A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạnh
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: Sự Chiếm Hữu Của Anh
Dịch giả: Hạnh
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-08-22 05:43:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hòng tắm tràn ngập không khí nóng rực. Trên gương che kín sương mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh đang quấn quýt lấy nhau.
Không biết vì chưa hết cảm cúm, hay do hơi nóng trong phòng tắm khiến toàn thân cô nóng ran, làn da ửng đỏ.
Cố Mãn Nguyệt cảm thấy choáng váng cả đầu óc, phản ứng trì độn, chỉ biết dịu ngoan phối hợp với động tác của Dương Tử Minh.
Quai váy ngủ đã tuột xuống bả vai. Dương Tử Minh không quan tâm mình có bị vòi hoa sen làm ướt nhẹp hết quần áo hay không, cố ý đi tới gần Nguyệt Lượng.
Ngón tay thon dài vuốt ve lên da thịt tinh tế. Hắn cúi đầu xuống, dựa sát vào cô, từ đầu vai từng chút từng chút một hướng lên phía trên hôn môi.
Cảm giác được cô run khe khẽ, hắn đem người ôm lại càng sát hơn. Bộ ngực cao vút đè ép lên lồng ngực dày rộng của hắn.
Nguyệt Lượng thật mềm.
Hắn không có kiên nhẫn, không muốn cách quần áo ôm cô.
Hắn muốn thấy rõ toàn bộ mọi thứ.
Hắn dùng sức đem váy ngủ xé toang, không khống chế được lực độ, cánh tay Nguyệt Lượng bị bóp đỏ lên một mảng.
Ham muốn chiếm hữu đã ngo ngoe rục rịch.
“Thật sạch sẽ.” Dương Tử Minh thanh âm nghẹn ngào, ôm Nguyệt Lượng ra khỏi phòng tắm.
Cố Mãn Nguyệt bị ném lên giường, thân mình rơi vào trong chăn bông mềm mại.
Dương Tử Minh muốn đè lên, lại đột nhiên nghĩ đến Nguyệt Lượng cảm mạo còn chưa khỏi. Trên người hắn quần áo ướt đẫm, sợ là lây qua hàn khí cho cô.
Hắn dừng một chút, đem áo sơ mi cởi xuống.
Cố Mãn Nguyệt lần đầu tiên thấy Dương Tử Minh trần trụi thân trên. Cơ bắp trật tự rõ ràng, dáng người thật tiêu chuẩn, là kiểu thân hình tam giác ngược được ưa chuộng nhất hiện nay.
Cô nhớ tới bình thường khi kích động từng sờ qua cơ bụng của hắn, cảm giác rất cứng rắn, còn mang theo nhiệt độ cực nóng.
Nghe được tiếng quần tây bị cởi và tiếng khóa quần bị kéo xuống, Nguyệt Lượng toàn thân ửng đỏ, sắc mặt thẹn thùng, không dám nhìn thẳng Dương Tử Minh.
Cô kéo chăn lên che khuất thân thể, ngăn cản ánh mắt nóng rực đang nhìn cô.
Dương Tử Minh trầm thấp cười, nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Cố Mãn Nguyệt, trong lòng càng ngứa ngáy đến khó nhịn.
Trên trời không thấy Nguyệt Lượng. Nguyệt Lượng lẩn trốn sau bức tường cao.
Dương Tử Minh duỗi tay kéo chăn ra, Cố Mãn Nguyệt lại nắm chặt không buông tay, cả người trốn trong chăn, căng phồng lên một đám, lăn lộn qua lại.
Hết cách, hắn đành phải từ phía dưới chăn chui vào.
Cố Mãn Nguyệt thật không ngờ đến. Chờ khi cô phản ứng lại, thân thể nóng bỏng cùng hô hấp nóng rực đã gần sát người cô.
Nguyệt Lượng vẫn khép hờ hai mắt, quay đầu đi, không muốn đối diện với Dương Tử Minh.
Dương Tử Minh cắn nhẹ lên má Nguyệt Lượng của hắn, từ từ dời về phía môi cô.
Nguyệt Lượng tuy rằng ý thức đã có chút mông lung, nhưng vẫn nhớ rõ không thể đem bệnh lây cho Dương Tử Minh. Cô che lại miệng mình, không cho hắn thực hiện được ý đồ.
Dương Tử Minh cũng không miễn cưỡng cô, thân thể lại dời xuống phía dưới. Cố Mãn Nguyệt cho rằng hắn đang bất mãn muốn rời đi, mũi chân theo bản năng câu lấy cánh tay hắn.
Hắn bắt được cái chân đang móc vào tay mình. Đầu ngón chân mượt mà, bàn chân chỉ vừa một nắm tay hắn, đều là da thịt mềm mại non mịn sờ không thấy xương. Trong lòng hắn khẽ run lên, cắn cắn mu bàn chân Nguyệt Lượng, lưu lại dấu răng nhàn nhạt.
“Miệng phía trên không cho hôn, anh đành phải hôn lên cái miệng phía dưới vậy.” Ngữ khí mười phần thân mật, lại có chút không giống hắn thường ngày.
Thừa dịp Nguyệt Lượng phản ứng chậm nửa nhịp, hắn nhanh chóng cởϊ qυầи lót của cô.
Hắn bẻ hai chân cô ra, chăm chú nhìn kỹ, đến mức tưởng như chính mình còn đang chìm trong mộng tưởng hão huyền.
Cánh hoa đầy đặn ửng đỏ, khó khăn che khuất đi cảnh đẹp bên trong.
Hắn duỗi tay tách nụ hoa ra. Bên trong phấn nộn kiều diễm, ở giữa hoa hạch mềm mại là hoa huyệt đang lộ ra vài sợi tơ trong suốt.
Nguyệt Lượng thật đẹp.
Cố Mãn Nguyệt thẹn thùng, không chịu được ánh mắt thèm khát du͙ƈ vọиɠ của Dương Tử Minh nhìn mình chăm chú, muốn đem hai chân khép lại.
Đôi tay Dương Tử Minh giam cầm lấy đùi cô, thậm chí dùng sức mạnh bẻ hai đùi tách ra, làm cho hoa tâm hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.
Thật muốn nếm thử xem là có tư vị gì, có phải hay không cũng ngọt ngào giống cái miệng nhỏ phía trên của cô.
Hắn vùi đầu ngậm lấy hoa hạch, răng nanh hơi dùng sức cắn nhẹ một cái.
Cố Mãn Nguyệt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến khẽ thét ra tiếng.
Thật sự quá ngọt.
Hoa huyệt đột nhiên co rút lại, từng luồng dịch trong suốt trào ra.
Thật muốn ăn hết toàn bộ.
Hắn lại càng thêm mạnh bạo, động tác bú ʍúŧ càng thêm kịch liệt. Trong phòng tràn ngập tiếng nước miếng “róc rách”, còn lẫn cả tiếng nuốt nước bọt rõ ràng của Dương Tử Minh.
Cố Mãn Nguyệt cắn ngón tay chính mình, lông mi khe khẽ run rẩy.
Cô vừa mới cúi đầu nhìn thoáng qua. Dương Tử Minh ngày thường như trích tiên thanh lãnh cấm dục, hiện tại lại đang vùi đầu, làm cái việc khiến cho người đỏ mặt ngượng ngùng với mình.
Cô không diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này. Có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lại thấy được Dương Tử Minh tương phản với ngày thường, trong lòng trào ra một cảm giác cấm kỵ không rõ.
Bất luận trong lòng có nghĩ cái gì đi nữa thì hoa tâm cũng sẽ càng phản ứng dữ dội.
Chóp mũi cao ngất của Dương Tử Minh theo động tác của hắn không ngừng lên xuống khảy khảy hoa hạch cô. Đầu lưỡi có chút thô ráp, từng chút từng chút ma sát với vách tường mềm mại.
Cô cảm thấy chính mình giống như bị Dương Tử Minh ném lên trên đám mây.
Dương Tử Minh cảm giác được hoa huyệt bắt đầu co rút lại nhanh chóng. Hắn đẩy nhanh tốc độ liếʍ ɭáρ, dùng thêm lực đạo phun ra mút vào. Cuối cùng, một cỗ hoa dịch trong suốt từ trong hoa huyệt phun trào ra.
Dương Tử Minh dùng đầu lưỡi liếʍ ɭáρ sạch sẽ chất nhầy dính đầy bên miệng. Hắn cúi người ôm lấy Cố Mãn Nguyệt đang run rẩy trong cơn cao trào. Chóp mũi còn sót lại hoa dịch cọ sát đầṳ ѵú đang cương cứng lên của cô, há mồm ngậm lấy.
Cố Mãn Nguyệt thở hắt ra, muốn khép lại hai chân bủn rủn của mình. Dương Tử Minh lần này không có ngăn cản, chỉ là cầm lấy tay cô đi xuống, nắm lấy cự long sớm đã ngẩng đầu của hắn.
Hắn nhẹ giọng dụ dỗ Nguyệt Lượng: “Mãn Nguyệt, giúp anh có được không? Anh thật sự rất khó chịu.”
Cố Mãn Nguyệt nhìn bộ dạng làm nũng đáng thương của Dương Tử Minh, nghĩ tới hắn vừa rồi không chê bẩn hầu hạ mình, trong lòng mềm nhũn, chỉ thuận theo không nói lời nào.
Ngay khi vừa cầm vào thứ kia, cô bị độ nóng kinh người của Dương Tử Minh thiêu đốt, dừng lại một chút, thật muốn rút về tay.
“Không phải sợ, được không. Nó rất nghe lời em, nó cũng rất thích em.” Dương Tử Minh tiếp tục mê hoặc cô.
Hắn nắm lấy tay cô, lần thứ hai phủ lên.
Vuốt ve vài cái, cái vật vốn đã rất to lớn lại dài thêm một chút, qυყ đầυ cũng hơi rỉ ra chất nhầy trắng đục.
Hắn nhìn Cố Mãn Nguyệt trong mắt ngập nước, bộ ngực no đủ, còn có hoa tâm kiều nộn kia.
Không đủ, còn chưa đủ.
Hắn càng muốn nhiều hơn.
Dương Tử Minh hôn một cái lên mắt cô, mày nhíu chặt, trên trán nổi lên gân xanh, giả vờ khó chịu: “Mãn Nguyệt, như vậy anh ra không được. Anh rất khó chịu a.”
Cố Mãn Nguyệt giọng mũi nồng đậm, nhìn bộ dạng Dương Tử Minh giống như thật sự rất khó chịu, không đành lòng: “Kia phải làm sao bây giờ a.”
Dương Tử Minh tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, nói ra lời thoại tiêu chuẩn của tra nam cần có: “Anh chỉ cọ cọ bên ngoài, không đi vào toàn bộ, được không.”
Cố Mãn Nguyệt tuy rằng đầu óc hỗn độn, nhưng vẫn hiểu được lời hắn nói. Cô yên lặng không nói gì, mặc hắn muốn làm liền làm. Nói nhiều lời mở đường như vậy, toàn là điều thừa thãi, cô lại không phải không cho hắn làm.
Cô nghĩ nghĩ, Dương Tử Minh có thể là sợ mình không đồng ý, mới uyển chuyển như thế. Cô cũng không muốn phá hỏng bầu không khí hiện tại, liền ngoan ngoãn gật đầu.
Dương Tử Minh được cho phép, lập tức hành động.
Hắn đỡ lấy cự vật thô to đang căng cứng, nhẹ nhàng cọ sát hoa hạch, cảm giác được trong hoa huyệt đã đủ dịch bôi trơn, liền duỗi eo đâm thẳng vào trong.
Khó khăn lắm mới vào được một cái đầu, Cố Mãn Nguyệt liền đau đến nước mắt trào ra. Cô đẩy nhẹ bả vai Dương Tử Minh, thở hắt ra: “Anh nhẹ thôi a.”
Dương Tử Minh biết kích cỡ của mình rất lớn, Cố Mãn Nguyệt chỗ đó lại nhỏ đến đáng thương, trong lúc nhất thời rất khó để đi vào.
Nhưng là tên đã lên dây không thể không bắn, hắn cũng không có rút ra, cũng không có tiếp tục đẩy mạnh, để cho hoa huyệt hung hăng kẹp chặt lấy đầu nấm của mình.
Hắn cúi đầu, dỗ dành Cố Mãn Nguyệt, ngậm lấy vành tai cô, dùng đầu lưỡi khiêu khích. Một bàn tay hắn nắn bóp lấy đầṳ ѵú cô, một cái tay khác đi xuống vân vê xoa nắn lấy hoa hạch.
Cố Mãn Nguyệt được an ủi dần dần thích ứng, theo bản năng co rút vách tường lại một chút.
Dương Tử Minh phía dưới vừa đau vừa sướng, thình lình lại bị cô kẹp chặt như vậy, nhịn không được hướng vào trong chọc vào một chút, cảm giác được có chướng ngại cản trở.
Cố Mãn Nguyệt cảm giác như thân thể mình bị xé rách làm đôi, hoa tâm đau đến khó chịu, muốn đổi ý, đầu ngón tay cào ra từng vệt máu trên cánh tay Dương Tử Minh: “Không muốn làm, anh đi ra ngoài. Đau quá.”
Cố Mãn Nguyệt bởi vì đau đớn, hoa tâm càng thêm xiết lấy Dương Tử Minh chặt chẽ.
Dương Tử Minh có chút mất khống chế. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm mại mút lấy hắn, mỗi khi tiến về phía trước một bước, đều cảm giác có vô số nếp gấp cọ sát qυყ đầυ cùng gốc rễ của hắn.
Nhìn Cố Mãn Nguyệt không ngừng trào ra nước mắt, đôi môi hồng nộn bị cô cắn chặt.
Hắn vừa mới bắt đầu thật sự chỉ là muốn thăm dò, không tính toán hoàn toàn tiến vào.
Nhưng là hắn đã đánh giá cao chính mình.
Là người thì luôn không biết thỏa mãn.
Hắn đã nói với cô, cô không thể khóc. Khóc, hắn sẽ mất khống chế.
“Xoạch”
Cái xiềng xích cuối cùng trong đầu hắn cũng bị phá vỡ.
Những con sóng âm u, bạo ngược nhằm vào chính hắn mà đánh đến.
Hắn sớm đã vô lực chống cự.
Hắn sớm đã trầm luân.
Hắn muốn cho Nguyệt Lượng và hắn chết chìm cùng nhau trong con sóng đó.
Hắn phải có được toàn bộ Nguyệt Lượng.
Hắn hôn lấy cái miệng đang rêи ɾỉ của Nguyệt Lượng.
Sự Chiếm Hữu Của Anh Sự Chiếm Hữu Của Anh - Hạnh