Nguyên tác: Prada Princess
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Chương 13
“Đ
ây, tống vào bụng đi,” Frankie ấn một lát bánh mì phết mứt cam vào tay Marina.
Marina lắc đầu.
“Mau! Chỉ có Sinead mới bỏ ăn khi bị stress thôi, đâu phải chị!”
“Xin lỗi, nuốt không nổi,” Marina đã thức trắng cả đêm, thơ thẩn quanh nhà, đầu óc cứ nhảy từ cảnh đầm đìa nước mắt này đến đoạn phim đặc tả tình huống rồ dại khác.
“Marina không chịu ăn,” Frankie báo cáo với Sinead khi cô bạn tạt về nhà một lúc. Frankie đã chăm sóc và lắng nghe Marina trút bầu tâm sự về những gì đã xảy ra hôm qua, ít nhất là cả tiếng đồng hồ rồi.
Sinead liếc đồng hồ đeo tay. “Bọn mình phải gặp cô Claudia đấy,” cô nhắc Frankie. Nhưng vừa nhìn lướt qua bộ mặt tái nhợt, thẫn thờ của Marina, Sinead biết ngay là mình và Frankie sẽ chẳng đi đâu hết. “Trời ơi, Marina,” cô kêu lên thảng thốt, ngồi đối diện với bạn bên bàn bếp. “Sao lại ra nông nỗi này hả?”
“Còn tệ hơn ấy chứ,” Frankie ngồi sát vào Marina và choàng tay qua vai cô bạn. “Marina bị điên cả đầu rồi. Chị ấy không nói được cho bố chị ấy biết về cô ả Kim, Người Phụ Nữ Mất Tích Thần Kỳ, nhưng mà việc gì phải nói? Đấy đâu phải việc của chị!”
“Tao chỉ bảo bố gọi cho con mụ ấy thôi,” Marina lầm bầm. “Xong rồi tao đi ngay.”
Sinead thở dài, “Hừm, thế thì có gì sai đâu.”
“Tao không sao ở lại nhà được nữa. Tao đã hét vào mặt bố và bảo bố đi mà gọi cho mụ ta đi. Có Trời mới biết chuyện gì xảy ra tiếp theo. Chẳng hiểu nếu mụ Kim bỏ bố thì có gì khác không - ông ấy vẫn sẽ rời bỏ mẹ!”
Sinead an ủi, “Phải tao thì chắc tao cũng làm như mày thôi!”
“Chẳng hiểu sao lúc ấy tao không nói chuyện cho rõ ràng hơn cơ chứ?” Marina áp bộ mặt đau khổ vào vai Frankie, khóc nức nở. “Tao không giữ được bình tĩnh trước mặt bố. Chỉ có hét và hét toáng lên thôi.”
“Tại bác ấy làm chị đau khổ,” Frankie xoa dịu bạn. “Bác ấy là bố chị. Không ai nghĩ bố mình lại như thế cả.”
Sinead để Marina khóc một lát rồi hỏi, “Còn Rob thì sao? Anh ấy xử lý vụ này thế nào?”
“Rất tuyệt,” Marina đáp. “Anh ấy đón tao ở ga. Chẳng cần phải nói gì hết - chỉ thoáng nhìn là anh ấy hiểu ngay.”
“Nói đúng ra thì cần gì phải đọc được tâm trí người khác mới hiểu,” Frankie nói. “Ý em là, nói trắng ra, tụi này quen thấy chị mạnh mẽ hơn cơ!”
Marina gượng cười nhạt, lập tức Frankie bèn túm lấy cơ hội, “Marina xuống xe lửa với bộ dạng thảm thương - không trang điểm, tóc tai bù xù, áo quần nhăn nhúm - cô nàng rơi vào vòng tay Rob và khóc nấc lên như một đứa trẻ!”
“Đừng phóng đại quá,” Marina phản đối.
“Em phóng đại hồi nào. Anh Rob liếc nhìn bộ mặt nhem nhuốc của chị, với hai quầng thâm dưới mắt, nước mũi thò lò...”
“Làm-ơn-đi!” Sinead thở phào vì Frankie đã hạ được nhiệt. “Đây cực kỳ đánh giá cao tài năng của Rob,” cô kết luận.
“Ờ, anh ấy đúng là người luôn sát cánh khi mình yên bình cũng như lúc mình gian khó.”
“Khi giàu có cũng như lúc nghèo hèn.”
“Lúc khỏe mạnh cũng như khi ốm đau,” Frankie kết luận. “À, anh ấy đã có tin gì về cuộc phỏng vấn xin việc chưa?”
Marina lắc đầu, “Anh ấy cứ tưởng là sẽ không được nhận.”
“Chị có ăn miếng bánh này nữa không?” Frankie đứng lên, vừa định dọn các thứ trên bàn thì điện thoại reng, bèn chạy ra bốc máy.
“A lô?” cô nói, với qua lưng xô-pha trong phòng khách và moi dây điện thoại từ dưới đệm lên.
“Chào, Frankie hả?”
“Phải, ai vậy ạ?”
“Lee đây!”
“Ô, chào anh!” Không phải là người mà Frankie chờ đợi. Như thường lệ, cô thủ thế ngay lập tức.
“Anh muốn cho em biết tin mới nhất về Kim. Em có đi học không? Gặp nhau uống cà phê nhé?”
Woa, lại nữa! “Lúc này em đang bị dí như ma đuổi ấy. Anh không nói qua điện thoại được à?” Kỳ quá, Frankie tự nhủ. Sau những gì anh ấy đã làm cho bọn mình thì ít nhất mình cũng nên gặp một tí mà cà phê cà pháo các thứ chứ.
“Kim đã lên xe để ra sân bay rồi,” Lee bảo. “Định sẽ đáp chuyến bay kế tiếp đi Dublin.”
“Có chắc là đi thật rồi không?” Frankie hỏi dò. “Vậy em báo với Marina là Kim đã biến khỏi nơi này rồi được không?”
“Ừ, được,” Lee xác nhận. Hình như anh muốn gác máy cho nhanh, và ai trách anh ấy được? “Hẹn gặp sau nhé, Frankie. Bye.”
Vẫn cảm thấy áy náy, Frankie nhăn nhó gác điện thoại, nhưng chợt nhận thấy có một tin thoại mới nên cô liền nhấn nút “Bật”.
“Quý khách có một tin mới,” máy báo cáo. “Tin nhận lúc 4 giờ chiều thứ Hai.”
Mau mau lên nào! Nỗi sốt ruột của Frankie trước cái máy kênh kiệu, chậm rì suýt khiến cô gác máy cái rụp trước khi nhận hết tin, nhưng có gì đó xui khiến cô đợi thêm một giây nữa.
“Xin chào, đây là tin nhắn cho Frankie McLerran từ Jessica West của Bed-Head. Frankie, có một sô nữa cho cháu. Bác đã gọi vào di động của cháu nhưng không có tín hiệu.”
Khỉ thật! Frankie thọc tay vào túi quần jeans, móc chiếc điện thoại di động ra và thấy nó đã gần hết pin.
“Ngày mai, thứ Ba. Không phải đi xa - ngay tại chỗ. Gọi lại cho bác nhé.”
Phì! Frankie tự động quay số của hãng Bed-Head. Câu “X in lỗi cháu không tham gia được đâu” đã trực sẵn trên môi cô.
Frankie gặp nhân viên tiếp tân, cô này nối thẳng máy đến Jessica.
“Frankie, cháu đang ở đâu đấy? Bác đang điên hết cả đầu lên đây. Nghe này, cháu chỉ có đúng một tiếng rưỡi để có mặt tại studio. Trong vùng này thôi, số 35A đường Duchy. Đừng lo, sẽ nhanh thôi - chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ.”
“Ba tiếng đồng hồ!” Frankie kêu lên. “Cháu phải vào trường. Thứ Sáu triển lãm rồi. Cô hướng dẫn sẽ giết cháu mất!”
Không một lời thông cảm từ bà sếp của hãng. Thay vào đó, bà ta buông lệnh như thường lệ, “Công việc mà cháu. Có hàng trăm cô gái đang xếp hàng đằng sau cháu đấy, cho nên hãy nắm lấy cơ hội.”
Trời ơi, thứ nhất, Marina đang rất buồn và cần mày. Thứ hai, ngay tại phút này, mày phải gõ cửa phòng cô Claudia, giao nộp mẫu trang sức triển lãm. Thứ ba, mày đang bị Jessica thúc đít. Vậy thì làm thế quái nào mà mày có thể phân thân ở ba nơi cùng lúc bây giờ?
“Cứu tôi với!” Frankie kêu yếu ớt. “Được rồi, cháu sẽ tới,” cô hứa với bà chủ hãng.
“35A đường Duchy, mười rưỡi,” Jessica nhắc lại cho rõ, rồi gác máy.
“Chải đầu đi. Dặm thêm chút son vào,” Sinead khuyên. Cô định nói cho Marina về tai nạn của Katrine, nhưng rồi lại quyết định không nhen nhóm hy vọng cho bạn đến chừng nào thầy Tristan ra quyết định chính thức. Cô chưa từng thấy Marina thế này bao giờ - kiệt quệ hoàn toàn và tự thu mình vào vỏ ốc.
Marina uể oải lắc đầu. “Tao chẳng lòng dạ nào mà đến trường lúc này,” cô giải thích. “Mày đi đi. Tao ở nhà.”
“Một mình á?” Sinead lắc đầu. “Còn lâu!”
“Tao ổn mà.”
“Ổn cái gì mà ổn. Nếu ở nhà một mình, mày lại chẳng sa vào nỗi trầm uất ngay ấy chứ. Tao còn lạ gì. Tao đã từng bị vậy rồi,” Sinead cứ tò tò đi theo Marina hết trong bếp lại ra đến phòng khách. “Cố lên đi nào,” cô khuyên.
Nhưng Marina không cầm được nước mắt. Cô lại òa lên nức nở.
“Ngồi xuống đi!” Sinead bảo Marina, chặn đống gối trên xô-pha quanh người bạn, rồi ngồi bắt chéo chân trên sàn. “Nói hết ra đi. Cái gì đang làm mày khó chịu vậy?”
“Không biết nữa. Tao vẫn choáng váng kinh khủng. Tại sao việc này lại xảy ra với tao chứ!” Mới phút trước Marina còn là cô gái trong một gia đình trung lưu - hai con, hai xe hơi, có cả bố lẫn mẹ, tivi màn hình phẳng, tủ cấp đông Smeg - thế mà chớp mắt một cái, tất cả đã đổ vỡ tan tành.
“Hờ...ờ,” Sinead thở dài. Cô đã từng nếm cái cảm giác này cách đây sáu năm, khi bố mẹ cô chia tay. Dù vì lý do nào đi chăng nữa thì con cái cũng vẫn phải lãnh hậu quả.
“Bố tao đã nói dối!” Marina tiếp. “Ông ấy thậm chí không đủ can đảm để nói sự thật.”
Sinead cũng trải qua điều đó rồi, “Họ tưởng làm thế là để bảo vệ tụi mình.”
“Khỉ mốc!” Marina lau nước mắt.
Sinead gật đầu.
“Thật là ngốc nghếch!”
“Ừ,” Sinead bung chân ra và thu đầu gối vào sát cằm. “Chắc bố mày đang ngộ nhận. Bị lạc trong bụi rậm châu Phi, chẳng biết khi nào được cứu - vậy thì khác nào dốc máu chảy ngược lên đầu.”
“Trời ơi, sao mà...!” Marina thều thào. Cô muốn chửi thề một câu nhưng lại thôi.
“Còn mẹ mày thì lại quá tự mãn, coi chuyện ông ấy phải rửa xe vào ngày Chủ nhật, rồi xén cỏ này nọ là chuyện tất nhiên.”
“Không, chuyện vườn tược mẹ làm hết,” Marina cãi, nhưng rồi lại nhún vai. “Ờ, mà cũng phải. Mẹ tao cứ hay kìm kẹp người khác quá đáng.” Dọn bàn đi, cho bát đĩa vào máy, phải xin phép trước khi hắt xì chứ.
Sinead cứ nhẩn nha, mặc cho Marina xả hết ra những suy nghĩ trong đầu, mãi rồi cô mới nói tiếp bằng giọng nhỏ nhẹ, “Đây không phải là vấn đề của mày,” cô thuyết phục Marina. “Dù sao thì cuộc sống vẫn tiếp tục cơ mà.”
Marina nhăn mặt, rồi hít một hơi thật dài, “Mày muốn tao đến trường cùng mày hả?”
Sinead gật đầu, “Thứ Sáu triển lãm mà hôm nay đã là thứ Ba rồi. Mày đến gặp thầy Tristan đi. Thể nào thầy ấy cũng có tin sốt dẻo cho mày đấy.”
“Tao cũng chẳng biết nữa. Một phần thì tao chỉ muốn cuộn mình vào như quả bóng và lánh mặt luôn đi cho rồi.”
“Phần còn lại thì muốn được ở ngoài kia, kiêu kỳ chứng tỏ,” Sinead nhấn mạnh. “Muốn phô dáng điệu Marilyn của mình, trễ quai hàm xuống, trông đáng giá cả triệu đô-la.”
Như hồi mới gặp nhau lần đầu tiên, Frankie, Sinead và Marina diện đồ xênh xang xuống phố, mắt ngọt ngào tình tứ, kiêu hãnh, tận hưởng từng giây từng phút của cuộc sống.
Marina gật đầu. Cô biết Sinead đã nói đúng. “Frankie đâu?” cô hỏi.
“Đi chụp hình mẫu rồi. Nó bảo sẽ gặp bọn mình ở trường lúc một rưỡi.”
“Mấy giờ rồi?”
“Mười một giờ. Còn nguyên hai tiếng cho mày tắm rửa và sửa soạn để đối mặt với thế giới, cộng với nửa giờ để đi bộ vào phố.”
“Mày chờ tao nhé?” mặt Marina trông hốc hác vô cùng và cần ít nhất hai tiếng đồng hồ để chỉnh trang lại.
Sinead gật đầu, tự cảm thấy hài lòng và nghĩ thầm rằng mình nên đi học làm chuyên viên tư vấn mới phải, cứ nhìn cái cách cô động viên Marina thì biết. “Đi tắm, làm tóc rồi tô son vào!” Sinead giục giã. “Hãy hiên ngang đến trường để thiên hạ thấy là mày có thể làm được những gì!”