If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Julia Quinn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1420 / 22
Cập nhật: 2015-12-21 10:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
al-lia-a-tive (Danh từ): Điều mang đến sự trấn an tạm thời hoặc thoáng qua.
Tôi đang học được rằng nụ hôn chỉ là một cách xoa dịu sự yếu đuối khi trái tim ai đó vỡ vụn.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Blake bịt chặt tay lên miệng Caroline. Anh biết cách giữ im lặng và có nhiều năm kinh nghiệm trong việc giữ cho ai đó hoàn toàn im lặng. Nhưng Chúa mới biết Caroline có thể gây ra chuyện gì. Người phụ nữ điên rồ này có thể hắt hơi bất cứ lúc nào. Hoặc nấc. Hoặc cựa quậy.
Nàng nhìn anh trừng trừng. Blake nghĩ nàng đúng là một kẻ nhát gan. Anh giơ bàn tay còn lại lên để giữ chặt bắp tay nàng nhằm khiến nàng bất động. Anh không quan tâm liệu nàng có bị bầm tím đến cả tuần hay không; chẳng ai biết Prewitt sẽ làm gì nếu biết kẻ ương ngạnh được mình giám hộ đang núp sau ghế trong phòng khách. Sau cùng thì khi chạy trốn khỏi nơi này, Caroline cũng đã mang toàn bộ số tài sản của mình ra khỏi nhà hắn.
Prewitt ngáp dài rồi đứng dậy, và trong một khoảnh khắc, tim Blake đập mạnh với những hy vọng. Nhưng tên đàn ông chết tiệt đó lại chỉ đi ngang qua bàn và rót thêm một ly brandy khác.
Blake nhìn Caroline. Không phải nàng từng nói với anh rằng Prewitt không bao giờ để tinh thần bị lú lẫn bởi rượu hay sao? Nàng nhún vai, rõ ràng là chẳng hề biết người giám hộ của mình đang làm gì.
Prewitt lại ngồi phịch xuống sofa rồi lẩm bẩm, “Con bé chết tiệt!”
Mắt Caroline mở lớn.
Blake chỉ vào nàng và mấp máy môi, Cô ư?
Nàng nhún vai và chớp mắt.
Blake nhắm mắt lại một lúc, cố đoán xem Prewitt ám chỉ ai. Chẳng có cách nào có thể chắc chắn được điều này. Đó có thể là Caroline, cũng có thể là Carlotta De Leon.
“Nó có thể ở chỗ quỷ nào cơ chứ?” Prewitt nói theo sau hẳn là âm thanh của một cú hớp brandy cực lớn.
Caroline chỉ vào mình và Blake cảm thấy miệng nàng đang mấp máy thành từ, Tôi á dưới tay anh. Dù thế, anh cũng không phản ứng lại. Anh quá bận rộn với việc hoàn toàn tập trung vào Prewitt. Nếu lúc này, tên khốn phản gián đó phát hiện ra họ thì nhiệm vụ của họ sẽ đổ bể.
Ồ, không hoàn toàn. Blake chắc chắn là anh và James có thể dễ dàng tóm được Prewitt vào đêm đó nếu cần, nhưng như vậy có nghĩa là anh và bạn mình có thể sẽ phải rời đi tay không. Tốt hơn hết là kiên nhẫn và chờ thêm ba tuần nữa. Sau đó vòng quay gián điệp sẽ được đóng lại mãi mãi.
Và chỉ khi Blake cảm thấy chân bắt đầu tê dại, Prewitt mới đặt mạnh chiếc cốc lên bàn rồi bước ra khỏi phòng. Blake đếm đến mười rồi mới bỏ tay khỏi miệng Caroline và thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng thở phào thật nhanh kèm theo một câu hỏi, “Anh có nghĩ rằng hắn đang nói đến tôi không?”
“Tôi không biết,” Blake trả lời thành thật, “Nhưng tôi sẽ chẳng ngạc nhiên chút nào nếu sự thật đúng là như thế.”
“Anh có cho rằng hắn đã phát hiện ra James không?”
Anh lắc đầu. “Nếu có, chúng ta sẽ nghe thấy vài tiếng xô xát. Dù vậy thì điều đó cũng không có nghĩa là chúng ta đã được an toàn. Và tất cả những gì chúng ta biết là Prewitt đang tán bộ xuống đại sảnh trước khi bước vào phòng khách phía nam.”
“Giờ chúng ta phải làm sao?”
“Chờ đợi.”
“Chờ đợi cái gì?”
Anh quay ngoắt sang đối mặt với nàng. “Cô hỏi nhiều quá đấy.”
“Đó là cách duy nhất để học được những thứ hữu ích.”
“Chúng ta đợi,” Blake trả lời với vẻ thiếu kiên nhẫn, “cho đến khi nhận được thêm bất cứ dấu hiệu nào từ Riverdale.”
“Nếu anh ấy đang chờ dấu hiệu của chúng ta thì sao?”
“Cậu ta sẽ không.”
“Làm sao anh biết chắc được?”
“Riverdale và tôi đã làm việc cùng nhau bảy năm rồi. Tôi biết kiểu của cậu ta.”
“Tôi không thực sự hiểu làm thế nào anh có thể sẵn sàng cho tình huống đặc thù này.”
Anh bắn cho nàng một cái nhìn khó chịu đến nỗi nàng phải ngậm chặt miệng lại. Nhưng nàng chỉ làm thế sau khi đã đảo mắt nhìn anh.
Blake mặc kệ nàng trong vài phút, đây quả là điều không dễ dàng gì với anh. Chỉ tiếng thở của nàng cũng khiến anh bị kích thích. Phản ứng lúc này không phù hợp với hoàn cảnh cho lắm, và anh cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào với nó, kể cả cùng Marabelle. Thật không may là dường như anh chẳng thể làm gì được với nó, và điều đó khiến tâm trạng anh càng dấn sâu vào khó chịu.
Sau đó nàng cử động, cánh tay nàng vô tình cọ vào hông anh, và…
Blake nhất định không để suy nghĩ đó đi xa hơn. Đột nhiên anh nắm lấy tay nàng và đứng dậy. “Đi thôi!”
Caroline nhìn quanh đầy bối rối. “Chúng ta đã nhận được dấu hiệu nào đó từ ngài hầu tước ư?”
“Không, nhưng chúng ta chờ đủ lâu rồi.”
“Nhưng tôi tưởng anh đã nói là...”
“Nếu muốn trở thành một phần trong vụ này,” anh rít lên, “Cô cần phải học cách tuân lệnh. Và không thắc mắc.”
Nàng nhướng mày. “Tôi rất vui vì cuối cùng anh cũng quyết định cho tôi cùng tham gia.”
Nếu có thể cắt lưỡi nàng vào lúc đó, Blake sẽ làm ngay. Hoặc ít nhất là sẽ thử. “Theo tôi,” anh quát.
Caroline chào anh rồi nhón từng bước nhỏ theo sau anh về phía cửa. Blake nghĩ mình xứng đáng được nhận huân chương vinh danh cho việc đã không nhấc nàng lên Và ném nàng ra cửa sổ. Ít nhất thì anh sẽ phải yêu cầu một thù lao khổng lồ từ Bộ Chiến tranh. Nếu họ không đưa tiền cho anh, thì hẳn cũng sẽ giao cho anh vài cơ ngơi thu từ một tên tội phạm ở đâu đó.
Chắc chắn là anh xứng đáng được nhận thêm chút gì đó trong nhiệm vụ này. Caroline có thể khá thú vị để hôn, nhưng trong công việc thì nàng đúng là khó chịu khủng khiếp.
Anh tiến đến ngưỡng cửa đang mở và ra hiệu cho nàng đứng sau mình. Đặt tay lên cò súng, anh nhìn chăm chú vào đại sảnh, chắc chắn không có ai trong đó rồi mới bước ra Caroline theo sau anh mà không nhận được một hướng dẫn bằng lời nào, vì anh biết là nàng sẽ chủ động. Cô nàng đó chắc chắn là chẳng cần phải thúc giục để bước ra và đối diện với nguy hiểm.
Nàng quá cứng đầu, quá bất cẩn. Nó mang những ký ức quay về bên anh.
Marabelle.
Blake nhắm nghiền mắt lại trong vài giây, cố gạt hình ảnh vị hôn thê ra khỏi tâm trí. Nàng có thể vẫn sống trong trái tim anh, nhưng không có chỗ ở đây, tối nay, trong dinh thự Prewitt. Không nếu như Blake muốn đưa cả ba người họ ra ngoài một cách an toàn.
Tuy nhiên, ký ức về Marabelle nhanh chóng bị những cú chọc liên tục của Caroline vào bắp tay anh gạt sang một bên. “Lại sao nữa?” anh quát.
“Không phải là ít nhất thì chúng ta cũng nên lấy mực, bút và giấy sao? Đó không phải là lý do chúng ta đến đây ư?”
Blake cuộn chặt những ngón tay thành nắm đấm với vẻ căng thẳng và chậm rãi nói, “Đúng. Đúng, đó quá là một ý hay.”
Nàng lại lao ngang qua căn phòng và thu thập vật dụng cần thiết khi anh thầm nguyền rủa chính mình. Anh đang trở nên ủy mị và yếu đuối. Quên mất điều gì đó đơn giản như bút và mực thật không giống anh chút nào. Anh muốn thoát khỏi Bộ Chiến tranh, những hiểm nguy và những âm mưu nhiều hơn bất cứ thứ gì. Anh muốn được sống một cuộc sống mà chẳng phải lo lắng về việc nhìn thấy những người bạn của mình bị giết, chẳng cần làm gì ngoài đọc sách và nuôi những chú chó săn lười biếng, nghịch ngợm và...
“Tôi đã có tất cả những thứ chúng ta cần,” Caroline thì thầm, cắt đứt những suy tư của anh.
Anh gật đầu và họ tiến bước vào đại sảnh. Khi đến ngưỡng cửa dẫn vào phòng khách phía nam, Blake gõ bảy lần lên lớp gỗ, những ngón tay tìm thấy giai điệu quen thuộc mà anh và James đã cùng nhau nghĩ ra nhiều năm về trước, khi họ vẫn còn là những học sinh trung học ở Eton.
Cánh cửa được kéo vào trong, chỉ một inch nhỏ, sau đó Blake đẩy nó mở ra đủ để anh và Caroline có thể lách vào. James đang dựa lưng vào tường với ngón tay đặt trên cò súng. Anh ta thở dài một tiếng nhẹ nhõm khi thấy chỉ có Blake và Caroline bước vào phòng.
“Cậu không nhận ra tiếng gõ ư?” Blake hỏi.
James gật đầu cộc lốc. “Không thể mất cảnh giác.”
“Tôi cũng nghĩ thế,” Caroline đồng ý. Công việc gián điệp khiến bao tử nàng nhộn nhạo. Nó chắc chắn là thú vị, nhưng chẳng có gì ở nó khiến nàng muốn được thường xuyên tham gia cả. Nàng không biết hai người họ có thể chịu đựng được lâu đến thế bằng cách nào mà không khiến thần kinh bị xói mòn.
Nàng quay về phía James. “Oliver có vào đây không?”
Anh ta lắc đầu. “Nhưng tôi nghe thấy tiếng gã ở đại sảnh.”
“Gã khiến chúng tôi mắc kẹt vài phút ở phòng khách phía tây.” Nàng rùng mình. “Thật đáng sợ!”
Blake bắn cho nàng cái nhìn đánh giá kỳ quặc.
“Tôi đã mang bút, mực và giấy đến đây,” Caroline nói tiếp, đặt những dụng cụ dùng để viết lên bàn của Oliver. “Chúng ta có nên sao chép toàn bộ dữ liệu bây giờ không? Tôi muốn làm ngay. Tôi thực sự không bao giờ có ý định dành quá nhiều thời gian ở dinh thự này đâu.” Chỉ có ba trang giấy trong tập dữ liệu, vì thế mỗi người cầm một tờ giấy và nhanh chóng sao chép nó sang một tờ giấy mới. Những trang giấy không sạch sẽ cho lắm vì vết mực loang lỗ, nhưng vẫn dễ đọc, và đó là tất cả những gì họ cần.
James cẩn thận đặt tập tài liệu vào lại ngăn kéo rồi khóa nó lại.
“Đã sắp xếp lại mọi thứ trong phòng chưa?” Blake hỏi.
James gật đầu. “Tôi đã làm xong xuôi khi hai người không có ở đây.”
“Tốt lắm. Chúng ta rời khỏi đây thôi!”
Caroline quay sang vị hầu tước. “Anh có nhớ mang theo một tài liệu cũ để làm bằng chứng không?”
“Tôi chắc chắn là cậu ta biết phải làm gì với vụ này,” Blake nói cụt ngủn. Rồi quay sang hỏi James, “Đúng không?”
“Chúa ơi!” James nói với giọng phẫn nộ. “Hai người còn tệ hơn cả hai đứa bé mới chập chững biết đi. Đúng, dĩ nhiên là tôi đã mang theo chúng, và nếu hai người không ngừng tranh cãi, tôi sẽ khóa cả hai lại đây và mặc kệ hai người với Prewitt cùng cái họng súng chết tiệt của gã.”
Cằm Caroline trễ xuống trước cơn bột phát khỏi vẻ điềm đạm thông thường của hầu tước. Nàng liếc trộm Blake một cái, để ý rằng anh cũng khá ngạc nhiên trước điều này, và có lẽ còn có chút xấu hổ.
James cau mày nhìn hai người họ trước khi ghim ánh mắt về phía Caroline và hỏi, “Làm cách nào chúng ta ra khỏi đây được?”
“Chúng ta không thể ra bằng lối cửa sổ với lý do hệt như lúc đi vào. Nếu Farnsworth vẫn thức, ông ta chắc chắn sẽ nghe thấy chúng ta. Nhưng chúng ta có thể rời đi bằng đường lúc nãy.”
“Vào sáng hôm sau, sẽ không ai nghi ngờ gì việc cánh cửa đó không được khóa hay sao?” Blake hỏi.
Caroline lắc đầu. “Tôi biết cách đóng để chốt cửa rơi xuống và đóng lại. Sẽ không một ai biết được đâu.”
“Tốt,” James nói. “Đi thôi!”
Bộ ba lặng lẽ di chuyển qua ngôi nhà, tạm dừng ở bên ngoài phòng khách phía nam để James có thể khoá cánh cửa về vị trí cũ rồi thoát ra bằng đường sân bên trái. Vài phút sau, họ đã có mặt ở nơi buộc ngựa.
“Ngựa của tôi ở đằng kia,” Caroline nói chỉ vào đám cây nhỏ trồng cạnh vườn.
“Tôi đoán là cô đang ám chỉ đến con ngựa của tôi,” Blake cắt ngang, “con mà cô đã thuận tiện mượn đi.”
Nàng hừ nhẹ. “Hãy thứ lỗi cho cách sử dụng tiếng Anh không chính xác của tôi, thưa ngài Ravenscroft. Tôi...”
Nhưng bất kể điều nàng đang định nói là gì, và tự bản thân nàng thậm chí còn không chắc chắn mình định nói gì, tất cả đều mất tích sau tiếng nguyền rủa của James. Trước khi nàng hay Blake có thể nói thêm một từ nào khác, anh ta đã gọi cả hai là những kẻ đầu óc bã đậu, là đồ ngốc, và thứ gì đó hệt như thế - thứ mà Caroline cũng không thực sự hiểu. Tuy nhiên, nàng lại khá chắc chắn rằng đó là một lời xúc phạm. Rồi trước khi một trong số bọn họ có cơ hội để đáp trả, James đã nhảy lên ngựa và phi khỏi ngọn đồi.
Caroline chớp mắt và quay sang Blake. “Anh ấy khá là khó chịu với chúng ta, phải không?”
Blake phản ứng lại bằng cách nhấc nàng lên con ngựa của mình rồi nhảy lên phía sau nàng. Họ cưỡi ngựa theo vòng ngoài của dinh thự Prewitt cho đến khi tới chỗ cái cây mà nàng buộc ngựa. Caroline đã sớm ngồi trên lưng chú ngựa của riêng mình.
“Theo tôi,” Blake hướng dẫn và phi ngựa rời đi.
~*~
Một hoặc hai giờ sau, Caroline theo sau Blake băng qua cửa trước của trang viên Seacrest. Nàng đã quá mệt mỏi, đau nhức và chẳng muốn gì khác ngoài bò lên giường, nhưng trước khi nàng có thể lao lên cầu thang, anh đã giữ khuỷu tay nàng lại và kéo nàng vào phòng làm việc của mình.
Hoặc có lẽ đẩy mới là một thuật ngữ chính xác hơn cho hành động này.
“Không thể đợi đến sáng mai được sao?” nàng vừa ngáp dài vừa hỏi.
“Không.”
“Tôi buồn ngủ chết đi được.”
Không có phản ứng gì.
Caroline quyết định thử một chiến thuật khác. “Anh cho rằng chuyện gì đã xảy ra với hầu tước thế?”
“Tôi không quan tâm nhiều đến việc đó.”
Nàng chớp mắt. Thật kỳ lạ. Rồi nàng lại không thể ngăn nổi mình ngáp một lần nữa. “Anh định mắng tôi sao?” nàng hỏi. “Bởi vì nếu đúng là thế, thì có thể tôi cũng phải cảnh cáo anh rằng tôi thực sự không đủ sức chống lại đâu và...”
“Cô không ư?” anh rõ ràng là gầm lên.
Nàng lắc đầu và hướng về phía cửa. Sẽ chẳng có tác dụng gì trong việc cố nói lý lẽ với anh khi anh đang ở trong tâm trạng như thế này. “Tôi sẽ gặp lại anh vào sáng mai. Tôi đảm bảo là dù anh có khó chịu về cái gì đi chăng nữa thì nó cũng sẽ kéo dài cho đến tận lúc đó.”
Blake tóm lấy váy nàng và kéo nàng trở lại giữa phòng. “Cô sẽ không đi đâu cả,” anh gầm gừ.
“Phiền anh nhắc lại xem nào.”
“Chỉ là tối nay cô đã nghĩ cái quái quỷ gì khi làm những chuyện vừa rồi thế?”
“Giữ cho anh một mạng sống thì sao?” nàng đùa.
“Đừng có đùa.”
“Tôi không đùa. Tôi đã cứu anh một mạng. Và tôi nhớ là mình đã không được nghe bất cứ lời cảm ơn nào từ anh.”
Anh lẩm bẩm điều gì đó trong miệng cùng câu nói, “Cô không cứu tôi. Và cô đã tự đe dọa mạng sống của chính mình.”
“Tôi không ngụy biện cho câu thứ hai, nhưng chắc chắn đêm nay, tôi đã cứu anh một mạng. Nếu tôi không phi đến dinh thự Prewitt để cảnh báo cho các anh về Farnsworth và tiệc trà lúc mười giờ đêm của ông ta, chắc chắn ông ta đã bắn chết các anh rồi.”
“Đó là điểm đáng bàn đấy, Caroline.”
“Tất nhiên rồi,” nàng đáp kèm tiếng khịt mũi khinh khỉnh. “Tôi đã cứu rỗi mạng sống khốn khổ của anh, và Farnsworth cũng sẽ không bao giờ có được cơ hội để bắn anh.”
Anh nhìn nàng chằm chằm dữ dội một lúc lâu. “Tôi chỉ nói điều này một lần duy nhất. Cô sẽ không dính dáng gì tới công việc đưa người giám hộ của mình ra công lý nữa.”
Caroline vẫn giữ im lặng.
Một lúc sau, Blake đã mất sạch kiên nhẫn với thái độ chẳng thèm phản ứng của nàng, vì thế anh yêu cầu, “Sao? Sao cô không trả lời?”
“Tôi đã trả lời nhưng anh không thích nó.”
“Chết tiệt nhà cô, Caroline!” anh bùng nổ. “Cô thậm chí không nghĩ đến sự an toàn của mình lấy một lần sao?”
“Tất nhiên là tôi có. Anh tưởng tôi thích trò mạo hiểm với cái cổ của mình tối nay lắm hả? Tôi thậm chí còn có thể bị giết. Hay tệ hơn là anh đã có thể bị giết. Hoặc Oliver có thể đã tóm được tôi và ép tôi phải cưới Percy.” Nàng nhún vai. “Chúa lòng lành, có lẽ tôi sẽ gặp ác mộng về cái viễn cảnh cuối cùng đó trong vài tuần mất.”
“Chắc chắn là cô dường như đã rất thích thú.”
“Chà, tôi không thích một chút nào. Tôi thấy phát ốm lên được khi biết rằng chúng ta đang đối mặt với nguy hiểm.”
“Nếu quá sợ hãi, tại sao cô không khóc hoặc hành động như một phụ nữ bình thường chứ?”
“Một phụ nữ bình thường ư? Thưa ngài, ngài đang xúc phạm tôi và toàn bộ phái nữ đấy.”
“Cô phải thừa nhận rằng đa số phụ nữ đều sẽ cần muối ngửi[1] trong đêm nay.”
[1. Cách chữa theo dân gian để giữ tỉnh táo khi gặp chuyện sợ hãi hay bất ngờ.]
Nàng trừng mắt nhìn anh, cả người run lên vì giận dữ. “Tôi được mong chờ phải xin lỗi vì đã không suy sụp khóc lóc và phá hỏng toàn bộ kế hoạch của các anh ư? Tôi đã rất sợ... Không, tôi đã chết điếng người, nhưng tôi sẽ trở nên tốt đẹp thế nào nếu không giữ vững sự can đảm của mình chứ? Ngoài ra,” nàng thêm vào với vẻ mặt ngày càng ủ rũ, “Hầu hết thời gian, tôi đã quá tức giận với anh đến mức quên cả sợ.”
Blake nhìn đi nơi khác. Nghe nàng thú nhận nỗi sợ hãi khiến anh thậm chí còn thấy tồi tệ hơn. Nếu như có bất cứ điều gì xảy ra với nàng đêm nay thì đó đã chính là lỗi của anh. “Caroline,” anh nói bằng giọng thấp trầm. “Tôi sẽ không để cô gây nguy hiểm cho chính mình. Tôi nghiêm cấm đấy.”
“Anh không có quyền cấm đoán tôi bất cứ điều gì.”
Mạch ở cổ họng anh bắt đầu co giật. “Chỉ cần cô đang sống trong nhà tôi...”
“Ồ, lạy Chúa, anh có vẻ chẳng khác gì những tên giám hộ của tôi.”
“Giờ thì cô đang xúc phạm tôi đấy.”
Nàng thở dài đầy thất vọng. “Tôi không biết bằng cách nào anh lại có thể chịu đựng nổi chuyện phải liên tục sống trong nguy hiểm như thế. Tôi cũng không biết bằng cách nào gia đình anh có thể chịu đựng nổi nó. Hẳn là họ sẽ lo lắng cho anh chết đi được.”
“Gia đình tôi không biết chuyện này.”
“Sao cơ?” nàng rít lên. “Làm sao có thể chứ?”
“Tôi chưa bao giờ nói với họ về điều đó.”
“Thật tồi tệ,” nàng thốt lên với cảm giác kinh khủng, “Thật sự tồi tệ. Nếu có một gia đình, tôi sẽ không bao giờ đối xử với họ thiếu tôn trọng đến thế.”
“Chúng ta không ở đây để bàn luận về gia đình tôi,” anh nghiến răng. “Chúng ta ở đây để bàn luận về hành vi kỳ ngu xuẩn của cô.”
“Tôi dứt khoát không thừa nhận hành vi của mình là cực kỳ ngu xuẩn đâu. Nếu anh là tôi, anh cũng sẽ làm chính xác những công việc như thế mà thôi.”
Nhưng tôi không phải cô vì cô quá rắc rối, và hơn nữa, tôi đã có gần chục năm kinh nghiệm trong chuyện này. Cô thì không.”
“Anh muốn gì ở tôi? Muốn tôi hứa sẽ không bao giờ xen vào chuyện của anh nữa ư?”
“Đó sẽ là một khởi đầu khôn ngoan.”
Caroline chống tay lên hông và hếch cằm về phía trước. “Ồ, không đâu. Tôi không nên thích thứ gì đó nhiều hơn là tránh xa khỏi nguy hiểm cho đến cuối đời, nhưng anh lại đang gặp nguy hiểm, và nếu có thể làm gì đó để giúp đỡ, tôi chắc chắn là sẽ không đứng yên đâu. Làm sao tôi có thể sống tiếp khi anh bị thương chứ?”
“Em là người phụ nữ cứng đầu nhất mà tôi bất hạnh gặp phải.” Anh cào tay qua mái tóc và lẩm bẩm gì đó trước khi nói, “Em không thấy là tôi đang bảo vệ em sao?”
Caroline cảm thấy điều gì đó khá ấm áp đang len lỏi trong nàng, và những giọt lệ bắt đầu dâng lên trong khóe mắt. “Có,” nàng nói, “Nhưng anh lại không thể nhìn ra rằng tôi cũng đang cố làm điều tương tự.”
“Đừng!” Giọng anh lạnh lẽo, cộc lốc và khắc nghiệt đến mức thực sự đã khiến Caroline phải lùi lại một bước.
“Tại sao anh lại có thể thô lỗ đến thế?” nàng thì thầm.
“Lần cuối cùng một người phụ nữ nghĩ đến việc bảo vệ tôi...”
Giọng anh nhỏ dần, nhưng Caroline chẳng cần nghe hết mới có thể hiểu được nỗi thống khổ đang hằn rõ trên khuôn mặt anh. “Blake,” nàng nói dịu dàng, “Tôi không muốn tranh cãi về điều này.”
“Vậy hãy hứa với tôi.”
Nàng nuốt xuống, biết rằng anh đang muốn yêu cầu một điều mà nàng không thể nào đồng ý.
“Đừng đặt bản thân vào nguy hiểm một lần nữa. Nếu có chuyện gì đó xảy đến với em. Tôi... tôi không thể chịu nổi Caroline.”
Nàng quay mặt đi, mắt đẫm lệ. Và nàng không muốn anh nhìn thấy phản ứng xúc động của mình trước lời yêu cầu khẩn thiết của anh. Có điều gì đó trong giọng anh đã chạm đến đáy tim nàng, điều gì đó trong cái cách đôi môi anh cử động dù chỉ một chút trước khi anh lên tiếng, như thể anh đang tìm kiếm trong tuyệt vọng những từ ngữ có thể diễn tả đúng tâm trạng của mình.
Nhưng rồi anh lại nói, “Tôi sẽ không để bất cứ một phụ nữ nào khác phải chết,” và nàng biết rằng đó không phải là về nàng. Mà là về anh, về cảm giác tội lỗi mà anh đang phải gánh chịu cho cái chết của vị hôn thê của mình. Nàng không biết rõ về cái chết của Marabelle, nhưng những gì James nói đủ nhiều để nàng có thể hiểu rằng Blake vẫn tự kết án mình cho cái chết đó.
Caroline nghẹn ngào trong tiếng nấc. Làm sao nàng có thể tranh giành với một phụ nữ đã khuất cơ chứ?
Chẳng nhìn anh lấy một cái, nàng chạy về phía cửa. “Tôi xuống lầu đây. Nếu còn bất cứ điều gì muốn nói, anh có thể nói vào sáng mai.”
Nhưng trước khi có thể nắm lấy núm cửa, nàng đã nghe thấy tiếng anh vang lên, “Chờ đã!”
Chỉ một từ, nhưng nàng lại không đủ sức chống lại. Nàng chậm rãi quay lại nhìn anh.
Blake chăm chú nhìn nàng, không thể dời mắt khỏi khuôn mặt nàng. Anh muốn nói với nàng điều gì đó, có trăm ngàn từ ngữ đang vỡ vụn trong tâm trí, nhưng anh lại chẳng nghĩ nổi một câu để nói cho nàng nghe. Và rồi không nhận ra mình đang làm gì, anh chỉ tiến một bước về phía nàng rồi lại một bước nữa, một bước nữa, cho đến khi nàng nằm gọn trong vòng tay anh.
“Đừng bao giờ khiến tôi lo lắng một lần nữa,” anh thì thầm vào mái tóc nàng.
Nàng không trả lời, nhưng anh cảm nhận được cơ thể ấm áp và mềm mại của nàng đang dựa vào người mình. Rồi anh nghe thấy tiếng nàng thở dài. Đó là thứ âm thanh nhẹ nhàng và gần như không nghe rõ, nhưng ngọt ngào và nói với anh rằng nàng muốn anh. Có thể không phải theo cái cách anh muốn nàng, chết tiệt, anh ngờ rằng điều đó là có thể; anh không thể nhớ nổi mình đã bao giờ từng khao khát một phụ nữ với nhu cầu mãnh liệt đến thế này hay chưa. Nhưng nàng cũng muốn anh. Anh có thể chắc chắn về điều đó.
Môi anh tìm thấy môi nàng, anh ngấu nghiến nàng với tất cả những sợ hãi và khao khát mà mình đã cảm thấy suốt cả tối. Nàng có vị như mỗi giấc mơ của anh và thuần khiết tựa thiên đường.
Blake biết mình thật đáng nguyền rủa.
Anh có thể không bao giờ có nàng, không bao giờ yêu nàng theo cách mà nàng xứng đáng được yêu, nhưng anh lại quá ích kỷ khi để nàng ra đi. Chỉ khoảnh khắc này thôi, anh có thể và sẽ vờ rằng anh là của nàng, còn nàng là của anh, và trái tim anh vẫn còn lành lặn.
Họ ngã xuống sofa, Caroline hạ mình nhẹ nhàng trên người anh, và anh chẳng tốn thời gian cho việc đổi vị trí với nàng. Anh muốn cảm nhận nàng loay hoay phía dưới mình, quằn quại trong những khao khát hệt như anh - thứ đang xâm chiếm anh. Anh muốn được nhìn thấy đôi mắt nàng cũng tối lại và rực cháy những ngọn lửa đam mê.
Tay anh lần xuống phía dưới vạt váy nàng, mạnh dạn dịu dàng xoa lên bắp chân mềm mại của nàng trước khi trượt lên đùi nàng. Nàng rên rỉ phía dưới anh, âm thanh ngọt lịm mà rất có thể là tên anh, hoặc cũng có thể chỉ là một tiếng rên rỉ, nhưng Blake chẳng quan tâm. Tất cả những gì anh cần, anh muốn, và anh quan tâm chính là anh muốn nàng.
Toàn bộ nàng.
“Chúa giúp anh, Caroline,” anh nói, hầu như không còn nhận ra giọng mình. “Anh cần em. Đêm nay. Ngay lúc này. Anh cần em.” Tay anh đã chạm đến thắt lưng mình, điên cuồng cử động để tự giải phóng bản thân. Dù thế, anh vẫn phải ngồi dậy mới có thể tháo được chúng ra, và khoảng thời gian đó cũng vừa đủ để nàng nhìn anh, thực sự nhìn vào anh. Chỉ một khoảnh khắc đó đã xóa đi đám mây mù của đam mê đang bao phủ lấy nàng, nàng lảo đảo ngồi dậy và rời khỏi ghế.
“Không,” nàng hổn hển. “Không phải như thế này. Không... Không.”
Blake chỉ dõi theo bóng nàng rời đi, căm ghét chính mình vì đã đến gần nàng như một tên cầm thú. Nhưng nàng khiến anh ngạc nhiên khi chợt dừng lại bên ngưỡng cửa.
“Đi đi,” giọng anh khàn khàn. Nếu như nàng không rời khỏi căn phòng này ngay lập tức, anh biết mình sẽ đuổi theo nàng, và nàng sẽ chẳng thể chạy thoát.
“Anh ổn chứ?”
Anh nhìn nàng chằm chằm, choáng váng. Suýt nữa anh đã làm nhục nàng. Đã cướp đi trinh tiết của nàng mà không hề liếc mắt nhìn lại.
“Sao em lại hỏi thế?”
“Anh ổn chứ?”
Nàng sẽ không bỏ đi mà không có câu trả lời, vì thế anh gật đầu.
“Vậy thì tốt. Gặp lại anh ngày mai.”
Và rồi nàng thực sự rời đi.
Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế - Julia Quinn Săn Lùng Quý Cô Thừa Kế