Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Anne Rice
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Dịch giả: Hải Âu
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
ai đêm sau, ta quay trở lại. Ta cần thấy lại tầng hầm đã ngập trong nước mưa với những viên gạch cháy sém và đổ nát, nơi vài thanh xà nhà chĩa thẳng lên trời như cọc gỗ. Nhưng bức họa ghê gớm từng bao bọc lấy tường phòng khiêu vũ chỉ còn là những mảnh vụn trong đống đổ nát, một khuôn mặt trong tranh đây, một mảnh cánh thiên thần kia, đó là tất cả những gì có thể nhận diện được còn sót lại.”
“Tay cầm tờ báo buổi chiều, ta chen vào phía sau một quán cà phê nhạc kịch nhỏ mà đông đúc phía bên kia đường; và dưới ánh sáng mờ của những ngọn đèn khí và làn khói xì gà dày đặc ta đọc được bản tin về vụ hỏa hoạn. Không có nhiều thi thể được tìm thấy trong rạp hát cháy trụi, nhưng quần áo và phục trang thì vương vãi khắp nơi, như thể những nghệ sĩ kịch câm ma cà rồng nổi tiếng thực ra đã cuống cuống chạy khỏi rạp hát từ rất lâu trước khi đám cháy xảy ra. Nói cách khác chỉ có những ma cà rồng trẻ mới để lại được hài cốt của mình; những kẻ lâu đời hơn đã bị xóa sổ hoàn toàn. Không có lời nào đề cập tới một nhân chứng hoặc một kẻ sống sót. Làm sao mà có được?”
“Tuy nhiên vẫn có một cái gì đó khiến ta rất khó chịu. Ta không sợ bất kỳ ma cà rồng nào đã chạy thoát. Kể cả có kẻ làm được, ta cũng không muốn bắt giết hắn. Ta biết chắc là đại đa số thành viên của đoàn kịch đã chết. Nhưng tại sao lại không có bảo vệ con người nào ở đó? Ta chắc chắn Santiago đã có lần nhắc rằng rạp hát có người bảo vệ, và ta đã đồ rằng họ chính là những người dẫn chỗ và gác cửa làm việc trong rạp hát trước khi màn biểu diễn bắt đầu. Ta thậm chí đã chuẩn bị tinh thần đương đầu với họ bằng lưỡi hái của mình. Nhưng họ lại không có ở đó. Thật kỳ lạ. Và tâm trí ta không thể hoàn toàn thoải mái trước chi tiết lạ thường này.”
“Nhưng, sau cùng, khi ta đặt tờ báo sang một bên và suy nghĩ lại về tất cả những gì đã xảy ra, sự lạ thường đó bỗng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là ta đã trở nên đơn độc trên thế gian này một cách tuyệt đối hơn tất cả những giây phút đã qua trong cuộc đời ta. Là Claudia đã chết vô phương cứu vãn. Và ta chưa bao giờ thấy mình có ít lý do, ít khát khao để tiếp tục sống đến vậy.”
“Thế nhưng nỗi muộn phiền trong ta không lấn át ta, không thực sự trừng phạt ta, không khiến ta trở thành sinh vật tuyệt vọng và tan nát mà ta từng tin chắc mình sẽ trở thành. Có lẽ nỗi giày vò mà ta phải trải nghiệm khi nhìn thấy thi thể đã cháy thành tro của Claudia chẳng thể duy trì mãi được. Có lẽ chẳng thể nào vừa hiểu được cảm xúc đó vừa tiếp tục tồn tại trên cõi đời này. Ta mơ hồ băn khoăn, trong khi thời gian qua đi, khi những làn khói trong quán cà phê ngày một dày lên và tấm màn bạc màu của sân khấu bé nhỏ cứ nâng lên rồi hạ xuống trước ánh đèn, và một nhóm phụ nữ to khỏe đang đứng hát ở đó, ánh sáng lấp lánh trên đồ trang sức bằng thủy tinh giả đá quý của họ, giọng hát ấm áp, nhẹ nhàng của họ đượm nét ai oán và u sầu một cách trang nhã - ta mơ hồ băn khoăn về cảm giác lẽ ra ta phải có trước sự mất mát này, sự phẫn nộ này và thấy cảm giác ấy là chính đáng, thấy mình đáng được đồng cảm và an ủi. Ta sẽ không tiết lộ nỗi phiền muộn của mình cho bất kỳ sinh vật nào. Những giọt lệ của chính mình cũng chẳng nghĩa lý gì với ta.”
“Thế thì ta sẽ đi đâu, nếu không phải chết? Cái cách mà câu trả lời đến với ta mới thật lạ kỳ. Thật lạ kỳ cách ta rời khỏi quán cà phê, dạo bước quanh rạp hát đổ nát, rồi lang thang vô định cho đến khi cuối cùng hướng về đại lộ Napoleon rộng lớn và men theo đó đến Cung điện Lourve. Như thể nơi đó đã gọi ta đến, dù ta chưa bao giờ bước vào bên trong những bức tường của nó. Ta đã bước qua trường thành này cả ngàn lần, ước rằng mình có thể làm người bình thường trong một ngày thôi, để được bước qua vô số những căn phòng bên trong ấy và nhìn ngắm những tuyệt tác hội họa kia. Giờ đây, ta nhất quyết thực hiện cho bằng được điều đó, bị ám ảnh bởi một niềm tin mơ hồ rằng những tác phẩm nghệ thuật sẽ đem lại cho ta chút an ủi trong khi ta không thể giáng cái chết xuống những vật vô tri vô giác nhưng lại phản ánh một cách xuất sắc tâm hồn của cuộc sống đó.”
“Đâu đó dọc theo đại lộ Napoleon, ta nghe thấy tiếng bước chân đi theo mình mà ta biết là bước chân Armand. Hắn đang ra hiệu cho ta biết là hắn gần. Nhưng ta chẳng làm gì khác mà chỉ bước chậm lại để chờ hắn tiến tới gần mình, và bọn ta cứ bước đi như vậy suốt một lúc lâu, không ai nói gì. Ta không dám nhìn hắn. Tất nhiên, ta vẫn không ngừng nghĩ đến hắn, nghĩ rằng nếu bọn ta là những người đàn ông bình thường và nếu Claudia là tình yêu của ta, có lẽ giờ này ta đã bất lực ngã vào vòng tay hắn vì nhu cầu được chia sẻ nỗi buồn chung quá mạnh mẽ, quá ám ảnh. Con đập trong tâm hồn ta đang có nguy cơ vỡ, nhưng nó lại không vỡ. Ta đã tê liệt và bước đi như một kẻ bị tê liệt.”
“Anh biết việc tôi đã làm,” cuối cùng ta mở lời. Bọn ta đã rẽ ra khỏi đại lộ và ta có thể thấy trước mắt là một dãy dài những cột trụ kép trên mặt tiền của Bảo tàng Hoàng gia. “Anh đã mang quan tài đi như tôi cảnh báo.”
“Đúng,” hắn đáp. Giọng hắn ẩn chứa niềm an ủi đột ngột nhưng chắc chắn. Điều đó làm ta yếu lòng. Nhưng ta đã trở nên thờ ơ với mọi nỗi đau và sự mỏi mệt. “Vậy mà giờ anh lại ở đây với tôi. Anh có muốn trả thù cho chúng không?”
“Không,” hắn đáp.
“Chúng là chiến hữu của anh, anh là thủ lĩnh của chúng,” ta nói. “Thế nhưng anh lại không hề cảnh báo chúng rằng tôi sắp tấn công chúng, như tôi đã cảnh báo anh?”
“Không,” hắn đáp.
“Nhưng chắc chắn anh phải căm ghét tôi vì chuyện đó. Chắc chắn anh tôn trọng một số nguyên tắc, một số bổn phận đối với giống loài của mình.”
“Không,” hắn nhẹ nhàng nói.
“Ta thấy kinh ngạc vì sự hợp lý trong những câu trả lời của hắn, mặc dù ta không thể giải thích hay hiểu được điều đó.”
“Và một điều gì đó đã trở nên rõ ràng từ vùng xa xôi của những băn khoăn dai dẳng trong ta. Ở đó đã từng có những người bảo vệ; có những người dẫn chỗ thường ngủ lại trong rạp hát. Tại sao họ không có ở đó khi tôi xâm nhập? Tại sao họ lại không ở đó để bảo vệ đám ma cà rồng đang say ngủ kia?”
“Bởi vì họ làm thuê cho tôi và tôi đã sa thải họ. Tôi đã đuổi họ đi,” Armand đáp.
“Ta dừng lại. Kể cả khi ta đối mặt với hắn, hắn cũng không tỏ vẻ gì là quan tâm, và ngay khi ánh mắt bọn ta gặp nhau, ta đã ước rằng thế giới này không chỉ còn là một đống đổ nát đen tối với tro bụi chết chóc. Ta đã ước rằng nó sống động và tươi đẹp hơn, và rằng hai người bọn ta đều sống, đều có tình yêu để dành tặng cho nhau. Anh đã làm thế mặc dù anh biết kế hoạch của tôi?”
“Đúng,” hắn đáp.
“Nhưng anh là thủ lĩnh của chúng! Chúng tín nhiệm anh. Chúng tin tưởng anh. Chúng sống cùng anh!” ta nói. “Tôi không hiểu anh... tại sao...?”
“Cứ nghĩ ra bất cứ câu trả lời nào mà anh thích,” hắn nói điềm tĩnh và tế nhị, như thể hắn không muốn gây tổn thương cho ta bằng bất kỳ lời buộc tội hay miệt thị nào, mà chỉ muốn ta suy xét điều này theo nghĩa đen. Bản thân tôi có thể nghĩ ra rất nhiều lý do. Cứ nghĩ ra một câu trả lời mà anh thấy cần và hãy tin vào nó. Nó cũng hợp lý như bất kỳ câu trả lời nào khác thôi. Nhưng tôi sẽ cho anh biết lý do thật sự khiến tôi làm việc đó, dù lý do này nghe có vẻ thiếu trung thực nhất: tôi sắp rời khỏi Paris. Rạp hát thuộc quyền sở hữu của tôi. Vậy nên tôi phải sa thải hết nhân viên.
“Nhưng với những gì anh đã biết thì...”
“Tôi đã nói với anh rồi, đó là lý do chân thật nhất nhưng lại nghe có vẻ thiếu trung thực nhất,” hắn nhẫn nại đáp.
“Liệu anh có xuống tay với tôi dễ dàng như đã để đám ma cà rồng đó bị tiêu diệt không?” ta hỏi.
“Tại sao tôi phải làm thế?” hắn hỏi lại.
“Ôi Chúa ôi,” ta thầm thì.
“Anh đã thay đổi rất nhiều,” hắn nói. “Nhưng đồng thời, anh cũng vẫn y như trước.”
“Ta tiếp tục bước thêm một lúc, rồi dừng lại ở trước cổng Bảo tàng Louvre. Ban đầu, ta cứ tưởng rằng cửa sổ bảo tang đã tối om và chỉ phản chiếu lại ánh sáng bạc của mặt trăng và cơn mưa phùn. Nhưng sau đó, ta đã thấy một ánh sáng mờ di chuyển phía trong, như thể có một người bảo vệ đang đi tuần giữa các hiện vật quý giá. Ta thực sự ghen tị với con người đó. Và ta nhất quyết tập trung sự chú ý vào anh ta, tính toán xem làm sao một ma cà rồng có thể tiếp cận được anh ta, làm sao để đoạt mạng anh ta và lấy được ngọn đèn cùng chùm chìa khóa. Kế hoạch đó hoàn toàn hỗn loạn. Ta không có khả năng lập kế hoạch. Ta chỉ lập được đúng một kế hoạch thực sự trong đời, và ta đã hoàn thành nó rồi.”
“Và cuối cùng ta đầu hàng. Ta quay lại nhìn Armand một lần nữa, để ánh mắt mình xuyên vào mắt hắn, để hắn tiến tới gần ta như thể hắn đang muốn biến ta thành nạn nhân, rồi ta cúi đầu xuống và cảm nhận được đôi cánh tay vững chãi của hắn trên vai mình. Và, ta chợt nhớ lại rõ rệt những lời Claudia đã nói, những lời gần như là cuối cùng của em - em thừa nhận rằng em biết ta có thể yêu Armand vì ta thậm chí đã có thể yêu cả em - ta cảm thấy những lời này vừa sâu sắc vừa mỉa mai, hàm chứa nhiều tầng nghĩa hơn chính những gì em ám chỉ.”
“Đúng,” ta khẽ nói với Annand, “đó là cái ác thật sự, khi mà chúng ta thậm chí có thể yêu thương nhau, anh và tôi. Còn ai khác có thể cho chúng ta thấy được dù chỉ là một mảy may tình yêu một mảy may lòng trắc ẩn hay xót thương chứ? Còn ai khác có thể hiểu tôi và anh như chính chúng ta hiểu nhau mà lại không hủy hoại chúng ta? Vậy mà chúng ta còn có thể yêu nhau.”
“Và suốt một hồi lâu, hắn chỉ đứng đó nhìn ta, tiến lại gần hơn, đầu hắn dần nghiêng sang một bên, đôi môi hắn hé mở như thể đang định nói điều gì đó. Nhưng rồi hắn chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu để thú nhận là hắn không hiểu những gì ta vừa nói.”
“Nhưng ta không còn nghĩ đến hắn nữa. Ta đã có được một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà đầu óc dường như không còn suy nghĩ gì nữa cả. Tâm trí ta vô định. Ta thấy cơn mưa đã tạnh hẳn. Ta thấy bầu không khí đã trở nên trong lành và mát mẻ. Đường phố đã lên đèn. Và ta muốn vào trong Bảo tàng Louvre. Ta đã định hình được những lời sẽ nói với Armand về việc này, để hỏi xem hắn có thể giúp ta làm những việc cần thiết để vào được bên trong bảo tàng cho đến khi bình minh ló rạng không.”
“Armand nghĩ đó là một yêu cầu rất đơn giản. Hắn chỉ nói rằng, hắn thắc mắc không biết tại sao ta phải chờ đợi lâu đến thế.”
“Không lâu sau, bọn ta rời khỏi Paris. Ta bảo Armand rằng ta muốn quay lại Địa Trung Hải, nhưng không phải để đến Hy Lạp như ta đã mong mỏi trước kia. Nơi mà ta muốn đến là Ai Cập. Ta muốn nhìn thấy những sa mạc ở đó, và quan trọng hơn, ta muốn thấy những kim tự tháp và lăng mộ của các nhà vua. Ta muốn làm quen với những kẻ trộm mộ, những kẻ hiểu rõ về các ngôi mộ hơn là các vị học giả, và ta muốn đi sâu xuống những ngôi mộ chưa được khai quật để nhìn rõ những ông vua khi họ được chôn cất, chiêm ngưỡng những đồ đạc, các tác phẩm nghệ thuật được lưu trữ cùng với họ, và những bức tranh dọc theo các bức tường của hầm mộ. Armand vô cùng hào hứng. Và bọn ta đã rời khỏi Paris vào buổi tối nọ trên một cỗ xe ngựa mà không bày biện bất cứ nghi lễ rườm rà nào.”
“Ta đã làm một việc mà ta nên kể lại. Ta đã quay lại căn phòng ở khách sạn Saint-Gabriel. Mục đích ban đầu của ta là muốn lấy một vài di vật của Claudia và Madeleine để đặt vào quan tài và sắp xếp mộ phần cho họ ở nghĩa trang Montmartre. Nhưng ta đã không làm việc đó. Ta chỉ nán lại một lát trong phòng, mọi thứ đã được nhân viên khách sạn sắp xếp gọn gàng, trông có vẻ như Madeleine và Claudia sẽ trở lại đó bất cứ lúc nào. Chiếc khung thêu của Madeleine đang nằm bên những cuộn chỉ trên một chiếc ghế đặt cạnh bàn. Ta nhìn vào đó và nhìn mọi thứ khác trong phòng, và ý đồ của ta dường như là vô nghĩa. Thế nên ta rời đi.”
“Nhưng có điều gì đó đã xảy ra với ta ở nơi ấy; hoặc, đúng hơn là, một điều ta đã nhận thức được từ lâu nay bỗng trở nên rõ ràng. Ta đã tới Bảo tàng Louvre đêm đó để giao phó tâm hồn mình, để tìm thấy một khoái cảm siêu việt nào đó có thể giúp ta tiêu diệt được khổ đau và quên hẳn ngay cả bản thân mình. Khi đứng trên vỉa hè trước cổng khách sạn để chờ cỗ xe ngựa chở ta tới chỗ Armand, ta nhìn những người đang bước trên đại lộ - dòng chảy đông đúc vô tận của những quý ông quý bà ăn vận đẹp đẽ; những người bán báo dạo; những người vác hành lý và những tay đánh xe - ta nhìn họ dưới một ánh sáng mới. Trước đây, tất cả các tác phẩm nghệ thuật đều hứa hẹn sẽ giúp ta hiểu biết sâu sắc hơn về tâm hồn con người. Nhưng bây giờ cái gọi là tâm hồn con người đó đã trở nên vô nghĩa. Ta không phỉ báng nó. Chỉ đơn giản và ta đã quên mất nó. Các bức họa tuyệt vời trong Bảo tàng Louvre đối với ta không còn kết nối mật thiết gì với những bàn tay đã vẽ ra chúng. Chúng đã bị cắt lìa và chết như đứa trẻ bị hóa đá. Giống như Claudia đã bị chia tách khỏi vòng tay mẹ em rồi được bảo tồn qua hàng thập kỷ trong ngọc ngà vàng bạc. Giống như những con búp bê của Madeleine. Và tất nhiên, cũng giống như chính bản thân Claudia và Madeleine và bản thân ta, tất cả chúng sẽ có thể hóa thành tro bụi.”
Phỏng Vấn Ma Cà Rồng Phỏng Vấn Ma Cà Rồng - Anne Rice Phỏng Vấn Ma Cà Rồng