Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Kate O’Hearn
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
oel, nhìn kìa!” Emily hét lên và chỉ tay. Joel vội quay lưng lại. Thêm vài con quái vật bốn tay gớm guốc khác thậm chí đã trèo qua đỉnh mép của mái tòa nhà. Chúng có màu xám nhạt, với làn da vằn vện như đá cẩm thạch. Pegasus đá mạnh vào đầu của con đầu tiên làm nó ngã lộn nhào từ bên hông của tòa nhà xuống. Nhưng khi con tuấn mã lao tới con quái vật thứ hai, thì một phần ba thân hình nó đã trèo qua được mép của mái tòa nhà. Thét ra một tiếng gầm dữ dội, nó lao tới chỗ con tuấn mã.
“Không!” Emily hét lên.
Joel lao nhanh đến góc cầu thang, nơi Emily đã cất cái gậy bóng chày. Cầm chặt cây gậy trong tay, cậu chạy lại chỗ con quái vật đang hung hăng tấn công con tuấn mã.
“Buông nó ra ngay!” Cậu hét lên. “Để cho nó yên.”
Joel vung chiếc gậy lên rồi bổ mạnh xuống. Sau đó, cậu lại vung nó lên cao và đánh một lần nữa. Nhưng mỗi khi chiếc gậy đập mạnh xuống lưng của con quái vật, nó vẫn trơ trơ ra đó. Dường như chỉ khi Pegasus đá nó bằng cái móng vàng của mình nó mới ngã gục xuống.
Ngày càng có thêm nhiều quái vật da vằn vện màu đá cẩm thạch đằng đằng sát khí bò qua mép tòa nhà. Tất cả bọn chúng đều nhăm nhe hướng về phía Pegasus. Bọn chúng đều quyết ăn tươi nuốt sống cho bằng được con tuấn mã.
Bản năng của Emily đã trỗi lên. Cô bé chạy đến nơi cô đã để các dụng cụ làm vườn trong nhà kho và nhặt lấy một cây đinh ba lớn. Huơ nó lên cao trong không khí cô phóng mạnh cây đinh ba vào con quái vật gần nhất đang cố giết Pegasus.
Nhưng khi họ đang chiến đấu, một tràng số những con quái vật đã chú ý đến cô bé. Nó thôi không theo con tuấn mã nữa mà bắt đầu truy đuổi Emily.
“Joel!” Emily gào lên. Cô cố gắng vung chày lên đập con quái vật. Nó càng tiến sát đến cô, mùi hôi thối của nó càng bốc lên ngập tràn trong không khí.
Emily có thể nhìn thấy đôi mắt của nó chỉ là một màu đen tuyền, không hề có màu trắng hay một màu nào khác. Răng của nó vừa to, vừa nhọn hoắt, bén kinh khủng và miệng nó nhễu nhão đầy nước dãi mỗi khi nó phát ra những tiếng gầm gừ hung dữ từ cổ họng.
Đều làm cô bé sợ là những mảnh giẻ rách được quấn lỏng lẻo quanh thắt lưng của nó. Nhưng một nửa thân trên của nó hoàn toàn trần trụi. Cô bé có thể thấy các cơ bắp dày cuồn cuộn khi nó gồng mạnh bốn cánh tay được nối với bốn bàn tay vô cùng bẩn thỉu và các ngón tay thì đầy những móng vuốt dài và nhọn hoắt.
Emily cố gắng tự vệ. Nhưng bất cứ nơi nào ba cái đầu nhọn hoắt của cây đinh ba đâm vào vẫn không có gì xảy ra. Cây đinh ba chỉ đơn giản là trượt phăng khỏi làn da trần trụi của bọn quái vật ấy như thể làn da chúng là bằng thép vậy.
“Đâm vào mắt của bọn chúng ấy!” Joel vừa hét vừa chạy tới chỗ bọn quái vật cùng với Emily. Nâng cái gậy đánh bóng chày đang giữ trong tay, cậu vận dụng tất cả sức lực của mình để đập mạnh cây gậy vào sau ót của con quái vật.
Cú đánh chỉ khiến nó bị choáng váng trong chốc lát. Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Emily lợi dụng thời cơ lao mạnh về phía trước và đâm sâu ba đinh nhọn của cái đinh ba vào mặt con quái vật. Rú lên giận dữ, con quái vật ngã quỵ xuống đất và lấy hai bàn tay to bè của mình ôm lấy mặt. Một chất lỏng màu đen rỉ ra qua giữa các kẽ ngón tay của nó và nhỏ thành giọt trên bề mặt của mái tòa nhà. Chất lỏng đó rơi xuống chỗ nào thì chỗ đó bắt đầu bị tan chảy ra và bốc khói.
“Mau chạy xuống cầu thang đi!” Joel hét to lên khi cậu vung cao cái gậy bóng chày của mình lên người con quái vật đang nằm quằn quại đau đớn.
“Tớ sẽ không bỏ Pegasus lại đâu!” Emily chạy về phía trước để tấn công thêm những con quái vật đang rượt theo Pegasus. Con tuấn mã vẫn đứng dựng lên trên hai chân sau và đá cật lực hai chân trước vào năm con quái vật đang cố tấn công nó. Những con quái vật này giờ đã biết được rằng những cái móng vàng của Pegasus có thể giết chết chúng nên đã đứng lui ra ngoài tầm tấn công của con tuấn mã. Thay vì tấn công như cũ bọn chúng lao về phía trước mặt con tuấn mã và nhanh chóng hụp lưng xuống thấp, cố gắng để chạm được vào phần thân dưới đang không được che chắn của con tuấn mã.
“Bay lên đi, Pegasus!” Emily gào lên. “Hãy bay khỏi đây ngay đi em!”
Thay vì bỏ đi, Pegasus hí lên thật giận dữ rồi đứng thẳng lên bằng cả bốn chân. Nó cúi đầu xuống và húc đầu đi xuyên qua lũ quái vật đang vây quanh, lao thẳng về phía của Emily. Trước khi cô bé kịp phản ứng, con tuấn mã đã ngoạm vào chiếc áo cô bé đang mặc và lôi cô lên cao khỏi mặt đất một cách thật nhẹ nhàng. Sau đó nó nhấc bổng cô bé qua khỏi đầu và đôi cánh của mình, và chỉ bằng một động tác thật uyển chuyển, con tuấn mã đã đỡ được cô và giúp cô ngồi xuống ngay ngắn trên lưng mình.
Rồi nó chạy lại chỗ Joel. Cũng như đã làm với Emily, con tuấn mã ngoạm chặt cái áo sơ mi của Joel. Nhưng thay vì tung cậu ra đằng sau lưng, Pegasus cố ngoạm chặt lấy Joel và chạy hết tốc lực đến bờ tường của mái tòa nhà. Emily thấy những gì Pegasus đang định làm nên rướn người tới trước để nắm chặt cái bờm lông trắng dày của Pegasus. Ngay tức khắc, Pegasus phi thẳng người lên băng qua bờ tường của mái tòa nhà và sải rộng đôi cánh khổng lồ trắng như tuyết của mình ra trên không trung.
Dù rất sợ hãi nhưng không ngăn được sự phấn khích của bản thân, Emily nhìn xuống. Họ đã phi ra khỏi vách tường của mái tòa nhà và bay lên cao khoảng hai mươi tầng bên trên Đường số 29.
“Emily, coi chừng phía sau!” Joel rít lên khi đang bị treo lơ lửng trước miệng của Pegasus.
Emily vội quay lưng ra sau. Cô bé hét lên. Một con quái vật đã nhảy ra khỏi tòa nhà để cố đuổi theo họ. Nhưng nó đã tính toán sai khoảng cách và chỉ vừa kịp chộp níu lấy hai chân sau của con tuấn mã. Pegasus đá nó cho văng ra và cố rũ nó xuống. Nhưng nó đã níu chặt lấy con tuấn mã. Móng vuốt sắc nhọn của nó cắm thật sâu vào hai chân sau của con tuấn mã và nó bắt đầu từ từ leo lên trên lưng của Pegasus. Emily có thể nhìn thấy sự giận dữ và khát máu hừng hực cháy trong đôi mắt đen láy như hạt huyền của nó. Nó muốn chém giết. Hơn thế nữa - nó muốn giết cô.
Cô buông một tay khỏi bờm lông của Pegasus và trượt dần xuống phía dưới lưng con tuấn mã. Emily bắt đầu đá vào con quái vật.
“Cẩn thận nhé, Emily!” Joel cảnh báo và chật vật xoay người về phía cô bé.
Cô biết cơ hội duy nhất của cô là đá vào đôi mắt của nó. Nhưng mỗi khi cô đá vào nó, nó đều di chuyển và lách người thật ra khỏi tầm của cú đá. Emily điều chỉnh lại tư thế để đá lại một lần nữa thì một cánh tay kỳ quái vung ra về phía trước và chộp lấy chân trái của cô. Cô bé chưa bao giờ nếm trải một cơn đau khủng khiếp nào giống như vậy khi bàn tay giống như một cái kìm mỏ quạ găm chặt và bắp chân cô. Các móng vuốt sắc nhọn của nó xuyên qua chiếc quần jean, xuyên thẳng qua làn da cô, rồi cắm phập vào các cơ bắp và xương cô. Gào la đau đớn, cô cảm thấy con quái vật hình như đang kéo cô tuốt xuống phía nó.
“Ôi không!” Cô bé thét lên.
Đột nhiên Pegasus đổi hướng trên không trung. Nó hướng thẳng về phía bên hông của một tòa nhà. Trong khoảnh khắc trước khi họ đâm vào tòa nhà, Pegasus khéo léo điều khiển đôi cánh của mình và chuyển thân xoay nghiêng lại, lách tránh tòa nhà khiến con quái vật và toàn bộ phần lưng dưới của nó đập mạnh vào một cửa sổ kính lớn.
Cửa sổ vỡ tung dưới tác động đó. Những mảnh thủy tinh vỡ lởm chởm nhọn hoắt cứ va vào thân dưới của con tuấn mã có cánh. Chẳng bao lâu, dòng máu đỏ tươi của Pegasus tuôn trào khiến lưng con tuấn mã trở nên vô cùng trơn trợt và làm cho con quái vật khó có thể bám vào được. Khi nó đã hồi tỉnh từ cú va chạm hết sức tàn bạo vào cửa sổ, nó bắt đầu nhả lỏng cái kìm mỏ quạ ra. Con quái vật buông chân của Emily ra và bấu víu để bám vào lưng con tuấn mã.
Tận dụng cơ hội có một không hai này, Emily với người lại và bắt đầu bẩy mạnh các ngón tay của con quái vật ra khỏi sườn con tuấn mã. Con quái vật cố dùng móng vuốt của mình cào cấu vào con tuấn mã để bám lại nhưng rồi cũng bị tuột dần xuống chân của Pegasus, rớt ra khỏi người con tuấn mã và rơi thẳng xuống mặt đất bên dưới từ độ cao hai mươi tầng lầu.
“Emily, cậu có làm sao không?” Joel gọi.
Emily không muốn nói cho bạn của mình biết về vết thương ở chân. “Mình không sao cả. Nhưng Pegasus đang bị thương nặng và mất rất nhiều máu!” Cô hét lên bạt cả gió về phía Joel. “Chúng ta cần phải hạ cánh xuống mặt đất thôi.”
“Nhưng ở đây thì không được.” Joel gào to. “Cậu nhìn kìa!”
Vừa sợ hãi vừa phấn khích, Emily không có thời gian để suy nghĩ chứ đừng nói đến chuyện nhận ra rằng Pegasus đã hạ độ cao rất nhiều và đã đổi hướng. Bây giờ họ đang bay trên Đại lộ số 5, chỉ cách mặt đất một độ cao khoảng có tám hay chín tầng lầu. Mặc dù đang có sự cố mất điện, vẫn có hàng ngàn khách du lịch đi lại trên con phố nổi tiếng này, và hầu hết những người đó đang chỉ lên con ngựa có cánh đang bay lượn trên bầu trời phía trên đầu họ.
“Bay cao lên, Pegasus, em có thể bay cao hơn được mà!” Emily nói to. Bám vào bờm lông của con tuấn mã, Emily có thể cảm thấy Pegasus đang cố gắng bắt buộc đôi cánh của mình bay cao hơn nữa. Nhưng không được. Họ đang hạ thấp dần độ cao.
“Công viên.” Joel kêu lên. “Chúng ta có thể trú trong Công Viên Trung Tâm!”
Emily đang đau buốt nơi chân, và quá mức khiếp sợ cho Pegasus khi thực sự cảm nhận được việc được bay trên lưng con tuấn mã khủng khiếp ra sao. Chưa kể đến việc một bên cánh bị gãy chưa đủ thời gian để lành lại. Bây giờ cô bé bám lấy bờm con tuấn mã và cầu nguyện xin cho họ được hạ cánh bình an trong khu Công Viên Trung Tâm. “Cố lên nào,” Emily dỗ dành. Cô có thể thấy thấp thoáng mấy ngọn cây ở xa xa. “Chỉ cần bay thêm một chút là chúng ta có thể dừng lại!” Khi Pegasus cố bay lượn trong không trung, Emily có thể thấy rõ ràng hiện giờ họ chỉ còn cách mặt đất có vài tầng nữa thôi. Cô nhìn qua cái cánh gãy của tuấn mã và có thể thấy màu đỏ tươi của máu đang càng lúc càng lan rộng ra trên đám lông trắng ở chỗ xương bị gãy. Các đốt xương đang sắp rạn nứt ra. Liếc nhìn về phía trước một lần nữa, họ đã đến Đường số 59. Công Viên Trung Tâm hiện đang ở phía bên trái của cô bé.
“Bay vào công viên đi, Pegasus. Chúng ta có thể nấp trong những lùm cây bên dưới đó!”
Pegasus đập cánh đổi hướng qua công viên. Nhưng việc đổi hướng thật quá khó so với cái cánh bị đã thương nặng của con tuấn mã. Khi họ bay qua khu đồng cỏ chăn cừu trống trải, cuối cùng, không chịu đựng thêm được nữa, cánh của con tuấn mã gãy lìa. Các đốt xương gãy nứt hoàn toàn. Họ bắt đầu rơi thẳng xuống mặt đất từ trên không trung.
Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 1 - Lửa Thần Xứ Olympus