Số lần đọc/download: 0 / 3
Cập nhật: 2021-08-28 15:43:54 +0700
Chương 12: Trước Cuộc Họp Của Hội Bảo Trợ
T
ại trang trại Harrington, trước cuộc họp Hội bảo trợ, buổi trưa hôm ấy có vẻ rất yên ắng. Mọi nỗ lực bắt chuyện của Pollyanna đều bị Dì Polly khước từ. Hễ nhắc đến từ “vui lòng”, em lại bị bà yêu cầu ngừng lời, khiến khuôn mặt em ửng đỏ vì bứt rứt. Cảnh tượng ấy đã lặp lại bốn lần trong suốt bữa ăn hôm nay. Đến lần thứ năm, Dì Polly đành chịu thua cô cháu gái: “Thôi được, nếu cháu muốn đến thế thì cứ nói đi.” Khuôn mặt nín nhịn của Pollyanna rạng rỡ ngay tức khắc: “Ôi, cháu cảm ơn dì. Cháu đã chơi trò chơi này từ rất lâu rồi, nên việc kiêng kị từ ‘vui vẻ’ với cháu là không thể.”
“Cháu bảo sao?” Dì Polly ngạc nhiên.
“Cháu muốn nói tới trò chơi giải trí cha cháu đã hướng dẫn. Dì chơi cùng cháu nhé?” Polly chợt đỏ bừng mặt khi nhận thấy mình lại làm dì khó chịu. Trước giờ việc nhắc đến cha em trước mặt dì là điều cấm kị.
Đáp lại em là sự im lặng kéo dài. Dì Polly cảm thấy mệt, cau mày đi lên phòng và đóng cửa lại.
Pollyanna tình cờ nghe được dì chuyện trò với phu nhân ngài mục sư qua điện thoại. Chiều nay, dì cáo lỗi không tới Hội bảo trợ được vì đau đầu. Pollyanna thấy vui khi được thoải mái trình bày hoàn cảnh của Jimmy trước cuộc họp. Cô bé không thể quên Dì Polly đã gọi Jimmy là cậu bé ăn mày. Pollyanna không muốn nghe câu nói ấy được nhắc lại một lần nữa.
Đúng hai giờ chiều, Hội bảo trợ sẽ họp ở tiểu giáo đường gần nhà thờ lớn. Từ nhà tới đó chừng nửa dặm. Pollyanna sẽ tới tiểu giáo đường trước ba giờ chừng mươi mười lăm phút. Kế hoạch của em đặt ra như vậy và quyết tâm thực hiện bằng được.
Pollyanna nhủ thầm: “Mình mong tất cả các thành viên đều có mặt ở cuộc họp. Mình sẽ đến lúc ba giờ để đảm bảo tất cả Hội viên đều đã có mặt, như vậy sẽ không bỏ sót cơ hội nào. Hi vọng, họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ Jimmy. Họ thường họp khá lâu, chừng hai, ba giờ đồng hồ.”
Gần đến giờ, Pollyanna lặng lẽ rời khỏi nhà. Cô bé tới Hội bảo trợ với niềm tin vững chắc. Pollyanna vừa mở cửa bước vào tiền sảnh đã nghe tiếng cười nói náo nhiệt vọng ra từ phòng bên. Em biết mình đã đến muộn. Lưỡng lự một lúc, Pollyanna mới đẩy cửa bước vào.
Tiếng chuyện trò đột nhiên lắng hẳn xuống làm Pollyanna cảm thấy lo ngại. Thời khắc quan trọng đã tới, song em lại thấy ngại ngùng đến kỳ lạ. Nhiều khuôn mặt xa lạ làm em không thật thoải mái.
Pollyanna lễ phép chào thật to: “Cháu chào các bác, các cô ạ. Cháu là Pollyanna Whittier. Có lẽ các bác, các cô đã biết đôi chút về cháu rồi.”
Không khí im lặng lan truyền khắp cuộc họp. Hầu như các thành viên đều biết chuyện cô bé lạ lùng này. Nhưng không ai nghĩ ra điều gì để đáp lời cô bé cả.
“Cháu mong các bác, các cô giúp cháu một việc, được không ạ?” Pollyanna lắp bắp. Em chợt nhận thấy mình đang sử dụng lối nói quen thuộc của cha.
Có tiếng sột soạt nhẹ, bà Ford thân tình hỏi Pollyanna:
“Cháu gái yêu quí, Dì Polly bảo cháu tới phải không?”
Pollyanna đỏ mặt đáp: “Thưa bác không ạ. Cháu tự quyết việc này. Trước đây, cháu đã sống ở Hội bảo trợ bác ạ. Cha cháu đã gửi cháu vào hội.”
Một thành viên nào đó cười nhạo một cách vô ý thức làm phu nhân ngài mục sư cau mày. Bà bảo Pollyanna: “Bác biết điều đó. Bây giờ, cháu nói ta nghe, cháu mong muốn Hội bảo trợ giúp cháu việc gì?”
Pollyanna thở dài nói: “Bác ạ, cháu mong các bác, các cô giúp đỡ Jimmy Bean. Hoàn cảnh cậu ấy cũng khổ lắm: cha mẹ đều mất cả, cậu ấy phải sống rong trại trẻ mồ côi. Nhưng trại này đông trẻ em quá nên Jimmy không có phòng bác ạ. Cậu ấy đã bỏ trại trẻ, lang thang tìm nơi nương tựa. Nhưng cậu ấy vẫn chưa tìm được chỗ nào. Jimmy mong được sống trong một mái ấm gia đình, mong có mẹ quan tâm, chăm sóc. Năm nay, cậu ấy bước sang tuổi mười một. Cậu ấy dễ thương lắm ạ. Cháu nghĩ các bác, các cô sẽ rất thích Jimmy.”
“Hội bảo trợ chưa bao giờ tiếp nhận trường hợp như thế này.” Một giọng khó chịu vang lên phá tan sự im lặng của cuộc họp.
Pollyanna lướt nhìn các thành viên đang hướng ánh mắt lo ngại về phía mình. Em vội nói: “Thưa các bác, các cô, cháu còn quên một điều nữa. Jimmy thích làm việc lắm ạ.”
Sau những câu nói ấy, sự im lặng lại tiếp tục bao trùm. Pollyanna nhận thấy thái độ lạnh nhạt của nhiều người trong cuộc họp. Hai người đã đứng ra chất vấn cô bé, sau đó họ tranh luận khá gay gắt.
Nỗi lo của Pollyanna mỗi lúc một tăng. Lắng nghe mọi người bàn bạc một lúc, em đã hiểu. Không ai tán thành việc nhận nuôi Jimmy kể cả những hội viên chưa có con. Lời thuyết phục dè dặt của bà Ford - phu nhân ngài mục sư - cũng không thể lay chuyển được quan điểm của các hội viên.
Một cuộc tranh luận gay gắt đã bùng nổ trong buổi họp. Hội bảo trợ ở vùng này luôn dành khoản tiền không nhỏ tới những hoạt động cứu trợ ở Hindu. Một vài người còn tuyên bố họ sẽ không chịu nổi sự xấu hổ nếu số tiền năm nay bị cắt giảm vì bất kỳ lí do gì.
Pollyanna không thể hiểu nổi những vấn đề này, như thể Hội bảo trợ chẳng hề quan tâm tiền quyên góp của họ được dùng vào việc gì mà chỉ cần biết nó chuyển đến đâu - và rõ là điều ấy chẳng phù hợp với tôn chỉ của Hội chút nào. Pollyanna thấy nhẹ nhõm hẳn khi được rời phòng họp. Không khí ngoài trời thật êm ả, trái ngược hoàn toàn với sự lộn xộn và khó chịu trong cuộc họp. Chỉ có điều cô bé vô cùng tiếc cho Jimmy. Ngày mai, em phải nói sao cho Jimmy biết về quyết định của Hội đây, khi Hội sẵn sàng quyên góp cho những cậu bé nào đó ở Ấn Độ mà không thể dành ra một khoản nuôi nấng một cậu bé côi cút sống ngay tại thị trấn này, chỉ vì việc đó chẳng mang lại chút danh tiếng nào. Ấy là những gì một hội viên dong dỏng cao, đeo kính vừa phát biểu trong cuộc họp.
Pollyanna buồn bã tự nhủ: “Tất nhiên là quyên góp tiền cứu giúp trẻ em cũng tốt thôi. Mình không hề muốn Hội ngưng gửi một khoản tiền đến đó. Nhưng họ cư xử như thể những cậu bé sống ngay tại đây chẳng đáng gì so với những cậu bé ở xa tít mù tắp vậy. Nuôi lớn một đứa trẻ chẳng phải tuyệt vời hơn rất nhiều việc kéo dài một bảng thành tích sao!”