nhân vật phụ và không đáng giá gì. Nhưng Nabavigia, nàng thì khác, nàng đã đảo lộn trái tim ta, móc lấy nó và mang đi. Nếu mà sự phản trắc ngấm ngầm trong linh hồn con người thì có thể nổi lên trên mặt giống như các nốt đỏ của bệnh đậu mùa, thì mọi sắc đẹp lừa dối không thể nào che giấu được sự xấu xa bỉ ổi của con người, và chắc chắn có nhiều trái tim sẽ thoát được đau khổ của những kẻ âm mưu xảo quyệt nhất.
Cửa hiệu tạp hóa ở ngay trước mắt khu học xá, Nabavigia thường đến đó mua hàng, tay xách giỏ. Nàng lúc nào cũng chỉnh tề và có vẻ như một bà hoàng giữa bầy thị nữ. Người ta gọi nàng là người hầu gái của bà chủ Thổ Nhĩ Kỳ, là người đàn bà già nua ở trong ngôi biệt thự có vườn bao quanh. Đó là một bà cực kỳ giàu sang và kiêu sa, đã từng đặt ra quy định quái gở là người nào muốn bàn công việc với bà ta phải là người đẹp trai, phong nhã, sạch sẽ, lịch sự. Và vì thế Nabavigia bao giờ ăn mặc cũng chải chuốt, tóc tết đuôi sam đến ngang lưng, chân đi giày da mềm, áo dài bó chặt lấy thân hình rực rỡ, khỏe mạnh, xinh tươi mà mọi người phải công nhận, không riêng gì anh bị mê mẩn. Một sắc đẹp quyến rũ, thôn dã với khuôn mặt tròn, da rám nắng, mắt như màu mật ong, mũi đầy đặn hơi ngắn, đôi môi đa tình và một nét xăm trên cằm giống như một nốt ruồi thẩm mỹ. Còn anh, đứng trên thềm gần nhà học xá sinh viên vào cuối giờ làm việc, ngắm nhìn về đầu phố là nơi từ đó bóng dáng kiều diễm của cô nàng hiện ra và đi dần tới, thức tỉnh những cảm giác êm dịu nhất trong chàng, những cảm giác giống như một bản nhạc tấu lên để đón tiếp nàng bất cứ ở đâu nàng đến.
Còn anh, say mê mệt như người say rượu, anh đưa mắt dõi theo, mắt anh lượn quanh cùng với nàng giữa hàng chục khách mua hàng đang đứng xếp hàng trong cửa hiệu tạp hóa, anh nhìn thấy nàng mất hút đi một lúc rồi lại hiện ra và anh càng si mê vì tình, vì tò mò và vì ham muốn, Ham muốn làm cái gì đó, nhưng cái gì? – Để nói một lời, phác một cử chỉ, thì thầm một lời khẩn cầu. Và kia nàng đã sẵn sàng đi rồi, dấu hiệu buồn bã cả sự xa cách rõ ràng trong phần ngày còn lại và ban đêm, còn mình anh thì buông tiếng thở dài chua xót và mối say mê tan dần. Những con chim đậu trên cành cây ven đường cũng im lặng và bất thình lình mùa thu ập đến…
Một ngày đẹp đẽ, mình thấy nàng có vài dấu hiệu trêu chọc mình, rồi nàng lại làm điệu trước mắt mình và thế là mình bật lên và mất bình tĩnh anh đến đứng trước mặt nàng, chắn lối đi, nơi gần gốc cây cọ đứng chơ vơ một mình, nàng có vẻ ngạc nhiên đứng lặng như trời trồng trước sự táo tợn của anh. Nàng hỏi, lạnh lùng mình là ai, còn mình thì làm bộ ngạc nhiên vì câu hỏi đó, mình là mình, không biết mình là ai, mình là người biết cô thuộc lòng vì ngắm nhìn cô mãi. Nàng đã trả lời không thích lối thô lỗ đó. Mình cũng trả lời là chính mình cũng như nàng không thích sự thô lỗ, ngược lại yêu thích cái đẹp, lịch sự và lễ độ, nét duyên dáng, tóm lại tất cả cái đó là mình đây. Vậy giờ cô nàng biết mình là ai rồi thì nhiệm vụ của mình là tiễn đưa nàng về nhà và xách hộ giỏ cho nàng. Nàng phản đối vì không cần mình giúp và không muốn trông thấy mình trên đường đi của nàng nữa. Nàng né tránh và đi, mình bám theo và đi song hàng bên cạnh nàng! Sau đó mình được khuyến khích vì một nét cười thoảng trên môi được nàng che giấu ngay dưới nét mặt dằn dỗi đã làm nảy sinh một cảm giác khoan khoái như luồng gió mát thổi giữa trời hè nồng nực. Nàng lại bảo thôi bây giờ thì anh cút đi vì bà chủ đang đứng ở cửa sổ, thêm một bước nữa, một bước thôi là bà ấy trông thấy. Mình đáp là mình vốn bướng bỉnh, mình sẽ quay lại với điều kiện là cô nàng phải quay lại đi cùng với anh đến cây cọ, cây cọ của chúng mình và mình có cái để nói với nàng: Nàng không nói gì vì sao? Vì nàng cho rằng mình không xứng đáng ư? Nàng lắc đầu mạnh mẽ, nàng làu bàu trong miệng nhưng nàng đi chậm lại. Rồi nàng vươn cổ ra như con hổ cái nhưng rồi nàng đi chậm lại hơn. Vậy là mình không còn nghi ngờ nữa, mình đã thắng và Nabavigia chắc cũng không thể không có cảm tình gì với mình vì mình là cái anh chàng cứ đứng canh cửa nhà học xá. Rồi những cái liếc mắt ném ra đường đi ngày càng tăng thêm và có một tầm quan trọng trước mắt mình cũng như mắt nàng, cả trước mắt mọi người nữa. Mình chào nàng tạm biệt và để nàng ra về, tránh cho nàng những cú sấm sét của mụ Thổ Nhĩ Kỳ bí hiểm trong khu nhà gần khu học xá. Sau đó mình trở lại chỗ cây cọ, trèo lên nhanh như khỉ, cuồng lên vì vui mừng, rồi lại nhảy từ trên cao ba thước xuống đất. Sau đó trở về khu học xá mình vừa đi vừa hát như bò rống.
Rồi sau đó, khi bị bó buộc làm cho hãng xiếc Giagiát đời mình nổi trôi từ khu phố này sang khu phố khác, làng nọ sang làng kia thì mình lại sợ rằng câu ngạn ngữ: “xa mặt cách lòng” sẽ trở thành sự thực nên ngỏ lời xin cưới nàng.
Mình nói với nàng là hai đứa cưới nhau theo tục lệ của thánh Ala và nhà Tiên tri của Người, hai đứa đứng đó bên khu trường Đại học, nơi mà vì bất công nàng đã không được chấp nhận trong khi bọn con cái nhà giàu vì có của nên được vào học. Lúc đó không có chút ánh sáng nào trên đường và trên trời chỉ có một mảnh trăng lưỡi liềm bất động treo phía chân trời. Mặt nàng sáng lên. Nàng cúi mặt xuống đất, vầng trán sáng ánh trăng. Mình nói thêm rằng mình làm việc kiếm được khá tiền, mình có một tương lai sáng sủa và có một ngôi nhà phải chăng ở phố Đarátxa trên đường đi tới các ngọn đồi, gần miếu đường của Giáo trưởng Ali Ghêniđi mà nàng sẽ được biết mặt khi hai đứa cưới nhau. Mình nói hai đứa nên cưới nhau sớm đi để mừng cho tình yêu đã sum họp hai đứa lâu rồi và cũng nên chấm dứt bỏ mụ chủ nhà thôi. Nàng trả lời là nàng mồ côi cha mẹ và chỉ còn một người dì ở Siđi en Abain. Mình bảo thế thì cám ơn Chúa Trời đã ban phước cho hai ta và mình hôn nàng dưới ánh trăng làm chứng. Đám cưới diễn ra đẹp đẽ như truyền thuyết. Chủ gánh xiếc Giagiát tặng mình mười bảng làm quà cưới, và Alixơ thì vui thích như chính hắn là chú rể, hắn là hiện thân của người bạn trung thành và tin cậy, nhưng tất cả những điều đó chỉ là giả dối. Và điều lạ lùng là mình đã bị lừa, mặc dù trí thông minh của mình ngay đến quỷ dưới âm phủ cũng phải gờm. Mình là chủ còn Alixơ là tên nô lệ. Nó yêu quý mình, sợ mình giận dữ, xin mình ban cho ân huệ, nhặt nhanh các mẫu bánh thừa mình kiếm được vất vả và bằng tài nghệ tuyệt vời. Chẳng có gì phải lo về hắn dù rằng có cho hắn đi một mình trong sa mạc với Nabavigia vì nó sẽ vẫn thấy bóng mình đứng giữa nó và nàng. Cô ta sẽ bình yên và nàng đã quay lưng lại phía con sư tử để đi với con chó. Nhưng thực ra sự hèn kém đã khắc sâu ở nàng, một sự hèn kém xứng đáng trừng phạt tội chết ở dưới trần thế này cũng như ở trên trời. Với điều kiện là viên đạn không bắn trượt vào những người vô tội. Viên đạn lại tránh những tên khốn kiếp, chó má làm cho những trái tim đau khổ điên lên giận dữ, làm cho họ quên đi những điều lương thiện trong cuộc đời thường, kể cả những đêm tân hôn, những trò chơi con trẻ trong phố hẻm, cả đến tình yêu trước khi nó tàn tạ, sự ra đời của Sana. Lần đầu tiên mình trông thấy mặt con, nghe thấy tiếng khóc chào đời của nó, lần đầu tiên mình bế nó trong tay, những nụ cười mình không thể đếm xuể và tiếc thay không chụp ảnh được. Chao ôi! Nếu mình có thể quên được tiếng khóc thét, sự sợ hãi vang khắp bốn phương trời được nhỉ. Tiếng khóc của con làm cạn các dòng suối, cắt ngang các luồn gió mát và làm tan biến các nỗi khoái cảm của cuộc sống.
Bóng tối đã ngập vào gian phòng và bên ngoài cửa sổ làm cho sự yên tĩnh của nấm mồ thêm nặng nề. Mình không thể bật đèn vì nó phải để đúng như bình thường khi Nua vắng nhà. Mắt mình sẽ quen với bóng tối như nó đã quen với những khuôn mặt đáng khinh ghét và mình không được để cho nỗi đau của mình rơi vào tình trạng mê muội dẫn đến hành động sai lầm, để gây ra tiếng động bất thường. Ngôi nhà cần phải im lìm như một ngôi mộ, đến người chết cũng không được nhận ra sự có mặt của mình ở đây. Chỉ có Chúa mới biết mình làm thế nào mà chịu đựng được cái nhà này và bao nhiêu lần nữa. Chỉ có NGƯỜI mới biết được mình đã giết Chaban Hátxan chứ không phải Alixơ. Rồi sớm muộn thế nào mình cũng phải ra ngoài thở hít khí trời trong đêm, không phải tránh né các khu nguy hiểm, nhưng lúc này hãy để đó, chờ cho bọn cảnh sát mệt mỏi sau khi truy lùng một người không còn tồn tại đã.
Cầu Chúa để Chaban không bị chôn trong các ngôi mộ này vì các nơi này đã tàn lụi theo thời gian không chịu nổi sự trùng hợp cay đắng như thế.
Kiên nhẫn, hãy kiên nhẫn nữa cho đến khi Nua trở về, thôi mình đừng nhai lại mọi chuyện, đừng có hỏi bao giờ thì cô ta về nữa, mình phải chịu đựng bóng tối, sự im lặng và sự cô đơn bởi vì thế giới từ chối thay đổi những tập tục xấu xa, giống như Nua khốn khổ vậy. Phải, tình yêu mà nàng trông đợi ở mình từ lâu chẳng là gì khác một tập tục xấu xa, hơn nữa tình yêu ấy lại vấp phải một trái tim tan nát khổ đau và giận dữ, trái tim ấy trả lại những giao cảm say mê giống như nó đã gạt bỏ tuổi thanh niên đã tàn úa của nó. Cái trái tim ấy chẳng biết làm gì hơn và nâng cốc chúc mừng cho sự lạc đường và sự chua chát thương hại cho cố gắng thực lòng của cô nàng nhưng vô hy vọng. Trái tim ấy vẫn không quên được một người đàn bà như Nabavigia, con bội phản hèn hạ mà nó sẽ giết chết, con đàn bà ấy không có nơi an thân chừng nào người ta chưa buộc dây thòng lọng vào cổ mình hoặc một viên đạn giết người nào chưa xuyên qua trái tim mình. Nhưng cảnh sát đã đưa ra một hình ảnh méo mó vê mình, vậy là mối tình cảm giữa mình và Sana sẽ biến mất vĩnh viễn, dù cho tình yêu cha con của mình tồn tại thực lòng mà con bé không biết, giống như chính mình chỉ là một viên đạn lạc thôi mà…
Saít Maran đã rơi vào giấc ngủ và tỉnh dậy nặng nề. Bất giác anh nhớ ra rằng ngôi nhà của Nua ở phố Nêmếtđin và anh, chỉ có một mình trong bóng tối… và lúc đó anh mới tỉnh táo nhận ra rằng: tất cả chỉ là giấc mộng và vươn vai khoan khoái, tin rằng Alixơ không chợp được anh trong chỗ trú ẩn này và bắn hạ tức thì. Anh đã nghe thấy tiếng khóa mở trong ổ và tiếng cửa dập khép lại. Ánh sáng ngoài cửa lọt qua cửa kính nhà ngoài. Chẳng mấy chốc Nua đã hiện ra, tươi cười mang theo một bọc tướng. Nàng đến bên anh và ôm hôn anh:
- Một bữa tiệc thực sự đấy anh ạ. Em mang về cho anh một bữa tiệc tương xứng với các tiệm Agiati, Manôli sang trọng nhất thành phố Cairô đây.
Anh cũng ôm hôn nàng và hỏi thăm:
- Em uống rượu đấy à?
- Công việc buộc phải thế. Em đi tắm đây rồi trở lại. À, báo đây anh.
Anh nhìn nàng cho đến khi không còn trong phòng rồi lại với mấy tờ báo, báo sáng, báo buổi chiều có cả. Các tin tức ở báo anh đều biết cả rồi nhưng vụ ám sát và thủ phạm gây nên sự chú ý vượt quá suy nghĩ của anh, đặc biệt là trong tờ báo An Giara, báo của Raúp. Trong một bài báo rất chi tiết và hấp dẫn tờ báo gợi lại bước đường đi đến ăn trộm, những thăng trầm của cuộc đời đã được đưa ra trước phiên tòa xét xử anh, những khu nhà anh đã từng ăn trộm, những đặc điểm của con người anh, tính điên khùng được che đậy, tính liều mạng trong phạm tội dẫn đến đổ máu. Lạy Chúa, những dòng chữ lớn màu đen này! Hàng ngàn người đang bàn bạc về tội lỗi của ta, nhạo báng sự tráo trở của ta vì Nabavigia hoặc giở những trò cá cược về tương lai của ta. Mình làm trò cười cho dư luận, là người của thời đại và khi nghĩ đến đấy thì trái tim anh run rẩy vì sợ hãi và vì tự hào. Cơn xúc động đang bùng lên trong mạch máu, bao nhiêu ý nghĩ dồn đến cùng một lúc trong đầu óc anh, một cơn say giống như say rượu trùm phủ lên anh giống như anh sắp thành công về một tác phẩm vĩ đại nào đó, giống như một vị tướng chiến thắng hay một tạo vật quý giá, anh muốn gọi mọi người đến để thông báo cho họ cái gì đang rung động lòng anh trong im lặng và cô đơn, chứng minh cho họ rằng chiến thắng của anh không ai cưỡng lại được, dù anh có xuống mồ trước. Anh chỉ có một mình đối chọi với tất cả, nhưng họ không biết, chưa học đến ngôn ngữ của im lặng và cô đơn. Họ vô tình không hề biết rằng họ cũng đang diễn giảng những chuyện như thế, họ nhìn nhau mà chẳng nhận ra nhau, tấm gương phản ánh lại cho họ một hình ảnh mờ xám và méo mó của chính họ đến mức họ tưởng là ai khác.
Saít lướt qua nhìn những hình chụp trên báo và dừng lại bất động trước hình Sana, con gái anh làm anh vừa sửng sốt vừa xúc động. Rồi hình anh hiện lên quái gỡ, hình Nabavigia gợi lên hình ảnh một người đàn bà vô luân, rồi trở lại hình của Sana. Một Sana đang mỉm cười, đúng thế vì con bé không nhìn thấy cha và không hiểu gì cả. Anh tập trung vào tấm ảnh của anh, dữ dội và đam mê nhưng rồi sau đó anh bị xâm chiếm bởi cảm giác rằng sự tồn tại của anh là vô nghĩa và trời đêm ở ngoài toát lên một nỗi buồn thực sự.
Trong niềm tuyệt vọng, anh mơ thấy mình chạy trốn và mang theo Sana đi rất xa, xa lắm, đến một nơi chỉ có anh biết thôi. Anh ước mơ nhìn thấy con gái dù là lần cuối cùng trước khi lên giá treo cổ. Anh đứng dậy bước tới chiếc trường kỷ đối diện nhặt lấy chiếc kéo ở giữa các mảnh vải vụn gom thành đống rồi quay lại tỉ mỉ cắt lấy khuôn ảnh. Khi Nua ở trong nhà tắm ra thì đầu óc Saít đã có phần dịu lại. Nàng gọi anh từ phòng ngủ và anh đứng lên đi về phía nàng, lòng những ngạc nhiên rằng nàng đã đem về cho anh các tin tức kia mà chẳng hề nghi ngại gì.
Các món ăn nàng chuẩn bị cho anh xứng đáng với lòng hảo tâm của nàng và anh ăn ngon lành như một bữa ăn sang và đủ rượu uống thoải mái. Anh ngồi gần nàng trên một chiếc ghế đôi đối diện với chiếc giường kê bên phía trước bàn. Anh hài lòng và ve vuốt tóc nàng còn ướt:
- Em thật đáng quý ngang với các đàn bà cộng chung lại…
Nàng buộc tóc bằng một chiếc khăn đỏ rồi quay sang rót rượu vào các cốc, khuôn mặt rám màu đồng, hơi xỉn một tý vì không thoa phấn, đang còn rạng rỡ vì những lời anh nói vừa xong, kiêu hãnh gấp cho anh chim bồ câu quay, một bữa ăn khiêm tốn nhưng ngon lành, thật sự tự hào về viễn ảnh có được Saít cho mình hoàn toàn, dù là chỉ một thời gian. Điều đó làm dịu lòng Saít tuy không làm anh phấn khởi. Nàng nhìn anh nghi ngại:
- Có phải chính anh nói với em thế không? Thỉnh thoảng em tự hỏi liệu bọn cảnh sát có tấm lòng yêu thương hơn anh không?
- Em hãy tin rằng anh sung sướng được ở bên em.
- Thực chứ anh?
- Đúng vậy, không ai có thể cưỡng lại tâm hồn dịu dàng của em.
- Thế ngày xưa cũng vậy chứ anh?
Thật là ngây ngô hết chỗ nói nếu cho rằng một người thành công dễ dàng lại có thể xóa bỏ được một thất bại đẫm máu.
- Hồi ấy anh chưa có trái tim yêu đương.
- Thế bây giờ?
Anh cầm lấy cốc của anh:
- Giờ thì hãy uống đi và chúng ta vui với nhau.
Hai người ăn uống ngon lành thực sự, cho đến lúc Nua lại hỏi anh:
- Anh làm thế nào vượt qua thời gian nhàn rỗi?
Saít vừa chấm miếng thịt vào trong món vừng rang Tahina vừa đáp:
- Khuây khỏa giữa bóng tối và những nấm mộ. Em có người thân thuộc chôn cất ở đây không?
- Không, thân nhân em đều ở trong nghĩa trang Bangiana vùng Thượng Ai Cập. Chúa đã cứu vớt linh hồn họ…
Yên lặng bị bao trùm lên, chỉ còn nghe thấy tiếng nhai và tiếng lách cách của thìa, đĩa, chén bát. Rồi Saít nói tiếp:
- Anh có việc cần nhờ em, anh muốn em mua cho anh một mảnh vải để may bộ quần áo đồng phục của sĩ quan cảnh sát.
- Bộ đồng phục?
- Em không biết rằng anh đã học được nghề may mặc trong nhà tù ư?
Nàng hỏi anh vẻ lo lắng:
- Nhưng để làm gì, anh?
- Anh phải đi làm nghĩa vụ quân sự.
- Thế anh không biết rằng em không muốn mất anh lần nữa sao?
Anh trả lời với vẻ chắc chắn đến ngạc nhiên:
- Em đừng sợ, không có sự phản bội ấy, cảnh sát không bao giờ có thể thành công trong việc bắt anh.
Nàng buông một tiếng thở dài khó chịu. Miệng hãy còn nhai món ăn, anh đáp:
- Gia dĩ, chính em đấy, em cũng có những cái liều lĩnh phải không nào?
Rồi cười vui, anh tiếp:
- Thí dụ như nguy cơ bị một tên côn đồ tấn công giữa sa mạc chẳng hạn.
Họ cùng phá ra cười, rồi nàng xích lại gần anh và sau khi đặt cặp môi ướt của nàng lên môi anh như ghì chặt lấy, nàng tuyên bố:
- Nói cho đúng ra nếu chúng ta còn muốn sống thì chúng ta không nên sợ gì hết.
Anh hất hàm về phía cửa sổ:
- Kể cả cái chết hở em?
- Chúa Trời phù hộ chúng ta…
Sau đó nàng nhún vai và tiếp:
- Cái chết không làm em sợ hãi đâu, kể từ lúc số phận đã trả lại cho em người mà em hằng yêu mến.
Lòng nhiệt thành và bướng bỉnh của nàng trong tình yêu nàng gửi gấm vào anh làm anh sững sờ, trong khi sự thờ ơ của anh làm thức tỉnh trong anh lòng thương hại và lòng biết ơn đối với Nua.
Một con thiêu thân chập chờn bên bóng đèn trần, ốc đảo của ánh sáng trong đêm đen.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó