Nguyên tác: Disgrace
Số lần đọc/download: 1076 / 18
Cập nhật: 2017-04-06 08:43:37 +0700
Chương 13
T
rước khi họ lên đường, ông cần phải thay băng. Bev Shaw tháo băng trong căn phòng tắm chật hẹp. Mí mắt ông vẫn khép và những vết bỏng phồng rộp trên da đầu, nhưng không đến nỗi nặng. Chỗ đau nhất là rìa tai phải, theo lời viên bác sĩ nói, thì đấy là nơi bắt lửa thật sự.
Bev rửa lớp hồng hồng dưới da đầu bằng dung dịch khử trùng, rồi dùng nhíp đặt một lớp gạc màu vàng nhờn nhờn lên trên. Bà khéo léo bôi dầu lên mí mắt bị gấp lại và lên tai ông. Trong lúc làm, bà không nói một lời. Ông nhớ đến con dê trong bệnh viện, và phân vân không biết lúc phục tùng dưới tay bà, nó có cảm nhận được sự yên ổn như thế này không.
- Thế - cuối cùng bà nói và đứng lùi lại.
Ông soi gương kiểm tra, và thấy một chiếc mũ trắng muốt gọn gàng và một con mắt đã băng kín.
- Gọn rồi – ông nhận xét, nhưng nghĩ: Trông như một cái xác ướp. Ông cố nêu lại chủ đề vụ cưỡng hiếp:
- Lucy nói là tối qua nó đã đến gặp bác sĩ đa khoa.
- Vâng.
- Có thể có nguy cơ mang thai – ông dấn tới – Có thể bị nhiễm bệnh hoa liễu. Có thể bị HIV. Nó không đến bác sĩ phụ khoa?
Bev Shaw cứng người lại, khó chịu:
- Tự ông phải hỏi Lucy chứ?
- Tôi đã hỏi rồi. Tôi không biết nó nghĩ gì. - Ông hỏi lại lần nữa xem.
Đã quá mười một giờ, nhưng Lucy vẫn chưa thấy ló dạng. Ông lang thang trong vườn, hoàn toàn không mục đích. Một tâm trạng u ám chế ngự lòng ông. Không chỉ vì bản thân ông chẳng biết làm gì. Những sự kiện hôm qua làm ông căm phẫn đến tận đáy lòng. Sự run rẩy, yếu ớt chỉ là lúc đầu và những dấu hiệu hời hợt nhất của sự ghê tởm. Ông có cảm giác một bộ phận quan trọng trong người ông bị bầm dập, xâm hại, có lẽ đó là trái tim ông. Lần đầu tiên ông nếm trải vị đời giống một ông già, mệt mỏi đến xương tủy, không hy vọng, không khát khao, hờ hững với tương lai. Đổ sụp xuống chiếc ghế nhựa giữa mùi hôi thối của lông gà và những quả táo rữa, ông cảm thấy sự quan tâm đến thế giới này đang cạn dần khỏi người ông, hết giọt này đến giọt khác. Có lẽ phải mất nhiều tuần hoặc nhiều tháng, những mụn phỏng rộp của ông mới khô đi, nhưng lòng ông đang chảy máu. Khi sự việc này chấm dứt, ông sẽ như một con ruồi bọc trong cái mạng nhện, động đến là gẫy vỡ, nhẹ hơn một cái vỏ trấu và sẵn sàng nổi lềnh bềnh.
Ông không thể mong Lucy giúp đỡ. Nhẫn nại, lặng lẽ, Lucy phải làm cho công việc của cô thoát khỏi bóng tối ra ánh sáng. Cho đến khi nào cô lại là cô, trách nhiệm xoay xở cuộc sống hàng ngày trút lên vai ông. Nhưng việc đó đến quá đột ngột. Nó như một gánh nặng mà ông chưa sẵn sàng: nông trại, vườn tược, những chuồng chó. Tương lai của Lucy, tương lai của ông, tương lai của cả mảnh đất này – tất cả đều không quan trọng, ông muốn nói thế; cứ để mọi sự đi theo đàn chó, tôi chẳng quan tâm. Với những kẻ đã đến đây, ông vừa muốn chúng bị tổn hại dù chúng ở bất cứ đâu, nhưng mặt khác ông lại không muốn nghĩ đến chúng nữa.
Chỉ là một hậu quả, một hậu quả của cuộc đột nhập, ông tự nhủ. Chẳng mấy chốc cơ thể sẽ tự hồi phục, còn mình, cái linh hồn trong đó sẽ lại là cái tôi cũ của mình. Nhưng ông biết thực tế khác hẳn. Niềm vui sống của ông đã tắt. Giống như một chiếc lá trên dòng suối, giống như một quả bóng bay trong làn gió britzơ, ông bắt đầu trôi nổi đến nơi tận cùng. Ông nhìn thấy nó rất rõ ràng, nó đổ đầy nỗi thất vọng vào lòng ông. Nhựa sống đang rời bỏ thân thể ông và thay thế bằng sự thất vọng, nỗi thất vọng như một làn hơi, không màu, không vị, không cần nuôi dưỡng. Hít thở thứ hơi đó, chân tay bạn buông chùng, bạn thôi lo sợ ngay cả lúc lưỡi kiếm chạm đến cổ họng.
Có tiếng chuông cửa reo: hai cảnh sát trẻ, y phục mới tinh, bảnh bao, sẵn sàng bắt đầu cuộc điều tra. Lucy ra khỏi phòng, trông cô hốc hác, cô vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua. Cô từ chối bữa sáng. Bev lái xe đưa họ về nông trại, có các cảnh sát theo sau trong xe của họ.
Xác những con chó vẫn nằm nguyên chỗ. Con chó bun Katy vẫn còn quanh quẩn: họ bắt gặp cái liếc trộm của nó đang nấp gần khu chuồng, giữ một khoảng cách. Vẫn không thấy tăm dạng Petrus đâu.
Trong nhà, các viên cảnh sát bỏ mũ, cắp dưới nách. Ông đứng lùi lại sau, để Lucy kể câu chuyện cô quyết định nói. Họ trân trọng lắng nghe, nuốt từng lời của cô, ngòi bút phóng một cách bồn chồn trên trang sổ. Họ cùng thế hệ với cô, tuy thế họ cáu kỉnh với cô, dường như cô là một sinh vật bị ô nhiễm và sự ô nhiễm của cô có thể lây sang họ, làm họ vấy bẩn.
Có ba người đàn ông hay hai người đàn ông và một cậu thiếu niên, cô thuật lại. Bọn chúng đi vào nhà, lấy đi (cô đọc danh sách các thứ) tiền, quần áo, một cái tivi, một đầu CD, một khẩu súng trường có đạn. Khi cha cô chống lại, chúng tấn công ông, đổ cồn lên người ông và đốt. Chúng bắn chết đàn chó và lái xe của cha cô đi. Cô mô tả hình dạng và quần áo bọn chúng; cô tả chiếc xe.
Suốt trong lúc nói, Lucy nhìn ông một cách bình tĩnh, dường như rút hết sức lực của ông, hoặc thách ông phủ nhận lời cô. Lúc một cảnh sát hỏi:
- Toàn bộ sự việc xảy ra trong bao lâu?
Cô nói:
- Độ hai mươi, ba mươi phút – Nói láo, ông biết và cô cũng biết. Lâu hơn thế nhiều. Bao lâu nhỉ? Lâu đủ cho những tên đàn ông cần làm xong việc của chúng với cô chủ nhà.
Tuy vậy, ông không ngắt lời. Vấn đề không quan trọng: trong lúc Lucy kể toàn bộ câu chuyện, ông chỉ lắng nghe. Trong tâm trí ông, từ ngữ bắt đầu hình thành và bay liệng từ đêm qua. Hai bà lãobịnhốttrongbuồngtắm/HọởđótừthứHaiđếnthứBảy/Chẳngaibiếthọởđấy. Bị nhốt trong buồng tắm trong lúc con gái ông bị sử dụng. Một bài hát từ hồi thơ ấu của ông trở về, vẫy ngón tay chế giễu. Người yêu quý ơi, việc ấy có thể là gì vậy? Là điều bí mật của Lucy; là nỗi ô nhục của ông.
Những người cảnh sát thận trọng đi khắp ngôi nhà, kiểm tra. Không có máu, đồ đạc không bị lật nhào. Đống hỗn độn trong bếp đã được dọn sạch (Lucy chăng? bao giờ vậy?). Sau cánh cửa toilet có hai que diêm đã dùng, song họ không chú ý.
Trong phòng của Lucy, chiếc giường đôi đã bị lột trần trụi. Khung cảnh của tội ác, ông tự nhủ, và hình như đọc được ý nghĩ ấy, hai cảnh sát ngoảnh đầu và đi qua.
Một căn nhà im ắng trong một buổi sáng mùa đông, không hơn, không kém.
- Một thám tử sẽ đến lấy dấu tay – họ nói lúc ra đi – Xin đừng động chạm tới mọi thứ. Nếu các vị nhớ ra chúng còn lấy thứ gì, hãy gọi cho chúng tôi ở đồn.
Họ vừa ra về thì những người sửa điện thoại đến, sau đó là ông già Ettinger. Ettinger nhận xét một cách cay độc về sự vắng mặt của Petrus:
- Các vị không thể tin một ai trong bọn họ được.
Ông già bảo sẽ phái một chàng trai đến lắp lại chiếc kombi.
Trong quá khứ, ông đã thấy Lucy nổi xung lên khi sử dụng từ chàng trai. Lúc này cô chẳng phản ứng gì.
Ông tiễn Ettinger ra cửa.
- Tội nghiệp Lucy – Ettinger nhận xét – Chắc là tệ hại cho cô ấy lắm. Rồi có thể còn tệ hơn.
- Thực sao? Như thế nào?
- Chúng có thể đưa cô ấy đi cùng.
Câu đó làm ông choáng váng. Ettinger chẳng ngốc chút nào.
Cuối cùng, chỉ còn lại ông và Lucy.
- Bố sẽ chôn lũ chó nếu con chỉ chỗ – Ông đề nghị – Con sẽ nói sao với các chủ nhân của chúng?
- Con sẽ kể thật với họ.
- Hợp đồng bảo hiểm của con có trang trải đủ không?
- Con không biết. Con không biết bảo hiểm có trả cho những vụ thảm sát không. Con sẽ phải tìm hiểu thôi.
Một lúc ngừng.
- Tại sao con không kể toàn bộ câu chuyện, Lucy?
- Con đã kể tất cả rồi. Con đã kể toàn bộ câu chuyện.
Ông lắc đầu ngờ vực.
- Bố chắc con có lý do, nhưng con có chắc đấy là cách tốt nhất không?
Cô không đáp, và lúc này ông cũng không ép cô. Nhưng ông nghĩ đến ba tên đột nhập những kẻ mà ông chắc sẽ không bao giờ gặp lại nữa, giờ đây đã là một phần vĩnh viễn trong đời ông và con gái ông. Bọn chúng sẽ xem báo, lắng nghe những câu chuyện ngồi lê đôi mách. Trong tâm trí bọn chúng chợt lóe lên thân hình người phụ nữ lúc này đang câm lặng như một tấm mền. Xấu hổ quá, bọn chúng sẽ bảo nhau, xấu hổ quá không dám kể, và chúng sẽ cười khoái trá, nhớ đến thành tích của chúng. Lucy đã sẵn sàng thừa nhận chiến công ấy của chúng sao?
Ông đào một cái hố nơi Lucy bảo ông, sát ngay đường ranh giới. Một ngôi mộ cho sáu con chó trưởng thành: chỉ riêng việc đào bới đất cũng mất gần một giờ đồng hồ, và lúc đào xong, lưng ông nhức nhối, cánh tay ông mỏi nhừ, cổ tay ông lại đau. Ông chở các xác chó bằng xe cút kít. Con chó bị bắn thủng họng vẫn nhe những con răng đẫm máu. Giống như bắn chết cá trong thùng vậy, ông nghĩ. Thật đê tiện, ở đất nước này vẫn còn thích nuôi những con chó để gầm rống lên nếu đánh hơi thấy mùi người da đen. Công việc mất cả buổi chiếu, thỏa mãn, hung hăng như một cuộc trả thù. Ông đổ hết con này đến con khác vào hố, rồi lắp đất lên.
Lúc về, ông thấy Lucy đang lắp một chiếc giường xếp trong căn phòng nhỏ mốc meo cô vẫn dùng làm kho.
- Cái này để cho ai? – ông hỏi. - Cho con.
- Thế căn phòng thừa thì sao? - Ván trần mất rồi ạ.
- Còn căn phòng lớn ở đằng sau?
- Tủ lạnh ồn quá.
Không đúng. Chiếc tủ lạnh trong căn phòng phía sau chỉ kêu vo vo. Vì những thứ đựng trong tủ mới làm Lucy không ngủ ở đó: những loại cá rẻ tiền, xương xẩu, thị bò cho chó, bây giờ không cần đến nữa.
- Con hãy dùng phòng của bố – ông nói – Bố sẽ ngủ ở đây.
Ngay lập tức, ông bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc.
Nhưng liệu ông có thực muốn chuyển vào căn phòng nhỏ này, với những lọ đựng mứt rỗng xếp thành đống trong một góc và một ô cửa sổ bé xíu hướng về phía Nam? Nếu những hồn ma của bọn xâm hại Lucy vẫn lởn vởn trong phòng ngủ của cô, chắc chúng sẽ bị xua đuổi, không được phép xâm phạm vào chốn thiêng liêng của họ. Vì thế ông chuyển đồ đạc của ông vào phòng Lucy.
Đêm xuống. Họ không đói, nhưng họ vẫn ăn. Ăn là một nghi thức, và những nghi thức làm mọi việc dễ dàng hơn.
Cố hết sức nhẹ nhàng, ông nêu câu hỏi lần nữa:
- Lucy yêu quý nhất của bố, sao con không muốn nói? Đây là một tội ác. Là mục tiêu của tội ác chẳng có gì phải xấu hổ. Con có chọn để trở thành mục tiêu đâu. Con là người vô tội.
Ngồi bên kia bàn, Lucy hít một hơi thật sâu lấy sức, rồi thở ra và lắc đầu.
- Con có thể đoán ra không? – ông nói – Con có biết làm bố nhớ ra một thứ không? - Con làm bố nhớ ra thứ gì kia?
- Đến những người phụ nữ bị rơi vào tay bọn đàn ông.
- Con chẳng nghĩ xa đến thế đâu. Con chẳng làm gì bố, David ạ. Bố muốn biết vì sao con không trình bày vụ việc tỉ mỉ với cảnh sát. Con sẽ nói với bố, với điều kiện bố đồng ý không nêu lại việc này. Lý do là đối với con chuyện xảy ra với con hoàn toàn là việc riêng. Ở nơi khác, vào lúc khác có thể nó sẽ là chuyện công khai. Nhưng ở nơi này, vào thời điểm này thì không. Đây là việc của con, chỉ của mình con thôi.
- Nơi này là đâu vậy?
- Nơi này là Nam Phi.
- Bố không đồng ý. Bố không đồng ý việc con đang làm. Con tưởng cứ ngoan ngoãn chấp nhận chuyện xảy ra với con, là con không bị tách biệt với những chủ trại như Ettinger sao? Con coi chuyện xảy ra ở đây cứ như một kỳ thi, nếu đỗ, con sẽ được cấp bằng và hạnh kiểm tin cậy để bước vào tương lai, hay là một dấu sơn lên cánh cửa để bệnh dịch phải bỏ qua con? Đây không phải là báo thù, Lucy ạ. Báo thù giống như một đám cháy. Càng thiêu hủy bao nhiêu nó càng thèm khát bấy nhiêu.
- Dừng lại đi, David! Con không muốn nghe về những dịch bệnh với đám cháy này nữa. Con chỉ đang cố gìn giữ một lối thoát mà thôi. Nếu bố nghĩ thế, bố hoàn toàn nhầm lẫn về quan niệm đấy.
- Vậy hãy giúp bố đi. Đấy có phải là loại cứu rỗi bí mật mà con đang cố thực hiện không? Con hy vọng chuộc tội của quá khứ bằng cách chịu đựng ở hiện tại phải không?
- Không. Bố vẫn hiểu sai con. Tội lỗi và cứu rỗi là những khái niệm trừu tượng. Con không hành động vì những thuật ngữ trừu tượng. Con không thể giúp bố, chừng nào bố chưa cố gắng nhìn thấy điều đó.
Ông muốn trả lời, nhưng cô cắt ngay:
- David, bố con ta thỏa thuận nhé. Con không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa. Chưa bao giờ họ cảm thấy xa cách và gay gắt với nhau đến thế. Ông bàng hoàng.