Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunters
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Wabi Phát Hiện Một Việc Lạ Lùng
ukoki phá vỡ sự im lặng sau tiếng thét khủng khiếp. Khẽ thốt lên mấy tiếng lầm bầm với giọng khàn khàn, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp chặt cổ họng, ông trượt khỏi tảng đá đang ngồi, núp sau lưng nó, khẩu súng sáng lấp lánh hướng xuống hẻm núi. Có tiếng mở khoá đánh cách từ khẩu súng của Wabigoon, rồi chàng trai da đỏ khom người bò về phía trước cho tới khi anh chỉ còn là một bóng đen lờ mờ trong bóng tối sâu thẳm của màn đêm. Chỉ có Rod là vẫn ngồi im. Trong một lúc lâu, trái tim anh dường như chết lặng. Rồi một điều gì đó lướt qua đầu và lan tỏa trong huyết mạch anh như một ngọn lửa, làm anh đứng bật dậy, run lên với nhận thức về cái mà tiếng thét đã mách bảo anh! Đó không phải là một bài học mà anh học được từ vùng đất hoang dã. Vừa khi tâm trí hoạt động, anh đã quay ngược xa về thế giới văn minh đầy tranh chấp, khổ đau và điên dại, ở đó anh từng bắt gặp ngôn ngữ của tiếng thét kinh khủng vẳng trên hẻm núi. Anh đã từng nghe nó một lần, hai lần, lặp đi lặp lại, và ký ức về nó còn cháy bỏng trong anh. Anh quay sang các đồng đội, cố nói thành lời, nhưng sự kinh hoàng lúc đầu ập lên Mukoki giờ đây chuyển nhanh sang anh, làm lưỡi anh tê cứng.
- Một người điên!
Những ngón tay của Wabi vồ lấy cánh tay anh như móng vuốt của một con gấu.
- Một cái gì?
Rod lặp lại, cố nói một cách trầm tĩnh:
- Một người điên! Người đã bắn con gấu và bắn Mukoki bằng những viên đạn vàng là một người điên! Tôi đã nghe những tiếng thét đó trước đây, ở bệnh viện tâm thần Eloise, gần Detroit. Ông ta...
Lời nói đóng băng trên môi anh. Một lần nữa tiếng thét dội lại trên hẻm núi, lần này gần hơn. Với một tiếng nấc nghẹn ngào, điều mà Wabi chưa bao giờ nghe thấy từ Mukoki trước đây, người chiến binh già nắm chặt cánh tay của Rod. Bóng tối che khuất sự khủng khiếp trên mặt ông, nhưng Rod có thể cảm nhận được nó trong bàn tay của ông.
- Điên, người điên la hét!
Anh nói. Đột ngột, anh nắm đôi vai Mukoki một cách dữ tợn, và khi Wabigoon bò về phía trước, sẵn sàng nhả đạn vào bất cứ chuyển động nào trong bóng tối, anh hạ khẩu súng của mình xuống.
- Đừng bắn!”
Anh ra lệnh.
- Mukoki, đừng có ngốc như thế! Đó là một con người, một người đau khổ, đói khát, đói khát, ông nghe không! Cho tới khi ông ấy phát điên, điên khủng hoảng! Giết chết ông ta thì còn tệ hơn là một kẻ sát nhân!
Anh ngưng lời, và Mukoki bước lui một bước, thở hổn hển.
- Ông ta? Đói khát, không ăn, biến thành chó dại?
Ông hỏi khẽ. Trong thoáng chốc Wabi tới bên ông.
- Đúng thế, Muky, ông ấy đã trở thành chó dại, giống như khi những con chó của chúng ta nuốt phải xương cá. Người da trắng đôi khi phát cuồng vì đói khát!
Rod nói thêm:
- Thần linh Vĩ đại bảo chúng ta rằng chúng ta không bao giờ được làm hại họ. Chúng ta đưa họ vào một ngôi nhà lớn, lớn hơn tất cả các ngôi nhà ở bưu cục cộng lại, cho họ ăn, cho họ mặc và chăm sóc họ suốt đời. Ông có sợ một con chó dại, hoặc một người điên không Mukoki?
- Chó dại cắn người, vì thế chúng ta giết nó!
Wabigoon khẳng định, anh đã nhận ra ý định mà các nỗ lực của Rod đang hướng tới:
- Nhưng chúng ta sẽ không giết nó cho tới khi buộc phải thế. Chẳng lẽ chúng ta đã không cứu những con chó bằng cách lấy xương cá ra khỏi cổ chúng đó hay sao? Chúng ta phải cứu kẻ điên này, vì ông ta là một người da trắng, giống như Rod. Ông ta nghĩ tất cả mọi người là kẻ thù của ông ta, giống như một con chó dại nghĩ tất cả những con chó khác là kẻ thù của nó. Vì thế chúng ta phải cẩn thận và không để ông ta có cơ hội bắn chúng ta, nhưng chúng ta không được làm hại ông ta.
Rod nói, vẫn còn lo lắng cho Mukoki.
- Tốt hơn là đừng để cho ông ta biết chúng ta đang ở trong hẻm núi. Có lẽ ông ta đã ra khỏi cánh đồng, trèo lên khe núi này. Chúng ta hãy dời những hành lý ra khỏi lối đi của ông ta một chút.
Khi hai chàng trai đi tới chỗ chiếc thuyền, họ nắm tay nhau. Wabi giật mình vì sự giá lạnh trên bàn tay của Rod. Anh thì thào:
- Chúng ta đã thuyết phục được Mukoki. Ông ấy sẽ không bắn. Nhưng...
Rod nói:
- Chúng ta có thể phải bắn. Điều đó phụ thuộc vào tôi và cậu, Wabi. Chúng ta phải xét đoán, và chỉ trong trường hợp sống chết thôi...
- Ừ!
Chàng trai Da đỏ gật đầu.
Rod nói tiếp:
- Nếu đêm nay ông ta không phát hiện ra sự có mặt của chúng ta, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi lối đi của ông ta. Không đốt lửa, không nói chuyện. Chúng ta phải im lặng như đã chết!
Một lúc sau hành lý của họ đã được giấu phía sau các tảng đá. Wabigoon ngồi im, rồi anh quay sang Rod.
- Muky hiểu. Ông ấy chưa bao giờ nghe hay nhìn thấy một người điên, và việc hiểu ra khá khó khăn đối với ông ấy. Nhưng bây giờ thì ông ấy biết, và hiểu những gì ông ấy phải làm.
- Suỵt!
- Gì thế?
Rod thở mạnh:
- Tôi nghĩ là tôi nghe thấy một tiếng động! Cậu có nghe không?
- Không.
Cả hai lắng nghe. Hẻm núi lặng im một cách đáng sợ, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nước đổ xa xa. Trong sự im lặng băng giá, hai chàng trai có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Những giây phút như kéo dài hàng giờ đối với Rod. Đôi tai anh dỏng lên căng thẳng, mắt nhìn chòng chọc vào bóng tối phía ngoài. Anh chờ để nghe lại tiếng thét khủng khiếp, và sẵn sàng đón tiếp nó. Thời gian trôi qua, nhưng vẫn không có tiếng bước chân chạy của một người điên, không có tiếng thét lặp lại. Người điên đã bỏ đi lối khác? Ông ta đã chìm vào bóng tối của thế giới bí ẩn của ông ta giữa những ngọn núi?
Anh thì thầm với Wabigoon:
- Tôi cho là tôi đã nhầm. Chúng ta lấy mấy tấm da thú ra nhé?
Chàng trai da đỏ đáp:
- Chúng ta phải làm cho mình thoải mái. Cậu ngồi đây, và lắng nghe trong lúc tôi tháo túi hành lý.
Anh đi lặng lẽ tới Mukoki, đang ngồi tựa vào túi hành lý, và Rod có thể nghe tiếng họ đang tháo dỡ. Một lúc sau Wabi quay lại, và hai chàng trai trải mấy tấm da thú ở phía sau tảng đá mà họ đang ngồi. Nhưng trong đầu họ không có ý nghĩ nào về chuyện ngủ, dù họ đã mệt nhoài sau một ngày dài vất vả. Họ ngồi sát bên nhau, vai kề vai, và Rod âm thầm rút khẩu súng ngắn của anh ra, im lặng mở khóa an toàn và đặt nó xuống nơi mà anh có thể cảm nhận được hơi thép lạnh của nó giữa những ngón tay. Anh biết rằng anh là người duy nhất trong cả ba nhận thức một cách đầy đủ về hoàn cảnh kinh khủng của họ lúc này.
Đầu óc của Mukoki, đơn giản trong việc lý giải những điều không thuộc về thế giới hoang dã, đã chấp nhận lời bảo đảm và giải thích của Rod và Wabigoon. Wabi, nửa dòng máu hoang dã, chỉ cảm thấy mối nguy cơ vật chất. Đối với chàng trai da trắng thì khác. Cái mà thế giới văn minh từng dạy anh đã đem lại cảm giác ớn lạnh trong tim nhanh hơn cả sự hiện diện của một người điên. Chính vào lúc đó có thể ông ta đang lắng nghe tiếng thở và thì thầm của họ ở cách đó chục bước chân. Rod, khác với Wabigoon, biết rằng sức mạnh của con người kỳ lạ trong hẻm núi này lớn hơn sức mạnh của họ, rằng nó có thể di chuyển với sự nhanh nhẹn và lặng lẽ của một con thú qua bóng tối, rằng nó có lẽ đã ngửi thấy họ và cảm nhận được sự hiện diện của họ khi nó đi qua. Anh nôn nao chờ nghe lại tiếng thét. Sự im lặng này có nghĩa là gì? Có phải ông ta đang bò bên trên họ vào lúc ấy? Trong khi đầu óc đang tràn ngập những tưởng tượng, anh bỗng giật mình khi bị Wabigoon thúc nhẹ tay vào hông.
Anh ta thì thào:
- Hãy nhìn ra, trên hẻm núi. Thấy ánh sáng trên vách núi không?
Rod đáp:
- Mặt trăng!
- Phải. Tôi đang nhìn nó, nó đang xuống dần. Nó sẽ lướt qua khe núi này. Mười lăm phút nữa chúng ta sẽ nhìn thấy.
- Hãy nhìn ánh sáng đang trải dài. Chúng ta sẽ nhìn thấy trong nhiều giờ.
Anh chuẩn bị đứng lên rồi lại ngồi xuống với một tiếng kêu kinh ngạc. Tiếng thét của người điên xuất hiện lần thứ ba, lần này ở bên trên và phía ngoài chỗ họ, vọng lại từ khoảng xa của cánh đồng ngập ánh trăng.
Wabi nói:
- Ông ta đã đi qua chỗ chúng ta. Nhưng chúng ta không nghe thấy ông ta!
Anh nhảy lên và giọng anh cất cao trong hàng trăm tiếng dội từ hẻm núi.
- Ông ta đã đi qua chỗ chúng ta, nhưng chúng ta không nghe thấy!
Tiếng Mukoki cất lên trong bóng tối.
- Không con người nào làm được như thế! Không ai, không ai...
Rod ra lệnh:
- Nhanh lên! Đã đến lúc của chúng ta, các bạn! Nhanh lên, mang tất cả lên khe suối. Ông ta cách chúng ta nửa dặm và chúng ta có thể đi xa trước khi ông ta quay lại.
Cả ba bắt tay vào việc. Mukoki lảo đảo đi qua những tảng đá với túi hành lý trong lúc hai chàng trai theo sau với chiếc thuyền và số hành lý còn lại. Kinh nghiệm cũ trong hẻm núi cho họ biết nơi sẽ tiếp cận được khe suối, và mười phút sau họ đã tới bờ suối. Không ngần ngừ một giây, Mukoki hạ túi hành lý xuống và bước xuống suối. Mép mặt trăng đã xuất hiện trên vách núi phía nam, và nhờ ánh trăng, Rod và Wabigoon có thể thấy rằng dòng nước đang chảy rất nhanh ở độ cao đầu gối của Mukoki.
Mukoki nói:
- Không sâu lắm. Đá..
Rod cắt ngang:
- Tôi đã đi theo dòng suối này năm dặm và biết đáy của nó bằng như một sàn nhà. Không có tảng đá nguy hiểm nào trong khoảng cách đó.
Anh không cần đè nén niềm vui với việc thoát ra khỏi hoàn cảnh khó chịu của họ. Mukoki bước tới thuyền khi nó được hạ xuống nước và là người cuối cùng trèo vào thuyền, giữ vị trí cũ của ông ở đuôi thuyền, nơi ông có thể điều khiển chiếc mái chèo tốt nhất. Trong thoáng chốc, dòng nước xiết của con suối đưa con thuyền đi với tốc độ khá nhanh. Sau nhiều nhát chèo không hiệu quả Wabi quỳ xuống.
Anh nói khẽ:
- Mọi việc tùy vào ông, Muky. Tôi không làm gì được ở mũi thuyền. Dòng nước chảy xiết quá. Tất cả những gì có thể làm là giữ mũi thuyền đi thẳng.
Ánh trăng giờ đây trải ra trên hẻm núi và những nhà mạo hiểm có thể nhìn thấy rõ trong tầm một trăm thước ở phía trước. Dòng suối ngày càng mở rộng và chảy xiết hơn, và khi đo thử bằng chiếc mái chèo, Wabi có thể nhận thấy nó ngày càng sâu hơn, cho tới khi anh không còn chạm tới đáy suối. Đôi mắt của Rod không ngừng tìm kiếm những dấu hiệu quen thuộc trên bờ. Anh chắc rằng anh biết khi họ băng qua chỗ anh đã giết con cáo trắng, và anh gọi Wabi chú ý đến nó. Khi những tảng đá đã lướt qua với tốc độ ngày càng nhanh, và mặt trăng lên cao hơn, cả ba có thể nhìn thấy dòng nước đang cuồn cuộn chảy, tung bọt trắng xoá. Mukoki bắt đầu cảm thấy ảnh hưởng của những dòng chảy và kêu gọi Rod và Wabi giúp sức. Đột nhiên Rod kêu lên khi họ lướt qua một đống đá cuội lớn bên tay phải.
- Đó là nơi tôi đã dựng trại vào cái đêm tôi mơ thấy những bộ xương! Tôi không biết dòng suối như thế nào từ chỗ này trở đi. Hãy cẩn thận!
Wabi đẩy mạnh mái chèo và một mỏm đá đen trượt qua họ. Anh la lên:
- Ở phía trước đen như mực, và tôi cảm thấy có đá tảng.
Có tiếng gỗ vỡ răng rắc và một tiếng kêu từ chỗ Mukoki. Mái chèo của ông đã bị gẫy. Rod nhận ra ngay điều vừa xảy ra và đưa mái chèo của anh ra sau, nhưng đã chậm. Không có bàn tay lèo lái, chiếc thuyền lao vào dòng nước. Wabi kêu lên cảnh báo.
- Không phải là đá, đó là xoáy nước!
Anh hét lên:
- Đi qua phía bờ kia, lái nó ra, lái nó ra!
Anh nhúng sâu chiếc chèo vào dòng nước xiết và ở phía sau Mukoki gắng sức tối đa để kềm con thuyền. Nhưng đã quá muộn! Ở phía trước, cách chừng ba mét dòng nước xuyên vào giữa hai tảng đá khổng lồ bằng cả ngôi nhà, và ở phía ngoài, Rod thoáng thấy dòng nước trắng bạc dưới ánh trăng đang xoay tròn. Chiếc thuyền lao như tên bắn vào giữa hai tảng đá. Và khi làn bụi nước bắn vào mặt họ, Wabi hét lên bảo hai người bạn bám chặt vào mạn thuyền mỏng manh.Trong khoảnh khắc, dường như mọi ý nghĩ của Rod đều biến mất, một tiếng gầm làm ù cả đôi tai anh, một làn sương trắng nhạt che khuất mọi thứ. Rồi chiếc thuyền lao như tên bắn qua mép lởm chởm của bờ đá. Và anh có thể trông thấy lại mọi vật.
Đây chính là xoáy nước! Wabi đã nhiều lần kể cho anh nghe về những cái bẫy xảo trá này, do những con suối trên núi tạo thành, và cái chết cầm chắc trong tay của những người chèo thuyền thiếu may mắn lọt vào vòng tay hung bạo của chúng. Dòng nước ở đây không chảy mạnh. Đầu tiên, với Rod, dường như họ trôi trên một mặt biển bất động, lười nhát và lặng lẽ. Rồi ở khoảng cách chiều dài bằng mười chiếc thuyền phía trước, anh nhìn thấy tâm điểm trắng xoá của xoáy nước. Trong thoáng chốc, một câu chuyện loé lên trong đầu anh. Mukoki đã kể cho anh nghe về một người da đỏ bị chết đuối trong một xoáy nước của dòng suối mùa xuân, thân hình anh ta bị cuộn lên kéo xuống ở tâm xoáy nước suốt cả tuần. Khả năng nói thành lời trở lại với anh. Anh hét lớn:
- Chúng ta nhảy chứ?
- Bám chặt thuyền.
Wabi đáp. Dòng nước xiết đã cuốn chiếc thuyền mong manh của họ gần như lướt qua mép của xoáy nước chết người. Những lời này vọt ra khỏi miệng Wabi khi anh đứng thẳng người lên và phóng mạnh như một con thú vào lòng nước đen ngòm, hướng về phía bờ suối. Với một tiếng thét kinh hoàng Rod nhổm lên, trong giây tiếp theo anh cũng toan nhảy theo Wabi, nhưng từ sau lưng anh, Mukoki nạt lớn với vẻ dữ tợn, làm anh dừng lại.
- Bám chặt vào thuyền!
Con thuyền giật mạnh. Mũi thuyền nghiêng đi và đuôi thuyền xoay tròn nhanh đến nỗi Rod, đang nửa đứng nửa quỳ, suýt mất thăng bằng. Trong khoảnh khắc đó, anh quay lại và nhìn thấy Mukoki đứng lên, giống Wabi lúc nãy, và khi ông nhảy ra, tiếng thét cảnh báo vang lên lần thứ ba:
- Bám chặt vào thuyền!
Và Rod bám chặt vào thuyền. Anh biết rằng vì một lý do nào đó, những mệnh lệnh đó dành cho chính anh, và chỉ riêng mình anh. Anh biết những cú nhảy tuyệt vọng của các đồng đội không xuất phát từ sự hèn nhát hay sợ hãi. Nhưng chỉ tới lúc chiếc thuyền gỗ bạch dương đã được kéo lên bờ suối, và anh được lôi ra an toàn anh mới nhận thức đầy đủ điều gì đã xảy ra. Nắm chặt sợi dây đã cột sẵn vào thuyền, Wabigoon đã thực hiện một cơ may đầy tuyệt vọng. Đầu óc lanh lẹ của anh đã lóe lên như một tia sáng về hy vọng cuối cùng của họ, và ngay khoảnh khắc chết người đó, khi chiếc thuyền gần lọt vào vòng xoáy nước một lần nữa, anh đã nhảy một cú xa hơn ba thước hướng về bờ suối, và đã chạm chân vào đáy suối!
Wabigoon thở hổn hển, người ướt sũng, gương mặt anh dưới ánh trăng trắng nhợt như những cuộn bọt tung tóe giữa xoáy nước.
Anh thở dốc:
- Đó là cái mà anh gọi là đã tới thế giới bên kia rồi quay ra lại! Muky, chúng ta suýt chết! Ông đã bị đánh bại không còn manh giáp!
Mukoki đang kéo chiếc thuyền lên chỗ đất bằng. Vẫn còn choáng váng với sự đột ngột của những gì đã xảy ra, Rod bước tới giúp ông.
Những nhà mạo hiểm phát hiện ra họ đang ở trong một hoàn cảnh cực kỳ gay cấn. Khoảnh đất mà họ nhảy lên bị vây quanh ba mặt bởi những vách đá, còn mặt thứ tư là xoáy nước! Đêm nay thật sự là một trong những đêm kinh hoàng nhất đã xảy ra với họ. Ngay khi Mukoki liếc nhìn anh, ông cũng còn nghĩ tới sự bi hài của tình huống, và ông chắc lưỡi nho nhỏ.
Wabi đứng, tay thọc sâu vào hai túi áo ướt, nhìn thẳng vào những vách núi lấp lánh ánh trăng. Rồi anh quay sang Rod, nhe răng cười, rồi lại nhìn xoáy nước, sau đó đôi mắt anh lướt qua bầu trời trên đầu họ. Hoàn cảnh thật buồn cười, lúc đầu; nhưng khi anh nhìn chàng trai da trắng một lần nữa, nụ cười biến mất. Anh thì thào”
- Cái gã điên đó có vui không nếu ông ta phát hiện ra hoàn cảnh bây giờ của chúng ta!
Mukoki đang đi chầm chậm quanh những vách núi. Chỗ họ đang chiếm lĩnh chỉ có bán kính không hơn 15 thước, và thậm chí không có cả một khe hở cho một con sóc tìm thấy lối ra. Căn nhà ngục này thật hoàn hảo. Người mở đường già quay lại ngồi xuống với những tiếng lầm bầm.
Rod đề nghị:
- Tốt nhất là chúng ta ăn no rồi ngủ sớm. Chắc chắn là tối nay chúng ta không sợ bị thú hay người nào tấn công rồi!
Ít ra đây cũng là điều an ủi. Những người săn vàng ăn một bữa no căng thịt đông và chuẩn bị chỗ ngủ. Đêm ấm áp một cách khác thường, cả Mukoiki và Wabigoon treo những quần áo ướt lên để hong khô trong lúc họ ngủ trong những tấm da thú. Rod không mở mắt ra cho đến lúc Wabi đánh thức anh vào buổi sáng. Cả hai người da đỏ đã mặc lại quần áo, và rõ ràng họ đã thức dậy từ lâu. Khi xuống suối rửa mặt, anh ngạc nhiên nhận thấy mọi thực phẩm của họ đã được cột ràng lại trên thuyền, như thể chuyến hành trình của họ sẽ bắt đầu ngay lập tức sau bữa điểm tâm. Và khi anh quay lại nơi Mukoki và Wabigoon đang đứng trên một phiến đá bằng phẳng ở giữa cái mà ông đã gọi là một nhà tù, anh quan sát thấy cả hai người đang có tâm trạng khá là vui vẻ.
- Xem ra có vẻ như các bạn hy vọng rằng có để ra khỏi chỗ này sớm.
Anh nói, hất hàm về phía chiếc thuyền.
Wabi đáp:
- Chúng ta sẽ làm như thế. Chúng ta sẽ bơi qua xoáy nước!
Anh cười khi nhìn thấy vẻ ngờ vực của Rod.
Anh sửa lại:
- Nghĩa là chúng ta sẽ hướng thuyền dọc theo mép của nó. Muky và tôi đã cột tất cả những sợi dây có trong quần áo của chúng tôi lại, ngay cả những sợi dây đeo súng, và chúng ta có một đoạn dây khoảng bốn mươi thước. Chúng tôi sẽ chỉ cho cậu cách dùng nó sau bữa ăn.
Sau vài phút ăn sáng, Wabi đi đầu hướng về mép tảng đá lớn dựng thành vách tường phía đông của căn nhà tù của họ, bước xuống nước sâu tới gối, và chỉ cho Rod thấy một mũi đất chỉa thẳng vào dòng suối khoảng 18 thước bên ngoài tảng đá.
- Nếu chúng ta có thể tới đó, chúng ta có thể đi vòng qua xoáy nước để đi vào dòng chính. Nước rất sâu dọc theo mép tảng đá này, nhưng sóng dội không mạnh lắm. Tôi tin là chúng ta làm được. Cuộc thử nghiệm này không hề nguy hiểm ở bất cứ giá nào.
Lúc này chiếc thuyền được kéo tới mép tảng đá và hạ thủy. Mukoki ngồi vào đuôi thuyền trong lúc Wabigoon chỉ cho Rod ngồi nhích lên trên khoảng giữa thuyền một chút.
Wabi nói:
- Cậu phải chèo về bên phía trái, liên tục và càng nhanh càng tốt. Tôi ở phía sau, giữ một đầu của sợi dây, để nếu chiếc thuyền hướng vào xoáy nước tôi có thể kéo cậu lùi ra. Hiểu chứ?
- Hiểu, nhưng cậu... Làm sao...
Wabi nói, thản nhiên:
- À, tôi sẽ bơi! Tôi không ngán một xoáy nước nhỏ như thế này chút nào!
Mukoki chắc lưỡi vui vẻ, và Rod không hỏi thêm. Anh làm theo lời Wabi, thọc sâu mái chèo và chèo liên tục cho tới khi chiếc thuyền an toàn tới mũi đất phía ngoài của tảng đá. Khi anh nhìn lại, Wabi đã cột sợi dây xung quanh hông và bơi vào dòng nước. Với một dấu hiệu của Mukoki, anh lao thẳng không chút sợ sệt vào mép xoáy nước và như một con cá cắn câu, anh được nhanh chóng kéo qua an toàn. Phần lớn quần áo khô của anh đã đặt trên thuyền, và sau khi Wabigoon thay quần áo, những nhà mạo hiểm đã sẵn sàng tiếp tục cuộc hành trình xuống hẻm núi. Một đoạn mang vác ngắn nữa đưa họ tới dòng chính của con suối, nơi một lần nữa họ hạ thủy con thuyền.
Wabi nói, khi họ hướng thuyền vào dòng nước xiết:
- Nếu toàn bộ chuyến đi này cứ ly kỳ như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ tới được kho vàng. Một người điên, một xoáy nước, một cái nhà tù bằng đá, tất cả trong một đêm, gần như chúng ta không thể chịu đựng hơn nữa.
Rod nói:
- Có rất nhiều chân lý trong câu ngạn ngữ “Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí.” Nhưng có lẽ từ giờ chúng ta sẽ xuôi chèo mát mái.
- Phải vậy!
Mukoki lẩm bẩm ở phía sau.
Ít ra, niềm lạc quan của Rod cũng đã được xác nhận trong ngày hôm đó. Cho tới trưa, chiếc thuyền trôi nhanh xuống hẻm núi mà không gặp rủi ro gì. Dòng suối cứ sau mỗi dặm lại mở rộng và sâu hơn do nhiều khe nước đổ từ đỉnh xuống, nhưng chỉ đôi lúc mới có một tảng đá đe dọa hành trình của họ, và không có một nhánh cây nào trôi giạt.
Khi đổ bộ để ăn trưa, những nhà mạo hiểm tin chắc vào hai điều: họ đã vượt xa khỏi tầm của người điên, và đã đến rất gần thác nước thứ nhất. Ký ức về những trải nghiệm kinh hoàng vừa qua được thay thế bởi niềm phấn khích của âm thanh và cảnh vật của thác nước đầu tiên, vốn gắn liền với cuộc truy tìm kho báu của họ. Lần này, họ nấu một bữa ăn mừng vui vẻ, và công việc chuẩn bị cũng như ăn uống chiếm mất hơn một giờ.
Khi tiếp tục lên đường, Mukoki ngồi lên trên mũi thuyền, đôi mắt sắc bén của ông quét qua những tảng đá và vách núi ở phía trước. Hai giờ sau khi xuất phát ông bật kêu to, và giơ một bàn tay lên đầu ra dấu cảnh báo. Cả ba lắng nghe. Mơ hồ trong tiếng dòng nước ào ạt chảy là tiếng thác đổ xa xa!
Giờ đây họ đã quên đi người điên ở hẻm núi xa, không chú ý đến điều gì khác ngoài sự thật rằng cuối cùng họ đã tới được ngọn thác đầu tiên trong ba con thác dẫn họ tới kho vàng. Wabi hú lên một tiếng vang vọng và dội đi dội lại giữa những vách núi, và Rod cũng hú theo với hết sức mình. Mukoki mỉm cười, khẽ chắc lưỡi theo thói quen. Một vài phút sau ông ra hiệu cho Wabi hướng chiếc thuyền vào bờ.
Ông nói:
- Chúng ta bắt đầu mang vác bộ ở đây. Nước ở đây chảy qua thác!
Một chuyến mang vác ngắn khoảng ba trăm thước đưa họ tới ngọn thác lớn. Như Mukoki đã nói sau chuyến du hành thám hiểm dài cách đây vài tháng trước, nó là một thác nước rất nhỏ, chiều cao không hơn ba thước. Nhưng bên trên nó lúc này là một dòng nước đang gầm lên sôi sục. Có một lối đi dễ dàng đưa tới con suối bên dưới thác, và họ không mất chút thời gian nào để tiếp tục hành trình.
Dù đã đi trọn bốn mươi dặm từ sáng, ngày hôm đó là ngày dễ chịu và thú vị nhất đối với ba nhà mạo hiểm. Trên dòng nước suối lúc này họ chỉ hơi vất vả chút ít, và sự biến đổi không ngừng của khe núi tuyệt vời giữa hai mép núi làm lòng họ lâng lâng. Vào xế chiều, chuyến hành trình chuyển hướng từ đông bắc sang chính bắc, và điểm này cũng là một nơi hạ trại lý tưởng. Trong phạm vi khoảng một mẫu Anh có một thung lũng nhỏ đầy cát trắng, và có rất nhiều củi khô ở bên rìa thung lũng.
Wabi nói khi họ kéo chiếc thuyền lên bờ:
- Một khoảnh đất thật lạ lùng! Trông cứ như...
Mukoki nói tiếp:
- Một cái hồ! Cách đây khá lâu nó là một cái hồ.
- Khúc ngoặt của con suối tại chỗ này đã cuốn theo nhiều cát đến nỗi nước không thể tràn lên được.
Rod nói thêm, nhìn quanh khu đất.
Wabi lui lại vài bước. Đột nhiên anh dừng lại, và với một tiếng la to anh vẫy gọi các bạn một cách kích động. Có cái gì đó trong thái độ của anh thôi thúc cả Rod và Mukoki cùng chạy tới chỗ anh.
Khi họ tới nơi, chàng trai da đỏ đứng im lặng chỉ tay vào một vật gì đó trên nền cát.
In dấu rõ ràng trên nền cát là hình dáng một vết chân người, một bàn chân trần trụi ở ngay đáy cái hồ khô cạn.
Và từ dấu chân đó, đôi mắt của những nhà mạo hiểm nhanh chóng lướt qua hàng trăm dấu chân khác, cho tới khi với họ dường như có cả chục người chân trần đã nhảy múa trên lớp cát đó chỉ cách đấy vài giờ.
Và Rod, nhìn về phía một thân cây trôi giạt, trông thấy một điều khác... Một cái gì đó mà anh chỉ về nó, không thốt nên lời, mặt tái nhợt hệt như gương mặt của Wabigoon!
Săn Vàng Miền Viến Bắc Săn Vàng Miền Viến Bắc - James Oliver Curwood Săn Vàng Miền Viến Bắc