Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7872 / 10
Cập nhật: 2015-11-21 22:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ỹ Nhân hài lòng ngắm nhìn mình lần nữa trong chiếc gương to chạm trổ cầu kỳ rồi bước đến phía sau lưng ghế Khanh đag ngồi.
Vòng tay choàng quanh cổ chồng cô năn nỉ:
- Đi với em đi anh!
- Đã bảo anh rất bận.
Lơi vòng tay ra Mỹ Nhân phụng phịu:
-Lúc nào anh không bận. Nhất là những khi em muốn có anh bên cạnh.
Giọng Khánh nhát gừng mệt mỏi:
- Đừng bắt anh làm điều anh không ưa, em cứ việc tự do đi một mình. Anh chẳng khoái cái trò làm bình phong cho bất cứ ai.
Mỹ Nhân nhỏ nhẹ phân trần:
-Em không bắt mà chỉ xin anh, ao ước anh có cùng sở thích với em. Nghĩ lại cho kỹ em thấy hầu như vợ chồng mình đối lập với nhau từng ly từng tý trong mọi mặt..
Thở dài rất kịch cô hơi nghẹn lời khi nói tiếp:
-Khổ cho em là chíng cái đối lập đó khiến em yêu anh điên cuồng, em luôn bị dằn vặt bởi ý định sẽ chinh phục được anh như anh đã chinh phục em, cưới em làm vợ nhưng chẳng hề yêu em.
Khánh làm như chẳng chú ý đến những lời thống khổ của vợ, anh nhắc kheó:
-Xem chừng trễ giờ đó Nhân! Em cần thêm tiền nữa không?
Biết chồng không muốn nghe mình ca cẩm nữa, Mỹ Nhân đứng dậy miệng tươi cười như mới đây cô chưa hề thở dài hay nghẹn ngào với Khánh. Cô lấp lửng:
-Người ta luôn cảm thấy thoải mái khi biết mình dư thừa. Em cũng vậy nếu có thêm ít tiền trong túi.
Đưa tay cầm xấp tiền. Nhân cúi người hôn nhẹ lên môi Khánh, cô thì thầm:
-Em đang nghi ngờ.. vì chẳng biết sao dạo này anh quá ư hào phóng với em.
-Anh không hào phóng đâu. Nhưng anh muốn được một mình và anh phải trả giá cái mình muốn. Nhân này! Anh thấy cứ mỗi người một ý thích, một cuộc chơi như gần cả năm nay xem ra vậy mà thú vị. Em không bắt anh trở lại thuở ban đầu được đâu.
Chẳng thèm để ý đến lời mai mỉa của Khánh, Mỹ Nhân lại liếc mình trong gương lần nữa. Cô ra tới cửa phòng và nói vọng vào:
-Em sẽ không ăn cơm nhà. Chúc anh một mình vui vẻ như ý anh muốn.
Khánh đứng dậy cho hai tay vào túi quần, anh lững thững bước ra vườn. Ngôi nhà này ngày xưa của ông nội anh, nó vào tay người khác một thời gian và bây giờ anh, đứa cháu nội đích tôn đang là chủ.
Ngày mới đưa Mỹ Nhân về cô đã xúyt xoa khen đẹp, cổ kính và lý tưởng cho những cặp vợ chồng son, nhưng chẳng bao lâu cô đã chê tù túng, kín như bưng, thiếu sự náo nhiệt của cuộc sống và buồn ơi là buồn. Lúc đó Khánh mới bắt đầu mọi công việc làm ăn nên anh thường vắng nhà luôn, cô vợ trẻ đẹp có thú đam mê khác thường cũng chẳng mấy khi ở nhà. Mỹ Nhân đã gặp lại số người quen cũ cùng ham mê trò cá ngựa, đua ngựa trước khi sống ở Đà Lạt. Cô mau chóng nhập hội và dần dà không còn thời gian để chê nơi mình ở nữa.
Hồi đó Khánh muốn chinh phục Mỹ Nhân vì lời thách thức của đám lơ và tài ở bến xe Đà Lạt. Lần đầu anh nhìn thấy cô khi Mỹ Nhân đang oai vệ kênh kiệu ngồi trên lưng ngựa phóng bon bon đến phố. Một ấn tượng khó quên vì cô ta qúa đẹp và hơi khác thường so với mọi người.
Thấy Khánh đứng ngẩn ra nhìn, bọn đàn em cười rúc rích, chúng thách anh "cua" được con bé nhà giàu lập dị đó.
Khánh làm thing, cứ mỗi sáng anh ra thung lũng Tình Yêu bao một con ngựa, suốt ngày tập cỡi, tập chạy cho thuần thục. Anh tập suốt cả tuần, kiên trì và say mê dầu cho thân thể đau rừ, ê ẩm, nhưng nghĩ tới mục đích của mình, anh cố gắng tới cùng.
Qua đám nài ngựa, chủ ngựa Khánh được biết Mỹ Nhân là con gái một tay chủ đồn điền cà phê khá lớn ở Đà Lạt, ba cô ta mê nuôi ngựa và là một nhân vật bạt mạng trong làng cá độ. Từ hồi ba, bốn tuổi, Mỹ Nhân đã được theo cha vào các trại nuôi ngựa ở cả vùng cao nguyên rộng lớn chớ không chỉ ở Đà Lạt, dần dà cô có cái đam mê của ba mình: thích những con ngựa và trò cá ngựa.
Tuy nhiên, mọi sự khác đi rồi, gia đình Mỹ Nhân chỉ còn cái vỏ bọc thôi, ba cô đã phá sản vì trò chơi và thú vui buộc phải tuôn tiền ra như nước này. Mỹ Nhân và con ngựa màu lông khoang giống Ả rập cũng chỉ là một trong vài món đồ qúy còn sót lại mà tay chủ đồn điền kia sẵn sàng đổi hay bán để có tiền chung vào một độ cá.
Nghe xong chuyện, Khánh nghĩ rằng việc chinh phục cô gái ấy chẳng khó khăn gì. Chỉ sau một tuần tập cưỡi ngựa, Khánh đã đường hoàng xuất hiện trên phố song song với Mỹ Nhân. Anh chẳng cần dùng nhiều lắm cái khả năng ăn nói vốn chẳng được ngọt ngào bay bướm của mình, mà chỉ đổ tiền ra một cách hào phóng. Cách chinh phục phụ nữ hao tốn này được Khánh hả hê tận dụng, anh muốn bù đắp lại thuở khốn khổ đầy mặc cảm ngày xưa..
Còn Mỹ Nhân, dù mới 18 tuổi thôi cũng đã quá chán sống trong gia đình mọi thứ đang đi xuống để dễ dãi chấp nhận làm vợ Khánh một anh chàng lắm tiền nhiều bạc lại hào phóng.
Đám cười linh đình diễn ra. Dạo ấy ở Đà Lạt người ta kháo nhau rằng có chàng công tử ngù ngờ ở đâu tận... Bạc Liêu lên xứ hoa đào cưới vợ. Chàng ta đã đổ tiền ra để cưới cho mình một nữ hoàng cá độ mà ngỡ rằng cưới một tiểu thư trong trắng như thiên thần.
Và bây giờ thì bà hoàng ấy đang trở lại trường đua với tất cả đam mê được thừa hưởng từ ông bố cộng với sự cuồng nhiệt háo thắng của mình.
Khi nghe Khánh quyết định cưới vợ, ông Đăng đã thức trắng đêm tâm sự cùng chàng. Ông bảo hôn nhân là việc hệ trọng cả đời người. Anh như con ngựa háo đá tơ non đang sung sức, đã nhìn thấy con ngựa cái tuyệt đẹp của mình thơ thẩn trên đồng cỏ mượt xanh, bảo sao anh có thể chần chờ hay đợi chờ được chứ!
Để rồi về ở với nhau chưa đầy năm, Khánh mới nhận ra mình đã lầm. Anh đã chinh phục cho bằng được, cưới làm vợ cho bằng được và chán ngay. Anh chỉ say mê vẻ đẹp là lạ của cô chứ không hề yêu cô, dầu Mỹ Nhân đã trổ hết mọi sở trường của m`inh ra để ràng buộc anh.
Như vậy yêu là nghĩa làm sao chứ! Khánh không tự trả lời được. Anh nghĩ ngay đến Doanh Doanh và cảm thấy đau đớn.
Một tháng trời trở về Sài Gòn, Khánh lao vào công việc. Anh đi tỉnh này tỉnh kia để củng cố, tổ chức lại mạng lưới xe cho công ty. Đó chỉ là cái cớ để đừng phải nhớ, phải nghĩ đến Doanh Doanh. Rồi anh sẽ quên con bé ấy thôi, anh không muốn rơi vào hoàn cảnh khốn khó vì tính đam mê lãng mạn. Anh không phủ nhận là mình đã bị choáng vì Doanh Doanh, nhưng anh tự trấn an trái tim rằng giác choáng này anh đã gặp khi nhìn thấy Mỹ Nhân lần đầu - Vậy thì với Doanh Doanh anh cũng không yêu. Anh chỉ xúc cảm vì tính đa tình của mình.
Bước trở vào phòng ngủ, Khánh thay bộ đồ khác rồi xuống garạ Anh muốn lái xe đi vài vòng cho thoải mái. Anh muốn nhìn thấy những đôi tình nhân hạnh phúc bên nhau, biết đâu trong những cặp đang yêu đó có cả Doanh Doanh và anh chàng Viễn tốt số.
Khánh đưa tay bấm chuông và hồi hợp chờ cảnh cổng sắt của ngôi biệt thự mở. Anh cảm nhận được trái tim mình đập gấp rút như ngày xưa nào đón đường con bé cùng phố để trao thơ tỏ tình.
-Kiếm ai?
Cửa không mở, chỉ có một ô nhỏ keó ra ló đủ một đôi mắt cảnh giác lẫn giọng cộc lốc không mấy thiện cảm làm Khánh hơi khựng. Anh mỉm cười lịch sự.
-Xin lỗi! Đây là nhà của Doanh Doanh phải không ạ?
-Không!
Anh ngạc nhiên:
-Ủa! Sao lạ vậy? Người ta chỉ tôi nhà bác sĩ Nghiêm Hồng Phát là đây mà?
Giọng người đàn bà vẫn khó chịu:
-Tìm bác sĩ thì nói tên bác sĩ cho rồi! Bác sĩ còn ở bệnh viện.
-Tôi tìm Doanh Doanh.
Đôi mắt hơi nheo lại để nhìn anh kỹ hơn. Sau khi như đánh giá, tìm hiểu, người đàn bà buông một câu:
- Doanh Doanh đi học.
-Ủa! HÔm nay là chủ nhật mà?
Nín lặng một chút đôi mắt cao giọng:
-Cậu tên gì? Ở đâu tới?
Khánh buồn cười hơn là bực, chẳng ngờ cô bé Doanh Doanh được bảo vệ kỹ dữ vậy!
-Tôi là Khánh, ở Nha Trang vô.
-Chờ một chút!
Cái ô cửa nhỏ được keó lại đánh "rột". Khánh bâng quơ ngó trời.
Thì phải liều thôi chứ sao! Khánh đã liều sau khi phóng xe đi vòng vo bao nhiêu con phố, nhìn bao nhiêu cặp tình nhân. Anh rà rề tới bệnh viện ung bướu hỏi cho ra tư gia của bác sĩ Nghiêm Hồng Phát và nhất quyết tìm cho ra kẻ làm anh choáng váng cả tháng trời nay.
-A! Anh Khánh!
Tiếng reo vui trong trẻo của Doanh Doanh gieo vào lòng anh một cảm giác rạo rực khó tả.
Cánh cửa như được mở ra vội vã và người đàn bà khó tính đứng kế bên Doanh vẫn tiếp tục giọng nghi ngờ.
-Cậu là người quen của dượng Đăng à? Đã ghé đây lần nào chưa? Sao tôi không biết cậu?
Khánh đáp lại bằng cái gật đầu. Anh đùa:
-Tôi cũng không biết.. chị?
-Sao lại chị? đây là dì Năm, nuôi Doanh từ nhỏ đến giờ. Anh phải gọi bằng dì.
-À, xin lỗi dì Năm, nãy giờ cháu xưng hô không đúng. Thật.. dì khó qúa!
-Chỉ có hai dì cháu ở nhà thành ra không khó không được. Cháu đừng phiền!
Khánh cười.. hiền lành:
-Kỹ tốt thôi! Cháu đâu dám phiền!
Khánh ngồi xuống cái đôn sứ đặt dưới cây lài Nhật Bản rụng bông trắng đất. Mùi thơm của hoa như lắng xuống khi hai người đối diện nhau. Mắt Khánh không rời Doanh, anh thấy gương mặt cô ửng hồng và đôi mắt tròn long lanh ươn ướt như chực khóc.
Anh im lặng, Doanh cũng thế. Hai người như hai kẻ lạ mặt lịch sự ngẫu nhiên ngồi cạnh nhau giữa chốn vắng người và ai cũng thấy ngần ngại không lên tiếng trước.
Doanh tự nhiên hơn. Cô tròn mắt thán phục:
-Sao anh tìm ra nhà em tài vậy?
- Đó là nghề của dân.. tài xế mà Doanh!
Không muốn thì thôi, khi đã muốn rồi chân trời góc bể nào cũng chạy xe tới.
Doanh cười. Cô có cảm giác Khánh vui và nói nhiều hơn trước đây, so vai lại Doanh đùa:
-Anh như vậy bảo sao chị Mỹ Nhân không xiêu lòng. Anh không đưa chị Nhân tới cho em biết mặt gì hết.
- Điều đó có cần không?
Khánh xụ mặt xuống và cộc lốc hỏi cô, Doanh gật đầu mà trong bụng khó chịu, bao giờ anh ta cũng quạu qụo khi nghe nhắc đến vợ. Rõ kỳ!
-Cần! Vì chỉ là vợ anh mà!
Khánh gượng cười:
-Anh có chối điều đó đâu! Khổ nỗi Mỹ Nhân có thú vui riêng, nghe đi thăm... bà con là cô ấy đã biết trước rồi.
Nhìn Doanh, giọng Khánh thành thật:
-Sáng nay Nhân đã đi tới trường đua. Anh ở nhà một mình quanh quẩn chịu không nổi, nên mới tìm.. Doanh Doanh.
Đôi môi hồng hơi bĩu ra hờn dỗi:
-Sao khi vui anh lại quên.. chẳng thèm tìm em.
-Nhiều lúc muốn đến đưa Doanh đi ăn kem, nói chuyện đời, nhưng anh ngại anh chàng của em. Biết Viễn có thông cảm khôn g?
Bối rối và buồn bực khi nghe Khánh nhắc đến "vết thương" Doanh cắc cớ:
-Sao hôm nay anh không ngại?
-Buồn quá đâm liều. Chả ngại ngùng gì cả! Vì anh có còn ai để chia sớt chút buồn đâu. Vì đâu phải với bất kỳ ai anh cũng nói nhiều và nói dai như nói với Doanh.
Háy Khánh một cái cô cười cười:
-Em đâu phải là nơi cho anh trút tâm sư.
Khánh lì mặt:
-Phải mà! Chỉ em mới thông cảm và hiểu anh thôi! Anh nắm chắc điều đó.
Đỏ mặt vì mắt nhìn của Khánh, Doanh nói đại:
-Nói chuyện với anh chán lắm!
Mặt tối sầm xuống Khánh lặng lẽ tìm cho mìnhd điếu thuốc, Doanh cúi đầu ân hận. Cô lại vừa nói ngược, làm tái điều cô nghĩ nữa rồi. Lúc nãy nghe dì Năm kêu.. cô đã cuống qúit chạy ra cổng bằng đôi chân biết reo vui, thế nhưng khi gặp Khánh cô lại cố tình nói những lời làm anh tức.
Bặm môi suy nghĩ Doanh buồn buồn tự nhủ: Phải "ac''" như vậy thôi, không thì mình sẽ bị anh ta làm phiền đấy! Ngồi nghe anh ta nói, mình sẽ bị anh ta mê hoặc như đêm nào ở Nha Trang. Ôi, cái đêm của qủy ấy mình mới vừa nguôi ngoai thì hắn lại tới, phải khôn mà giữ lấy hôn` đấy! Đàn ông là vua giả dối, mà đàn ôn có vợ rồi càng đáng sợ hơn. Bài học của Viễn vẫn còn mới tinh ấy Doanh ơi!"
Phà một hơi thuốc, mặt Khánh tươi hơn. Anh gọi:
- Doanh này! Mình đi chơi một vòng cho đừng chán nhé!
-Ở đây chớ đâu phải Nha Trang. Em không dám đâu! Dì Năm cũng chẳng cho. Em nghĩ muốn đi chơi, sao lúc sáng anh không đi với chị ấy!
Khánh gượng gạo. Vứt điếu thuốc ra xa xa, anh lắc đầu:
-Sao hôm nay em khó tính vậy?
Doanh bặm môi đáp gọn lỏn:
-Vì ghét!
Khánh phì cười trước cử chỉ trẻ con của cô,m trông Doanh dễ yêu chi lạ khi vừ bặm môi, vừa hất gương mặt bương bướng lên như vừa kênh kênh, vừa cố tình khiêu khích anh.
Giọng anh chợt ngần ngừ đấy thắc mắc:
-Uả! Anh nói chị Nhân đi tới trường đua, chị tới đó chi vậy?
- Để xem đua ngựa! Mỹ Nhân thích trò chơi này lắm!
Nhíu mày Doanh ngần ngừ:
-Mà đó.. có phải là cờ bạc không anh?
-Còn hơn là cờ bạc nữa Doanh à! Vì đánh bạc không cho người ta được cái cảm giác phát cuồng như khi đánh cá ngựa. Dõi theo con ngựa mình đặt tiền rồi reo hò, rồi khóc lóc thú lắm Doanh à!
-Sao anh biết!
Khánh nhún vai:
-Vợ anh nói! Và không bao giờ cô ấy chịu xa cái cảm giác đã ăn sâu vào máu thịt ấy đâu.
Doanh ngỡ ngàng. Lần đầu cô biết có người phụ nữ mê đua ngựa. Cô có nghe kể về trò chơi nầy và biết rằng người ta phá sản như không vì môn cờ bạc xa lạ với tưởng tượng của cô.
Dịu dàng nhìn Khánh cô nghe lòng rưng rưng:
-Anh không cùng sở thích với chị Nhân à?
-Không!
Tránh đôi mắt cháy bỏng của Khánh, cô đứng dậy đi về phía vườn cây. Đã qua rồi mối tình đầu ngờ nghệch, cô đâu còn khờ khạo gì để không hiểu ý Khánh với tia nhìn đắm đuối đó.
- Doanh thích có cái đuôi sau lưng mình lắm phải không?
Xoay lại cô thấy Khánh cho hai tay vào túi quần lững thững đi phiá sau, mắt lơ đãng vờ nhìn các tàn cây đang trút lá. Rõ là cái dáng vẻ phớt lờ quen thuộc của anh lúc ở Nha Trang làm Doanh xao xuyến, cô chớp mi, tung một đòn để tự trấn an mình:
-Em sợ nhất là ếch, nhái, ễnh ương, bù tọt, nên cũng sợ cả những cái đuôi. Nòng nọc mà đứt đuôi rồi thì.. eo ơi! Gớm!
Khánh lắc đầu cười sảng khoái. Anh trả đũa:
- Đã có con nòng nọc nào đứt đuôi chưa?
-Có nhiều nữa chứ! Đã đứt và sắp sửa đứt nữa..
-Vườn nhà Doanh có hồ ao đâu mà chứa ba cái thứ bù tọt ễnh ương đó?
-Em đâu có chứa, nó muốn nhảy đi đâu thì nhảy em đâu cấm cản.
-Coi chừng nó nhảy vào.. phòng đó. Doanh em có nghe chuyện hoàng tử cóc chưa?
-Rồi! Mà chắc chuyện Doanh nghe khác chuyện của anh Khánh thôi?
Mãi nhìn mái tóc Doanh chia làm hai, búi hai trái đào hai bên để lộ chiếc cổ thon trắng ngần. Khánh ngơ ngẩn hỏi:
-Sao lại khác?
-Chuyện Hòn Chồng của anh cũng có giống chuyện người ta đâu? Nên Doanh nhắc chuyện hoàng tử cóc hay.. chàng hiu cũng khác.
-Nghe Không?
Doanh tựa lưng vào gốc nhãn:
-Có người kể sẽ có người nghe!
Khánh đến kế bên, một tay chống hông, một tay chống vào thân nhãn, mắt anh long lanh làm Doanh mềm lòng:
-Nghe nhé!
- Dạ!..
- Doanh ngoan quá!
người cô run run, giọng cô yếu ớt, biết đừng gần thế này là không nên, nhưng đôi chân Doanh sao bước ra xa được. Cô ngạc nhiên với tiếng thầm thì của mình:
-Em không ngoan đâu!
-Còn thích nghe kể chuyện cổ tích là còn ngoan.
-Mà Chắc ngoan hơi.. hơi thôi!
-Vậy cũng tốt rồi! Anh kể nhe! Ngày xưa cóp một nàng công chúa rất dể thương. Xem nào! Mắt nàng tròn đen như hạt huyền trông rất thông minh, tóc nàng dài và thường được búi lên hai búi rất hồn nhiền.
Doanh ậm ự:
-Hình như công chúa này dữ và dễ ghét chứ không dễ yêu!
-Công chúa này của anh lúc nào cũng dễ yêu. Nàng sống suốt ngày nơi cung cấm. Cung điện của nàng là một lâu đài cao chót vót xung quanh hành rào phủ kín, kín cổng đầy tường, khó ai vào được, vì vậy nàng như xa cách với thế giới bên ngoài. Một hôm nàng thơ thẩn một mình trong vườn thượng uyển, đến bên hồ sen công chúa ngắm bóng mình dưới nước, chợt nàng thấy giữa hồ có một búp sen vừa hé, màu hồng ngọt ngào của sen làm công chúa thích thú. Nang ao ước:
-Giá mà ta có búp sen kia trong tay?
Vừa nói dứt lời thì công chúa giật bắn người khi nghe có tiếng nói:
-Nếu tôi hái búp sen ấy vào thì công chúa thưởng gì cho tôi?
Nhìn quanh chẳng thấy ai, nàng sợ hãi kêu lên:
-Ai? Ai vừa nói đó?
-Tôi, tôi là hoàng tử.. cóc đây. Tôi đang ở trên chiếc lá sen to nhất trước mặt công chúa.
Đưa mắt tìm, công chúa thấy một.. chàng cóc tía mình mẩy sần sùi, đang giương đôi mắt nhìn nàng... chiêm ngưỡng.
-Mi là hoàng tử cóc à! Buồn cười thật, nếu mi hái được cho ta đoá sen còn nguyên vẹn ta sẽ cho mi một nguyện vọng.
-Tôi sẽ hái được! Chắc chắn là được!
Dứt lời chàng hoàng tử: gớm ghiếc ấy nhảy tỏm xuống hồ, bơi tới đóa sen, cắn đứt cuống, ngậm hoa đem vào cho công chúa.
Nàng đáp ứng nguyện vọng của cóc bằng cách đem chàng vào ở chung phòng của mình.
Doanh gật gù:
- Doanh nhớ rồi! Chàng hoảng tử đòi công chúa cho ăn chung mâm, ngủ chung giường chứ gì?
-Sai rồi! Hoàng tử cóc của anh đâu có tệ như vậy! Trái lại cóc ta biết phận mình xấu xí nên chỉ dám xin công chúa chiếc gối hồng mềm mại của nàng, công chúa vốn rộng lòng nhân nàng cho chàng chiếc gối, tối tối cóc ta nhảy lên nằm êm ái..
-Rồi sáng ngày thức giấc thật sớm, nhảy ra hồ hái hoa về cho công chúa.
- Doanh tài thật! Đúng y như vậy! Nhưng hoàng tử cóc còn tài hơn nữa kìa. Suốt ngày chàng ngao du đây đó, thu thập mọi điều hay để bổ sung cho kiến thức vốn bị người đời dè bỉu là thứ ngồi đáy giếng, rồi về kể lại cho nàng công chúa nơi lầu cao nghe. Hai người mau chóng trở thành đôi bạn thân thiết. Từ khi làm bạn với cóc, công chúa trở nên mơ mộng hơn, nàng ao ước được biết cái thế giới bên ngoài đầy xa lạ với nàng, đêm ngủ nàng thường hay gặp một chàng trai có tiếng đàn tiếng hát dễ say lòng người. Bao giờ nàng cũng ngủ: trong âm thanh ngọt ngào ấy.. Sao Doanh cười nhỉ?
-Em đang thắc mắc không biết có phải chàng trai trong mơ của công chúa hòa tấu bản tình ca đầm lầy của ếch không?
Khánh tỉnh bơ:
-Ủa! Công chúa Doanh đã nghe khúc tình ca đó rồi à!
-Em không có à nha..
-Không thì nghe tiếp nhé. Khi trái tim thơ ngây của công chúa bắt đầu biết thổn thức vì hình bóng không rõ của chàng trai thì hoàng tử cóc ngày càng cảm thấy sung sướng hơn, chàng không ngại bất cứ chuyện gì miễn làm nàng vui lòng, có lần cóc đã liều mạng leo lên cây hồng to cao tua tủa gai nhọn để hái tặng công chúa nụ hồng tuyệt đẹp.
Khánh vờ thở dài:
-Một cách tỏ tình thơ mộng nhất bằng hành động nhưng nàng nào nghĩ ra, nàng chỉ mơ đến chàng trai trong chiêm bao.
-Rồi sao nữa! Em bắt đầu chán rồi đây.
Doanh sốt ruột, phụng phịu với Khánh bằng thái độ nhõng nhẽo vòi vĩnh làm anh vội vàng nói nhanh hơn:
-chàng cóc buồn tình bỏ đi, kỳ lạ thay từ khi vắng cóc, công chúa không còn nằm mơ thấy chàng trai, cũng như được nghe đàn trong giấc ngủ. Thế là nàng ốm tương tư. Khi biết công chúa lâm bệnh, hoàng tử cóc trở lại kể chuyện hầu nàng, đêm đêm chàng cất tiếng hát ru và đàn những bài tình ca cho công chúa chìm trong mông. Rồi một buổi sáng đẹp trời nọ hoàng tử xứ láng giềng sang cầu hôn, công chúa bằng lòng vì thấy chàng ta hao hao giống người trong mộng của mình. Lần này thì hoảng tử cóc ốm, chàng cóc si tình nằm thui thủi một mình trong góc phòng không được ai nhớ đến, công chúa suốt ngày bận rộn bên người chồng sắp cưới, cũng quên bẵng tên bạn xấu xí kia. Một ngày, hai ngày sánh vai với hoàng tử láng giềng, công chúa chán nản nhận ra chàng ta hoàn toàn trống rỗng, chẳng biết chuyện gì để nói cho ra hồn với nàng, cũng như chẳng biết hát lấy 1, đàn lấy một bài nhạc, chàng ta chẳng hề biết hái tặng nàng dầu chỉ là một cánh hoa dại.
Nhìn Doanh giương đôi mắt chờ đợi, Khánh trầm giọng kể tiếp:
-Thất vọng, công chúa trở về phòng mình tìm hoàng tử cóc, nàng đau lòng khi thấy cóc nằm buồn tình như sắp chết. Bế cóc trong bàn tay, công chúa vuốt ve.
Doanh le lười rụt vai ngắt ngang lời Khánh:
-Gớm.. cóc mà vuốt ve!
Khánh làm như không nghe lời cô khiêu khích anh tỉnh bơ:
-Công chúa lên giọng tha thiết: "Cóc ơi! Sao mi buồn vậy! Nói cho ta nghe đi! Xem ta có thể giúp gì cho cóc không?"
Giương đôi mắt lồi lờ đờ lên nhìn công chúa, chàng cóc bất chợt nhỏ đôi dòng nước mắt, cất giọng thiểu não:
-Tôi sắp chết vì tuyệt vọng, vì tôi yêu công chúa mà nàng không hề hay biết. Suốt ngày nhởn nhơ nhơ bên cạnh chàng kia.
Khánh nghe tiếng Doanh cười khúc khích:
-Eo ơi! Cóc mà cũng biết tỏ tình rồi ghen nữa!
Anh để tay lên môi dấu im lặng và kể tiếp:
-Nghe cóc nói thế công chúa bồi hồi xúc cảm nàng bảo:
-Mi đừng chết. Mi chết rồi ta biết bầu bạn với ai. Ta không thèm tên hoàng tử ngốc ngếch kia đâu hãy sống kế bên ta mãi mãi. Mi đừng chết nha cóc. Rồi ta sẽ ở suốt ngày bên mi, nha cóc!
Doanh nghênh mặt lên chê:
-Chuyện dở ơi là dở, dầu anh bịa rất tài tình. Làm gì có bà công chúa nào bất bình thường đến thế.
Mặt tỉNh như không, Khánh kêu lên ngạc nhiên:
-Ủa! Dở mà sao ngồi ngoan nghe anh kể đến trợn tròn con mắt vậy. Có giỏi thì Doanh kể tiếp phần kết cho hay hơn đi.
Tủm tỉm cười Doanh hỏi:
- Đối anh Khánh khi nghe công chúa nói vậy thì hoàng tử cóc nhà anh thế nào?
Nghe Doanh hỏi trả lại mình, Khánh không đóan được trong đầu cô bé lém này đang có "âm mưu" gì nên anh hõan binh cũng bằng một câu hỏi:
-Chàng ta thế nào?
Mặt Doanh giả vờ nghiêm túc nhưng ánh mắt loé lên vẻ ranh mãnh, cô cao giọng nói:
-Ối trời ơi! Chàng cóc ta sung sướng quá vỡ tim lăn đùng ra mà chết. Hết chuyện. Hì, hì..
Nói xong Doanh Doanh nheo mắt nhìn Khánh cười thích thú.
Không ngờ Doanh cố tình trêu mình như thế, Khánh tức nóng cả người. Anh chồm người lại đưa ngón tay nâng cằm Doanh lên, bắc cô phải nhìn thẳng vào anh.
Miệng Khánh hơi mím lại, giọng khẽ gằn:
-Ác vừa thôi chứ! Tại sao lúc nào em cũng cố ý trêu ngươi anh hết vậy Doanh Doanh!
Cô nhìn trả anh bằng đôi mắt đen tròn lạnh lùng. Tại sao à! Lẽ nào anh vô tình đến nỗi không biết tại sao? Doanh xót xa với suy nghĩ của mình. Giọng Khánh bỗng gấp rút bên tai cô:
-Tại sao không là ai khác, mà lại là em. Sao em vừa mới ngoan ngoãn, dịu dàng sâu lắng bên anh, thoắt một cái lại ranh ma, độc miệng. Tại sao vậy Doanh?
Rùng mình trước cái nhìn khác thường của Khánh, cô lắp bắp lui ra:
-Tại vì ghét, ghét lắm kia!
-Ghet'! Hừ! Ghét này..
Hai tay bóp lấy vai Doanh đau điếng, Khánh keó mạnh cô về phía mình, Doanh cứng người trong vòng tay của Khánh. Viễn chưa bao giờ thô bạo và ôm cô đột ngột như vậy, nên bị bất ngờ cô kêu lên quýnh quáng:
-Buông ra! Buông..
Cô chưa nói hết lời thì Khánh đã ngăn lại bằng nụ hôn. Doanh càng vùng vẫy, anh càng hôn cô mạnh hơn, cô muốn đẩy ra nhưng anh càng ghì chặt, cuối cùng Doanh mêm người trong vòng tay Khánh rồi không biết tại sao cô bắt đầu thổn thức khóc.
Doanh run người nói khẽ qua tiếng thút thít:
-Em không muốn thế này, em không muốn, anh nghe không?
Khánh im lặng ôm mặt cô trong lòng bàn tay. Vô cùng dịu dàng, anh hôn những giọt nước mắt mặn và nóng hỏi lăn trên gò má tơ non của cô. Trong một tích tắc không làm chủ được mình, anh đã hành động thiếu suy nghĩ. Với hành động đột phát đó, anh biết tình yêu mãnh liệt cả tháng nay anh cố nén đã tuôn ra rồi và không cách gì, không có ai có thể cản lại được.
Doanh gỡ tay anh và bước lui ra. Khánh tần ngần nhìn theo. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá hắt lên mặt cô tạo nên một quầng sáng quanh hai búi tóc đen được cột bằng hai vòng len vàng như lửa.
Khánh tưởng như vầng ngực to rộng của mình không đủ chứa nổi con tim đang khao khát vì yêu. Mình như một đứa trẻ vậy. Anh nghĩ bụng và hồi hộp. Một đứa trẻ lần đầu biết yêu. Rồi anh choáng váng khi sực nghĩ rằng: không biết nếu thiếu Doanh mình sẽ như thế nào đây.
Khánh vụt bước đến bên Doanh vì không thể chịu được khoảng cách dù không xa giữa hai người. Anh vòng tay keó cô lại sát rồi thầm thì:
-Anh yêu em.
Mắt Doanh vẫn còn rưng rưng những giọt lệ, cô cắn môi rấm rứt:
-Em luôn mong anh đừng yêu em.
Khánh nhíu mày giọng đau đớn:
-Tại sao? Vì.. em đã có Viễn à?
-Em lo lắng một ngày nào đó em sẽ khổ vì tình yêu của anh, chứ không bởi bất cứ ai khác.
- Doanh Doanh! Đừng lo, đừng sợ gì cả nếu em cũng yêu anh.
Cô lặng thinh để Khánh áp môi lên tóc mình. Mãi lát sau mới nhìn thẳng vào mắt Khánh và nói từng tiếng một như đã suy nghĩ rất kỹ rồi!
-Em không hề yêu anh Khánh à! Điều này em đã nói với anh buổi sáng ở Hòn Chồng rồi.
Giọng Khánh nhỏ nhẹ nhưng quyền hành và độc đóan làm cô thấy tự ái bị tổn thương:
- Đừng dối lòng, nhất định là em có yêu anh, nhất định em phải là của anh. Em không hề yêu anh chàng Viễn kia đâu.
Cười khẩy, Doanh ráo hoảnh mắt nghinh trả lại:
- Điều đó chỉ có mình anh nghĩ vậy, em không yêu ai hết và chị Mỹ Nhân mới đúng là sỡ hữu của anh.
Lần này nghe nhắc đến vợ, Khánh vẫn tỉNh queo, anh khoát tay:
-Không, anh không cần Mỹ Nhân. Anh cần em, anh muốn có em và nhất định phải có em.
Ngỡ ngàng Doanh nhìn Khánh trân trối, cô không ngờ anh có thể dứt khoát và nhẫn tâm noí về người dầu sao cũng từng đầu ấp tay gối với mình như vậy. Trước kia Mỹ Nhân là nỗi đam mê của anh, bây giờ đến Doanh rồi sau cô sẽ là ai? Se thắt lòng. Doanh buồn rầu chua xót. cô có thể tin Khánh không?
-Có lẽ em cho rằng anh bội bạc vong tình khi nói không cần Mỹ Nhân. Lẽ ra anh phải dịu dàng, ngọt ngào và sử dụng những từ cho êm tai khi nói về vợ mình, nhưng tính anh thế đó, yêu thì bao? rằng yêu, cần thì bảo rằng cần, biết làm sao khi anh không yêu Mỹ Nhân và cô ta cũng không yêu anh.
-Anh nói dối, chính cô Hai và dì Tiểu Linh đã kể... em vô tình nghe và hiểu ngày xưa anh từng say mê đeo đuổi chị Mỹ Nhân ra sao để bây giờ anh bảo không cần, không yêu, em không tin anh được.
-Nhưng em yêu anh được.
-không, không yêu chút nào, anh chỉ bắt ép, em đã có người yêu rồi mà!
Thở dài Khánh tựa hẳn người vào thân cây:
-Anh đúng là kẻ lố bịch nhất trên đời. Hành động đeo đuổi và cương quyết cưới cho được Mỹ Nhân trước kia cũng là lố bịch, giờ đây nói những lời như ép buộc, tỏ tình một cách cộc cằn thiếu tế nhị gần như cưỡng bức em lại càng lố bịch hơn nữa.
Trầm tư một chút Khánh gượng cười:
-không biết phải tại cuộc đời dành cho mình nhiều niềm vui lẫn nỗi khổ mà anh từ một thằng bé con háo thắng cởi mở với mọi người, bổng trở nên lạnh lùng, khép kín và trở thành một kẻ nhiều tật xấu, trong đó tật muốn là phải được đã khiến anh có nhiều tham vọng. Bây giờ anh hiểu rồi, tình yêu thật sự không phải là cảm giác như cảm giác hả hê, tự phụ khi anh cưới được Mỹ Nhân, cũng không là cảm giác buồn vu vơ, tủi thân một mình trong đêm của thằng con trai mới lớn tỏ tình mà bị từ chối
Đắm đuối nhìn Doanh anh nhỏ giọng:
-Tình yêu chính là nụ hôn anh có được khi anh đau đớn, trân trọng hôn lên đôi má đẫm nước mắt của em, và nhận ra em cũng đang đau đớn như anh. Đừng chối nữa Doanh. Hãy nói là em yêu anh đi!
Nhè nhẹ lắc đầu Doanh cương quyết:
-Em không yêu anh. Em.. xin lỗi.. em nhức đầu, em muốn được vào nghỉ một chút. Anh đừng bao giờ tìm em nữa.
Dứt lời cô xăm xăm bước ngược về cổng, Khánh với tay chụp vai cô, rồi không hiểu sao anh thở dài buông vội ra lầm lũi bước theo Doanh.
Đóng sầm cánh cửa sắt lại. Doanh chạy như bay lên phòng của mình, cô vùi đầu vào gối mặc cho nước mắt tuôn ra ướt đẫm.
Những Ngăn Tim Hồng Những Ngăn Tim Hồng - Trần Thị Bảo Châu Những Ngăn Tim Hồng