TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4921 / 7
Cập nhật: 2015-11-18 19:15:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
n Vũ quay lại khi cánh cửa phòng làm việc hé mở, Lâm Vỹ bước vào, theo bản năng tim cô đập dồn trước người dàn ông lạnh lùng và xa cách này. Người đàn ông mà suốt hai tuần lễ làm việc bên cạnh nhau không hề mỉm cười hay có một lời nói, một cử chỉ dịu dàng đối với cộ Song Ân Vũ phải nhìn nhận chính vì thế mà cô không sao lãng công việc của mình. Nhiệm vụ trước mắt cô bây giờ là học tập và làm việc thật tốt sau những bài giảng và những chỉ dạy của anh. Cô mơ ước một ngày được kề vai sát cánh với anh cùng đưa sự nghiệp của họ phát triển và vững mạnh. Cô muốn trở thành một người có ích. Và muốn đón nhận sự thương yêu của tất cả mọi người.
Như thường lệ, Lâm Vỹ ngồi vào bàn, ôn tồn nói:
- Nào, bây giờ bắt đầu bài học của chúng ta! Mục số một - anh nhấc một chiếc chai màu xanh nhạt từ trong hộp đưa lên - Chất này được chế tạo…
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại trong phòng reo lên. Ân Vũ nhìn Lâm Vỹ nhấc máy. Nét mặt anh rạng rỡ ngay sau đó. Sự lạnh lùng nghiêm khắc dành cho cô dường như đã tan biến. Ân Vũ thắc mắc không biết ai đã làm anh vui đến như vậy, thì cô nghe anh nói:
- Ồ! Khả Vi đấy hả?… Vâng, anh đồng ý với em… Được, anh sẽ đến ngay!
Khi anh gác máy. Cô vội vã quay đi hướng khác, đưa mắt nhìn xuống quyển sách đang mở rộng trước mặt, vờ như không nghe thấy những gì anh vừa nói. Và cô phẫn nộ khi thấy anh trở lại thái độ lạnh lùng xa cách với cô:
- Ân Vũ, tôi bận một số công việc, cần phải giải quyết ngaỵ Cô ở đây một mình có thể ôn và thực hành lại bài học của ngày hôm quạ Tôi sẽ trở về và kiểm tra lại kiến thức của cô!
Ân Vũ nhìn thẳng vào mắt anh, buông gọn:
- Vâng!
Rồi cô đi lại góc phòng bắt tay ngay vào công việc của mình. Lâm Vỹ cởi chiếc áo choàng trắng mặc để làm việc ra, anh mắc lên giá để áo, rồi vội vã bước ra ngoài không hề nhìn lại cô.
Cho đến hết ngày làm việc vẫn không thấy Lâm Vỹ trở về. Ân Vũ cũng không rời khỏi phòng của mình. Cô nghĩ anh thật quá đáng khi bắt buộc cô làm theo lệnh của anh, trong khi anh chẳng hề để ý gì đến cảm giác của cô.
Nhưng cũng không thể trách anh được, trong lòng anh bao giờ cũng có khả vi, cô ta là nữ hoàng của anh. Họ là của nhau và cô chẳng là gì cả khi nổi giận vô lý với họ. Lẽ ra cô phải thấy trước điều này, đã có những dấu hiệu trong suốt thời gian quạ Ngay từ những ngày đầu tiên, khi anh ta muốn ôm lấy cô trong cánh tay còn thơm mùi nước hoa của Khả Vị Và bây giờ, thì họ cũng đang ở bên nhau.
Ân Vũ lê những bước chân mệt mỏi buồn bã trở về ngôi biệt thự. Cô mừng vì không có ai trong phòng khách giữ chân cô lại. Cô vội vã lên cầu thang để về phòng mình. Cô không còn tâm trí để nói chuyện với bất cứ ai vào lúc này.
o O o
Trời đã khuya, không khí tĩnh lặng. Ngôi biệt thự chìm trong giấc ngủ của đêm đen, nhưng Ân Vũ vẫn không sao yên giấc được. Cô mở cửa phòng, rón rén bước ra bên ngoài, những luồng gió mát làm cô thấy dễ chịu hơn.
Khi đứng ở ban công, cô nhìn thấy có ánh đèn xe ô tô trải dài trên ngọn đồi, đang hướng về ngôi biệt thự. Khi nó đến gần cô nhận ra người ngồi sau tay lái là Khả Vị Bên cạnh cô ta là Lâm Vỹ.
Thì ra giờ này Lâm Vỹ mới về. Khả Vi đã đưa anh về bằng chính xe của cô ta.
Ân Vũ nhìn trừng trừng Lâm Vỹ, tức tối vì những phút giây chờ đợi của mình ở phòng làm việc "công việc cần phải giải quyết ngay" của anh ta chính là thế này đây.
Và ngay sau đó Ân Vũ vội vã nép mình vào bóng tối khuất sau khóm cây kiểng khi bắt gặp Lâm Vỹ bất chợt đưa mắt nhìn lên cửa sổ phòng coo.
Anh đang ngả người trên nệm ghế một cách lười biếng. Và vì ở xa nên cô không thấy nét mặt anh thế nào. Chỉ biết rằng khi tạm biệt nhau, Khả Vi đã kiễng chân hôn lên môi anh, người cô ta áp sát vào người anh.
Ân Vũ thấy như mình đang đông cứng lại, những làn gió nhẹ dường như không còn mát dịu trên vai cô nữa. Cả thế giới như vỡ tan thành từng mảnh. Trong một lúc cô không nghĩ được điều gì. Chỉ cảm thấy không đứng vững được nữa. Cô chậm chạp bước vào phòng. Có lẽ họ sẽ không nhìn thấy cô trong cái thế giới khép kín của họ.
o O o
Sáng hôm sau Ân Vũ tỉnh giấc, căn phòng đã tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Cô nằm yên trên giường, đôi mày dài chau lại suy tự Cô nhớ lại những gì đã chứng kiến tối đêm quạ Không thể là mơ được, Khả Vi đã nói rằng "Lâm Vỹ là của cô ta" và sự thật đúng là như vậy.
Dẫu biết họ là người yêu của nhau, nhưng sao cô cũng cảm thấy đau khổ khi chứng kiến họ âu yếm nhau. Lẽ ra cô không nên kinh ngạc về điều đó.
Nước mắt Ân Vũ trào ra… Vậy những gì Lâm Vỹ đã dành cho cô… Những nụ hôn, những cái vuốt ve, vòng tay âu yếm… Chẳng lẽ tất cả chỉ là những màn kịch được tính toán lạnh lùng hay sao? Không? Chắc chắn là không với một người đàn ông như Lâm Vỹ. Những hành động của anh ta không phải hoàn toàn giả tạo. Bằng một cảm nhận sâu sắc Ân Vũ thấy rằng, khi họ âu yếm nhau ngọn lửa tình cháy bỏng mà anh khơi lên ấy chính anh cũng không kiềm chế được nó.
Và Ân Vũ tin chắc rằng, có một lúc nào đó Lâm Vỹ cũng đã rung động vì cộ Nhưng hình như đó chỉ là những làn gió thoảng qua, để rồi sau đó họ trở lại lạnh lùng xa cách như không hề quen biết nhau, như những phút giây ngọt ngào chưa từng xảy ra giữa họ.
Bây giờ thì cô cũng biết sẽ không còn những giây phút như thế với Lâm Vỹ nữa, cũng không bao giờ cô oán trách anh. Anh đã cho cô cơ hội được đứng vững trong công ty, anh đã hai lần cứu sống cộ Như thế có lẽ là quá đủ. Cô không nên mong mỏi gì thêm.
Ân Vũ đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi trèo ra khỏi giường, nếu không dậy ngay cô sẽ trễ giờ làm việc. Đó là một điều không thể khi đối diện với Lâm Vỹ.
Công ty mỹ phẩm bây giờ là một cái gì đó rất quan trọng đối với cộ Cô sẽ cố gắng chứng minh một diều gì đó cho bản thân mình và có thể cho mọi người và Lâm Vỹ thấy nữa.
Suốt những giờ làm việc bên cạnh Lâm Vỹ, Ân Vũ gần như không nói gì. Như một cái máy, cô đi qua từng khâu của quá trình thử nghiệm.
Đôi mắt đẹp của Lâm Vỹ thỉnh thoảng liếc nhìn cô với vẻ băn khoăn. Một lần, anh đặt tay mình lên tay cô dịu dàng hỏi:
- Có sao không?
Cô lắc đầu và cố gượng gạo mỉm cười.
Một buổi sáng cũng trôi quạ Đến trưa, Ân Vũ lấy suất ăn tìm một nơi vắng vẻ trong sâu và ngồi xuống. Cô không mở chiếc hộp ra, cô đặt nó bên cạnh mình và dựa lưng vào bức tường đá, đôi mắt đăm đăm nhìn về phía trước mặt.
- Ân Vũ!
Lâm Vỹ đứng trước mặt cô:
- Tôi tìm cô mãi, không ngờ cô lại ở đây. Có việc gì không ổn à?
Phải mất một lúc Ân Vũ mới nói được:
- Tại sao anh lại hỏi như vậy?
Lâm Vỹ đã ngồi xuống bên cạnh cô:
- Vì tôi nhìn thấy những giọt nước mắt. Việc gì thế Ân Vũ?
Ân Vũ lắc đầu, đôi mắt đẫm lệ:
- Chẳng có gì cả.
- Cô nói dối. Cô và Lâm Huy cãi nhau phải không?
Ân Vũ cảm thấy nổi giận. Chính anh ta đã gây đau khổ cho cô, giờ lại vờ vịt quan tâm. Rõ ràng sự có mặt của anh ta vào lúc này chỉ quấy rối sự yên ổn của cô mà thôi.
Ân Vũ lắc đầu:
- Tôi đã nói rồi, không có chuyện gì là không ổn với tôi cả. Bây giờ tôi chỉ muốn ngồi một mình thôi.
Lâm Vỹ đứng lên với nụ cười hời hợt trên môi.
- Được thôi, tôi sẽ đi ngay đây. Xin lỗi nếu đã làm phiền cộ Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau tại phòng làm việc đấy!
o O o
Ngày cưới đã gần kề thì Lâm Huy đột ngột biến mất.
Buổi sáng, khi Ân Vũ đang ngồi làm việc trong phòng thì Lâm Vỹ lao vào như cơn lốc:
- Ân Vũ, thế này là thế nào?
Ân Vũ bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi. Cô vô cùng sửng sốt trước nét mặt hoảng hốt của Lâm Vỹ. Cô hỏi anh:
- Có chuyện gì không hay à?
- Lâm Huy đã bỏ đi! Đây là lá đơn xin thôi việc của cậu tạ Lâm Huy nói cậu ta muốn yên tĩnh, muốn được nghỉ ngơi, nhưng tuyệt nhiên không nhắc gì đến cộ Sao thế? Giữa hai người đã xảy ra điều gì? Trời ơi! Tôi mong đó không phải là một điều xấu!
Ân Vũ buông người xuống ghế. Giọng cô lạc đi:
- Chuyện gì ư? Chính tôi cũng đang tự hỏi như thế? Chẳng lẽ là vì tôi? Không thể nào! Tuy tôi không làm gì để Lâm Huy được vui nhưng tôi cũng cố gắng không làm gì để anh ấy bị tổn thương kia mà.
- Trước lúc đi Lâm Huy không nói gì với cô sao?
- Không có! Duy có đêm qua tôi nghe những bước chân đi qua đi lại dọc hành lang rồi ngập ngừng dừng lại trước cửa phòng tôi, nhưng không nghe tiếng gõ cửa. Thế là tôi không bận tâm nữa, tôi đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Lâm Vỹ mím môi, đôi mày rậm của anh đâu lại:
- Không thể như thế này được. Tôi phải tìm gặp Lâm Huy để hỏi rõ chuyện này!
- Tôi không biết vì sao Lâm Huy lại quyết định như thế mà không nói gì với tôi? Dù gì chúng tôi cũng sắp thành hôn với nhau. Việc Lâm Huy thôi việc ở công ty và ra đi làm tôi rất đau lòng. Tôi thật sự lo lắng cho anh ấy.
Gương mặt Lâm Vỹ nghiêm trang một cách khác thường. Anh nói, giọng rắn rỏi và đầy quả quyết:
- Lâm Huy không thể hành động tùy tiện như thế được. Cậu ta không có quyền đối xử với cô như thế! Tôi sẽ tìm bằng được cậu ấy về đây trước ngày hôn lễ của hai người.
Và rồi cũng thật bất ngờ, anh nắm chặt lấy tay cô kéo đi.
- Cô đi với tôi. Dù muốn hay không cô cũng liên quan đến việc này.
o O o
Suốt một ngày tìm kiếm, họ vẫn không tìm thấy Lâm Huỵ Mệt mỏi và thất vọng, Ân Vũ quay sang nhìn Lâm Vỹ. Anh ngồi sau tay lái, khuôn mặt cũng khẩn trương và lo lắng như cô.
- Lâm Vỹ, bây giờ phải làm sao đây?
Vẫn nắm chặt vô lăng xe, hướng mắt về phía trước trong khi chạy, Lâm Vỹ trả lời mà không nhìn cô:
- Những chỗ Lâm Huy thường đến chúng ta cũng đã đến hết rồi, bạn bè và những người quen đều nói không biết cậu ta đi đâu. Trời ơi! Không biết chuyện gì đã xảy ra nữa?
Và như chợt nhớ ra điều gì, Ân Vũ reo lên:
- A, phải rồi, "chuồng bồ câu" trên bãi biển! Có khi nào Lâm Huy ở đó không? Chúng ta thử đến đấy xem sao?
- Ồ! Tại sao tôi lại không nghĩ ra được nhỉ? Đó là nơi cuối cùng, cũng là nơi nhiều hy vọng nhất. Chúng ta đi thôi!
Bây giờ thì anh mới quay sang nhìn cô:
- Cô không ngại đường xa và trời tối chứ?
Ân Vũ lắc đầu:
- Không ngại. Tôi đang rất sốt ruột. Vả lại chúng ta cũng không có nhiều thời gian. Không nên hoãn lại ngày mai khi mà chúng ta có thể làm trong hôm nay.
Lâm Vỹ đạp ga tăng tốc cho xe lao vút đi. Suốt chặng đường dài họ nói chuyện với nhau ít hơn cả mức cần thiết, cứ như giữa họ có chiến tranh lạnh vậy. Ân Vũ cảm thấy tình thế hiện nay giữa cô và Lâm Vỹ rất khó xử. Cô đang chịu đựng một sức ép và Lâm Vỹ cũng cùng một hoàn cảnh như cộ Họ gần nhau như thế này là ngoài sự mong mỏi của cả hai.
Càng về đêm gió càng thổi mạnh, mặc dù kính xe đã được kéo kín Ân Vũ vẫn nhìn thấy bên ngoài cây cối ngả nghiêng và qua ánh sáng trải dài của hai ngọn đèn xe cô thấy cát bụi bay mù mịt. Thời tiết thật xấu, Ân Vũ nghĩ như thế khi cô nghiêng người nhìn qua khung cửa. Bầu trời đen kịt, không trăng cũng không có lấy một ánh sao nào.
Như nhận ra sự lo lắng của cô, Lâm Vỹ nói:
- Có lẽ sắp có một cơn mưa lớn đấy! Cô có thấy lạnh không?
- Không!
Ân Vũ trả lời như thế cho Lâm Vỹ yên tâm mặc dù cô thấy cái lạnh đã thấm vào da thịt mình. Cô kéo hai vạt chiếc áo khoác màu trắng cho nó quấn chặt vào người. Buổi sáng vì anh kéo cô đi vội quá, đến nỗi cô không kịp cởi chiếc áo khoác mặc làm việc ra, không ngờ bây giờ nó lại trở nên quan trọng như vầy.
Lâm Vỹ nói:
- Đường còn xa quá. Tôi không tính trước thời tiết xấu như vầy. Tôi e chúng ta không đến kịp "chuồng bồ câu" trước khi trời đổ mưa.
Khi chiếc xe phóng trên con đường dốc xuyên qua những cánh rừng, thì trời bắt đầu đổ mưa. Nước mưa ập xuống như thác đổ. Bầu trời tối đen trong tiếng mưa gào.
Ân Vũ lo lắng, cứ như thế này thì không biết cơn mưa đến bao giờ mới tạnh. Đường đèo dốc lại trơn trượt, công việc điều khiển xe của Lâm Vỹ chắc vô cùng khó khăn. Ân Vũ lặng lẽ nhìn anh, cố không tỏ ra lo lắng, khi cô không giúp gì được cho anh.
Ân Vũ căng mắt nhìn về phía trước và khi ánh đèn xe quét ngang một khối thịt nhầy nhụa nằm trên vũng máu loang lổ trên mặt đường. Cô rú lên một tiếng tắc nghẹn trước cảnh tượng hãi hùng đó.
Chiếc xe đột ngột dừng lại Lâm Vỹ chồm người về phía trước quan sát, anh thở ra nhẹ nhõm. Rồi rất nhanh nhẹn anh nghiêng người che tầm nhìn của Ân Vũ, anh ôm đầu cô vào ngực mình:
- Cô đừng nhìn! Nó sẽ làm cô sợ. Nhưng không sao đâu, đó chỉ là xác một con vật đáng thương bị một chiếc xe nào đó vô tình cán phải thôi mà. Cô cũng biết trời tối và khó quan sát quá!
áp đầu vào ngực anh, Ân Vũ cảm nhận được hơi ấm toát ra từ làn da anh. Và quan lần vải mỏng của chiếc áo sơ mi anh đang mặc, cô nhận ra nhịp tim anh đang run lên. Phải mất một lúc cô mới rời ra được. Cô ngẩng đầu lên. Đôi mắt anh thật trìu mến khi họ nhìn nhau. Cô dịu dàng nói:
- Tôi không sao rồi Lâm Vỹ. Cảm ơn anh!
- Cảm ơn? Chuyện gì thế?
- Lúc nãy tôi bị choáng. Cảm ơn anh đã cho tôi mượn điểm tựa và đã trấn tĩnh tôi!
- Cô nghĩ thế ư?
Anh nói rồi không đợi cô trả lời, anh xoay người cầm lấy vô lăng và chiếc xe lại lao vút đi trong mưa.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, rơi như trút nước ngoài khung cửa. Trước mặt họ tối om và màn mưa dày đặc khiến họ gần như không trông thấy gì.
Một lần nữa Ân Vũ hét lên:
- Dừng lại! Dừng lại đi anh Lâm Vỹ!
Nhưng cùng với tiếng kêu tắc nghẹn của cô là một âm thanh đổ vỡ vang lên thật ghê rợn hòa lẫn trong tiếng mưa gào. Chiếc xe do Lâm Vỹ cầm lái đã đâm sầm vào một thân cây đổ ngã nằm chắn ngang đường và liền sau đó nó lao nhanh xuống vực.
Sắc Màu Nỗi Nhớ Sắc Màu Nỗi Nhớ - Dạ Miên Sắc Màu Nỗi Nhớ