Nguyên tác: Crazy In Love
Số lần đọc/download: 1667 / 12
Cập nhật: 2015-09-07 17:50:47 +0700
Chương 12
F
lynn ngồi trên chiếc ghế đôi Nazi của mình, trong bộ pajamas bằng vải bông, nhấm nháp cappuccio mà Herman mang cho từ dưới bếp lên và chợt nhận ra rằng đây là lần đầu tiên từ lúc đến Shiny, cô dược ngủ một đêm trọn vẹn không bị Esther quấy rầy.
Wow. Bất ngờ chưa.
Cô ngẩng lên nhìn những con bò bằng sứ trên kệ, làm cử chỉ nâng ly với chúng, rồi lại quay sang cái điểm trên tường mà cô đã nhìn trân trân vào đó suốt buổi sáng, cố gắng sắp xếp lại đống hỗn độn trong đầu mình. Đầu danh sách là cái chết của Eleen, Elaine hay E gì gì đó, và thủ phạm thực sự là ai. Kế đến là vụ đe dọa mạng sống của cô, nó quá kỳ quái, đến nỗi một phần trong cô vẫn tin đó chỉ là tưởng tượng. rồi tiếp theo là Rhonda Bacon và Gordon Chase, cái tình yêu tréo ngoe đến khó chịu mà không sao tránh được; tương lai của Goodhouse Arms; và tương lai của chính cô – một mắt xích trong cái guồng máy kinh doanh bất động sản của bố cô.
Nhưng lởn vởn trên ất cả, vẫn là Tucker.
Cô nhấp thêm một ngụm cà phê và thở dài. Đêm qua là một đêm tuyệt vời nhất, vừa tồi tệ nhất và cả lạ lùng nhất trong cuộc đời cô. Cô và Tucker gần như chẳng nói thêm với nhau tiếng nào khi đột nhập vào văn phòng của Chase để trả lại laptop và cái phong bì. Và trên đường về nhà, họ cũng chỉ nói với nhau đôi câu sáo rỗng. Anh không đề nghị ở lạ qua đêm, cô thậm chí chẳng định mời anh vào nhà, nụ hôn tạm biệt trước nhà cũng rất rụt rè và kỳ quặc. Không phải là Chuyện-chưa-từng-quan-hệ-với-nhau, Flynn tin chắc họ đã làm thế rồi, dù rằng đã chấm dứt rất nhanh. Đó là...
Cô gục mặt vào tay, rên rỉ.
Đó là vì cô đã khóc.
Có hiểu Tucker muốn biết có chuyện gì, nhưng anh không hỏi và cô cũng không thể kể với anh. Ngay cả bây giờ, cô cũng không hoàn toàn chắc chắn. Cô chỉ biết rằng khi hai người hôn nhau, cô đã nghĩ về chuyện anh sẽ đi tù, còn cô thì sẽ cề Boston, và nhận ra rằng cái gì đó mà họ đang có với nhau đây đã bị tuyên án, đúng là đã bị tuyên án. Ngay cả nếu anh không phải đi tù thì cô cũng không thể ở lại một thị trấn như Shiny vì một người đàn ông chỉ vừa mới biết trong phút chốc. Và nếu chẳng có lý do nào khác níu cô lại thì có nghĩa là cô sẽ phải đi, và có thể hai người sẽ phải "yêu xa" một thời gian, mà tệ hơn các mối quan hệ yêu đương xa cách thì chỉ có thể là một cuộc hôn nhân kiểu Hollywood mà thôi. Cuối cùng thì Tucker sẽ phải tiếp tục sống hạnh phúc với ai đó như Annabelle, còn Flynn sẽ một mình sống nốt quãng đời còn lại trong một căn hộ vô trùng, rập khuôn của bố.
Cô liếc nhìn xuống chiếc tách trong tay và chợt cảm thấy hối tiếc vì đã lỡ quăng hết mấy chai rượu mạnh vị bạc hà của bà Esther. Đây đúng là một ngày chỉ có thể mặc-quần-áo-ngủ-mà-nhâm-nhi. Và không may là cô đang rất khát, quán bar thì đã đóng cửa, và không có một cửa hàng bán rượu nào gần đây mà cô có thể đi bộ tới mua.
Cô đã kiểm tra điều đó vào ngày đầu tiên đến đây.
Cô vừa nang tách cà phê hớp thêm một ngụm nữa thì có tiếng gõ cửa tới tấp. cô ngả lưng ra chiếc ghế đôi và nhắm mắt lại.
"Hôn nay là thứ Bảy," cô la lên. « Tôi không làm việc. »
« Flynn Daly, chị thề với Chúa là nếu em không mở cửa ra ngay lập tức, chị sẽ đá tung nó đấy. »
Flynn nhìn trừng trừng ra cửa, một niềm hạnh phúc nho nhỏ bỗng chớm lên trong lòng. Cô đứng dậy đi về phía cửa, mở nó ra và toét miệng cười khi thấy người ở bên ngoài.
« Chà, mình lại sáp ăn đòn rồi đấy, » Flynn nói.
Freya trả lời cô với một cái trừng mắt, rồi bước vào nhà, thả phịch xuống ba cái va li to đùng nãy giờ đang kéo lê.
Flynn đưa mắt nhìn quanh mà không biết bắt đầu câu trả lời từ đâu. Từ những con bò bằng sứ? Từ những dải đăng ten? Từ chuyện bị bắn?
« Tối qua chị từ Tucson về và đã thấy bố đợi ở sân bay từ lúc nào. » Freya bắt đầu nói và nẫng lấy tách cappuccino khỏi tay Flynn, « Bố là người cả đời chưa từng đi đón ai ở sân bay, nên chị đoán chắc phải có chuyện gì đó rồi, kiểm toán thuế hay một thảm họa gì tương tự, nhưng không phải. » Freya ngồi xuống ghế và ngước lên nhìn Flynn. « Là chuyện của em. »
Flynn ngồi xuống cạnh cô chị, « Em? Em đã làm gì? »
« Làm quái nào chị biết được. Chị chỉ biết là bố đến đón và nói về những bản báo cáo tài chính và vụ thất thoát tiền bạc... »
« Thất thoát tiền bạc? Tiền bạc nào thất thoát? «
«... và làm sao để chị bắt được chuyến tàu tiếp theo khởi hành lúc 7h sáng để có thể xuống đây giúp em giải quyết cái thảm họa bé xíu của mình. » Freya nhấp một ngụm cappuccino và nhướng mắt ra hiệu về phía đống hành lý. « Chị thậm chí còn chưa lịp dỡ đồ ra. Cái va ly kia vẫn còn cả mấy cái áo choàng ở Tucson. »
« Chị ăn trộm cả áo choàng ở khu an dưỡng hả? »
Freya thở dài, « Trộm là trộm thế nào, họ tính tiền tôi hết đấy cô ạ, sau khi đã làm xong kiểm kê và thấy thiếu. Nhưng mấy cái áo choàng này aaos hả? dù sao thì cũng hoàn toàn xứng đáng. » Chị vỗ vỗ đầu gối Flynn. « Vậy rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra ở đây hả, bí ngôi? »
Flynn dụi mắt, « Chuyện thì khối, nhưng chẳng có gì dính dáng đến tài chính cả. Hôm qua dù cô kế toán chẳng đi làm, nhưng em cũng đã nộp báo cáo cho bố rồi. » Flynn cố gắng giữ cho giọng mình khỏi nghe cay đắng. « Em nộp thế rồi bố còn không vui sao? »
« Vui? Em đùa đấy à? Bố phát cáu lên kia kìa. Rõ là thế, tiền thì mất hay sao đó, rồi khách hành thì lại ép phải đưa ra báo cáo tài chính quý ba mặc dù vẫn có đủ sổ sách giấy tờ để truy cứu lại quá trình thu chi đầu tiên, và... » Freya bỗng dưng ngừng lại, nhìn đồng hồ và quay lại ngó Flynn, « Sao em vẫn chưa thay quần áo đi? Một giờ rồi còn gì. »
Flynn thở dài, « Em nghĩ em bị suy nhược rồi. »
Freya không có vẻ gì là buồn cười trước câu nói của Flynn. « Em lại đùa đấy hả? »
« Không. Bà Esther thì vẫn ám em suốt, còn em hoàn toàn không biết nên quản lý chỗ này như thế nào. Rồi hôm qua em đến chết vì mấy cái báo cáo nộp cho bố mà bố thì thậm chí chẳng thèm cảm kích chút nào. »
« Ôi, em gái. Bố đánh giá cao ấy chứ. Chỉ là bố sẽ chẳng bao giờ nói ra, vì bố là bố. Ta không phải giải thích lại điều này lần nữa chứ? »
« Không. »
« Tốt. vậy giờ thì chuyện với anh chàng quầy rượu của em sao rồi? »
Flynn suy nghĩ một lát và quyết định rằng Freya chưa sẵn sàng để nghe toàn bộ câu chuyện. « Chị biết không, em nghĩ mình nên nói chuyện này sau. »
« Cũng được. Vậy thì đi tắm, thay quần áo, rồi đến văn phòng em, giải quyết hết mớ rắc rối này. » Freya cúi xuống hớp một ngụm cappuccino của Flynn, nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đã đờ người vì trông thấy có cái gì đó ở trên tường. Flynn nhìn theo hướng mắt của cô chị và thở dài.
« Ôi Chúa ơi, » Freya chỉ vào những con bò. « Cái quái gì thế kia? »
<><><><><>
Jake gác chân trên bàn của Gerard Levy trong khi nhâm nhi thứ cà phê hạng bét đúng kiểu của đồn cảnh sát trong một cái cốc đầy bọt.
« Mọi chuyện là thế đó, » Jake nói, « Tất cả những rắc rối này giờ là của ông, tôi không còn kiên quan ữa. »
Gerard ngồi xuống chiếc ghế văn phòng bằng da rẻ tiền màu xanh lá cây, kiểu của những năm 70. nó kêu cọt kẹt như một con nhím đang bị hành hạ khủng khiếp.
Thấy chưa? Jake tự nhủ. Chẳng có gì đáng để nhớ về nơi này cả.
« Thôi được rồi. Cố gắng đừng để bị giết nhé, tôi có thể sẽ cần anh ra toàn để làm chứng đấy. »
« Tôi sẽ cố gắng hết sức, » Jake bỏ chân xuống bàn, dẹp ly cà phê sang một bên và tì người về trước. « Chỉ thêm một điều nữa thôi, trước khi chúng ta chính thức ghi âm lại. »
Gerard nhướng một bên mày, « Lại thêm vụ đập phá và đột nhập nữa sao? Tôi là một cảnh sát, Jake chứ không phải cha xứ mà nghe anh xưng tội đâu nhé. »
Jake giơ một tay lên, « Chỉ đột nhập thôi. Không có đập phá. Cô ta đưa cho tôi chìa khóa mà, nhơ skhoong? »
Gerard nhìn Jake chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng vỡ ra được một nụ cười.
« chuyện thế nào? »
« Ông có nhớ cái chảo đã giết Elaine không? »
« Eleen! »
« Sao cũng được. Mercy khẳng định cái chảo đó là từ bếp của chị ấy,và tôi không phải là người cái được chị ấy. »
Gerard cười, « Tôi đã từng tranh cãi với phụ nữ nhà anh rồi. Tôi hiểu mà. »
Jake nhịp ngón tay trên bàn. « À, tôi nghĩ có lẽ ông nên chuyển hướng điều tra sáng khách sạn của nhà Arms. »
Gerard nhìn Jake một lúc lâu, « Không phải anh cũng đang theo hướng đó sau? »
« Nói chung là có. Đó là lý do tại sao tôi tìm đến ông, ông Gerard ạ. Khi ông được gọi lên làm nhân chứng trước phiên tòa của tôi, tôi muốn trong biên bản thể hiện rằng tôi đã hoàn toan hợp tác, như bất cứ người đàn ông vô tội nào. »
Gerard lại nhướng một bên mày, « Và điều này thì ngoài biên bản, đúng không? »
« Ừm, ngoại trừ đoạn tôi bị bắn. Tôi nghĩ nên giữ lại đoạn đó trong băng ghi âm. »
Gerard nhìn Jake một lúc, đi đến một quyết định và ngả người về phía trước.
« Báo cáo pháp lý sơ bộ ban đầu đã cho thấy rằng cu đánh được thực hiện bởi một người thuận tay phải. Anh thuận tay trái mà đúng không? »
Jake gật đầu, rất ngạc nhiên vì một luồng cảm giác nhẹ nhõm chạy khắp người mình. Anh hoàn toàn không nghĩ một cách nghiêm túc rằng họ có thể gọi mình vào thẩm tra về vụ sát hại Eleen, nhưng rõ ràng vẫn có một phần trong anh không khỏi lo lắng hồi hộp.
Gerard nhìn anh. « Anh cũng cao hơn mết tám. Dựa trên góc độ của cú đánh chúng tôi cho rằng thủ phạm là ai đó thấp hơn anh từ 15-20 phân. Anh chưa bao giờ là nghi phạm của bọn tôi cả, nhưng được xem anh lúng túng một chút cũng vui. »
Jake vươn người tới trước, nhịp tay lên bàn của Gerard. « Ông là một người tốt, Levy ạ. Đừng để những năm tháng địa ngục này làm ông thay đổi nhé. »
Jake uống nốt chỗ cà phê còn lại và quẳng chiếc cốc chỉ còn lại bọt vào sọt rác cạnh bàn làm việc của Gerard. Gerard đứng dậy và chìa tay cho Jake.
« Cảm ơn vì những thông tin mới này. Bọn tôi sẽ bắt đầu tiến hành xin lệnh khám xét và sẽ thông tin cho anh biết sau. »
Jake bắt tay Gerard. Gerard siết chặt tay Jake và nhìn thẳng vào mắt anh.
« Mặc dù vậy, tôi chính thức cảnh báo anh đừng rời khỏi thị trấn. »
Jake cười khùng khục, « Ông rất thích nói câu đó đúng không Gerard? »
Gerard bật cười và thả tay Jake ra. « Đó là lý do vì sao tôi chọn nghề này! »
<><><><><>
« Số tiền bị thất thoát có thể là do lỗi kỹ thuật trong hệ thống đặt phòng trước. » Flynn tì vào vai Freya và nói khi hai chị em cùng nhìn chăm chú vào màn hình máy tính ở bàn tiếp tân. « Tucker nói với em rằng có lần anh ấy ra một lệnh đặt phòng và tự nhiên thấy mất 12000 đô. Đó là lý do vì sao chỉ có một mình Annabelle sử dụng hệ thống này, theo như em biết. Bất cứ ai khác đụng vào thì nó cũng loạn cả lên. »
Freya ngả lưng ra ghế. "Ok, vậy chúng ta có thể sẽ phải bắt đầu với hệ thống đặt phòng trước. nhưng cô Annabelle này đâu rồi?"
Flynn hít vào một hơi dài và đứng thẳng dậy. "Em không biết. từ hôm qua đến giờ chẳng thấy mặt đâu, điện thoại cũng chẳn nghe."
Freya chầm chậm xoay ghế lại nhìn xoáy vào Flynn. "Đó là một thông tin rất liên quan đấy, em không nghĩ vậy sao?"
"em nghĩ đó chỉ là một lỗi kí thuật nhỏ thôi Fray à. Còn Annabelle..." Flynn ngừng lại một chút, cố gắng tìm một từ chính xác nhất để diễn tả Annabelle. "Cô ta thực sự rất ngạo mạn."
"Người ngạo mạn là loại người nguy hiểm nhất. đừng bao giờ lờ đi những kẻ như thế. Em cần phải biết điều đó." Freya buông một tiếng thở dài. "Trước tiên ta sẽ tìm lỗi kỹ thuật của máy, nhưng nếu đến mai vẫn không tìm thấy lời giải thích nào hợp lý thì sẽ phải gọi cảnh sát đến để điều tra cái cô Anna nhỏ nhắn, ngạo mạn này."
Flynn mỉm cười, "Cảm ơn chị nhiều!"
"Đừng cảm ơn. Cứt vẫn còn ngập đến ngang người đây này. Kể cả khi mọi chuyện có rõ ràng, chị cũng không lấy làm lạ vì sao chỗ này kinh doanh không có lợi nhuận. hầu hết các phòng đều trống, và nhân viên tiếp tân thì chỉ làm việc từ 8h sáng đến 5h chiều, từ thứ Hai đến thứ Sáu, thật nực cười, trong khi lương lại cao thế chứ."
"Chị không thể thay đổi điều đó. Những người này làm việc tốt vì họ được trả tốt, nếu chị lấy đi ở họ điều đó..."
"Flynn, thế chúng ta còn lựa chọn nào nữa đâu?"
"Em không biết." Flynn ngồi xuống đối diện chị mình. "Có thể là tạo một trang web. Lập hệ thống đặt phòng trực tuyến. Lắp đặt thêm nhiều tiện nghi khác nhau cho các phòng. Rồi quảng cáo. Ví dụ như Geogre Washington đã từng lưu trú nơi đây. Eleanor Roosevelt đã từng trồng cây tần bì ở ngoài sân. Mọi người thường vẫn thích những chuyện như vậy. » cô búng ngón tay tách một cái. « Và, à! khi em còn làm ở tiệm bánh, bọn em còn nhận cũng cấp bánh cho các nhóm tiệc bên ngoài như là một dịch vụ cộng thêm. Đầu bếp của chúng ta hiện giờ giỏi cực, cũng có thể làm như vậy. Và chúng ta còn có thể phát triển thêm các dịch vụ phụ thêm khác. Ta có thể... » Flynn cụt hứng vì vẻ mặt của Freya. « sao? »
Freya đứng dậy. « Em nên biết, phải mất nhiều tháng mới có thể giải quyết xong mới hỗn độn này, sắp đặt đâu ra đó để bán được giá nhất. mà trời thì đã huyển đông rồi, đó là mùa thấp điểm du lịch. Thế nên tốt lắm thì ta cũng sẽ không thấy được gì tiến triển cho tới hè năm sau. Chị sẽ phả tìm một ai đó đến đây quán xuyến mọi chuyện và đưa việc kinh doanh trở lại bình thường, ngay lập tức. »
Một cảm giác thất vọng ập đến Flynn. Cô đang bị thay thế. Đã bị thì đúng hơn.
Cô nhìn xuống chân mình. « Phải rồi. Rất có lý. »
Freya nhìn cô chờ đợi, « Và... »
Flynn chẳng còn sức đâu cho bài kiểm tra sự nhạy bén trong kinh doanh nữa, hoặc cũng chẳng có cái sự nhạy đó nữa, ngay tại khoảnh khắc này. « Và... cái gì? Em không biết. Em chắc chắn chị và bố sẽ tìm được một người hoàn hảo và mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa. »
Freya với cái ví và lấy thuốc lá. « Chị muốn em đón chuyến tàu kế tiếp về nhà, có thể là vào khoảng sáng ngày mai. Chị sẽ dọn dẹp ở đây. »
« Ô, » Flynn nuốt nước bọt một cách khó khăn. « Vâng. Phải rồi. »
Freya gật đầu, « Em có thể nghỉ ngày thứ Hai nếu muốn nhưng đến thứ Ba thì nên đến văn phòng với bố và bắt đầu làm quen với mọi thứ đi. Đến thứ Tư chị về thì ta đã có thể bắt tay vào việc. »
« Tốt thôi. » Flynn hất đầu về phía máy tính. « Nhưng còn chuyện đó thì sao? Vụ thất thoát tiền bạc? »
« Để chị lo, em gái ạ. Không có lý gì mà cả hai chị em ta cùng phải chịu trận ngay giữa cái xứ tự nhiên thân tiên dở điên dở dại này, đúng không nào? Em đi dọn đồ đi. » Freya liếc nhìn Flynn với một ánh mắt dò xét. « Trừ khi em nghĩ có thể làm gì đó ở đây. »
Flynn chăm chú nhìn vào máy tính. Trên màn hình hiện lên hai bản báo cáo cạnh nhau, một đề là « Báo cáo thực chi Quý hai » và cái kia là « Báo cáo thực chi Quý ba. » Cứ như thể chúng được viết bằng tiếng Hy Lạp hay gì gì đó vì cô chằng thể hiểu lấy một chữ, ngoại trừ cái tiêu đề.
« Không, » Flynn nói. « Em không nghĩ mình có thể làm gì được. »
« Được rồi. » Freya hất đầu về phía những cánh cửa liểu Pháp. « Ở đây có khu hút thuốc ngoài trời chứ hả? »
Flynn cố giấu sự ngạc nhiên, « Có chứ. Ban công bên chái tây có gạt tàn đấy. »
« Tốt, » Freya nhìn Flynn như là thách thức. « Sao à? Hút thuốc trong nhà sẽ làm giảm giá trị ngôi nhà. Chị chỉ làm thế đối với tài sản người khác thôi. » Chị đi về phía những cánh cửa, tiếng gót giầy nện vào sàn gỗ thông lâu đời tạo nên những âm thanh dội vào tường.
Flynn nhìn theo cho đến khi cô chị đi khuất hẳn, rồi ngồi xuống bàn làm việc và không ngừng nhịp những ngón tay lên mặt gỗ. Cô không hiểu tại sao mình lại buồn đến thế. Cô rời khỏi chỗ này là điều hợp lý duy nhất. tất nhiên, Freya không thể để cô ở ại và tiếp tục quản lý nơi này được nữa, cô sẽ chỉ làm cho mọi thứ rối tung lên mà thôi. Chết tiệt, khi bố nói về 'quý' thì cô lại nghĩ ông đang nói về những trận bóng! Cô rời khỏi chỗ này là điều hợp lý quá rồi còn gì. Chỉ còn duy nhất một lý do để ở lại, nhưng cô lại chỉ mới biết Tucker chưa đầy...
Mắt Flynn nhanh chóng ầng ậng nước, cô với lấy con chuột, lơ đãng rê đến bảng báo cáo quý hai, nhìn chằm chằm vào những cái tên chạy qua mà hầu như chẳng hề để ý đến chúng vì đang mải nhớ cái cách Tucker đã nhìn cô, trong chiếc xe tải, đêm hôm trước.
« Ôi Chúa ơi! mình thật là thảm hại, » cô thì thầm và với lấy tờ khăn giấy từ hộp đặt trên bàn. Cô lau mặt, và biết chắc rằng việc rời khỏi nơi này là điều hoàn toàn đúng đắn. Cô quen biết Tucker chưa đủ lâu để anh có thể chi phối được chuyện này. Thật là ngu ngốc, và thảm hại, và kỳ quặc, và...
Khoan đã. Cô chúi sát hơn vào màn hình và chớp chớp cho ráo những giọt nước mắt, cô không tin vào những gì mình đang thấy. Nhưng có ở ngay đó, ngay trước mắt cô.
Gavin P.Krunk. cô nhấp đúp chuột vào bảng báo cáo và máy tính bắt đầu mở ra một biên bản. Cứ mỗi quý trong suốt ba năm qua, Goodhouse Arms đểu trả cho Gavin P.Krunk gần mười ngàn đô phí tư vấn tu bổ lại tòa nhà.
Điều này chẳng hợp lý chút nào. Chẳng hề có dự án tu bổ nào ở đây, và nếu có đi chăng nữa thì cũng chẳng thể kéo dài đến 3 năm mới hoàn thành xong.
Hơn nữa, ông ta đã chết. Lại thêm một manh mối nữa.
« Khốn kiếp. » Flynn nhấp chuột sang bảng báo cáo quý ba. Cô rê toeis rê lui con chuột trên màn hình trong một lúc, và phát hiện ra rằng nếu nhấp vào mũi tên trên đỉnh cột « Người nhận » thì nó sẽ được sắp xếp lại theo thứ tự ABC; và cái tên Gavin P.Krunk không hề xuất hiện.
« Khốn kiếp! »
« Cẩn thận cái ngôn ngữ thổ tả của em đấy, » Freya lên tiếng từ sau lưng cô. « Chúng ta phải làm gương ở đây. »
Flynn quay lại, mặt trắng bệch, « Chị nói mình bị thất thoát bao nhiêu tiền? »
Freya khoanh tay lại và nhún vai, « Ừm, không biết, khoảng 10.000. »
Flynn liếc vào con số bên cạnh cái tên Krunk trong bảng chi, « Có thể là 9382 đô và 73 xu không? »
Freya khẽ cười, « Nghe có vẻ đúng đấy. Em tìm thấy rồi hả? »
Flynn nhấn lệnh in và cái máy in trong góc phòng bắt đầu rừ rừ chạy. Freya bước tới sau lưng cô và nhìn vào màn hình máy tính.
« Chuyện gì vậy? »
« Chúng ta cần gọi cảnh sát thôi chị ạ. Em nghĩ chị nói đúng về mấy kẻ ngạo mạn. »
Freya đặt tay lên lưng ghế. « Dĩ nhiên là chị nói đúng. Chị thì lúc nào chả đúng. Con khốn ấy đã lấy cắp của mình bao nhiêu tiền? »
« Khoảng 40000 đô mỗi năm, trong ba năm qua, » Flynn vừa nói vừa cố gắng kết nối mọi thứ lại với nhau. « Và, có thể là thêm 50.000 từ đâu đó nữa. »
« Chà, » Freya nhún vai, « Phải bắt ngay nó lại vì tội biển thủ. »
« Đúng vậy! » Flynn vừa nghĩ vừa cắn môi, nhìn chằm chằm vào những trang in giấy đang chạy ra khỏi máy in.
Chính là Annabelle. Annabelle ngọt ngào, ngây thờ những đích thực là một tên trộm. Và có khả năng ả chính là tác giả chỉ đạo Rhonda Bacon biển thủ tiền. Câu hỏi lớn bây giờ là tại sao.
Freya đặt tay lên vai Flynn. « Này, em. »
Flynn chợt nhảy dựng, trí óc cô quay trở lại thực tại. « Gì thế chị? »
Freya gật đầu và nhìn quanh khu nhà. « Đi thu xếp hành lý đi nhé. Chị sẽ gọi cảnh sát, nhưng tất nhiên tối nay chúng ta sẽ phải đến khai báo này nọ đấy. Nên tốt nhất là em chuẩn bị lên đường đi là vừa. »
« Ừ, » Flynn cảm thấy đau nhói như bị một nhát dao đâm trúng tim, cô đứng lên và cố nở nụ cười gượng gạo. « Tốt thôi. Lát nữa em sẽ gặp chị ở bên nhà nhé. »
« Ồ không. » Freya nói nhưng mắt vẫn không rời khỏi máy tính và tay với lấy điện thoại. « Chị sẽ ở lại khách sạn. Ngôi nhà đó làm chị cảm thấy rất khó chịu. »
Flynn cố gắng nở nụ cười yếu ớt và đi ra qua những cánh cửa theo kiểu Pháp. Cô co người lại trước cái lạnh của tiết trời,và khi đi ngang qua cái sân vườn dẫn tới ngôi nhà đang ở, cô chợt cảm thấy trống trải một cách lạ lùng, dù cô cũng biết rằng tốt nhất mình nên trở lại Boston.
Cô nhìn bao quát khách sạn. Khi bước đến cổng vòm trong đầu cô lại vang lên văng vẳng tiếng của ông Richard.
Đừng gắn bó với nó, Flynn à.
Đó là một lời khuyên đúng đắn. Thật tệ là cô lại chưa bao giờ lưu tâm đến.