Những gì làm bạn đau khổ sẽ dạy bạn nhiều điều.

Benjamin Franklin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ễ chịu! Cô ta nói nó dễ chịu! Cal ngồi tại chiếc bàn yêu thích của anh trong một góc của Mountaineer và ủ ê. Mọi khi sẽ chẳng có cái ghế trống nào xung quanh anh, nhưng hôm nay hình như mọi người đều nhận ra anh là một gã khổng lồ bẳn tính, và họ đều tránh thật xa.
Dù cô có dễ dàng xua đuổi những gì xảy ra giữa họ đến thế nào, anh biết Giáo sư Rosebud chưa bao giờ có một người tình tuyệt vời hơn tối nay. Không hề có mấy thứ vở vẩn, vô ý nghĩa họ đã trải qua trước đây, như kiểu cô đẩy tay anh ra. Không, thưa ngài. Anh đã đặt tay khắp nơi trên người cô, và cô thậm chí còn không thốt ra một lời phản đối nào.
Nhưng điều mà anh không thể nào nuốt trôi được-cái điều nghẹn lại như một quả trứng ngỗn to đùng-là thực tế anh vừa có một trong những cuộc làm tình tuyệt nhất trong đời mình và anh chưa bao giờ cảm thấy không thoả mãn như vậy cả.
Có lẽ đó là lỗi của anh khi tỏ ra dễ thương. Sao anh không tóm lấy cô ngay tại đó, trong nhà, ẵm cô lên gác và lãng mạn với cô trong giường của anh với tất cả đèn bật sáng và tấm gương lớn ở trên đầu? Anh có thể làm chuyện đó tốt nhất ở đó, không phải là tối nay anh không tuyệt tí nào, nhưng nếu họ ở trên giường, anh có thể nhìn thấy mọi thứ anh muốn nhìn. Thậm chí còn nhìn thấy nhiều gấp đôi.
Anh nhắc nhở bản thân đây là lần thứ ba hai người bọn họ làm chuyện đó, nhưng anh vẫn chẳng tiến gần đến việc nhìn thấy cô khoả thân hơn cái đêm đầu tiên. Nó đang trở thành một nỗi ám ảnh. Nếu anh không tắt ngọn đèn đó đi, bây giờ có phải anh đã nhìn no mắt rồi không, nhưng mặc kệ cái miệng hỗn xược của cô, anh biết cô chỉ đang nhút nhát thôi, và anh muốn cô nhiều đến nỗi anh không thể nghĩ cho ra ngô ra khoai được cái gì nữa. Và bây giờ anh đang phải đối diện với hậu quả đây.
Anh hiểu bản chất tự nhiên của mình rõ đủ để biết được lý do duy nhất anh bắt gặp bản thân mình nghĩ về cô vài nghìn lần mối ngày là vì anh vẫn không cảm thấy anh thực sự làm tình với cô. Làm sao anh có thể cảm thấy thế khi anh còn không biết cô trông như thế nào chứ? Một khi anh tìm ra, mọi việc sẽ kết thúc. Thay vì mỗi ngày một mạnh hơn, sự hấp dẫn mà anh cảm nhận về cô sẽ biến mất, và anh sẽ lại là anh trước đây, sẵn sàng rong chơi vào mảnh đất màu mỡ của những cô nàng trẻ trung ướt át với những khuôn mặt không tì vết và tính khí ngọt ngào, mặc dù anh đang nghiêm túc suy xét đến việc nâng cái ngưỡng tuổi nhỏ nhất lên 24, vì anh đã chán cái việc mọi người đều thử câu kéo anh rồi
Ý nghĩ của anh lại lạc về Giáo sư. Mẹ kiếp, nhưng cô quả thật là một quý cô vui nhộn. Sắc như dao nữa. Những năm qua, anh thường tự mãn mình thông minh hơn hầu hết mọi người, nhưng cái bộ não điện tử sắc bén của cô khiến việc lẻn qua cô thật chẳng dễ dàng gì. Thay vào đó, cô cực kỳ ăn khớp với anh, cái bộ nào nhỏ bé của cô tích tắc hoạt động, phù hợp với anh đến từng chuyển dộng, từng mối nối. Anh có thể cảm thấy cô gần như có thể ngó nghiêng vào mọi góc bụi bặm của bộ não anh và định giá một cách hết sức đúng đắn bất cứ cái gì cô tìm thấy ở đấy.
“Hồi tưởng lại ba quả bị chặn anh ném trong trận với đội The Chiefs năm ngoái hả?”
Đầu anh phóng bật lên, và anh thấy mình đang nhìn vào mặt cơn ác mộng của anh. Thằng khốn.
Môi Kevin Tucker cong lên thành một nụ cười tự mãn nhắc nhở Cal rằng thằng nhóc đó không phải dành 30 phút mỗi sáng đứng dưới vòi nước nóng chỉ để giãn gân cốt.
“Cậu làm cái khỉ gì ở đây?”
“Nghe nói miền quê này rất đẹp, nên tôi quyết định ngó qua một cái. Tôi thuê một trong những toà villa nghỉ mát phía bắc thị trấn. Một chỗ rất tuyệt.”
“Cậu tình cờ chọn Salvation?”
“Điều kỳ lạ nhất phải không. Tôi đã băng qua cột mốc của thành phố trước khi tôi chợt nhận ra anh sống ở đâu. Không thể tin được là tôi lại quên mất điều đó.”
“Yeah, tôi cũng không thể tin được.”
“Có lẽ anh có thể giới thiệu cho tôi một vài danh lam thắng cảnh địa phương.” Kevin quay lại phía quầy bar. “Sam Adams cho tôi. Mang cho Bomber đây thêm một cốc nữa bất kể thứ gì anh ta đang dùng.”
Cal đang uống một cốc soda của quán, nhưng anh hi vọng Shelby giữ mồm giữ miệng về chuyện đó.
Kevin ngồi xuống mà không cần mời, dựa lưng vào ghế. “Tôi vẫn chưa có cơ hội chúc mừng anh về đám cưới. Mọi người đều ngạc nhiên đấy. Anh và cô vợ mới cưới chắc phải cười sái quai hàm vì tôi nhầm cô ấy thành mấy cô nàng đi theo cổ động cái đêm cô ấy đến phòng khách sạn của anh.”
“Oh, yeah, chúng tôi cười chảy cả nước mắt về chuyện đó.”
“Nhà vật lý học. Tôi vẫn không thể tin được. Cô ấy trông không giống với mấy cô nàng cổ động lắm, xét theo tiêu chuẩn của anh, nhưng cô ấy cũng chẳng giống một nhà khoa học tí nào hết.”
“Phải xem mới biết.”
Shelby tự mình mang đồ uống đến và tặng cho Kevin một cái liếc. “Tôi đã xem anh chơi hiệp thứ tư trong trận với đội The 49ers năm ngoái, Mr. Tucker. Anh nhìn thật tuyệt.”
“Tôi là Kevin với em, cá heo. Và cảm ơn nhé. Lão già này dạy tôi mọi thứ tôi biết.”
Cal giận điên lên, anh không thể đấm cho Kevin một trận mà không bị Shelby nhìn thấy. Thời gian dường như là bất tận để cô hoàn thành nốt công cuộc tán tỉnh với Pretty Boy, nhưng cô cuối cùng cũng để họ lại một mình.
“Thế còn việc quẳng mẹ cái đống phân bò ấy đi, Tucker, và nói cho tôi biết cậu thật sự đang làm gì ở đây.”
“Tôi đã nói với anh rồi. Chỉ là một kỳ nghỉ ngắn thôi. Không gì khác hết.”
Cal nuốt cơn giận của anh xuống, biết rằng anh càng khùng người lên, Tucker càng thoả mãn. Bên cạnh đó, anh biết khá rõ tại sao Kevin lại xuất hiện ở Salvation, và anh không thích nó một tẹo nào. Thằng nhóc này đang chơi trò tâm lý. Anh không thể chạy thoát khỏi tôi đâu, Bonner. Thậm chí là ở trong kỳ nghỉ. Tôi ở đây. Tôi trẻ khoẻ, và tôi đang ở trước mặt anh đấy.
***
Cal trên đường tới nhà bếp vào 8 giờ sáng hôm sau. Anh đang không trong tâm trạng tốt cho cuộc gặp lúc 9 giờ với Ethan theo lịch với đại diện chính quyền địa phương để ba người bọn họ có thể thảo luận về chương trình y tế dành cho thanh thiếu niên, và anh cũng không trông đợi đến bữa trưa anh đã hẹn với mẹ để cố gắng nói điều hay lẽ phải với bà, nhưng cả hai cuộc hẹn này đều không thể hoãn lại được.
Nhưng anh biết anh không thể đổ lỗi tâm trạng thù địch của mình cho tình trạng thiếu ngủ hay cơ bắp cứng đờ của anh. Chính cô nàng tráo trở mà anh đã cưới là kẻ phải chịu trách nhiệm. Nếu cô ta không khăng khăng đòi vẫn mặc quần áo thì tối qua anh đã ngủ như một đứa bé rồi.
Khi anh bước vào bếp, anh thấy Jane đang ngồi trên ghế đang nhai tóp tép một cái gì đó trông rất giống bột dinh dưỡng với mật ong được dưới phía trên. Trong một khoảnh khắc cái cảnh tượng rất giống một tổ ấm này khiến anh khó mà thở nổi. Đây không phải điều anh muốn! Anh không muốn một ngôi nhà, một cô vợ và một đứa bé đang trên đường vận chuyển đến, đặc biệt là khi Kevin Tucker đang bới lông tìm vết chỉ cách có năm dặm. Anh chưa sẵn sàng cho chuyện này.
Anh chú ý là Giáo sư trông gọn gàng như cô vẫn luôn thế. Cái áo len cao cổ được nhét vào một chiếc quần khaki không quá chật mà cũng không quá rộng, và cô túm tóc lên với một cái băng đô nhỏ màu đồi mồi. Như thường lệ, cô không bận tâm nhiều với việc trang điểm ngoại trừ một vài vệt son môi. Chẳng có cái gì gợi cảm ở vẻ ngoài của cô, vậy tại sao cô lại khiến anh bị hấp dẫn đến thế?
Anh tóm lấy một hộp Lucky Charms mới nguyên trong tủ đựng thức ăn, sau đó nhặt lấy một cái bát và thìa. Anh đặt uỵch cái hộp carton sữa xuống bàn bếp mạnh hơn cần thiết và đợi cô trì triết về việc anh đi suốt đêm qua không về. Anh biết nó chẳng có vẻ là một quý ông tí nào, nhưng cô đã làm tổn thương niềm kiêu hãnh trong anh. Bây giờ anh sẽ phải trả giá, và điều cuối cùng anh muốn nghe vào lúc 8 giờ sáng là tiếng hét của một nữ thần báo thù.
Cô nhướn cả hai bên lông mày quá khỏi gọng kính của mình. “Anh vẫn tiêu thụ 2% sữa?”
“Có gì không ổn với chuyện đó ư?” Anh xé mở hộp ngũ cốc. “2% không phải là sữa có hàm lượng chất béo thấp đâu, mặc kệ hàng triệu người Mĩ nghĩ gì. Vì động mạch của anh, anh nên chuyển sang loại đã được gạn hết kem ấy, hoặc nếu không giảm xuống ít nhất là 1%.”
“Và em nên thật sự chú tâm vào công việc chết tiệt của em ấy.” Lucky Charms rơi lách cách vào bát anh. “Khi tôi muốn em…” Anh dừng lại giữa câu, không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
“Có gì không ổn sao?”
“Em nhìn cái này đi?”
“My goodness.”
Anh nhìn trừng trừng một cách hoài nghi vào một đống ngũ cốc khô khốc. Tất cả kẹo dẻo đều biến mất. Anh nhìn thấy rất nhiều ngũ cốc yến mạch màu be, nhưng không có lấy một mẩu kẹo dẻo nào. Không có lấy một cái cầu vồng nhiều màu sắc, hay một nhánh cỏ ba lá màu xanh, không mặt trăng màu xanh dương, cũng không có móng ngựa màu tía, không có lấy nổi một cái tượng không rõ hình thù màu vàng. Không một mẩu kẹo dẻo hình ẩn sĩ.
“Có lẽ ai đó đã lục lọi cái hộp này,” cô đưa ra lời gợi ý với giọng bình thản như của mấy nhà khoa học.
“Không ai có thể lục lọi nó! Nó vẫn nguyên đai nguyên kiện khi tôi mở mà. Chắc phải có sai sót gì đó từ phía nhà máy sản xuất.”
Anh bật dậy như lò xo khỏi ghế của mình và lao đến tủ đựng thức ăn lấy một hộp khác. Đây là tất cả mọi thứ anh cần để biến một buổi sáng chết tiệt trở nên tệ hại hơn. Anh quẳng sạch chỗ ngũ cốc cũ vào thùng rác và xé mở một hộp mới, và đổ nó vào trong bát, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy là bột ngũ cốc yến mạch màu nâu. Không có lấy một cái kẹo dẻo nào.
“Không thể tin được! Tôi sẽ viết thư cho chủ tịch của General Mills! Họ không có nổi một khâu kiểm tra chất lượng nào ư?”
“Tôi chắc chắn chỉ là chẳng may thôi.”
“Dù có chẳng may hay không chẳng may thì cũng chẳng có gì khác biệt hết. Khi một người mua một hộp Lucky Charms, anh ta đặt vào đó cả một sự kỳ vọng.”
“Anh có muốn tôi làm cho một bát bột dinh dưỡng rất ngon có dưới mật ong không? Và có thể là một một cốc sữa gạn kem uống kèm nữa.”
“Tôi không muốn bột dinh dưỡng, và tôi chắc như quỷ là không muốn sữa gạn kem. Tôi muốn Lucky Charms của tôi!” Anh hiên ngang tiến đến tủ đựng thức ăn và kéo ra ba hộp ngũ cốc còn lại trong đó. “Tôi đ-ả-m-b-ả-o với em một trong mấy cái hộp này phải có kẹo dẻo.”
Nhưng không một hộp nào có. Anh mở cả ba hộp ra, và không có lấy nổi một mẩu kẹo dẻo nào ở trong chúng.
Lúc này Giáo sư đã chén xong món bột dinh dưỡng, và đôi mắt màu xanh lục của cô thanh thản như mấy cái kẹo dẻo hình cỏ ba lá mất tích.
“Có lẽ tôi có thể làm cho anh một chút cháo yến mạch. Hay lúa mì. Tôi tin là tôi có lúa mì.” Anh giận điên cuồng. Chẳng lẽ không còn cái gì anh có thể dựa vào trong cuộc sống của anh trong những ngày này? Giáo sư khiến anh quay như chong chóng, Kevin Tucker bất thình lình hiện ra từ một nơi nào đó, mẹ anh chuyển ra khỏi nhà bố, và bây giờ những cái kẹo dẻo biết mất khỏi năm hộp ngũ cốc dành cho bữa sáng yêu thích của anh. “Tôi không muốn gì hết!”
Cô uống một ngụm sữa và xem xét anh với một sự thanh thản hoàn hảo. “Thật không tốt cho sức khoẻ khi bắt đầu một ngày mới mà không ăn một bữa sáng đầy đủ.”
“Tôi sẽ mạo hiểm vậy.”
Anh muốn giật phắt cô ra khỏi cái ghế đó, quẳng cô lên vai và mang cô đến phòng ngủ của anh để anh có thể kết thúc việc anh đã bắt đầu tối hôm qua. Thay vào đó anh lôi chìa khoá ra khỏi túi và hiên ngang tiến vào gara.
Anh sẽ không viết thư phàn nàn cho chủ tịch của General Mills, anh quyết định. Anh sẽ kiện cả cái công ty chết tiệt ấy. Tất cả mọi người, từ ban giám đốc trở xuống đến nhân viên bán hàng. Mẹ kiếp anh sẽ dạy cho General Mills một bài học vì không tiêu huỷ mấy hộp ngũ cốc kém chất lượng. Anh giật cánh của chiếc Jeep bật mở, và đó là khi anh nhìn thấy chúng.
Kẹo dẻo. Hành trăm những cái kẹo dẻo nhỏ xinh phủ kín ghế ngồi. Kinh khí cầu màu đỏ, trái tim màu hồng, mặt trăng màu xanh. Chúng ở khắp nơi. Ngang trên vô lăng, trên ghế trước, và thậm chí phủ đầy cả ghế sau.
Một bức màn đỏ phủ xuống mắt anh. Anh đóng sầm cửa xe lại và lao ngược vào nhà bếp. Anh sẽ giết cô ta!
Cô đang ngồi trên ghế nhấm nháp tách trà. “Bỏ quên cái gì hả?”
“Yeah, Tôi quên mất một thứ. Tôi quên mất không quật cho em một trận!”
Cô nhìn chẳng hề sợ hãi một tẹo nào. Mẹ kiếp! Dù anh có đe doạ khủng khiếp thế nào, dù anh có quát ầm ĩ bao nhiêu, cô thậm chí còn không thèm co rúm lại, có lẽ bởi vì cô biết anh sẽ không đụng vào cô đâu. Bây giờ anh phải tự thoả mãn bản thân bằng cách đẩy cao volume lên. “Em sẽ phải trả giá cho chuyện này!”
Anh túm lấy một hộp Lucky Charm và lộn ngược nó lại, đổ đầy ngũ cốc ra khắp nơi. Anh gật mở lớp xi gắn ở đáy hộp, và quá chắc, một đường rạch phía đáy hộp đã được dán lại bằng băng dính Scotch.
Anh nghiến răng kèn kẹt. “Em không nghĩ thế này hơi trẻ con à?”
“Nó chắc chắn là trẻ con. Nhưng hết sức thoả mãn.” Cô nhấp một ngụm trà.
“Nếu em cảm thấy bất mãn về cách tôi bỏ đi tối qua, sao em không đơn giản là nói ra?”
“Tôi thích hành động cụ thể hơn.”
“Tôi không thể tin ai đó có thể non nớt một cách chết tiệt như thế này!”
“Nếu tôi có thể non nớt hơn, ví dụ như đổ hết chỗ kẹo dẻo đó vào ngăn kéo đựng đồ lót của anh, nhưng tôi tin rằng trả thù thì nên tế nhị.”
“Tế nhị! Em phá huỷ năm hộp Lucky Charms hoàn hảo và làm hỏng cả một ngày của tôi trong quá trình trả thù đó đấy.”
“Thật là đáng thương.”
“Tôi sẽ… Tôi thề tôi…” Mẹ kiếp nếu anh không mang cô lên gác ngay lúc này và làm tình với cô cho đến khi cô cầu xin sự tha thứ từ anh.
“Đừng có lộn xộn với tôi, Calvin. Anh sẽ là người bị đau thôi.”
Nghiên túc. Anh cực kỳ nghiêm túc về việc sẽ giết cô ta. Anh xem xét cô bằng đôi mắt hẹp lại. “Có lẽ em tốt nhất nên giải thích sao em lại buồn bực đủ để làm thế này. Không phải là vì một chuyện thật sự quan trọng tối qua phải không? Chính em nói là, em gọi nó là gì nhỉ? Oh, yeah. Em nói nó khá là dễ chịu. Bây giờ theo cách nghĩ của tôi, dễ chịu không đi kèm với quan trọng.” Anh theo dõi cô gần hơn. “Nhưng có lẽ nó còn hơn cả dễ chịu với em. Có lẽ nó còn hơn cả quan trọng so với những gì em muốn thể hiện.”
Là tưởng tượng của anh hay có cái gì đó loé lên trong sâu thẳm đôi mắt màu cỏ ba lá tan chảy đó. “Đừng có nực cười. Chính tác phong thiếu lịch sự của anh khiến tôi thấy bị xúc phạm. Chỉ đơn giản với cách cư xử đúng mực, anh phải ở quanh đây thay vì bỏ chạy như một cậu nhóc vội vàng đi kể cho các bạn mình về bàn thắng anh ta vừa ghi được.”
“Cách cư xử? Việc cắt xẻo năm hộp Lucky Charms chỉ vì chuyện đó thôi hả?”
“Yes.”
Chỉ một cú bắn trúng đích thôi. Anh đã bị muộn cuộc họp của mình rồi, nhưng anh không thể rời đi cho đến khi anh nhắm được một phát trúng đích. “Em là kẻ cư xử thấp kém nhất trong xã hội loài người.”
“Cái gì?”
“Có thể so với Boston Strangler và The Son of Sam.” (Boston Strangler là tên được đặt cho kẻ sát nhân đã giết hại 13 phụ nữ ở Boston, Massachusetts, đầu những năm 1960; The Son of Sam: kẻ giết người hàng loạt tại New York bằng súng có đường đạn 44li, khiến 6 người chết, 7 người bị thương,)
“Anh không nghĩ thế là hơi phóng đại lên à?”
“Không một tí nào.” Anh lắc đầu và nhìn cô với vẻ ghê tởm. “Tôi đã cưới phải một sát thủ ngũ cốc chết tiệt.”
Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Nobodys Baby But Mine (Tiếng Việt)