Số lần đọc/download: 509 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:12 +0700
Chương 13
"T
hiếu gia, hình như hôm nay người không được vui vẻ?" Quản gia từ phía sau nhìn vẻ mặt của Lăng Thiệu trong gương, nhìn anh không vui vẻ, khẽ cau mày, "Có chuyện gì xảy ra giữa người với Lô Nguyệt Nguyệt sao?"
"Làm thế nào để con gái vui vẻ? Không cần tặng hoa, cô ấy dị ứng với mùi hương quá nồng của hoa, cô ấy cũng không để tôi tặng những thứ khác, nói là lãng phí." Đột nhiên Lăng Thiệu nghĩ đến cái gì đó, hung hăng trừng quản gia một cái.
Thân thể quản gia run lên, sau đó nở nụ cười, "Thiếu gia, con gái nói lời khách khí như vậy, sao người lại coi là thật? Người cứ tặng thứ khác cho Lô Nguyệt Nguyệt đi, nếu như cô ấy nhận, thì chứng minh cô ấy thích người."
Trong mắt Lăng Thiệu lóe lên một tia sáng, hôm nay cô nhận hoa của anh, có phải muốn nói cho anh biết, cô cũng có ý với anh?
"Thiếu gia, con gái cũng thích trang sức, bằng không, hôm nay chúng ta đi cửa hàng trang sức xem một chút đi?" Quản gia chưa từng yêu, chỉ cho là đúng mà đưa “kế sách” cho anh; những ngày qua, vì muốn “hiến kế” cho anh, mà quản gia mượn tiểu thuyết ngôn tình từ em gái ông, trong sách đều nói những thứ này! ( 3T: Mô phật, quản gia, ông “hi sinh” quá lớn, “đất nước” sẽ nhớ tên ông a!!!)
"Cũng được." Khóe môi Lăng Thiệu nâng lên thành nụ cười nhạt.
Vào cửa hàng trang sức, Lăng Thiệu muốn mua trang sức lộng lẫy nhất, xinh đẹp nhất, tặng cho cô; anh nghĩ, anh rất thích cô, từ lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của cô, từ khi cô đỡ anh đứng lên từ mặt đất, từ khi cô bưng đồ ăn cho anh, từ khi cô cùng anh nói chuyện phiếm.
Lăng Thiệu chưa từng mua trang sức, nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều, trời sinh anh có khiếu thẩm mỹ, anh đứng ở trước quầy, cẩn thận chọn quà tặng cô; anh nhìn kỹ, sau đó nở nụ cười.
Cuối cùng, anh chọn được một dây chuyền thiên sứ, kèm theo đó là một chiếc nhẫn; anh vẫn không nghĩ ra cảm giác của mình khi gặp cô, hôm nay anh đã hiểu, là thiên sứ.
Căn cứ theo lời của quản gia cách, chiếc nhẫn này có ý nghĩa là "Bắt nhốt" trái tim của đối phương, mặc dù Lăng Thiệu đã tính toán như vậy, nhưng anh ngại chuyện này quá đường đột; anh tính đưa dây chuyền trước, về phần chiếc nhẫn, đợi quan hệ hai người vững chắc hơn thì mới tặng, cũng không muộn.
Tối nay, anh ngủ rất trễ, có lẽ vì quá hưng phấn, dẫn đến không ngủ được, anh không tự chủ được mà vuốt ve dây chuyền trong tay, mong đợi ngày mai Lô Nguyệt Nguyệt nhận quà tặng của anh, vậy thì cho anh biết, cô cũng thích anh?
Lăng Thiệu vui vẻ nghĩ, rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày thứ hai, anh cầm quà tặng cho Lô Nguyệt Nguyệt, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt lại không nhận; thứ quý giá như thế, làm sao cô dám nhận? Lô Nguyệt Nguyệt lắc đầu một cái, giọng nói kiên quyết: "Thật xin lỗi, Thiệu Lăng, cái này, tôi không thể nhận." (3T: Há há, sự thật tàn khốc)
Vì bị cự tuyệt, mà lập tức, sắc mặt Lăng Thiệu liền trầm xuống, buồn bực hỏi "Tại sao?"
"Quá quý giá, tôi không thể nhận." Lô Nguyệt Nguyệt vội vàng lắc đầu.
"Không phải em nói chúng ta là bạn sao?" Sắc môi Lăng Thiệu vốn là rất nhạt, nhưng màu sắc của nó lúc này, như không còn huyết sắc, tay của anh khẽ động, cố gắng thuyết phục cô.
"Bạn cũng không nhận được món quà quý giá như vậy!" Từ nhỏ, Lô Nguyệt Nguyệt đã là một cô gái có giáo dục, cô biết đồ gì có thể nhận, thứ gì không thể nhận, khi cô thấy quà của Thiệu Lăng, mặc dù rất vui vẻ, nhưng cô không thể nhận.
Anh tặng hoa cho cô, anh có thể mời cô ăn, hoặc đi dạo với anh nhiều một chút, nhưng cái nhãn hiệu của đồ trang sức này, đối với cô mà nói, có thể là giá trên trời! Nếu là cô nhận, cho dù bán cô đi cũng không thể có đủ số tiền kia.
Sắc mặt của Lăng Thiệu cơ hồ là màu đen, rất khó coi, lúc tới đây, tinh thần rất tốt, vào lúc này lại biến mất không còn, cả người anh mệt mỏi, đột nhiên, trước mắt là một màn tối đen, choáng váng trong một lúc, mới phục hồi tinh thần, giọng anh trở nên lạnh nhạt, "Có lẽ tôi là người bạn yếu đuối, làm cho em mất thể diện."
Lô Nguyệt Nguyệt ngớ ngẩn, trong lòng rất khó chịu, theo bản năng, cô kéo tay của hắn, gương mặt kiên định, "Không phải như thế!"
"Nếu như em coi tôi là bạn, thì hãy nhận lấy sợi dây chuyền này." Lăng Thiệu lặp lại lần thứ nhất, nhưng trên mặt là sự lạnh lùng.
Lúc này, Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy anh làm người khác khó chịu, nhưng cô không thể nhận; lắc đầu một cái, cũng lặp lại lần thứ nhất, "Thiệu Lăng, thật sự tôi không thể nhận."
Lăng Thiệu nghe vậy, trong mắt có sự mất mát, đôi tay nắm chặt thành quyền, trong miệng tràn ngập một cỗ mùi máu tanh, "Thì ra là......" Anh xoay người rời đi, đi rất nhanh, thân thể có chút không vững.
Lô Nguyệt Nguyệt không biết anh lại trẻ con như vậy, trong một lúc sững sờ tại chỗ, có chút tức giận, mắt thấy anh sắp ngã xuống, vội vàng chạy tới, vịn cánh tay của anh, "Thiệu Lăng, anh đang làm gì vậy?"
"Nếu như em không coi tôi là bạn, vậy thì tôi sẽ cách xa em." Anh hất tay của cô ra, sau khi nói xong câu đó, hít một hơi thật dài.
Lô Nguyệt Nguyệt cho là anh đang đùa giỡn cô, nhưng không nghĩ tới anh đang nghiêm túc như vậy, thậm chí trong mắt còn có sự bi thương; cô thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Đối với cô gái nào, anh cũng như vậy sao? Tùy tiện tặng một dây chuyền quý giá đến vậy."
"Ngày hôm qua, đó là lần đầu tiên tôi tặng hoa ột cô gái, mà hôm nay, cũng là lần đầu tiên tôi tặng quà ột cô gái." Giọng nói Lăng Thiệu lạnh lùng, cố gắng làm cho giọng của mình dịu dàng một chút, "Tôi hi vọng em nhận lấy nó, dù gì cũng không để tôi mất thể diện như vậy."
Lô Nguyệt Nguyệt gãi gãi đầu của mình, cố gắng để cho giọng của mình có vẻ thành khẩn một chút, "Thiệu thiếu gia, anh không nên vô lý như vậy! Không phải là tôi không muốn nhận, thật sự là quá đắt giá, tôi không thể nhận! Anh có biết sợi dây chuyền này đối với tôi đắt giá như thế nào không?"
Thấy Thiệu Lăng không nói lời nào, cô tiếp tục nói: "Tôi chỉ là một đứa bé nhà nghèo, mỗi ngày tôi đều suy tính, về tiền học phí cùng tiền sinh hoạt, thậm chí tôi còn nghĩ làm thế nào để mẹ tôi có cuộc sống tốt hơn; đối với tôi mà nói, sợi dây chuyền này rất quý giá, là thứ rất xa vời, nói cách khác, tôi không dám tưởng tưởng đến những thứ quý giá như vậy, nếu như tôi nhận dợi dây chuyền này, tôi nghĩ, có lẽ tôi sẽ bán nó cho thực tế một chút, như vậy, tôi cùng mẹ tôi cũng ít khổ cực một chút."
Lô Nguyệt Nguyệt thấy Thiệu Lăng cau mày suy tư, lại nhẹ nhàng tăng thêm một câu: "Không phải người nào cũng giống anh, không cần『ăn thế nào mới tiết kiệm tiền 』, loại chuyện như vậy rất phiền não." Nói xong, Lô Nguyệt Nguyệt cười xin lỗi với anh một tiếng, "Thật xin lỗi, có lẽ tôi nói quá nhiều, nhưng mà, thật sự là tôi không thể nhận sợi dây chuyền của anh."
Lăng Thiệu đem dây chuyền bỏ vào trong túi quần của mình, "Tôi hiểu."
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như không còn tức giận, lại đi về phía trước, Lô Nguyệt Nguyệt đi bên cạnh anh, sợ anh không cẩn thận mà té, cho đến khi đưa anh lên xe, mới nhẹ nhàng thở ra, chào tạm biệt anh.
Lô Nguyệt Nguyệt lầm bầm lầu bầu trên đường trở về, anh nghĩ cái gì vậy? Mua một cái dây chuyền gần trăm vạn đưa cho người ta, trong lòng người ta cũng rất muốn thu nha, đột nhiên có cảm giác mình chính là công chúa! Nhưng mình cũng không phải là người có tiền, cho dù mang dây chuyền đắt giá như vậy, cũng chỉ có cảm giác mình là kẻ trộm dây chuyền? Đem ý nghĩ trong đầu mình vứt đi, đột nhiên cô có chút lo lắng, hôm nay Thiệu Lăng tức giận sao?
"Thiếu gia, đã tặng chưa?" Quản gia vừa thấy Lăng Thiệu, thì đánh hơi được một cỗ hơi thở không giống bình thường, chưa kịp suy nghĩ thì lời nói đã thốt lên rồi.
"Cô ấy không nhận." Lăng Thiệu thở dài một tiếng, đem dây chuyền từ trong túi quần móc ra, đặt ở trong lòng bàn tay để xem xét cẩn thận, trong giọng nói mang theo một cảm giác nghi ngờ, "Có phải cô ấy muốn nói, cô ấy không thích tôi?"
Quản gia dừng lại, "Lô tiểu thư nói vậy với người à?"
Lăng Thiệu dời tầm mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói chuyện, những lời đó, anh không dám đối mặt với nó lần nữa, anh nở nụ cười khổ, lần đầu tiên, anh làm việc hao tổn tinh thần.