Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 12
M
aria dừng lại trước cửa nhà rồi quay nhìn Mike.
- Cám ơn anh đã đưa em về nhà.
Mike mỉm cười.
- Anh rất mong được thế.
- Em không có ý làm lỡ buổi tối của anh.
Mike không đáp lại. Maria bước lên mấy bậc thềm nhưng giọng anh giữ cô lại.
- Bao giờ anh lại có thể gặp em?
- Em không biết - Cô ngập ngừng đáp lại. Anh theo cô bước lên mấy bước.
- Tại sao? Hay bởi vì em là người yêu của Ross?
Ánh mắt hai người gặp nhau.
- Em không phải là người yêu của Ross. Em đã nói điều đó với anh rồi.
- Thế thì bao giờ anh gặp em? - Mike nhắc lại.
Maria lắc đầu.
- Em không biết thật. Tuần sau là hết năm học và em phải tìm một chỗ làm thêm. Khó mà nói trước được.
Cơn ghen bóp nghẹt lấy Mike.
- Nhưng với Ross thì em có đủ thời gian ở bên cạnh anh ta - Anh giễu cợt - Anh ta có thể vứt ra hàng đống tiền.
Cơn giận dữ trong người Maria bùng lên.
- Em cũng sẽ không gặp anh ấy, mặc dù anh ấy có vứt ra toàn bộ tài sản của mình. Anh bảo cho anh ấy biết là em nói như vậy đấy.
Anh ngạc nhiên, giọng nói của anh đã tiết lộ điều đó.
- Sao lại anh? Em cũng có thể tự mình nói ra được cơ mà.
Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn anh.
- Anh biết quá đi rồi còn gì. Cả hai đưa em đến đó và cả hai biết trước Ross có âm mưu gì.
- Em cũng biết điều đó - Anh nói gay gắt - em đã biết là Ross muốn chơi bạc và đây không phải là trò trẻ con. Thế thì tại sao em lại nổi nóng như vậy?
- Phải - Cô nói giọng châm biếm - Tất nhiên là em biết anh ấy đánh bạc vì anh ấy có nói với em. Nhưng em không hề biết trước là anh ấy sẽ đánh tráo con xúc xắc. Em không thèm dính vào cái trò ấy.
- Đánh tráo xúc xắc? - Anh sửng sốt.
- Đúng - Cô nói lớn - Lúc em thổi hơi vào đó. Anh ấy biết chắc là mọi người đang mải nhìn em. Em không thích hạ mình một cách ngu ngốc cho người khác.
Mike thở phào. Bây giờ anh mới biết, tại sao cô lại nhất định bỏ về giữa chừng như vậy.
- Có thể là em không tin đâu nhưng anh hoàn toàn không biết chuyện ấy.
Cô nhìn anh nghi hoặc.
- Anh không chơi cái kiểu ấy - Anh phân trần.
Cô im lặng một lát rồi nói:
- Em chẳng biết nữa - Cuối cùng cô ngập ngừng nói - Nếu là anh thì em còn hiểu được. Anh có thể cần đến số tiền đó. Còn anh Ross? Anh ấy không cần.
Anh nắm lấy tay cô.
- Anh thật không biết gì hết, Maria ạ! - Anh khẳng định với cô.
Cô nhìn bàn tay anh rồi gương mặt anh.
- Được - Một lát sau cô trả lời - Em tin anh. Nàng rút tay ra khỏi tay anh.
- Chúc anh ngủ ngon.
- Chúc em ngủ ngon, Maria - Anh nhìn theo cô. Sau đó anh quay người đi về nhà.
Mike rẽ vào ngõ giữa các ngôi nhà dẫn đến căn hộ ở tầng hầm của một ngôi nhà cho thuê cao tầng, nơi gia đình chàng ở. Từ trong bóng tối Ross bước ra trước mặt anh.
- Mike! Anh ta gọi.
Mike dừng lại.
- Gì?
- Đồ quỷ, các cậu biến đi đằng nào thế? - Ross hỏi - Tớ được gần một trăm hai mươi dollar.
- Maria muốn về nhà.
Ross không để ý đến câu trả lời của Mike. Anh lôi trong túi ra một xấp giấy bạc.
- Tớ muốn chia phần cho cậu - Ross giải thích và rút ra vài tờ - Chỗ này hai mươi dollar.
Mike nhìn xuống bàn tay Ross đang chìa ra phía mình nhưng không hề cử động để nhận lấy số tiền.
- Cậu làm sao thế? - Ross hỏi - Cầm lấy.
Mike nhìn anh ta:
- Không. Xin cám ơn. Tớ không muốn có phần ở đó. Tất cả thuộc về cậu.
Ross nhìn chằm chằm vào mặt anh.
- Thôi đừng có ngớ ngẫn. Cầm lấy tiền đi. Hay là có thuốc độc?
- Cậu giữ lấy, Ross ạ - Mike từ chối - Đấy là của cậu. Cậu đáng được hưởng nó.
Ross chợt hiểu ra, ánh mắt sáng lên:
- À chắc Maria nói rồi.
Mike không đáp. Ross đột nhiên nhếch mép cười.
- Rất đơn giản như lấy cái kẹo ở túi ra. Bọn nó còn bận ngắm nhìn Maria, khi con bé cúi xuống. Chỉ là trò vặt thôi.
Mike vẫn không nói câu nào. Ross vỗ vai chàng.
- Đây ông bạn - Anh ta nói lớn, giọng ồn ào, thân mật - Cầm lấy tiền đi. Sáng mai mọi việc sẽ khác ngay.
- Tớ không muốn - Mike xua tay từ chối và số tiền rơi ra khỏi tay Ross. Ros đờ ra nhìn anh.
- Có chuyện gì xảy ra với cậu thế?
- Không có gì cả - Mike gay gắt đáp lại - Tớ không thích chuyện này, có thế thôi. Cậu dùng cô gái ấy làm con mồi. Người ta mà phát hiện ra cậu thì chúng mình sẽ phải trả bằng một giá rất đắt. Cả cô ấy nữa. Và lúc ấy thì không phải là chuyện đùa cợt nữa đâu. Hay là cậu nghĩ khác.
- Nhưng bọn họ đã không phát hiện ra cơ mà. Ross cãi lại - Tại sao cậu lại nổi khùng lên như vậy.
Mike không trả lời. Ross cúi xuống nhặt số tiền rơi vãi.
- Tôi không hiểu cái gì xảy ra với cậu - Anh ta lẩm bẩm. Ross ngước nhìn Mike và đột nhiên ánh mắt trở nên ngờ vực.
- Mày với con bé đi đâu? - Anh ta hỏi và đứng lên.
- Về nhà.
- Nhưng mày cần tương đối nhiều thời gian quá đấy - Ross nói - Tao đợi mày ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.
- Bọn tao phải đi bộ - Mike nói cộc lốc - Cha tao chưa đủ sức sắm xe hơi cho tao.
- Chắc bọn mày rẻ vào công viên một chút chứ gì? - Ross hỏi - Cũng có thể bọn mày chui vào một góc tối nào đó và con bé chắc bắt mày xoa bóp cơ thể nó rồi. Con đĩ ranh thích trò ấy lắm.
Máu đột nhiên dồn lên mặt Mike. Anh cảm thấy hai bên thái dương mạch máu chạy rần rật. Cánh tay anh đưa lên và Mike dúi Ross vào bức tường gạch.
- Mày không được nói như thế về cô ta một lần nào nữa - Anh gầm lên.
Trong đôi mắt Ross bùng lên ngọn lửa hoang dại.
- Tao đoán đúng mà - Anh ta gào lên đắc thắng - Con bé mồi chài được mày rồi - Ross nhăn mặt tạo thành một nụ cười khinh bỉ - Con bé lao nhanh lắm, tao báo cho mày biết. Nhưng mày cũng đừng ngạc nhiên. Tất cả với ai nó cũng tiếp ngay.
Quả đấm của Mike xuyên qua bóng tối. Đầu Ross bật ngửa ra sau và anh ta từ từ khuỵu xuống đất. Máu trào ra từ khoé miệng. Mike lùi lại một bước và nhìn Ross.
- Lần sau thì mày câm cái mồm đi.
Ross choáng vàng ngồi bệt xuống đất một lát. Sau anh từ từ đưa tay bưng miệng. Máu rỉ ra qua các kẻ ngón tay. Anh ngước lên nhìn Mike, đôi mắt đanh lại sau vẻ đau đớn.
- Rồi tao sẽ trả lại mày, Mike ạ - Giọng anh rít qua đôi môi nóng bỏng - Tao sẽ trả lại mày gấp đôi.
- Mày muốn bất cứ lúc nào cũng được hết - Mike đáp. Ross vẫn ngồi nguyên dưới đất ngước lên nhìn anh.
- Rồi sẽ đến lúc - Ross chậm rãi nói - Đừng lo lắng làm gì.
- Tao chẳng lo lắng gì cả - Mike đáp. Anh đi vào cái ngõ giữa các ngôi nhà dẫn đến căn hộ của nhà mình.