Nguyên tác: Diary In Grey Tower
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-23 17:00:23 +0700
Chương 12
A
rnold nói qua cặp kính gọng vàng: “Vậy tốt quá, thế là hai người hết thật rồi đó.”
Một mình anh ta ăn chơi thì chán, bảo vẫn thiếu một gã hợp cạ để cùng lêu lổng, vậy là tôi rất vinh hạnh nhận lời mời nhập hội với anh ta.
Sáng cuối tuần tôi đến dạy toán cho thằng nhỏ, Arnold ngồi dưới sảnh uống hồng trà đợi tôi. Mùa đông năm đó bọn tôi tha lôi nhau qua đủ loại quán bar đèn mờ ở Cambridge. Tôi cũng tán hết một lượt những em pha rượu coi được được trong quán.
Thường tầm chiều tối bọn tôi sẽ tới bar Anh Đào, hai thằng đứng cạnh cửa, xây lưng vào ánh nắng nhạt nhòa ngày đông. Mấy em trong quán chào bọn tôi: “Hi, chàng đẹp trai!”
Đằng nào cũng là ái tình phí của Andemund, tôi xài không tiếc tay.
Tôi uống rượu, nhưng chưa bao giờ giao du với phụ nữ.
Không thể quen được mùi son phấn gay mũi trên người họ.
Mỗi lần Arnold cua được em nào, tôi sẽ phơ phất đứng dựa quầy bar, giơ ly rượu lên thăm hỏi anh ta qua đám đông.
Nơi này chỉ có người, mùi thuốc lá rẻ tiền, cocktail và những tiếng cười the thé gượng gạo.
Bởi thế tôi chưa từng nghĩ Andemund sẽ đặt chân tới đây.
Tối hôm đó ngoài trời mưa rét, gió lạnh thấu xương.
Arnold và bạn gái đã biến mất khỏi đám đông, có lẽ là lên phòng nghỉ trên lầu bar Anh Đào.
Tôi đứng cạnh quầy bar một mình uống một ly gin pha nước.
Em phục vụ ở quán cà phê trước kia thường ghé cũng vào đây trú mưa. Đó là một cô em xinh đẹp, vẫn mặc nguyên váy ngắn kẻ ca-rô đồng phục của quán, mới vào đã sầu đời gọi một ly rượu táo, ngồi uống trên ghế quầy bar. Vừa lúc đó một đám thanh niên đã ngà ngà say xuất hiện, bắt đầu quấn lấy chọc ghẹo cô nàng.
Hành động của chúng thật tình quá thô bỉ, được một lát thì tôi nhịn hết nổi bước lại chỗ chúng, đứng chen vào chắn trước mặt cô em.
Tôi cởi ba cúc áo sơ-mi để lộ khoảng ngực coi cũng tạm, vẩy vẩy chân nói với bọn lưu manh: “Đây là bạn gái tao…”
“Sarah.” Cô em thì thầm sau lưng tôi.
“Ờ, đây là bạn gái tao, Sarah.”
Lập tức bọn nó xông lên. Một thằng tay chân xăm trổ thụi cho tôi một cú giữa bụng, tôi đấm lại rớt răng thằng mập cạnh nó. Chưa kịp định thần lại ăn một đấm vào mặt, phút chốc tôi đã nghe mùi máu tươi ứa trong miệng.
Có Arnold ở đây thì tốt biết mấy, khổ nỗi giờ chỉ có mình tôi quần nhau với lũ này.
Tôi xô thằng mập bật ngửa ra sau, cả đám khách cũng bị dạt ngã theo nó.
Bọn tôi đánh nhau rõ ồn ào, nhiều khách trong quán đã bỏ chạy còn bọn bồi bàn vẫn chưa thấy đâu.
Thế nên khi Andemund xuất hiện bar Anh Đào hầu như trống trơn.
Cửa chính đột nhiên bật mở, gió lạnh nhân cơ hội thốc vào quán.
Andemund đứng trên bậc thang chật hẹp ở lối vào, quét mắt nhìn khắp tầng ngầm quán bar.
Anh ấy không mang dù, áo khoác da màu đen nhỏ nước tong tỏng, tóc dán mướt trên trán.
Andemund rất gầy, dáng người ngấm sũng nước mưa trông lại càng trơ trọi, nhưng cái nhìn của ảnh vẫn mang một vẻ cao ngạo đầy quyền lực.
Lúc ấy áo tôi đã rách te tua, cúc đứt gần hết, mặt bê bết máu, một bên mắt bầm tím sưng vù.
Mà năm gã đối thủ của tôi cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Thể hiện đúng tinh thần anh hùng cứu mỹ nhân, từ đầu tới cuối tôi vẫn nắm chặt tay em phục vụ.
Andemund nhìn đến tôi, không nói gì. Ảnh bước xuống bậc thang, đầu tiên là thụi cho thằng mập đứng gần đó một cú, rồi xoay người đá văng thằng xăm mình định nhảy vào cứu đồng bọn. Lần đầu tiên tôi thấy Andemund đánh nhau. Động tác của ảnh ngắn gọn dứt khoát phát sợ, cú nào cũng đặc biệt chuẩn xác, luôn đánh trúng điểm yếu của đối thủ như hàm dưới hay yết hầu. Những chỗ ấy mà trúng đòn thì vừa đau khỏi nói vừa tiêu hết sức chống cự…
Lúc Andemund trở tay bẻ quặt cổ tay một gã, tôi nghe được rõ ràng tiếng xương gãy răng rắc.
Giờ thì tôi ý thức được ảnh đúng là sếp MI-6.
Ngày trước ở cùng nhau tôi cứ nghĩ mình đang bảo vệ Andemund.
Ra không phải thế.
Ảnh đá cú chót vào năm thằng bất động trên sàn, rồi bước về phía tôi.
Tôi thấy Andemund nhếch môi, nhưng cặp mắt màu lục tuyệt nhiên không hề cười: “Bảo vệ bạn gái hả?”
Một giây lúc ấy tôi cứ như bị ma ám. Tôi chỉ muốn làm tổn thương ảnh.
Tôi đáp: “Ờ, cảm ơn anh.”
Mớ tóc mái màu vàng kim nhạt dính thành từng dải trên trán ảnh, áo khoác vẫn nhỏ nước tong tỏng như cũ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ảnh đã cho tôi một đấm. Lại chính giữa bụng.
Không hề đề phòng, tôi đau đến ngồi thụp xuống sàn. Mắt nảy đom đóm.
Tôi nghe thấy Andemund nói với em phục vụ sau lưng tôi, giọng anh ấy rất nhẹ: “Chia tay với cậu ta đi. Cậu ta là đồng tính luyến ái.”
Sau đó ảnh luồn tay xốc tôi dậy, lôi tôi khỏi quán.
Andemund không lái xe, bọn tôi lếch thếch đi bộ trên con đường dài tối thui giữa trời mưa xối xả.
“Xe anh đâu?”
“Không đi.” Andemund nói: “Anh không muốn bị theo dõi.”
Tôi cười khổ: “Mưa to thế này xe thì không đi, anh đến đây làm gì hả? Đồ điên.”
Tiếng anh ấy hầu như bị chìm trong tiếng mưa: “Anh đến tìm em.”
Tay tôi bị trật khớp, toàn thân thương tích, mưa lạnh làm tôi run bần bật, dọc đường hầu như phải nhờ Andemund dìu đi. Ảnh để tôi dựa vào hiên cửa khu nhà tôi trọ, đưa tay coi như nhẹ nhàng quệt bớt nước mưa và máu lẫn lộn trên mặt tôi, kiểm tra vết thương cho tôi.
Andemund nhìn tôi: “Giá áo khoác của anh khô thì đã để em mặc tạm.”
Tôi nhổ cục máu bầm trong miệng: “Lưu manh ẩu đả thôi. Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
Đột nhiên anh ấy lôi tôi dậy, đẩy tôi lên cột trụ hiên cửa thẳng đứng. Hệt như lúc đấm tôi ở quán bar, không báo trước lấy một tiếng. Lưng tôi va vào lớp đá lát rắn đanh đau muốn trợn mắt.
Andemund cúi xuống hôn tôi.
Tay anh ấy nắm mớ tóc ướt rượt của tôi, toàn thân đè trên người tôi. Mặt tôi đã bị đánh không còn ra hồn gì nữa, vậy mà ảnh còn nghĩ chuyện hôn được.
Đầu tiên ảnh chỉ mơ hồ chà môi trên môi tôi, tôi cảm giác được máu khô trên khóe môi tan dần dưới hơi ấm của anh ấy, miệng lại đầy mùi máu tươi. Andemund vốn ưa sạch sẽ, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ buông ra, ai biết đâu ảnh nhẹ nhàng mút lấy vệt máu trên môi tôi, môi chúng tôi chỉ kịp rời nhau một quãng ngắn, ảnh nheo mắt mỉm cười với tôi.
Tôi thấy anh ấy nuốt sạch chỗ máu vừa liếm trên môi tôi.
“Biến thái.” tôi nói.
Ảnh vẫn cười cười, cúi đầu.
Tôi ngoảnh mặt đi, ảnh giữ cằm bắt tôi quay lại.
Đầu lưỡi trong khoang miệng lại dịu dàng khiêu khích, mỗi lần chạm tới vết thương Andemund lại cố tình nấn ná thêm một chút. Tay anh ấy vẫn túm tóc tôi, trán tôi dán với trán anh ấy. Mới đầu khoang miệng còn nồng mùi máu tươi quện cùng vị tanh ngọt khó diễn tả, dần dà cảm giác tê dại say mê đã đến. Đến khi Andemund mút lấy đầu lưỡi tôi, tôi bắt đầu thấy nghẹt thở, tay chân mềm nhũn, tim đập thình thình như muốn vọt khỏi lồng ngực.
Tôi cắn được lưỡi anh ấy, Andemund buông ra, hỏi: “Không muốn sao?”
Tôi đáp: “Em tưởng ta xong rồi.”
Cạnh hàng rào sắt trong vườn mắc một bóng đèn khí, gương mặt thanh tú của Andemund chập chờn bởi ánh đèn trước mắt tôi.
Anh ấy chống tay vào cái cột, giam tôi trong khoảng không nhỏ hẹp giữa cơ thể anh ấy: “Anh nhớ rằng anh đã nói rồi, bỏ anh không có nghĩa là em được đi tìm người khác.”
Tôi vẫn cho rằng chuyện chia tay là Andemund khơi mào trước. Ảnh khéo léo cho tôi biết sự thật về cái chết của cha mẹ tôi, ngầm ám chỉ tốt hơn hết bọn tôi đừng gặp nhau nữa. Nhưng mỗi lần ảnh nói “bỏ anh” nghe cứ như thể tôi phải chịu trách nhiệm về tất cả.
“Anh không tin em, chúng ta chia tay. Em cho là chính anh là người muốn vậy.”
“Anh không tin em, không có nghĩa chúng ta phải chia tay. Alan, cha mẹ em khi còn sống là những nhân vật nhạy cảm, họ từng giao thiệp với gián điệp của Đức.” gương mặt Andemund phút chốc lộ vẻ bi thương: “Vì em nhất định muốn anh tin em, chúng ta mới phải chia tay.”
“Giờ anh vẫn không tin em phải không?”
Andemund lắc đầu.
Tôi nói: “Vậy chúng ta xong rồi. Đời còn dài lắm, tôi sẽ đi tìm người khác, như anh với Lindon thôi.”
Andemund thoáng ngẩn người, tôi nhắc cho ảnh nhớ: “Không phải cuối tuần nào các người cũng đi hóng gió hả?”
“Bọn anh chỉ là cộng sự, anh thích cách tư duy của cậu ta. Giống như anh đặc biệt tán thưởng quan điểm học thuật của phu nhân Castor. Thế không có nghĩa là anh yêu mẹ em.”
Nhưng khi Andemund nói những lời ấy gương mặt anh ấy phảng phất chút do dự, như thể đó là một ký ức rất xa xôi rồi: “Bà ấy thật hoàn mỹ, cùng một đôi mắt màu lam xám như em.”
Tôi vùng thoát ra, cái chìa bằng đồng chẳng hiểu sao không thể tra vào lỗ khóa cửa chính được. Andemund theo kịp, ôm ghì lấy tôi từ sau lưng.
Anh ấy nói: “Alan, hôm nay anh phải tới tìm em. Chính phủ muốn dựng một số trạm thu sóng vô tuyến ven bờ Đại Tây Dương, có thể anh sẽ phải đi một thời gian dài. Em sẽ đợi anh chứ?”
“Đến bao giờ?” tôi hỏi anh ấy.
“Đến khi chiến tranh kết thúc.”
Andemund đột nhiên trầm lặng. Tôi ngoảnh đầu lại, thấy hàng mi rậm của anh ấy đang rũ xuống, phủ mờ cả đôi mắt.
“Alan, xin lỗi.” ngừng thật lâu anh ấy mới nói: “Chiến tranh sắp bắt đầu rồi. Dù phần lớn nội các không tin nhưng đây sẽ là một cuộc chiến chưa từng có, toàn bộ châu Âu đều sẽ bị cuốn vào. Đợi đến khi nó kết thúc, anh sẽ rời khỏi MI-6 để ở bên em.”