People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Barbara Cartland
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Gió
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
12
rong khi toàn đảo mù quáng chấp nhận thái độ cư xử của Ian thì trái lại, vẫn có một người nào đó chống lại. Đó là Jean Ross. Cô ta không chấp nhận sự xuất hiện đột ngột của Diana và rất đau khổ về sự hiện diện của nàng ở đây.
Theo trí nhớ của Jean thì cô ta đã từng yêu Ian. Cô đã say đắm cậu trai đẹp đẽ và lực lưỡng kia ngay từ khi cả hai còn ở tuổi thiếu niên, chơi đùa với nhau, nhưng chính sự vắng mặt chàng làm hình ảnh chàng trong tâm trí Jean càng đậm đà thêm. Không có bè bạn trong cuộc sống thanh bình và cô đơn ở trường Đại học, tại đó Jean rất ít giao du, mỗi lần nghĩ đến Ian là một lần Jean cảm thấy được một niềm an ủi lớn.
Cô thường xuyên đọc báo ở London, hi vọng thấy nhắc đến tên chàng. Và những lần ít ỏi báo chí nhắc đến, Jean đã cắt những mẩu báo đó cất kỹ trong một hộp nhỏ, coi như một hộp báu vật. Chiếc hộp đó còn đựng cả những kỷ vật quái đản: chiếc khăn tay dính máu mà Ian đã đưa để cô thấm máu lúc cô ngã, đầu gối sây sát, một cái chân thỏ rừng, con thỏ đầu tiên Ian đã săn được, rồi những lông gà và một số bức ảnh có liên quan đến tình bạn giữa họ.
Hầu hết đó là những tấm ảnh chụp mờ của một người không thạo chụp ảnh, nhân dịp kỉ niệm sinh nhật lần thứ chín của cô, nhưng Jean coi đây là những tấm ảnh chụp rất đạt.
Tuy nhan sắc khá đẹp, đủ hấp dẫn đàn ông trong giới của Ian, nhưng Jean lại rất ít được thanh niên thuộc giới cô quan tâm. Trước hết Jean tự coi cô cao hơn họ, tỏ thái độ xa cách và khinh khỉnh mỗi khi thấy cậu trai nào định đến tán tỉnh. Sau nữa mái tóc đỏ như lửa của cô hấp dẫn được người miền Nam Anh quốc nhưng ở đây lại thành quá tầm thường, bởi mọi người trên đảo suốt ngày lao động ngoài nắng, nhiều người có làn tóc đỏ như thế.
Jean có vài bạn gái ở thành phố Edinbourg, nhưng ngại đến thăm họ vì cô rất ngượng nghịu trước cách sống cầu kỳ, kiểu cách của tầng lớp thị dân đô thị. Jean cũng hiểu rằng cách sống trong gia đình cô quá mộc mạc nên không dám mời bạn gái nào ra đảo chơi.
Một cô gái như Jean nhưng giản dị hơn và chịu thích ứng hơn với hoàn cảnh tất đã tìm được tấm chồng khấm khá, nhưng Jean thì lại thu mình trong vỏ ốc. Do vậy cô rất cô đơn, sống không bè bạn suốt thời gian học Đại học, và sau đấy về đảo, vẫn lảng tránh mọi người, đinh ninh rằng cô "cao" hơn họ.
Trên đảo Ronsa, học vấn là thứ hiếm hoi. Cha mẹ Jean không biết chứ, và ngoài cô ra, không ai ở đây nói được tiếng Anh. Cho nên việc Jean coi cô cao hơn học không có gì lạ, và vì thế Jean lúc nào cũng rất rầu rĩ, chua cay.
Jean đã có ý định, sau khi tốt nghiệp đại học, tìm việc làm trong đất liền, chẳng hạn như thư ký hay giáo viên. Nhưng mẹ cô ngã bệnh đúng vào lúc cô chuẩn bị thi tốt nghiệp. Jean bị cha gọi về chăm sóc mẹ. Khi mẹ cô bình phục, không biết có phải vì thấy đã muộn hay vì mất đi cái hào hứng học tập, Jean bỏ dở học hành. Vả lại bây giờ gia đình đã thấy cần có thêm người làm việc.
Trên đảo không ai có đầy tớ phục dịch trong nhà nên mẹ cô rất cần đến sự giúp đỡ của con gái. Thế là Jean Ross ở lại nhà, không còn hi vọng có sự đổi đời, có chăng chỉ hi vọng có được một thanh niên nông dân nào đó làm chồng, nhưng thế cũng chẳng thay đổi được là bao.
Tình yêu khi bị ức chế càng trở nên mãnh liệt. Tình cảm Jean đã có hồi nhỏ với Ian, khi cô lớn lên, càng mạnh mẽ, biến thành một thứ ám ảnh. Khi biết tin Ian đang ở châu Phi, Jean đặt mua trong đất liền tất cả những cuốn địa lý, du ký, tất cả những cuốn truyện miêu tả cuộc sống của dân lục địa đen. Những cuốn truyện này đã bao nhiêu lần làm Jean trào nước mắt đau đớn, nghĩ rằng có thể Ian mê một cô gái châu Phi nào đó, không trở về đảo Ronsa nữa.
Khi tin ngài đại tá Carstairs qua đời Ian đến đảo và mọi người dân đảo Ronsa đều để tang thì trái lại, Jean mừng rỡ. Chưa bao giờ cô vui như thế. Ngay cả khi lao động ngoài đồng cô cũng hát véo von và tươi cười với mọi người. Hiện tượng này cha cô nhận thấy ngay, mặc dù ông không phải người có óc quan sát gì mấy.
Tuy nhiên hôm Ian trở về đảo đảm nhận vị trí lãnh đạo của chàng cũng như gia tài thừa kế, Jean không thể cùng đám đông ra đón chàng ngoài bến, đợi con tàu chở "ông chủ nhỏ" trở về.
Giống như mọi người khác, Jean mặc bộ quần áo đẹp nhất, và đi về phía tàu. Nhưng không ghìm được nỗi xúc động, cô đã không đến chỗ mọi người mà chạy ra ngoài doi đất, nơi hồi nhỏ cô và Ian đã nhiều lần trốn nhà ra đó chơi đùa với nhau.
Tại đấy, Jean nằm xuống đất, vùi mặt vào đám cỏ, thả hồn hồi tưởng những gì đã diễn ra xưa kia và ngày nay chỉ còn là giấc mộng.
Cuộc viếng thăm của Ian đến gia đình cô hai ngày sau đó đã càng đẩy cao óc tưởng tượng của cô. Ngày này sang ngày khác, Jean chờ Ian và mỗi lần không thấy chàng đến cô lại khóc. Jean thừa biết mối tình của cô là vô vọng, tuy nhiên không sao điều khiển được trái tim mình. Ước mơ đó đã thấm sâu vào tâm hồn cô, cùng lớn lên với cô và không sao dứt được hình ảnh Ian ra khỏi trái tim mình.
"Ian! Ian.." đã bao lần Jean thầm gọi tên chàng trong những đêm không ngủ. Cô đã hét tên chàng theo ngọn gió lúc cô ra doi đất ngoài bờ biển thơ thẩn, ôn lại những kỷ niệm êm đẹp với chàng trai đẹp đẽ kia. Jean luôn mang trong túi, nơi gần trái tim cô, mảnh giấy duy nhất Ian đã viết cho cô.
Ian bị thương nhẹ ngoài chiến trường năm 1916. Vết thương không nặng nhưng toàn đảo đều lo lắng, cho đến hôm cụ chủ báo với họ rằng Ian đã khỏi và không sao hết.
Lúc đó Jean đang học ở Edinbourg và biết tin ấy trên báo. Nỗi lo lắng đã làm cô mất ngủ trong nhiều đêm. Cô luôn mường tượng hình ảnh Ian nằm trên giường bệnh và cô đau đớn không được đến bên cạnh để chăm sóc chàng. Bạn bè cô ở trường Đại học thấy Jean xanh mướt đã tìm cách an ủi cô. Nhưng Jean không buồn nghe họ nói, mà cố ý tự mình ôm ấp nỗi đau khổ lo âu của mình. Cho đến cái ngày nhận được thư Ian. Cuối cùng Ian đã viết thư trả lời rất nhiều những lá thư cô gửi cho chàng. Jean còn nhớ rất rõ, buổi sáng hôm đó, tất cả sinh viên tụ tập ở phòng hành chính để nhận thư từ. Thì cũng đúng lúc đó Jean nhận được thư của chàng. Không đủ sức chờ đến lúc về phòng, cô vội bóc thư ngay, và khi biết Ian đã bình phục, cô ngất đi.
Lá thư đó chứa đầy lời cảm ơn đã bị đem ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi nhàu nát và các chữ lu mờ rất khó đọc. Lá thư đó không lúc nào rời Jean nữa.
Từ hôm Ian trở về đảo, Jean đâm ra lơ đãng việc nhà, hoặc dậy từ lúc trời còn tối để làm cho xong công việc trước khi trời sáng. Sau đó cô cuốc bộ cả một quãng đường dài đến lâu đài rồi tìm một bụi cây kín đáo, nấp ở đó để rình thấy mặt Ian lái xe đi đâu hoặc huấn luyện mấy con ngựa của chàng.
Chỉ cần thấy bóng chàng ở xa cũng đủ là niềm an ủi lớn lao cho trai tim đau khổ của cô. Jean biết vị trí của mình thấp kém nên chỉ cần được nhìn thấy Ian, cô cũng đã rất biết ơn chàng. Jean không phải chỉ rình để nhìn thấy Ian mà cô còn ôm hy vọng mỏng manh là được gặp chàng, nói chuyện với chàng, bởi nếu thế cô mới thỏa nỗi mong ước chàng bấy lâu nay. Khi thấy dân đảo ca ngợi Ian, Jean cũng thấy tự hào. Cô không tham dự vào câu chuyện nhưng thích thú lắng nghe, hãnh diện về người yêu.
Khi được tin Diana đến lâu đài và lúc rình thấy chàng đi cùng cô gái kia, trong lòng Jean bừng lên ngọn lửa ghen tuông cháy bỏng. Xưa nay ít có phụ nữ đến thăm đảo, ngoại trừ những dịp lễ hội hoặc ăn mừng gì lớn mới có một số khách, bao gồm cả phụ nữ từ trong đất liền ra. Phần lớn là khách của cụ cố Carstairs và khách phụ nữ cũng thuộc thế hệ cụ: hầu hết là những bà mệnh phụ cao tuổi. Chưa bao giờ Jean nhìn thấy khách phụ nữ nào như Diana. Sắc đẹp và tài cưỡi ngựa của nàng là điều kỳ lạ đối với Jean, và bây giờ mỗi khi thấy ai khen ngợi "cô khách" của "ông chủ trẻ" là Jean thấy tim nghẹn lại, là nỗi uất hận trào lên tận họng cô.
Ngày này sang ngày khác, Jean vẫn nấp trong bụi cây dại gần lâu đài để nhìn Diana cưỡi ngựa sóng đôi với Ian. Đôi khi họ cưỡi ngựa đi qua ngay bên cạnh, rất gần bụi cây Jean nấp và cô nghe thấy cả tiếng trao đổi giữa họ. Cô mừng rỡ thấy vẻ mặt Diana rầu rĩ và nàng rất ít nói. Ngay cả Ian cũng có vẻ mặt đăm chiêu thế nào đó.
"Quái lạ!- Jean thầm nghĩ. - Đi cùng với Ian mà lại rầu rĩ hoặc cáu kỉnh thì lạ thật! Tại sao cô ta không tỏ ra vui tươi cơ chứ?".
Mặc dù dân đảo Ronsa đều rất tốt bụng và công bằng nhưng người ta cũng bắt đầu xì xào. Jean nghe thấy người ta kháo nhau bàn tán: "Cô tiểu thư có vẻ đau khổ...", "Cô ta thật ra là tù nhân của ngài chủ trẻ... Cô ta chỉ nói với ngài chủ toàn giọng chua cay, giận dữ..." Thoạt đầu Jean thấy những lời đồn đại không có căn cứ, nhưng sau một số lần nhìn thấy Diana và nhất là nghe được những câu trao đổi giữa nàng và Ian, Jean hiểu ra rằng quả là có chuyện "cô ta đau khổ" thật.
Một hôm, do quá nóng lòng muốn tìm hiểu, Jean đã quen cả thận trọng, bước trong bụi ra, tiến gần đến cặp trai gái, đứng sau một gốc cây thông nhìn. Ian trông thấy Jean, bèn gọi:
- Chào cô Jean! Thật không ngờ!- Ian nói rồi ghìm cương ngựa.
Mặt đỏ bừng vì ngượng, Jean miễn cưỡng bước tới. Cô càng xấu hổ thấy đầu tóc mình bù rối, áo quần xốc xếch, bên cạnh Diana gọn gàng, sạch sẽ.
- Mẹ sai em đến lâu đài...-Jean vội nói để chữa ngượng.
- Ôi, chị nói tiếng Anh!- Diana reo lên, quay mặt sang nhìn cô gái đảo.
Lúc đầu Diana không quan tâm đến Ian nói gì với cô gái lạ, mà chỉ lờ mờ thấy chàng nói với cô bằng tiếng Anh. Nhưng đến khi thấy cô gái kia cũng đáp lại bằng tiếng Anh thì nàng sửng sốt thực sự. Nàng cho ngựa đến gần Jean.
- Đúng thế, - Ian vui vẻ nói. - Cô Jean dã học Đại học ở thành phố Edimbourg.
- Hay quá, - Diana vội nói. -Vậy là có người ở đây để tôi có thể trò chuyện. Tôi sẽ phải đến thăm chị thôi, nếu chị cho phép.
Jean không đáp. Màu đỏ nhuộm gò má cô lúc nãy bây giờ đã biến mất nhường chỗ cho một màu xanh khủng khiếp. Cô không hiểu được nguyên do sự thích thú đột nhiên của Diana. Cô đăm đăm nhìn nàng vẻ khó chịu và không biết nên trả lời Diana thế nào.
Ian nói:
- Nhất định thế nào chúng tôi cũng đến thăm cô, Jean.- Chàng nhấn mạnh hai chữ "chúng tôi" và tất nhiên hai người phụ nữ đều chú ý đến hai chữ đó.
Rồi quay sang Diana, Ian nói thêm:
- Tiểu thư Jean đây làm bánh nướng rất giỏi.
Diana làm như không nghe thấy câu nói. Nàng tiếp tục nhìn Jean bằng cặp mắt khao khát, nhưng nàng cảm thấy cô gái xinh đẹp kia hình như có thái độ ác cảm với nàng. Và Diana tự hỏi, không biết cô gái này có như những người dân khác ở đây, quá yêu mến và kính phục Ian không.
Còn Jean, cô bị lúng túng, chưa biết nên hành động thế nào, đành chỉ mấp máy môi nói:
- Chúng tôi sẽ rất sung sướng được đón tiếp các vị.
Nói xong, cô quay gót sau khi cúi chào kính cẩn rất nhanh rồi chạy biến đi mất, kiểu chào của phụ nữ trên đảo thường cung kính sử dụng đối với cụ cố, ông nội Ian ngày xưa.
Lúc hai người cưỡi ngựa bên nhau, Ian nói với Diana:
- Nếu cô nghĩ đến bỏ trốn khỏi đây với sự giúp đỡ của Jean, thì tôi xin nói ngay rằng Jean không có tàu biển hoặc phi cơ đâu đấy.
Diana lắc đầu rồi thúc ngựa. Nàng phi ra xa, nhưng câu Ian nói làm nảy sinh trong óc nàng một ý định.
Một phi cơ! Tại sao không nghĩ đến chuyện đó từ trước? Nhà chứa máy bay chắc không khóa, bởi trên đảo này, chuyện ăn cắp máy bay là không thể xảy ra. Niềm hy vọng le lói trong đầu khiến Diana vui sướng và thái độ trở nên hòa nhã với Ian.
Jean chạy về phía lâu đài, nhưng vừa khuất tầm mắt Ian và Diana, cô đã lén lút quay trở lại, trèo lên một cây thông ngoài doi đất. Jean đau khổ hận lúc nãy mình quá lúng túng vụng về, và lộ ra là một cô gái nông dân cục mịch, khờ khạo. Bên cạnh Diana quá tinh tế, sang trọng, Jean thành quá quê mùa, ít nữ tính dịu hiền. Cô tự mình giận mình.
Jean chưa đủ sức hiểu mối quan tâm đột nhiên của Diana với cô. Phải đến lúc về đến nhà cô mới giật mình hiểu ra.
Vậy là lời đồn đại là chính xác. Diana là tù nhân và bị Ian cưỡng bức đưa đến đây. Ở đây không ai nói tiếng Anh cho nên cô không biết trông cậy vào ai. Một người biết tiếng Anh tạo cho cô gái sang trọng kia khả năng chạy trốn.
Nhưng Ian sẽ nói sao đây? Jean thầm tự hỏi. Chàng có yêu cô gái kia không? Trong trí tưởng tượng của Jean, cô không thể ngờ rằng một cô gái nào được Ian yêu mà lại không đáp lại bằng một tình yêu mãnh liệt gấp hàng trăm lần. Ian đẹp trai đến như vậy, sao cô gái lạ kia có thể không bị chàng chinh phục? Tuy nhiên Jean thấy tận mắt vẻ rầu rĩ của Diana, cũng như thái độ lạnh nhạt của nàng trong lúc trả lời những câu hỏi của Ian.
Jean xoay đi xoay lại không biết bao nhiêu lần câu hỏi đang bám riết trí óc cô. Trong bữa ăn, cô đăm chiêu và lơ đãng khác hẳn mọi khi. Cha mẹ cô không hề quan tâm và vẫn trò chuyện sôi nổi về công việc lúc ban ngày.
Cuối cùng, khi một mình ngồi trong phòng riêng và cởi áo quần trong ánh trăng để tiết kiệm nến là thứ rất hiếm hoi ngoài đảo, Jean giơ hai cánh tay trần, như làm cử chỉ trịnh trọng cho một lời thề nguyền, cô nói:
- Ian không nên lấy cô ta. Nếu cô ta yêu cầu, mình sẽ giúp cô ta trốn khỏi đây.
Quyết định của Jean làm cô phấn chấn. Cô nóng lòng không thể chần chừ nữa. Cần hành động ngay. Lòng ghen tuông của cô thúc đẩy cô phải tạo cho thật sớm việc Diana chốn khỏi đảo này. Còn Diana xinh đẹp, cao quý nhường kia bên cạnh thì Ian chưa thể ngó đến mình được. Mình chỉ là một con bé quê mùa cục mịch bên cạnh Diana.
Trằn trọc mấy tiếng đồng hồ trên giường, không sao chợp mắt được, Jean quyết định ngồi dậy, mặc quần áo, rón rén bàn chân trần bước xuống thang gác, để khỏi làm cha mẹ thức giấc. Cô xỏ chân vào chiếc giầy rồi ra cửa.
Jean bắt đầu đi. Trăng rọi xuống đầu trần của cô, ánh lên và trông Jean lúc này rất xinh đẹp. Tuy nhiên cô không biết được điều đó. Cô còn mải len lách giữa những bụi cây ướt đẫm sương đêm.
Lúc này chưa phải đã khuya lắm, nhưng dân đảo Ronsa quen thức dậy và đi ngủ cùng với mặt trời. Đến gần lâu đài, Jean nhìn thấy vài cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Táo bạo, cô trèo vào sân và lần cho đến những gian phòng tiếp khách trông ra biển.
Jean thuộc lòng những ngóc ngách trong lâu đài, vì cùng với mọi người dân trên đảo, đã từng được cụ cố Carstairs mời vào thăm quan lâu đài và khoe với họ những thứ quý giá trong đó. Mỗi tuần một lần, cửa lâu đài rộng mở để đón khách tham quan.
Vậy là Jean đoán đúng: Diana được bố trí ở phòng ngủ lớn dành cho khách quý. Cô rón rén bước trên cỏ để không gây tiếng động. Cô ngẩng đầu lên và thấy ánh sáng trong gian phòng lọt qua khe cửa sổ ra ngoài.
Xung quanh hoàn toàn im ắng. Jean lắng nghe một chút. Cô thầm nghĩ: "Chắc chắn Diana còn thức. Làm thế nào để đánh hiệu cho cô ta biết mình đến?"
Tất cả các cánh cửa chớp tầng dưới đều đóng chặt, và Jean không sao tìm biết được trong những căn phòng này có ai còn thức không. Cô luồn dưới một khóm cây hoa, khiến cánh hoa rụng xuống quần áo cô, tỏa mùi thơm ngát.
Jean bắc tay làm loa miệng rồi huýt sao, một nốt nhạc trầm và kéo dài. Không thấy trả lời, nhưng tia sáng lọt qua khe cửa sổ, rọi lên con đường mòn khích lệ cô.
Jean nhặt một viên sỏi, ném lên. Viên sỏi đập vào ô kính tạo thành một tiếng động khô khốc rồi rơi xuống đất. Hoảng hốt, Jean vội nấp sau bụi cây, trong bóng tối.
Cô đã thành công. Rèm cửa kéo ra và một bóng người hiện ra ở cửa sổ. Chính là Diana. Nàng nghiêng đầu về phía dưới và làn tóc rủ xuống mặt. Jean chỉ nhìn thấy đôi vai trần của nàng và tấm áo choàng mặc trong nhà che thân của nàng.
Jean chưa kịp chui từ trong bụi cây ra thì nghe thấy tiếng Diana.
- Không có ai, - Diana nói.
Jean sững người lại hoảng sợ khi nghe thấy tiếng một người khác mà cô rất quen, trả lời:
- Tất nhiên rồi. Có ai sao được cơ chứ.
Và bóng Ian hiện ra bên cạnh bóng Diana. Chàng ôm đôi vai trần của nàng. Diana làm một cử chỉ bực dọc, nhưng Ian không biết.
Thế là Jean úp hai bàn tay lên mặt, bởi cô thấy Ian ôm chặt Diana, kéo nàng vào phía trong.
Ngọn Tháp Hạnh Phúc Ngọn Tháp Hạnh Phúc - Barbara Cartland Ngọn Tháp Hạnh Phúc