Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thẩm Thệ Hà
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 903 / 10
Cập nhật: 2015-12-16 02:21:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ổ chức xong ủy ban Nhân dân tỉnh bộ, bác Tư và Phượng trở về công tác với Bão chỉ huy sưđoàn dân quân cách mạng.
Bão nói với Phượng:
- Công việc cần thiết hiện nay là vấn đề binh bị. Ủy ban Nhân dân Nam bộđã liên hiệptất cả các đảng phái để cấp tốc tổ chức một quân đội quốc gia. Sưđoàn của ta là trụ cốt.
- Nhưng khí giới của ta chưa đầy đủ?
- Ta sẽ nhận lấy một số khí giới của Chánh phủ cấp cho, ngoài ra ta sẽđoạt lấy ở những chiến công oanh liệt sau nầy.
Vàba người hăng hái rèn luyện quân sĩ.
Từ ngày bước chân vào con đường cách mạng, Phượng thấy tâm hồn mình thay đổi hẳn. Nàng không còn thấy hàng trâm lúc nào cũng đượm vẻ u buồn, và tấm lòng lúc nào cũng mênh mang một niềm thương nhớ. Có nhiều lúc nàng cũng nghĩ đến Vũ, nhưng nàng không thấy rung cảm một cách tha thiết nữa. Cái tấm nhu hoài của người con gái yếu đuối ngày xưa đã tan theo dĩ vãng, Phượng chỉ nghĩ đến Vũ để gợi ra những ý niệm hùng tráng giúp cho nàng thêm phấn khởi.
Ngày hai mươi ba tháng chín, tiếng súng đầu tiên nổở thủ đô Nam bộ, vang lại tai Phượng như tiếng thở dài của lòng đất quặn đau. Cáimà nàng lo sợđã đến. Chân trời phong toả sẽ lan dần ra khắp dải quê hương.
Nàng đến tìm Bão. Không đợi cho nàng ngỏ ý, Bão nói ngay:
- Tình hình đã nghiêm trọng. Tôi đang định bàn với cô đem binh về thủ đô tiếp viện.
- Em cũng cóý đó.
- Vậy ngày mai bác Tư và cô đem một trung đội đại diện cho miền Đông về thủ đô. Mỗingày cô phải có tin liên lạc đem về cho tôi biết.
- Em sẽ gắng lập một chiến công đầu.
Đêm đó, Phượng trằn trọc không ngủ được. Nàng mong đến sáng.
Đến trưa hôm sau, đạo quân mới lên đường. Trung đội chỉ gồm có hai chục cây súng trường, còn bao nhiêu toàn là giáo, mác, cung, nỏ.
Đi ngang qua tỉnh, các đoàn thanh niên, phụ nữ, thiếu sinh ra tận đường đưa. Đoàn thanh niên có nhiều người xin theo. Đoàn phụ nữ gởi theo năm chị nữ cứu thương và hai cần xé bánh
tổ. Các em thiếu sinh đứng hai bên đường hát vang lên bản Quốc ca.
Đoàn quân đi đã xa, tiếng hát còn dập dồn đưa lại như tiếng nhạc hồn của đất nước…
Lòng kẻ ra đi sôi nổi bao nhiêu thì lòng người ở lại cũng sôi nổi bấy nhiêu. Muôn mắt hướng về một chân trời.
Một người náo nức:
- SàiGòn bị phong toả giữa muôn trùng vây. Quân ta mạnh lắm.
Một người khác:
- Họ sắp đầu hàng.
Nhiều người cương quyết:
- Ta sẽ thắng. Hãy chiến đấu đến cùng.
Cả thảy đều nuôi ở lòng một tin tưởng mãnh liệt. Từ bữa ấy, mỗi ngày họ đều đến phòng tuyên truyền dọ hỏi tin tức. Mỗi ngày, tiếng loa ở các trụ sở vang ra những lời kêu gọi, giục thúc và khuyến khích. Đoàn thanh niên lo rèn luyện thêm cung, ná, đoàn phụ nữ lo may thêm những vành khăn trắng với những dấu thập hồng. Không lúc nào người ta thấy lòng xao xuyến hơn lúc nầy.
Tin của Phượng ở thủđô liên tiếp đưa về… Nhưng mấy ngày nay, không có tin tức gì về các mặt trận, song một tin quan trọng hơn làm cho mọi người hồi hộp: Chánh phủ ra lịnh hưu chiến để thương thuyết. Những trận đại thắng vẻ vang của Trung đội miền Đông đưa về, nâng cao thêm tinh thần chiến đấu. Người ta bàn tán xôn xao về các trận đánh. Người ta dồn đối phương không còn đủ lương thực. Đường tiếp tế bị cắt đứt. Họ sẽ rủ ra mà chết, nếu không chịu đầu hàng. Nhưng một tin đến làm cho mọi người ngơ ngác: một chiếc tàu binh vừa cặp bến Sàigòn và nhiều quân lính đổ bộ. Trận kịch chiến tái khởi. Người ta căm tức. Người ta nguyền rủa. Người ta gào thét. Và để tỏ tinh thần hy sinh vì nước, người ta rủ nhau cùng ra mặt trận. Trước tình thế, Bão biết rằng cuộc diện sắp thay đổi. Trung đoàn miền đông lầnlượt bỏ Phú Nhuận, Gò Vấp, rút lui về Bà Quẹo. Bão cho nhiều tin ra khuyến lệ quân sĩ, tiếp tế lương thực. Nhưng một đại đội hùng binh Pháp đã tràn lên Tham lương. Trung đoàn phải rút lui về Hốc môn cố thủ.
Bão cấp tốc ra lịnh cho tản cư, thi hành chánh sách "nhà không vườn trống". Chàng đoán rồi Hốc Môn sẽ phải chịu một số phận với Thủđô. Đã đến lúc không thể dùng chiến lược mặt đối mặt. Phải ứng dụng chiến thuật du kích, phải hy sinh tất cả những thị thành lớn.
Bão đem sưđoàn về Trung Lập, đợi tin của Phượng. Chẳng bao lâu, Hốc Môn lại thất thủ. Bác Tư và Phượng kéo tàn quân về nhập với Bão.
Khi cùng nhau bàn về kế hoạch, Phượng lo lắng nói:
- Lực lượng họ rất mạnh, ta không thể đương nổi. Ta có tất cả bốn sưđoàn, hai đã rút về miền Tây, hai rút về miền Đông.
Bão vẫn thản nhiên:
- Nhưng ta có một lực lượng hơn họ là: tinh thần tranh đấu. Với lực lượng đó, ta sẽ thắng trận cuối cùng.
Và Bão cất tiếng cười. Phượng biết sự tin tưởng ấy chẳng phải Bão mới có. Chàng đã có nó từ lâu, từ ngày nhận thức được những bài học ở ngục hình, từ ngày tiến thân vào cuộc cách mạng giải phóng dân tộc. Bão chưa hề bao giờ sờn lòng trước những trở lực. Càng gặp trở lực, chàng càng hăng hái tiến.
Trọn ngày hôm đó, Bão vẽ một chương trình chống trả dữ dội với đối phương trước khi rút lui. Chàng điều động binh ra bốn mặt, phòng thủ.
Nhưng trái với dự định của Bão, đối phương không tiến đánh Trung Lập. Họ dự bị một binh lực mạnh mẽ, rồi tấn công một lúc các tỉnh miền Đông, chiếm tất cả các thị trấn.
Bão thấy không còn có thể cố thủở một thị trấn nhỏ, vội đem sưđoàn về miền sơn cước Tây Ninh.
Người Yêu Nước Người Yêu Nước - Thẩm Thệ Hà Người Yêu Nước