There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hồng cô sải bước qua thư viện đúng lúc Theo xuống chân cầu thang. Mặt anh tối sầm giận dữ… nhưng chỉ khi nhìn thấy cô, khuôn mặt ấy sáng lên, dù mắt anh vẫn u ám. “Xin chào,” cô nói, cảm thấy hết sức e dè.
Anh không nói gì mà chỉ nắm chặt tay cô và đi ngược vào trong thư viện. Anh phản phất có mùi da và gió vùng cao. “Anh vừa đi cưỡi ngựa,” một lát sau cô nói khi họ dừng lại hôn nhau.
“Chúa ơi, anh điên lên vì em mất,” anh thì thầm vào tai cô, lờ tịt bình luận của cô. “Nhưng anh ngạc nhiên vì em vẫn đi lại được. Chúng ta không nên làm cái lần cuối cùng đó mới đúng.” “Em muốn anh mà,” cô nói bên môi anh, “Giờ em vẫn muốn anh.”
“Em có mùi hương ngọt ngào như hoa cúc vậy.” “Anh phải ngừng gọi em như thế ngay! Em kiên quyết muốn được gọi là Theo.”
Anh đã ép cô vào tường và một bên tay anh lúc này đang ôm lấy ngực cô. “Anh không thể,” anh nói, giọng khàn đặc. “Sao không?”
“Bởi vì em có thể là Theo khi chúng ta ăn sáng hoặc chơi đùa, nhưng khi anh ôm em như thế này, em là Daisy của anh.” Anh lại hôn cô và Theo tan chảy trong anh, suy nghĩ tan biến dần trước sự tấn công của miệng lẫn tay anh, cũng như sức mạnh của cơ thể anh. “Không thể làm việc này,” James khàn giọng nói, “Em vẫn còn đau lắm. Chúng ta sẽ chỉ hôn thôi.” Anh dẫn cô ra chiếc ghế sofa ở bên kia phòng và bắt đầu rút ghim kẹp tóc của cô ra, tiêu diệt tác phẩm của Amélie đã mất hơn mười phút để tết. “Em không thể xõa tóc khi ở nhà sao?” Theo cười khúc khích. “Anh có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của ông Cramble nếu em đi lang thang trong nhà với mái tóc xõa quanh vai không?”
Mặt James cúi sát mặt cô, và anh lại hôn cô, một nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa hung dữ. “Vậy thì sao nếu với tư cách là chồng,” anh gầm lên, “anh ra lệnh cho em?” Theo cảm thấy rùng mình tới tận ngón chân. Khi James mang vẻ mặt sở hữu, hung dữ như hổ đói, cô cảm thấy một khao khát đáng xấu hổ là tan chảy trong anh và làm bất kỳ việc gì anh yêu cầu.
“Em xin lỗi,” cô nói, dùng ngón tay lần theo đường viền môi dưới đầy đặn của anh, “nhưng không ai được phép ra lệnh cho em mặc gì nữa. Em đã tự hứa với mình như thế cách đây năm năm, khi mẹ bắt đầu cố gắng bù đắp cho khuôn mặt của em bằng cách thêm diềm xếp ly vào váy vóc.” James cau mày.
“Mẹ em không chịu thừa nhận điều đó, nhưng bà muốn đảm bảo tất cả mọi người đều biết em là con gái,” Theo giải thích. Anh đã phát hiện ra miếng vải lụa màu mâm xôi được gắn tạm vào váy và rút nó ra mà không thèm thông báo. Không có nó, thân váy cô hở khá nhiều. “Bà ấy nghĩ trông em không đủ giống con gái ư?” anh nói, giọng sửng sốt. Anh cúi đầu và liếm láp ngực cô. Rồi anh ngẩn lên. “Thế nếu với tư cách là chồng, anh ra lệnh cho em bỏ quần lót thì sao?”
Cô cười anh, yêu cách anh thử nghiệm quyền lực của mình. “Điều đó còn phụ thuộc vào việc em cảm thấy thế nào về anh vào thời điểm đó.” “Thế em cảm thấy thế nào về anh vào lúc này?” anh hỏi.
Cô ưỡn người lên, vừa đủ để có thể rê lưỡi dọc môi dưới ngọt ngào của anh. “Anh sẽ làm gì nếu em ra lệnh cho anh?” Môi anh hé ra, và anh hít sâu. “Em muốn gì cũng được,” anh nói, giọng nồng nhiệt. “Anh sẽ làm bất cứ điều gì em muốn.”
“Vậy thì em muốn anh ngồi im,” cô nói, vặn người và rời khỏi sofa. James ngồi một cách ngoan ngoãn. Mắt anh tối lại đầy phấn khích, “Tuỳ em sai khiến, phu nhân.”
“Kéo quần xuống,” cô nói, từng mạch máu trong người tăng tốc. Không chớp mắt, James đứng dậy và làm đúng như cô yêu cầu.
Theo quỳ gối và chỉ xuống sofa. Anh ngồi xuống. Vật đàn ông của anh có vẻ còn lớn hơn đêm qua, nếu điều đó là khả thi. Chỉ nhìn nó thôi, chỗ kín của Theo cũng râm ran. “Suốt lúc anh hôn em tối qua,” cô nói, vươn tay ra âu yếm anh, “tất cả những gì em nghĩ đến là hôn anh.”
“Ôi Chúa ơi,” James thì thầm, “Anh sẽ không sống nổi đâu. Anh không thể.” “Em đã sống sót còn gì,” Theo nói, cười tinh quái với anh. Cô cúi xuống và nếm anh.
James phát ra một tiếng kêu khàn khàn và Theo cúi đầu xuống thấp hơn chút nữa, khám phá cảm giác mượt mà của anh. Hẳn tiếng rên của anh đã khiến Theo không nghe được tiếng cửa mở. Hoặc do cảm giác quyền lực làm cô mê mụ.
Nhưng một giây sau, âm thanh đó xâm nhập vào đầu cô. Cô nhảy bật dậy, nhìn vào mắt cha chồng, và lao thẳng về phía ngược lại, qua cánh cửa gần nhất, tức là vào phòng nghỉ sáng. Cô đóng sầm cửa lại rồi tựa lưng vào cửa, tim đập dồn dập như thể vừa chạy trốn một kẻ tấn công. Cô cảm thấy buồn nôn. Công tước đã thấy… Ông ta đã thấy tất cả. Ông ta đã thấy cô ngồi đó, cúi người trên lòng James.
“Ôi Chúa ơi.” Đầu gối cô yếu ớt đến nỗi không thể trụ vững, cô trượt dần xuống sàn. Qua cửa, cô nghe giọng rầm rì của James, nhưng cô không đoán được câu chữ của anh. Âm thanh đó nhắc cô nhớ lại cảnh anh ngồi trước mặt cô một cách sống động đến ghê tởm, quần tụt quanh mắt cá chân, và cô chôn mặt trong vòng tay. Có nhất thiết phải là công tước không? Cô chưa chịu đủ sự bẽ bàng trong mấy ngày qua hay sao? Nhưng nếu có người hầu nam cắt ngang họ thì mọi việc có tệ hơn không? Cô có thể đuổi việc anh ta. Không, cô sẽ không sa thải một người không may mắn khi nhìn thấy cô hành xử như gái điếm.
Họ sẽ phải về vùng quê cả tháng tới. Hoặc cả năm tới. m thanh rì rầm đổi tông, cha chồng cô đang nói.
Dịch người sang một bên, cô vươn người và mở hé cửa. Nếu ông ta gọi cô là loại vô liêm sỉ thì tốt nhất là cô nên biết. Nhưng ông ta đang cười.
Cười! Tim cô đập hốt hoảng trong họng. Cười có tốt hơn quát tháo không? Hay tệ hơn nhỉ? Cô cảm thấy tốt hơn. Có lẽ những chuyện này hay xảy ra với vợ chồng mới cưới. Sau rốt thì, cô và James có thể bị bắt quả tang khi đang thật sự làm tình. Và nếu không phải cô còn đau thì chắc đã thế thật. Theo áp tai vào khe cửa.
“Ta đã quay lại Luân Đôn vì nghe vụ ‘Nữ công tước xấu xí’,” công tước đang nói, “Nghĩ rằng anh muốn ta đe dọa vài phóng viên, có lẽ còn đóng cửa một trong mấy tờ lá cải đó. Nhưng có vẻ như anh bận đến nỗi không lo lắng gì hết. Ai quan tâm cô ta xấu xí chứ? Rõ ràng là điều đó khiến cô ta thấy biết ơn hơn phải không? Ta gần như không tin nổi vào mắt mình khi thấy cô ta phục vụ anh hăm hở như một cô ả bồi bàn ngoài quán trọ muốn kiếm vài xu lẻ.” Theo gục đầu xuống gối. Cô mong chờ gì ở công tước chứ? Nhiều năm trước mẹ cô đã tuyên bố ông ta là gã bất lịch sự, và rõ ràng bà nói đúng.
“Trên thực tế, chính vì cô ta xấu xí,” công tước tiếp tục. “Anh không bao giờ có thể bảo một tiểu thư đứng đắn quỳ gối xuống như thế…” “Im đi!” James quát.
Tạ ơn Chúa vì anh lên tiếng, Theo đờ đẫn nghĩ. “Ta không thích tông giọng của anh,” cha anh đáp lại, ngay lập tức chuyển sang trạng thái giận dữ đặc trưng.
“Ông không được phép nói gì về vợ tôi hết,” James đáp. Ngược lại với giọng cha anh, giọng anh lạnh như băng, kiềm chế, nhưng vẫn nguy hiểm. Theo run rẩy hít vào. Ít nhất James đang bảo vệ cô.
Dường như ngài công tước không nhận thấy vẻ đe dọa trong giọng con trai. “Ta sẽ nói bất kỳ điều gì ta muốn!” ông ta rống lên. “Ta đã chọn con bé đó cho anh, không phải sao?” “Không phải!”
“Còn gì nữa! Anh không muốn cưới nó, nhưng ta nghĩ giờ anh vui rồi. Ta đã bảo anh thế còn gì? Ta đã bảo anh rằng trong bóng tối ai cũng như nhau hết.” “Tôi sẽ giết ông,” James phát biểu. Nhiều năm kinh nghiệm với tính khí của James cho Theo biết rằng khả năng kiềm chế của anh sắp chạm giới hạn. Anh ghét những lúc mình la hét giống hệt cha.
Nhưng khi hiểu ra câu nói của công tước - Ta đã chọn con bé đó cho anh, không phải sao - cô không còn nghĩ về James nữa. Gì cơ? “Có thể lúc đó ta không nghĩ về hôn nhân của anh,” công tước đang nói. “Có thể ta đã không nghĩ về nó như thế này…”
“Trong khi ông biển thủ tài sản thừa kế của cô ấy!” James rống lên. Cùng với câu nói đó, Theo đồng thời nhận ra hai điều: Đầu tiên là khả năng tự chủ của James cuối cùng đã vỡ vụn… và thứ hai là tầm quan trọng của điều anh vừa nói. Về việc biển thủ. Nó không thể là sự thật. Nó có thể là sự thật không? “Ta chỉ mượn tiền thôi,” công tước nói, giọng thiểu não, “Anh không cần phải bôi xấu nó như thế. Sau rốt thì hãy xem ta đã làm gì giúp anh. Kiếm cho anh một cô vợ thấy biết ơn anh đến nỗi chịu giúp anh giải quyết giữa ban ngày, khi Cramble có thể đi vào bất kỳ lúc nào. Ta đã xin lỗi hộ vẻ ngoài của con bé khi bắt anh cầu hôn, nhưng giờ ta rút lại. Ta chưa từng nghe nói một quý cô nào làm việc đó. Chưa bao giờ. Anh sẽ tiết kiệm cả một đống tiền nuôi tình nhân. Chỉ cần thổi tắt nến trước.”
Hơi thở của Theo trở nên nức nở. Cả thế giới của cô lộn nhào, đổ sập xuống quanh tai. Công tước đã bắt James cưới cô. Ông ta đã xin lỗi James vì cô xấu xí. Cô đã làm một việc mà không phụ nữ quý tộc nào làm, dù cô không biết điều đó. Tuy vậy, cô đã biết sự thân mật chỉ thuộc về phòng ngủ. Đến cả người hầu cũng biết điều đó. “Đừng nói gì về vợ tôi,” James hét lên. “Đồ khốn kiếp!” Sự giận dữ sôi sùng sục trong giọng anh, nhưng Theo không quan tâm. Anh không phủ nhận nó.
Anh không phủ nhận điều gì cả. Công tước - người bạn thân nhất của người cha quá cố của cô - đã biển thủ của hồi môn của cô. Ông Reede - quản lý điền trang - nhất định đã biết điều đó khi họ nói chuyện hôm trước. James cũng biết. James biết ngay từ đầu. Anh đã ngồi đó và trò chuyện về việc họ có thể trả các khoản nợ của công tước từ tài sản thừa kế của cô, vì suốt lúc ấy anh đã biết rằng cha anh đã đánh cắp tiền từ nó.
Tâm trí cô quay cuồng, ghép tất cả lại với nhau. Cô chưa từng thấy James say xỉn. Nhưng khi anh làm trò ở buổi hoà nhạc của Hoàng tử xứa Wales… anh hẳn đã phải uống say để có can đảm cầu hôn một người như cô. Trong những năm tháng tới, khi nhìn lại, cô nhận ra chính vào khoảnh khắc ấy trái tim cô đã vỡ làm đôi. Khoảnh khắc tách biệt Daisy với Theo, khoảnh khắc Xưa với Nay.
Xưa, cô có niềm tin. Tình yêu. Nay… cô có sự thật.
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí