A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Phạm Vân ANh
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1701 / 48
Cập nhật: 2016-01-26 07:37:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
Út vừa đỡ xong cho con Yếm Trắng. Nó là con sữa nhiều và tốt, nhưng lần nào cũng sanh khó. Đây là lần sanh thứ ba. Một con bê cái. Ba Bá mừng trong bụng nhưng bề ngoài vẫn lạnh như không, dúi vào tay Út năm chục ngàn:
- Sáng nay cho mày nghỉ, muốn chơi đâu thì chơi.
Út nhận tiền, không nói gì. Hắn nghĩ ngay việc lao đến nhà nàng.
- Này! - Như đọc được ý nghĩ của hắn, Ba Bá nói thêm - Tao cấm mày đến nộp tô cho con điếm đó. Tao có mắt ở khắp nơi. Muốn lảng tới khu nghĩa địa, tốt nhất mày khỏi về đây.
Út lần lần bỏ ra hồ nước bên giếng để tắm rửa. Gần như suốt đêm hắn thức vì con Yếm Trắng. Người nhớp đầy mồ hôi và mùi phân bò. Hắn vẫn không bỏ ý định đến khu nghĩa trang. Thằng Mười ngay hôm đưa hắn đi tìm nàng đã ngồi lê đôi mách khắp nơi khắp chỗ như tin thời sự nóng hổi. Chuyện đến tai Bá và Vương. Hai gã kêu Mười đến hỏi. Biết được nàng làm gái, cả nhà xáo xác như gặp phải dịch bò. Những lời xỉ mắng, chửi rủa của Vương, Bá, Thiên trút xuống đầu Út như mưa và dai dẳng cả tuần lễ, cứ như danh giá, nền tảng đạo đức gia đình chỉ vì hắn dính vào nàng mà sụp đổ, tai tiếng. Tư Đản và Hai Thoàn cứ thấy Út ở đâu là nói móc:
- Không biết đã sơ múi gì chưa, nhưng đã thấy mất khối của cho nó rồi, không khéo còn mang bệnh về cho bò.
Hắn làm thinh. Đối với hắn, mọi lời mắng chửi, móc ngoéo chẳng nghĩa lý gì. Hắn chỉ hẫng khi bị Ba Bá cắt mất chân giao sữa hàng ngày... chấm hết cơ hội duy nhất có thể ra khỏi trại bò đi đây đi đó, để có điều kiện gặp nàng. Bá quản lý hắn rất sát. Gã không cần theo kèm mà chỉ giao việc. Làm hết những việc được giao cũng hết ngày. Vậy mà cũng mấy lần vào buổi tối, khi gia đình các anh hắn hoặc nhậu nhẹt, hoặc dán mắt vào chương trình cải lương trên tivi, hắn vẫn tới nhà nàng. Song lần nào hắn cũng không gặp may. Dường như nàng không bao giờ có nhà vào buổi tối. Trong nhà thường xuyên chỉ có ông nội, Nga, hai đứa em trai, sau thêm bà mẹ mới từ bệnh viện về vẫn nằm liệt giường tiếp tục điều trị bằng thuốc nam. Cả nhà nàng, nhất là Nga và hai đứa em trai đều quý hắn, coi hắn như người thân. Hắn vụng về. Đến nhà nàng, thấy có việc gì hắn làm giúp việc đó, rồi đảo ra phía sau cùng Nga chăm sóc con Tai Trắng, ai hỏi gì chỉ nói đúng một câu, không ai hỏi, hắn cũng không nói không rằng từ lúc đến tới lúc về. Không khí nhà nàng dù vắng nàng vẫn cho lòng hắn sự ấm áp, điều không bao giờ có khi hắn ở trại bò. Những lần đến chơi, dù không tò mò, hắn cũng nhận biết nhà nàng lần lượt có thêm nhiều đồ đạc và tiện nghi giá trị: bộ sa-lông gỗ cẩm lai, tủ lạnh, tivi màu, dàn máy cát-xét... Nga mới được nàng mua cho chiếc xe Sác-li. Nhà nàng càng thay đổi, hắn càng có những nỗi lo lắng không đâu, càng cồn cào mong được gặp nàng. Nhưng không bao giờ hắn dám ở chơi lâu để đợi nàng bằng được. Đi lâu, Ba Bá sẽ sinh nghi. Đến với nàng, dù đã chọn vào lúc khá an toàn, hắn vẫn phải đánh lạc hướng bằng cách đi bộ ra con hẻm phía sau nhà, để nếu có ai bắt gặp tưởng hắn chơi đâu đó ngoài phố, rồi đi vòng lên con hẻm tận đình Thông Tây Hội để vào nghĩa trang. Lúc về, khi trời tối mịt, không bóng người, hắn mới dám đi đường qua bãi rác. Chỉ cần một lần Ba Bá hay bất cứ ai trong nhà phát hiện ra hắn vẫn tìm đến với nàng, thì ngay cả cơ hội rời khỏi nhà vào buổi tối cũng sẽ hết.
Hôm nay, hắn quyết đến nhà nàng vào ban ngày, với hy vọng nàng sẽ có nhà. Nhớ đến lúc được gặp nàng, được ôm ấp, gắn bó... cùng nàng siêu thoát vào thế giới hoan lạc, quên hết mọi buồn đau ở đời, người hắn rạo rực thứ xúc động đói khát và cuồng nhiệt. Lạy trời, nàng có nhà... Lạy trời...
Song thật bất ngờ. Hắn chưa kịp rời khỏi nhà thì chính nàng đến tìm. Hắn không bao giờ mong như vậy. Nếu trước đó gặp được nàng, hắn sẽ khuyên nàng đừng đến. Sự có mặt của nàng chỉ làm cho chuyện thêm rắc rối, tai họa cho cả nàng và hắn. Bây giờ, mọi lời can ngăn đều đã muộn. Và lo thì lo, nhưng mừng cũng cứ mừng. Còn hơn hắn đến nhà mà không gặp được nàng. Hắn mừng đến luýnh quýnh. Hắn đã nhận ra chính nàng, khi còn đang đứng ngoài hồ nước dội ào ào.
Đàn chó thấy người lạ sủa lên ầm ĩ. Năm Thiên đang đảo rơm ở sân đứng ngây một lúc, rồi buột mồm nói lớn:
- Việt Kiều yêu nước đi đâu lạc vô cà?
Hai Vương đang quần sắn móng lợn nghe nói, bỏ việc trong chuồng bò ra ngánh, cũng xốn lên:
- Dám bà nội đến hỏi thăm mua đất. Ngon dễ sợ à.
Đám đàn bà con nít trong các nhà nháo nhác không ai bảo ai kéo cả ra sân nhìn về phía cổng. Nàng xuất hiện với mái tóc bới cao, gương mặt trang điểm đẹp sắc sảo, quý phái, vận chiếc sơ mi sọc lơ dài tay, quần thùng màu lơ, cưỡi trên chiếc Dream, phía sau nàng là Huy cũng cưỡi Dream lừ lừ chạy cách một quãng, cùng tiến vào trong sân.
Ba Bá từ chuồng bò bước ra, vừa thấy khách, gã sững sờ, vuốt lại mái tóc xù, lúng túng cài nút áo ngực, buông ống quần đang xắn tới gối xuống.
- Người đâu lạ quá ta.
Gã lẩm bẩm. Rụt rè cười chào đón.
Út vào nhanh trong kho mặc vội quần áo, chính bộ đồ jean nàng cho, rồi chạy ra đúng lúc Hai Vương, Ba Bá, Năm Thiên đang luýnh quýnh trong vẻ vinh dự tiếp đón hai vị khách.
- Ông... bà chắc mới từ nước ngoài về? - Hai Vương xun xoe cười mím chi tránh lộ bộ răng cửa xếu xáo trước người đẹp.
- Chúng tôi cần gặp anh Út Nhân. - Huy, gã thanh niên lực lưỡng như một nhà thể thao nói.
- Bà... là... - Ba Bá nhìn kỹ người đàn bà đài các cao sang và ngờ ngợ. - Hình như...
Sương gật đầu, đôi môi cong dày tô son đỏ thẫm của nàng kênh kênh:
- Tôi đã đến đây một lần...
Mặt Ba Bá tái đi. Gã đã nhận ra nàng, nhưng trong gã cồn lên sự đố kỵ, không muốn thừa nhận khi gắn người đẹp cao sang vời vợi này với thằng Khùng. Bằng cái nhìn len lén như liếm từng phần thân thể nàng, mắt gã như bị kéo khuất bởi tấm màng mờ đục thèm khát. Gã cố dấu kín cái nuốt dằn cục nước miếng nhục dục xuống họng, lúng búng nói với Hai Vương:
- Chị này... à... cô này chính là...
- À... - Vương cũng đã nhận ra được Sương. Mắt gã mờ dại trong vài giây. Miệng gã lắp bắp - Xin... xin mời... mời cô... mời hai em... vô nhà...
- Ủa! - Nhìn thấy Út, Sương ngạc nhiên - Sao hồi này, anh ốm rạc vậy?
Bá kín đáo ngoắc tay Vương nói nhỏ:
- Anh thay mặt gia đình cắt dứt khoát chuyện này...
- Được rồi... - Vương hăng máu xuất thần vừa nhìn như nuốt phần hông đầy lẳn của Sương từ phía sau, vừa gật gù - Chú khỏi lo.
Gã bước nhanh tới ngang Sương:
- Mời em vô nhà anh uống miếng nước, nói chuyện.
Gã đưa ánh mắt tò mò qua Huy:
- Chú là...
Sương tinh ý, vội giới thiệu:
- Đây là cậu em tôi.
Vương đưa khách qua vườn về nhà mình, ngôi nhà đúc hai tầng, xây cất theo kiểu biệt thự hiện đại bề thế nhất trong vùng, xác định một thời oanh liệt của chủ nhân, đồng thời cũng là dấu chấm hết thời oanh liệt đó.
Phòng khách nhà Vương cũng đầy đủ chứng tích vàng son quá khứ. Gạch bông nền đỏ hoa văn vàng sạch như li như lau, bộ sa-lông nệm bọc len xanh lá cây hạng sang xẹp lép hết ruột mút, chiếc sập gỗ bong rạn mặt, chiếc tủ thờ bằng gỗ gụ đen bóng hai chân quỳ phía trước đã há mộng, những hình khảm trai loang lổ chỗ còn chỗ mất. Mặt tủ đặt dàn máy Tếch, loại đắt giá nhất những năm đầu giải phóng, kèm theo hai thùng loa bự đặt trên lưng hai con voi sứ ở hai góc nhà. Chia đôi phòng, che phân nửa diện tích bên trong là chiếc tủ ngang phoóc-mi-ca trắng, mặt kính, các ngăn tủ bày chật kín những ly, chén kiếng, những đồ lưu niệm một thời được người ta cho, biếu, đút lót. Bốn mặt tường treo đủ các bằng huân chương, bằng khen thưởng và hình các cô gái Hồng Kông, Đài Loan mặc đồ Tàu hoặc đồ tắm cắt từ những tấm lịch tờ những năm bảy mươi ố vàng và bám bụi.
- Mời cô chú ngồi...
Thấy thằng Út vẫn dửng dưng đứng cách xa, Vương thân mật vỗ nhẹ vào lưng:
- Cả chú mày cũng ngồi luôn đi.
Chỉ mình Sương ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Vương và Bá, còn Huy vẫn lừ lừ khoanh tay, chạng chân đứng phía sau nàng.
- Kìa! Ngồi tự nhiên đi chú em.
Huy lạnh lùng:
- Tôi khỏi cần ngồi.
Phía sau Vương, Bá là Năm Thiên mập lùn cũng rắn mặt chống nạnh, gườm gườm hết nhìn Sương lại nhìn Huy, sẵn sàng ăn thua đủ. Thằng Út lảng ra chiếc phản gỗ. Hắn không nhìn nàng mà lo lắng hướng về bộ mặt lạnh sắt bất động của Ba Bá. Hắn biết những lăng xăng diễu võ dương oai bề ngoài của Vương và Năm chẳng là cái thá gì. Tất cả đều quyết định ở thái độ của Bá. Hắn lo cho nàng. Hắn chuẩn bị trước tinh thần, hễ có chuyện gì xấu, sẽ đứng hẳn về phía nàng. Hắn sẽ bỏ hết. Sẽ chống lại các anh. Hắn bồn chồn đến phát sôi, phát run vì sốt ruột.
- Thế này... - Khi ai nấy đã yên chỗ, Hai Vương nhăn nhở nhìn Sương - Trước khi vào chuyện, tôi muốn trân trọng giới thiệu sơ sơ cho cô biết về gia đình này, điều mà chắc chắn thằng Út nhà tôi từ khi quen cô do vụng về chưa kịp nói... - Gã quay sang Út. - Có phải không Út?
Út làm thinh như điếc. Mắt hắn cũng không nhìn Vương.
- Gia đình này là gia đình truyền thống cách mạng. - Vương trịnh trọng nói tiếp với Sương. - Ông già tôi tham gia cách mạng từ thời kháng chiến chống Pháp, sau bị Pháp bắn, bị thương ở chân, về nhà mở trại bò này. Mấy chục năm qua, nói đến trại bò ông Hai Rỡ, dân nuôi bò sữa cả thành phố và các tỉnh miền Đông, miền Tây không ai không biết. Còn tôi đây... - Vương đặt bàn tay lên ngực trái. - Hai Vương, một cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu, từng hai mùa kháng chiến chống hai tên thực dân và đế quốc lớn nhất thế kỷ là Pháp và Mỹ. Chỉ cần đọc những chức vụ và giá trị trên các tấm bằng huân chương và bằng khen, cô cũng biết vị trí xã hội và chính trị của tôi thế nào. - Trong lúc tạm ngừng lời quét mắt lên các "giá trị và chức vụ" trên bốn mặt tường bụi bặm, Vương đưa tay lên túi áo ngực nắn nắn, đôi môi thâm bậm bậm trong vẻ thèm khát của cơn ghiền. Đắn đo một chút, gã nói với Bá. - Chú có thuốc đưa ra tiếp khách đi. - Gã vê vê ngón tay vẻ kẻ cả. - Hộp dở cũng được.
Bá cau mày, miễn cưỡng đứng dậy.
Sương nghiêng đầu búng ngón tay ra hiệu cho Huy. Gã hiểu ý, móc túi đặt luôn lên bàn bao 555 mới tinh rồi lùi về chỗ cũ.
- Các anh hút đi.- Sương mời.
Bá ngồi xuống ghế làu bàu:
- Tôi không hút.
Vương cười hềnh hệch chộp lấy bao thuốc, lập cập xé lằn giấy bóng kính, mở nắp:
- Ba số thứ thiệt. - Gã hít hít những điếu thuốc xếp lớp nguyên vẹn, trắng tinh trong bao, rồi rút một điếu dính lên miệng. - Thời buổi Hội đồng Bộ trưởng cấm thuốc lá ngoại mà có thứ này đãi bạn là sang đấy cô em ạ.
Gã tự châm lửa hít một hơi thật sâu rồi thỏa mãn phả làn khói nồng nặc hơi rượu sang phía Sương. Nét mặt gã trở lại vẻ trang trọng:
- Anh nói tiếp với cô nghe. - Vương đổi từ "tôi" sang "anh" ngọt sớt, nghiêng người làm điệu, đặt tay lên đầu gối Bá. - Đây là anh Ba Bá, em kế anh, một chuyên gia về bò sữa từng nhiều năm tu nghiệp ở Mỹ, hiện thuộc loại giỏi bậc nhất thành phố. Em và chú em đây hay xem truyền hình và đọc báo nói về trại bò làm ăn sáng tạo thấy có hình và tên Huỳnh Bửu Bá, chính là anh Ba đây. Anh Ba có hồi bị ngụy quyền cưỡng bức đi lính. Cương quyết không làm bia đỡ đạn, biểu lộ thái độ phản chiến, anh đã tự bắn mất một ngón tay cái, thà chịu thương tật suốt đời còn hơn khoác bộ đồ lính,... bôi nhọ lên truyền thống gia đình, cầm súng bắn lại đồng bào, phản dân hại nước. Còn đây là... - Vương chỉ Năm Thiên. - chú Năm Thiên, một cán bộ cách mạng có uy tín, từng làm phó chủ tịch Phường, rồi giám đốc Công ty Dịch vụ Xuất nhập khẩu Tổng hợp, nay vì lý do gia đình tạm nghỉ ở nhà phụ trách công tác đối ngoại của trại bò. Còn kia... - Vương hất hàm về Bảy Thiện đang đứng nhoẻn miệng cười hồn nhiên như con trẻ ở cửa ra vào. - Đấy là chú Bảy Thiện có tám năm đi bộ đội làm nghĩa vụ quốc tế. Trong anh chị em, còn có hai người: cô Tư Tiên và chú Sáu Nghĩa đã khuất đều là liệt sĩ. Anh phải giới thiệu đầy đủ như vậy để em hiểu đây là một gia đình nền nếp, truyền thống trong sạch và uy tín xã hội. Bởi thế, mọi mối quan hệ của từng thành viên trong nhà với người ngoài đều phải có sự thận trọng và chọn lựa kỹ lưỡng về tiểu sử. - Vương lại hít thuốc đến lõm cổ. - Anh nói thế chắc em hiểu được?
Sương cười khẩy ngạo mạn:
- Cứ tiếp đi.
- Tất nhiên. - Hai Vương chắc chắc lưỡi để lựa lời. - Thế này... Được biết em có quan hệ với thằng Út nhà này... Hì hì hì... Tất nhiên... Cứ tạm gọi quan hệ ở mức bạn bè quen biết, chứ chưa nói chuyện cao hơn... - Vương trở nên loanh quanh ề à, không dám nhìn thẳng và mắt Sương. Vẻ sang trọng đài các, thái độ kiêu căng từng trải và lạnh lùng của nàng khiến gã càng nói càng mất tự tin. - Nghĩa là...sau khi... sau khi có người... người có trách nhiệm cao cho anh biết em ở trong khu nghĩa địa. Anh có tìm hiểu và biết được... được... hoàn cảnh của... của em. Dù rất... rất thông cảm với em... vì đây là sản phẩm xã hội của chế độ thối nát cũ để lại... nhưng... nhưng... Nghĩa là... - Vương phải ngừng lời vài giây để củng cố sự bình tĩnh. -... Gia đình anh đã... đã họp lại... thấy rằng... em... và thằng Út... không... không nên tiếp tục quan hệ...
Sợ sau câu cuối cùng của mình, vị khách xinh đẹp sẽ đứng phắt dậy cầm theo bao thuốc lá, Vương vội run tay chộp bao thuốc rút liền hai điếu, cầm ở tay.
Sương điềm tĩnh đến mức thản nhiên:
- Tóm lại, người ta... cái người mà anh cho là có trách nhiệm cao ấy đã nói với anh: tôi là một con điếm. Còn cả nhà anh thì cho rằng một con điếm không đáng được bén mảng tới khuôn cửa chuồng bò danh giá và truyền thống của gia đình này chứ gì?
- Ấy... ấy không... -Vương đỏ mặt nói lắp. -... Không... không... hẳn... hẳn như... như thế... Cô là... làm gì là... là quyền... quyền... của... của cô... Mỗi người trong... trong chúng ta đều có... có tự do, và... và đều sống chung trong ánh... sáng của đạo... đạo đức và luật... luật pháp soi xét... chúng tôi không... không bình luận. Chỉ... chỉ có điều, gia... gia đình chúng tôi đúng là... là một gia đình trong... trong sạch.
Năm Thiên vung tay hùng hổ:
- Không phải nhiều lời. Thằng Khùng từ trước tới nay không bao giờ có chuyện ăn gian nói dối, chơi bời trụy lạc. Nhưng từ ngày quen cô bao nhiêu chuyện bê bối xảy ra ở nó. Vì cô mà nó chểnh mảng để chết oan con bê vừa sanh. Hơn trăm lít sữa của nhà do nó đi giao cũng không cánh mà bay theo sự cám dỗ của cô. Biết nó khùng nên cô định đào mỏ hả? Nếu chúng tôi không ngăn chặn kịp thời, không biết những gì sẽ còn biến theo... Không nói lôi thôi. Nếu cô không chịu chấm dứt, chúng tôi sẽ gọi công an cho cô đi cải tạo mút mùa luôn.
Ba Bá lừ mắt cho Năm Thiên:
- Chú không được nóng. - Bá nhã nhặn một cách bất ngờ. - Những lời dài dòng của anh Hai tôi và sự nóng nảy của chú Năm là thái độ riêng của mỗi người... - Ánh mắt Bá hướng về Sương rất lịch thiệp, dịu dàng. - Những lời nói đó cô nghe được lời nào thì nghe. Không nghe thì bỏ. Thí dụ, có mấy lời của anh Hai, tôi cũng không nghe được, như ngón tay cụt của tôi... - Gã giơ bàn tay phải bị cụt ngón cái lên. - Tôi tự bắn mất không phải vì phản chiến gì ráo trọi. Tôi đi lính cũng không có ai cưỡng ép. Tuổi trẻ ham bay nhảy ở nhà quanh quẩn bên chuồng bò ngán thấy mồ, đến kỳ quân dịch, được gọi, thích đi cho biết đó biết đây thì đi đại. Mà đã làm thằng lính thì như thiên lôi, chỉ đâu đánh đó. Tôi tỉa cụt ngón tay chỉ để trở về thanh toán một chuyện riêng mà thôi. Tôi cũng không truyền thống, danh giá chi cho mệt. Nhưng khi cần quyết liệt, tôi không nương tay với bất cứ kẻ nào trái ý. Về chuyện cô với thằng Út, tôi chỉ nói đơn giản, nó là đứa thần kinh không bình thường... nói một cách dân dã là nó khùng... - Bá đưa ngầm ánh mắt lẳng lơ qua Sương. - Còn cô cứ quan hệ với gia đình như chỗ quen biết sẽ không có vấn đề gì...
Vương và Thiên cùng sững sờ trố mắt.
Sương tinh quái cười với Bá:
- Giá biết anh sớm hơn là tôi phải lòng anh đấy, anh Ba.
Bị lật tẩy một cách tàn bạo, Bá hầm mặt:
- Đây không phải quán bia ôm. Tôi có thể đuổi cô.
Sương vẫn tỉnh như không:
- Đuổi tôi không dễ đâu. - Nàng cười mỉm khiêu khích. - Tôi đúng là điếm đây. Các người cứ thử đuổi đi. Hay ra báo công an đi. - Nàng ngoắc ngón tay ra sau. Huy biết ý cúi xuống ghé tai nghe nàng thì thầm.
- Dạ! - Huy quét nhẹ ánh mắt cảnh cáo với từng gương mặt chủ nhà rồi đứng thẳng người nói với Sương. - Em sẽ gọi ngay.
Gã khuỳnh khuỳnh rút trong túi quần ra chiếc máy điện thoại di động loại dẹp, nhỏ, rồi bước ra sân.
Chờ Huy khuất hẳn, Sương tiếp tục trò chuyện với anh em nhà Vương, thái độ hoàn toàn làm chủ tình thế:
- Tôi biết tận ngóc ngách bụng dạ của các người "khinh bỉ" con điếm này thế nào. Nghề điếm thì quá ư khốn nạn rồi, tôi biết thân tôi lắm, nhưng cũng xin phép hỏi các quý anh, loại người chửi người ta đấy, đuổi người ta đấy, nhưng bụng thì nuốt nước miếng ừng ực mong được người ta một lần để mắt, so với tôi, ai điếm hơn ai?
Hai Vương sửng cồ, chỉ mặt Sương:
- Tôi cấm cô ăn nói ám chỉ kiểu văn chương hai mặt. Chúng tôi thừa bản lãnh để nghe những lời nói thẳng nói thật.
- Thế các anh chưa từng thấy loại người đánh đuổi người ta bằng được rồi lại cũng muốn ôm ấp người ta bằng được à? - Sương nhún vai. - Tiếc thật, chúng nó là bọn bẩn hơn điếm đấy. Bây giờ xin nói sang chuyện khác. Tôi đến chủ yếu chỉ để gặp anh Nhân. Thấy anh ở đây cực quá trong khi khả năng của anh có thể làm tốt được nhiều việc, tôi muốn giới thiệu anh đến nhận một công việc có lương hậu ở chỗ người bạn tôi.
Vương nuốt nghẹn, lạc giọng:
- Tôi có thể nói ngay với cô đó là chuyện không thể được. Tương lai của nó không phải ở đồng tiền, nhất là đồng tiền từ tay cô.
Bá lạnh lùng:
- Cô sẽ không có thêm lần nữa gặp nó đâu.
Sương nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ đeo tay bằng vàng y mặt số đủ mười hai hạt kim cương vừa lộ dưới cổ tay áo nàng khiến cả Vương, Bá, Thiên cùng ngẩn ngơ.
- Để thử coi các người có giữ nổi ông em không. - Sương nghênh mặt khinh khỉnh. - Lát nữa xin được giới thiệu với các người ông xã tôi.
Vương sửng sốt:
- Cô có chồng?
- Đánh đĩ chín phương cũng phải chừa một phương lấy chồng chứ. - Sương nói. - Chồng tôi đang làm việc với người chắc các anh cũng biết, về chuyện làm ăn ở vùng này. Tôi đâu có dại tới đây một mình cho các anh ăn gỏi.
Nàng vừa dứt lời, Huy đã bước rảo trở lại phòng khách, đứng đúng chỗ cũ, nói lễ phép:
- Thưa chị, anh đã đến.
Vương, Bá, Thiên cùng nhìn cả ra cửa.
Một chiếc Méc-xê-đéc màu xanh rêu đời mới bóng lộn, chạy êm ru không một tiếng động lượn vào tận trong sân. Đàn chó, cầm đầu là con Tun Tun lúc đầu sủa nhắng lên vài tiếng, sau thấy khách mở cửa xe là hạng sang trọng, cả lũ gừ gừ cúp đuôi lảng ra xa rồi châu đầu nhìn khách vẻ sợ sệt.
- Tun Tun... - Hai Vương đổi thái độ, tất tả bước hẳn ra sân đuổi lũ chó. - Chúng mày có biến đi không.
Người thứ nhất ra khỏi xe là gã đàn ông bụng mỡ, cỡ tuổi ba nhăm, ba bảy, cao ngoài mét bảy, mặt tròn trắng, hiền lành, điển trai, vận sơ-mi trắng cộc tay, cho vạt trong quần, khiến cái bụng càng bệ vệ. Người thứ hai chính là phó chủ tịch Năm, người nhỏ ốm, răng khểnh, mắt to mắt nhỏ, ngoài năm mươi, tóc còn xanh, ăn mặc xoàng xĩnh.
- Trời. - Vừa thấy người nhỏ ốm, Hai Vương vội lập bập lao đến tay bắt mặt mừng. - Anh Năm, cơn gió lành nào đưa anh Năm tới đây?
Ông Năm nắm tay Vương nhưng ánh mắt nụ cười lại hướng về phía Sương.
- Có chuyện gì mà người đẹp lại ở đây? Sao không rẽ vào Ủy ban chơi? Đang bận họp, nghe cô kêu, tôi xuống đây liền đó.
Ba Bá cũng vội ra tận xe nắm tay phó chủ tịch Năm:
- Mời anh Năm vào nhà. - Gã cười lấy lòng, rụt rè bắt tay người đàn ông lạ. - Chào anh.
Phó chủ tịch Năm chỉ người đàn ông, nói với anh em nhà Hai Vương:
- Đây là anh Lữ Hòa, tổng giám đốc Công ty Tân Việt, sắp tới sẽ mở một số xí nghiệp chế biến lương thực, thực phẩm hiện đại liên doanh với địa phương, trong đó có nhà máy thức ăn gia súc mà đàn bò của các anh chắc chắn sẽ cần. Anh Lữ có tiền, còn chúng ta có đất.
- Chào các anh. - Lữ Hòa nói tiếng Việt lơ lớ giọng Hoa.
Phó chủ tịch Năm nói thêm:
- Anh Lữ Hòa đồng thời cũng là phu quân của cô Lệ Sương, một ngôi sao lớn của nền điện ảnh Việt Nam.
Mấy anh em nhà Hai Vương còn đang đuỗn mặt khó xử, Năm phó chủ tịch đã bước tới nắm bàn tay nuột nà đeo đầy nhẫn của Sương:
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi đó?
Sương cười nhẹ. Mắt nàng đong đưa thân mật:
- Xin anh Năm cứ hỏi mấy người này. - Nàng cố ý không nói tên những chủ nhân vừa xúc phạm tới mình. - Họ sẽ nói anh rõ. Nào... - Nàng nhìn thẳng mặt Vương, Bá. - Tôi mời ông xã và anh Năm tới đây chỉ để nghe nói lại những lời mấy người vừa nói với tôi.
Vương tái mặt:
- Có... có gì đâu mà nói đi nói lại... - Gã nhăn nhó khổ sở cười cười với phó chủ tịch Năm và Lữ Hòa. - Cô Sương có đặt vấn đề giới thiệu một việc làm hậu hĩnh cho thằng Út nhà tôi, nhưng gia đình còn có chút đắn đo...
Năm Thiên khúm núm nói leo:
- Thưa anh Năm, chẳng qua thằng Út cũng rất cần cho trại bò.
Phó chủ tịch Năm cười xòa với Lữ Hòa:
- Đây là một trong những trại bò tiên tiến nổi tiếng nhất trong vùng. Mấy anh em Hai Vương, Ba Bá đây đều rất giỏi nghề nuôi bò sữa. Cũng là chỗ quen biết cả. Hề... hề... hề... - Phó chủ tịch Năm nói với anh em Vương. - Bây giờ tôi định hướng thế này nghe. Nếu như cô Lệ Sương có nhã ý muốn giúp thằng Út thì không được từ chối. Rồi chưa?
Hai Vương nhũn nhặn cười theo:
- Có ý kiến anh Năm chỉ đạo, tụi tôi nhất trí liền à. Ê, Út đâu? - Hai Vương gọi với vào trong nhà. - Út à!
Út vẫn ngồi lì ở tấm phản trong nhà, uể oải bước ra. Hắn lừ lừ nhìn không ra nhìn, và cũng chẳng mở miệng chào ai.
Năm Thiên lợi dụng lúc mọi người chú ý vào Út liền xán đến cạnh Sương:
- Chị cho em xin lỗi. Lúc trước do hiểu lầm, em trót làm chị buồn lòng...
Sương làm thinh như thể không biết có Năm.
- Thưa chị, em đã từng làm giám đốc Công ty Dịch vụ Xuất nhập khẩu Tổng hợp Quận... - Năm Thiên thầm thì nài nỉ. - Nếu như anh chị cần một người thông thạo về mọi ngóc ngách các anh lãnh đạo ở quận, em có thể... phục vụ hết mình...
Ba Bá cũng bước tới bên Sương, nói nhỏ vừa đủ cho nàng nghe:
- Bỏ qua cho tụi tôi nghe, chị Hai.
Phó chủ tịch Năm xởi lởi ôm vai Út cười lấy lòng Sương:
- Thời buổi này, làm việc với liên doanh nước ngoài là lý tưởng nhất của thanh niên đấy. Tôi quyết định cho chú đi, chịu chưa?
Sương hỏi nhỏ chồng:
- Anh thấy sao?
Lữ Hòa nheo mắt nhìn qua Út:
- Tùy em. Cái gì em muốn là anh theo à.
- Anh có mặt ở đây thế là đủ rồi. - Sương nói. - Anh với anh Năm lại tiếp tục công chuyện đi.
Phó chủ tịch Năm cười ha ha tát nhẹ má Sương:
- Lần sau cô đừng mang dao mổ trâu để giải phẫu chim sẻ nghe. Tôi tưởng cô định mua đứt đất trại bò này cho liên doanh kìa.
- Vì em có một chút mà tiếc công. - Sương cười đong đưa. - Nhờ anh mà mọi chuyện nhanh hơn dự kiến đó.
- Còn tôi thì bắt thường. Trưa nay, Ủy ban chiêu đãi anh Lữ Hòa, cô phải có mặt để trả nợ thời gian tôi tới đây.
- Em với anh Năm còn nhiều duyên nợ mà. - Sương nháy mắt ranh mãnh. - Chuyến anh Lữ và em mời anh đi thăm năm nước con rồng châu Á, em còn giận anh đó.
Lữ Hòa nhìn vợ như một kẻ nô lệ vì tình:
- Anh đi được chưa?
- Anh đi đi. Trưa không về hả?
- Tối. Đúng bảy giờ anh về đón em đi nhà hàng Thiên Canh luôn.
Lữ Hòa khinh khỉnh không để mắt tới anh em nhà Hai Vương, quay ra xe luôn.
Vương, Bá Thiên cùng xoắn xuýt tiễn phó chủ tịch Năm ra xe, tách hẳn chỗ Sương và Út đứng.
Vương nói với vẻ đau khổ:
- Thưa anh Năm, vấn đề không phải tụi này muốn làm khó với cô Lệ Sương, mà là thằng Út thần kinh không bình thường... Sợ nó không làm ăn gì được rồi lại mang tiếng...
Phó chủ tịch Năm phẩy tay:
- Tư doanh nước ngoài họ không nhìn lầm người như ta đâu. Thằng khùng sẽ có việc của thằng khùng. Hiện nay, thu hút vốn của các nhà đầu tư nước ngoài là vấn đề chiến lược và cũng là vấn đề tế nhị. Phải biết đặt quyền lợi của quốc gia lên trên hết. Những gì họ muốn mà không ảnh hưởng lớn đến thể diện quốc gia, ta có thể chiều được thì cứ chiều. Tục ngữ có câu: thả con săn sắt, bắt con cá lóc... Thằng Khùng nhà các chú làm sao bằng con săn sắt, trong khi liên doanh được với đám Lữ Hòa, ta có thể bắt được mười con cá voi. Phải nhớ như vậy.
Chiếc Méc-xê-đéc đi rồi, Sương lạnh mặt nói với Hai Vương, Ba Bá, Năm Thiên:
- Các anh nói thử tôi nghe, ai điếm hơn ai?
- Trời. - Hai Vương vội xuýt xoa. - Chị Hai bỏ qua... Tụi này trót vô ý...
- Đủ rồi. - Sương ngắt lời. - Tôi mời anh Út cùng đi có công chuyện. Các anh chịu không?
Năm Thiên nán lại nài nỉ:
- Xin chị Hai nhớ tới thằng em, chị Hai. Em đã từng làm giám đốc...
Sương mỉa mai:
- Tôi sẽ không bao giờ quên chú đâu.
Hai Vương vồn vã giục Út:
- Không nghe thấy gì hả Út? Chị Hai cần mày thì phải lẹ lên cho tao nhờ.
Ba Bá nói:
- Khi nào rảnh, mời chị Hai quay lại chơi. Xin cứ coi đây như người nhà. Chuyện hiểu lầm vừa rồi mong chị bỏ qua. Tụi này dân nuôi bò quanh năm ở miệt vườn không nhìn xa trông rộng.
- Chào các nhà truyền thống và danh giá.
Sương nói với Huy:
- Em chở anh Út.
Dứt lời, nàng ra xe nổ máy, rồ ga lao vụt ra cổng, dáng vẻ đầy cao ngạo.
Út nhìn thoáng qua mặt các anh hắn như một biểu hiện ý tứ trước khi ngồi lên nệm sau xe Huy.
Hai Vương hề hà vỗ lưng Út:
- Mày thành ông cố nội chúng tao rồi nghe Khùng.
Huy cố ý cho xe chạy thật chậm trêu tức đám Vương, Bá.
- Đồ khùng... - Ba Bá tức giận văng khẽ theo một câu.
Năm Thiên lắc đầu:
- Đù mẹ. Thời buổi điếm với khùng lại cao giá.
- Câm mồm. - Ba Bá gầm gừ qua kẽ răng. - Nhục hơn con chó.
Lúc chạy xe ra phố, không thấy Huy rẽ vào con hẻm lối bãi rác, Út áy náy:
- Đi đâu?
- À. Về nhà bả ở quận Một.
Út nín bặt. Huy phóng xe khá nhanh, chạy thẳng về hướng Ngã Năm Chuồng Chó rồi rẽ về Ngã Tư Phú Nhuận. Út phải nhíu mắt mới chịu đựng nổi luồng gió ngược do tốc độ của xe. Từ cha sinh mẹ đẻ tới nay, hắn chỉ quen lẹt bẹt với chiếc xe Sác của gia đình và chiếc Mô-tô-bê-can của thầy Tám thú y. Lần đầu tiên hắn được ngồi trên chiếc Dream với tốc độ kinh hoàng lại do người khác lái. Càng sâu vào nội thành, đường phố càng đông nghẹt xe cộ, hắn cứ muốn rúm người lại mỗi khi Huy lạng lách tránh hoặc vượt các xe phía trước. Càng đi hắn càng bỡ ngỡ bởi khung cạnh xa lạ. Xưa nay, tiếng là dân sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nhưng thời gian được đi đây đi đó nhiều nhất là hồi theo thầy Tám, lại chủ yếu chỉ ở những vùng nuôi bò ngoại vi thành phố và mấy tỉnh lân cận. Những năm tháng ở gia đình thì tối ngày quanh quẩn trong trại bò, nơi xa nhất là trạm thu mua sữa. Hắn chưa bao giờ biết đến một Sài Gòn nhà cửa san sát với những tòa nhà cao tầng chót vót, những cấu trúc muôn hình muôn vẻ, người xe như nêm như hội. Hắn như ngợp, như lạc trong một đất nước khác, một xã hội khác không có những con người như đồng bào vùng trại bò của hắn.
Hắn đâm lo ngại, khi mỗi lúc âm hưởng về đời sống trại bò của hắn cứ như rơi hút khỏi đời hắn, khiến hắn như con cá mỗi lúc một cách ly khỏi nước. Hắn rất muốn hỏi Huy một câu nhưng không dám. Lưỡi hắn như bị đông cứng.
Cuối cùng Huy cũng dừng xe. Út nhận ra mình đã thoát khỏi những dãy phố đầy những tòa cao ốc, những con đường nườm nượp người xe, lọt giữa căn phố hoàn toàn yên tĩnh, toàn những biệt thự nằm yên ả trong những khuôn viên nhiều cây cao bóng cả. Đây đó những lùm bông giấy tím rực. Hắn cùng Huy đứng trước cánh cổng sắt kiên cố sơn màu ghi mới, cao vượt tầm với, tường bao quanh kín bưng, bên trên căng đầy dây kẽm gai. Huy vừa nhấn ba tiếng còi xe, từ bên trong đã ông ổng vang dội nhiều tiếng chó sủa. Nghe các giọng sủa, Út đoán được trong nhà phải có tới trên chục con chó giống khác nhau, toàn hạng dữ tợn.
Cánh cổng được mở hé. Ra đón khách là cô gái chỉ độ 18, 19 tuổi mặc đồ bộ màu vàng nhạt, khỏe mạnh, chất phác. Thấy Út, cô ta chăm chăm nhìn vài giây bằng ánh mắt nhận diện tò mò, rồi mới kéo rộng cánh cổng, nói với Huy.
- Cô đang chờ.
Lũ chó hơn chục con đủ loại giống Âu, Á, to nhỏ, hung dữ đứng thành vòng cung ngáng đường chỉ chực chờ Út tiến lên là chồm vào cắn xé. Huy suỵt thế nào, chúng cũng không chịu ngừng sủa và tản đi.
Phải lo đề phòng bọn chó, cơn mặc cảm trong Út tan nhanh. Hắn có thừa tự tin và kinh nghiệm để chinh phục trái tim loài chó. Hắn vẫn đứng thẳng người, nhăn nhăn mặt như cười với con Béc-giê Đức cao tới vai hắn, mắt xếch, hàm trễ xệ oai vệ và hung ác, chừng như thủ lĩnh cả bọn hợp chủng từ béc-giê chững chạc, Phú Quốc hoang dại đến mấy chú chó Nhật ngộ nghĩnh. Lũ chó nhận được ngôn ngữ thân thiện từ cái nhăn mặt và ánh mắt đột nhiên nhu lành vô hại của Út, lập tức ngừng sủa. Út chìa tay vê mấy ngón vào nhau, rồi chậc lưỡi mấy tiếng. Lũ chó ngẩn ra nhìn hắn với vẻ ngờ vực, sau đó chuyển ngay sang ngoe nguẩy xin lỗi hắn vì sự nhầm lẫn. Con Béc-giê Đức bước lại làm hòa đầu tiên bằng cách hít hít bàn tay Út. Hắn không ngần ngại rờ luôn vào cái mõm đầy răng nhọn của con chó.
- Mày tợp một miếng là tao nghỉ chơi luôn nghe mày.
Huy và cô gái ra mở cổng cùng ngạc nhiên.
- Anh là người duy nhất, không cần cô cậu chủ ra lệnh, chúng nó chịu im đấy. - Cô gái nhìn Út đầy khâm phục.
Huy nói:
- Đến tôi quen vậy mà chỉ hơi khác thường là tụi nó cắn cảnh cáo ngay à.
Huy đưa Út qua khuôn viên rộng, cỏ trồng mượt như nhung, mát rợp dưới bóng cây hoàng lan thân lớn cỡ hai người ôm và hai cây sa-kê già. Một con đường trải sỏi, hai bên bày đủ các loại chậu cây cảnh, dẫn thẳng vào tòa biệt thự hai tầng sang trọng. Con Béc-giê Đức cứ tâng tâng bám theo khợp đùa vào cánh tay và vai Út như thể gặp được bạn tri kỷ.
Sương thướt tha từ trên lầu đi xuống, nàng đã kịp thay bộ đồ đầm bằng lụa trắng may như một chiếc áo rộng, phô ra nửa đôi đùi trần tinh khiết, bầu vú căng thả lỏng sau cổ áo tròn rộng rung rinh thành những gợn sóng khêu gợi. Lũ chó lập tức nhảy cỡn lại phía nàng. Những con chó Nhật thì choi choi khợp vào gấu váy. Mấy con Béc-giê giành nhau cọ mình vào chân nàng. Con Đức khổng lồ chồm hai chân trước lên hai vai nàng, liếm cả vào cổ, vào má.
- Ra hết ngoài kia. - Nàng phải hơi lùi lại tránh sự thân mật quá trớn của lũ chó và quát lên. - Ra hết ngoài sân. Hôm nay tao có khách nghe không.
Hiểu được lời nàng, lũ chó chuyển ngay từ sự mừng rỡ hết mình sang đứng im ve vẩy, ngóng mắt chờ đợi một sự nhân nhượng. Nàng vỗ tay hai cái:
- Ra hết nào. Nói phải nghe.
Con Đức và lũ Béc-giê tiếc rẻ cụp đuôi đủng đỉnh bỏ đi trước. Lũ chó Nhật sủa gâu gâu mấy tiếng nhõng nhẽo nhưng cũng xô nhau chạy cả ra sân.
Sương cười giòn:
- Bọn chó này không có em và anh Lữ ra đón, không ai bước nổi một chân vào cửa đâu. Chúng nó nể anh ngay từ đầu là lạ đấy. - Nàng vui vẻ kể. - Gọi là chó nhưng ba bốn chục cây vàng đấy. Con Béc-giê Đức mới chín tháng tuổi, đắt nhất, giá chín cây, mua từ Hà Nội. Tất cả Béc-giê đều tốt nghiệp ở đại học cảnh khuyển. Con Đức tên Hốp-Man, hàm trung tá vượt cấp. Con đen giống Mỹ tên Giắc-ki, hàm đại úy, các con khác đều trung úy hết.
Nàng nói với Huy:
- Cảm ơn em. Có ai đến tìm hoặc điện thoại, em nhớ nói chị đi vắng nghe.
Huy nói:
- Có cần nói mấy đứa lo đồ ăn uống?
- Khi nào cần chị sẽ kêu.
Út ngơ ngác trước phòng khách rộng thênh thang lát đá trắng vân nâu, tường ốp toàn bằng gỗ cẩm, véc-ni đánh vàng bóng đến soi gương được. Toàn bộ nền tường đầu nhà là tấm phông in trên giấy bìa cảnh rừng thông với đôi nai đang ăn cỏ thật đến mức tưởng chừng như có thể bước chân vào rừng đến bên vuốt ve hai con vật. Đầu phòng bên kia là bể cá thủy tinh khổng lồ vừa hết chiều ngang bảy mét của phòng khách, chiều cao cũng cỡ một đầu một với. Bên trong, ngập giữa khối nước lung linh nhờ những dải đèn màu là hòn giả sơn hòa hiện giữa những chùm rong chỗ buông thả, chỗ đan xen làm nền cho cảnh thủy cung, đủ mặt vua thủy tề cùng các binh rồng tướng cá và các nàng tiên. Bầy cá cảnh hàng trăm con đủ loại giống quý, hình dáng to nhỏ, màu sắc, lượn lờ đuổi bắt. Đồ đạc trong nhà, từ bộ sa-lông đến bộ bàn ghế làm việc và những đồ giải trí: đèn chùm, tranh treo tường, đèn trang trí... đều là những đồ ngoại thời thượng còn mới tinh. Trên khoang tường đối diện với cửa sắt bốn cánh lắp kính râm nâu, cạnh lối lên cầu thang là bức ảnh lồng trong khung kính phóng to, cao hơn hai mét, rộng tới mét tư, hình ảnh Sương và Lữ Hòa, như người thật, đang đứng ôm nhau cười rạng rỡ, tràn trề hạnh phúc.
- Nhà này anh Lữ mới mua tặng em đấy. - Sương nói. - Trong nhà, ngoài Huy, em giữ hẳn làm vệ sĩ kiêm lái xe, còn một người chuyên làm vườn và ba con nhỏ chuyên lo nội trợ. Anh thấy em một bước lên bà hoàng chưa?
Nàng hồn nhiên ôm lưng, ngả đầu vào vai Út:
- Bây giờ theo em.
- Tội nghiệp. - Lúc dẫn Út lên cầu thang, nàng nói. - Mấy lần nhớ quá mò đến nhà không gặp em, tức quá hả?
Lên đến lầu một, đứng trước ba cánh cửa trên khuôn hành lang, nàng mở cánh cửa giữa và nói:
- Đây là phòng hai vợ chồng, chúng ta không động tới. - Để Út vừa nhận ra cảnh trí trong phòng, nàng sập cửa luôn. - Không động tới để hạnh phúc khỏi sứt mẻ.
Nàng lại chỉ cánh cửa phía đầu:
- Đó là phòng làm việc và độc lập của Lữ, cũng để cho nó được tự do vắng chủ. Còn đây... - Nàng dắt Út tới cánh cửa cuối hành lang. - Đây là nơi tự do của em. - Nàng mở cửa và giục Út. - Vào đi. Một thế giới hoàn toàn tự do. Đến tối Lữ mới về.
Út còn ngần ngại chưa chuyển chân, nàng đã đẩy hắn vào phòng, đóng cửa lại. Máy điều hòa không khí làm căn phòng lạnh toát. Út thoáng rùng mình vì sự thay đổi "khí hậu".
- Tội nghiệp. Hôm nay em thưởng nhé.
Không để Út kịp trấn tĩnh, nàng cười khanh khách đẩy hắn ngã ngửa ra giường nệm trải nhung hoa và nhoài lên trên hắn: - Anh biết không? Chính em cũng nhớ anh hết biết. Không thể nào quên nổi cái đêm anh cứu em ở bãi rác, sau hôm đó là hết mình ở quán Mi. Mặt mũi khùng khùng dại dại thế này mà khủng khiếp dễ sợ... Từ hôm đó, mọi cuộc làm tình với em đều vô vị... Ngay cả với Lữ... Thật là tội lỗi với Lữ... Cứ khi nào Lữ yêu là em chỉ nghĩ tới anh, thèm anh... - Nàng hôn rít lên môi, lên mắt, lên tai, lên cổ hắn. - Từ hôm ở quán Mi, em cũng khùng giống anh.
Nàng sôi sục và điên cuồng giật tung từng nút áo hắn. Nàng cắn và nghiến răng đến đau nhói nhiều chỗ trên vồng ngực rắn chắc của hắn. Nàng như đói khát lâu ngày... Và hắn cũng quên hết... Quên luôn cả thân phận mình lẫn thế giới loài người. Hắn cũng đói khát, cũng yêu cuồng. Hắn chồm dậy... Sức mạnh toàn năng của cả tâm linh lẫn xúc cảm tình ái trong hắn như dồn cả vào cao điểm thèm khát được hòa quyện gắn bó vào nàng...
Nàng lả đi bên dưới thân thể hắn. Hơi thở chỉ còn thoi thóp. Nhưng ánh mắt nàng long lanh nhìn hắn chứa chan niềm cực lạc và biết ơn. Sợ sẽ bị hụt hẫng khi hắn rời ra, nàng mỉm cười kéo đầu hắn áp vào bầu ngực nở nang trơn nhẫy mồ hôi của mình.
- Cứ nằm yên thế này...
...
- Anh biết không. - Nàng nói khi cả hai đã mặc quần áo. - Anh với em gặp nhau như là duyên số. Nếu không có vụ tai nạn đó, làm sao em biết trên đời này còn sót lại một gã đàn ông đáng yêu. Vì thế, lẽ ra căm thù tất cả bọn đàn ông, em lại thương anh. Em cũng muốn cứu anh, muốn anh cũng được sống sướng như ông hoàng. Em đã bàn với Lữ, lấy anh về đây nuôi dạy lũ chó nhà em...
Hắn nhìn nàng ngờ vực.
- Em nói thiệt đó. - Nàng hồn nhiên nói tiếp. - Lữ hoàn toàn không biết gì về quan hệ giữa em và anh. Lữ rất yêu và thích chơi chó. Nhà đang rất cần một người biết chăm sóc và dạy đàn chó. Em phát hiện ra anh rất có duyên với loài vật, nên em quyết định kéo anh về. Chúng mình vẫn được gần nhau những lúc cần thiết, trong khi Lữ cũng hài lòng có anh trong nhà như vớ được vàng. Mỗi tháng, em sẽ nói Lữ trả anh một triệu không kể ăn uống. Từ nay, anh sẽ thoát được cái trại bò địa ngục với những thằng anh nửa người nửa quỷ.
- Không được. - Hắn lắc đầu. - Không bỏ đàn bò được đâu.
- Đúng là khùng. - Nàng kiên nhẫn thuyết phục hắn. - Sống trên đời này muốn thành đạt phải luôn biết tính toán. Mà trong sự tính toán phải dám hy sinh những thứ tưởng là quý nhất, mới có thể thành đạt. Đàn bò đâu phải của mình mà anh tiếc. Gắn với nó ngày nào, anh khổ nhục ngày ấy. Đến đây, anh có đời sống đầy đủ, có tình yêu. Dần dần, em sẽ gây cho anh một số vốn. Biết đâu một ngày nào đó, anh trở thành ông chủ.
Hắn lầm lầm không nói. Nàng đụng đến chuyện cuộc đời và đàn bò làm hắn như Từ Thức từ tiên cảnh rơi trở về cõi thực. Nàng chỉ nghĩ tới khía cạnh đàn bò là hoàn cảnh đọa đày đời hắn. Còn với hắn, đàn bò đang là phần hồn của hắn. Thiếu đàn bò hắn sẽ chẳng bao giờ có đời sống. Hắn không coi bò chỉ là kiếp vật, nuôi nó chỉ để vắt ra tiền, vắt kiệt xác. Hắn không thể bỏ đàn bò.
- Anh biết không... - Sương nằm ngửa trong lòng Út, lùa những ngón tay lên mái tóc đen xù của hắn, tỉ tê. - Khi em cứ chuyển hết vũ trường này đến nhà hàng khác, mấy đứa bạn cùng dân vũ nữ toàn kêu em là khùng. Có chỗ tiền vô ào ào, em cũng bỏ đi, giống như khùng thiệt. Vì nhiều đứa mong bước chân vào đó, không vào nổi. Tụi nó biết đâu, em tính khác. Đời làm gái, vũ nữ thực ra cũng là một dạng gái, muốn đạt được giàu sang, sau đó, đủ sức bỏ nghề, hoàn toàn không phải ở chỗ ký gửi thân mình vào nơi nhiều tiền mà là ở sắc đẹp quyến rũ và nghệ thuật xỏ mũi đàn ông, mà bọn đàn ông thừa tiền hám sắc nơi nào không có - Nàng búng vào mũi hắn. - Hí hí hí... Đến ngay trại bò hôi hám của anh, cũng còn có nữa là. Mấy thằng anh đạo đức dỏm vừa thoáng thấy gái đẹp, mỗi thằng một kiểu híp mắt, em đi guốc vào trong bụng chúng nó nên nói thiệt, chỉ cần búng tay một cái là chúng nó theo xách guốc thôi à.
Út với chai rượu Mác-ten màu mật ong ở kệ phoóc-mi-ca đầu giường rót đầy ly, uống cái ực hết sạch. Đời hắn chưa một lần uống rượu. Ở bên nàng, lần đầu tiên hắn uống và cũng lần đầu tiên hắn phát hiện ra rượu có tác dụng vừa kích thích hưng phấn vừa ức chế rất kỳ lạ. Dù không ưa gì các anh, hắn cũng không thích nghe nàng nhục mạ họ. Hắn uống rượu để dằn đi sự phật ý. Hắn sợ điều đó lộ ra, những truyền cảm da thịt mềm ấm từ nàng sang hắn cũng sẽ chấm dứt. Những thiên cảm từ nàng luôn cho hắn cảm giác siêu thoát, đáng sống làm người. Hắn cứ muốn trạng thái đó miên man kéo dài bất tận. Hắn rất sợ bỗng chốc giấc mơ sẽ tan biến đẩy hắn về kiếp thằng khùng.
- Anh biết không... Nàng dim mắt say sưa trong niềm tâm sự. - Em bỏ hết nhà hàng này vũ trường khác chỉ cốt săn tìm cho được một thằng đàn ông vừa say mình mê muội, vừa thừa tiền để bao mình sống như bà hoàng suốt đời. Đời làm gái chỉ có thời. Khi tuổi trẻ qua đi, nhan sắc tàn phai, rao giá rẻ hơn bèo cũng chẳng ai màng tới nên phải biết nhìn xa trông rộng. Đẹp mà làm gái thì hèn nhục thiệt đó. Nhưng làm gái vừa đẹp vừa sang trọng thì vua chúa cũng xin chết, có khi không chừng còn ban cho người đẹp tội lỗi đó phẩm tước tiết hạnh khả phong lưu danh muôn thuở. Cái bẩn thỉu ở đời là ở chỗ đó, chứ không phải chuyện làm gái hay không. Từ khi biết bọn đàn ông mê mình, chúng nó chạm vào áo em cũng khó. Biết làm khó, biết từ chối mà bọn đàn ông vẫn theo là nghệ thuật cao nhất của nghề làm gái. Hàng mấy chục kẻ xin chết vì em. Già có, trẻ có, quan chức có, tài danh nổi tiếng có. Tây có. Ta có. Tàu có... Nhưng em chọn Lữ vì ảnh yêu em như bị bỏ bùa. Người Hoa họ chân thành trong chuyện trai gái. Vợ ảnh cũng trẻ, đẹp, nhà lại giàu có thế lực, nhưng ảnh cũng bỏ để đeo em. Lần đầu ảnh quen em ở vũ trường Vôn-vô. Đã không biết tán, làm tình lại dở ẹc. Sau hôm đó, em quên liền. Nhưng ảnh cứ đeo hoài. Ẳnh quốc tịch Việt nhưng có cổ phần thương mại lớn trong một công ty Đài Loan. Chẳng biết ảnh và cái công ty ấy buôn bán gì nhưng tiền nhiều lắm, đến chỗ nào mấy ông chính quyền cũng kính nể, kết nghĩa anh em, chiêu đãi lu bù. Biệt thự này chính em chọn sau khi ảnh đưa em đi coi hơn hai chục cái. Năm trăm cây vàng đó. Ẳnh cũng bao hết kinh tế gia đình em. Tháng tới, ảnh sẽ mua một căn nhà ở gần đây đưa cả nhà em từ Gò Vấp về. Anh thấy không, em chọn đúng đích. Thay vì bán lẻ nhan sắc cho nhiều thằng thì mình bán sỉ cho một thằng với giá cao nhất, vừa chắc ăn, vừa an tâm suốt đời. - Nàng cười. - Còn tình yêu ư? - Nàng hôn chụt vào má hắn. - Đưa được anh về đây là em không còn thiếu thứ gì.
Hắn ngồi im. Cái phác thảo tương lai mỹ mãn lạc quan của nàng khiến hắn cảm thấy có sự bất ổn, nhưng định hình đó là những điều gì, hắn lại không ý thức được. Hắn chưa có thói quen chú tâm trong quan hệ giữa người và người. Từ trước tới nay, ở hắn, mỗi khi ý thức phân định chớm nảy đều bị cha và các anh hắn vùi dập, đều bị coi là khùng, lâu dần hắn ứng dụng luôn quy kết đó vào mình để khỏi phải nhìn nhận mọi việc bằng ý thức. Làm thằng khùng, mọi phức tạp xung quanh đều được hóa giải đơn giản và đều được mọi người cảm thông nhanh hơn.
Mặt khác, về phía mình, nàng cũng chẳng cần hắn tỏ ra lịch lãm, uyên thâm. Chính sự nguyên sơ và hoang dại đã làm hắn khác hẳn và siêu việt hơn hàng trăm tên đàn ông khôn ngoan bẻm mép từng xoay quanh nàng như đèn cù. Hắn chỉ vụng về chứ hoàn toàn lành mạnh, tỉnh táo, nhân hậu. Khi bản năng tình ái nổi lên, hắn chìm ngập trong si mê, cuồng nhiệt, gắn bó, giúp nàng mất hẳn cảm giác bị lợi dụng, bị làm nhục, cảm giác trơ lỳ thường có trong các cuộc bán dâm. Chính hắn đã cho nàng sự xúc động và thèm khát vô biên một người tình, điều tưởng đã chết khi nàng bước vào nghề làm gái. Bởi thế, dù chủ nghĩa thực dụng bao trùm mọi quan điểm sống, biết hắn chỉ là gã nuôi bò mạt hạng nàng vẫn không sao dứt bỏ như từng cư xử với những kẻ si tình nhiều tiền lắm của, quyền cao chức trọng, sau khi biết họ cạn túi. Chính việc hắn say mê nàng hồn nhiên, không chút mặc cảm, đã khiến nàng tự giác buông hai thứ vũ khí sắc đẹp và thủ đoạn vẫn dùng là phương tiện kiếm sống và thành đạt, để hòa đồng cùng hắn, sống lại thời hồn nhiên trong trắng, thứ tố chất chỉ có một thời ngắn ngủi trong dĩ vãng, từ lâu đã chìm sâu dưới đáy mấy tầng bùn đen tội lỗi và tha hóa đến mức tưởng như không hề có trong nàng.
- Thế nào. - Nàng miên man mơn trớn làn da nâu nhám săn chắc của hắn từ hai bả vai xuống đến bộ ngực nở cuộn. - Ngay tối nay, em sẽ bảo Lữ sáng mai đi Gò Vấp nói với cha Năm phó chủ tịch một câu là anh có thể chia tay với trại bò và những thằng anh khốn kiếp, về hẳn đây với em.
Hắn lắc đầu:
- Không được.
Nàng ngạc nhiên chồm dậy:
- Tại sao không được? Tại sao?
Hắm im. Hắn chưa quen giải thích những điều mình nghĩ. Hắn mung lung linh cảm thấy cuốn theo sự giải thoát của nàng chẳng khác nào cuốn theo tai họa.
- Anh khùng hả? - Nàng bực tức. Lần đầu tiên nàng gặp một gã đàn ông dửng dưng trước một cơ hội vươn lên. - Anh có khùng không đó?
Hắn cười. Nàng có biết đâu đời hắn, cười được cũng là một bước dài của sự tiến hóa. Từ trước tới nay hắn không bao giờ cười.
Phần Hồn Phần Hồn - Nguyễn Mạnh Tuấn Phần Hồn