Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Fight For Olympus
Dịch giả: Nguyễn Linh Chi
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 164 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
anadu. Một thế giới rừng rậm xanh rì tươi tốt, vốn là nơi trú ngụ của một tộc người hùng mạnh và nhân từ được biết đến với cái tên tộc người Xan. Thông tuệ vượt bậc, hùng mạnh hơn cả các cư dân Olympus, chính họ là nhưng người tạo ra Dòng Mặt Trời, và sử dụng nó để di chuyển đến vô vàn các thế giới khác nhau. Nếu bắt gặp một hành tinh nào hấp hối, họ sẽ cứu giúp những sinh linh còn sống sót và đưa họ về đây. Xanadu đã từng là Thánh địa. Nhưng rồi họ cảm thấy mệt mỏi với sự trường tồn mãi mãi của mình, tộc người Xan đã giải phóng bản thân, vào vũ trụ sâu thẳm, để lại xứ Xanadu cứ thế phát triển tự nhiên và hoang dại.
Kể từ lần cuối cô đến đây tới nay, cây cối đã kịp phủ kín khoảnh đất trống họ đã tạo ra quanh lối vào Dòng Mặt Trời. Mặc dù các cư dân Olympus đến đây cũng khá thường xuyên, nhưng để những lớp cây rừng không chắn hết lối đi vào cổng vòm bằng đá cũng là một cuộc chiến vô cùng vất vả.
Chỉ vài phút sau khi đến, họ đã nghe thấy tiếng rống ầm ĩ và âm thanh của một sinh vật đang bạt rừng lao về phía mình. Tất cả những loài động vật hoang dã xung quanh im bặt khi tiếng động ngày càng lớn hơn.
“Ai đó đã biết chúng ta đến kìa,” Chiron vừa cười vừa nói. “Paelen, không biết đấy là ai nhỉ?”
“Ôi, không!” Paelen vừa đảo mắt xung quanh vừa rền rĩ.
Một con vật to lớn, gấp đôi kích cỡ của một chú voi thông thường, với hai đầu, lông dài màu hồng tím và những chiếc móng nhọn, sắc nhọn, lao ầm ầm qua những rặng cây và xồ thẳng lên người Paelen. Như một chú chó cún đang hứng khởi, sinh vật được biết đến như Mẹ Rừng Già, nhảy nhót và liếm láp khắp người cậu.
“Emily, cậu làm ơn,” cậu ta van vỉ. “Cậu bảo nó đi! Tớ không muốn phải tắm lại nữa đâu.”
Emily cười phá lên. “Brue yêu cậu nhất mà. Có ai gọi nó được đâu, cả Riza còn không làm được nữa là.”
Joel mỉm cười nhìn Emily vẫn đang ngồi trên lưng Pegasus. “Lại được thấy cậu cười thật là tuyệt.”
Mắt Emily sáng lên lấp lánh khi nhìn xuống phía cậu. Cô hít đầy một hơi bầu không khí ngọt ngào nóng ẩm của rừng rậm. “Được quay lại đây thật là dễ chịu. Tớ không biết là mình nhớ nơi này đến thế.”
“Xanadu là một phần của cậu,” Joel nói. “Ở đây như một ngôi nhà thứ hai của cậu.”
Tin tức về chuyến viếng thăm của họ nhanh chóng lan đi. Càng lúc càng nhiều các sinh vật hoang dã đến diện kiến Emily ở khoảnh đất trống này. Chẳng mấy lúc sau, quanh Emily đã vây đầy những đàn bướm rực rỡ, những loài côn trùng lạ, và vô vàn chú chim xinh đẹp đậu trên cổ con tuấn mã, mong được ở gần người cuối cùng của tộc Xan. “Chúng ta vẫn chưa khám phá được nhiều trên mảnh đất này,” Chiron giải thích. “Ở đây có quá nhiều thứ, quá nhiều nơi để đến thăm, có nhiều những lục địa nơi người tộc Xan đã dựng lên các thánh địa trú ngụ cho những giống loài còn sót lại từ các hành tinh đang hấp hối.”
“Tớ vẫn muốn được thấy chúng,” Joel nói. Cậu nhìn sang Emily. “Cậu có muốn không?”
“Tớ cũng muốn,” Emily đồng ý. “Khi nào chúng ta xong việc, hãy quay lại đây và khám phá kỹ càng xung quanh được không?”
Brue thong thả bước lại gần Pegasus và khụt khịt. Nó cúi hai đầu của mình xuống gần Emily. Những sợi lông màu hồng tím trên con vật khổng lồ dịu dàng này cạ vào người cô, mềm mại và ấm áp như ánh nắng mặt trời. Bốn mắt nó biểu lộ ra vẻ trung thành tuyệt đối.
“Xin chào, Brue.” Emily nói. Vừa vuốt ve Mẹ Rừng Già, Emily vừa nghĩ đến những thay đổi của Brue kể từ khi cô rời Xanadu. Mẹ Rừng Già đã mọc thêm những chiếc răng dài sắc nhọn, những sợi lông cứng hơn, thô ráp hơn, và ánh mắt cũng trở nên hoang dại và hung dữ hơn. Brue đã luôn trung thành chiến đấu bên cô trong cuộc chiến chống lại các Titan, và tình cảm nó dành cho Pealen chưa hề phai nhạt, nhưng giờ đây, trông đó đã đích thực giống như một con quỷ dữ đáng sợ.
Nhưng tiếng kêu dịu dàng của Brue thu hút sự chú ý của Emily vẫn không hề thay đổi. Nó vẫn gầm gừ thoả mãn khi Emily gãi nhẹ phía sau tai. “Ta cũng rất nhớ mi,” Emily nói.
“Rõ ràng là tất cả mọi người và mọi vật ở đây đều nhớ cậu,” Paelen nói.
Pegasus hí khẽ và xoay cổ nhìn lên cô.
“Cậu ấy nói,” Paelen dịch lại, “rằng sau khi giúp cậu bình phục trở lại, cậu ấy sẽ đưa cậu quay trở lại nơi đây và chúng ta sẽ nghỉ ngơi một thời gian ở đây. Cậu ấy biết trong cậu vẫn chất chứa những ký ức đau buồn trong dòng thời gian kia, nhưng giờ cậu nên gạt mọi việc sang một bên và tận hưởng những gì tốt đẹp nhất ở dòng thời gian này.”
Emily gật đầu và vỗ nhẹ vào chiếc cổ rắn chắc của Pegasus. “Em nói đúng.”
Chiron vỗ tay đồng ý, rồi xoa hai tay vào nhau. “Hãy đưa chúng ta tới Arious để giải đáp mọi bí ẩn nào.”
Vẫn ngồi yên trên lưng Pegasus, Emily dẫn các bạn đi sâu hơn vào những gian phòng trong Ngôi đền Arious. Đi xuống biết bao bậc thang, rất nhiều ngã rẽ, họ cuối cùng cũng đã tới được mật điện nơi đặt chiếc siêu máy tính.
Chiếc cửa vào mật điện đã đóng kín.
Chiron quay sang Joel. “Emily đã phát hiện ra rằng Arious vô cùng nguy hiểm đối với những người không thuộc tộc Xan. Chúng ta không nên liều lĩnh lặp lại lịch sử như đã xảy ra với cậu lần trước.”
“Điều gì đã xảy ra vậy?” Joel hỏi. Cậu nắm lấy chân Emily đang buông thõng xuống lưng Pegasus. “Thôi nào, Em, không phải đã đến lúc cậu kể với tớ rồi ư?”
“Thôi được, tớ sẽ kể - chỉ để cảnh báo cho cậu thôi nhé.” Emily nói. “Trong dòng thời gian kia, chúng ta từng xuống tận đây để tìm cách giúp đỡ những cư dân Olympus đang mau chóng già đi và chết. Riza đã kể với tớ về nơi này và nói, nếu Arious không có giải pháp, thì sẽ chẳng còn cách nào khác nữa.”
“Tớ có đi cùng các cậu không?” Paelen hỏi. Emily lắc đầu. “Không, chỉ có Joel với tớ thôi.”
Cô kịp dừng lại trước khi tiết lộ rằng lúc đó Paelen đã quá già và yếu ớt, nên không thể đi xuống tận cuối Ngôi đền thờ này được.
“Và…”, Joel nhảy bổ vào.
“Và, khi tớ kết nối với Arious, tớ đã hét lên. Cậu cố gắng kéo tớ ra và khi cậu chạm vào người tớ, cậu đã bị tấn công.”
“Tấn công?”
“Những thông tin dành cho tớ đã truyền luôn sang người cậu. Kiểu như nó quá nhiều và ứ tràn trong não bộ của cậu. Cậu đã ngất đi và chìm sâu vào cơn hôn mê…” Emily ngừng nói, trèo xuống khỏi lưng Pegasus. “Tất cả mọi người đều tưởng cậu sẽ chết.”
Cô cúi đầu khi những dòng ký ức ùa về. Cô nhớ lại rõ ràng hình ảnh của Joel nằm như thể đã chết.
“Nhưng tớ đã không chết, phải không?” Joel hỏi. “Tớ vẫn ổn, không bị tổn thương não, không bị dư chấn.”
Paelen tiến tới gõ vào đầu Joel, cười lớn. “Đó là bởi vì đầu cậu quá cứng. Kể cả Arious cũng không xâm nhập được qua cái sọ dày cộp này của cậu thôi.”
“Chính xác!” Joel hưởng ứng. “Chẳng có gì đi vào hay thoát ra được khỏi chỗ này cả! Ai mà cần đội mũ bảo hiểm nếu đã có cái sọ như thế này chứ?” Cậu tiếp tục cười. “Phải không, Em?”
Emily nhìn Joel và Paelen cười vui vẻ về một trong những phút giây đáng sợ nhất trong cuộc đời cô. Nó như giúp cô trút được một phần gánh nặng.
“Tự nhắc nhở,” Joel bình luận. “Khi bước vào Arious phải nhớ “không sờ thì không sợ”.
Paelen vỗ vai Emily. “Tớ nghĩ là chúng ta nên thử lại cảnh đó, để tớ chiêm ngưỡng gương mặt Joel khi bị tấn công chứ.”
“Thôi đừng, cứ coi như là chúng ta thấy rồi đi.” Emily nói, gương mặt tươi tỉnh hơn. Cô tiến gần lại bức tường đá cổ và ấn vào nút ấn bí mật mở lối vào trong Arious.
Cánh cửa mở ra và Paelen tò mò ghé mắt nhìn vào trong. “Ồ! Này Paelen, cậu thử tưởng tượng là bọn CRU sẽ làm gì nếu họ khám phá ra chỗ này?” “Họ đã khám phá ra chỗ này rồi,” Emily nói.
Lần này cô đã thấy thoải mái hơn khi chia sẻ với những người bạn mình về những ký ức đau buồn trong quá khứ. “Đặc vụ B và người của ông ta đã ở đây. Khi một người trong số họ cố xâm nhập vào Arious, nhưng điều đó là làm anh ta mất mạng. Sau đó bọn họ đã phải tránh xa Arious.”
“Đáng đời,” Joel nói. “Tớ ước gì bọn họ chết hết đi.”
Chiron nhìn sang Emily, cả hai trao đổi ánh mắt thấu hiểu và đồng cảm khi nhớ lại đặc vụ B đã thay đổi và giúp đỡ phe họ như thế nào.
Chiron hắng giọng. “Kể chuyện cũ như vậy đủ rồi - chúng ta có mặt ở đây để bảo vệ cho tương lai của mình. Emily, Arious đang đợi cháu.”
Căn phòng vẫn sáng và rực rỡ như trong trí nhớ của Emily. Những bức tường bạc sáng bóng, sàn đá hoa trắng và lối vào Arious, chiếc siêu máy tính, được đặt ngay giữa trung tâm căn phòng. Phía trong cỗ máy có một nơi để những người tộc Xan cổ đưa vào tất cả những trải nghiệm trong những chuyến hành trình khám phá thế giới của mình. Rồi những kiến thức này sẽ được chia sẻ đến mọi người trong tộc.
Joel bước lên khu vực nhập thông tin. “Những người Xan hẳn là phải cao lớn lắm.”
Emily mỉm cười nhớ lại một chi tiết trong quá khứ. Lần trước khi Joel đứng đây, cậu đã hỏi đúng câu hỏi này.
“Đúng vậy, họ rất cao.”
“Cao như những người khổng lồ à?” Paelen hỏi, cũng lặp lại câu mà cậu đã từng hỏi.
“Không đến mức vậy,” Emily trả lời. “Họ rất gầy, với những cánh tay rất dài. Da họ đa sắc phát sáng như vỏ ngọc trai, và đôi mắt của họ như toả ra màu sáng trắng lấp lánh.”
“Nghe đáng sợ ghê,” Joel nói.
Emily lắc đầu. “Hoàn toàn không. Trái lại, trông họ vô cùng đẹp. Chưa bao giờ tớ cảm thấy yên bình như khi được ở trong Arious. Những người tộc Xan giống với thiên thần trong trí tưởng tượng của tớ nhất.” Emily bước tới khu vực nhập thông tin. Cô quay lại nhìn các bạn.
“Nhớ nhé, dù có xảy ra điều gì đi chăng nữa, các cậu không được phép chạm vào tớ.” Mắt cô nhìn sang phía Pegasus và Chrysaor. “Hứa với chị, em sẽ ngăn họ lại nếu họ định làm bất cứ điều gì khi chị la hét nhé.”
“Cậu không cần phải dặn dò kỹ như vậy, Em.” Joel nghiêm túc nói. “Nếu như cái máy tính này đã tấn công tớ một lần, tớ sẽ không muốn bị lại lần nữa đâu.”
Emily gật đầu. Cô biết mình phải làm điều này, nhưng khi bước lên bục và giơ tay chuẩn bị chạm vào hai trụ đá tiếp nhận thông tin, cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Khi nỗi sợ dâng lên, cơn đau trong đầu cô cũng không ngừng hành hạ.
Cô quay lại lần cuối cười với Joel, rồi đặt tay lên hai trụ đá.
Cơn đau trong đầu ngay lập tức tan biến khi Arious chạm vào trí óc và kết nối với cô. Chiếc siêu máy tính dường như nhận ra cô đã từng truy cập vào trước đây.
“Emily phải không?”
Emily nhìn vào trong tâm can, và hít một hơi dài. “Riza, có phải chị đó không?”
Riza cười tươi rạng rỡ. Đây là lần đầu tiên Emily nhìn thấy cô gái tộc Xan cô vẫn luôn gắn kết với cuộc đời cô. Sắc đẹp của cô làm Emily sững sờ. Cô có đôi mắt thuôn dài tuyệt đẹp, toả sáng lấp lánh tình yêu cuộc sống. Nước da cô như màu ngọc trai lung linh. Nhìn kỹ, dáng người cô còn cao hơn trong tưởng tượng của Emily và đôi tay cô thon thả, dài với bàn tay đẹp tinh tế. Nụ cười cô rạng rỡ đầy tinh nghịch.
“Em không sao chứ?” Riza hỏi.
Emily gật đầu. “Em chỉ chưa bao giờ nghĩ chị lại đẹp đến vậy.”
Riza cười rạng rỡ đón nhận lời khen tặng. “Lúc nào chị cũng thấy em xinh đẹp.”
“Chị trêu em phải không?” Emily nói. “Đứng cạnh chị, trông em như vịt con xấu xí.”
Riza cười sảng khoái, giọng cô cao vút. “Một con vịt con rất đáng yêu.”
“Chị đã ở đâu vậy?” Emily hỏi, giọng đầy lo lắng. “Em rất cần chị, nhưng không còn chị ở cạnh bên. Sao bây giờ em lại được nhìn thấy chị thế này?”
“Là do Arious. Nhờ sức mạnh của nó chúng ta mới có thể gặp nhau. Emily, em cần phải nghe lời chị. Chúng ta đang gặp nguy hiểm lớn.”
“Do ai?”
“Do chúng ta,” Riza nói. “Em có nhớ lúc chúng ta biến đổi Tom thành một Nhân sư không?” Khi Emily gật đầu, Riza nói tiếp. “Em nói đúng. Chị đã vận dụng quá nhiều sức mạnh để thực hiện việc biến đổi đó. Nhiều hơn sức mạnh chúng ta có. Chị đã tưởng sức mạnh của chị trong cơ thể chúng ta đủ để thực hiện phép màu đó. Nhưng chị đã sai, và giờ chị đã đặt cả hai chúng ta vào tình thế nguy hiểm.”
“Đó có phải lý do đầu em bị đau như thế này không?”
Riza cúi đầu xuống thấp hơn. “Chị xin lỗi, nhưng đó không phải là cơn đau đầu - đó chính là chị. Đó là cách duy nhất chị có thể dùng để kết nối với em. Chị muốn cảnh báo em không nên sử dụng năng lượng thêm nữa. Nhưng cả việc đó chị cũng không làm được. Em đã sử dụng năng lượng để cứu các cư dân của bóng đêm, ngay cả khi điều đó gây nguy hiểm cho cả hai chúng ta.”
“Em không hiểu,” Emily hỏi tiếp. “Điều gì đang xảy ra với hai chúng ta vậy?”
Riza thở dài và tiết lộ cho Emily một điều như dao sắc cứa vào tim. “Chúng ta đang hấp hối.”
“Gì cơ? Như thế nào cơ?”
“Emily, khi em hiến thân cho Đền thờ Lửa thiêng, trái tim em đã mở ra và giải phóng chị. Chị rất vui mừng được ở cạnh em. Và rồi khi chúng ta cuối cùng cũng có thể trò chuyện được với nhau, chị biết mình đã tìm được một người em gái quý giá. Thời gian ở cạnh em là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời chị. Nhưng em cũng đã biết chị chưa phục hồi được trọn vẹn. Nhiều phần trong con người chị vẫn còn bị thất lạc. Sức mạnh, những ký ức của bản thân… tất cả đều đã biến mất.”
“Ý chị muốn nói đến những mảnh vỡ của Ngọn lửa?”
“Phải,” Riza nói. “Chị đã thực sự nghĩ rằng chúng ta có đủ sức mạnh để biến Tom thành Nhân sư. Nếu như chị vẫn còn đầy đủ năng lực của một người tộc Xan, quá trình biến hình đó sẽ vô cùng đơn giản. Nhưng chị hoàn toàn không có đủ sức mạnh ấy. Đến giờ chị mới nhận ra bao nhiêu phần của bản thân đã không còn nữa.”
“Và…”, Emily nóng vội hỏi.
“Và rồi khi em triệu hồi sức mạnh để cắt ngọn núi đó cứu các cư dân bóng đêm, nó đã chia cắt kết nối giữa hai ta. Giờ đây, chị phải vận dụng toàn bộ sức lực mới có thể giữ cho gần nhau - đó là lý do tại sao chị không thể lên tiếng. Chị không đủ sức để vừa nói chuyện với em, vừa duy trì kết nối giữa hai chị em. Nếu chị ngừng lại một giây, chỉ một giây thôi, nó sẽ rạn vỡ và hai chúng ta sẽ phải chia lìa. Emily, cả hai chúng ta sẽ tan vào hư không. Nhưng chị càng ngày càng yếu hơn, và gánh nặng đặt lên vai chị ngày càng lớn. Chị không thể giữ lâu hơn được nữa.”
Một nỗi kinh hoàng chưa từng có bao phủ toàn thân Emily. Không phải chỉ có mình cô đang gặp nguy hiểm. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với cô và Riza, xứ Olympus sẽ mất đi Ngọn lửa thần - nguồn năng lượng nuôi dưỡng họ. “Chúng ta có thể làm gì đây?”
“Chúng ta cần tìm thêm các mảnh vỡ của Ngọn lửa. Chị cần phải được phục hồi. Chỉ có vậy chúng ta mới sống sót được. Nhưng thời gian không còn nhiều, và cả hai chúng ta đều đang yếu đi từng giờ - hơn nữa, chúng ta còn phải đối mặt với một mối nguy hại lớn hơn nữa.”
“Ý chị là Lorin phải không?” Emily hỏi. “Cô ấy cũng có sức mạnh Ngọn lửa.”
Riza gật đầu, mặt cô tái xanh. “Em cũng biết khi chị buông mình vào trong vũ trụ và tan thành nhiều mảnh, một phần trong cơ thể chị đã rơi xuống Olympus và biến thành Ngọn lửa. Nhưng có một điều chúng ta chưa biết, đó là cùng thời điểm đó, một mảnh lớn hơn nữa đã rơi trúng Titus. Hẳn là nó đã hoá thân vào cơ thể Lorin. Giờ đây, khi chúng ta ngày càng yếu đi, cô ấy trở nên mạnh hơn và đã bắt đầu ý thức về sự tồn tại của chúng ta.”
“Nhưng điều đó cũng tốt phải không?” Emily nói. “Nếu chúng ta tìm được Lorin, chúng ta có thể lấy lại năng lượng.”
Riza lắc đầu. “Mảnh vỡ rơi xuống Olympus có chứa trái tim của chị, tinh thần của chị. Để bảo vệ an toàn cho nó, thần Vesta đã cất giấu nó vào trong cơ thể của một bé gái loài người. Nó được truyền từ bé gái này sang bé gái khác trong nhiều đời, cho đến khi chị tìm được em và hai chúng ta hoà vào nhau trong Ngôi đền. Tất cả con người chị, cảm xúc của chị, trí tuệ của chị, những điều làm chị trở lại thành Riza, một cô gái tộc Xan nhân từ, đã xuất hiện trong em. Chúng ta tuy hai mà một.”
“Vậy Lorin có được phần nào?”
“Những điều chị cảm nhận được từ cô ấy là cội nguồn sức mạnh của chị. Mạnh hơn những gì em nhận được - nhưng lại thiếu đi sự nhân từ của một người tộc Xan để có thể điều khiển sức mạnh ấy. Lorin như một Ngọn lửa thần hoang dã cháy không kiểm soát. Cô ấy hiểu một phần lớn trong cơ thể cô ấy đã bị mất đi, nhưng không hiểu rằng phần còn thiếu đó chính là ý thức của chị. Nhưng các sức mạnh của cô ấy thì biết - chúng nhận ra con người chị trong em, và chúng khát khao được nhập vào. Chúng thúc giục cô ấy tìm đến chúng ta, để một lần nữa được hợp nhất.”
“Rồi khi đó chúng ta sẽ có được mảnh vụn của Ngọn lửa thần từ cô ấy.”
“Không! Chúng ta không được phép gặp cô ấy,” Riza cảnh báo. “Emily, hiện tại hai chúng ta dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Chúng ta đang phải đấu tranh vì sự sinh tồn của chính bản thân mình. Bất cứ nỗ lực sử dụng sức mạnh nào đều làm chúng ta vỡ vụn không cách nào hàn gắn lại. Nhưng toàn bộ sức mạnh của Lorin vẫn còn nguyên vẹn. Và mạnh hơn em rất nhiều. Nếu hai người gặp nhau, Lorin sẽ rút cạn những năng lượng còn lại và huỷ diệt cả hai chúng ta. Cô ấy thậm chí sẽ trở nên hùng mạnh hơn, nhưng chúng ta sẽ không còn tồn tại được nữa. Lorin có thể sẽ trở thành mối nguy hiểm lớn nhất của Olympus - thậm chí là mối đe doạ cho toàn vũ trụ nữa.”
Emily không thể tưởng tượng được một mối đe doạ nào lớn hơn. “Vậy chị nghĩ nếu chúng ta có thể tìm ra một mảnh vụn Ngọn lửa thần khác, nó có thể giúp chúng ta ư?”
“Đó là cách duy nhất,” Riza gật đầu. “Nhưng vẫn còn một rủi ro nữa. Ngay cả nếu chúng ta có tìm ra được một mảnh vụn, chưa chắc chúng ta đã đủ sức để hấp thụ sức mạnh đó.”
“Chúng ta vẫn phải thử,” Emily khăng khăng. “Em vẫn chưa muốn chết. Không phải bây giờ, chúng ta vẫn phải sống vì nhiều thứ: Vì cha, vì Pegs và tất cả những người yêu quý chúng ta. Chúng ta không thể phó mặc bọn họ trong tay Lorin được. Em đã cảm nhận được cô ấy. Tất cả những gì cô ấy biết chỉ là hận thù và giận dữ.”
“Em quên mất một người,” Riza trêu và mắt cô sáng lên lấp lánh đầy tinh nghịch. “Chị nghĩ em cố tình không nhắc đến Joel. Cậu ấy là một trong những lý do chính để em sẵn sàng chiến đấu, có phải không?”
“Phải,” mặt Emily đỏ bừng. “Chị cũng biết rồi mà.”
Riza cười khúc khích, tiếng cười của cô như ngọn gió ấm mùa hè thổi qua. “Tất nhiên là chị biết,” cô vui vẻ nói. “Chị cũng yêu quý cậu ấy nhiều như em vậy. Chỉ là chị muốn em nói điều đó ra thôi.”
Emily mỉm cười. Ngay giữa lúc nước sôi lửa bỏng nhất, Riza vẫn trêu chọc cô. “Chị đã sống cùng con người quá lâu rồi - chị đã trở nên ranh mãnh từ lúc nào vậy? Thế bây giờ chúng ta phải làm gì? Làm thế nào để tìm được một mảnh vụn khác?”
Riza nhắm đôi mắt lung linh của mình.
“Arious,” cô nói với siêu máy tính. “Giờ người đã biết mối nguy hiểm chúng ta đang gặp phải. Người có thể quét qua toàn vũ trụ? Tìm kiếm bất kỳ thứ gì phát ra nguồn năng lượng tương tự như sức mạnh của người tộc Xan. Làm ơn hãy giúp chúng ta tìm ra một mảnh ghép nữa của “ta” ngày xưa.”
“Được, Riza trẻ tuổi à,” Arious đáp lời bằng một giọng nhẹ nhàng êm ái.
Emily cảm nhận được tia cảm xúc dâng lên từ chiếc siêu máy tính khi nó bắt đầu khởi động. Nó quan tâm. Arious thực sự bày tỏ mối quan tâm. “Arious có phải là thực thể sống không?”
“Ở một khía cạnh nào đó thì có,” Riza trả lời. “Biết bao nhiêu thiên niên kỷ nay, Arious đã hấp thụ những linh hồn của người tộc Xan. Mỗi khi chúng ta đưa thông tin vào đó, chúng ta cũng để một phần linh hồn chúng ta lại cùng.”
“Ta cũng là một người trong số họ, Emily trẻ tuổi à, nhưng ta đã phải ở đây một mình quá lâu rồi,” Arious buồn bã nói. “Ta sẽ không để cho mọi người tan biến mất đâu - ta sẽ không còn cô đơn nữa. Ta sẽ tìm ra thứ giúp các con sống sót. Tộc người Xan sẽ không bao giờ tuyệt chủng.”
Và dù Emily đang rất hoảng sợ, cô cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi thậm chí còn lớn hơn ở Arious. Chiếc siêu máy tính không muốn phải chịu nỗi cô đơn. Vài giây sau, giọng Arious vang lên chói tai. “Ta đã tìm thấy một mảnh - Ta đã tìm thấy một mảnh!”
“Nói đi,” Riza ra lệnh. “Chúng ta phải đến đâu để tìm mảnh vỡ đó? Cách đây bao xa?”
“Nó ở xa, nhưng không quá tầm với của mọi người. Mọi người đã từng đến đó rồi.”
“Chúng tôi ư?” Emily hỏi. “Nó ở đâu?”
“Một hành tinh xanh nhỏ bé. Mọi người gọi nó là Trái đất.”
Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan - Kate O’Hearn Pegasus 5 - Sự Trỗi Dậy Của Các Titan